Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16. Năm năm trước, từng chịu kích động.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Khi Bạc Dạ đến bệnh viện vào ngày hôm sau, bác sĩ chính chữa trị cho Đường Thi đã được thay đổi, vừa nhìn thấy anh liền bước lên và đưa cho anh một số tài liệu báo cáo, rồi thở dài nói: "Cậu Bạc, tình trạng của Vợ cậu không được tốt lắm..."
Bạc Dạ không biết tại sao anh lại không giải thích mối quan hệ thực sự giữa hai người họ, mà cứ để bác sĩ tiếp tục nói: "Cô ấy bị trầm cảm áng, chắc chắn đã từng trải qua một sự kích động rất lớn, Cậu Bạc, cậu....và vợ trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn vào bản báo cáo trong tay, ngón tay của Bạc Dạ bị những tờ giấy làm cho đau nhói. Cổ hỏng anh chua chát, giống như bị một mắc nghẹn một khối bông, một lúc sau mới nói: “Không... không có."
"Vậy sao, haiz." Bác sĩ tháo kính xuống và lau nó: "Bệnh của cô ấy, nếu chỉ uống thuốc sẽ không thể chữa khỏi, chúng tôi đã kiểm tra, cô ấy đã có hồ sơ bệnh án, nhưng mỗi lần cô ấy uống thuốc đều không bình thường, chỉ khi có triệu chứng cô ấy mới uốngthuốc để khắc chế nó. Như vậy không thể chữa trị tận gốc được, hơn nữa cô ấy cũng không phối hợp điều trị với nội tâm của chính mình....Cậu Bạc, có thể phải mất một chút thời gian. Cậu có biết cô ấy thích gì nhất không?"
Câu hỏi cuối cùng của bác sĩ khiến Bạc Dạ đóng băng tại chỗ.
Đường Thi...thích gì nhất sao? Anh không hề biết.
Bạc Dạ cảm thấy anh không thể tiếp tục nói chuyện với bác sĩ được nữa nên chỉ tùy tiện nói vài câu rồi đi, những lời của bác sĩ vẫn còn lưu lại trong tâm trí của anh trước khi rời đi.
"Cô ấy có lẽ đã phải trải qua những điều rất tồi tệ. Cậu Bạc, nếu như có chuyện gì, tôi hy vọng cậu không giấu tôi, cậu nói với chúng tôi, chúng tôi mới có thể xác định được kế hoạch điều trị...tình trạng của cô ấy không được tốt lắm. Cậu có biết không, vết sẹo trên tay cô ấy, không phải chỉ là một hai ngày, mà là vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Lần gần đây nhất... là hai tuần trước."
Hai tuần trước, thời gian gần như vậy! Vết thương trên tay cô ấy, rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu sự tổn thương? Cô ấy vậy mà luôn có...thói quen tự mình hại mình.
Bất cứ khi nắo áp lực quá lớn đến nỗi cô không thể chịu đựng nổi, giữa đêm cô sẽ nhấc con dao lên và đâm vào cổ tay mình.
Một Đường Thi dưới lớp ngụy trang kiêu ngạo và thanh cao, sớm đã không còn là cô chủ của năm đó nữa rồi. Tâm hồn của cô đã vỡ vụn từ lâu, phần còn sót lại, cũng chỉ là những chấp niệm mà thôi.
Bạc Dạ không dám nghĩ nhiều thêm nữa và quay trở lại phòng bệnh của Đường Thi, anh đứng ở cửa trăn trọc, lần đầu tiên anh có suy nghĩ quay người trốn chạy.
Vậy mà anh...không dám đối mặt với người phụ nữ này, người phụ nữ này là vợ cũ của anh, là hung thủ giết người năm năm trước bị chính anh tống vào tù.
Đường Thi hại chết An Mật, bây giờ lại phải sống một cuộc sống như vậy. Bạc Dạ cảm thấy anh nên vui mới phải.
Nhưng khi nhìn thấy cô, anh rõ ràng là không thể vui nổi, luôn cảm thấy mình mới là kẻ giết người, đã hại cô đến nông nỗi này.
