Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-382
Chương 380: Đón giao thừa, cậu ta chưa về nhà
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Đêm giao thừa vui vẻ!”
Khương Thích lên tiếng trước.
Thật tuyệt, đêm giao thừa thực sự thuộc về họ đã đến rồi, tết Nguyên Đán đã dân dần mở màn, khắp mọi nơi đều là cảnh tượng không khí vui mừng rạng rỡ trong ngày lễ truyền thống, trong chung cư trống trải rất lâu này, đây cũng là lần đầu tiên có nhiều người như vậy, chân thật và nhiệt tình.
Đường Thi liếc nhìn bên cạnh cô, Tô Kỳ vừa ăn cá hồi vừa kể chuyện cười cho Đường Duy, hai người cứ cháu một câu chú một câu tạo nên bầu không khí rất tốt, lúc này điện thoại di động của Tô Kỳ rung lên, anh ta lấy ra xem thử, là có tin nhắn được gửi đến.
[Cô ấy thế nào rồi?]
Tô Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn đống vỏ tôm bóc ra còn lại trong đĩa của Đường thi, nhắn lại một câu [Tốt lắm, sashimi đều ăn rồi, rượu vang đỏ cũng mở ra rồi. Đúng rồi, những đồ dùng đó cũng đã được chuyển vào rồi, Duy cũng rất thích đèn bảo vệ mắt.]
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở thành phố khác, Bạc Dạ đang đứng trước cửa số sát sàn, xem tin nhắn do Tô Kỳ gửi lại, cuối cùng cũng cảm thấy an lòng, đem điện thoại đặt lại vị trí cũ.
Phía sau có người đẩy cửa bước vào, chính là Lâm Từ, lúc này đang cúi đầu cung kính, nhẹ giọng nói: “Cậu Dạ, ông Bạc ở bên đó gọi cậu qua ăn bữa com đón giao thừa.”
Ông Bạc, chỉ Bạc Lương là ba của Bạc Dạ.
Bạc Dạ quay đầu lại, ánh mắt điềm tĩnh, đối với Lâm Từ nói: “Chuẩn bị xe."
Lâm Từ đáp lại, sau đó từ trong tủ thay Bạc Dạ lấy ra một chiếc áo khoác ngoài, thời tiết đã chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, sau năm mới trời càng ngày càng lạnh hơn, lúc trước Bạc Dạ chỉ mặc một chiếc áo khoác phong phanh, giống như đang tự ngược đãi bản thân, không biết sức khỏe là vốn quý nhất sao.
Khi Lâm Từ đưa chiếc áo khoác ngoài dày cộp cho Bạc Dạ, người đàn ông này không từ chối, mà im lặng mặc vào.
Lâm Từ cảm thấy rằng kể từ khi Bạc Dạ thú nhận lỗi lầm của mình đã mắc phải đối với Đường Thi, con người của anh đã thay đổi.
Tuy rằng trước kia Bạc Dạ nói chuyện không nhiều, nhưng là lạnh thấu xương, mang khí thế mạnh mẽ, thoạt nhìn là một người đàn ông cao quý lạnh lùng, muốn gì thì phải làm cho bằng được. Nhưng mà Bạc Dạ của hiện tại, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, nhưng lại lạnh đến sống lưng.
Điều này cùng với sự hăng hái của anh lúc đó hoàn toàn không giống nhau.
Đó là cảm giác giống như một ông già gần đất xa trời gần kề với cái chết, bây giờ anh đang sống qua từng ngày, nhưng mà là vẫn chưa chết thế thôi, đây là cảm giác mà Bạc Dạ của hiện tại cho Lâm Từ cảm nhận lúc này.
Đáy lòng của Lâm Từ thổn thức, Đường Thi mang đến cho Bạc Dạ ảnh hưởng lớn như vậy sao, nó lớn đến nỗi Bạc Dạ hiện tại giống như người sống trong địa ngục, chỉ cần tùy ý liếc mắt, thường sẽ mang theo sự tuyệt vọng cùng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đã như thế... tại sao lúc đó còn tổn thương nhau sâu sắc như vậy.
Sau đó, Bạc Dạ đi ra ngoài, Lâm Từ đi theo phía sau, sau khi đưa chìa khóa cho tài xế, anh ta cũng vội vã trở về để đón giao thừa, kết quả đúng lúc chạm phải Tô Phi Phi đang đi đến: "Ờ! Chờ đã..."
Tô Phi Phi nhìn thấy Lâm Từ, biết người này là trợ lý đặc biệt của Bạc Dạ, túm lấy anh ta: “Bạc Dạ đâu?"
"Cô Phi..." Lâm Từ cũng nhận ra người trước mặt, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, anh ta không dám nói quá trực tiếp: “Xin cô buông tay, cậu Dạ đã về nhà cùng ăn bữa cơm đón giao thừa rồi.”
"Bạc Dạ đã cử anh trai tôi đi đâu?" Tô Phi Phi không hỏi được rõ ràng thì sẽ không có ý định dừng lại."Hôm nay nhà tôi cũng ăn bữa cơm đón giao thừa, anh trai tôi lại vắng mặt, có chuyện gì vậy? Trước đó anh ấy nói hình như Bạc Dạ nhờ anh ấy đi làm việc gì đó, nói là sẽ quay về trước bữa tối, tại sao anh ấy bây giờ lại chưa trở về?”
Lâm Từ cũng sững sờ, cậu Dạ nhờ Tô Kỳ ra ngoài làm việc? Chuyện gì mà thần bí như vậy, còn phải mượn tay của Tô Kỳ để làm việc?
Lâm Từ cũng muốn biết nhưng mà anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu, Tô Phi Phi rõ ràng không tin: "Anh không phải là cánh tay phải đắc lực bên cạnh Bạc Dạ sao, ông chủ của anh làm chuyện thần bí gì, anh cũng không biết là sao?"
Nghe cô ta dùng từ ngữ ông chủ để hình dung, cảm giác như bị người khác làm nhục, Lâm Từ nhíu mày: “Xin cô hãy chú ý tư chất của bản thân, cậu Dạ cũng có chuyện riêng tư của cậu ấy, tôi không có quyền xen vào.”
"Tôi không quan tâm!”
Tô Phi Phi nắm chặt cổ áo của Lâm Từ: “Anh nhất định phải nói cho tôi biết anh trai tôi đã đi đâu rồi!"
Trong lòng Lâm Từ thầm nói làm thế quái nào mà tôi biết được, dù tính khí có tốt đến đâu cũng sẽ bị người phụ nữ vô cớ gây rối này làm cho phát hỏa!
Đúng lúc này Bạc Dạ quên lấy tập tài liệu nên quay lại, nhìn thấy Tô Phi Phi túm lấy Lâm Từ không chịu buông, hai người vướng mắc vào nhau, Bạc Dạ sững sờ: "Lâm Từ?"
Anh lên tiếng kêu trợ lý của mình.
Lâm Từ xin thề, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạc Dạ quay lại mà trong lòng anh ta cảm thấy biết ơn như vậy, anh quay lại thật tốt quá, nếu không anh ta phải tìm lý do ở đâu ra!
Lâm Từ đẩy Tô Phi Phi về phía trước: “Cậu Dạ, cô Tô nói... cô ấy nói không tìm được tin tức về anh trai của mình, vậy nên đến tìm cậu. Cô ấy còn nói trước đó cậu nhờ anh trai của cô ấy đi làm việc."
Bạc Dạ nghe Lâm Từ thuật lại, ngẩng đầu lên nhìn Tô Phi Phi: “Tô Kỳ chưa về nhà sao?”
Tô Phi Phi nhìn thấy Bạc Dạ, người đàn ông mà trước đây cô ta rất thích cực kỳ thích, bây giờ lại cảm thấy hoàn toàn khác so với trước đây.
Ánh mắt bây giờ của Bạc Dạ, cô nhìn cũng không hiểu được, cũng không dám đọc hiểu nó.
Tô Phi Phi suy nghĩ một lúc rồi mới mở lời: "Anh trai của tôi nói với tôi rằng anh ấy sẽ về trước bữa ăn tối. Hôm nay ông và bà nội đều đến rồi, gia đình hiếm khi đoàn tụ như vậy, chỉ còn đợi mình anh trai tôi, anh ấy nói là đi giúp anh làm việc, vì vậy tôi mới nghĩ đến việc đến tìm anh.”
Gần đây Bạc Dạ có rất nhiều việc, cô ta có chút ngại khi đến tìm Bạc Dạ.
Nghe được lời nói của Tô Phi Phi, Bối Dạ hơi nhíu mày: “Tôi nhờ Tô Kỳ mang tặng cho Đường Thi một vài món quà Tết, anh ta chẳng lẽ tặng xong rồi... vẫn còn chưa về nhà sao?”
