Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1495: Tô Nhan vẫn luôn mở sẵn một con đường cho anh quay về
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vài giây ngắn ngủi nhìn chằm chăm vào nhau, Nhậm Cầu đã nhìn thấy tận trong đáy mắt Đường Duy một cơn bão.
đang từ từ gào thét xâm chiếm, gần như có thể nhấn chìm tất thảy mọi thứ thuộc về cậu ta.
Liệu cậu có biết… mọi chuyện ngay từ đầu…
“Tô Nhan đã cho anh rất nhiều sĩ diện và cơ hội”
Ngón tay Đường Duy siết chặt hơn một chút, cậu cảm thấy mình có lế cũng là một tên sát nhân, nếu như vậy, chỉ bằng cùng Tôn Nhan gánh vác tội danh này, như thế thật tốt cho cả hai bên.
Tô Nhan đối với tôi luôn ôm ấp sự căng thẳng và sợ hãi, nhưng cô ấy luôn thoải mái và tự do trước mặt anh, nó là thế đấy, tất cả đều như thế đấy…..
Đường Duy hét lớn một câu: “Mày còn cái gì chưa hài lòng!
Nhậm Cầu, mày nói cho tao biết, mày còn cảm thấy chưa hài lòng cái gì?”
Nhậm Cầu lắc đầu, Từ Thánh Mân ôm Đường Duy lại từ phía sau, đột ngột lôi cậu đi, Đường Duy vùng vẫy: “Buông tôi ra!”
“Đường Duy!”
Từ Thánh Mân hít một hơn thật sâu: “Sự tra tấn và gày vò đối với Nhậm Cầu như thế là đủ rồi.”
Như thế đã đủ rồi sao?
Chỉ riêng câu nói “Tô Nhan biết anh đã làm gì” cũng đủ lấn át hết lý trí của Nhậm Cầu.
Thế nên, Đường Duy không phải là người duy nhất, Tô Nhan biết… Tô Nhan thừa biết tất cả mọi chuyện…
Bạo lực học đường vào năm đó là do cậu ta đã đẩy Từ Dao làm người châm ngòi lửa… Ngày đó, chỉ có cậu ta, chỉ có cậu ta mới biết rõ Tô Nhan sẽ chạy đi tìm Đường Duy, chính cậu ta… đã để lộ ra tin tức…
Cậu ta không ngờ chuyện này lại xảy ra, không nghĩ sẽ nhìn thấy Tô Nhan trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, cậu †a chỉ muốn Tô Nhan mất hết hy vọng, sau đó lại đến bên cậu ta tìm sự an ủi thoải mái mà thôi…
Cậu ta chỉ…
Giọng nói của Nhậm Cầu trở nên run rẩy, cậu ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đã trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng anh: “Giá như mọi chuyện đều có thể duy trì được như ban đầu thì tốt quá rồi Cậu ta muốn tất cả mọi thứ của Tô Nhan đều vĩnh viễn phải phụ thuộc vào cậu ta. Mặc kệ số mệnh có xoay chuyển như thế nào, cậu ta vẫn luôn muốn Tô Nhan nghĩ đến cậu ta đầu tiên ngay khi cô bị thương, vì để biến cái ngày cậu ta trở thành người anh lớn mà Tô Nhan lẫn Tô Nghiêu sẽ luôn tin tưởng thành sự thật không bao giờ thay đổi được mà cậu ta…
không từ bất kì thủ đoạn nào…
Lam Thất Thất cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, đứng đó chỉ biết che miệng lại, Từ Thánh Mân nghe thấy tiếng thở dốc đầy sợ hãi của cô ta, bất lực lẩm bẩm: “Tại sao…. Nhậm Cầu lại trở nên độc ác như thế.
Nhậm Cầu vẫn đứng ở nơi đó, Đường Duy bị Từ Thánh Mân túm lấy không thể tiến về phía trước được, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hung hãn: “Anh giỏi thế thì tự lo thân đi, Từ Dao và Diệp Tiêu tôi sẽ không bỏ qua đâu, còn anh… lại càng không phải cái thứ tốt đẹp gì!”
Hóa ra bên trong mọi chuyện có vô số thế lực đã đẩy Tô Nhan xuống vực sâu.
“Cô ấy vẫn luôn biết rằng ngày đó chỉ có anh thôi, thế nên người đứng sau vụ bạo hành đó chính là anh. Cô ấy luôn biết điều đó”
Đường Duy khàn giọng hét lên: “Cô ấy không muốn vạch trần thế nên tôi cũng không thể vạch trần! Cô ấy quyết tâm bảo vệ anh, tôi đây còn không được phép động vào anh! Vì cái gì, anh lại không nghĩ tới những chuyện đó hả? Bởi vì anh là Nhậm Cầu, bởi vì năm đó chính anh đã đưa tay ra với cô ấy, thế nên, khi cơn ác mộng ập tới, cô ấy chỉ có thể cản răng chịu đựng!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong vài giây ngắn ngủi nhìn chằm chăm vào nhau, Nhậm Cầu đã nhìn thấy tận trong đáy mắt Đường Duy một cơn bão.
