-
Chương 13
Ta mờ mịt xoay người, hai tay nắm chặt hoa cầu nho nhỏ, trong lòng vừa bùng lên chút cảm xúc bi thương, đột nhiên bị bóng người trong màn sương làm cho giật mình.
Người đó bước đi rất thong thả giữa sương mù, ta và những cô gái xung quanh gần như nín thở, nhìn theo từng bước chân của người đó từ trong màn sương đi ra ngoài.
Chỉ thấy người đó mặc một bộ trường bào đen, trên hông đeo đai lưng màu vàng, đầu đội mũ vàng, hai bên mũ đính chuỗi ngọc san hô đỏ rũ xuống, mái tóc đen như thác đổ, mỗi một bước đi đều khiến những lọn tóc đung đưa.
Ta thấy người đó thật quen mắt, đến khi người đó dùng ngón tay vuốt nhẹ chuỗi ngọc, trong lòng ta lập tức sáng tỏ, ôi, hóa ra người mà ta đứng ngây ra ngắm chính là cái tên từng gạt ta bơi qua nước rửa chân.
Lần trước bị Tiểu Tiểu lôi đi tham gia trận đấu thú cưng, hắn hóa rồng một phát rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, Nguyễn Dương bảo ta đi xin Thánh Thủy của hắn, nhưng lại không trực tiếp dẫn ta đến cung Thất hoàng tử cầu xin, chuyện này cổ cổ quái quái, ta thật sự không hiểu được.
Ta ôm chặt hoa cầu đỏ tươi, lặng lẽ bước lui về phía sau, trong lúc đang bước, ta cúi đầu đột nhiên nhìn thấy mái tóc đen nhánh xõa dài đến tận eo mình, lập tức ngây dại.
Không biết từ lúc nào, mái tóc trên đầu ta đã dài ra và dày lên như thế, ta dường như không thể tin được đây là tóc của mình, không nhịn được đưa ta lên đầu nắm tóc giật thử, mái tóc bị giật đến phát đau nhưng trong lòng ta lại vui sướng vô cùng.
Ôi, chị đây đã bye bye cái đầu Địa Trung Hải rồi, ta vui đến mức muốn khóc, hai tay bụm mặt, hoa cầu màu đỏ trong tay rơi xuống lăn lọc cọc ra ngoài.
Lúc đầu ngón tay chạm lên mặt, ta đột nhiên ngây dại lần hai, làn da nõn nà thế này, mịn màng thế này, chẳng còn mấy vết nhăn của Hỏa Vân Tà Thần đâu, ta không thể tin được, hai tay liều mạng ấn ấn da mặt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác.
“Buông tay nàng ra, để ta nhìn một cái xem!”, Thất hoàng tử hình như đã nổi lên hứng thú với ta, ánh mắt nóng rực dừng trên người ta, khiến ta nổi da gà.
Ta nhớ tới những lần trước chạm mặt bị hắn đủa dai đủ kiểu, không nhịn được kích động, cảm thấy hắn bước tới, ta vội bước lui. Từ trong khe hở bàn tay nhìn thấy Thất hoàng tử cúi người, nhặt hoa cầu nhỏ nhỏ lên, cầm chặt trong tay, đôi mắt sáng rực, từng bước đi về phía ta.
“Cho ta xem mặt nàng!”, giọng hắn tràn ngập quyến rũ, lúc chỉ còn cách ta một bước chân, hắn vươn tay muốn kéo bàn tay đang che mặt của ta.
Sương mù lại càng dày đặc, ta run run, đột nhiên buông tay, dũng cảm đối diện hắn.
Hắn tựa hồ hoảng sợ, lông mi run rẩy, như thể nhìn thấy cảnh tượng làm người ta kinh hãi nhất trên đời, đôi môi hồng nhạt ẩm ướt khẽ hé mở, thở nặng nề.
“Nàng đã trở lại?”, hắn dè dặt cẩn thận hỏi ta.
Ta há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài khàn đặc, trong màn sương dày có gió nhẹ phất qua, ta vừa định khoa tay múa chân biểu đạt, đột nhiên sương mù dày đặc hóa thành khói trắng.
Cơ thể của ta bỗng nhẹ bẫng, nhất thời bay theo làn sương thoát ra ngoài.
Ánh sáng trắng chói lòa khiến ta nhức mắt, đến khi ta có phản ứng lại, thân thể đã trở về nguyên hình, chỉ là hình như to hơn hồi trước một chút, thân mình dài ra, tuy rằng vẫn là bộ dạng một con tôm nhỏ, nhưng mà có khác một chút. Ta vung vung đuôi tôm, dường như có thể nhìn thấy đỉnh đuôi nhú ra vài sợi lông tơ, con tôm khi trưởng thành đuôi sẽ biến thành như thế này sao?
Ta lại động đậy đuôi mình, mấy sợi lông tơ như bị nhuộm đỏ từ bên trong hơi hơi vung vẩy. Giết người a, thế này có khác gì bị đột biến gien… Thế nào cũng sẽ bị phân biệt chủng tộc cho mà xem! Ta nhìn đám lông tơ kia, trong lòng xúc động đến mức muốn rụng lông!
“Hạ Mật, chơi vui rồi thì về thôi!”, ta kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra cả thân mình đều nằm trong lòng bàn tay Nguyễn Dương, xung quanh sương khói lượn lờ, bờ biển vừa nãy giờ đã xa xôi tuốt trên mặt nước.
“Nguyễn Dương, vậy là sao?”, ta bắt đầu có hứng thú truy vấn, bấy lâu nay ta luôn luôn tự nói với bản thân rằng mình chỉ đang ở trong một giấc mộng dài, nơi này có Thủy tộc, có Long Vương, còn có các loại yêu quái, vậy nên ta vẫn nhìn xung quanh bằng con mắt bất cần đời.
Nhưng mà càng ngày càng có vẻ không phải như thế… Mặc dù luôn cố gắng thôi miên chính mình rằng đây chỉ là ảo ảnh hư vô, có lẽ một ngày nào đó giật mình thức dậy sẽ thấy mình trở lại là một nhân viên mậu dịch trong tiệm vàng nhỏ, nhưng mà từng ngày từng ngày trôi qua, ta biết luôn có một cơn tức giận đè nặng trong lòng, tâm tình không thể bình thản như trước, những lúc chỉ có một mình, ta có cảm giác xúc động bức bối muốn liều mạng.
Là ta không cam lòng, ta không cam lòng nhìn tất cả mọi chuyện mù mờ như sương khói, tất cả mọi chuyện đều bị người khác sắp đặt dắt mũi đi. Nếu như đây chỉ là một giấc mộng hư ảo, ta cũng không mong mình lại bị động như vậy.
Nguyễn Dương nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve thân tôm, động tác mềm mại mà thong thả, rũ lông mi, đôi mắt nhấp nháy giấu sau hàng mi dài, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi ta cho rằng hắn sẽ không trả lời ta, hắn đột nhiên ngưng vuốt, rũ mắt, khóe miệng cong cong, lần đầu tiên dùng giọng điệu chần chừ nhẹ nhàng hỏi ta: “Hạ Mật, ngươi có biết ngươi sẽ không thể mọc sừng ra không?”.
Ta mở miệng, nhưng lại không biết phải trả lời câu hỏi vô lí không đầu không đuôi của bạn trẻ này như thế nào. Thở phì phì một lát, tức giận trong lòng cũng đã nguôi bớt, cho dù ta có phát hỏa thì cũng phải tìm một người biết lắng nghe, biết thấu hiểu, chứ còn Nguyễn Dương này, ta cảm thấy ta nói mười câu, nhiều lắm hắn cũng chỉ đáp trả ta một cái mỉm cười. Quả thực là lãng phí tinh lực.
“Ta không biết, kết quả là đúng hay sai! Có lẽ ta nhận lầm ngươi, thậm chí ngay cả gân mạch ngươi cũng không hề giống nàng ấy!”, hắn chậm rãi dùng sức nắm bàn tay lại, khiến ta bị ép chặt, càng ngày lực càng mạnh, ta thậm chí cảm thấy thân thể đau đớn.
“Này, Nguyễn Dương, ngươi muốn làm bánh tôm à?”, ta kháng nghị vặn vẹo thân thể, đuôi tôm trong tay hắn lòi ra ngoài, bực bội quẫy quẫy, lông tơ nho nhỏ ở đỉnh đuôi dập dờn trôi nổi trong nước, mang theo vầng sáng nhạt màu vàng, ta đột nhiên kinh hãi, “Ta ngất, Nguyễn Dương, ta sẽ không bị biến thành sứa đó chứ, hay là có khi nào trở thành con tôm duy nhất có cái đuôi phát điện không?”.
Thế này thì dọa người quá, nếu mà dùng sức đánh rắm một cái, có khi còn phóng ra cả tia sét à?!
Nguyễn Dương chợt nhận ra, nhẹ buông tay, cúi đầu nhìn thẳng ta, chậm rãi thở dài một hơi, cười nhạt, nói: “Ngươi yếu như vậy, một bàn tay cũng có thể dí chết ngươi!”.
Ta cứng họng nhìn hắn, cảm thấy tư duy của bạn trẻ này lại tiến bộ hơn rất nhiều.
“Đứa trẻ ngốc này! Sao cứ nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?”, hắn rốt cuộc lại bày ra nụ cười lịch sự nho nhã quen thuộc, ngón tay gõ lên đầu tôm của ta, đùng một cái, ta lại biến thành thiếu nữ váy trắng như trước.
Ta luống cuống sờ soạng mái tóc dài, may quá may quá, mái tóc vẫn xõa dài đến tận eo, dày mà đen bóng, ta lại cực kỳ tự kỷ sờ lên da mặt mình.
Đầu ngón tay bỗng dưng hóa đá trên mặt!
“Nguyễn Dương, cho ta uống thêm vài giọt máu đi!”, ta bổ nhào qua, liều mạng túm lấy quần áo của hắn, sờ soạng đến bàn tay giấu trong ống tay áo, hắn ôn hòa để mặc ta làm gì thì làm, nhưng đến lúc ta chạm vào bàn tay hắn, đột nhiên bàn tay cứng cáp ấy phản đòn, bao bọc đôi tay của ta lại.
“Hạ Mật, không cần uống, lúc nãy ta dùng pháp thuật, nếu như muốn khôi phục hoàn toàn, vẫn cần Thánh Thủy của Thất hoàng tử!”, ánh mắt hắn có vẻ thương hại, hệt như đang an ủi một đứa trẻ, bàn tay kia vuốt ve mái tóc ta, “Ta chỉ có thể giúp ngươi khôi phục đến đây thôi…”.
Hắn thở dài, chắc là nét mặt ta bây giờ vô cùng thê thảm, ánh mắt hắn đầy vẻ thương tiếc không đành lòng, chậm rãi ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng ấn trên má nụ hôn thứ hai kể từ khi gặp nhau.
“Hạ Mật, không sao cả, từ từ sẽ được!”.
Ta ngất, ta không dám tin hắn có thể hôn lên gương mặt nhăn nheo này, mở to hai mắt liều mạng nhìn vẻ mặt hắn, không tin được, bạn trẻ này đúng là thánh sống mà, vẻ mặt chân thành không hề có chút giả tạo.
Thấy ta mở to mắt đánh giá mình, hắn cong cong khóe miệng, cười mỉm ấm áp, lại cúi thấp xuống, hôn lên trán ta.
“Nguyễn Dương, ngươi có bệnh yêu gái già hả, sao mà cứ hôn lên mấy nếp nhăn của ta thế?”, ta không nhịn được, bắt đầu mở miệng sát phong cảnh.
Hắn hơi sửng sốt, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, nới lỏng cổ tay, cốc nhẹ lên đầu ta, mắt cười tỏ vẻ dạy dỗ: “Con bé ngốc này, toàn nói linh tinh!”.
Ta nhìn hắn cười nho nhã, hai bờ môi mỏng manh trơn bóng động đậy cực kì mê người, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, “Nếu không phải thì ngươi cũng cho ta được chủ động hôn ngươi đi!”.
Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn ta, ta phất tay áo, lấy hết dũng cảm của nữ lưu manh túm lấy vạt áo của hắn kéo xuống, choẹt một cái hôn lên môi hắn, cọ cọ vô cùng thô lỗ, như vậy một hồi mới buông hắn ra, thấy trên mặt hắn có rặng mây đỏ, ánh mắt mông lung mờ mịt, ta bỗng chột dạ: “Coi như ngươi mỗi ngày làm một việc tốt! Chúng ta bù trừ qua lại, ngươi hôn toàn mặt ta, ta chỉ thích hôn môi ngươi…”.
Ôi, chị đây thỏa mãn, chị đây sống không uổng phí, bộ dạng Hỏa Vân Tà Thần như ta, mà lại có thể sàm sỡ được bạn trẻ Nguyễn Dương này, toàn thắng! Ta không hề ngượng ngùng chống nạnh vui vẻ, trong lòng thỏa mãn như thể buôn bán có lời.
Nguyễn Dương sửng sốt hồi lâu mới khôi phục tinh thần, sắc mặt ửng hồng ho một tiếng, giả vờ đứng đắn chỉ trích ta: “Hạ Mật, ngươi thật là nghịch ngợm…”.
Ta chẹp chẹp chu môi, liếc mắt nhìn hắn, rặng đỏ trên mặt càng đậm hơn, lại ho khụ một cái, khua tay biến ra một cái bong bóng nước, bọc lấy ta, chậm rãi ngự thủy.
Xem ra là hắn thật sự đã bị ta dọa đến phát hoảng, trên đường đi không ít lần bọt nước loạng choạng va vào bụi san hô và vài người trong Thủy tộc, thường thì sau khi nhìn thấy bên trong bong bóng nước là Nguyễn Dương với vẻ mặt hốt hoảng, bọn họ đều sẽ sợ tới mức nước mắt rưng rưng bỏ chạy như điên.
Ta đắc ý dào dạt đứng bên trong bọt nước nhe răng cười nhìn bọn họ, cáo mượn oai hùm điển hình.
Nguyễn Dương không nói gì, đứng phía sau nhẹ nhàng đỡ vai ta, chắc là sợ ta hưng phấn quá mức rồi ngã ra ngoài bong bóng, ảnh hưởng đến chất lượng ngự thủy phi hành của hắn.
Lúc về đến nhà, hắn rốt cuộc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, ôn hòa vuốt đầu ta, hỏi: “Gặp Nhật Tây, có suy nghĩ gì không?”.
“…”, Nhật Tây là ai cơ? Ta hoàn toàn mờ mịt.
Nguyễn Dương không nói gì, chỉ mỉm cười, đẩy ta vào trong phòng, lại nói: “Ngày mai chúng ta trở lên bờ xem hoa đăng!”.
Ta ngờ nghệch ừm một tiếng, ngoan ngoãn đồng ý.
Một lúc sau ta mới nhớ ra, bắt đầu phản kháng: “Ngươi không được làm giống như hôm nay, ta không thể nói được, không vui tí nào, đến bây giờ ta vẫn còn bực đây!”.
Nguyễn Dương vốn định giúp ta đóng cửa, nghe nói như thế, cười nhạt, lại đẩy cửa đi vào, dỗ ta như dỗ một đứa trẻ: “Nếu như ngươi trực tiếp đi gặp Nhật Tây đòi thứ này thứ kia, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ lôi ngươi ra xoay xoay vặn vặn trêu cợt đủ điều, Nhật Tây là một kẻ rắc rối cứng mềm đều không ăn, Lão Cửu đến hỏi, ta cũng đến hỏi, hắn có giữ một lọ Thánh Thủy, nhưng chỉ chờ người có duyên, nhất quyết không chịu ra tay giúp đỡ!”.
“…”, ta rốt cuộc đã biết Nhật Tây là ai, chính là cái kẻ đáng khinh chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
“Ta dùng phép thuật, biến ngươi thành một người quen cũ của hắn, diễn trò với hắn, nhưng nếu ngươi nói chuyện, hắn đương nhiên sẽ phát hiện ra…”, Nguyễn Dương vươn tay đến, vừa cười vừa giải thích, nụ cười vẫn dịu dàng ấm áp, nhưng mà ta lại cảm thấy quỷ dị, dường như hắn còn đang tính toán gì đó: “Hội hoa đăng ngày mai, là phần tiếp theo của lễ tế lúc nãy, hắn sẽ còn tới dự nữa, chúng ta cũng đi xem!”.
Ta dùng ánh mắt sắp chết đến nơi nhìn Nguyễn Dương, tỏ vẻ kháng cự.
Hắn dùng ánh mắt hiền lành đáp lại ta, đưa tay xoa xoa đầu ta hệt như mấy ông già cưng chiều con cháu, nụ cười vẫn ấm áp, nhưng giọng điệu lại cứng rắn: “Ngươi phải đi, Hạ Mật, sẽ không có ai giúp đỡ ngươi vô điều kiện một lần nữa đâu! Ngươi phải học cách tự lập đi!”.
Ôi, cuối cùng thì ta đã hiểu, đây chắc là phiên bản cổ đại của câu nói của bác Mao[1], tự thân vận động mới được cơm no áo ấm. Được rồi, ta đây vẫn phải cải trang thành người khác đi lừa anh Bảy kia.
Ta nuốt nuốt nước miếng, ừ một tiếng, không muốn nói chuyện với Nguyễn Dương nữa.
Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, ánh mắt như muốn nói “trẻ nhỏ dễ dạy”, tiến thêm một bước cổ vũ ta: “Hạ Mật, Nhật Tây thật ra rất lương thiện, không có đáng sợ như ngươi nghĩ đâu! Nói cho cùng, hắn là người thân cận nhất với…”.
Ta lại ừ một tiếng, nhớ tới ánh mắt giảo hoạt của Thất hoàng tử, lúc lơ đãng thì có vẻ bất cần đời, bỗng có cảm giác bi phẫn như nắm phải củ khoai lang nóng.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, Nhật Tây rất cứng đầu, ngày mai phải đối phó hắn cho tốt!”, hắn giúp ta vén mái tóc rối loạn ra sau vành tai, gương mặt mang theo ý cười thong thả bước ra ngoài.
Ta nhìn nụ cười dịu dàng dù trời sập cũng không đổi của hắn, đột nhiên từ đáy lòng cảm thấy mất mát vô cùng. Lúc Nguyễn Dương vừa xuất hiện, ta từng tha thiết mong đợi, ta chưa bao giờ mong hắn sẽ cứu mạng thứ rơm cỏ như ta, ta chỉ hi vọng có một người thân để gắn bó kề cận bên nhau, những lúc phải đề phòng mọi người, vẫn có một người ta hoàn toàn không phải dè chừng, luôn luôn là một chỗ dựa vững chắc, đứng sau lưng ta, bảo vệ ta.
Nhưng mà, ta lại không thể không đề phòng, ở nơi này ta không có người thân, trong lòng mỗi người ở đây đều có một câu chuyện xưa bí ẩn.
* * *
Chiều xuống, ta lại bắt đầu rơi vào giấc mộng kia.
Cảnh tượng lần này thay đổi không ít, hiển nhiên không phải cảnh sắc dưới biển, bốn phía núi non trùng điệp, dòng suối nhỏ róc rách dưới chân, ta đứng trong dòng nước chảy nhẹ, đang nhìn xuống chân mình.
“Hạ Mật, cô đang nhìn cái gì đó?”.
Ta vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Vị Đán trên bờ suối, bộ dạng tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo bào đen viền tím, trâm ngọc cài trên tóc, gương mặt tuấn tú mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đen dưới ánh mặt trời, sâu trong mắt như có ánh sáng nhè nhẹ.
Ta lại cúi đầu nhìn chân mình, có con cá nhỏ nghịch ngợm bơi vòng vòng quanh chân ta, khiến ta vừa nhột vừa ngứa, không nhịn được cười khanh khách.
“Thật là, lại cười ngốc!”, trong suối nước bỗng lóe lên ánh sáng vàng, con Tiểu Hắc Long trong những giấc mơ trước xuất hiện, bò lên vai ta, cũng ngoái đầu nhìn xuống nước.
Con cá nhỏ bị sự xuất hiện của Tiểu Hắc Long làm cho bất an sợ hãi đến mức trốn đi mất, ta mất hứng, ngồi bệt xuống bờ suối.
Tiểu Hắc Long biến thành hình người, ngồi xuống cạnh ta, nghiêng đầu sang nhìn, “Có gì hay sao mà nhìn đến mất hồn vậy hả?”.
Ta chỉ vào trong nước, cười hì hì dụ dỗ cậu ta: “Đây đây đây, lại đây xem, rất kỳ lạ!”.
Đầu cậu ta lại nghiêng thêm một chút, ta đột nhiên nảy sinh ác ý, đưa tay liều mạng ấn đầu cậu ta ngập vào trong nước, dòng nước lăn tăn gợn sóng dập dờn, thân hình cậu ta run lẩy bẩy, lại biến thành một con rồng nhỏ ánh vàng lấp lánh, trốn ra ngoài từ trong khe hở bàn tay ta.
“Ủa? Không phải là ngươi màu đen à?”, ta ngây ngốc hỏi.
Tiểu Kim Long tức giận, quấn lấy mắt cá chân của ta xoay vòng vòng, Vị Đán trên bờ nở nụ cười, giải thích cho ta: “Cô từng nói đen với đỏ là đẹp đôi nhất, chín huynh đệ của chúng ta nghe xong, chỉ có một mình Thất đệ thích giả ngốc, lúc nào cũng đều biến thành rồng đen cho xứng với cô đó…”, cậu ta còn chưa kịp nói xong, Tiểu Kim Long kia giống như là bị nói trung tim đen, thẹn quá thành giận, đuôi nhỏ quẫy thật mạnh, hắt nước suối lên người Vị Đán. (Ú: he he, hóa ra anh rồng này là anh Thất Nhật Tây
)
Vẻ mặt Vị Đán nhuộm ý cười, thoải mái xoay tròn, cũng biến thành một con rồng nhỏ màu tím bay vọt đến, ẩn vào trong làn nước, hai con rồng nhỏ quẫy đuôi đập nước um sùm, càng đánh càng vui vẻ không thôi.
Ta đứng nhìn trên bờ suối, không biết vì sao, trong lòng cũng vui vẻ theo, không nhịn được bước lên một bước, thừa lúc hai con rồng kia không để ý, hai tay một trái một phải túm lấy hai con rồng, cười lớn lắc lắc bọn họ: “Một con kho tàu, một con hầm canh!”.
“Hạ Mật!!!”, hai con rồng đều nổi giận, đồng loạt phun nước trong miệng lên mặt ta.
Ta bị nước suối lạnh như băng ập vào mặt, hai mắt trợn to, giật mình ngồi bật dậy trên giường. Ngoài cửa sổ vẫn là biển sâu màu xanh thẫm, im ắng, ngẫu nhiên có vài con sứa bơi ngang qua toàn thân tóe điện, ánh điện đó ngược lại làm cho khung cảnh càng tịch mịch.
Ta nằm trong phòng đằng sau cửa sổ, lẳng lặng nhớ lại chuyện trong mộng, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
Chú thích:
[1] Chủ tịch Mao Trạch Đông.
Người đó bước đi rất thong thả giữa sương mù, ta và những cô gái xung quanh gần như nín thở, nhìn theo từng bước chân của người đó từ trong màn sương đi ra ngoài.
Chỉ thấy người đó mặc một bộ trường bào đen, trên hông đeo đai lưng màu vàng, đầu đội mũ vàng, hai bên mũ đính chuỗi ngọc san hô đỏ rũ xuống, mái tóc đen như thác đổ, mỗi một bước đi đều khiến những lọn tóc đung đưa.
Ta thấy người đó thật quen mắt, đến khi người đó dùng ngón tay vuốt nhẹ chuỗi ngọc, trong lòng ta lập tức sáng tỏ, ôi, hóa ra người mà ta đứng ngây ra ngắm chính là cái tên từng gạt ta bơi qua nước rửa chân.
Lần trước bị Tiểu Tiểu lôi đi tham gia trận đấu thú cưng, hắn hóa rồng một phát rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, Nguyễn Dương bảo ta đi xin Thánh Thủy của hắn, nhưng lại không trực tiếp dẫn ta đến cung Thất hoàng tử cầu xin, chuyện này cổ cổ quái quái, ta thật sự không hiểu được.
Ta ôm chặt hoa cầu đỏ tươi, lặng lẽ bước lui về phía sau, trong lúc đang bước, ta cúi đầu đột nhiên nhìn thấy mái tóc đen nhánh xõa dài đến tận eo mình, lập tức ngây dại.
Không biết từ lúc nào, mái tóc trên đầu ta đã dài ra và dày lên như thế, ta dường như không thể tin được đây là tóc của mình, không nhịn được đưa ta lên đầu nắm tóc giật thử, mái tóc bị giật đến phát đau nhưng trong lòng ta lại vui sướng vô cùng.
Ôi, chị đây đã bye bye cái đầu Địa Trung Hải rồi, ta vui đến mức muốn khóc, hai tay bụm mặt, hoa cầu màu đỏ trong tay rơi xuống lăn lọc cọc ra ngoài.
Lúc đầu ngón tay chạm lên mặt, ta đột nhiên ngây dại lần hai, làn da nõn nà thế này, mịn màng thế này, chẳng còn mấy vết nhăn của Hỏa Vân Tà Thần đâu, ta không thể tin được, hai tay liều mạng ấn ấn da mặt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác.
“Buông tay nàng ra, để ta nhìn một cái xem!”, Thất hoàng tử hình như đã nổi lên hứng thú với ta, ánh mắt nóng rực dừng trên người ta, khiến ta nổi da gà.
Ta nhớ tới những lần trước chạm mặt bị hắn đủa dai đủ kiểu, không nhịn được kích động, cảm thấy hắn bước tới, ta vội bước lui. Từ trong khe hở bàn tay nhìn thấy Thất hoàng tử cúi người, nhặt hoa cầu nhỏ nhỏ lên, cầm chặt trong tay, đôi mắt sáng rực, từng bước đi về phía ta.
“Cho ta xem mặt nàng!”, giọng hắn tràn ngập quyến rũ, lúc chỉ còn cách ta một bước chân, hắn vươn tay muốn kéo bàn tay đang che mặt của ta.
Sương mù lại càng dày đặc, ta run run, đột nhiên buông tay, dũng cảm đối diện hắn.
Hắn tựa hồ hoảng sợ, lông mi run rẩy, như thể nhìn thấy cảnh tượng làm người ta kinh hãi nhất trên đời, đôi môi hồng nhạt ẩm ướt khẽ hé mở, thở nặng nề.
“Nàng đã trở lại?”, hắn dè dặt cẩn thận hỏi ta.
Ta há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra tiếng thở dài khàn đặc, trong màn sương dày có gió nhẹ phất qua, ta vừa định khoa tay múa chân biểu đạt, đột nhiên sương mù dày đặc hóa thành khói trắng.
Cơ thể của ta bỗng nhẹ bẫng, nhất thời bay theo làn sương thoát ra ngoài.
Ánh sáng trắng chói lòa khiến ta nhức mắt, đến khi ta có phản ứng lại, thân thể đã trở về nguyên hình, chỉ là hình như to hơn hồi trước một chút, thân mình dài ra, tuy rằng vẫn là bộ dạng một con tôm nhỏ, nhưng mà có khác một chút. Ta vung vung đuôi tôm, dường như có thể nhìn thấy đỉnh đuôi nhú ra vài sợi lông tơ, con tôm khi trưởng thành đuôi sẽ biến thành như thế này sao?
Ta lại động đậy đuôi mình, mấy sợi lông tơ như bị nhuộm đỏ từ bên trong hơi hơi vung vẩy. Giết người a, thế này có khác gì bị đột biến gien… Thế nào cũng sẽ bị phân biệt chủng tộc cho mà xem! Ta nhìn đám lông tơ kia, trong lòng xúc động đến mức muốn rụng lông!
“Hạ Mật, chơi vui rồi thì về thôi!”, ta kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ra cả thân mình đều nằm trong lòng bàn tay Nguyễn Dương, xung quanh sương khói lượn lờ, bờ biển vừa nãy giờ đã xa xôi tuốt trên mặt nước.
“Nguyễn Dương, vậy là sao?”, ta bắt đầu có hứng thú truy vấn, bấy lâu nay ta luôn luôn tự nói với bản thân rằng mình chỉ đang ở trong một giấc mộng dài, nơi này có Thủy tộc, có Long Vương, còn có các loại yêu quái, vậy nên ta vẫn nhìn xung quanh bằng con mắt bất cần đời.
Nhưng mà càng ngày càng có vẻ không phải như thế… Mặc dù luôn cố gắng thôi miên chính mình rằng đây chỉ là ảo ảnh hư vô, có lẽ một ngày nào đó giật mình thức dậy sẽ thấy mình trở lại là một nhân viên mậu dịch trong tiệm vàng nhỏ, nhưng mà từng ngày từng ngày trôi qua, ta biết luôn có một cơn tức giận đè nặng trong lòng, tâm tình không thể bình thản như trước, những lúc chỉ có một mình, ta có cảm giác xúc động bức bối muốn liều mạng.
Là ta không cam lòng, ta không cam lòng nhìn tất cả mọi chuyện mù mờ như sương khói, tất cả mọi chuyện đều bị người khác sắp đặt dắt mũi đi. Nếu như đây chỉ là một giấc mộng hư ảo, ta cũng không mong mình lại bị động như vậy.
Nguyễn Dương nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve thân tôm, động tác mềm mại mà thong thả, rũ lông mi, đôi mắt nhấp nháy giấu sau hàng mi dài, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi ta cho rằng hắn sẽ không trả lời ta, hắn đột nhiên ngưng vuốt, rũ mắt, khóe miệng cong cong, lần đầu tiên dùng giọng điệu chần chừ nhẹ nhàng hỏi ta: “Hạ Mật, ngươi có biết ngươi sẽ không thể mọc sừng ra không?”.
Ta mở miệng, nhưng lại không biết phải trả lời câu hỏi vô lí không đầu không đuôi của bạn trẻ này như thế nào. Thở phì phì một lát, tức giận trong lòng cũng đã nguôi bớt, cho dù ta có phát hỏa thì cũng phải tìm một người biết lắng nghe, biết thấu hiểu, chứ còn Nguyễn Dương này, ta cảm thấy ta nói mười câu, nhiều lắm hắn cũng chỉ đáp trả ta một cái mỉm cười. Quả thực là lãng phí tinh lực.
“Ta không biết, kết quả là đúng hay sai! Có lẽ ta nhận lầm ngươi, thậm chí ngay cả gân mạch ngươi cũng không hề giống nàng ấy!”, hắn chậm rãi dùng sức nắm bàn tay lại, khiến ta bị ép chặt, càng ngày lực càng mạnh, ta thậm chí cảm thấy thân thể đau đớn.
“Này, Nguyễn Dương, ngươi muốn làm bánh tôm à?”, ta kháng nghị vặn vẹo thân thể, đuôi tôm trong tay hắn lòi ra ngoài, bực bội quẫy quẫy, lông tơ nho nhỏ ở đỉnh đuôi dập dờn trôi nổi trong nước, mang theo vầng sáng nhạt màu vàng, ta đột nhiên kinh hãi, “Ta ngất, Nguyễn Dương, ta sẽ không bị biến thành sứa đó chứ, hay là có khi nào trở thành con tôm duy nhất có cái đuôi phát điện không?”.
Thế này thì dọa người quá, nếu mà dùng sức đánh rắm một cái, có khi còn phóng ra cả tia sét à?!
Nguyễn Dương chợt nhận ra, nhẹ buông tay, cúi đầu nhìn thẳng ta, chậm rãi thở dài một hơi, cười nhạt, nói: “Ngươi yếu như vậy, một bàn tay cũng có thể dí chết ngươi!”.
Ta cứng họng nhìn hắn, cảm thấy tư duy của bạn trẻ này lại tiến bộ hơn rất nhiều.
“Đứa trẻ ngốc này! Sao cứ nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?”, hắn rốt cuộc lại bày ra nụ cười lịch sự nho nhã quen thuộc, ngón tay gõ lên đầu tôm của ta, đùng một cái, ta lại biến thành thiếu nữ váy trắng như trước.
Ta luống cuống sờ soạng mái tóc dài, may quá may quá, mái tóc vẫn xõa dài đến tận eo, dày mà đen bóng, ta lại cực kỳ tự kỷ sờ lên da mặt mình.
Đầu ngón tay bỗng dưng hóa đá trên mặt!
“Nguyễn Dương, cho ta uống thêm vài giọt máu đi!”, ta bổ nhào qua, liều mạng túm lấy quần áo của hắn, sờ soạng đến bàn tay giấu trong ống tay áo, hắn ôn hòa để mặc ta làm gì thì làm, nhưng đến lúc ta chạm vào bàn tay hắn, đột nhiên bàn tay cứng cáp ấy phản đòn, bao bọc đôi tay của ta lại.
“Hạ Mật, không cần uống, lúc nãy ta dùng pháp thuật, nếu như muốn khôi phục hoàn toàn, vẫn cần Thánh Thủy của Thất hoàng tử!”, ánh mắt hắn có vẻ thương hại, hệt như đang an ủi một đứa trẻ, bàn tay kia vuốt ve mái tóc ta, “Ta chỉ có thể giúp ngươi khôi phục đến đây thôi…”.
Hắn thở dài, chắc là nét mặt ta bây giờ vô cùng thê thảm, ánh mắt hắn đầy vẻ thương tiếc không đành lòng, chậm rãi ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng ấn trên má nụ hôn thứ hai kể từ khi gặp nhau.
“Hạ Mật, không sao cả, từ từ sẽ được!”.
Ta ngất, ta không dám tin hắn có thể hôn lên gương mặt nhăn nheo này, mở to hai mắt liều mạng nhìn vẻ mặt hắn, không tin được, bạn trẻ này đúng là thánh sống mà, vẻ mặt chân thành không hề có chút giả tạo.
Thấy ta mở to mắt đánh giá mình, hắn cong cong khóe miệng, cười mỉm ấm áp, lại cúi thấp xuống, hôn lên trán ta.
“Nguyễn Dương, ngươi có bệnh yêu gái già hả, sao mà cứ hôn lên mấy nếp nhăn của ta thế?”, ta không nhịn được, bắt đầu mở miệng sát phong cảnh.
Hắn hơi sửng sốt, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, nới lỏng cổ tay, cốc nhẹ lên đầu ta, mắt cười tỏ vẻ dạy dỗ: “Con bé ngốc này, toàn nói linh tinh!”.
Ta nhìn hắn cười nho nhã, hai bờ môi mỏng manh trơn bóng động đậy cực kì mê người, trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, “Nếu không phải thì ngươi cũng cho ta được chủ động hôn ngươi đi!”.
Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn ta, ta phất tay áo, lấy hết dũng cảm của nữ lưu manh túm lấy vạt áo của hắn kéo xuống, choẹt một cái hôn lên môi hắn, cọ cọ vô cùng thô lỗ, như vậy một hồi mới buông hắn ra, thấy trên mặt hắn có rặng mây đỏ, ánh mắt mông lung mờ mịt, ta bỗng chột dạ: “Coi như ngươi mỗi ngày làm một việc tốt! Chúng ta bù trừ qua lại, ngươi hôn toàn mặt ta, ta chỉ thích hôn môi ngươi…”.
Ôi, chị đây thỏa mãn, chị đây sống không uổng phí, bộ dạng Hỏa Vân Tà Thần như ta, mà lại có thể sàm sỡ được bạn trẻ Nguyễn Dương này, toàn thắng! Ta không hề ngượng ngùng chống nạnh vui vẻ, trong lòng thỏa mãn như thể buôn bán có lời.
Nguyễn Dương sửng sốt hồi lâu mới khôi phục tinh thần, sắc mặt ửng hồng ho một tiếng, giả vờ đứng đắn chỉ trích ta: “Hạ Mật, ngươi thật là nghịch ngợm…”.
Ta chẹp chẹp chu môi, liếc mắt nhìn hắn, rặng đỏ trên mặt càng đậm hơn, lại ho khụ một cái, khua tay biến ra một cái bong bóng nước, bọc lấy ta, chậm rãi ngự thủy.
Xem ra là hắn thật sự đã bị ta dọa đến phát hoảng, trên đường đi không ít lần bọt nước loạng choạng va vào bụi san hô và vài người trong Thủy tộc, thường thì sau khi nhìn thấy bên trong bong bóng nước là Nguyễn Dương với vẻ mặt hốt hoảng, bọn họ đều sẽ sợ tới mức nước mắt rưng rưng bỏ chạy như điên.
Ta đắc ý dào dạt đứng bên trong bọt nước nhe răng cười nhìn bọn họ, cáo mượn oai hùm điển hình.
Nguyễn Dương không nói gì, đứng phía sau nhẹ nhàng đỡ vai ta, chắc là sợ ta hưng phấn quá mức rồi ngã ra ngoài bong bóng, ảnh hưởng đến chất lượng ngự thủy phi hành của hắn.
Lúc về đến nhà, hắn rốt cuộc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, ôn hòa vuốt đầu ta, hỏi: “Gặp Nhật Tây, có suy nghĩ gì không?”.
“…”, Nhật Tây là ai cơ? Ta hoàn toàn mờ mịt.
Nguyễn Dương không nói gì, chỉ mỉm cười, đẩy ta vào trong phòng, lại nói: “Ngày mai chúng ta trở lên bờ xem hoa đăng!”.
Ta ngờ nghệch ừm một tiếng, ngoan ngoãn đồng ý.
Một lúc sau ta mới nhớ ra, bắt đầu phản kháng: “Ngươi không được làm giống như hôm nay, ta không thể nói được, không vui tí nào, đến bây giờ ta vẫn còn bực đây!”.
Nguyễn Dương vốn định giúp ta đóng cửa, nghe nói như thế, cười nhạt, lại đẩy cửa đi vào, dỗ ta như dỗ một đứa trẻ: “Nếu như ngươi trực tiếp đi gặp Nhật Tây đòi thứ này thứ kia, với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ lôi ngươi ra xoay xoay vặn vặn trêu cợt đủ điều, Nhật Tây là một kẻ rắc rối cứng mềm đều không ăn, Lão Cửu đến hỏi, ta cũng đến hỏi, hắn có giữ một lọ Thánh Thủy, nhưng chỉ chờ người có duyên, nhất quyết không chịu ra tay giúp đỡ!”.
“…”, ta rốt cuộc đã biết Nhật Tây là ai, chính là cái kẻ đáng khinh chỉ sợ thiên hạ không loạn kia.
“Ta dùng phép thuật, biến ngươi thành một người quen cũ của hắn, diễn trò với hắn, nhưng nếu ngươi nói chuyện, hắn đương nhiên sẽ phát hiện ra…”, Nguyễn Dương vươn tay đến, vừa cười vừa giải thích, nụ cười vẫn dịu dàng ấm áp, nhưng mà ta lại cảm thấy quỷ dị, dường như hắn còn đang tính toán gì đó: “Hội hoa đăng ngày mai, là phần tiếp theo của lễ tế lúc nãy, hắn sẽ còn tới dự nữa, chúng ta cũng đi xem!”.
Ta dùng ánh mắt sắp chết đến nơi nhìn Nguyễn Dương, tỏ vẻ kháng cự.
Hắn dùng ánh mắt hiền lành đáp lại ta, đưa tay xoa xoa đầu ta hệt như mấy ông già cưng chiều con cháu, nụ cười vẫn ấm áp, nhưng giọng điệu lại cứng rắn: “Ngươi phải đi, Hạ Mật, sẽ không có ai giúp đỡ ngươi vô điều kiện một lần nữa đâu! Ngươi phải học cách tự lập đi!”.
Ôi, cuối cùng thì ta đã hiểu, đây chắc là phiên bản cổ đại của câu nói của bác Mao[1], tự thân vận động mới được cơm no áo ấm. Được rồi, ta đây vẫn phải cải trang thành người khác đi lừa anh Bảy kia.
Ta nuốt nuốt nước miếng, ừ một tiếng, không muốn nói chuyện với Nguyễn Dương nữa.
Hắn cười tủm tỉm nhìn ta, ánh mắt như muốn nói “trẻ nhỏ dễ dạy”, tiến thêm một bước cổ vũ ta: “Hạ Mật, Nhật Tây thật ra rất lương thiện, không có đáng sợ như ngươi nghĩ đâu! Nói cho cùng, hắn là người thân cận nhất với…”.
Ta lại ừ một tiếng, nhớ tới ánh mắt giảo hoạt của Thất hoàng tử, lúc lơ đãng thì có vẻ bất cần đời, bỗng có cảm giác bi phẫn như nắm phải củ khoai lang nóng.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, Nhật Tây rất cứng đầu, ngày mai phải đối phó hắn cho tốt!”, hắn giúp ta vén mái tóc rối loạn ra sau vành tai, gương mặt mang theo ý cười thong thả bước ra ngoài.
Ta nhìn nụ cười dịu dàng dù trời sập cũng không đổi của hắn, đột nhiên từ đáy lòng cảm thấy mất mát vô cùng. Lúc Nguyễn Dương vừa xuất hiện, ta từng tha thiết mong đợi, ta chưa bao giờ mong hắn sẽ cứu mạng thứ rơm cỏ như ta, ta chỉ hi vọng có một người thân để gắn bó kề cận bên nhau, những lúc phải đề phòng mọi người, vẫn có một người ta hoàn toàn không phải dè chừng, luôn luôn là một chỗ dựa vững chắc, đứng sau lưng ta, bảo vệ ta.
Nhưng mà, ta lại không thể không đề phòng, ở nơi này ta không có người thân, trong lòng mỗi người ở đây đều có một câu chuyện xưa bí ẩn.
* * *
Chiều xuống, ta lại bắt đầu rơi vào giấc mộng kia.
Cảnh tượng lần này thay đổi không ít, hiển nhiên không phải cảnh sắc dưới biển, bốn phía núi non trùng điệp, dòng suối nhỏ róc rách dưới chân, ta đứng trong dòng nước chảy nhẹ, đang nhìn xuống chân mình.
“Hạ Mật, cô đang nhìn cái gì đó?”.
Ta vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Vị Đán trên bờ suối, bộ dạng tầm mười bốn mười lăm tuổi, mặc áo bào đen viền tím, trâm ngọc cài trên tóc, gương mặt tuấn tú mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đen dưới ánh mặt trời, sâu trong mắt như có ánh sáng nhè nhẹ.
Ta lại cúi đầu nhìn chân mình, có con cá nhỏ nghịch ngợm bơi vòng vòng quanh chân ta, khiến ta vừa nhột vừa ngứa, không nhịn được cười khanh khách.
“Thật là, lại cười ngốc!”, trong suối nước bỗng lóe lên ánh sáng vàng, con Tiểu Hắc Long trong những giấc mơ trước xuất hiện, bò lên vai ta, cũng ngoái đầu nhìn xuống nước.
Con cá nhỏ bị sự xuất hiện của Tiểu Hắc Long làm cho bất an sợ hãi đến mức trốn đi mất, ta mất hứng, ngồi bệt xuống bờ suối.
Tiểu Hắc Long biến thành hình người, ngồi xuống cạnh ta, nghiêng đầu sang nhìn, “Có gì hay sao mà nhìn đến mất hồn vậy hả?”.
Ta chỉ vào trong nước, cười hì hì dụ dỗ cậu ta: “Đây đây đây, lại đây xem, rất kỳ lạ!”.
Đầu cậu ta lại nghiêng thêm một chút, ta đột nhiên nảy sinh ác ý, đưa tay liều mạng ấn đầu cậu ta ngập vào trong nước, dòng nước lăn tăn gợn sóng dập dờn, thân hình cậu ta run lẩy bẩy, lại biến thành một con rồng nhỏ ánh vàng lấp lánh, trốn ra ngoài từ trong khe hở bàn tay ta.
“Ủa? Không phải là ngươi màu đen à?”, ta ngây ngốc hỏi.
Tiểu Kim Long tức giận, quấn lấy mắt cá chân của ta xoay vòng vòng, Vị Đán trên bờ nở nụ cười, giải thích cho ta: “Cô từng nói đen với đỏ là đẹp đôi nhất, chín huynh đệ của chúng ta nghe xong, chỉ có một mình Thất đệ thích giả ngốc, lúc nào cũng đều biến thành rồng đen cho xứng với cô đó…”, cậu ta còn chưa kịp nói xong, Tiểu Kim Long kia giống như là bị nói trung tim đen, thẹn quá thành giận, đuôi nhỏ quẫy thật mạnh, hắt nước suối lên người Vị Đán. (Ú: he he, hóa ra anh rồng này là anh Thất Nhật Tây
Vẻ mặt Vị Đán nhuộm ý cười, thoải mái xoay tròn, cũng biến thành một con rồng nhỏ màu tím bay vọt đến, ẩn vào trong làn nước, hai con rồng nhỏ quẫy đuôi đập nước um sùm, càng đánh càng vui vẻ không thôi.
Ta đứng nhìn trên bờ suối, không biết vì sao, trong lòng cũng vui vẻ theo, không nhịn được bước lên một bước, thừa lúc hai con rồng kia không để ý, hai tay một trái một phải túm lấy hai con rồng, cười lớn lắc lắc bọn họ: “Một con kho tàu, một con hầm canh!”.
“Hạ Mật!!!”, hai con rồng đều nổi giận, đồng loạt phun nước trong miệng lên mặt ta.
Ta bị nước suối lạnh như băng ập vào mặt, hai mắt trợn to, giật mình ngồi bật dậy trên giường. Ngoài cửa sổ vẫn là biển sâu màu xanh thẫm, im ắng, ngẫu nhiên có vài con sứa bơi ngang qua toàn thân tóe điện, ánh điện đó ngược lại làm cho khung cảnh càng tịch mịch.
Ta nằm trong phòng đằng sau cửa sổ, lẳng lặng nhớ lại chuyện trong mộng, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
Chú thích:
[1] Chủ tịch Mao Trạch Đông.
Last edited:
Bình luận facebook