• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (97 Viewers)

  • Chap-15

Chương 15. Tình yêu đã hóa thành quỷ dữ, không điện rồ không tồn tại.




Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter



Trong phòng bệnh yên tĩnh, Đường Thi mở mắt ra, lọt vào mắt cô là một ánh sáng khó hiểu, sau đó tầm nhìn mới dần dần trở nên bình thường.



Cô liếc nhìn xung quanh, cho đến khi bên ngoài có người đẩy cửa bước vào cô mới định thần lại. Bạc Dạ đứng ở cửa, biểu cảm mờ mịt không rõ ràng. Khi nhìn thấy khuôn mặt của Đường Thi, có vô số cảm xúc lướt qua mắt anh, cuối cùng bị dập tắt trong con ngươi đen tối.



Đường Thi nhìn anh một cách tê dại như vậy và không nói lời nào.



Cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cách thức khi gặp lại tình cũ, thế giới này thực sự quá nhỏ bé. Những người bạn từng yêu đến mức đau thấu tâm can cuối cùng sẽ gặp lại vào một ngày nào đó, nhưng Đường Thi thực sự không nghĩ rằng, Bạc Dạ sẽ đối xử với cô như thế này.Dùng một phương thức cực kỳ tàn nhẫn để đẩy cô xuống vực thẳm tuyệt vọng một lần nữa.



Bạc Dạ nhìn vào sự im lặng của Đường Thi, anh nhận ra rằng cô không muốn nói chuyện với anh, anh chỉ có thể đứng ở cửa và hắng giọng: “Cô tỉnh rồi."



Đường Thi liếc nhìn anh một cách lạnh lùng và không nói gì.



Bạc Dạ bước tới và nâng cằm cô lên, nhìn thấy đôi mắt thống hận của cô, trong lòng anh bất giác đau nhói.



"Sao vậy, muốn tranh hơn thua với tôi à?"



Anh mỉm cười, giống như một nụ cười của một con yêu quái khiến cho người ta phải sợ hãi: “Đường Thi, năm năm trước tôi nên bóp chết cô rồi, giữ được cái mạng này đến ngày hôm nay, cô nên cảm thấy may mắn."



Đường Thi nghe thấy câu nói này của anh, giống như nghe phải một câu chuyện cười, cô cười một cách giòn giã: “Đúng vậy, tôi phải cảm ơn anh đã thủ hạ lưu tình, đã giữ lại cái mạng chó này của tôi!"



"Cô rất oan ức sao?"



Bạc Dạ cười khẩy, anh càng mỉa mai hơn Đường



Thi."Oan ức cái gì?" Đường Thi nheo mắt lại, trên mặt vẫn lộ vẻ yếu ớt, nhưng đôi mắt đỏ lại sắc bén như một lưỡi dao tầm độc, chúng sáng rực đến kinh người.



Dưới ánh nhìn đó, Bạc Dạ cảm thấy anh có một loại ảo giác như thể bản thân đang không thể thở được.



Đường Thi mim cười một cách xinh đẹp với anh, khoảnh khắc đó trời đất đều thay đổi: “Bạc Dạ, không phải tôi nên cảm ơn anh một cách chân thành sao! Năm năm trước hủy hoại cuộc sống của tôi, năm năm sau còn muốn lấy mạng tôi! Kiếp trước chắc chắn đã gây ra những tội ác tày trời, nên kiếp này mới bị anh hủy hoại hoàn toàn như vậy!



Nghe những lời Đường Thi nói, Bạc Dạ càng bóp cằm cô mạnh hơn: "Cô vẫn còn muốn ngụy biện cho bản thân sao? Cái chết của An Mật..."



“Nếu như cái chết của An Mật không liên quan đến tôi thì sao?”



Đường Thi cười một cách điên cuồng, như thể không có thứ gì trên thế giới này khiến cô phải lưu luyến, giống như không thể lùi bước mà quyết đánh đến cùng, cô cao giọng hét lên với anh: “Bạc Dạ, tôi hỏi anh một câu, nếu như cái chết của An Mật không liên quan đến tôi, vậy những gì anh nợ tôi, cà đời này có trả hết không?"



Nếu như cái chết của An Mật không liên quan đến tôi, vậy những gi anh nợ tôi, cả đời này có trả hết không?



Đôi đồng tử của Bạc Dạ co rúm lại một cách dữ dội, thậm chí giây tiếp theo anh vô thức thả cô ra và lùi lại hai bước, anh nhìn cô trong sự hoài nghi: "Cô nói cái gì?"



Giọng nói của Đường Thi đột nhiên giảm xuống, như thể cuộc phản công trước đó đã vắt kiệt tất cả sức mạnh của cô, cô nói: “Bạc Dạ, tôi không hận a nữa, bởi vì tôi cảm thấy, anh rất đáng thương, tôi có hận anh hay không nó đã không còn quan trọng rồi."



Khi cô ngước lên, đôi mắt ngày trước chứa đựng tình yêu dành cho anh bây giờ đã trở nên trống rỗng và tê liệt, ngay cả một chút tình bạn cũng không có, nó đã bị nuốt chửng bởi sự thù hận năm năm trước.



Bạc Dạ tức giận nhưng lại bật cười, khi anh tức giận, khuôn mặt đẹp trai lại càng bức người. Người đàn ông có thể khiến tất cả phụ nữ trong thành phố phát điên, năm năm trước, cô cũng lao đầu vào lửa như con thiêu thân, cô không màng tất cả mà lao về phía anh, đến cuối cùng hủy hoại chính bản thân mình, nhưng thậm chí không nhận lại được bất cứ điều gì, cho dù chỉ là một sự đồng cảm, anh cũng không nỡ cho cô.



Đường Thi lắc đầu, như thể đang tự chế giễu chính mình, cô nói: “Tôi không hối hận, tôi cũng không hận anh, chỉ là năm năm tù giam mà thôi. Khi ra ngoài rồi, tôi vẫn có thể sống tốt, tôi vẫn sống khi không có anh."



"Tùy ý anh đi điều tra, hay lôi lại chuyện cũ, Bạc Dạ tôi nói cho anh biết."



Khoảnh khắc cô ngước lên, đôi mắt cô sắc bén mà lạnh thấu xương, trong lúc hốt hoảng dường nu Bạc Dạ lại nhìn thấy một cô chủ nhà họ Đường xinh đẹp kiêu ngạo năm đó. Ngay cả khi gia đình sụp đổ, cô vẫn có một sự thanh cao và tự phụ không thể xóa nhòa.



Đôi môi của Đường Thi không ngừng mấp máy nói với Bạc Dạ.



"Tôi nói cho anh biết, năm năm trước, tôi không hề hối hận khi đã lật đổ hũ tro cốt của An Mật trước mặt mọi người. Bởi vì cô ấy đã hại tôi nhà tan cửa nát. Bởi vì cô ấy hại tôi lưng đeo tội danh. Bởi vì cô ấy, một người đã chết, tôi phải chịu sự tra tấn và sỉ nhục, trong tù sống không bằng chết suốt năm năm! May mà cô ấy đã chết, tôi đập vỡ hủ tro cốt của cô ấy, không hề quá đáng chút nào! Tôi nói cho anh biết, nếu như cô ấy còn sống, tôi cũng sẽ khiến cô ấy phải thịt nát xương tan!"



"Cô dám!" Bạc Dạ tức giận và tát lên mặt Đường Thị, giọng nói run rẩy: "Đường Thi! Cô dám! Sao cô dám nói ra những lời như vậy!"



Sự đau đớn không hề ép được nước mắt của cô chảy ra, ngược lại nó khiến cô bật cười, nó giống như một bông hoa anh túc tuyệt đẹp, nụ cười của cô đẹp đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc.



"Đúng vậy! Tôi dám đấy! Một người đã chết, kimhien tôi phải chịu đựng một cuộc sống bất công này. Bạc Dạ, nếu như anh đứng vào vị trí của tôi và nghĩ một chút, thì anh sẽ không biến tôi trở thành bộ dạng như bây giờ! Tôi nói cho anh biết, những việc tôi làm với cô ta, tôi không bao giờ hối hận. Tôi chỉ sợ rằng khi anh biết được sự thật, phát hiện ra cái chết của An Mật không liên quan gì đến tôi, anh sẽ tự hận bản thân mình!"



Bạc Dạ bị những lời nói của Đường Thi khiến cho rùng mình, nhưng anh đã có mặt ở đó khi An Mật bị đẩy xuống, sao có thể nhìn nhầm được, chính là Đường Thi đã ra tay!



"Cô hãy bớt giả vờ vô tội đi. Nếu như cô muốn nói, năm năm trước cô nên nói rồi!"










"Anh cho tôi cơ hội nói sao?"



Cuối cùng Đường Thi cũng cười ra nước mắt: "A đúng vậy, trước giờ anh cũng đâu tin những gì tôi nói, Tôi làm vợ anh năm năm, giống như một con chó, anh không bao giờ nỡ cho tôi một cái liếc mắt, cho dù chỉ một cái! Bạc Dạ, anh không yêu tôi, anh dựa vào đâu mà cưới tôi? Anh có xứng đáng với tôi xứng đáng với An Mật không?"



"Tôi chỉ yêu An Mật, cưới cô chỉ vì cô đã trèo lên giường của tôi!"



Cuối cùng Bạc Dạ cũng không kìm nén được sự tức giận của mình mà hét lên với cô: "Ban đầu là cô đã trèo lên giường của tôi!"



"Vậy sao. Anh xem tôi là người như vậy ư? Anh thực sự đã quên hết tất cả mọi thứ rồi!" Đường Thi cười, cười đến nỗi toàn thân run lên, cười đến nỗi giọng nói cũng vỡ òa: “Có một câu nói không sai một chút nào....thứ vô dụng nhất là tình yêu, thứ không đáng quan tâm nhất là tương tư!"



Bạc Dạ, coi như tất cả những gì mà tôi đã bỏ ra chỉ là một trò đùa, nếu như quay lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không chọn gặp gỡ anh!



Cô hối hận rồi, hối hận đến mức rối tinh rối mù. Bạc Dạ ơi là Bạc Da, tôi chỉ hy vọng có một ngày anh sẽ ân hận lúc đầu đã làm sai!



"Tôi không sợ anh đối xử với tôi như thế này. Tôi chỉ sợ rằng có một ngày anh sẽ phải hối hận"



Đường Thì nói xong câu này liền chỉ tay ra cửa và hét lên với Bạc Dạ: "Ra ngoài!"



Sự căm thù trong mắt cô rõ ràng như vậy. Đã nói là không hận nữa, đã nói là không sao, nhưng trên thực tế đó chỉ là vì cô đã quả hận anh, cho nên việc có tha thứ hay không không có gì khác biệt. Sự căm hận của cô đối với anh sớm đã thấm sâu vào xương tuy, bắt đầu từ khoảnh khắc anh tống cô vào tù năm năm trước, cô đã tự tay bóp chết tất cả tình yêu và sự kỳ vọng dành cho anh.



Đến bước đường cùng, anh tặng tôi một sự hùy diệt, tạo ra một cuộc đấu tranh đau đớn vô tận của tôi trong vực thẳm. Bạc Dạ, tôi không cần phải chuộc tội, tôi chỉ muốn nguyền rủa anh, cả đời này sẽ không bao giờ có được người yêu.



Đường Thi cười phá lên, bên ngoài có y tá nghe thấy liền đi vào, thấy Đường Thi như vậy, liền bước tới giữ chặt cô lại. Cơ thể Đường Thi run rẩy, sau đó cô đẩy người y tá ngã xuống đất. Cô y tá hét lên, đột nhiên ngoài hành lang có một nhóm người chạy đến, thậm chí còn có người hét lên.....



"Thuốc an thần, thuốc an thần!"



"Phòng bệnh V02 có bệnh nhân đang trong tình trạng bất thường!"



Nhanh! Nhân viên y tế và bảo vệ cùng bước lên!”



"Đừng chạm vào tôi! Cút đi! Đều cút hết đi!"



Một khi có người bước lên, Đường Thi liền lấy đồ ném, cốc, bình hoa, ghế, mọi thứ đều trở thành công cụ của cô để làm tổn thương người khác, bảo vệ chính mình.



Cô vừa khóc vừa cười: “Cút ra ngoài! Đều cút hết ra ngoài!"



Bạc Dạ hét lên: "Đường Thi! Cô điên thật rồi!"



Câu nói này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào cơ thể của Đường Thi, nó xuyên thấu trái tim cô, nỗi đau lan từ ngực đến từng sợi tóc, mọi ngóc ngách trong trong cơ thể, từng chút từng chút nhấn chìm hơi thở của cô.



Trong cơn điên loạn, đôi mắt của người phụ nữ đỏ ngầu, đột nhiên cô quỳ xuống trước mặt Bạc Dạ và đập đầu một cách dữ dội. "Bạc Dạ, tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh....cầu xin anh hãy buông tha cho tôi!"



"Tôi đã ngồi tù năm năm, tôi đã người không ra người ma không ra ma nữa rồi. Anh nhìn tôi đi, anh hãy mở mắt ra để xem bộ dạng bây giờ của tôi đi!



Đột nhiên có một cảm giác đau đớn không thể diễn tả lan ra từ trái tim anh, cơ thể Bạc Dạ run lên, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình.



Năm năm trước, là một cô chủ nhà họ Đường kiêu căng tự phụ. Năm năm sau, lại biển thành một người phụ nữ điên loạn có tiền án.



Toàn thân anh đều đang run rẩy, khuôn mặt đẹp trai mang theo nỗi đau đớn xuất phát từ trong tâm hồn sâu thẳm khiến cho lông mày anh cau lại: "Đường Thi cô....cô làm sao vậy?"



Đột nhiên anh nghĩ đến những vết sẹo lốm đốm trên bàn tay phải của Đường Thi. Một người phải tuyệt vọng đến mức nào mới xuống tay với bàn tay phải mà bản thân yêu quý nhất như vậy?



Đường Thi là một nhà thiết kế, cô yêu quý đôi tay này hơn bất cứ ai, đây là niềm tự hào và thanh cao của cô. Nhưng cô ấy như vậy....lại lựa chọn phá hủy bàn tay phải quan trọng nhất của mình, rốt cuộc đã trải qua sóng gió lớn như thế nào mới không thể chịu đựng được sức nặng của thực tế mà đi đến bước diệt vong?



Tất cả mọi người đều sốc, tại sao Đường Thi lại trở nên yếu đuối, nhạy cảm và điên rồ như vậy...rốt cuộc cô đã gặp phải những chuyện gì ở trong tù?



Năm năm....là ai đã phá hủy cô ấy như thế này?



Bạc Dạ đột nhiên không dám hỏi câu trả lời, anh sợ rằng chính bản thân... bản thân anh là thủ phạm đã biến cô thành một con quái vật.



Không, Đường Thi.....Đường Thi yêu bản thân mình như vậy, sao có thể...



Các nhân viên y tế xông vào và giữ chặt lấy Đường Thi, nhân viên bảo vệ đứng ở một bên duy trì trật tự. Một số người thì đỡ cô y tá bị thương dậy. Trong phòng bệnh nhất thời cực kỳ ồn ào, còn có vài người ngó đầu vào bên trong muốn nhìn.



Bạc Dạ bị đám đông đẩy sang một bên, anh kinh sợ đứng nhìn Đường Hoan đang bị ấn xuống giường bệnh. Cây kim tiêm chứa thuốc an thần đâm mạnh vào cánh tay cô. Sau đó, con ngươi cô giãn ra, nhắm mắt lại và rơi vào trạng thái hôn mê một lần nữa.



Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom