• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (6 Viewers)

  • Chương 1660-1662

Chương 1660



“Không biết nữa, nghe nói con gái của tổng giám đốc Tô đã từng ngồi tù. Chậc chậc, tôi sợ rằng sau này cô ấy sẽ không thể lấy chồng được”



“Thật sao? Một gia đình như tổng giám đốc Tô mà con gái vẫn phải ngồi tù sao? Thật là xấu hổ, gia môn bất hạnh, tôi đã nói cô ta như: thế nào mà biến mất năm năm… Một người con gái từng ngồi tù làm sao có thể xứng với cậu ấm nhà họ Bạc?”



Nghe những lời bàn tán có chút to đó, Tô Kỳ cau mày, ngay cả vẻ mặt của Đường Duy cũng có chút thay đổi.



Chỉ có Tô Nhan đứng ở nơi đó, mặc kệ người khác nhìn cô như thế nào, cô dường như đã trở thành thói quen, cũng đã từng chết lặng, thời điểm những người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cô, làm những chuyện không có ý thức lại dơ bẩn với cô, cô thậm chí cũng không cảm thấy đau.



Những người sinh ra liền sống trong địa ngục gian khổ, đều sẽ không sợ hãi bị đổ máu.



Thậm chí có lúc Đường Duy cũng cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô cũng không bao giờ lên tiếng bào chữa, từ nhỏ đến lớn, bắt đầu từ chuyện của Tô Nghiêu, sau đó là chuyện bị người khác hãm hại, cho tới bây giờ Tô Nhan cũng không hề nói một chữ.



Cô chỉ lắng lặng đứng ở đó, yên lặng chờ đợi những con dao nhỏ đó cứ như vậy mà đâm vào cơ thể cô, ngay cả phản kháng cô cũng lười không muốn làm.



Vào lúc này Tô Kỳ mới hiểu được, có lẽ anh ta không hiểu được Tô.



Nhan yêu bản thân cô như thế nào, cô không hiểu phản kháng, là bởi vì ngay từ nhỏ cô lúc nào cũng nhận lấy mấy lời tẩy não như “cô bé là một người yên lặng cho nên không có tư cách nói lời tủi thân, điều này làm cho càng lúc càng ảnh hưởng đến tương lai, dẫn đến việc cho dù gặp phải chuyện gì Tô Nhan cũng không bao giờ hé răng nói một lời, bản năng làm cho cô chịu đựng, ngoài chịu đựng ra, không còn cách nào khác.



Dần dần, nhãn nhịn đã trở thành một thói quen.



Sau khi trở thành thói quen, liền càng thêm ngâm đồng ý với những lời đàm tiếu đó.



“Em nên nói ra”



Đường Duy đứng ở một bên, từ trong miệng đột nhiên thốt ra một câu, giống như dùng hết sức lực mà nhìn về phía Tô Nhan: “Tranh luận cũng tốt, tức giận gào thét lên cũng tốt, cho dù là chửi bóng chửi gió mà không có đạo lí,em cũng nên nói ra Em cảm thấy anh nói đúng thì em tán thành, em cảm thấy anh nói sai thì em liền phản bác, trong lòng em nên như vậy mới đúng phải không? Em là loại người dù có bị tổn thương cũng có thể làm thỉnh sao?”



Những lời ác ý đó, những câu bẩn thỉu đó, không hề do dự mà hắt mạnh mẽ lên người cô, cô cũng nên nói ra, cho dù thế nào, cô cũng nên lên tiếng bác bỏ nó!



Tô Nhan mở miệng thở dốc, tựa hồ có thể hiểu được Đường Duy đang biểu đạt một chút gì đó, nhưng sau đó cô lại mù mờ khiến người khác đau lòng mà nói một câu: “Vậy thì tôi nên… nói gì đây?”



Trong nháy mắt đó, anh ta thân là làm cha lại cảm giác nội tâm của bản thân như bị người khác hung hăng tóm lấy, anh ta cũng chưa từng được dạy dỗ Tô Nhan, tuy rắng giờ phút này biểu tình trên mặt của Tô Nhan cũng không biểu hiện sự uỷ khuất gì, nhưng mà sự trống rỗng cùng sự lạnh lùng như vậy, cũng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu.



Cô bé sống như vậy so với cái xác không hồn thì có sự khác biệt gì?



Tô Kỳ nắm lấy tay của Tô Nhan, như muốn truyền sức mạnh của bản thân cho cô bé, nói: “Con là con gái của ba, con không nên chịu những lời nhận xét và sự chỉ trích như vậy, Nhan Nhan, không ai có tư cách khoa tay múa chân dùng tiếng người nói bậy sau lưng con, huống chỉ con căn bản chưa từng tổn thương bọn họ. “
Chương 1661



“Nếu nói tôi chưa từng làm tốn thương người khác thì sẽ có thế bảo vệ bản thân mình không bị tổn thương thì…”



Số người ở thế hệ này còn có thế biết chuyện của Tô Kỳ khi xưa không nhiều, người trẻ tuổi cũng đã thay đổi thành một tốp khác.



Trừ một số người gia cảnh tốt, có thể tiếp xúc với bí mật của xã hộ thượng lưu ra, người bình thường căn bản đều không biết trước kia Tô Nhan và Đường Duy đã trải qua những chuyện gì. Những điều được nghe nói qua loa cũng chỉ là một vài lời đồn đã được thêm mắm dặm muối thôi.



Tô Nhan bất động nhìn thẳng vào Tô Kỳ, giống như đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến mình vậy. Nhưng lời cô nói ra lại là máu me đầm đìa: “… Thì tại sao tôi lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Tôi có từng làm tốn thương người khác hay chưa, mà đây cũng không phải lí do để người khác khua tay múa chân. Có những lúc, những lời nhận xét của bọn họ về tôi không cần phải lấy cơ sở từ việc “tôi từng làm bọn họ tổn thương”,mà chỉ là xuất phát từ nội tâm mà thôi”



Chỉ là đã có ác ý mà thôi.



Vì sao giữa người với người lại cứ phải tương thân tương ái chứ?



“Có những người sinh ra đã có ác ý, đây không phải là chuyện bình thường sao? Vậy thì nếu tôi đã không trông chờ bọn họ yêu thương tôi, cho nên bọn họ khua tay múa chân với tôi thì có gì đáng bất ngờ chứ?”



Tô Nhan nghiêng đầu. Cô không hề cảm thấy nhận thức này của mình có vấn đề gì: “Thực ra cho dù tôi chẳng làm gì cả thì dưới sự thúc đẩy của ác ý bắt nguồn từ tính chủ quan của bọn họ, những chuyện nên xảy ra đó vẫn sẽ xảy ra. Thế thì tại sao tôi phải lên tiếng chứ? Lên tiếng rồi họ có để tôi sống tốt hơn chút không?”



Nếu lên tiếng là có thể sống tốt thì cô sớm đã điên cuồng mà gào khàn cả giọng rồi.



Nhưng bạn nhìn mà xem, thói đời này đâu có buông tha cho cô.



Tô Nhan nói xong câu này, Tô Kỳ và Đường Duy liền rơi vào trâm mặc rất lâu. Trong đáy mắt Đường Duy như có sắc đỏ tươi lóe lên, mơ hồ như có cảm xúc gì đó trào dâng, sau đó thoáng chốc đã bị cậu mạnh mẽ đè nén xuống.



Thì ra Tô Nhan vẫn luôn đối xử với thế giới như vậy sao?



Vì cô ấy không hề có bất cứ trông chờ gì với thế giới này, cho nên thậm chí trong mắt cô ấy, ngay cả tổn thương cũng đã trở thành một chuyện hợp tình hợp lý.



Có thể quen với tổn thương là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào chứ?



Đường Duy lắc lắc đầu. Cậu có thể làm tổn thương Tô Nhan, có thể tùy ý mượn cái cớ là người bị hại, nhưng người ngoài thì sao? Tô Nhan có từng làm tổn thương mảy may đến người ngoài hay chưa? Đột nhiên cậu nắm lấy cánh tay đang buông thống bên người của Tô Nhan, ngón tay mềm mại lành lạnh bị cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, lực mạnh đến nỗi ngay cả Tô Nhan cũng kinh ngạc.



Người đứng xem xung quanh cũng đều trợn to mắt lên theo.



“Thế này là… công khai đấy à?”



“Cậu chủ nhà họ Bạc nghĩ quẩn cái gì thế? Người phụ nữ đó từng ngồi tù đấy!”



“Mất mặt, chắc là ba mẹ cậu ta là Bạc Dạ với Đường Thi cũng sẽ không để người phụ nữ này vào cửa đâu”



“Chậc chậc, cậu chủ lớn nhà giàu chỉ muốn nếm thử chút mới mẻ thôi. Không chừng người ta đã nhìn những người đẹp khác đến quen mắt rồi, thích khiêu chiến chút kích thích, trong mắt cậu ta, từng ngồi tù là một chuyện rất hiếm lạ thì sao?”



“Tôi nghe nói trước kia con trai nhà họ Tô còn mất rồi đúng không vậy?



“Aiyo đừng nói nữa. Không chừng nhà họ Tô chính là cả nhà tai họa đấy! Tô Kỳ cũng không dễ dàng gì, lớn tuổi rồi, con cái một trai một gái mà chẳng đứa nào ra gì. Con gái thì anh nhìn xem, mặt dày thế kia, ngồi tù mà mắt cũng không chớp, có khi ngay cả suy nghĩ hối hận cũng không có đâu”
Chương 1662



Nhưng tiếng bàn tán xung quanh càng lớn thì Đường Duy lại càng nắm chặt tay Tô Nhan.



Dưới sự bao bọc từ bàn tay to của cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền vào trong tim cô.



Đường Duy nhìn về phía Tô Nhan, nhếch miệng lên cười: “Trong mắt người đời, anh hoang đường quá độ xa rời đạo lý, có thể gọi là hạng con cháu chẳng ra gì, mà em thì độc ác âm hiểm lòng dạ thâm sâu, có thể gọi là lòng dạ rn rết. Sau này anh giết người em chôn xác, không phải là vừa khéo sao?”



Giọng của Đường Duy không hề có chút tình cảm nào, giống như bất kể lúc nào cậu cũng có thể cao ngạo bất chấp, dùng một kiểu thái độ lạnh nhạt mà nhìn muôn người gặp phải khổ nạn. Nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, giống như muôn vật giữa đất trời đều hóa thành hư vô. Trong giờ phút này, trong mắt anh, chỉ có một người thật nhỏ bé, một Tô Nhan mà thôi.



Giống như là một tinh cầu to lớn đã ngừng quay trong một giây này vì một hạt bụi nhỏ bé giữa vũ trụ vậy.



Tô Nhan muốn rút tay về, đáng tiếc là Đường Duy không cho. Lực tay cậu nắm tay cô vô cùng lớn, sau đó cậu nói: “Anh đưa em lên”



‘Tô Kỳ đứng bên cạnh nhìn đến ngây ra, khi hoàn hồn liền lập tức lắp bắp nói: “Cái đó… gì nhỉ… Duy Duy, không sao đâu, không cần khách khí như vậy, chú dẫn nó lên là được rồi…”



Đường Duy lập tức nhăn nhó mặt mày: “Có phải chú không tin con không?”



Biểu cảm trên mặt Tô Kỳ lập tức trở nên vừa lúng túng vừa bưồn cười, là kiểu mà Tô Nhan nhìn cũng sẽ muốn cười. Anh ta nói năng lộn xộn: “Sao… sao có thể như vậy được? Chú nhìn con lớn lên từ nhỏ, chú thương con trai chú còn không bằng thương con, làm sao lại như thế được chứ…”



“Vậy con đưa Nhan Nhan lên có gì không được sao?”



Đường Duy chỉ vào mình, lại chỉ sang Tô Nhan: “Chú với ba con là anh em tốt vào sinh ra tử. Thân là bậc con cháu của hai nhà, con đưa cô ấy lên lầu cũng xem như là lịch sự và lễ độ rồi”



Còn lịch sự và lễ độ nữa, nghe mà xem.



Mẹ nó cậu xàm lắm, tôi thấy là cậu thương nhớ con gái của ông đây thì có.



Tô Kỳ suýt chút nữa đã buột miệng nói ra câu này. Đáng tiếc, nhìn thấy gương mặt kia của Đường Duy thì anh ta lại nhịn vào. Có thể làm sao được đây? Thằng nhóc con này không chỉ có thể khiến Bạc Dạ tức chết mà còn có thể khảc chế anh ta gắt gao nữa đó. Trừ việc bị Đường.



Duy làm cho tức điên lên thì còn có thể làm gì được nữa?



Anh ta có thể bóp chết Đường Duy được chắc?



Có thế nào Tô Kỳ cũng sẽ không thừa nhận… Năm đó anh ta còn nghĩ, Bạc Dạ xảy ra chuyện rồi, chỉ sợ Đường Duy thật sự mất cha, anh ta liền cân nhắc có nên chính thức nhận nuôi cậu ta dưới danh nghĩa của mình hay không. Tốt xấu gì sau này cũng có thể chăm sóc Đường Duy.



Còn không phải là sau đó suy nghĩ tới việc bắt buộc phải được sự đồng ý của bản thân Đường Duy cho nên mới gặp trở ngại hay sao?



Vì thế, nếu nói người thương Đường Duy thì trên cõi đời này, trừ cha mẹ cậu ra, người tiếp theo chính là Tô Kỳ. Bình thường anh ta thấy Đường Duy vênh váo lên thì cũng giận, nhưng vừa thấy cậu cúi găm mặt xuống là lập tức mềm lòng. Cuối cùng vẫn là thương từ nhỏ đến lớn, đâu nỡ khiến thắng nhóc con này cả ngày buồn bã iu xìu không vui thật chứ!



Ai ngờ được thằng ranh con này lớn lên lại chuyển mục tiêu sang ức hiếp con gái anh ta chứ!



Lúc này, Tô Kỳ nổi cáu lên không được mà nhịn lại thì cũng không được, nụ cười lúng túng trên mặt suýt chút nữa đã không duy trì được.



Sau đó, Đường Duy chợt thay đổi sắc mặt, nắm tay Tô Nhan muốn đi về phía thang máy riêng dành cho quản lý cấp cao, vứt bỏ người cha già lại đẳng sau, cuối cùng còn được nước làm tới mà lẩm bẩm một câu: “Con biết chú Tô Kỳ vẫn luôn rất tin tưởng con rất thích con, có phải không nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom