• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (59 Viewers)

  • Chương 1741-1742-1743

Chương 1741


Giọng nói của Tô Nhan rất nhẹ nhàng, giống như con người cô ấy, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, Đường Duy cảm thấy nếu cô gặp thế bị động chắc chăn sẽ thua cuộc, tất cả mọi người lại im lặng, nghe Tô Nhan miêu tả ngắt quãng :” Cháu cảm thấy bản thân rõ ràng rất hận, nhưng đôi khi lại yêu da diết khó từ bỏ, đôi khi hận tới mức vô cùng cực đoan, muốn mọi người cùng nhau chết, lại có lúc rất buồn, không nỡ làm tổn thương tới anh ấy dù chỉ là một chút, cháu cảm thấy oan ức vì những gì mình gặp phải, lại có lúc liều mạng cảm thấy bản thân như vậy là xứng đáng.”


Giống như đang kêu oan cho mình, rồi lại cảm thấy mình đáng đời.


Điều này thật phức tạp và mâu thuẫn!


Tô Nhan nói xong liền thở dài một hơi;Chẳng lẽ cháu đang gặp phải vấn đề rất phức tạp sao? Cháu luôn cảm thấy trong người cháu có rất nhiều cảm xúc khác nhau, đôi lúc còn không thể khống chế nổi.”


Đây chính là nguồn gốc của sự phức tạp, mê mội trên người cô.


Đường Duy không biết vì sao sống mũi mình lại cay cay, trước đây cậu chưa từng nghe Tô Nhan tâm sự về bản thân như thế này, bọn họ đã mâu thuẫn với nhau quá lâu, đã quên mất, vẫn còn đang yêu nhau.


Đường Duy cố gắng đè nén tất cả các cảm xúc hỗn loạn của mình, nhìn Tô Nhan trước mặt mình, nói :” Vì vậy cháu không cần sợ hãi gì cả, những việc cháu làm không nên tự trách mình.”


Tô Nhan lắc đầu :” Không, tại cháu. “


Cô đã trở thành một người mà chính cô cũng không thể nhận ra.


Cô đã thay đổi như thế, mở to mắt nhưng lại không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra, trong đầu liên tục có những mớ hỗn độn giày vò cảm xúc, điều này khiến cho Tô Nhan cảm thấy có chút sợ hãi.


Nếu để chuyện này cứ thế trôi qua, liệu cô sẽ trở nên như thế nào?


Tô Nhan nhìn Bạch Việt bằng đôi mắt đầy sự sợ hãi :’ Chú Bạch Việt, cháu… cháu có nên tự giam mình lại không, cháu sợ rằng nếu cứ: như vậy cháu sẽ lại mất kiếm soát…’ Lại đột nhiên tỉnh lại, ở một nơi mà cô không thể biết đấy là đâu.


Bạch Việt lắc đầu :” Nhan Nhan, là cháu tự đồn mình đến đường cùng”


Anh ta dịu dàng đưa tay về phía Tô Nhan:”Đi thôi, dù sao cũng có.


Đường Duy giúp đỡ cháu.”


Dù sao cũng có Đường Duy đi cùng ư?


Câu nói này bỗng nhiên trở thành câu nói đè nèn tâm trạng cô?


Trong mắt Tô Nhan, Đường Duy luôn rất tàn nhãn nhưng lại rất đẹp đẽ, rất vô tâm những lại rất mạnh mẽ, có thể chu toàn mọi thứ duy có khó khăn, nguy hiểm đến mấy – nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn không thể thay thế.


Người đàn ông này giống như có thể hi sinh thân mình để đổi lại sự sống cho cô.


Tô Nhan cúi đầu, không nói lời nào, mặc kệ cho Đường Duy nắm tay mình đi ra : Nhan Nhan, em theo anh đi bệnh viện”


Chí ít cũng đã tìm được lí do rồi.


* Một lúc sau, Tô Nhan nhìn thấy tờ giấy chẩn đoán bệnh của mình, trên mặt lộ ra vẻ suy sụp.


Sự thật đến quá thẳng thắn và bi thảm, mọi thứ không một chút lưu tình bày ra trước mặt Tô Nhan, mặc kệ mọi người có thế chấp nhận hay không, cứ vậy mà vạch trần một cách trần trụi.


Cô run rẩy, nhìn chấm chảm vào dòng chữ bên tờ giấy, không thể ngờ rằng trong lòng cô đang có một linh hồn đang trú ngụ.


Cơ thể của cô không chỉ còn là của mình cô.


Tô Nhan điên cuồng lắc đầu: “Vì sao lại thành ra như vậy, em căn bản không biết gì.”
Chương 1742

Đường Duy cầm tờ báo cáo của cô lên, không muốn điều này lại ảnh hưởng đến Tô Nhan, cậu biết chính tâm trạng của mình cũng là một vấn đề, đủ để tạo cho cô một áp lực rất lớn, hơn nữa, áp lực tỉnh thần của Tô Nhan cũng không phải là nhỏ, rất dễ suy sụp trong một thời gian ngắn, nên Đường Duy không muốn Tô Nhan bị những thứ này trói buộc.

Cậu nói:” Không sao, có khi anh cũng có bệnh đấy, tôi mà đi vào làm kiểm tra, có khi lại khám ra được anh bị chứng phản xã hội, phản nhân loại, sau này có khi lại thành một tên sát nhân biến thái tiềm tàng”

Cậu lên giọng một cách lạnh lùng, giống như đang từ từ xuyên qua trái tim đang đập của cô. Nhưng có lẽ là đang muốn an ủi cô, muốn dặn cô phải thật bình tĩnh.

Nước mắt Tô Nhan rơi : “Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ trở nên như vậy, tại sao em lại trở nên như vậy, Đường Duy, em đúng là bị điên rồi”

Bạch Việt và Giang Lăng đau đớn nhìn họ, vào phòng thảo luận về chuyện của Tô Nhan, để lại Đường Duy và Tô Nhan hai người ở lại hành lang, Tô Nhan không thế chấp nhận sự thật, khóe mắt đỏ hoe :” Đây chính là ông trời đang trừng phạt em sao, có phải là báo ứng không?”

Đường Duy không thể chịu nổi bộ dạng bơ phờ này của Tô Nhạn :”

Không ai trách em cả…”

“Nhưng Đường Duy…” Cô nhìn Đường Duy bằng ánh mắt tuyệt vọng, bằng ánh mắt của sự sụp đổ thật sự, cô nói :” Nhưng có lẽ em đã trở thành một con quái vật…Đường Duy”

Cô nói ra hai từ “quái vật” làm ai nấy đều kinh hãi.

Cô là quái vật thật sao?

Có lẽ đúng là như vậy, nhiều năm trôi qua, nội tâm cô đã sớm trở thành một con quái vật, có thể cô…

Cho dù là quái vật đi chăng nữa, cô cũng đã hoàn toàn sụp đổ, chính là năm đó.

Đường Duy nắm lấy tay cô, giống như đâm một mũi dao qua tâm can cô, lúc này sự tỉnh táo của cô đã bị nuốt gọn bởi mong muốn trả thù, hóa thành ma quỷ.

Đường Duy lắc đầu:“Tin anh đi, Tô Nhan, em không phải là ma quỷ gì hết…”

Nhìn đi! Ông trời ơi! Ông nhìn xem mình đã ép cô ấy thành bộ dạng như thế nào?

Tại sao sau bao nhiêu năm vẫn chưa từng có ai nói với cô rằng “em đã chịu nhiều ấm ức” rồi?

Nếu có người dịu dàng như vậy từng nhắc nhở cô, có lế Tô Nhan đã không mất kiểm soát tinh thần ngay tại chỗ khi nghe thấy từ câu “đứa trẻ ngoan” từ miệng của Đường Thị, cái dây cung này đã đứt quá lâu rồi, bây giờ đã trực tiếp bị cắt đứt.

Tuy Tô Nhan đã cắt đứt liên lạc và kiên cường sống tới ngày hôm nay, nhưng cô vẫn không thể bảo vệ được chính mình.

Bạch Việt bước tới vỗ vai Đường Duy “Chuyện trước mắt, hãy để Nhan Nhan ở nhà cháu một thời gian đi, nếu để cho Tô Kỳ biết, rất có thể…”

Có thể Tô Kỳ cũng không thể chịu nổi cú sốc lớn này.

Đường Duy gật đầu:“Có thể chữa không?”

“Điều này không thể đoán trước, cũng có thể chỉ chậm rãi hồi phục”

Chương 1743
Bạch Việt thở dài :” Nhan Nhan ra nông nỗi này là điều mà không ai có thể ngờ tới.’ Không, có lẽ cô có lẽ sớm đã trở thành như vậy, trải qua bao nhiêu sóng gió, trở nên như vậy chắc chản không phải chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn chính là chúng ta, những người chứng kiến, nhưng không một ai có thể lên tiếng.
“Mỗi tuần hãy đưa con bé đi khám một lần, mặt khác hãy thử đưa con bé đến tìm một bác sĩ tâm lí, mở rộng nội tâm, trò chuyện vui vẻ, biết con bé đau ở đâu để từ từ phục hồi, như vậy chắc có thế…” Giang Lăng cúi đầu, không đành lòng nhìn bộ dạng Tô Nhan và Đường Duy đứng cạnh nhau. Lúc chúng còn nhỏ rõ ràng ở trong hôn lễ của Khương Thích xứng đôi như vậy, kim đồng ngọc nữ, tại sao sau khi trưởng thành.
Mọi chuyện không ngờ lại trở nên như thế này.
Đường Duy buồn bã gật đầu: :’Cháu biết, là cần phải phối hợp với thuốc ạ? Cháu đi lấy giúp cô ấy…
Tô Nhan bị Đường Duy nắm tay kéo đi, đã rất lâu không lên tiếng, dường như không thể chịu được đau đớn, từ từ nhầm mắt lại, trong đầu cô vang lên một giọng nói, nếu không chống đỡ được, vậy thì… đổi một người khác đi.
Thay tôi đi… Đối mặt với tình yêu của tôi, anh trai đó.
Tô Nhan vịn tay vào bức tường gần đó, mắt nhắm chặt, Đường Duy hốt hoảng chạy nhanh tới xoay người đỡ lấy cô, thấy cô suy sụp chắc cậu cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, hiện giờ tân suất hoán đổi cảm xúc của cô ngày càng nhanh và nhiều, có phải là cho thấy trong nội tâm cô đang chịu một sự hỗn loạn kịch liệt không?
Đường Duy từ đẳng sau vươn tay ra nắm lấy tay cô.
Đường Duy sững sờ, nhìn lên phía Tô Nhan, cô dường như đã lấy lại được bình tĩnh, cô cười với Đường Duy, nhẹ nhàng nói :” Người ta sao lại ở bệnh viện vậy?”
Nơi cô nhận biết rõ nhất là bệnh viện, lúc nhỏ thường đi nhất cũng chính là bệnh viện.
Đường Duy không kìm lòng nổi, giọng run run, đưa tay lên vuốt ve.
khuôn mặt Tô Nhan, dường như cậu muốn dùng đầu ngón tay để ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt cô, ghi nhớ ánh mắt ấy, ánh mắt thuần khiết đã từng nhìn cậu biết bao nhiêu lần :”Đừng…cười với anh nữa, Tô Nhan!”
Thậm chí đến tư cách làm tốn thương người khác cũng không có, khi không thể chống đỡ được nữa, người đứng ra chính là Bạc Nhan với sự đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, đối mặt với Đường Duy, người từng làm tổn thương cô sâu sắc.
Đường Duy giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm can cô :’Em không nên nhất chính là cười với anh, Bạc Nhan, lúc này, tại sao…”
Còn có thế…đối mặt với một cái tôi như vậy, mà cười ra được!
Tô Nhan chẳng giải thích lấy một lời, chỉ thản nhiên nói với Đường Duy: “Bởi vì anh trai là tốt nhất”
Anh trai sẽ vào lúc cô bị bắt nạt đứng ra, sẽ nguyện ý nói chuyện với cô!
Đó là ánh sáng của cuộc đời cô!
Vì thế, Tô Nhan nhẹ nhàng nắm tay Đường Duy:“Chẳng phải anh muốn đi lấy thuốc sao? Em với anh cùng đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom