• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (118 Viewers)

  • Chương 1443-1450

Chương 1443: Đừng để cô ấy làm điều gì đó ngu ngốc

Ban đầu Đường Duy còn có chút kiêu ngạo, còn hiện tại, thái độ lập tức xoay chín mươi độ, cậu híp mắt cười lạnh một tiếng: “Diệp Tiêu thích Tô Nhan?”

Ai cho anh ta lá gan đó?

Từ Thánh Mân chậc chậc lắc đầu, nhìn bộ.

dạng Đường Duy vui giận không bình thường, theo bản năng nắm chặt dây an toàn, đề phòng trường hợp như lúc nấy: “Bây giờ cậu cứ như vậy, trước mặt Tô Nhan thì miệng cứng rắn vô cùng, sau lưng lại là bộ dạng nếu như rời xa cô ấy cậu sẽ chết. Đường Duy, cậu đừng đắc ý. Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì trong mắt Tô Nhan, cậu cũng là Diệp Tiêu thứ hai mà thôi.”

Dường như Đường Duy bị những lời này của Thánh Mân làm cho tức giận. Thế nhưng Đường Duy lại nhếch môi cười khẽ nói: “Anh xuống xe cho tôi!”

Từ Thánh Mân vẫn kiên quyết, có chết cũng phải nắm dây an toàn không chịu buông lỏng: “Như thế nào, cậu phải xem lại đi, tôi nói cho cậu biết, tôi giúp cậu làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu cậu dám đối xử như thế với tôi, tôi sẽ ghi lại mọi chuyện thành một danh sách, sau đó liền đưa cho Tô Nhan!”

Đường Duy vẫn kiên quyết lặp đi lặp lại: “Anh có xuống xe không?”

Từ Thánh Mân khó hiểu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

1443.jpg


Trong mắt Tô Nghiêu, bất cứ ai cũng có thể là tình địch, đều có thể cướp đi Tô Nhan, chỉ có Nhậm Cầu sẽ không làm như vậy.

Bởi vì ngay cả chạm vào Tô Nhan, Nhậm Cầu cũng luyến tiếc.

Nếu như nói Nhậm Cầu là người cuối cùng đến bảo vệ chị gái, bảo vệ an toàn cả đời của Tô Nhan, cũng chỉ có cậu ta, Tô Nghiêu sẽ nhượng bộ.

Cho nên khi Nhậm Cầu biết được tình huống này, liền lập tức chạy về nhà Tô Nhan.

Tuy rãng cô là người luôn che giấu tất cả cảm xúc, nhưng dù sao thì trong lòng có thù hận, nếu để cho cô bộc phát cùng một lúc…

Nhậm Cầu nhớ tới sự việc Tô Nhan lái xe đâm vào Đường Duy, lúc đó cậu ta cũng đứng bên cạnh, chứng kiến tất cả tai nạn xảy ra Chứng kiến sự điên cuồng trong mắt Tô Nhan.

Âm thanh ma sát của bánh xe cùng âm thanh Đường Duy ngã xuống đã tạo thành một sự tương phản rõ ràng, mọi thứ hỗn loạn giống như tất cả đều sẽ kết thúc.

Nhậm Cầu biết, sâu trong lòng Tô Nhan có một ác quỷ ẩn nấp, so ra cũng không khác gì ác ma trong nội tâm Đường Duy.

Nếu cô thật sự muốn trả thù, muốn làm tổn thương người khác, muốn có máu chảy, thậm chí là giết người, có lẽ không ai có thể ngăn lại được.

Nghĩ tới đây, Nhậm Cầu tăng thêm tốc độ, cậu ta muốn chạy tới nhà họ Tô thật nhanh, ít nhất không thể để Tô Nhan thật sự xảy ra chuyện gì.

Từ Dao và Diệp Tiêu như thế nào đi nữa cũng là con cháu của những gia tộc lớn, Nếu thật sự có chuyện, một mình Tô Nhan chắc chăn không thể gánh vác được.

Cho nên lúc cậu ta đẩy cửa đi vào, đúng lúc bên trong truyền đến thanh âm cuồng loạn của Từ Dao, từng câu từng chữ đều chỉ trích Tô Nhan táo bạo vô sỉ: “Tô Nhan, cô là tiện nhân! Bây giờ cô đã có người đàn ông khác, vì sao còn muốn Đường Duy yêu thương? Rốt cuộc, cô có mục đích gì?”

Nhậm Cầu gõ cửa, hô to: “Tô Nhan, Tô Nhan!”

Tô Nhan nghe được thanh âm quen thuộc, cô không thể tin được quay đầu lại nhìn Nghiêu Nghiêu, bởi vì chỉ có cậu ta mới gọi Nhậm Cầu tới đây.
Chương 1444: Gió tanh mưa máu Là em gọi Nhậm Cầu?”

“Em muốn ngăn cản chị?”

Tô Nghiêu kinh hãi, bởi vì trong nháy mắt Tô Nhan đã quay sang chất vấn cậu, trong mắt cô giống như hàm chứa sát ý, sắc bén như đao đâm thẳng vào cậu.

Tô Nghiêu siết chặt ngón tay: “Đúng vậy, em gọi đấy”

Nhất định cậu phải gọi Nhậm Cầu tới đây, chỉ có điều khi Tô Nhan nghe xong lại làm như không để ý, cũng không ra ngoài mở cửa cho Nhậm Cầu.

Ngoài cửa, Nhậm Cầu vội vàng gõ cửa, cậu ta càng dùng thêm sức, vừa vỗ vừa lên tiếng gọi: “Tô Nhan? Các người có trong đó không? Mở cửa ral”

Tô Nhan làm sao lại như vậy? Có phải hôm nay bị Từ Dao đến tận nơi khiêu khích nên muốn xuống tay tàn nhẫn không?

Nghĩ đến đây, Nhậm Cầu lại kêu lên: “Tô Nhan! Mở cửa ra, Tô Nhan, Nghiêu Nghiêu cậu có ở đây không? Giúp tôi mở cửa ra”

“Không ai được phép ra mở cửa”

Bên trong truyền ra giọng nói của Tô Nhan, vang vọng mạnh mẽ, Tô Nhan nhìn thoáng qua Tô Nghiêu đang có ý định ra ngoài giúp Nhậm Cầu mở cửa, cô liền nhìn thẳng vào cậu ta: “Không được nhúc nhích”

“Tô Nghiêu thấy vậy lắc đầu: “Chị, chị không thể như vậy, hôm nay chúng ta ra tay với bọn họ, về sau nhà họ Tô sẽ khó ngẩng đầu lên được ở trong giới này!”

Nhà họ Diệp thì không đáng sợ, thế nhưng cô lại liên tục đối đầu với hai nhà, Tô Nhan thật sự muốn như vậy sao?

Trì Liệt cùng Lam Thất Thất nhìn nhau một cái, cũng nghĩ đến hậu quả sau đó, Lam Thất Thất liền thử lên tiếng khuyên Tô Nhan: “Nhan Nhan, nếu không…”

“Cậu muốn tớ quên hết mọi chuyện rồi bỏ qua cho bọn họ sao?”

Một giây đó, Tô Nhan chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, lại giống như mang theo gió tanh mưa máu đến trước mặt Lam Thất Thất, cô ấy trầm mặc, lúc này nếu để Tô Nhan bỏ qua, cũng đồng nghĩa với việc Tô Nhan sẽ phải chịu ủy khuất.

Trì Liệt cau mày: “Nhan Nhan, làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến kết cục”

Bên ngoài Nhậm Cầu lại gấp đến mức hô to: “Đúng vậy Tô Nhan, đừng xúc động, mọi chuyện giao cho tôi được không?”

Tô Nhan thấy vậy nở nụ cười.

Cô ra hiệu, cho phép Tô Nghiêu đi mở cửa, mắt thấy cửa lớn nhà họ Tô mở ra một lần nữa, Từ Dao giống như nhìn thấy hy vọng.

€ô ta nhìn Nhậm Cầu xông vào, vừa định nói Tô Nhan chính là hổ giấy, thế nhưng cô ta vẫn còn sợ hãi, thật sự không dám mở miệng nói cái gì, thế nhưng ngay sau đó lưng cô ta bị đập mạnh lên cửa, sau đó cả người ngã xuống, trực tiếp khuy xuống bên cạnh tấm cửa vừa bị mở rai Một giây sau, có tiếng tát giòn tan vang lên rõ ràng!

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Nhậm Cầu cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Mọi người đều không dám thở mạnh Diệp Tiêu nhìn Từ Dao ban nấy còn đang khóc lóc, nữũng nịu bên cạnh mình, không biết tại sao đột nhiên bị Tô Nhan tát ngã ra cửa, bàn tay vừa tát xong còn chưa hạ xuống, lại lần thứ hai giơ lên!

“Chát”

Một trái một phải, Tô Nhan mạnh tay tát hai cái lên mặt cô ta, sức lực mạnh đến mức bên tai Từ Dao chỉ còn lại tiếng ong ong.

Trì Liệt và Lam Thất Thất đều kinh hãi Nhan!”

“Đầu tiên, cái tát này là để đòi lại những gì cô lấy của tôi lúc còn học trung học, nhiều năm như vậy, bữa tiệc nào của hội học sinh cô cũng nhúng tay vào lập kế hoạch, ngược lại cô cũng chưa bao giờ chủ động công khai cho tất cả học sinh, đến khi có người hỏi chuyện, cô liên nhắc đến tên tôi!”

Từ Dao nghe thấy những lời nói ấy, cả người trở nên run rẩy, sắc mặt hoảng hốt.

Hai má vẫn còn đau đớn khiến cô ta không khỏi hít sâu một hơi: “Tô Nhan cô… cô dám! Nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô! Cô dám tát tôi! Nhất định nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Tô Nhan coi như không nghe thấy, tiếp tục.

nói: “Thứ hai, cái tát này là vì những lần cô giở trò trước mặt Đường Duy, trước mặt thì thể hiện sự tốt bụng, nhưng sau lưng lại lật mặt, không ít lần nói chuyện nhục nhã châm chọc, “Tô tôi sẽ nhớ cả đời!”

Thứ ba… Tô Nhan lại một lần nữa giơ tay lên, thấy vậy Lam Thất Thất hô to một tiếng “Tô Nhan!”

Cả người Tô Nhan toát ra sự lạnh lẽo, bàn tay giơ cao lên không trung, nhưng đột nhiên lại vì tiếng gọi của bạn tốt, cuối cùng cũng dừng lại.

Cô quay lại nói: “Mọi người ngăn tôi sao?”
Chương 1445: Hôm nay cũng muốn xem ai dám ngăn cản tôi

Cô đã nhịn từ lâu, hôm nay là tự mình Từ Dao tới cửa, đã đến mức này, cô cần gì phải nhắn nhịn thêm?

Nếu còn tiếp tục nhịn xuống thì thật sự đáng để bị người khác bắt nạt nhiều năm như vậy!

Cho nên khi nghe thấy Lam Thất Thất gọi, trong lòng Tô Nhan run lên, nếu lúc này có người khuyên cô lui một bước…

Ai ngờ Lam Thất Thất nói: “Không có! Cứ tiếp tục đi! Tớ đến đây để giúp cậu một tay!”

“.” Đúng là bạn tốt của cô.