Sớm biết tên cháu trai này chủ động giúp anh tặng quà như thế không có lòng tốt gì mà! Dựa vào chủ ý đến tận nhà này mà ở nhà người ta ăn com luôn phải không? Sắc mặt của Bạc Dạ thay đổi: "Đợi lát tôi gọi điện thoại cho cậu ra trở về, cô đừng lo lắng."
Tô Phi Phi trả lời một tiếng, sau đó Bạc Dạ rời đi, Tô Phi Phi gọi anh lại: “Bạc Dạ, anh...”
Cô không còn giống như trước nữa, học theo đám người phụ nữ đó gọi anh là anh Dạ.
Thực sự Bạc Dạ cũng không thích bị người khác gọi như thế
Giọng nói của Tô Phi Phi có chút do dự: “Sau khi anh công khai chân tướng trước đây, có gặp phải chuyện gì không?"
Đây là một câu hỏi.
Bạc Dạ đảo mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ta: “Không có.”
Anh thực ra đã chuẩn bị tốt tâm lý, bị dư luận công kích, bị nước bọt dìm đến chết, cổ phiếu của công ty rớt giá, mất đi hình ảnh cá nhân.
Nhưng mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cái đón nhận lại là sự thờ ơ của Đường Thi.
Đây là chuyện mà anh cảm thấy thất vọng nhất.
Tô Phi Phi nhìn Bạc Dạ rời đi, nhưng lần này cũng không gọi anh dừng lại, sau đó Bạc Dạc trên đường trở về gọi điện thoại cho Tô Kỳ, đối phương nghe điện thoại, Bạc Dạ trầm giọng nói: “Cậu qua đó ăn chùa ăn chực à?"
Ý định ban đầu của anh chỉ là muốn tặng thứ gì đó, nhưng kết quả Tô Kỳ lại mượn lý do này mặt dày mày dạn đến chỗ Đường Thi cùng ăn bữa cơm đón giao thừa! Tô Kỳ nở nụ cười: "Em gái của tôi đã đến tìm anh rồi sao? Nói con bé đừng lo lắng, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.”
Bạc Dạ tức giận nghiến răng.
Tô Kỳ cười lớn một tiếng: “Vừa cùng Đường Thi ăn xong bữa cơm đón giao thừa đây! Anh thật thê thảm!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
"Đêm giao thừa vui vẻ!”
Khương Thích lên tiếng trước.
Thật tuyệt, đêm giao thừa thực sự thuộc về họ đã đến rồi, tết Nguyên Đán đã dân dần mở màn, khắp mọi nơi đều là cảnh tượng không khí vui mừng rạng rỡ trong ngày lễ truyền thống, trong chung cư trống trải rất lâu này, đây cũng là lần đầu tiên có nhiều người như vậy, chân thật và nhiệt tình.
Đường Thi liếc nhìn bên cạnh cô, Tô Kỳ vừa ăn cá hồi vừa kể chuyện cười cho Đường Duy, hai người cứ cháu một câu chú một câu tạo nên bầu không khí rất tốt, lúc này điện thoại di động của Tô Kỳ rung lên, anh ta lấy ra xem thử, là có tin nhắn được gửi đến.
[Cô ấy thế nào rồi?]
Tô Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn đống vỏ tôm bóc ra còn lại trong đĩa của Đường thi, nhắn lại một câu [Tốt lắm, sashimi đều ăn rồi, rượu vang đỏ cũng mở ra rồi. Đúng rồi, những đồ dùng đó cũng đã được chuyển vào rồi, Duy cũng rất thích đèn bảo vệ mắt.]
Trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở thành phố khác, Bạc Dạ đang đứng trước cửa số sát sàn, xem tin nhắn do Tô Kỳ gửi lại, cuối cùng cũng cảm thấy an lòng, đem điện thoại đặt lại vị trí cũ.
Phía sau có người đẩy cửa bước vào, chính là Lâm Từ, lúc này đang cúi đầu cung kính, nhẹ giọng nói: “Cậu Dạ, ông Bạc ở bên đó gọi cậu qua ăn bữa com đón giao thừa.”
Ông Bạc, chỉ Bạc Lương là ba của Bạc Dạ.
Bạc Dạ quay đầu lại, ánh mắt điềm tĩnh, đối với Lâm Từ nói: “Chuẩn bị xe."
Lâm Từ đáp lại, sau đó từ trong tủ thay Bạc Dạ lấy ra một chiếc áo khoác ngoài, thời tiết đã chuyển sang mùa đông lạnh lẽo, sau năm mới trời càng ngày càng lạnh hơn, lúc trước Bạc Dạ chỉ mặc một chiếc áo khoác phong phanh, giống như đang tự ngược đãi bản thân, không biết sức khỏe là vốn quý nhất sao.
Khi Lâm Từ đưa chiếc áo khoác ngoài dày cộp cho Bạc Dạ, người đàn ông này không từ chối, mà im lặng mặc vào.
Lâm Từ cảm thấy rằng kể từ khi Bạc Dạ thú nhận lỗi lầm của mình đã mắc phải đối với Đường Thi, con người của anh đã thay đổi.
Tuy rằng trước kia Bạc Dạ nói chuyện không nhiều, nhưng là lạnh thấu xương, mang khí thế mạnh mẽ, thoạt nhìn là một người đàn ông cao quý lạnh lùng, muốn gì thì phải làm cho bằng được. Nhưng mà Bạc Dạ của hiện tại, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, nhưng lại lạnh đến sống lưng.
Điều này cùng với sự hăng hái của anh lúc đó hoàn toàn không giống nhau.
Đó là cảm giác giống như một ông già gần đất xa trời gần kề với cái chết, bây giờ anh đang sống qua từng ngày, nhưng mà là vẫn chưa chết thế thôi, đây là cảm giác mà Bạc Dạ của hiện tại cho Lâm Từ cảm nhận lúc này.
Đáy lòng của Lâm Từ thổn thức, Đường Thi mang đến cho Bạc Dạ ảnh hưởng lớn như vậy sao, nó lớn đến nỗi Bạc Dạ hiện tại giống như người sống trong địa ngục, chỉ cần tùy ý liếc mắt, thường sẽ mang theo sự tuyệt vọng cùng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đã như thế... tại sao lúc đó còn tổn thương nhau sâu sắc như vậy.
Sau đó, Bạc Dạ đi ra ngoài, Lâm Từ đi theo phía sau, sau khi đưa chìa khóa cho tài xế, anh ta cũng vội vã trở về để đón giao thừa, kết quả đúng lúc chạm phải Tô Phi Phi đang đi đến: "Ờ! Chờ đã..."
Tô Phi Phi nhìn thấy Lâm Từ, biết người này là trợ lý đặc biệt của Bạc Dạ, túm lấy anh ta: “Bạc Dạ đâu?"
"Cô Phi..." Lâm Từ cũng nhận ra người trước mặt, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô, anh ta không dám nói quá trực tiếp: “Xin cô buông tay, cậu Dạ đã về nhà cùng ăn bữa cơm đón giao thừa rồi.”
"Bạc Dạ đã cử anh trai tôi đi đâu?" Tô Phi Phi không hỏi được rõ ràng thì sẽ không có ý định dừng lại."Hôm nay nhà tôi cũng ăn bữa cơm đón giao thừa, anh trai tôi lại vắng mặt, có chuyện gì vậy? Trước đó anh ấy nói hình như Bạc Dạ nhờ anh ấy đi làm việc gì đó, nói là sẽ quay về trước bữa tối, tại sao anh ấy bây giờ lại chưa trở về?”
Lâm Từ cũng sững sờ, cậu Dạ nhờ Tô Kỳ ra ngoài làm việc? Chuyện gì mà thần bí như vậy, còn phải mượn tay của Tô Kỳ để làm việc?
Lâm Từ cũng muốn biết nhưng mà anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu, Tô Phi Phi rõ ràng không tin: "Anh không phải là cánh tay phải đắc lực bên cạnh Bạc Dạ sao, ông chủ của anh làm chuyện thần bí gì, anh cũng không biết là sao?"
Nghe cô ta dùng từ ngữ ông chủ để hình dung, cảm giác như bị người khác làm nhục, Lâm Từ nhíu mày: “Xin cô hãy chú ý tư chất của bản thân, cậu Dạ cũng có chuyện riêng tư của cậu ấy, tôi không có quyền xen vào.”
"Tôi không quan tâm!”
Tô Phi Phi nắm chặt cổ áo của Lâm Từ: “Anh nhất định phải nói cho tôi biết anh trai tôi đã đi đâu rồi!"
Trong lòng Lâm Từ thầm nói làm thế quái nào mà tôi biết được, dù tính khí có tốt đến đâu cũng sẽ bị người phụ nữ vô cớ gây rối này làm cho phát hỏa!
Đúng lúc này Bạc Dạ quên lấy tập tài liệu nên quay lại, nhìn thấy Tô Phi Phi túm lấy Lâm Từ không chịu buông, hai người vướng mắc vào nhau, Bạc Dạ sững sờ: "Lâm Từ?"
Anh lên tiếng kêu trợ lý của mình.
Lâm Từ xin thề, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạc Dạ quay lại mà trong lòng anh ta cảm thấy biết ơn như vậy, anh quay lại thật tốt quá, nếu không anh ta phải tìm lý do ở đâu ra!
Lâm Từ đẩy Tô Phi Phi về phía trước: “Cậu Dạ, cô Tô nói... cô ấy nói không tìm được tin tức về anh trai của mình, vậy nên đến tìm cậu. Cô ấy còn nói trước đó cậu nhờ anh trai của cô ấy đi làm việc."
Bạc Dạ nghe Lâm Từ thuật lại, ngẩng đầu lên nhìn Tô Phi Phi: “Tô Kỳ chưa về nhà sao?”
Tô Phi Phi nhìn thấy Bạc Dạ, người đàn ông mà trước đây cô ta rất thích cực kỳ thích, bây giờ lại cảm thấy hoàn toàn khác so với trước đây.
Ánh mắt bây giờ của Bạc Dạ, cô nhìn cũng không hiểu được, cũng không dám đọc hiểu nó.
Tô Phi Phi suy nghĩ một lúc rồi mới mở lời: "Anh trai của tôi nói với tôi rằng anh ấy sẽ về trước bữa ăn tối. Hôm nay ông và bà nội đều đến rồi, gia đình hiếm khi đoàn tụ như vậy, chỉ còn đợi mình anh trai tôi, anh ấy nói là đi giúp anh làm việc, vì vậy tôi mới nghĩ đến việc đến tìm anh.”
Gần đây Bạc Dạ có rất nhiều việc, cô ta có chút ngại khi đến tìm Bạc Dạ.
Nghe được lời nói của Tô Phi Phi, Bối Dạ hơi nhíu mày: “Tôi nhờ Tô Kỳ mang tặng cho Đường Thi một vài món quà Tết, anh ta chẳng lẽ tặng xong rồi... vẫn còn chưa về nhà sao?”
Sớm biết tên cháu trai này chủ động giúp anh tặng quà như thế không có lòng tốt gì mà! Dựa vào chủ ý đến tận nhà này mà ở nhà người ta ăn com luôn phải không? Sắc mặt của Bạc Dạ thay đổi: "Đợi lát tôi gọi điện thoại cho cậu ra trở về, cô đừng lo lắng."
Tô Phi Phi trả lời một tiếng, sau đó Bạc Dạ rời đi, Tô Phi Phi gọi anh lại: “Bạc Dạ, anh...”
Cô không còn giống như trước nữa, học theo đám người phụ nữ đó gọi anh là anh Dạ.
Thực sự Bạc Dạ cũng không thích bị người khác gọi như thế
Giọng nói của Tô Phi Phi có chút do dự: “Sau khi anh công khai chân tướng trước đây, có gặp phải chuyện gì không?"
Đây là một câu hỏi.
Bạc Dạ đảo mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ta: “Không có.”
Anh thực ra đã chuẩn bị tốt tâm lý, bị dư luận công kích, bị nước bọt dìm đến chết, cổ phiếu của công ty rớt giá, mất đi hình ảnh cá nhân.
Nhưng mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, cái đón nhận lại là sự thờ ơ của Đường Thi.
Đây là chuyện mà anh cảm thấy thất vọng nhất.
Tô Phi Phi nhìn Bạc Dạ rời đi, nhưng lần này cũng không gọi anh dừng lại, sau đó Bạc Dạc trên đường trở về gọi điện thoại cho Tô Kỳ, đối phương nghe điện thoại, Bạc Dạ trầm giọng nói: “Cậu qua đó ăn chùa ăn chực à?"
Ý định ban đầu của anh chỉ là muốn tặng thứ gì đó, nhưng kết quả Tô Kỳ lại mượn lý do này mặt dày mày dạn đến chỗ Đường Thi cùng ăn bữa cơm đón giao thừa! Tô Kỳ nở nụ cười: "Em gái của tôi đã đến tìm anh rồi sao? Nói con bé đừng lo lắng, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.”
Bạc Dạ tức giận nghiến răng.
Tô Kỳ cười lớn một tiếng: “Vừa cùng Đường Thi ăn xong bữa cơm đón giao thừa đây! Anh thật thê thảm!"
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Bình luận facebook