Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1699
Chương 1699
Trong lúc nhất thời, hai người nhiều năm chưa gặp lặng lẽ ngóng.
trông, song không ngờ tới sẽ cùng gặp mặt vào ngày kỷ niệm của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân, còn bày ra vẻ mặt phức tạp.
Đường Duy cũng đi theo lau mồ hôi, vốn muốn nhấc chân đi, lúc này lại dừng lại, hòa giải với Từ Thánh Mân: “Hai người… tới muộn thật”
Lạc Du Du quay mặt đi không nói lời nào, nhưng lại há miệng nói với Cố Mang: “Trên đường tới bị kẹt xe, cho nên bị chậm trễ một chút, con nhóc thối cứ bắt tôi phải tới, tôi cũng bị cô ấy làm phiền chết”
Nói gần nói xa chính là Sakahara Kurosawa rất quen thuộc với Lạc Du Du, khi anh ta nghe được thì trái tim cảm thấy đau xót Những năm này… đều là Cố Mang ở bên cạnh cô ấy sao?
Hoàn cảnh này anh ta cũng rất kỳ quái, nên rời khỏi đây chính là Sakahara Kurosawa anh ta chứ nhỉ?
Sakahara Kurosawa rất muốn nói một câu rằng Đường Duy, cậu đừng đi, tôi mới là người đi.
Nhưng người chính là không còn mặt mũi, lúc này… miệng Sakahara Kurosawa run rẩy, lấy dũng khí muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng anh ta ngừng lại không tiến lên nữa.
Đường Duy bên cạnh nheo mắt lại, thay anh ta hỏi: “Lạc Du Du bây giờ đi ra ngoài đều là anh đưa đón?”
Cố Mang nhíu mày lợi hại hơn: “Không phải chứ? Mẹ cô ấy nói cô ấy làm việc mà không đáng tin, thế nào cũng bắt tôi phải ra ngoài trông chừng, chuyện của tôi còn bận rộn không xong…”
Đi rồi đi không nói rồi lại nói tiếp… Đường Duy quay đầu đồng tình nhìn gương mặt Sakahara Kurosawa, sau khi phát hiện vẻ mặt “tôi thà chết đi cho xong” tràn đầy trên mặt, cậu hẳng giọng một cái: “Tôi đúng lúc muốn đi, các người đến cũng tốt, chỗ này của lão Từ càng náo nhiệt”
Tóc Sakahara Kurosawa cũng muốn xù lên, mẹ nó anh em tốt của tôi. Đã nói hai chúng ta hôm nay cùng tiến cùng lùi rồi, anh theo đuổi Tô Nhan, tôi theo đuổi Tiểu Hamster, tại sao lại trở thành anh đi trước?
Có thể để bỏ rơi anh em bơ vơ một mình ở đây sao?
Đường Duy đặc biệt thâm tình nghĩa lớn võ bả vai Sakahara Kurosawa nói: “Tôi đi trước”
Sakahara Kurosawa từ trong hàm răng phun ra một câu: “Đường Duy.. Cậu quả thực không phải người.”
Đường Duy dùng ánh mát ra hiệu, đều như vậy rồi mà vẫn còn được sao? Người ta có lẽ gặp người lớn luôn rồi Ánh mắt Sakahara Kurosawa cấp bách, gặp người lớn rồi thì sao, tôi với cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Đường Duy: “Vậy cậu lên đi! Cố Mang này cũng khoe khoang đến trên mặt cậu rồi còn gì. Cậu vả mặt anh ta lại đi”
Sakahara Kurosawa: “Anh em tốt, dẫn tôi đi đi, không nhịn được, như vậy ai chịu nổi”
Đường Duy muốn cười, nhưng phát hiện mình không cười nổi, vẻ mặt Sakahara Kurosawa quá đáng thương, giống như đã chuẩn bị tất cả, kết quả lại phát hiện rổ tre đựng nước cũng bãng không.
Cậu thử thay vào đó là bản thân mình, nếu như ngày nào đó Tô Nhan bị người đàn ông khác cười híp mắt đưa đến trước mặt cậu…
Vẻ mặt Đường Duy không thay đổi bẻ rắc rắc đốt ngón tay hai lần, sát khí trào ra từng trong ánh mắt, Lạc Du Du bên cạnh giật nảy mình: “Sao vậy? Vẻ mặt đột nhiên đáng sợ như vậy?”
Đường Duy lắc đầu: “Tôi phải đi tìm Tô Nhan, mấy người chơi vui vẻ nhé”
Lạc Du Du mấp máy môi, nghe thấy Đường Duy còn nói thêm “Sakahara Kurosawa nhớ cậu lâu lắm rồi. Nếu cậu không ngại thì thuận tiện nói chuyện với cậu ta”
Nếu không…
Từ Thánh Mân và Đường Duy cùng nhau quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa lẻ loi trơ trọi trong góc hẻo lánh.
Trong lúc nhất thời, hai người nhiều năm chưa gặp lặng lẽ ngóng.
trông, song không ngờ tới sẽ cùng gặp mặt vào ngày kỷ niệm của Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân, còn bày ra vẻ mặt phức tạp.
Đường Duy cũng đi theo lau mồ hôi, vốn muốn nhấc chân đi, lúc này lại dừng lại, hòa giải với Từ Thánh Mân: “Hai người… tới muộn thật”
Lạc Du Du quay mặt đi không nói lời nào, nhưng lại há miệng nói với Cố Mang: “Trên đường tới bị kẹt xe, cho nên bị chậm trễ một chút, con nhóc thối cứ bắt tôi phải tới, tôi cũng bị cô ấy làm phiền chết”
Nói gần nói xa chính là Sakahara Kurosawa rất quen thuộc với Lạc Du Du, khi anh ta nghe được thì trái tim cảm thấy đau xót Những năm này… đều là Cố Mang ở bên cạnh cô ấy sao?
Hoàn cảnh này anh ta cũng rất kỳ quái, nên rời khỏi đây chính là Sakahara Kurosawa anh ta chứ nhỉ?
Sakahara Kurosawa rất muốn nói một câu rằng Đường Duy, cậu đừng đi, tôi mới là người đi.
Nhưng người chính là không còn mặt mũi, lúc này… miệng Sakahara Kurosawa run rẩy, lấy dũng khí muốn chào hỏi, nhưng cuối cùng anh ta ngừng lại không tiến lên nữa.
Đường Duy bên cạnh nheo mắt lại, thay anh ta hỏi: “Lạc Du Du bây giờ đi ra ngoài đều là anh đưa đón?”
Cố Mang nhíu mày lợi hại hơn: “Không phải chứ? Mẹ cô ấy nói cô ấy làm việc mà không đáng tin, thế nào cũng bắt tôi phải ra ngoài trông chừng, chuyện của tôi còn bận rộn không xong…”
Đi rồi đi không nói rồi lại nói tiếp… Đường Duy quay đầu đồng tình nhìn gương mặt Sakahara Kurosawa, sau khi phát hiện vẻ mặt “tôi thà chết đi cho xong” tràn đầy trên mặt, cậu hẳng giọng một cái: “Tôi đúng lúc muốn đi, các người đến cũng tốt, chỗ này của lão Từ càng náo nhiệt”
Tóc Sakahara Kurosawa cũng muốn xù lên, mẹ nó anh em tốt của tôi. Đã nói hai chúng ta hôm nay cùng tiến cùng lùi rồi, anh theo đuổi Tô Nhan, tôi theo đuổi Tiểu Hamster, tại sao lại trở thành anh đi trước?
Có thể để bỏ rơi anh em bơ vơ một mình ở đây sao?
Đường Duy đặc biệt thâm tình nghĩa lớn võ bả vai Sakahara Kurosawa nói: “Tôi đi trước”
Sakahara Kurosawa từ trong hàm răng phun ra một câu: “Đường Duy.. Cậu quả thực không phải người.”
Đường Duy dùng ánh mát ra hiệu, đều như vậy rồi mà vẫn còn được sao? Người ta có lẽ gặp người lớn luôn rồi Ánh mắt Sakahara Kurosawa cấp bách, gặp người lớn rồi thì sao, tôi với cô ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Đường Duy: “Vậy cậu lên đi! Cố Mang này cũng khoe khoang đến trên mặt cậu rồi còn gì. Cậu vả mặt anh ta lại đi”
Sakahara Kurosawa: “Anh em tốt, dẫn tôi đi đi, không nhịn được, như vậy ai chịu nổi”
Đường Duy muốn cười, nhưng phát hiện mình không cười nổi, vẻ mặt Sakahara Kurosawa quá đáng thương, giống như đã chuẩn bị tất cả, kết quả lại phát hiện rổ tre đựng nước cũng bãng không.
Cậu thử thay vào đó là bản thân mình, nếu như ngày nào đó Tô Nhan bị người đàn ông khác cười híp mắt đưa đến trước mặt cậu…
Vẻ mặt Đường Duy không thay đổi bẻ rắc rắc đốt ngón tay hai lần, sát khí trào ra từng trong ánh mắt, Lạc Du Du bên cạnh giật nảy mình: “Sao vậy? Vẻ mặt đột nhiên đáng sợ như vậy?”
Đường Duy lắc đầu: “Tôi phải đi tìm Tô Nhan, mấy người chơi vui vẻ nhé”
Lạc Du Du mấp máy môi, nghe thấy Đường Duy còn nói thêm “Sakahara Kurosawa nhớ cậu lâu lắm rồi. Nếu cậu không ngại thì thuận tiện nói chuyện với cậu ta”
Nếu không…
Từ Thánh Mân và Đường Duy cùng nhau quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa lẻ loi trơ trọi trong góc hẻo lánh.
Bình luận facebook