Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1394
Chương 1394: Tưởng niệm có tiếng, đinh tai nhức óc
Cô ngắt lời yêu cầu của Đường Duy một cách ngắn gọn và nhanh chóng, và đang tìm một chuyện thích hợp để kết thúc chủ đề.
Nhưng Đường Duy khăng khăng và nói “Em đi đón Lam Thất Thất, anh tình cờ cũng đi đón Từ Thánh Mân. Hai người họ đã tham gia khóa huấn luyện cùng nhau, và thời gian kết thúc là như nhau. Vì vậy… “
Tô Nhan im lặng, hơi thở gấp gáp.
Giọng nói run rẩy của Đường Duy từ bên kia truyền đến: “Anh có thể đưa em đi cùng…được không?”
Trong đời, cô chưa bao giờ nghe thấy Đường Duy thở dài, giọng trầm thấp như vậy.
Tô Nhan nắm chặt ngón tay điện thoại, trái tim như bị vật nặng nào đó kéo mạnh, cô mở miệng nói chuyện, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Cô không muốn gặp lại Đường Duy.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở sân bay đã làm cô kiệt quệ, mất hết sức lực.
“Không, tôi cũng có thể đi một mình”
“Có biết lái xe không?” Đường Duy nghe thấy câu trả lời của Tô Nhan, lập tức trả lời: “Không, ý anh là… anh lo lắng cho sự an toàn của em, mà đó… bởi vì cũng tiện đường… “
Tô Nhan vô ý thức rụt lại, cho dù bây giờ.
Đường Duy không ở bên cạnh cô ấy, cô vẫn thu mình xuống giường như một phản ứng theo bản năng, như thể băng cách này cô mới có được dũng khí và cảm giác an toàn.
Tô Nhan vẫn không nói.
Bên này, Đường Duy có vẻ là một ông già lớn tuổi, nói chuyện lung tung lãng nhãng, nhưng cậu không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cậu nói: “Tô Nhan, em còn ở đó không?”
“Có”
Tô Nhan rốt cục có một tiếng nói: “Anh thật muốn tới đón tôi đi đón Lam Thất Thất?”
Đường Duy dừng lại, có một lúc im lặng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi im lặng đó, thứ thoáng qua trong tâm trí Đường Duy chính là quá khứ của họ.
Cuối cùng, cậu nói: “Không, việc đón Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất là giả, anh nhớ em là thật”
Cậu nhớ cô, muốn gặp cô, đến mức nghĩ rằng mình sắp phát điên.
Cậu đã cố gắng hết sức để có thể gặp lại cô, cậu muốn ở cùng không gian với cô.
“Tôi muốn gặp em”
Đường Duy dùng giọng điệu gần như cầu xin, nhún nhường như con chó con bên đường vẫy đuôi: “Để anh đón”
Lúc đó Tô Nhan cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại, tiếp theo châm chích như bị thiêu đốt.
“Tại sao cần gặp tôi?”
“Bởi vì… Cậu đột ngột dừng lại trước những lời cậu muốn nói, và chặn lại những câu nói nhớ nhung suýt thốt ra trong cổ họng.
Cậu rất nhớ cô.
Những ngày Tô Nhan ra đi, ngày đêm cậu đều khao khát một bóng dáng mà cậu không thể có được.
Đường Duy cho rằng mình chỉ mất đi Tô Nhan nhất thời nên nảy sinh cảm giác chiếm hữu. Cậu cảm thấy cuộc đời của mình còn rất dài, Tô Nhan chẳng qua là những giây phút thoáng qua, nếu mất đi thì mất đi, cũng không đáng tiếc.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ này lại để lại ấn tượng lâu như vậy trong cậu, mỗi sáng sớm, Đường Duy thức dậy, luôn nghĩ rằng có người gọi cậu dậy, nhưng chỉ thấy trong nhà đã trống không.
Cậu còn muốn những gì, còn muốn cô tự nguyện để cậu kiểm soát như quá khứ.
Tất cả ɖu͙ƈ vọng của Đường Duy đều đã thiêu đốt đến cổ họng, nhưng cậu vẫn phải nắm lấy bình tĩnh cuối cùng: “Tô Nhan, anh nhớ em rất nhiều.”
Suốt hai năm ròng rã, hai năm cậu mất hồn mất vía, những suy nghĩ tuyệt vọng, những tưởng niệm đó sắp kéo cậu đến sát vách núi Đừng đối xử với cậu như vậy nữa, răng của Đường Duy run lên: “Ngày mai anh sẽ đến nhà tìm em, được không?”
“Hai ngày nay bạn trai tôi đến ở nhà tôi”
Nhan cắt ngang mọi mơ tưởng: “Anh tới đây, e rằng không thích hợp”
Cô ngắt lời yêu cầu của Đường Duy một cách ngắn gọn và nhanh chóng, và đang tìm một chuyện thích hợp để kết thúc chủ đề.
Nhưng Đường Duy khăng khăng và nói “Em đi đón Lam Thất Thất, anh tình cờ cũng đi đón Từ Thánh Mân. Hai người họ đã tham gia khóa huấn luyện cùng nhau, và thời gian kết thúc là như nhau. Vì vậy… “
Tô Nhan im lặng, hơi thở gấp gáp.
Giọng nói run rẩy của Đường Duy từ bên kia truyền đến: “Anh có thể đưa em đi cùng…được không?”
Trong đời, cô chưa bao giờ nghe thấy Đường Duy thở dài, giọng trầm thấp như vậy.
Tô Nhan nắm chặt ngón tay điện thoại, trái tim như bị vật nặng nào đó kéo mạnh, cô mở miệng nói chuyện, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Cô không muốn gặp lại Đường Duy.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ ở sân bay đã làm cô kiệt quệ, mất hết sức lực.
“Không, tôi cũng có thể đi một mình”
“Có biết lái xe không?” Đường Duy nghe thấy câu trả lời của Tô Nhan, lập tức trả lời: “Không, ý anh là… anh lo lắng cho sự an toàn của em, mà đó… bởi vì cũng tiện đường… “
Tô Nhan vô ý thức rụt lại, cho dù bây giờ.
Đường Duy không ở bên cạnh cô ấy, cô vẫn thu mình xuống giường như một phản ứng theo bản năng, như thể băng cách này cô mới có được dũng khí và cảm giác an toàn.
Tô Nhan vẫn không nói.
Bên này, Đường Duy có vẻ là một ông già lớn tuổi, nói chuyện lung tung lãng nhãng, nhưng cậu không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Cậu nói: “Tô Nhan, em còn ở đó không?”
“Có”
Tô Nhan rốt cục có một tiếng nói: “Anh thật muốn tới đón tôi đi đón Lam Thất Thất?”
Đường Duy dừng lại, có một lúc im lặng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi im lặng đó, thứ thoáng qua trong tâm trí Đường Duy chính là quá khứ của họ.
Cuối cùng, cậu nói: “Không, việc đón Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất là giả, anh nhớ em là thật”
Cậu nhớ cô, muốn gặp cô, đến mức nghĩ rằng mình sắp phát điên.
Cậu đã cố gắng hết sức để có thể gặp lại cô, cậu muốn ở cùng không gian với cô.
“Tôi muốn gặp em”
Đường Duy dùng giọng điệu gần như cầu xin, nhún nhường như con chó con bên đường vẫy đuôi: “Để anh đón”
Lúc đó Tô Nhan cảm thấy toàn thân như bị điện giật, tê dại, tiếp theo châm chích như bị thiêu đốt.
“Tại sao cần gặp tôi?”
“Bởi vì… Cậu đột ngột dừng lại trước những lời cậu muốn nói, và chặn lại những câu nói nhớ nhung suýt thốt ra trong cổ họng.
Cậu rất nhớ cô.
Những ngày Tô Nhan ra đi, ngày đêm cậu đều khao khát một bóng dáng mà cậu không thể có được.
Đường Duy cho rằng mình chỉ mất đi Tô Nhan nhất thời nên nảy sinh cảm giác chiếm hữu. Cậu cảm thấy cuộc đời của mình còn rất dài, Tô Nhan chẳng qua là những giây phút thoáng qua, nếu mất đi thì mất đi, cũng không đáng tiếc.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ này lại để lại ấn tượng lâu như vậy trong cậu, mỗi sáng sớm, Đường Duy thức dậy, luôn nghĩ rằng có người gọi cậu dậy, nhưng chỉ thấy trong nhà đã trống không.
Cậu còn muốn những gì, còn muốn cô tự nguyện để cậu kiểm soát như quá khứ.
Tất cả ɖu͙ƈ vọng của Đường Duy đều đã thiêu đốt đến cổ họng, nhưng cậu vẫn phải nắm lấy bình tĩnh cuối cùng: “Tô Nhan, anh nhớ em rất nhiều.”
Suốt hai năm ròng rã, hai năm cậu mất hồn mất vía, những suy nghĩ tuyệt vọng, những tưởng niệm đó sắp kéo cậu đến sát vách núi Đừng đối xử với cậu như vậy nữa, răng của Đường Duy run lên: “Ngày mai anh sẽ đến nhà tìm em, được không?”
“Hai ngày nay bạn trai tôi đến ở nhà tôi”
Nhan cắt ngang mọi mơ tưởng: “Anh tới đây, e rằng không thích hợp”
Bình luận facebook