đang từ từ gào thét xâm chiếm, gần như có thể nhấn chìm tất thảy mọi thứ thuộc về cậu ta.
Liệu cậu có biết… mọi chuyện ngay từ đầu…
“Tô Nhan đã cho anh rất nhiều sĩ diện và cơ hội”
Ngón tay Đường Duy siết chặt hơn một chút, cậu cảm thấy mình có lế cũng là một tên sát nhân, nếu như vậy, chỉ bằng cùng Tôn Nhan gánh vác tội danh này, như thế thật tốt cho cả hai bên.
Tô Nhan đối với tôi luôn ôm ấp sự căng thẳng và sợ hãi, nhưng cô ấy luôn thoải mái và tự do trước mặt anh, nó là thế đấy, tất cả đều như thế đấy…..
Đường Duy hét lớn một câu: “Mày còn cái gì chưa hài lòng!
Nhậm Cầu, mày nói cho tao biết, mày còn cảm thấy chưa hài lòng cái gì?”
Nhậm Cầu lắc đầu, Từ Thánh Mân ôm Đường Duy lại từ phía sau, đột ngột lôi cậu đi, Đường Duy vùng vẫy: “Buông tôi ra!”
“Đường Duy!”
Từ Thánh Mân hít một hơn thật sâu: “Sự tra tấn và gày vò đối với Nhậm Cầu như thế là đủ rồi.”
Như thế đã đủ rồi sao?
Chỉ riêng câu nói “Tô Nhan biết anh đã làm gì” cũng đủ lấn át hết lý trí của Nhậm Cầu.
Thế nên, Đường Duy không phải là người duy nhất, Tô Nhan biết… Tô Nhan thừa biết tất cả mọi chuyện…
Bạo lực học đường vào năm đó là do cậu ta đã đẩy Từ Dao làm người châm ngòi lửa… Ngày đó, chỉ có cậu ta, chỉ có cậu ta mới biết rõ Tô Nhan sẽ chạy đi tìm Đường Duy, chính cậu ta… đã để lộ ra tin tức…
Cậu ta không ngờ chuyện này lại xảy ra, không nghĩ sẽ nhìn thấy Tô Nhan trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, cậu †a chỉ muốn Tô Nhan mất hết hy vọng, sau đó lại đến bên cậu ta tìm sự an ủi thoải mái mà thôi…
Cậu ta chỉ…
Giọng nói của Nhậm Cầu trở nên run rẩy, cậu ta không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đã trở thành nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng anh: “Giá như mọi chuyện đều có thể duy trì được như ban đầu thì tốt quá rồi Cậu ta muốn tất cả mọi thứ của Tô Nhan đều vĩnh viễn phải phụ thuộc vào cậu ta. Mặc kệ số mệnh có xoay chuyển như thế nào, cậu ta vẫn luôn muốn Tô Nhan nghĩ đến cậu ta đầu tiên ngay khi cô bị thương, vì để biến cái ngày cậu ta trở thành người anh lớn mà Tô Nhan lẫn Tô Nghiêu sẽ luôn tin tưởng thành sự thật không bao giờ thay đổi được mà cậu ta…
không từ bất kì thủ đoạn nào…
Lam Thất Thất cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, đứng đó chỉ biết che miệng lại, Từ Thánh Mân nghe thấy tiếng thở dốc đầy sợ hãi của cô ta, bất lực lẩm bẩm: “Tại sao…. Nhậm Cầu lại trở nên độc ác như thế.
Nhậm Cầu vẫn đứng ở nơi đó, Đường Duy bị Từ Thánh Mân túm lấy không thể tiến về phía trước được, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hung hãn: “Anh giỏi thế thì tự lo thân đi, Từ Dao và Diệp Tiêu tôi sẽ không bỏ qua đâu, còn anh… lại càng không phải cái thứ tốt đẹp gì!”
Hóa ra bên trong mọi chuyện có vô số thế lực đã đẩy Tô Nhan xuống vực sâu.
“Cô ấy vẫn luôn biết rằng ngày đó chỉ có anh thôi, thế nên người đứng sau vụ bạo hành đó chính là anh. Cô ấy luôn biết điều đó”
Đường Duy khàn giọng hét lên: “Cô ấy không muốn vạch trần thế nên tôi cũng không thể vạch trần! Cô ấy quyết tâm bảo vệ anh, tôi đây còn không được phép động vào anh! Vì cái gì, anh lại không nghĩ tới những chuyện đó hả? Bởi vì anh là Nhậm Cầu, bởi vì năm đó chính anh đã đưa tay ra với cô ấy, thế nên, khi cơn ác mộng ập tới, cô ấy chỉ có thể cản răng chịu đựng!”
Bình luận facebook