Tô Nhan rất muốn cười, Lam Thất Thất, thật sự là tri kỷ cả đời của cô.

Cuối cùng không nhịn được, cô nở nụ cười, nói: ‘Không sợ nhà họ Lam bị liên lụy sao?”

Lam Thất Thất phủi bụi trên người: “Một mình nhà họ Tô làm thế nào có thể chống lại nhà họ Diệp nhà và họ Từ?”

Cô ấy đi tới bên cạnh Tô Nhan, thấy biểu tình phãn hận của Từ Dao, Lam Thất Thất được huấn luyện đặc biệt hai năm qua, có kinh nghiệm phong phú, ra tay dồn sức lực lão luyện đè lên nửa người Từ Dao.

Lâm Thất Thất cười tủm tỉm nói: “Cho nên, hai chúng ta cùng hợp sức đối đầu, đây không phải là chuyện rất tốt sao?”

“Chuyện này có thể kéo cậu xuống nước”

“Xuống nước thì đã làm sao, thậm chí nói đến đây tớ mới nhớ ra, tớ còn có cả giấy chứng nhận vận động viên lặn đây!” Lam Thất Thất nói: “Đánh! Cả hai cái tát chưa đủ!”

“Lam Thất Thất” Từ Dao nghe thấy Lam Thất Thất ủng hộ Tô Nhan vô điều kiện như vậy, chỉ có thể liều mạng nháy mắt cho Diệp.

Tiêu: “Các cô điên rồi sao? Ban ngày ban mặt cũng dám làm những chuyện như thế này với tôit”

“Đúng vậy: Tô Nhan nói: “Tôi làm đấy, cô có thể làm gì tôi, việc này có thể làm cho Đường Duy thương hại cô không? Đó không phải là ý cô vẫn muốn sao? Nghĩ vì lợi ích cho cô, tôi cing nên xuống tay nặng hơn một chút, để cô được Đường Duy nhìn thêm vài lần”

Sắc mặt Từ Dao đỏ bừng, ngay lập tức liền trắng bệch, mở miệng: “Tô Nhan, cô là đồ tiện nhân!”

Lời còn chưa dứt, liền có một cái tát trực tiếp đánh tới khiến cô ta chảy máu mũi, máu văng tung tóe khắp nơi, còn rơi xuống đầy đất.

Đổ máu rồi.

Trì Liệt và Nhậm Cầu không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển theo hướng này, hai người kinh hãi đè xuống bả vai Tô Nhan: “Tô Nhan!”

Nhưng Tô Nhan lại tránh được, sau đó nhìn về phía Từ Dao vừa bị đánh đến chảy máu mũi đầm đìa, cả người đang run rẩy, nếu không phải có Lam Thất Thất chống đỡ cô ta, có lẽ lúc này Từ Dao đã mềm nhữn quỳ xuống.

“Dám? Tất nhiên là tôi dám!”

Tô Nhan cười, đưa tay nắm lấy cảm cô ta “Tôi nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay cũng muốn xem ai dám ngăn cản tôi! Ai có đủ khả năng để ngăn lại!”

Từ Dao có những suy nghĩ giơ bẩn cũng không phải là một ngày hai ngày, từ lời nói bịa đặt đến tâm tư ác độc vu oan hãm hại, có chuyện gì mà cô ta bỏ qua Tô Nhan đâu?

Ngoại trừ những lúc Đường Duy yêu thương, che chở cho cô, còn lại đều là ác ý một lòng muốn hãm hại của Từ Dao!

Bởi vì ý nghĩ độc ác của cô ta, mà Tô Nhan phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ!

“Nhiều năm như vậy, không ai nói cho tôi biết, nếu một người bị ép đến mức không có đường lui, rốt cuộc phải làm như thế nào để tự bảo vệ mình, làm thế nào để tự an ủi, cô nói xem?”

Tô Nhan quay đầu, trong mắt tràn đầy hận thù, cô nhìn Nhậm Cầu: “Nhậm Cầu, anh thử nói xem?”

Tự nhiên Nhậm Câu bị cô nhắc tên, tóc gáy liền nhảy dựng lên, theo bản năng nói: “Tô Nhan, bây giờ cô đang phẫn nộ làm cho mất lý trí, cô bình tĩnh một chút, Từ Dao đã thành ra như vậy…”

“Đã như thế nào?”

Lúc Đường Duy chạy tới cửa, nghe thấy tiếng Tô Nhan oán trách: “Năm đó khi ở trường trung học, trước mặt tất cả học sinh, tôi bị xé rách áo, thậm chí còn bị đánh đập, sao không có ai đứng ra nói một câu, giờ lại muốn tôi tha cho cô ta sao?”
Chương 1446: Cuối cùng thì bây giờ Tô Nhan có thể đứng lên rồi

Trong chớp mắt, Đường Duy như nhìn thấy được những chuyện ngày xưa.

Cậu đứng đó, giống như nhìn thấy cô gái bé nhỏ năm xưa. Tâm tư đơn thuần, đổi xử với người khác lương thiện và ngây thơ hồn nhiên.

Cô lấy hết dũng khí, thản nhiên đón nhận tất cả những ác ý trên thế giới này mà cản răng đi theo cậu. Vậy mà thế giới này đền đáp cho cô vẫn chỉ là sự thống khổ.

Dường như cậu thấy Tô Nhan bị các học sinh trung học lôi lôi kéo kéo té trên mặt đất, tay đấm chân đá mà hùng hổ bắt nạt cô nhưng không có ai đứng ra giúp đỡ.

Cô yếu ớt giống như một báu vật nổi tiếng bị rơi vỡ tan tành không ai thèm hốt lại.

Những hồi ức đó trong giây phút đã hóa thành cơn bão tố hung dữ đi ngang cuộc đời cậu. Đường Duy run rẩy bước từng bước, lúc tới cửa thì đã thấy hai mắt của Tô Nhan đỏ hoe.

Cuối cùng thì bây giờ Tô Nhan có thể đứng dậy rồi.

Cô cũng đã vươn tay ra được.

Cuối cùng cô có thể chống lại những người khinh thường cô, chèn ép cô. Cô có thể trả thù những học sinh trung học đã bắt nạt cô, ăn miếng trả miếng với họ được rồi. Cuối cùng cô có thể trả lại từng cái bạt tai cho bọn họ.

Trong thoáng chốc, cô giống như là điên rồi vậy. Cô tát cho Từ Dao đỏ bừng hết cả khuôn mặt.

“Nói. Nói lại những lời đồn nhảm mà cô đã từng tung ra trước kia đi. Nói mau. Nói Tô Nhan cô là đồ đê tiện, Tô Nhan cô quyến rũ Đường Duy, Tô Nhan cô vĩnh viễn thua kém tôi Không phải miệng mồm của cô rất lanh lẹ sao? Nói đi. Nói”

Dùng lực là có sự tác động qua lại lân nhau. Từ Dao bị tát nhiều cái như trời giáng thì Tô Nhan cũng dùng hết sức để đánh cô ta.

Bàn tay của cô sưng phù lên đỏ bừng bừng giống như sắp rách cả da thịt: “Cô liên kết với Diệp Tiêu hãm hại tôi, muốn tôi thân bại danh liệt. Cô vừa ép tôi xuất ngoại vừa khổ tâm dày công bắt chước tôi, cô nghĩ như vậy là có thể gây được sự chú ý với Đường Duy sao? Rồi đợi cho đến khi tôi về nước thì lại nghĩ cách muốn giết chết tôi, cô muốn tôi cút xéo khỏi cuộc đời của Đường Duy. Cô giỏi lắm.

Cô rất là giỏi. Từ Dao, nếu cô đã bày mưu tính kế giỏi như vậy mà hôm nay tôi không đánh cô thì sau này cô còn tiếp tục làm khó dễ tôi như thế nào đây?”

Giọng nói của Tô Nhan thảm thiết như bị người ta cắt đứt cổ họng. Lần cuối cùng cô giơ tay lên giống như là dồn hết sức lực tát cho Từ Dao một cái tát như trời giáng, giống như là đất trời sụp đổ: “Tôi sẽ giúp cô đạt được mục đích”

Một tiếng bốp vang lên, khóe miệng của Từ Dao ứa máu.

Toàn thân của Từ Dao đã run lên bần bật, cô ta thật sự không ngờ Tô Nhan lại phản ứng kịch liệt như vậy, như thế thì không thể cứu vấn được nữa.

Chưa từng có ai nói Tô Nhan lại có tính tình như vậy.

Cô ở trong mắt mọi người chỉ là một người đơn thuần chứ không hề biết tự bảo vệ cô như bây giờ.

Chỉ là không ai ngờ rằng một người đã từng phải chịu đựng nhiều đau khổ, một người đã từng thất vọng không lưu luyến gì với thế giới này nữa vì bị cuộc đời đối xử bất công như vậy mà chỉ cần có người châm lên một mồi lửa thù hận thì có thể đốt cháy tất cả mọi thứ chứ không chỉ đốt cháy riêng bản thân cô.

Cho dù có hóa thành tro bụi thì cô cũng sẽ thiêu đốt cả thế giới này.

“Tô Nhan”

Từ Thánh Mân từ phía sau chạy lên: “Tô Nhan, cô…”

“Sao hả, cô ta là em gái của anh nên anh đau lòng phải không?”

Lam Thất Thất đứng trước Tô Nhan ngăn Từ Thánh Mân lại: “Bây giờ biết Từ Dao là người nhà họ Từ rồi nên đứng ngồi không yên chứ gì?

Từ Thánh Mân quát to lên: “Ngăn Tô Nhan lại đi, có tin Tô Nhan sẽ đánh chết Từ Dao không?”

“Tôi tin”

Lam Thất Thất còn quát to hơn để trả lời lại Từ Thánh Mân: “Đến lúc đó tự khắc có người trừng phạt cô ấy. Còn bây giờ…”

Cứ để cho Tô Nhan trừng phạt Từ Dao.

“Tô Nhan đang kích động, cô cũng điên rồi phải không?”

Từ Thánh Mân cảm thấy không thể thuyết phục được nữa nên nói: “Đánh Từ Dao thành ra như vậy là điều mà cô muốn thấy sao?”

Tô Nhan nở một nụ cười, từ từ thả tay ra.

Từ Dao giống như không còn xương cốt, từ từ mềm nhũn ra ngã xuống mặt đất.
Chương 1447: Chẳng qua cô chỉ là đồ giả nhân giả nghĩa

Diệp Tiêu như muốn lao tới bên này nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Nhan thì tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ trơ mắt nhìn Từ Dao ngã phịch xuống mặt đất.

Tô Nhan dùng mũi giày hất cảm của Từ Dao lên. Từ Dao mơ màng nhìn lên, cô ta cảm thấy gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan kia thật sự khiến người ta run sợ.

Vì trong miệng của Từ Dao toàn máu nên lời nói cô ta bị đứt quãng không rõ ràng: “Tô Nhan, cô chờ đó…”

“Tôi sẽ chờ cô.”

Tô Nhan nở nụ cười “Cô còn có thủ đoạn gì thì cứ việc lôi ra sử dụng, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc cô có bản lĩnh tới cỡ nào.”

Vẻ mặt của Tô Nhan giống như là vứt đi một thứ rác rưởi gì đó, lập tức cô rút chân về rồi liếc xéo về phía Diệp Tiêu bãng ánh mắt lạnh như băng: “Anh còn không mau dẫn cô ta đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?

Diệp Tiêu như không tin vào mắt anh ta khi nhìn thấy Từ Dao đang quỳ trên mặt đất thở dốc, anh ta nhìn về phía Tô Nhan: “Cô có biết cô đang làm gì không?”

“Năm đó không phải các người chưa từng làm những chuyện đáng sợ sao?”

Tô Nhan thổi thổi lòng bàn tay: “Chút chuyện này, ngay cả tính lời tôi còn chưa tính”

Diệp Tiêu nóng nảy: “Chuyện đính hôn năm đó là do tôi không chấp nhận được việc cô vẫn còn tình cũ với Đường Duy, tại sao cô lại trả thù tôi…”

Vừa dứt lời thì Tô Nhan đã tát cho Diệp.

“Tiêu một tát, mạnh mẽ và dứt khoát.

Những cái tát liên tiếp khiến cho người ta run rấy trong lòng.

Thân hình gầy yếu mảnh khảnh kia của cô sao lại ẩn chứa nhiều thù hận đến như vậy?

Rốt cuộc… cô đã trải qua bao nhiêu sự áp bức và lăng nhục.

Lam Thất Thất đứng bên cạnh khẽ gọi tên cô: “Nhan Nhan…”

Cô ấy cảm thấy mặc dù Tô Nhan đang trút giận nhưng sự trút giận này, đánh vào mặt người khác lại giống như đánh vào mặt cô.

Mỗi một cái tát như trút ra từ tậm tim gan, đều đại diện cho những nổi đau và bất lực mà cô từng trải qua.

Mỗi một cái tát lại càng hận, lại càng dùng sức. Nỗi nghiệt ngã lại càng thêm sâu sắc.

Ai tới cứu cô, ai sẽ tới cứu cô.

Tại sao cô lại bị ép đến mức này chứ?

Gương mặt anh tuấn của Diệp Tiêu bị đánh tới mức méo qua một bên. Anh ta đứng ở đó sững sờ không nói nên lời “Trả thù anh ư? Còn dám nói hả?”

Tô Nhan cười đến mức run rẩy toàn thân: “Tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Anh bày mưu chụp hình tôi với Đường Duy, sau đó trong lễ đính hôn lại cố ý để tôi thân bại danh liệt. Đương nhiên tôi bị nói trúng điểm yết còn anh chỉ cần đứng ra lĩnh thưởng phải không?”

Diệp Tiêu tức giận đến đỏ bừng hai hốc mắt, tôn nghiêm và bản năng được huấn luyện nhiều năm tại nhà họ Diệp khiến anh ta giơ tay lên đánh trả, nhưng ngay vào lúc anh ta chuẩn bị chạm vào Tô Nhan thì có tiếng quát tức giận như muốn san bãng mặt đất vang lên: “Dừng tay”

Mọi người giật mình, không biết từ lúc nào Đường Duy đã đứng trước mặt Tô Nhan rồi nắm chặt lấy bàn tay của anh ta. Cậu dùng sức mạnh tới nỗi nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay giật giật Cậu mở miệng gẫn từng tiếng: “Thử ra tay xem “Cậu có biết cô ta vừa làm gì không?”

Diệp Tiêu tức giận khi bị ngăn cản: “Tôi lớn chừng này rồi mà chưa bị ai tát bao giờ”

Tô Nhan, cô là cái thá gì chứ.

Cô ỷ vào việc cô bị người khác hãm hại thì nghĩ cô có thể chiếm thế thượng phong mà lên mặt giảng đạo hay sao?

“Tô Nhan, cô chính là đồ giả nhân giả nghĩa”

Diệp Tiêu muốn thoát khỏi bàn tay của Đường Duy nhưng cậu lại càng nắm chặt hơn: “Đừng ép tôi phải đối phó với nhà họ Diệp”

Cậu đã đồng ý với chú Đường rằng chỉ cần Diệp Tiêu không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì thì cậu sẽ không động tới Diệp Tiêu.

Nhưng bây giờ… Diệp Tiêu lại quay nòng súng vào cậu như vậy thì sao cậu lại làm như không nhìn thấy chứ?

Diệp Tiêu cười to lên: “Bây giờ cậu nói như.

thế nào mà chẳng được. Tô Nhan biến thành người như vậy thì cậu cũng không tránh khỏi có liên quan. Sao hả, đừng tưởng đứng trước mặt của cô ta là được. Cho dù cậu đứng bên cạnh cô ta thì sao chứ?”
Chương 1448: Đến lượt anh bị em hận

Nghe thấy vậy thì Đường Duy nheo mắt lại Nhưng cậu không tha cho Diệp Tiêu mà càng siết chặt thêm bàn tay đang cầm cánh tay của anh ta.

Diệp Tiêu bị Đường Duy nắm chặt quá mà mặt mũi đau đớn chỉ có thể kêu lên: “Đường Duy, cậu thả tay ra.”

Hôm nay Diệp Tiêu đến là muốn nói chuyện với Tô Nhan chuyện sau này, không ngờ Tô Nhan không những không cảm kích mà còn tát anh ta một bạt tai, bởi vậy bảo anh ta nhịn thì sao mà nhịn được chứ?

“Để xem anh có bản lĩnh đạp lên đầu tôi hay không đã”

Giọng nói của Đường Duy được hạ xuống thấp nhất có thể, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại giống như phảng phất gió tanh mưa máu trong đó: “Thử xem”

Diệp Tiêu cũng là người xuất thân từ một gia đình có danh tiếng nên đành phải dùng tay kia chỉ vào Tô Nhan: “Tô Nhan, cô trốn ở phía sau Đường Duy sao? Ha ha, lúc trước cô có chết cũng muốn rời xa Đường Duy. Vậy mà bây giờ lại cần đến sự bảo vệ của Đường Duy hả?

Cô có thấy mất mặt không hả?”

Đây chính là chiêu khích tướng.

Đường Duy liếc nhìn Từ Thánh Mân, lập tức anh ta áp sát tới bên cạnh Diệp Tiêu giả bộ lên giọng can ngăn: “Ai da, có gì mà tức giận chứ”

Đột nhiên Từ Thánh Mân tham gia vào khiến Diệp Tiêu không kịp phòng bị, anh ta định giấy giụa thoát thân thì mới phát hiện là Từ Thánh Mân có một sức mạnh rất đáng sợ.

Anh ta chỉ là một cậu chủ chơi bời trăng hoa thì lấy đâu ra bản lĩnh này chứ? Rõ ràng là đã được tập huấn đặc biệt mà.

Từ Thánh Mân nói chuyện giống như các bậc cha chú nói chuyện với người thân trong dịp lễ mừng năm mới vậy: “Đứa bé còn nhỏ, nhường nhịn chút đi”

“Con mắt nào của anh nhìn thấy vậy?”

Diệp Tiêu tức giận gào thét. Người của Đường Duy đang chờ ở bên ngoài, Từ Thánh Mân kéo Diệp Tiêu ra ngoài như kéo một pho tượng rồi giao cho vệ sĩ. Lập tức vệ sĩ ấn Diệp.

Tiêu xuống giống y như là bắt tội phạm vậy.

Diệp Tiêu cảm giác như tôn nghiêm của anh ta bị người khác giãm nát hoàn toàn ở dưới chân, anh ta thở hổn hển: “Đường Duy, cậu…”

“Năm đó anh cũng làm y như vậy, anh đã giãm nát tôn nghiêm của cô ấy ngay dưới chân anh”

Đường Duy thoáng nhìn lướt qua anh ta như thể tất cả những gì cậu làm hôm nay đều không là gì cả: “Trả lại cho anh thôi mà”

Diệp Tiêu bị đội vệ sĩ tinh anh chặn lại, cho dù có phép thần thông quảng đại cũng không thoát được. Đường Duy nói: “Tiễn anh ta về với chú Diệp Kinh Đường đi”

“Đường Duy”

Diệp Tiêu tức giận đến mức đỏ mặt tía tai: “Cậu dựa vào cái gì mà sai khiến tôi như vậy chứ? Cậu thả tôi ra, cậu dám đối xử với tôi như vậy sao?”

Đường Duy xoay người lại, ánh mắt lướt qua Từ Dao đang nằm trên mặt đất như không hề liếc nhìn cô ta mà chỉ nhìn thẳng vào Tô Nhan.

Ánh mắt ấy nhìn rất thẳng thắn.

Thẳng thắn đến nỗi khiến trái tim của Tô Nhan lạnh như băng.

Rồi sau đó người đàn ông cầm lấy đôi bàn tay của Tô Nhan.

Bồng nhiên đôi bàn tay của Tô Nhan run lên.

Đường Duy không nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay đang sưng đỏ của Tô Nhan.

Cô lấy đâu ra nhiều sức mạnh để đánh trả như vậy chứ? Nếu trên tay cô mà có con dao nhỏ thì Đường Duy tin rằng cô sẽ không chút do dự mà đâm thủng trái tim của Từ Dao mất.

Đường Duy đã nhận ra Tô Nhan định rút tay về nên cậu hơi dùng sức kéo bàn tay của Tô Nhan lại rồi từ từ đặt trên gò má của cậu.

Giống như Đường Duy muốn nói rằng những ai có liên quan đều phải bị Tô Nhan tát mới công bằng, Đường Duy dừng lại một lát rồi nói: “Đến lượt anh”

Trong chớp mắt, Tô Nhan không khống chế được bản thân nữa. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên má cô. Tô Nhan cắn răng định rút tay ra nhưng Đường Duy lại không nghe theo.

Cô gào khóc như bị bệnh thần kinh “Buông ra”

Dường như Đường Duy đã nhận thua: “Không đánh anh sao?”

Tại sao chứ?

Rõ ràng chỉ có mình cậu… ngay cả tư cách bị cô hận mà cậu cũng không có được.

Tô Nhan run run nói: “Anh thả tay tôi ra đi Đường Duy, anh thả ra đi..”

Đường Duy không thể chịu đựng nổi khi thấy Tô Nhan như thế.
Chương 1449: Đồng đội óc heo, có biết nói chuyện không hả?

“Thả em ấy ra”

Ngay lúc đó có một người từ phía sau Tô Nhan đi đến rồi nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng và tiện thể giúp Tô Nhan gỡ bàn tay ra khỏi tay Đường Duy.

Hụt hãng và mất mát.

Lập tức bàn tay của Đường Duy trở nên trống trải, cảm giác giống như đang cầm bảo bối trong tay nhưng không cẩn thận mà bị rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

Trì Liệt đưa tay lên che mắt của Tô Nhan rồi nói: “Được rồi, không muốn nhìn thì đừng nhìn”

Tô Nhan khóc nức nở, cô nắm chặt bàn tay vào Trì Liệt mà khóc như một đứa trẻ bất lực.

Cô đau, đau sắp chết tới nơi.

Ông trời cũng nên biết dừng lại đúng lúc mà buông tha cho cô chứ.

‘Yết hầu của Đường Duy giật giật: “Tô Nhan không muốn nhìn thấy mình sao?”

Hôm nay cậu đến là để giúp đỡ, vì cậu đã nhìn thấy vị trí của Từ Dao trong định vị là đang ở nhà họ Tô.

Thế nhưng..

Trong tiềm thức, Đường Duy lùi về sau hai bước.

Chỉ là cậu tự mình đa tình mà thôi.

Tận sâu trong trái tim cậu đau đớn vô cùng.

Đường Duy nắm chặt bàn tay lại nhìn Trì Liệt. Đó đã từng là người con gái chỉ có một mình cậu được đụng vào, thế mà bây giờ cậu ta… lại dễ dàng ôm vào lòng như thế sao?

Ánh mắt của người đàn ông càng ngày càng sâu thăm thẳm.

Tô Nhan dựa vào Trì Liệt khóc tới nỗi như không thể thở nổi, rồi sau đó Tô Nhan chỉ vào.

Từ Dao vừa khóc vừa nói: “Đưa cô ta ra ngoài đi”

Trì Liệt sai khiến Từ Thánh Mân: “Nghe thấy không?”

Từ Thánh Mân chỉ chỉ vào mặt anh ta: “Tại sao lại là tôi chứ?”

Lam Thất Thất tức giận nói: “Anh là anh trai của cô ta thì đương nhiên phải là anh rồi.

Nếu không làm sao chúng tôi dám đụng vào cô em gái đáng giá ngàn vàng của anh chứ”

Từ Thánh Mân cảm thấy buồn cười vì sự tức giận của Lam Thất Thất, anh ta xòe hai bàn tay ra: “Ai muốn đỡ thì lại đỡ đi, tôi chỉ là anh trai chứ không phải là ba của cô ta”

Ý anh ta nói anh ta không hề đau lòng.

Tô Nghiêu và Nhậm Cầu nhìn nhau, hai người nhìn qua nhìn lại một hồi rồi thở dài.

Cuối cùng Tô Nghiêu nhíu mày lại đỡ Từ Dao.

lên rồi liếc nhìn Tô Nhan nói: “Chị à, em sợ là phải đưa tới bệnh viện”

Tô Nhan đã tạm ngưng khóc nên hơi thở cũng tốt hơn rồi, cô chỉ “ð” lên một tiếng.

Còn chưa đến nỗi phải đi cấp cứu chứ?

Có gì mà phải cấp cứu.

Đường Duy ở bên cạnh nói với vẻ xót xa: “Gọi cấp cứu đi, phải gọi nhanh lên. Trong tối nay phải làm cho vết thương kia nhanh chóng liền lại”

Biểu cảm kia giống như ước gì bây giờ Từ Dao đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu, sau đó bác sĩ vừa khám vừa ghi bệnh tình hiểm nghèo không qua khỏi vậy.

Nhậm Cầu hỗ trợ kêu xe. Việc giải quyết hậu quả sau đó chỉ sợ càng thêm đau đầu. Từ Dao bị thương nặng như vậy thì chỉ sợ nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho họ.

Lam Thất Thất chỉ vào Từ Thánh Mân nói: “Tôi nói cho anh biết, nếu nhà họ Từ mấy người dám làm gì Tô Nhan…”

Từ Thánh Mân lại chối bỏ quan hệ: “Liên I hứ? Tôi đã mấy trăm năm Lam Thất Thất cũng không nói gì Từ Thánh Mân lại nhìn về phía Tô Nhan, chậm rãi nói: “Tô Nhan, thật sự cô không muốn nhìn thấy Đường Duy nữa sao?”

Tô Nhan hơi co rúm người lại Trì Liệt vui cười hớn hở, vỗ vỗ vai cô rồi nói: “Em phải như vậy mới đúng vì bây giờ anh mới là bạn trai của em. Rất có thể ngày mai sẽ đính hôn đó”

Trì Liệt nhìn thấy ánh mắt đó của Đường Duy thì nghĩ có thể tiếp theo cậu ta sẽ bị đánh té sấp mặt xuống đất giống như Từ Dao vậy.

Sau đó hai chiếc xe cấp cứu sẽ chạy tới đây hụ còi pí po pí po inh i.

Cậu ta đành phải hỏi: “Các người có chuyện gì không thể giải quyết thì hãy giải quyết ngay tại đây đi”

Tô Nhan lắc đầu, rõ ràng có ý né tránh: “Không có gì phải giải quyết cả”

Từ Thánh Mân tãng hẳng cổ họng, nói những câu thật khiến cho người ta chán ghét: “Tô Nhan, thôi nào. Hôm nay Đường Duy chạy như bị gắn ống lửa ở đít đến đây dường như là để tìm cô”

Không khí của nơi đây như hoàn toàn bị phá hỏng.

Tên đồng đội óc heo vừa mở miệng thì Đường Duy biết ngay Từ Thánh Mân miệng chó không thể mọc ra ngà voi rồi Sắc mặt của Đường Duy khó coi đến mức giống như bà vợ chạy theo người khác vậy: “Anh câm miệng lại cho tôi.”
Chương 1450: Không còn là cảng tránh gió của cô

Nhưng nhìn vẻ mặt của cô như vậy, có lẽ không phải là rất muốn thấy Đường Duy. Từ Thánh Mân đành dời ánh mắt đi chỗ khác, bĩu môi nói: “Vậy chúng tôi đi trước đây”

Lam Thất Thất chỉ mong họ đi khỏi đây sớm sớm: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên.”

Từ Thánh Mân nói: “Có phải cô cũng không muốn thấy tôi không?”

Lam Thất Thất trợn mắt lên: “Đúng thế, anh và Đường Duy đều khiến cho người ta không muốn gặp lại”

Tô Nhan rất nhạy cảm, cô liếc qua Đường Duy thấy vẻ mặt của cậu biến đổi khi nghe Lam Thất Thất nói vậy.

Lồng ngực đau nhói như có dòng điện xẹt qua. Từ Thánh Mân tức giận khẽ thốt ra một câu “không có lương tâm” rồi dứt khoát quay người bước ra ngoài, ra đến cửa Từ Thánh Mân quay lại nhìn Đường Duy nói: “Đường Duy, cậu còn đứng đó làm gì?”

Đường Duy đứng bất động như một pho tượng đối diện với Tô Nhan.

Từ Thánh Mân không nhịn được lại nói: “Đi thôi, hăng hái nhiệt tình tới đây mà người †a không cảm kích, tự làm mất mặt”

Lời nói này mang theo sự châm chọc, Tô Nhan còn chưa phản ứng thì Lam Thất Thất đã nhảy dựng lên: “Từ Thánh Mân, anh nói thế là thế nào? Cứ như Nhan Nhan của chúng tôi cầu xin Đường Duy đến giúp đỡ ấy nhỉ. Cậu ấy rời khỏi Đường Duy thì chết à? Vậy Đường Duy đã tự làm gì để bản thân không được điểm B, thế mà bây giờ còn mặt mũi qua đây giúp đỡ à!!

“Tôi nói này, logic của một đứa con gái như cô là thế nào vậy?” Từ Thánh Mân cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.

“Nếu như cô muốn Đường Duy xin lỗi hoặc bồi thường cho Tô Nhan vì chuyện trước đây thì hoàn toàn không thành vấn đề. Tất cả mọi người ở đây không ai phủ nhận khoảng thời gian trước đây Đường Duy thực sự là một tên rác rưởi. Tô Nhan trả thù Đường Duy như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng hôm nay, Đường Duy đến đây là để giúp đỡ. Vì chuyện này mà Đường Duy đã công khai đối đầu với nhà họ Diệp, cậu ấy hoàn toàn có thể không đến, ok? Ôi Đường Duy thật sự quá thảm mà!

Dù sao bây giờ cậu ấy bị mắng chửi cũng là điều đúng đắn nhỉ. Dùng đạo lý mắng chửi mới thật cao cả và nhận được sự tán đồng nhỉ.

Nhìn thấy Đường Duy thì cứ mắng chửi cậu ấy trước đã, không cần biết cậu ấy định làm gì. Ai mà biết lần này cậu ấy đến đây là làm chuyện tốt hay lại gây ra chuyện xấu gì chứ. Mảng chửi cậu ấy chắc chắn không sai.

Œó kiểu người thế mà, bản thân trong cuộc sống không hề có năng lực suy xét, cũng không biết xâu chuỗi các tình huống cụ thể.

Hoặc là nghĩ mặt mũi quan trọng hơn hết thảy, bởi vì trong đầu họ nghĩ “trước đây tôi cực kì ghét Đường Duy, hôm nay cậu ta đến đây chắc chăn muốn tẩy trảng rồi, nếu cậu ta tẩy trằng thành công thì thế diện của tôi phải làm sao đây?”.

Cứ ôm trong lòng suy nghĩ như vậy nên họ nói căm ghét Đường Duy không phải là vì những việc trước đây của Đường Duy, mà chỉ vì họ mặc định cứ là việc mình làm thì đều là việc đúng đăn ấy mà”

Lam Thất Thất nóng cả mặt sau khi nghe một tràng này của Từ Thánh Mân, mãi một lúc sau cô ta mới lên tiếng: “Anh là anh em tốt của Đường Duy nên đương nhiên nói đỡ cho cậu ta! Đừng mong tẩy não được chúng tôi, thái độ.

của Nhan Nhan mới quyết định!”

Từ Thánh Mân liếc Lam Thất Thất một cái, ánh mắt mang theo sự mỉa mai nhưng không nói gì. Sau đó anh ta dứt khoát nói “Đi” rồi kéo Đường Duy ra ngoài.

Đường Duy không cam tâm liền mở miệng, nhìn thắng Tô Nhan nói: “Nhan Nhan, em thật sự không nhìn anh lấy một lần sao?”

Tô Nhan trốn phía sau Trì Liệt, không trả lời, thái độ này của cô khiến cho Đường Duy cảm thấy không thở nổi.

Là vậy, cậu không còn là cảng tránh gió của cô nữa Đường Duy nhìn Tô Nhan chằm chẳm, Trì Liệt đứng chắn trước Tô Nhan cảm thấy vô cùng áp lực. Cuối cùng anh ta đành phải vẫy vẫy tay rồi nói thay Tô Nhan: “Hình như tâm trang của cô ấy chưa ổn định, có lẽ vì chịu của Nhan Nhan mới quyết định!”

Từ Thánh Mân liếc Lam Thất Thất một cái, ánh mắt mang theo sự mỉa mai nhưng không nói gì. Sau đó anh ta dứt khoát nói “Đi” rồi kéo.

Đường Duy ra ngoài.

Đường Duy không cam tâm liền mở miệng, nhìn thẳng Tô Nhan nói: “Nhan Nhan, em thật sự không nhìn anh lấy một lần sao?”

Tô Nhan trốn phía sau Trì Liệt, không trả lời, thái độ này của cô khiến cho Đường Duy cảm thấy không thở nổi.

Là vậy, cậu không còn là cảng tránh gió của cô nữa Đường Duy nhìn Tô Nhan chằm chằm, Trì Liệt đứng chắn trước Tô Nhan cảm thấy vô cùng áp lực.

Cuối cùng anh ta đành phải vẫy vẫy tay rồi nói thay Tô Nhan: “Hình như tâm trạng của cô ấy chưa ổn định, có lẽ vì chịu kích thích quá lớn từ Từ Dao. Lúc này cô ấy cần yên tĩnh”

Những lời giảng hòa này đều là Trì Liệt nói giúp Tô Nhan, hiện giờ cô hoàn toàn không cần chính mình nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom