Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1415: Cả thế giới đều biết, ngoại trừ anh
Đã đến nước này rồi thì Đường Duy còn có thể nói gì nữa chứ?
Đường Duy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi rói. Lúc cậu cười khiến Tô Nhan cảm thấy run rẩy.
Trêи khuôn mặt kia đã từng mang theo cả thế giới, giờ đây chỉ còn lại là nỗi tuyệt vọng của một mình cậu.
Người đàn ông đứng ở cửa, cười nói: “Vậy quá tốt rồi. Khi nào kết hôn nhớ báo anh bi Đã gian khổ nhiều năm mà bây giờ chỉ còn lại một câu nói quá tốt rồi.
Đường Duy cười đỏ cả hốc mắt, bóng dáng đã lộ ra chút yếu ớt và tả tơi. Nói xong những lời đó thì cậu xoay người rời khỏi giống như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.
Trong phòng khách, không khí im lặng trong chốc lát.
Khắc Lý Tư hít thở sâu, ước chừng im lặng được vài phút thì cuối cùng vẫn thử nói chuyện để xoa dịu bầu không khí: “Đường Duy… trưởng thành rồi ha.”
Nói chuyện không đầu không đuôi, chẳng thà đừng nói.
Khắc Lý Tư thấy anh ta bắt đầu câu chuyện không được hay chút nào nên đành câm miệng.
Nhưng Vưu Kim lại thở dài, cuối cùng anh ta hỏi Tô Nhan: “Cháu chia tay với Đường Duy rồi à?”
Khắc Lý Tư đang ngồi trêи ghế sô pha suýt chút dựng đứng lên, chuyện này mà cũng hỏi sao?
Tô Nhan lại tự hạ thấp bản thân cô mà lắc đầu nói: “Cháu à? Sao cháu lại xứng với..”
“Hai chú vẫn nghĩ là cháu với Đường Duy vẫn còn đang yêu nhau” Vưu Kim vuốt vuốt tóc sau gáy: “Hai chú không ở trong nước thường xuyên nên cũng không hiểu tình hình của các cháu lắm… Cho nên rốt cuộc cháu và Đường Duy làm sao vậy?”
Trì Liệt lo lắng cho tâm trạng của Tô Nhan nhưng Tô Nhan nhìn cậu ta rồi sau đó lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì Tô Nhan hít sâu một hơi sau đó nằm chặt hai tay lại rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Có thể giữa hai chúng cháu đã hết duyên phận rồi ạ”
Cho nên bây giờ người mà Tô Nhan ở bên cạnh chính là Trì Liệt.
Khắc Lý Tư như không tin vào tai anh ta: “Sao có thể như vậy chứ? Đường Duy, cậu ấy.
Lúc Đường Duy còn nhỏ thường tỏ vẻ là người xấu trước mặt Tô Nhan nhưng nếu như: có người khinh thường Tô Nhan thì rõ ràng cậu là người đầu tiên lao ra bảo vệ cho cô, không phải sao?
“Thôi bỏ đi”
Tô Nhan cúi đầu, cố gắng kiềm chế lại những giọt nước mắt sắp sửa trào ra. Cô cắn chặt răng không để mọi người nhận ra sự yếu đuối của bản thân: “Không có chuyện gì đâu, thôi bỏ đi”
Những lời nói đầy ẩn ý của Vưu Kim và Khắc Lý Tư nói về mối quan hệ của Đường Duy và Tô Nhan đã khiến cho trái tim của cô như bị bóp nghẹn, nỗi đau đớn cứ thế lan ra theo những mạch máu đến khắp toàn cơ thể.
Thì ra có nhiều người như vậy đã từng cho rằng hai người họ yêu nhau.
Đường Duy, đây mới là điều đáng mỉa mai nhất. Toàn bộ thế giới đều biết chúng ta yêu nhau.
Toàn bộ thế giới đều biết, trừ một mình cậu.
Cho nên cô nói bỏ đi không phải ý muốn nói bỏ đi, chính là… cô không còn cách nào khác khi đã bước đến con đường không lối thoát của tình yêu và hận thù này nên chỉ có thể bỏ đi.
Vì để giảm bớt không khí cảng thẳng nên Trì Liệt đành tùy tiện mở tỉ vi lên rồi nói: “Thôi được rồi, đừng để ý đến mấy chuyện đó nữa Hôm nay là ngày đầu tiên Nhan Nhan đến nhà chúng ta chơi, không thể để cô ấy lưu lại ấn tượng không tốt…”
Thế là Vưu Kim và Khắc Lý Tư lại nhiệt tình đưa đồ ăn vặt cho Tô Nhan rồi lại hỏi: “Ba Tô Kỳ của cháu có đồng ý để hai đứa ở bên nhau không?”
Tô Nhan gật đầu: “Dạ có”
“Vậy…” Khắc Lý Tư liếc nhì Trì Liệt: “Nhóc con thối, con có muốn cưới Nhan Nhan không?”
Trì Liệt đang uống nước, bỗng ngây người ra Cưới… cưới…?
Chuyện này có được không đó, hình như quá nhanh rồi thì phải.
Trì Liệt nuốt nuốt nước miếng: “Con cảm thấy hai tụi con hiện giờ rất tốt ạ”
‘Vưu Kim vung bàn tay to lên: “Rất tốt nhưng cũng phải nói chuyện sau này chứ. Để ba nói Nhan Nhan tối hôm nay cứ nghỉ lại ở nhà chúng ta rồi ngày mai ba sẽ đi tìm Tô Kỳ để nói chuyện cưới hỏi của hai đứa sau này, thế nào?”
Đường Duy miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi rói. Lúc cậu cười khiến Tô Nhan cảm thấy run rẩy.
Trêи khuôn mặt kia đã từng mang theo cả thế giới, giờ đây chỉ còn lại là nỗi tuyệt vọng của một mình cậu.
Người đàn ông đứng ở cửa, cười nói: “Vậy quá tốt rồi. Khi nào kết hôn nhớ báo anh bi Đã gian khổ nhiều năm mà bây giờ chỉ còn lại một câu nói quá tốt rồi.
Đường Duy cười đỏ cả hốc mắt, bóng dáng đã lộ ra chút yếu ớt và tả tơi. Nói xong những lời đó thì cậu xoay người rời khỏi giống như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.
Trong phòng khách, không khí im lặng trong chốc lát.
Khắc Lý Tư hít thở sâu, ước chừng im lặng được vài phút thì cuối cùng vẫn thử nói chuyện để xoa dịu bầu không khí: “Đường Duy… trưởng thành rồi ha.”
Nói chuyện không đầu không đuôi, chẳng thà đừng nói.
Khắc Lý Tư thấy anh ta bắt đầu câu chuyện không được hay chút nào nên đành câm miệng.
Nhưng Vưu Kim lại thở dài, cuối cùng anh ta hỏi Tô Nhan: “Cháu chia tay với Đường Duy rồi à?”
Khắc Lý Tư đang ngồi trêи ghế sô pha suýt chút dựng đứng lên, chuyện này mà cũng hỏi sao?
Tô Nhan lại tự hạ thấp bản thân cô mà lắc đầu nói: “Cháu à? Sao cháu lại xứng với..”
“Hai chú vẫn nghĩ là cháu với Đường Duy vẫn còn đang yêu nhau” Vưu Kim vuốt vuốt tóc sau gáy: “Hai chú không ở trong nước thường xuyên nên cũng không hiểu tình hình của các cháu lắm… Cho nên rốt cuộc cháu và Đường Duy làm sao vậy?”
Trì Liệt lo lắng cho tâm trạng của Tô Nhan nhưng Tô Nhan nhìn cậu ta rồi sau đó lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì Tô Nhan hít sâu một hơi sau đó nằm chặt hai tay lại rồi cuối cùng cũng mở miệng nói: “Có thể giữa hai chúng cháu đã hết duyên phận rồi ạ”
Cho nên bây giờ người mà Tô Nhan ở bên cạnh chính là Trì Liệt.
Khắc Lý Tư như không tin vào tai anh ta: “Sao có thể như vậy chứ? Đường Duy, cậu ấy.
Lúc Đường Duy còn nhỏ thường tỏ vẻ là người xấu trước mặt Tô Nhan nhưng nếu như: có người khinh thường Tô Nhan thì rõ ràng cậu là người đầu tiên lao ra bảo vệ cho cô, không phải sao?
“Thôi bỏ đi”
Tô Nhan cúi đầu, cố gắng kiềm chế lại những giọt nước mắt sắp sửa trào ra. Cô cắn chặt răng không để mọi người nhận ra sự yếu đuối của bản thân: “Không có chuyện gì đâu, thôi bỏ đi”
Những lời nói đầy ẩn ý của Vưu Kim và Khắc Lý Tư nói về mối quan hệ của Đường Duy và Tô Nhan đã khiến cho trái tim của cô như bị bóp nghẹn, nỗi đau đớn cứ thế lan ra theo những mạch máu đến khắp toàn cơ thể.
Thì ra có nhiều người như vậy đã từng cho rằng hai người họ yêu nhau.
Đường Duy, đây mới là điều đáng mỉa mai nhất. Toàn bộ thế giới đều biết chúng ta yêu nhau.
Toàn bộ thế giới đều biết, trừ một mình cậu.
Cho nên cô nói bỏ đi không phải ý muốn nói bỏ đi, chính là… cô không còn cách nào khác khi đã bước đến con đường không lối thoát của tình yêu và hận thù này nên chỉ có thể bỏ đi.
Vì để giảm bớt không khí cảng thẳng nên Trì Liệt đành tùy tiện mở tỉ vi lên rồi nói: “Thôi được rồi, đừng để ý đến mấy chuyện đó nữa Hôm nay là ngày đầu tiên Nhan Nhan đến nhà chúng ta chơi, không thể để cô ấy lưu lại ấn tượng không tốt…”
Thế là Vưu Kim và Khắc Lý Tư lại nhiệt tình đưa đồ ăn vặt cho Tô Nhan rồi lại hỏi: “Ba Tô Kỳ của cháu có đồng ý để hai đứa ở bên nhau không?”
Tô Nhan gật đầu: “Dạ có”
“Vậy…” Khắc Lý Tư liếc nhì Trì Liệt: “Nhóc con thối, con có muốn cưới Nhan Nhan không?”
Trì Liệt đang uống nước, bỗng ngây người ra Cưới… cưới…?
Chuyện này có được không đó, hình như quá nhanh rồi thì phải.
Trì Liệt nuốt nuốt nước miếng: “Con cảm thấy hai tụi con hiện giờ rất tốt ạ”
‘Vưu Kim vung bàn tay to lên: “Rất tốt nhưng cũng phải nói chuyện sau này chứ. Để ba nói Nhan Nhan tối hôm nay cứ nghỉ lại ở nhà chúng ta rồi ngày mai ba sẽ đi tìm Tô Kỳ để nói chuyện cưới hỏi của hai đứa sau này, thế nào?”
Bình luận facebook