Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1714
Chương 1714
Lam Thất Thất nhất thời không biết mình nên làm cái gì bây giờ, bởi vì Sakahara Sakurako đã đi theo tới rồi, nếu không gọi Trì Liệt, có vẻ sẽ bị trách là ức hiếp người ta, thế nhưng nếu như trực tiếp vội vàng đuổi Sakahara Sakurako đi…
Chuyện này cũng chỉ có Đường Duy làm được, Lam Thất Thất là người làm chủ, còn là bạn của Sakahara Kurosawa, ngoại trừ Đường Duy không chịu nể mặt, hiện tại cô ta không làm được loại chuyện này.
Nhưng Sakahara Sakurako thì tốt rồi, chỉ cần có anh trai cô ta ở đây, cô ta có làm âm cũng có người bao che, cho nên mới lựa chọn tới cửa vào lúc này.
Nói cô ta ngu xuẩn, thực ra cô ta rất tinh ranh, áp chế và khống chế việc đối nhân xử thế, tạo ra những thứ có lợi cho mình.
Lam Thất Thất bất đắc dĩ nhìn Tô Nhan: “Cô và Trì Liệt ăn chưa?”
Trì Liệt lập tức đáp thay Tô Nhan: “Chưa ăn! Đói chết tôi rồi! Nhanh mở cửa cho tôi vào!”
Đường Duy hận không thể chặn miệng Trì Liệt, nhưng mà người kia cười cực kì vui vẻ như thiếu đòn, nhất là lúc Lam Thất Thất dùng điều khiển từ xa mở cửa, trên mặt Trì Liệt toàn là nụ cười, dừng xe đi xuống, kiêu ngạo mà nói với Đường Duy: “Cậu xem, tôi vào được rồi.”
Từ Thánh Mân quay đầu thấy miệng Đường Duy giật giật.
Con mẹ nó.
“..” Từ Thánh Mân nhìn trời, mọi chuyện biến thành như vậy chẳng ai muốn, lúc này thời gian ở chung của Đường Duy và Tô Nhan bị Trì Liệt phá vỡ, không ngờ Trì Liệt còn quá đáng, đi tới chỗ Tô Nhan, cậu ta và Đường Duy chen nhau một trái một phải ép Tô Nhan ở giữa.
Tô Nhan cảm thấy không khí thật đáng sợ, cô sắp thở không ra hơi rồi, nhanh chóng từ giữa chui ra ngoài, sau đó nói: “Tôi thấy hai người tay trong tay rất tốt đấy”
“Em nói gì thì chính là cái đó.”
Sau đó không chút nghĩ ngợi mà nắm tay Đường Duy.
Sau đó còn quay đầu bổ thêm cho Đường Duy một câu, như là rất quen thuộc vậy: “Lần đầu tiên nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt trắng quá nha”
Lam Thất Thất và Lạc Du Du ở bên trên không tiếng động mà thét chói tai, hai người lập tức lấy tay che mắt, nhưng nhịn không được vẫn hé ra một đường để nhìn – không được không được rồi, quá kích thích, hai anh đẹp trai nắm tay nhau – Vầy ai chịu nổi!
Chỉ thấy Đường Duy như bị điện giật, lúc tỉnh táo lại, cậu gần như hét lên, vẻ mặt đẹp trai càng thêm lạnh lùng: “Cút đi!”
Trì Liệt nói: ‘Đều là đàn ông với nhau, cầm tay một cái có sao đâu…”
“Ông đây không có sở thích này!”
Đường Duy nghiến răng nghiến lợi: “Đừng được đà lấn tới!”
Câu ta là Đường Duy.
Trì Liệt bỏ tay ra, sau đó nháy mắt với Tô Nhan.
Tô Nhan che miệng bật cười, cô rất hiếm thấy bộ dạng mất kiểm soát của Đường Duy, bởi vì bình thường cậu đều là bộ dáng kiêu ngạo ngả ngớn trời sập cũng không sợ, hiện tại lại bị kích động rồi.
Lời nói của Đường Duy như rít từ kế răng ra: “Tôi không rảnh làm mấy thứ này với cậu, được rồi, nếu không ăn cơm sắp nguội rồi!”
Ăn nhanh một chút rồi đuổi tên xui xẻo này đi, Đường Duy không muốn nhìn mặt của Trì Liệt chút nào, tuy cậu không thù không oán với Trì Liệt, nhưng là đàn ông, Trì Liệt cũng coi như chính trực đáng tin – nhưng mà vừa nhìn thấy cậu ta, Đường Duy sẽ nhớ tới cậu ta đã ở bên Tô Nhan mấy năm.
Tô Nhan dùng con mắt nào mà nhìn trúng Trì Liệt vậy?
Nhớ tới những thứ này, Đường Duy nhịn không được khí huyết cuồn cuộn, cậu không muốn để Trì Liệt biết dáng vẻ mỏng manh của Tô Nhan đẹp bao nhiêu, cho nên hận không thể khiến Trì Liệt biến mất lập tức.
Lam Thất Thất nhất thời không biết mình nên làm cái gì bây giờ, bởi vì Sakahara Sakurako đã đi theo tới rồi, nếu không gọi Trì Liệt, có vẻ sẽ bị trách là ức hiếp người ta, thế nhưng nếu như trực tiếp vội vàng đuổi Sakahara Sakurako đi…
Chuyện này cũng chỉ có Đường Duy làm được, Lam Thất Thất là người làm chủ, còn là bạn của Sakahara Kurosawa, ngoại trừ Đường Duy không chịu nể mặt, hiện tại cô ta không làm được loại chuyện này.
Nhưng Sakahara Sakurako thì tốt rồi, chỉ cần có anh trai cô ta ở đây, cô ta có làm âm cũng có người bao che, cho nên mới lựa chọn tới cửa vào lúc này.
Nói cô ta ngu xuẩn, thực ra cô ta rất tinh ranh, áp chế và khống chế việc đối nhân xử thế, tạo ra những thứ có lợi cho mình.
Lam Thất Thất bất đắc dĩ nhìn Tô Nhan: “Cô và Trì Liệt ăn chưa?”
Trì Liệt lập tức đáp thay Tô Nhan: “Chưa ăn! Đói chết tôi rồi! Nhanh mở cửa cho tôi vào!”
Đường Duy hận không thể chặn miệng Trì Liệt, nhưng mà người kia cười cực kì vui vẻ như thiếu đòn, nhất là lúc Lam Thất Thất dùng điều khiển từ xa mở cửa, trên mặt Trì Liệt toàn là nụ cười, dừng xe đi xuống, kiêu ngạo mà nói với Đường Duy: “Cậu xem, tôi vào được rồi.”
Từ Thánh Mân quay đầu thấy miệng Đường Duy giật giật.
Con mẹ nó.
“..” Từ Thánh Mân nhìn trời, mọi chuyện biến thành như vậy chẳng ai muốn, lúc này thời gian ở chung của Đường Duy và Tô Nhan bị Trì Liệt phá vỡ, không ngờ Trì Liệt còn quá đáng, đi tới chỗ Tô Nhan, cậu ta và Đường Duy chen nhau một trái một phải ép Tô Nhan ở giữa.
Tô Nhan cảm thấy không khí thật đáng sợ, cô sắp thở không ra hơi rồi, nhanh chóng từ giữa chui ra ngoài, sau đó nói: “Tôi thấy hai người tay trong tay rất tốt đấy”
“Em nói gì thì chính là cái đó.”
Sau đó không chút nghĩ ngợi mà nắm tay Đường Duy.
Sau đó còn quay đầu bổ thêm cho Đường Duy một câu, như là rất quen thuộc vậy: “Lần đầu tiên nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt trắng quá nha”
Lam Thất Thất và Lạc Du Du ở bên trên không tiếng động mà thét chói tai, hai người lập tức lấy tay che mắt, nhưng nhịn không được vẫn hé ra một đường để nhìn – không được không được rồi, quá kích thích, hai anh đẹp trai nắm tay nhau – Vầy ai chịu nổi!
Chỉ thấy Đường Duy như bị điện giật, lúc tỉnh táo lại, cậu gần như hét lên, vẻ mặt đẹp trai càng thêm lạnh lùng: “Cút đi!”
Trì Liệt nói: ‘Đều là đàn ông với nhau, cầm tay một cái có sao đâu…”
“Ông đây không có sở thích này!”
Đường Duy nghiến răng nghiến lợi: “Đừng được đà lấn tới!”
Câu ta là Đường Duy.
Trì Liệt bỏ tay ra, sau đó nháy mắt với Tô Nhan.
Tô Nhan che miệng bật cười, cô rất hiếm thấy bộ dạng mất kiểm soát của Đường Duy, bởi vì bình thường cậu đều là bộ dáng kiêu ngạo ngả ngớn trời sập cũng không sợ, hiện tại lại bị kích động rồi.
Lời nói của Đường Duy như rít từ kế răng ra: “Tôi không rảnh làm mấy thứ này với cậu, được rồi, nếu không ăn cơm sắp nguội rồi!”
Ăn nhanh một chút rồi đuổi tên xui xẻo này đi, Đường Duy không muốn nhìn mặt của Trì Liệt chút nào, tuy cậu không thù không oán với Trì Liệt, nhưng là đàn ông, Trì Liệt cũng coi như chính trực đáng tin – nhưng mà vừa nhìn thấy cậu ta, Đường Duy sẽ nhớ tới cậu ta đã ở bên Tô Nhan mấy năm.
Tô Nhan dùng con mắt nào mà nhìn trúng Trì Liệt vậy?
Nhớ tới những thứ này, Đường Duy nhịn không được khí huyết cuồn cuộn, cậu không muốn để Trì Liệt biết dáng vẻ mỏng manh của Tô Nhan đẹp bao nhiêu, cho nên hận không thể khiến Trì Liệt biến mất lập tức.