Bạc Dạ đứng ở cửa một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt, anh chần chừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn không bước vào. Anh quay người đi sang phía bên kia hành lang và rút điện thoại ra.
"Là tôi."
Người đàn ông đút tay kia vào túi, thân hình cao lớn của anh giống như một hình cắt. Cho dù là trong bệnh viện, cũng khiến cho vô số y tá nhỏ lén lút nhìn và phỏng đoán danh tính của anh.
"Hãy kiểm tra giúp tôi... Đường Thi ở trong tù năm năm đã xảy ra những chuyện gì"
Như thể anh đã hạ quyết tâm. Bạc Dạ cuối cùng cũng đã nói ra câu đó, đồng thời có một cơn đau đớn dữ dội dâng trào trong anh, anh không muốn nghi ngờ nhưng anh phải đi xác minh một điều: “Tôi nghi ngờ có ai đó đã sử dụng tên của tôi ở trong tù để bạo hành cô ấy..."
Đường Duy được Bạc Dạ đón từ trường mẫu giáo vào buổi chiều cùng ngày. Khi ngồi trên xe, Đường Duy thở dài nói với anh: “Cậu Bạc, chú đừng nhốt cháu nữa. Cháu sẽ không chạy đâu, cùng lắm là chạy đến chỗ mẹ thôi. Nếu như chú thực sự có lòng thì một tháng đến thăm cháu một lần, cháu sẽ rất cảm kích chú."
Bạc Dạ tức giận đến nỗi muốn đâm xe vào bồn hoa, lắng nghe những gì mà nhóc con này nói xem! Trong mắt nó còn có người bố này không!
Chết tiệt đây có phải là con trai ruột của mình không vậy! Nếu như không phải kết quả kiểm tra DNA xác định hai người có mối quan hệ cha con, thì anh nghĩ rằng mình đã nhặt nó về.
Bạc Dạ cố gắng kìm chế nỗi xúc động muốn giậm chân ga, lái xe lên dốc và đi về phía bệnh viện, sau đó nói: "Nhóc con, đây là thái độ của con khi nói chuyện với bố sao?"
Đường Duy thở dài, không biết là cậu đang thở dài cho mình hay là thay Bạc Dạ thở dài.
"Cậu Bạc..."
"Gọi bố!"
"..Cậu Bạc...chú hãy nghe cháu nói trước..."
"Gọi bố!"
"B...Bố..." Đường Duy lẩm bẩm cách xưng hô này một cách lắp bắp, vẫn còn một chút không thích ứng được, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chú...đừng bắt cháu phải gọi..."
"Gọi nhiều là sẽ quen."
Bạc Dạ cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều, nghe thấy nhóc con gọi một tiếng bố, lồng ngực cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh nói: "Bố là bố của con, con gọi bố là bố thì có gì sai sao?"
Đường Duy nói: "Nhưng cháu đã ra đời được năm năm rồi, chú không bao giờ quan tâm đến cháu"
Bạc Dạ hít một hơi thật sâu và nói: “Mẹ con đã che giấu con quá tốt, bố chỉ mới biết đến sự tồn tại của con gần đây thôi."
"Vậy khi mẹ cháu mang thai thì sao?"
Đường Duy nhanh chóng hỏi lại anh: “Đừng nói là ngay cả việc mẹ cháu mang thai....chú cũng không biết."
Bàn tay đặt trên vô lăng của Bạc Dạ hơi run lên.
Câu hỏi của đứa trẻ năm tuổi, vậy mà anh lại không thể trả lời được.
Nếu như anh biết.....nếu như anh biết Đường Thi mang thai, có lẽ.....lúc đó anh sẽ không nhốt cô vào...
Vô số cảm xúc lướt qua đôi mắt của Bạc Dạ, nhưng anh không hề thể hiện ra. Dường như rất nhanh, liền lướt qua. Khi anh nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, anh vẫn là một Cậu Bạc vô tình tàn nhẫn, mạnh mẽ và quyết đoán. Dường như không có thứ gì khiến anh phải hối tiếc trong cuộc đời này.
Đường Duy ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau và nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Đây không phải là con đường trước kia...."
Bạc Dạ thầm khen ngợi sự thông minh của cậu bé, mới vài ngày đi lại mà đã nhớ đường rồi, thế là anh hắng giọng và nói: "Đường đi đến bệnh viện."
"Bệnh viện?"
Đường Duy còn nhỏ nhưng tâm tư sáng sủa, cậu hỏi một cách thận trọng: "Có phải mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì không?"
Chết tiệt, sao tên nhóc này lại thông minh như vậy, áp lực của việc làm bố cũng thật là lớn!
Nhưng Bạc Dạ nghĩ kỹ lại, vẫn là do gen tốt, có thể sinh ra một đứa con trai thông minh như vậy cũng là bản lĩnh của anh, anh lại vui vẻ mà cảm thấy con trai mình đúng là một thiên tài.
Khi đến bệnh viện. Bạc Dạ ngồi xổm xuống và chỉnh lại quần áo cho Đường Duy. Cũng chỉ có lúc như thế này, Đường Duy mới cảm thấy Bạc Dạ là bố của mình, nhưng mọi thứ mà anh làm cũng chỉ vì thể diện.
Khi Bạc Dạ đến gần cậu, Đường Duy vẫn không khỏi liếc nhìn vài cái, dù sao cậu cũng chỉ là một cậu bé năm tuổi, thực ra khi đối diện với bố ruột của mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Chỉ là... bố của cậu cũng khiến cậu quá thất vọng, nếu sau này thể hiện tốt, cậu có thể giúp Bạc Dạ theo đuổi mẹ.
Bạc Dạ nói: "Mẹ con bị trầm cảm, con có biết không?"
Vốn dĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, anh không muốn nhắc đến trước mặt Đường Duy, nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ này tuổi nhỏ nhưng suy nghĩ chín chắn, anh liền trực tiếp mở miệng nói với cậu: "Tình trạng của mẹ con không tốt lắm, bố hy vọng con có thể...an ủi cô ấy."
“Là chú đã kích động đến mẹ đúng không?"
Đường Duy ngẩng đầu lên, quả nhiên, cậu bé nhìn anh với vẻ không có gì ngạc nhiên. Xem ra cậu bé biết mẹ mình bị trầm cảm. Tuổi nhỏ như vậy, lại có thể chấp nhận được những điều tàn nhẫn như vậy...
"Không....bố chưa bao giờ muốn kích động..."
Khi đối diện với Đường Duy anh luôn cảm thấy rất bất lực, cậu bé có một đôi mắt như nhìn thấu tất cả, trong suốt mà đơn thuần, luôn khiến cho anh cảm thấy một người trưởng thành hèn nhát như mình không dám đối diện với cậu bé.
"Cháu biết rồi... "
Đường Duy dường như thở dài: "Cháu không trách chú, chứng trầm cảm của mẹ cháu thực sự rất nghiêm trọng. Bình thường thì không sao, nhưng một khi gặp phải điều gì đó liên quan đến chú, đều sẽ như thế này"
Một khi gặp phải điều gì đó liên quan đến chú.
Trái tim anh đột nhiên nhói lên, anh đã trở thành một con mãnh thú và dòng nước lũ đối với Đường Thi sao... không ngờ cô lại sợ tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến anh.
Đường Duy đưa chiếc cặp nhỏ trên vai cho Bạc Dạ: “Bố ơi, làm ơn cầm giúp con một chút, con đi lên thăm mẹ."
Khi cậu bé thay đổi cách xưng hô gọi anh là bố, Bạc Dạ cảm thấy mình đã nhận được một chút an ủi, có lẽ dần dần, Đường Duy sẽ chấp nhận anh...
Nếu đổi lại là trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lòng khoan dung và sự kiên nhẫn lớn như vậy với một đứa trẻ. Cho dù mẹ nó là một kẻ giết người mà anh căm ghét, nhưng anh vẫn có thể bao dung đứa con của họ.
Tội ác của người lớn, nhưng đứa trẻ vô tội....đôi mắt của Đường Duy quá ngây thơ, khiến anh không nỡ làm tổn thương cậu bé.
Bạc Dạ đưa cậu bé đến cửa phòng bệnh của Đường Thi, sau đó hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, hai người có khuôn mặt giống nhau nhìn đối phương và gật đầu với nhau.
Lúc này, múc đích hành động của hai bố con đều rất kiên định, Đường Duy đẩy cửa bước vào và thấy Đường Thi đang nằm trên giường bệnh.
"Mẹ đi...."
Cậu bé thử hét lên một tiếng, liền thấy Đường Thi quay đầu lại, khuôn mặt của cô tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Đường Duy, đôi mắt lập tức cô sáng ngời.
Duy Duy!"
Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: "Sao con lại đến đây?"
Giọng nói của Đường Duy cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ ơi, mẹ lại không vui sao?"
Không vui, đề cập đến việc tái phát của trầm cảm.
Đường Thi cười một cách miễn cưỡng: "Xin lỗi....có phải mẹ lại dọa con rồi không?"
"Không ạ..." Đường Duy bước lên, cậu cởi giày, trèo lên giường bệnh và rúc người vào vòng tay Đường Thi.
Mẹ của cậu rất gầy, nhưng vẫn dùng đôi tay không ấm áp ôm lấy cậu.
"Lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa...Duy Duy, con về là tốt rồi....về là tốt rồi."
"Mẹ ơi, là bố đã đưa con đến đây, hai người trước đó đã cãi nhau sao?" "Không..." Đường Thi run rẩy nắm lấy tay Đường Duy và nói với cậu bằng một giọng gần như bất lực:
“Không... anh ta không phải bố của con...không phải.."
Giống như sắp khóc đến nơi vậy, Đường Thi đã tự tẩy não mình nhiều lần, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật đó.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Khi Bạc Dạ đến bệnh viện vào ngày hôm sau, bác sĩ chính chữa trị cho Đường Thi đã được thay đổi, vừa nhìn thấy anh liền bước lên và đưa cho anh một số tài liệu báo cáo, rồi thở dài nói: "Cậu Bạc, tình trạng của Vợ cậu không được tốt lắm..."
Bạc Dạ không biết tại sao anh lại không giải thích mối quan hệ thực sự giữa hai người họ, mà cứ để bác sĩ tiếp tục nói: "Cô ấy bị trầm cảm áng, chắc chắn đã từng trải qua một sự kích động rất lớn, Cậu Bạc, cậu....và vợ trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhìn vào bản báo cáo trong tay, ngón tay của Bạc Dạ bị những tờ giấy làm cho đau nhói. Cổ hỏng anh chua chát, giống như bị một mắc nghẹn một khối bông, một lúc sau mới nói: “Không... không có."
"Vậy sao, haiz." Bác sĩ tháo kính xuống và lau nó: "Bệnh của cô ấy, nếu chỉ uống thuốc sẽ không thể chữa khỏi, chúng tôi đã kiểm tra, cô ấy đã có hồ sơ bệnh án, nhưng mỗi lần cô ấy uống thuốc đều không bình thường, chỉ khi có triệu chứng cô ấy mới uốngthuốc để khắc chế nó. Như vậy không thể chữa trị tận gốc được, hơn nữa cô ấy cũng không phối hợp điều trị với nội tâm của chính mình....Cậu Bạc, có thể phải mất một chút thời gian. Cậu có biết cô ấy thích gì nhất không?"
Câu hỏi cuối cùng của bác sĩ khiến Bạc Dạ đóng băng tại chỗ.
Đường Thi...thích gì nhất sao? Anh không hề biết.
Bạc Dạ cảm thấy anh không thể tiếp tục nói chuyện với bác sĩ được nữa nên chỉ tùy tiện nói vài câu rồi đi, những lời của bác sĩ vẫn còn lưu lại trong tâm trí của anh trước khi rời đi.
"Cô ấy có lẽ đã phải trải qua những điều rất tồi tệ. Cậu Bạc, nếu như có chuyện gì, tôi hy vọng cậu không giấu tôi, cậu nói với chúng tôi, chúng tôi mới có thể xác định được kế hoạch điều trị...tình trạng của cô ấy không được tốt lắm. Cậu có biết không, vết sẹo trên tay cô ấy, không phải chỉ là một hai ngày, mà là vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Lần gần đây nhất... là hai tuần trước."
Hai tuần trước, thời gian gần như vậy! Vết thương trên tay cô ấy, rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu sự tổn thương? Cô ấy vậy mà luôn có...thói quen tự mình hại mình.
Bất cứ khi nắo áp lực quá lớn đến nỗi cô không thể chịu đựng nổi, giữa đêm cô sẽ nhấc con dao lên và đâm vào cổ tay mình.
Một Đường Thi dưới lớp ngụy trang kiêu ngạo và thanh cao, sớm đã không còn là cô chủ của năm đó nữa rồi. Tâm hồn của cô đã vỡ vụn từ lâu, phần còn sót lại, cũng chỉ là những chấp niệm mà thôi.
Bạc Dạ không dám nghĩ nhiều thêm nữa và quay trở lại phòng bệnh của Đường Thi, anh đứng ở cửa trăn trọc, lần đầu tiên anh có suy nghĩ quay người trốn chạy.
Vậy mà anh...không dám đối mặt với người phụ nữ này, người phụ nữ này là vợ cũ của anh, là hung thủ giết người năm năm trước bị chính anh tống vào tù.
Đường Thi hại chết An Mật, bây giờ lại phải sống một cuộc sống như vậy. Bạc Dạ cảm thấy anh nên vui mới phải.
Nhưng khi nhìn thấy cô, anh rõ ràng là không thể vui nổi, luôn cảm thấy mình mới là kẻ giết người, đã hại cô đến nông nỗi này.
Bạc Dạ đứng ở cửa một lúc lâu, sắc mặt tái nhợt, anh chần chừ một lúc nhưng cuối cùng vẫn không bước vào. Anh quay người đi sang phía bên kia hành lang và rút điện thoại ra.
"Là tôi."
Người đàn ông đút tay kia vào túi, thân hình cao lớn của anh giống như một hình cắt. Cho dù là trong bệnh viện, cũng khiến cho vô số y tá nhỏ lén lút nhìn và phỏng đoán danh tính của anh.
"Hãy kiểm tra giúp tôi... Đường Thi ở trong tù năm năm đã xảy ra những chuyện gì"
Như thể anh đã hạ quyết tâm. Bạc Dạ cuối cùng cũng đã nói ra câu đó, đồng thời có một cơn đau đớn dữ dội dâng trào trong anh, anh không muốn nghi ngờ nhưng anh phải đi xác minh một điều: “Tôi nghi ngờ có ai đó đã sử dụng tên của tôi ở trong tù để bạo hành cô ấy..."
Đường Duy được Bạc Dạ đón từ trường mẫu giáo vào buổi chiều cùng ngày. Khi ngồi trên xe, Đường Duy thở dài nói với anh: “Cậu Bạc, chú đừng nhốt cháu nữa. Cháu sẽ không chạy đâu, cùng lắm là chạy đến chỗ mẹ thôi. Nếu như chú thực sự có lòng thì một tháng đến thăm cháu một lần, cháu sẽ rất cảm kích chú."
Bạc Dạ tức giận đến nỗi muốn đâm xe vào bồn hoa, lắng nghe những gì mà nhóc con này nói xem! Trong mắt nó còn có người bố này không!
Chết tiệt đây có phải là con trai ruột của mình không vậy! Nếu như không phải kết quả kiểm tra DNA xác định hai người có mối quan hệ cha con, thì anh nghĩ rằng mình đã nhặt nó về.
Bạc Dạ cố gắng kìm chế nỗi xúc động muốn giậm chân ga, lái xe lên dốc và đi về phía bệnh viện, sau đó nói: "Nhóc con, đây là thái độ của con khi nói chuyện với bố sao?"
Đường Duy thở dài, không biết là cậu đang thở dài cho mình hay là thay Bạc Dạ thở dài.
"Cậu Bạc..."
"Gọi bố!"
"..Cậu Bạc...chú hãy nghe cháu nói trước..."
"Gọi bố!"
"B...Bố..." Đường Duy lẩm bẩm cách xưng hô này một cách lắp bắp, vẫn còn một chút không thích ứng được, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Chú...đừng bắt cháu phải gọi..."
"Gọi nhiều là sẽ quen."
Bạc Dạ cảm thấy tâm trạng của mình đã tốt hơn rất nhiều, nghe thấy nhóc con gọi một tiếng bố, lồng ngực cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh nói: "Bố là bố của con, con gọi bố là bố thì có gì sai sao?"
Đường Duy nói: "Nhưng cháu đã ra đời được năm năm rồi, chú không bao giờ quan tâm đến cháu"
Bạc Dạ hít một hơi thật sâu và nói: “Mẹ con đã che giấu con quá tốt, bố chỉ mới biết đến sự tồn tại của con gần đây thôi."
"Vậy khi mẹ cháu mang thai thì sao?"
Đường Duy nhanh chóng hỏi lại anh: “Đừng nói là ngay cả việc mẹ cháu mang thai....chú cũng không biết."
Bàn tay đặt trên vô lăng của Bạc Dạ hơi run lên.
Câu hỏi của đứa trẻ năm tuổi, vậy mà anh lại không thể trả lời được.
Nếu như anh biết.....nếu như anh biết Đường Thi mang thai, có lẽ.....lúc đó anh sẽ không nhốt cô vào...
Vô số cảm xúc lướt qua đôi mắt của Bạc Dạ, nhưng anh không hề thể hiện ra. Dường như rất nhanh, liền lướt qua. Khi anh nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, anh vẫn là một Cậu Bạc vô tình tàn nhẫn, mạnh mẽ và quyết đoán. Dường như không có thứ gì khiến anh phải hối tiếc trong cuộc đời này.
Đường Duy ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau và nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Đây không phải là con đường trước kia...."
Bạc Dạ thầm khen ngợi sự thông minh của cậu bé, mới vài ngày đi lại mà đã nhớ đường rồi, thế là anh hắng giọng và nói: "Đường đi đến bệnh viện."
"Bệnh viện?"
Đường Duy còn nhỏ nhưng tâm tư sáng sủa, cậu hỏi một cách thận trọng: "Có phải mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì không?"
Chết tiệt, sao tên nhóc này lại thông minh như vậy, áp lực của việc làm bố cũng thật là lớn!
Nhưng Bạc Dạ nghĩ kỹ lại, vẫn là do gen tốt, có thể sinh ra một đứa con trai thông minh như vậy cũng là bản lĩnh của anh, anh lại vui vẻ mà cảm thấy con trai mình đúng là một thiên tài.
Khi đến bệnh viện. Bạc Dạ ngồi xổm xuống và chỉnh lại quần áo cho Đường Duy. Cũng chỉ có lúc như thế này, Đường Duy mới cảm thấy Bạc Dạ là bố của mình, nhưng mọi thứ mà anh làm cũng chỉ vì thể diện.
Khi Bạc Dạ đến gần cậu, Đường Duy vẫn không khỏi liếc nhìn vài cái, dù sao cậu cũng chỉ là một cậu bé năm tuổi, thực ra khi đối diện với bố ruột của mình, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Chỉ là... bố của cậu cũng khiến cậu quá thất vọng, nếu sau này thể hiện tốt, cậu có thể giúp Bạc Dạ theo đuổi mẹ.
Bạc Dạ nói: "Mẹ con bị trầm cảm, con có biết không?"
Vốn dĩ đây là một vấn đề nghiêm trọng, anh không muốn nhắc đến trước mặt Đường Duy, nhưng nghĩ đến việc đứa trẻ này tuổi nhỏ nhưng suy nghĩ chín chắn, anh liền trực tiếp mở miệng nói với cậu: "Tình trạng của mẹ con không tốt lắm, bố hy vọng con có thể...an ủi cô ấy."
“Là chú đã kích động đến mẹ đúng không?"
Đường Duy ngẩng đầu lên, quả nhiên, cậu bé nhìn anh với vẻ không có gì ngạc nhiên. Xem ra cậu bé biết mẹ mình bị trầm cảm. Tuổi nhỏ như vậy, lại có thể chấp nhận được những điều tàn nhẫn như vậy...
"Không....bố chưa bao giờ muốn kích động..."
Khi đối diện với Đường Duy anh luôn cảm thấy rất bất lực, cậu bé có một đôi mắt như nhìn thấu tất cả, trong suốt mà đơn thuần, luôn khiến cho anh cảm thấy một người trưởng thành hèn nhát như mình không dám đối diện với cậu bé.
"Cháu biết rồi... "
Đường Duy dường như thở dài: "Cháu không trách chú, chứng trầm cảm của mẹ cháu thực sự rất nghiêm trọng. Bình thường thì không sao, nhưng một khi gặp phải điều gì đó liên quan đến chú, đều sẽ như thế này"
Một khi gặp phải điều gì đó liên quan đến chú.
Trái tim anh đột nhiên nhói lên, anh đã trở thành một con mãnh thú và dòng nước lũ đối với Đường Thi sao... không ngờ cô lại sợ tiếp xúc với mọi thứ liên quan đến anh.
Đường Duy đưa chiếc cặp nhỏ trên vai cho Bạc Dạ: “Bố ơi, làm ơn cầm giúp con một chút, con đi lên thăm mẹ."
Khi cậu bé thay đổi cách xưng hô gọi anh là bố, Bạc Dạ cảm thấy mình đã nhận được một chút an ủi, có lẽ dần dần, Đường Duy sẽ chấp nhận anh...
Nếu đổi lại là trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lòng khoan dung và sự kiên nhẫn lớn như vậy với một đứa trẻ. Cho dù mẹ nó là một kẻ giết người mà anh căm ghét, nhưng anh vẫn có thể bao dung đứa con của họ.
Tội ác của người lớn, nhưng đứa trẻ vô tội....đôi mắt của Đường Duy quá ngây thơ, khiến anh không nỡ làm tổn thương cậu bé.
Bạc Dạ đưa cậu bé đến cửa phòng bệnh của Đường Thi, sau đó hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, hai người có khuôn mặt giống nhau nhìn đối phương và gật đầu với nhau.
Lúc này, múc đích hành động của hai bố con đều rất kiên định, Đường Duy đẩy cửa bước vào và thấy Đường Thi đang nằm trên giường bệnh.
"Mẹ đi...."
Cậu bé thử hét lên một tiếng, liền thấy Đường Thi quay đầu lại, khuôn mặt của cô tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Đường Duy, đôi mắt lập tức cô sáng ngời.
Duy Duy!"
Đôi mắt Đường Thi đỏ hoe: "Sao con lại đến đây?"
Giọng nói của Đường Duy cũng có chút nghẹn ngào: “Mẹ ơi, mẹ lại không vui sao?"
Không vui, đề cập đến việc tái phát của trầm cảm.
Đường Thi cười một cách miễn cưỡng: "Xin lỗi....có phải mẹ lại dọa con rồi không?"
"Không ạ..." Đường Duy bước lên, cậu cởi giày, trèo lên giường bệnh và rúc người vào vòng tay Đường Thi.
Mẹ của cậu rất gầy, nhưng vẫn dùng đôi tay không ấm áp ôm lấy cậu.
"Lần sau mẹ sẽ không như vậy nữa...Duy Duy, con về là tốt rồi....về là tốt rồi."
"Mẹ ơi, là bố đã đưa con đến đây, hai người trước đó đã cãi nhau sao?" "Không..." Đường Thi run rẩy nắm lấy tay Đường Duy và nói với cậu bằng một giọng gần như bất lực:
“Không... anh ta không phải bố của con...không phải.."
Giống như sắp khóc đến nơi vậy, Đường Thi đã tự tẩy não mình nhiều lần, nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật đó.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter