• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (117 Viewers)

  • Chương 261-268

Đường Thi bắt đầu công việc mới, ở thành phố mới này, cô và Khương Thích lại quay về điểm xuất phát, làm lại từ đầu.

Quên đi quá khứ về Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường, bọn họ là chủ nhân của cuộc đời mình, sẽ không còn ai đến khoa tay múa chân ép bọn họ làm chuyện khác nữa, Khương Thích nhàn rỗi liền đi chụp ảnh tạp chí Đường Thi thì ở nhà sắp xếp công việc, cô gần đây rất say mê mã kỹ thuật, những tổ hợp con số đó vừa dứt khoát lại linh hoạt, lại có thể tính toán ra được nhiều công thức tới như vậy, hệ thống mạng internet thế giới đều dựa vào những con số này mà vận hành, thần kỳ biết bao.

Khương Thích nói đùa, nói Đường Thi nên đi làm một hacker, sau này sẽ trở thành một chuyên gia về mã số. Có thể bẻ khóa bảo mật của người khác bằng cách biên dịch một chương trình.

Người biết thiết kế cũng rất thông minh, trí tưởng tượng không giới hạn của cô khiến Đường Thi càng muốn đi sâu tìm hiểu bí ẩn của những con số này

Đến nỗi đã mua một bộ tài liệu đầu vào về lập trình phần mềm và dành cả ngày để nghiên cứu về nó.

Ngày hôm đó, Khương Thích sau khi quay xong chương trình của người mua về nhà, Đường Thi vẫn còn đang học trong phòng, Hàn Nhượng từ trong bếp tươi cười đi ra: "Hôm nay thế nào? " %3D

"Trời đất." Khương Thích giật mình ngẩng đầu: "Bỏ con dao làm bếp trên tay xuống trước khi nói chuyện với em."

Hàn Nhượng vui vẻ: "Anh cũng không nhắm vào em đâu, dao làm bếp là sinh mạng của anh."

"Nghiện rồi! Sao anh không cầm dao đi ngủ luôn đi." Khương Thích thay giày đứng ở cửa: "Bữa tối ăn gì?"

"Mì kem hài sản, ốc nướng phô mai, tôm và trứng."

Hàn Nhượng thông báo một loạt món ăn, Khương Thích ánh mắt phát sáng: "Anh quả thật là quá tốt bụng rồi."

Hàn Nhượng giả làm tiểu cô gái nhỏ: "Vậy thì cưới tôi về nhà có được không? Tôi sẽ ngày ngày hầu hạ cho đại gia Khương đây."

"Tốt! Tốt!" Khương Thích cầm lấy một quả cà chua trên bàn cà phê đưa cho anh ấy: "Phần thưởng! Ngàn lạng vàng, 100 tấm lụa!"

Hàn Nhượng cùng cô ồn ào một hồi, mới nghiêm túc nói: "Nói đến chuyện nghiêm túc, Khương Thích bây giờ em có rảnh không?"

Khương Thích cùng anh ấy đi tới phòng khách rồi ngồi xuống: "Đúng vậy,anh có công việc gì giới thiệu cho em sao?"

Hàn Nhượng ho khan cổ họng, sau đó trừng lớn mắt nhìn cô: "Ba anh đầu tư vào một khách sạn đứng tên anh, ở đó thiếu vị trí quản lý điều hành. Em có muốn thử không? " %3D

Khương Thích học chuyên ngành quản lý hành chính, lúc đầu cô ấy làm việc bên cạnh Diệp Kinh Đường, tính tình cứng rắn, gọn gàng, muốn tuyển thư ký mà nói cô ấy chắc chắn chính là tiêu chuẩn cao nhất, lúc này Hàn Nhượng cho cô một vị trí, cô còn có chút nịnh nọt: "Thật sao? Em có thể qua đó phòng vấn. "

"Không cần phỏng vấn."

Hàn Nhượng xua tay: "Ở đó chỉ cần anh nói là được."

Khương Thích kích động trực tiếp ném anh ấy lên số pha: "Yêu chết anh mất thôi Hàn Nhượng! Sao anh lại cứ giấu tài như thế?"

Hàn Nhượng gần như tắt thở khi bị cô nắm lấy cà vạt, ho khan một tiếng: "E hèm! Chờ một chút... anh...anh vốn dĩ ở đó là một...đặc...đầu bếp đặc biệt được mời... "

"..." Anh nói xem CEO ngon lành thì không thèm làm, nghĩ không thông cứ

thích làm đầu bếp gì chứ? Đường Thi vào đến hôm phát hiện ra một mã mới. Chuỗi mã này rất linh hoạt trong bất kỳ công thức nào, giống như trình độ lưu truyền của số màu son nào đó giữa phụ nữ với nhau, Đường Duy gần đây chuyển đến một ngôi trường mới, vừa thích nghi với cuộc sống mới, đã đi vào giấc ngủ rồi, cô đang dùng chuỗi mã số này nhập vào màn hình máy tính của mình..

Sau đó, chuỗi mã này được truyền đến tháp tín hiệu ở Bắc Cực thông qua tín hiệu mạng và một lần nữa đi qua mạng Đại Tây Dương, kéo dài một vòng trái đất rồi quay lại máy tính của Đường Thi, làm theo hiển thị trên mã của mình, cô bật cái đèn ở vách tường.

"Thì ra những gì trong phim truyền hình nói đều có thể thực hiện được!"

Đường Thi rất kinh ngạc. Tôi xem một bộ phim truyền hình Mỹ tên là "Thuyết vụ nổ lớn." Có một cặp nhà khoa học đã làm rất nhiều mã lệnh, hàng loạt lệnh đi kèm với các tháp tín hiệu trên khắp thế giới trái đất có thể tự động điều khiển một ngọn đèn ở trong nhà bọn họ.

Từ đó, họ chỉ cần nhập một chuỗi mã trên máy tính là có thể tự do kiểm soát điện trong ngôi nhà của mình. Tuy tín hiệu truyền quanh trái đất một vòng nhưng thực tế khoảng thời gian này khá ngắn, thậm chí chỉ vài giây

Không ngờ, hiện tại Đường Thi cũng có thể thực hiện được cách làm này.

Và vào lúc này, trong một màn đêm ở một thành phố khác, anh đang ngồi nhà, đeo một cặp kính, anh trông rất hiền lành, thực sự khó có thể tưởng tượng hắn lại xé bỏ bộ mặt tao nhã như vậy, khi đối mặt với Đường Thi, rồi trở nên cực kỳ hung ác.

Anh đang đặt tay lên bàn phím, gõ lung tung, có vô số tiếng động rõ ràng, và sau đó người đàn ông dường như xác nhận điều gì đó, rồi nhấn phím Enter, sau đó anh mới yên tâm, bước xuống ghế số pha đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca.

Bạc Dạ không về nhà tối nay. Gần đây, anh sống trong biệt thự độc lập của riêng mình. Bởi vì chuyện làm ăn có chút bộn bề, cho nên anh cố gắng tránh hết những chuyện trong nhà, một mình sống độc lập. Lúc này, điện thoại rung lên, là email của Lâm Từ.

Bạc Dạ bước đến máy tính với một lon Coca, chuyển đổi màn hình và gửi một video thông báo cho Lâm Từ. Sau khi bên kia nhận được, liền có người xuất hiện trước ống kính.

Trước khi Bạc Dạ nhìn thấy mặt người đó, anh đã nghe thấy âm thanh loạt xoạt loạt xoạt..

Lâm Từ cầm một bát mì và chào Bạc Dạ trước ống kính: "Chào cậu chủ Bạc."

Cách một màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi cay nồng của mì bò, Bạc Dạ đầy khung kính trên sống mũi, có chút không nói nên lời: "Cậu ăn mì xong đi rồi nói chuyện với tôi. " %3D

"Đừng, cậu Bạc." Lâm Từ vừa loạt soạt vừa cho mì vào miệng: "Gần đây tôi đang kiểm tra địa chỉ IP nước ngoài đó,cho nên có chút chưa kịp ăn gì."Vì Đường Thi, Lâm Từ luôn luôn dốc toàn lực ứng phó.

Đôi khi Bạc Dạ thậm chí còn cảm thấy rằng Lâm Từ vẫn ở đây với tư cách là trợ lý đặc biệt của mình, hoàn toàn là vì nể mặt tình cảm của Đường Thi.

"Vậy cậu nói đi, có tiến triển gì rồi?"

"Hai số đó đều đến từ cùng một nơi."

Lâm Từ liếc nhìn Bạc Dạ và nói tiếp: "Hơn nữa, An Như bị người ta tàn độc ra tay thành bộ dạng như vậy. Tôi không nghĩ rằng Đường Thi đang trả thù cô ấy, bởi vì Đường Thi lúc anh nhận được tin nhắn đã có chứng cứ ngoại phạm." Hơn nữa thành thật mà nói, bản thân Lâm Từ sẽ không tin rằng Đường Thi sẽ làm ra loại chuyện đó

Cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể dùng cách này.

"Vậy ý anh là, ai đó ở nước ngoài đang trả thù An Như?"

"Đúng vậy" Lâm Từ cũng đeo một cặp kính cận nặng nề: "Người đó biết tất cả về anh và Đường Thi"

Biết tất cả mọi thứ?

"Nếu không, cô ấy làm sao biết được An Như vừa hay bị anh bắt lại? Anh là bởi vì Đường Duy qua đoạn ghi âm đó mới biết An Như là người đầu sỏ, cho nên mới thất vọng với An Như rồi bắt cô ta lại, vậy thì người ở nước ngoài kia lại làm sao mà biết được?

"Người bí ẩn này phải cơ sở ngầm và có thể biết mọi hành tung của chúng ta."

Bạc Dạ cân nhắc: "Anh nghĩ đó sẽ là ai? Hay, người này là kẻ thù hay bạn bè?"

"Hiện tại chúng cũng chưa làm ra chuyện gì uy hiếp. Mục tiêu của người đàn ông bí ẩn này dường như chỉ để trả thù nên chúng ta phải thử nghĩ xem, tại sao lại trả thù? Trả thù như thế nào? "

Bạc Dạ không biết tại sao, nhưng đột nhiên nghĩ về chuyện năm năm trước.

Khi ý thức được ý tưởng này, tất cả những thứ tiếp theo trở nên có chút kinh khủng.

"Cậu Bạc, anh bởi vì phong cách trên thương trường đã đắc tội với không ít người, cho nên tôi ban đầu cũng từng nghĩ đến có phải là đối thủ cạnh tranh đang giả vờ bí ẩn không? Nhưng anh thấy đấy, nhất cử nhất động của người bí ẩn này đều nhắm thẳng vào An Như, thậm chí còn đưa ra câu nói "ông trời có mắt", điều này cho thấy người này rất hận An Như. " %3D

Lâm Từ nói một câu rất dài: "Vậy thì sẽ gạt chúng ta qua một bên chuyện. Nếu như hắn ta vì để báo thù An Như, có thể tìm một chỗ không người trực tiếp giải quyết An Như, tại sao phải phí sức hành hạ An Như thành bộ dạng như vậy, lại còn để cô ta thoi thóp hơi thở cuối cùng, đưa đến cửa biệt thự của anh làm gì?"

Đầu óc của Bạc Dạ hoạt động rất nhanh, tất cả những khả năng anh có thể nghĩ ra đều bị xóa sổ từng cái một, vì vậy những gì còn lại là

"Điều này cho thấy chuyện mà anh ra hận An Như, có liên quan đến anh. Kể cả câu nói 'ông trời có mắt' đó, nó cũng đang dẫn dắt anh, anh không phải là người ngoài cuộc, mà là trung gian "

Anh ấy không phải là người ngoài cuộc, anh ấy là người trung gian.

Là chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì, mới khiến người bí ẩn này hận An Như tới vậy, lại cố tình dẫn dắt mình đi tìm ra chân tướng phía sau?

"Anh có liên quan đến An Như, là bởi vì An Mật. Sau khi An Mật đi, anh mới thay thế chăm sóc Lan Như.Cho nên nếu như lướt qua An Mật, không có chuyện gì là chuyện liên quan giữ anh và An Như nữa, vậy thì tiếp tục suy luận, thì có liên quan đến An Mật, đột nhiên nhất, là nhớ đến năm năm trước..."

Giọng nói của Lâm Từ đột nhiên bị đè nén, thậm chí còn có chút kinh khủng: "Cậu Bạc...có người kéo anh quay lại năm năm trước. Tìm kiếm lại mọi thứ... "

Câu nói này, khiến Bạc Dạ như bị sét đánh bên tai!

Vậy... năm năm trước, có phải thực sự đã hại nhầm người?

Người đàn ông bí ẩn này đã dẫn đường cho Bạc Dạ, anh ta muốn anh tìm ra sự thật gì?

Còn Đường Thi thì sao? Còn Đưong Thi mà anh đẩy vào tù năm năm trước thì sao? Nếu chuyện năm năm trước đã lắng xuống rồi, tại sao còn có người muốn liều mạng đem món nợ cũ này lật lại?


Bạc Dạ không dám nghĩ xa hơn.

Nhưng ý kiến kết luận này quá rõ ràng. Năm đó, Đường Thi bị oan.

Người bí ẩn không rõ lai lịch vừa chính vừa tà này đã mở đường cho anh tìm kiếm sự thật năm đó, anh không biết hắn ta năm đó đóng vai trò nào, tại sao phải mất 5 năm im lặng để mới bắt đầu sửa lại án sai một lần nữa, nhưng tất cả mạch suy nghĩ đều hướng đến vụ mưu sát đó, Vụ án mà Đường Thi là hung thủ mưu sát.

Nếu Đường Thi thực sự là bị oan...

Tay Bạc Dạ bắt đầu run rẩy..

Đôi mắt Lâm Từ nặng trĩu, nghiêm nghị nhìn Bạc Dạ: "Cậu Bạc, trong chuyện năm đó nhất định phải có chuyện gì đó giấu diếm. Trong tay chúng ta bên này đã có quá nhiều dữ liệu chứng minh khi đó còn có một người khác có khả năng."

Một khả năng khác.

Một khả năng Đường Thi trong sạch.

Bạc Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên, môi run run, thật lâu mới hỏi vài câu: "Lâm Từ... cậu cảm thấy, đây có phải là bạn của Đường Thi, giúp cô ấy mưu phản không?"

Có phải là bạn của cô ấy có dụng ý xấu cố ý dẫn dắt anh không?

"Không."

Lâm Từ rũ mi, nhẹ nhàng nói: "Cậu Bạc, nếu như là bạn của Đường Thi, nhắm vào không nên là An Như, mà là anh."

Nếu như là bạn của Đường Thi giúp cô sửa lại án sai, vậy thì người mà gây tổn thương cho Đường Thi nhiều nhất không phải là An Như, cô ta chỉ là một người tới sau, căn bản sẽ không chịu sự ngược đãi như vậy, bởi vì đầu sỏ thực sự vẫn còn đang sống rất tốt, không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đây không phải là điều mà thực sự làm Đường Thi đau khổ tận cùng, tống cô vào tù, dùng tội danh vô cớ huỷ hoại cả đời cô, chính là Bạc Dạ.

Trái tim của Bạc Dạ lạnh lẽo, cả người bắt đầu từ từ run lên, đó là ai, rốt cuộc là ai hết lần này tới lần khác thăm dò giới hạn của bọn họ?

Lâm Từ đã đúng, nếu họ là bạn của Đường Thi, bọn họ sẽ trực tiếp tấn công Bạc Dạ ngay cả khi không gây thương tích cho anh được, cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống an toàn hàng ngày, cũng không ra tay tàn độc như vậy trên người An Như!

Người bí ẩn này không phải là bạn Đường Thi, vậy thì hắn ta là ai? Chuyện xảy ra năm đó, trừ Đường Thi ra chính là anh, nhưng sao lại cứ phải kéo An Như dính dáng vào?

Nếu hồi đó có một sự thật khác, tại sao hắn không nói ra? Xuất phát từ nguyên nhận gì mà không nói ra?

Bộ não của Bạc Dạ bị đau dữ dội, vô số manh mối được kết nối, nhưng lại thiếu một tình tiết trí mạng, đó chính là, động cơ.

Người bí ẩn này đứng về phía nào, động cơ xuất phát từ đâu, mới chọn cách làm như thể này?

Đây là một người chính nghĩa mang danh thay trời hành đạo sao?Cho nên sẽ đứng trung lập, không hề có chút thiên vị nào để hắn ta xác nhận đối tượng ra tay chính xác, lại dần dần khiến Bạc Dạ nhận ra rằng mình đã hại nhầm Đường Thi trong quá khứ. Lẽ nào trên đời này có người tốt đến thế sao?

Bạc Dạ không tin.

Phải có điều gì đó đằng sau người bí ẩn này liên quan đến họ! "Địa chỉ ip ở London."

Lâm Từ nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng trên khuôn mặt của Bạc Dạ, nhưng trước khi anh ấy có thể nói bất cứ điều gì, ở phía bên kia máy quay, người đàn ông đẹp trai cao lớn đột nhiên đỏ bừng hai mắt.

Anh vươn tay che mặt, hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện lên một mảnh hư không, anh run lên: "Trước tiên bỏ địa chỉ IP này sang một bên không quan tâm đã, Lâm Từ, có rất nhiều người nói bên tai tôi bảo tôi đi điều tra chân tướng năm đó, tôi có phải là...thực sự làm sai rồi không?"

Lâm Từ không nói gì, nhưng tầm mắt của anh ta nặng nề, khiến Bạc Dạ cảm thấy khó thở.

Dường như đầu kia của ống kính không phải Lâm Từ, mà là Đường Thi.

Đó là người phụ nữ, bị anh vô duyên vô cớ lại còn tiện tay, huỷ hoại cả một đời.


Đồng tử của Bạc Dạ mất tập trung, trong giây lát chúng lại co rút, rõ ràng là do thứ gì đó đã rơi vào ký ức của quá khứ, nhanh chóng bị kéo trở lại trong thực tế lạnh lùng.

Bạc Dạ rùng mình.

Anh nói: "tâm Từ, nếu Đường Thi vô tội, thì tôi..."

Tôi phải làm gì để bù đắp cho cô ấy? Tôi còn lại gì đáng giá để trả lại cô ấy?

Lâm Từ chậm rãi nói với Bạc Dạ từ phía bên kia máy quay: "Cậu Bạc, có một số thứ... Một khi đã đánh mất, sẽ không thể lấy lại được."

Lúc đầu không chỉ một mình Lâm Từ, trong giới thượng lưu của Hải Thành nếu như quen biết vừa nghe tin của Đường Thi, đều giúp cô trước sau bôn ba tìm mối quan hệ giúp đỡ

Nhưng lúc đó Bạc Dạ chọn cách phớt lờ, bây giờ sự thật bấy lâu đang bày ra trước mặt, anh hối hận rồi.

Liệu hối hận có tác dụng không? Không, chết đi mới được. Trái tim của Bạc Dạ như bị xé ra làm đôi, máu chảy đầm đìa trong lồng ngực, anh đột ngột nắm lấy chiếc áo trước ngực, với đôi mắt đỏ hoe, như muốn khóc, nhưng anh không khóc.

Anh chỉ ngây người nhìn Lâm Từ, như thể đang nhìn một người xa lạ.

Một lúc lâu sau, Bạc Dạ cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua.

Anh cố ném ra vài từ từ kẽ răng, chỉ vài từ này đã làm cạn kiệt dũng khí của cả cuộc đời anh: "Hãy kiểm tra triệt để chân tướng năm đó cho tôi."

Đường Thi... Đường Thi... Ngón tay Bạc Dạ run rẩy, không cách nào nắm chặt lại, nhìn những nét đứt đoạn trên lòng bàn tay.

Cả người như rơi xuống vực sâu.

Lúc đầu anh tàn nhẫn với Đường Thi bao nhiêu, thì bây giờ những sự thật muôn màng đập vào mắt đau đớn bấy nhiêu.
Cuối cùng anh bắt đầu tỉnh táo và ăn năn, anh đã phạm bao nhiêu tội lỗi.

Nó đã vượt qua cái gọi là tội danh "sát nhân" mà Đường Thi mang trên lưng.

Anh mới chính là kẻ sát nhân thực sự! Anh đã hủy hoại cả đời Đường Thi!

Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Lâm Từ đã gửi một tài liệu cho Bạc Dạ về một số điểm đáng ngờ trong vụ án và về địa chỉ IP.

Về phần tin tức, mọi ghi chép của Lâm Từ đều khá rõ ràng, anh ấy hẳn đã phải tốn rất nhiều công sức để phân loại và thu thập.

Lâm Từ đối với chuyện của Đường Thi, giống như xông pha khói lửa. Đó không phải là sự tình cảm mờ ám của đàn ông đối với phụ nữ, mà là sự trân trọng đối với Đường Thi.

Ngay cả Lâm Từ cũng hết sức giúp đỡ Đường Thi thoát tội, lúc đó có rất nhiều người nói không thể là Đường Thi, nhưng tại sao, anh lại khăng khăng nhìn không rả! Tại sao...!

Bạc Dạ đóng máy vi tính, cả người như trút hết linh hồn, đứng lên, bất thần hồi lâu. Trong một thời gian dài, anh có vẻ rất rất buồn rầu, sau đó cầm chiếc bình trang trí trong phòng khách ném xuống đất vỡ tan tành!

Người đàn ông phát ra một tiếng gầm gừ vô nghĩa. Lúc này, ngôn ngữ đã mất đi ý nghĩa rồi, những câu từ lẻ loi ấy sớm đã không có cách nào thay anh truyền đạt được điều gì, chỉ có dựa vào sự gào thét theo bản năng, phát tiết, trút giận, mới là cơn phẫn nộ nguyên sơ nhất, khiến lý trí của anh xé tan thành từng mảnh.

Anh tức giận, tức giận vì đã phá hủy cô suốt năm năm, lại càng tức giận vì anh không có khả năng trở thành như vậy, một vụ án có một chân tướng khác, lại phải đợi đếm mấy năm sau, để một người thần bí khó lường chỉ dẫn cho anh, anh mới có thể nhận ra tất cả!

Sau khi Bạc Dạ đập vỡ đồ xong, anh đá chiếc bàn cà phê sang một bên, anh không biết phải làm gì để trút bỏ cơn cáu kỉnh,không biết rốt cuộc làm sao để bản thân yên tĩnh lại.

Anh không thể nói dối chính mình, anh tức giận, anh hét lên, vì anh ấy... sợ!Sợ phải chết!

Chân tướng năm đó đã không còn cái gọi là giết người hụt trong ký ức của anh nữa, vậy anh rốt cuộc phải làm sao? Đánh đổ mọi niềm tin của anh, thậm chí lật đổ được kẻ sát nhân thật sự, rốt cuộc anh phải kết thúc như thế nào?

Anh đã hại nhầm Đường Thi, anh làm sao cứu vãn được cuộc đời tràn đầy nguy hiểm của Đường Thi?

Không, anh không có cơ hội nào cả! Đường Thi đã chạy trốn! Sớm đã chạy thật xa rời khỏi thế giới của anh ta!

Anh đau buồn chính là đau buồn, nhưng khi nhận ra mọi chuyện, bên cạnh anh chẳng còn ai, ai cũng thất vọng về anh! Mẹ anh ấy bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới, không còn hỏi về tin tức của anh nữa. Con trai anh đã dùng mọi cách để thoát qua lòng bàn tay của anh, còn vợ cũ của anh, anh hận nhiều năm như vậy, Đường Thi đã bị anh hận sai rồi, cũng đã đưa con trai triệt để rời khỏi Hải Thành!

Những gì còn lại của anh! Quay đầu lại chẳng còn gì cả!

Anh thảm thương phải không? Anh thật nực cười! Anh đáng đời!

Bạc Dạ bất lực che mặt, nửa dưới quỳ trên thảm giữa mớ hỗn độn dựa vào trên bàn cà phê, vươn tay che mắt.

Nhưng không kìm được nước mắt lăn dài.

Anh thút thít như một con thú buồn ngủ, không thể chịu đựng được nữa, không còn chịu đựng được những cảm xúc khác nhau trong lòng, sóng biển nuốt chửng anh. Anh muốn hú hét, nhưng phải làm sao đây? Sự cứu rỗi của anh đã bị chính tay anh đánh mất.

Nếu danh tiếng của Đường Thi được phục hồi, cô sẽ có một cuộc sống mới. Nhưng ai sẽ cứu anh? Ai sẽ... ai sẽ cứu rỗi sự tuyệt vọng của anh đây?

Đêm đó, Bạc Dạ cả đêm không chợp mắt, khóc thầm xong thì bắt đầu thất thần, thậm chí còn vô tình vào những mảnh vỡ của bình hoa dưới đất, đồ gốm sắc nhọn cắt da lòng bàn tay, nhìn vết thương trên lòng bàn tay máu tươi đang tuôn ra. Như không ý thức được cơn đau, Bạc Dạ ngây người giơ tay phải lên, nhìn máu chảy ra từ vết thương trên lòng bàn tay,màu đỏ tươi.

Anh nhìn chằm chằm vết thương hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi, vội vàng rút mảnh gốm cắm sâu ra, máu chảy ra cuồn cuộn!


Trong một giây tiếp theo, cơ thể của vốn đã tê dại trở lại với cơn đau không thể chuẩn bị trước, cộng với nỗi đau sâu trong tim anh, khuôn mặt anh tái nhợt.

Giống như mất hồn.

Vết thương không ngừng chảy máu, máu từ vết thương chảy ra, tay anh đau nhưng tim anh càng đau hơn.

Anh đang tự hỏi, khi Đường Thi tuyệt vọng mà cắt cổ tay tự cắt, cũng là nỗi đau như hiện giờ của anh sao?

Không, không thể nào, vết thương trên tay anh bây giờ làm sao có thể so sánh với hàng chục vết sẹo rỉ máu trên cổ tay phải của Đường Thi!

Sự đau đớn khi đó của cô lúc này như phản công lại quay về cơ thể của Bạc Dạ, anh nghĩ tới việc Đường Thi một mình chịu đựng trong tù, bị tra tấn bởi những lời lăng mạ vô nhân đạo, nhưng anh lại ở thế giới phồn hoa này sớm nắng chiều mưa, càng so sánh càng rõ ràng, nực cười biết bao.

Trời khắc này, chân tướng đến gần, giống như án tử hình đến muộn của anh, Bạc Dạ nhắm mắt lại, nhưng trước mắt là giọng nói và nụ cười của Đường Thi.

Năm năm chung sống, năm năm tình nghĩa vợ chồng, anh đã gán cho cô một tội danh vô lý, lúc đó anh có từng nghĩ tới nếu như hại sai, vậy thì bản thân sẽ phải chịu báo ứng lớn như thế nào chưa?

Không, anh căn bản không hề suy nghĩ cho Đường Thi một chút nào!

Đôi mắt của Bạc Dạ đỏ và sưng lên, máu trên lòng bàn tay anh lấm tấm. Do mất nhiều máu nên khuôn mặt của Bạc Dạ hơi tái đi, anh cảm thấy mọi thứ trước mắt đang dần nghiêng ngả và biến dạng, cùng với toàn bộ thế giới của anh, dần dần sụp đổ, rồi dần chuyển sang một màu đen trắng

Sự kết thúc của...

Bạc Dạ tỉnh lại trong bệnh viện, Lâm Từ và Giang Lăng đang ngồi ở một bên, thấy anh ấy tỉnh, Giang Lăng nói đùa: "Tại sao anh không trực tiếp cắt cổ tay luôn đi? Anh cắt lòng bàn tay để làm gì? Vân tay bị đứt rồi mất bao nhiêu tài sản, anh tự mình gánh chịu " %3D

Bạc Dạ đưa tay ra, ngơ ngác nhìn vết thương được băng bó trên tay phải, muốn nói, nhưng giọng nói lại trở nên khàn khàn: "Tôi..."

"Là trợ lý đặc biệt của anh, bởi vì cả ngày không thấy hồi âm nên anh ấy rất lo lắng, vì vậy anh ấy đã đến biệt thự riêng của anh để tìm. Chết tiệt, ngay khi vừa bước vào đồ vật rơi trên đất, máu me đầm đìa, không biết còn tưởng bị trộm vào cướp của giết người đấy. " %3D

Giang Lăng nhướng mày đắc ý nhìn Bạc Dạ "Đây không phải là phong cách của anh, có chuyện gì mà nghĩ không thông như vậy?"

Bạc Dạ trong ấn tượng là người rất lạnh lùng và dứt khoát, khi phát hiện có điều gì không ổn sẽ lập tức rút lui và quay về.

Chưa bao giờ thấy anh tuyệt vọng như vậy.

Ngoại trừ... Đường Thi.

Giang Lăng ngập ngừng hỏi: "Không phải là liên quan đến Đường Thi đấy chứ?"

Khi đôi mắt của Bạc Dạ run lên, Giang Lăng biết rằng mình đã đúng.

"Thôi đi, anh bây giờ vì Đường Thi mà chết đi sống lại thế này, sao lúc đầu không tự mình động não nhiều hơn đi?" Giang Lăng nói đùa được nửa câu, cười rồi thở dài nói: "Bạc Dạ, anh đường vì chuyện của Đường Thi mà quấy rầy người ta nữa, người ta cũng không luyến tiếc đâu."

Đúng, cô không luyến tiếc đâu. Cô thậm chí còn biến mất khỏi Hải Thành một cách lặng lẽ, thậm chí đến Tô Kỳ cũng không biết nơi ở của cô. Đi dứt khoát, kiên quyết, đoạn tuyệt như vậy, cô đương nhiên không luyến tiếc anh!

Đây có coi như là báo ứng không? Không, báo ứng có lẽ vẫn còn cách xa lắm mới đủ

Nhưng... anh... anh hối hận rồi không được sao... anh bây giờ, chỉ cần nghe đến hai chữ Đường Thi, là trái tim lại đau đớn, đau như muốn chết đi.

Giang Lăng và Lâm Từ nhay cảm cảm nhận được sự suy sụp tình cảm hiện tại của Bạc Dạ, bọn họ xem xét rồi thở dài, Giang Lăng đưa tay ra vỗ vai Bạc Dạ, dạo này Bạc Dạ sụt cân rất nhiều, anh trầm giọng nói: "Bạc Dạ, nhìn về phía trước, Đường Thi cô ấy cũng có cuộc sống riêng của mình."

Ý nghĩ mập mờ chính là bảo Bạc Dạ đừng quấy rầy Đường Thi nữa.

Bạc Dạ không nói, đôi mắt hoàn toàn là màu đen, cảm xúc lạnh lùng đến mức biến thành hư vô, đôi mắt trống rỗng giống như không có cái gì cả, không thể nhìn thấy gì.

Sau khi Giang Lăng và Lâm Từ rời đi, họ để lại anh một mình trong phòng, như thể anh là người duy nhất còn lại trên toàn thế giới này.

Anh nghe thấy hơi thở tuần hoàn của mình lặp đi lặp lại, thời gian dần dần đóng băng và dòng chảy chầm chậm và nặng trĩu...

Bạc Dạ không nói chuyện, lưng cứng đờ như bia mộ, ngồi trên giường bệnh một lúc lâu.

Một lúc lâu sau, một tiếng động yếu ớt vang lên lạch cạch những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên mu bàn tay.

Ngày hôm sau Khương Thích đến khách sạn nhà Hàn Nhượng, vừa bước vào đã có người đi giày cao gót bước ra: "Tôi nghe nói cấp trên điều đến một lính nhảy dù? Ở đâu rồi? Tôi xem xem!"

Khương Thích đứng ở bên cạnh Hàn Nhượng, không ngờ cô cũng không có đi lên tranh luận với người kia, chỉ cười: "Hàn Nhượng, cô ấy là ai?" Hàn Nhượng người thừa kế tập đoàn ngẩn người, thành thật trả lời: "Một nhân viên công ty."

"." Câu trả lời vô nghĩ. Cô ấy đã quên rằng vị thiếu gia này đã làm ngơ trước những thứ bên ngoài cửa sổ, mà tập trung làm đầu bếp!

Người phụ nữ ở quầy lễ tân ngay bên cạnh bước đến và chào Khương Thích: "Cô Khương, phải không? Vừa hay, đến đây làm thủ tục với chúng tôi đi, cậu chủ Nhượng, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng Alice." Hàn Nhượng cười với người phụ nữ ở quầy lễ tân: "Thích Thích nhờ cô giúp đỡ." %3D


"Giao cho tôi."

Xem ra vị trí của cô Alice này có chút giống với thư ký, nhưng lại là lễ tân nên không quản được nhiều việc nội bộ.

Khương Thích nhìn lướt qua mọi người xung quanh phòng làm việc, hóa ra chỉ có người phụ nữ kiêu ngạo đứng trước mặt mình có khí thế nhất ở đây, nhìn bộ dạng chắc hẳn phải có nhiều người đứng sau ủng hộ cô ta.

Cô ta cong môi không nói gì, mấy chuyện ỷ thế hiếp người kéo bè kéo phái, trong công ty Diệp Kinh Đường cũng gặp không ít, nhưng cô từ trước đến nay độc lập một mình, sau lưng có người nói xấu cô, có người muốn nịnh bợ cô kéo gần quan hệ, Khương Thích từ trước đến nay đối với mấy chuyện này đều không thèm quan tâm, một mình cô có thể hoàn thành mọi việc, cũng không cần phải đi kết giao với mấy người bạn phiền phức kia. Hàn Nhượng tiễn cô đến phòng nhân sự làm thủ tục, đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy nữ nhân kiêu ngạo tiến đến chỗ Hàn Nhượng. "Đó là bạn gái anh sao?"

Hàn Nhượng thái độ thật sự rất tốt, đối với người phụ nữ bất lịch sự như vậy vẫn cười: "Không phải"

"Không phải, tại sao anh lại tận tâm tận sức đi đến tận đây?"

Người phụ nữ chế nhạo: "Tôi phải xem xem cô ta có bản lĩnh thế nào."

"Tôi có bản lĩnh hay không, cũng không phải cô có thể nhìn ra được" Khương Thích lấy ra một hợp đồng văn kiện sau đó đứng bên cạnh Hàn Nhượng.

"Với con người không oán không hận tự dưng kiếm chuyện như cô nói chuyện đúng là chuyện nực cười, người ta còn không nhìn ra được tâm địa chua ngoa của cô sao?"

"Khương Thích, cô!"

"Thôi, bỏ đi, Thích Thích." Hàn Nhượng quay mặt lại và bắt đầu chính thức giải thích danh tính của người phụ nữ. "Cô ấy là Uông Ngọc Linh, đây là tổng giám đốc mới có trình độ chuyên môn rất cao có một phần cổ phần của công ty chúng ta, nghiêm túc mà nói còn là một cổ đông nhỏ. Em đừng có trực diện xung đột với cô ấy."

Khương Thích có chút khó chịu: "Dựa vào cái gì?"
"Lùi một bước để có thể tiến nhiều bước."

Hàn Nhượng xoa xoa mái tóc của Khương Thích trước mặt mọi người: "Đi thôi, Uông Ngọc Linh này ngoại trừ tính cách không được tốt lắm ra, thì những cái khác đều không tồi. Hơn nữa cô ấy nhìn việc không nhìn người, năng lực làm việc của em mà tốt, thì cô ấy sẽ rất nhanh thay đổi cách nhìn về em."

Cách giải thích cẩn thận cặn kẽ của anh khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, cậu Hàn lại có thể nhẫn nại với một người phụ nữ như thế sao...

Sau khi Hàn Nhượng rời đi, một đám nhân viên đang ở phía sau lưng Khương Thích không ngừng xì xào bàn tán, có lẽ cũng phần nào đoán được thân phận của cô rốt cuộc là gì, sau đó cho đến khi Khương Thích ôm chiếc hộp ngồi yên vị xuống, thì có rất nhiều người đã đến lén lén lút lút hỏi cô. "Xin hỏi cô và cậu Hàn có quan hệ gì vậy?"

Khương Thích một đầu mơ hồ đáp: "Bạn bè tốt thôi."

Mọi người một mặt nghi ngờ: "Chết tiệt cô đang lừa chúng tôi đấy à, bạn bè tốt mà trước mắt mọi người anh ấy lại nhìn cô đầy ngọt ngào như thế à?" Họ phát hiện thái độ thần thần bí bí của Khương Thích cố tình che giấu không muốn nói ra, sau khi đám người đó tự mình giải tán thì họ chỉ dùng ánh mắt để giao thiệp ngầm hiểu với nhau, cơn phong ba này vẫn nên giữ im lặng rồi cho qua thôi. Khương Thích ở nơi này làm việc cả một ngày, cảm nhận được rõ ánh mắt kỳ quái của những người đó đều đang nhìn về phía mình, nghĩ đến cũng bởi vì bản thân mình suy cho cùng cũng chỉ là lính mới mà thôi, khiến không ít người hoài nghi cũng là chuyện rất bình thường.

Sau khi tan làm vào buổi tối vừa hay cô cũng quay về đến nhà, kết quà phát hiện thấy cửa nhà không đóng, còn tưởng có trộm vào rồi, đi vào trong thì trông thấy Đường Thi và Đường Duy đang trong phòng khách dùng máy tính trò chuyện ríu rít vui vẻ. Rõ ràng là ngay trước khi cô bước vào nhà họ đã cùng nhau ở một chỗ rồi, vậy mà cũng không đóng cửa một cách nghiêm túc được.

Khương Thích mim cười nhẹ nhàng, tháo giày ra rồi quay sang hỏi bọn họ: "Mẹ con hai người đang làm gì vậy?"

"Đang nghiên cứu cái mật mã này!"

Đường Duy quay mặt lại, trên mặt đeo một cặp kính chống bức xạ ánh sáng, thoạt nhìn rất giống Bạc Dạ, Khương Thích không khỏi sửng sốt, cảm giác ngồi trước mặt mình chính là một tiểu Bạc Dạ.

Đường Duy phát hiện dáng vẻ ngây người của Khương Thích thì cười

không ngừng, đẩy đẩy cặp mắt kính trên mặt, Khương Thích ngoài mặt không khỏi cảm thán một tiếng: "Tôi phục! Mẹ ơi mô phòng thật sự giống hệt!"

Đường Duy nói: "Cái gì cơ?"

"Lần trước lúc Bạc Dạ với Diệp Kinh Đường nói chuyện làm ăn, đã đeo một cặp kính như này." Khương Thích bước vào nhìn khuôn mặt của Đường Duy: "Thật sự mô phỏng quá giống, chuyện này cũng chỉ có em mới làm được."

Đường Duy vui vẻ cười nói: "Suy cho cùng cũng là bố của em mà."

Đứa trẻ này suy nghĩ vô cùng rõ ràng, bố thì chính là bố, nhưng người đã vất vả nuôi nấng dạy dỗ nó là mẹ, thằng bé cũng không phủ nhận sự thật rằng Bạc Dạ là cha của nó, nhưng ngoài chuyện Bạc Dạ đó ra thì tất cả những điều khác nó đều khó mà chấp nhận.

Khương Thích thở dài: "Sao em lại là con của Bạc Dạ được vậy? Một người đàn ông đáng ghét như vậy, tại sao lại sinh ra một đứa con trai đẹp như này."

Đường Thi từ trước máy tính ngẩng mặt lên nói: "Điều này chỉ có thể là do gen của tôi tốt thôi."

"Cậu đừng đắc ý như vậy." Khương Thích ôm Đường Duy nhìn màn hình máy tính, không khỏi sửng sốt: "Ôi trời ơi, đây là cái gì?

"Là bản đồ phân bố toàn cầu của các tháp tín hiệu” Đường Duy ở một bên nói: "Với những thứ này, chúng ta có thể biết rõ ràng, những tín hiệu này đến từ đâu, phương pháp này được sử dụng để tìm kiếm ra địa chỉ IP ban đầu, cũng có thể xác định được phạm vi của địa chỉ đó mức độ gần như tuyệt đối chính xác."

Đường Duy lại đầy màn hình xuống: "Chị Khương Thích sau này chị phải cẩn thận, đợi em học được cách tìm ra nó rồi thì tất cả những tin tức mà chị gửi đi mỗi ngày, thậm chí ngay cả IP nước ngoài em đều có thể tra ra được!"

"Đáng sợ như vậy sao? Vậy thì còn có cái gì gọi là riêng tư nữa chứ?" Khương Thích cười bóp mặt Đường Duy. "Em thật thông minh, nhỏ tuổi như thế mà đã có thể học được mấy cái này rồi."

"Điều cần thiết đấy!" Đường Duy nhìn vào mắt Khương Thích, cậu nhóc có một cảm giác chín chắn và điểm đạm mà ở độ tuổi của cậu vốn không nên có: “Nếu muốn người khác không biết, ngoại trừ tự mình phải giải quyết. Phương pháp tốt nhất để giữ được bí mật chính là ngàn vạn lần không được nói ra. Bằng không bất cứ điều gì đã được lan truyền qua mạng rồi, đều sẽ để lai manh mối. "

"Rõ ràng và mạch lạc" Khương Thích hơi hơi kinh ngạc, không hiểu nổi ý tử sâu xa trong lời nói của Đường Duy, chỉ là vô cùng khen ngợi nói: "Đường Thi, cô quả thật đã sinh ra một đứa con trai thiên tài rồi."

Đường Duy ở bên nói: "Chuyện đó còn phải nói! Chỉ cần sau này em còn đây, sẽ không ai dám làm tổn thương mẹ em nữa!"

"Hả? Vậy nếu mẹ em và Bạc Dạ gặp lại nhau rồi sau đó lại chia tay, em sẽ lựa chọn giúp ai?"

"Đương nhiên là mẹ của em rồi." Đường Duy không chút do dự trả lời, từng câu từng chữ một, giọng nói non nớt nhưng rất kiên định: "Nếu có một ngày Bạc Dạ đứng trước mặt chúng ta đi nữa, ngay cả khi đó chính là cha ruột của em, em cũng sẽ không lưu lại chút ân tình nào."

Đường Thi ngầng đầu nhìn lên, thoáng chốc đã bị đôi mắt đen của Đường Duy làm cho giật mình, nhưng giây tiếp theo lại thấy cậu bé lại tům tìm mim cười, trên mặt là dáng vẻ ngây ngô thật sự không biết gì: "Phải không, mẹ ơi?"

"Hả? Ư... ưm..."

Đường Thi đưa mắt nhìn con trai mình, rồi không nói gì nữa.

Trời đã khuya, mấy người đều tự mình trở về phòng đi ngủ cả, Đường Duy cũng trở về căn phòng nhỏ của mình, phòng khách chìm vào im lặng, Hàn Nhượng nửa đêm mới trở lại, vừa bước vào cửa nhà, thì nhìn thấy một bóng người đang ngồi trong phòng khách, nhỏ nhắn gầy gò, đang ngồi thằng người, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, ngón tay đang không ngừng gõ trên bàn phím. sắp xếp dần dần trên màn hình máy tính.

Anh đứng ở phía sau cánh cửa nhìn hình ảnh như vậy một hồi khá lâu, cho đến khi thấy cậu bé gõ phím Enter ấn xuống, trên màn hình đột nhiên xuất hiện năm bông tuyết sặc sỡ rồi sau đó cùng nhau nổ tung, giống như một cơn bão từ lớn, tất cả cơn bão từ ấy đều đang toả sáng rực rỡ, chỉ bằng số một và số không đã tạo ra một thiên hà cơ học.

Sau khi xem hết toàn bộ cơn bão từ phía bên trên màn hình rồi, Đường Duy mới quay đầu lại, liếc nhìn Hàn Nhượng một cái: "Anh đợi ở trước cửa bao nhiêu lâu rồi?"

Hàn Nhượng thoáng ngạc nhiên, vì đứa trẻ này đã sớm phát hiện ra anh từ rất lâu rồi.

Anh đang định bước tới, Đường Duy đã vươn ngón tay mình đặt lên môi anh: "Suyt, nhỏ giọng một chút, mẹ em và chị Khương Thích đã ngủ rồi."

Giọng nói của thằng bé còn non nớt như thế, nhưng ánh mắt lại điểm đạm như một đầm nước đã lâu đời vậy.

Một đứa trẻ sáu tuổi, lại có trí tuệ cao siêu đến như vậy...

Những từ ngữ mà người xưa dùng để miêu tả Gia Cát Lượng tự nhiên lại xuất hiện trong đầu Hàn Nhượng mà không rõ lý do là vì sao.

Anh thong thả bước từng bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh Đường Duy, đưa bàn tay xoa xoa sau đầu cậu bé: "Em có thể làm lập trình sao?"

Đường Duy cụp mí mắt xuống "Căn bản cũng có thể làm."

Quãng thời gian khi cậu bé còn ở nhà của Bạc Dạ, thường sử dụng máy tính của Bạc Dạ để tìm hiểu các dự án mã hoá khác nhau và thậm chí còn tự học cả biên dịch mã lệnh, đợi đến lúc mà Bạc Dạ bước vào phòng, cậu có thể lập tức nhấn phím enter, nhanh chóng chuyển màn hình đổi sang giao diện hình nền phim hoạt hình như bình thường.

Đứa trẻ năm, sáu tuổi này ngày ngày đều ở trước máy tính làm những sự việc khác lạ khiến người ta không khỏi nghi ngờ, nhưng nếu chỉ là để xem phim hoạt hình, thì điều đó lại có vẻ đặc biệt bình thường. Cậu nhóc lừa đã lừa dối tai mắt của Bạc Dạ bằng cách này, sau đó sử dụng tài liệu trong phòng sách tự mình học tập để nâng cao trình độ kiến thức của bản thân, hơn nữa trước mặt Bạc Dạ, cậu bé tiếp tục giả vờ dáng vẻ ngây thơ, đơn giản và khổng hề biết gì.

Hàn Nhượng chân thành khen ngợi: "Em rất thông minh, mẹ em có biết điều này không?"

Đường Duy cười lắc đầu: "Mẹ em không biết. Nếu mẹ em mà biết, nhất định sẽ tự trách chính mình."

Tự trách bản thân mình đã không thể đem đến cho đứa con trai nhỏ này tuổi thơ mà một đứa trẻ bình thường nên có, khiến nó nhanh chóng trưởng thành và tập quen với sự tự lập, nếu Đường Thi biết tâm tư này của Đường Duy, nhất định sẽ tự trách mình.

Cậu bé cần thận như vậy, nhất định đã nghĩ tới chuyện này, cho nên ở trước mặt Đường Thi vẫn là tỏ ra mình là một đứa trẻ không có mưu mô, ngay cả chuyện lần trước cô biết cậu bé trước mặt Bạc Dạ nhảy xuống biển, cô cũng chỉ đơn thuần cho rằng đứa trẻ do quá căm ghét Bạc Dạ nên muốn bỏ nhà đi mà thôi, nó quá hoảng sợ nên mới chọn cách nhảy xuống biển như thế.
Hàn Nhượng nhìn đứa trẻ trước mặt, khẽ nói: "Đường Duy, thiên tài suy cho cùng cũng là cái lợi của em, nhưng cũng có thể mang đến tai họa, em biết rõ điều đó không?"

Thông minh quá đôi khi lại là con dao hai lưỡi, Đường Duy tuổi còn nhỏ mà đã thông minh như vậy, xứng đáng với hai chữ thần đồng, nhưng đồng thời nó cũng sẽ kèm theo những ảnh hưởng không tốt, tệ hơn nữa là ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của thằng bé.

Đường Duy gật nhẹ đầu: "Em biết."

Vì vậy, thằng bé trước mặt mọi người mới giả vờ hoàn hảo như vậy.

Thằng bé cần thận nắm giữ, sắp xếp mọi kế hoạch của mình, biết tiến lui đúng lúc, có tài nhưng không kiêu ngạo, tâm tư của một đứa trẻ như vậy, đến tận cùng có kìm nén bao nhiêu sự vững vàng?

Hàn Nhượng không khỏi khen ngợi: "Em khiến anh rất khâm phục"

"Em cũng rất hâm mộ anh." Đường Duy nhìn vào mắt Hàn Nhượng, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng là đại công tử, nhưng lại có thể ra vào những nơi tầm thường của người bình thường. Anh hiểu rõ cho cùng mình muốn cái gì, không bị đồng tiền làm cho mở mắt, em rất ngưỡng mộ anh. "

"Vậy thì điều này, sẽ là bí mật chung của chúng ta." Hàn Nhượng giơ ngón tay út hứa hẹn cùng Đường Duy: "Chúng ta giao hẹn nhau, sau này không được trước mặt bất kì ai nói về điều này, có thể hạ mình bảo vệ người còn lại, em không muốn bị vạch trần đúng không?"

Đường Duy biết Hàn Nhượng đang tìm cách giúp mình thay đổi để tự học cách bước đi trong tương lai, thì vui vẻ đồng ý, một lời đã định hẹn ước trăm năm không dối lừa.

Hai người trong màn đêm trao đổi tâm tình với nhau, sau đó Hàn Nhượng nói: "Được rồi, em đi ngủ đi. Mỗi ngày nghĩ bao nhiêu chuyện như vậy, đầu óc chắc hẳn rất mệt rồi. Hơn nữa, cho dù suy nghĩ của bản thân em trưởng thành thế nào đi nữa, cơ thể của em vẫn là một đứa trẻ thôi. Nếu không thể chịu đựng được thì phải làm như thế nào? "

"Được."

Đường Duy nhảy khỏi ghế số pha, đặt tất cả các biểu tượng trên máy tính về vị trí ban đầu, dọn dẹp hệ thống rồi cài đặt lại, tắt máy sau khi đảm bảo không còn dấu vết thao tác, rồi bước về phòng, trước khi đóng cửa lại thì vẫy tay với Hàn Nhượng thì thầm nói: "Chúc anh ngủ ngon!"

"Ngủ ngon." Hàn Nhượng cười đáp.

Ngày thứ hai Khương Thích vẫn đi làm như bình thường, Hàn Nhượng vẫn dậy sớm đưa cô đến công ty, động thái này khiến Khương Thích lại tiếp tục trở thành tâm điểm của bộ phận quản lý khách sạn.

"Nghe nói chưa? cậu Hàn buổi sáng đã chở cô ấy tới đây."

"Tôi tận mắt nhìn thấy luôn! Trời ơi!"

"Thật sao? Cô ấy cùng cậu Hàn liệu có quan hệ gì nhỉ?"

"Ngoài miệng thì luôn nói là quan hệ bạn bè, chẳng lẽ còn có chuyện gì bí mật mà không thể nói ra sao?"

"Tôi nghĩ có khả năng, cậu Hàn lần đầu tiên chở một người phụ nữ đến công ty làm việc. Bản thân anh ấy mỗi năm chỉ đến công ty có một lần. Lần này anh ấy lại năm lần bảy lượt đến gặp cô ấy hết lần này đến lần khác..."

"Đừng xúc phạm người phụ nữ đó, nói không chừng cô ta sẽ cho chúng ta sống không nổi mất..." "Ai cho ai không sống nổi?"

Một giọng nói sắc bén truyền vào tai đám người đang không ngừng xì xào đó, khiến vài người rùng mình. Giọng nói vừa rồi khiến Khương Thích đang đi ngang qua cũng phải nhìn sang, cô nhìn thẳng theo ánh mắt của mấy người ấy, thì phát hiện Uông Ngọc Linh đang đứng đó với một xấp tài liệu trên tay, chân đeo giày cao gót, y phục màu trắng, tóc ngắn ngang tai được cắt tỉa gọn gàng, cử chỉ tinh tế mà không kém nghiêm khắc nói với nhóm người đó: " Không biết sau lưng Khương Thích có làm gì đến mấy người hay không, nhưng tôi nghe thấy các người đang đằng sau lưng xúc phạm, hoài nghi đến cô ấy! " %3D

Khương Thích sửng sốt, Uông Ngọc Linh đang trút giận giúp cô sao?

"Hôm nào quá rảnh rỗi là kiểu gì mấy người cũng tìm chuyện để thảo luận sau lưng người khác, nếu có chuyện này tôi sẽ gọi Khương Thích qua đây luôn. Mấy người trước mặt cô ấy hỏi thử xem sao? Nếu đã không quan tâm đến năng lực của mình, thì sẽ chỉ muốn nói xấu sau lưng người khác. Chẳng trách bây giờ các người chỉ có như vậy. "

Uông Ngọc Linh lạnh lùng cười nhẹ nói: "Trở lại vị trí làm việc!" Mấy người đó rón rén nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu rồi làm việc.


Khương Thích nhìn thấy khung cảnh trước mặt này, sững sờ rồi, không ngờ Uông Ngọc Linh lại lên tiếng giúp cô, sau đó nghĩ đến những gì Hàn Nhượng nói lúc đó Uông Ngọc Linh là kiểu người, nhìn việc không nhìn người, toàn tâm toàn ý với công việc, còn chính là kiểu người công tư phân minh rõ ràng.

Cô biết rằng nếu cô hoàn thành tốt công việc của mình, Uông Ngọc Linh chắc chắn cũng sẽ không làm cô khó xử.

Vì vậy, gần đây Khương Thích rất siêng năng trong công việc của mình, khoảng thời gian đầu tiên bắt đầu làm việc cùng Uông Ngọc Linh, cô ấy đã phủ nhận rất nhiều ý kiến của cô, còn bây giờ cô đã dần quen với phong cách làm việc của cô ấy. Cả hai đều là những người mạnh mẽ và quyết đoán.

Khương Thích làm việc rõ ràng nói một là sẽ không có hai, công việc được giải quyết gọn gàng nhanh chóng, và có phong cách sâu sắc. Vốn dĩ đã phần nào chiếm được trái tim của Uông Ngoc Linh. Lúc đầu tưởng cô là một nhân viên mới tầm thường, nhưng không ngờ lại lợi hại đến như vậy.

Hôm đó Khương Thích vác cơ thể kiệt sức rồi tan sở, buổi chiều này cô ấy có một cuộc họp, cô đã phải đứng trên giày cao gót cả buổi chiều, đứng đến mức sau mắt cá chân đã nổi cả mụn nước. Khi về đến nhà cô không khỏi thở dài một tiếng, vừa định nghỉ ngơi, cô nhận ra bên trong có điều gì đó không ồn.

Cửa nhà... lại bị mở ra rồi, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ phòng khách.

Khương Thích bước vào nhà, mới phát hiện người đàn ông từng chìm trong ác mộng của mình đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, với đôi lông mày lạnh lùng, không khác gì trong mơ của cô.

Khương Thích vừa bước lên cầu thang, vừa quay mặt lại đã thấy Đường Duy đang bị Diệp Kinh Đường nắm chặt tay, Đường Thi xem ra có vẻ chưa về nhà, chắc là ra ngoài mua đồ ăn rồi.

Khương Thích lời nào cũng không thể nói ra nữa rồi, Diệp Kinh Đường cười: "Sao vậy, cô không muốn phản bác gì nữa sao? đã rơi xuống chết rồi sao cô Khương?"

Làm thế nào anh có thể tìm đến đây!

Khương Thích thân thể run lên cầm cập, lúc này cả Đường Thi và Hàn Nhượng đều chưa trở lại, điều này khiến cô vô cùng căng thẳng. Để có thể đối mặt với Diệp Kính Đường, cô cần phải có dũng khí rất lớn.

Vô thức siết chặt ngón tay hành động nhỏ này đã bị Diệp Kính Đường thấy được được, biết cô đang chột dạ, người đàn ông tàn nhẫn chế nhạo: "Nhìn thấy nó khiến tôi quá vui rồi, thậm chí không thể nói gì?"

Nhưng Khương Thích lại nói: "Anh thả Đường Duy ra cho tôi!"

Trái tim Diệp Kính Đường bị đâm thùng một nhát, tốt lắm, đã lâu không gặp, hai người đối mặt, câu nói đầu tiên, đã là quan tâm đến con trai của người khác!

Khương Thích, cô không có chút hối hận nào hay sao! Đã lừa dối anh ta lâu như vậy, giấu giếm lâu đến thế, từ trước tới nay không có kẻ nào co the đối xử với Diệp Kính Đường hắn ta như vậy, nhưng chỉ có người phụ nữ táo bạo này hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của anh ta!

Diệp Kính Đường thản nhiên hất tay một cái, chợt có người xung quanh xông tới, giữ chặt Khương Thích, Khương Thích nói: " Anh trước tiên hãy thả Đường Duy ra!"

Tốt lắm, đến bây giờ mà âm thanh trong miệng vẫn là quan tâm đến người khác.

Diệp Kính Đường đôi khi muốn hỏi Khương Thích, muốn rạch nát trái tim sắt đá ấy của cô, hỏi cô, trong mắt của cô, rốt cuộc có tồn tại anh không! "Khương Thích, hiện tại cô còn rảnh rỗi để lo lắng cho người khác."

Cả thế gian này đều bị lừa gạt, ngay cả hắn mà cũng dám lừa gạt!

Diệp Kính Đường khẽ cười một tiếng, nụ cười đó giống như thứ quỷ dị trong mắt Khương Thích, hai mắt cô đỏ hoe: "Diệp Kính Đường..."

Anh thấy tên mình từ miệng cô, trong lòng thấp thoáng sự thất vọng vô cùng.

Diệp Kính Đường thấy cả người khó chịu vì Khương Thích nhắc tên của hắn.

"Tôi cho cô hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn đến đây, trở về bên tôi, làm người hầu hạ cho tôi. Thứ hai... để cho tên nhóc hôi hám này rất nhanh thật sự biến mất khỏi thế giới này."

Diệp Kính Đường hai mắt màu hổ phách liếc, đồng tử nhìn thằng: " Cậu %3D không phải rất muốn chết sao? Tôi có thể giúp câu thành toàn thế nào?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom