-
Chương 30
Sau một khúc nhạc đệm, mấy người sứ giả ngoại quốc đều trộm ngắm ta. Nhật Tây trấn tĩnh đứng chắn phía trước, sắc mặt căng thẳng, dường như không thích ta bị người khác chú ý.
Ta cúi đầu, trong lòng quanh đi quẩn lại chỉ lo việc làm thế nào để ấp trứng.
Cũng không biết Long Vương điện hạ đang nói gì, ta buồn bực lui vào một góc. Nhật Tây lặng lẽ nắm tay ta, ánh mắt vụng trộm nhìn ta tựa như đang hỏi: Làm sao vậy?
Ta khẽ lắc đầu. Hắn nhẹ giọng an ủi: “Tan triều rồi ta dẫn muội đi suối nước chơi!”.
Sợi dây tinh thần của ta lập tức rung lên. Chuyện xưng hô cô-nương-đeo-trứng-ấp-trứng đáng xấu hổ gì đó đều đã trở thành mây bay. Trong lòng chỉ dâng tràn những ký ức về mấy lần đi chơi ở dòng suối nhỏ. Ta đây đã bao lâu rồi không được đi dạo suối như hồi còn ở nhân gian.
Cũng may lần này Long Vương triệu kiến sứ giả ngoại quốc chỉ là muốn xác định ngày tổ chức sinh thần. Đến lúc tan triều, ta rốt cuộc thở phào một hơi, len lén theo Nhật Tây ra ngoài.
“Hạ Mật, lại đây!”, ra đến cửa điện, Nhật Tây ngoắc tay, ta thật cẩn thận chạy ra. Hắn lập tức dùng sức một tay kéo ta, vù một cái bay lên trên mặt biển.
Lúc này ở nhân gian đã chạng vạng tối, ánh trăng mới nhú, nước biển dập dờn màu xanh lam tối. Ta và Nhật Tây nhảy lên, khiến bóng trăng bị đánh tan thành mấy cánh hoa.
“Oa, đẹp quá đi!”, ta và Nhật Tây dẫm lên đám mây, nhìn xuống phía dưới, một màu vàng rực.
“Ta dẫn muội đến con suối nhỏ huynh đệ bọn ta thường hay đi!”, hắn vịn một đụn mây lại, cười với ta, đắc ý đảo mắt dùng lực đẩy, khiến ta nghiêng ngả hoảng hốt.
“Tự ta có thể đằng vân mà!”, ta kháng nghị với hắn.
Nhật Tây liếc mắt nhìn ta, cười nhạo một tiếng, nói: “Muội quên lần trước dẫn muội đi chơi thế nào rồi sao? Lúc đó muội đứng trên mây đột nhiên quên mất làm thế nào biến thành hình người, làm thế nào để đằng vân, rốt cuộc rơi từ trên đám mây xuống. Nếu không nhờ ta và Tiểu Cửu xông tới đỡ muội, muội nói xem một con rồng nhỏ như muội thế nào chẳng té chết y như con người!”.
Ta lập tức im bặt. Lần đó rất kì quái, rõ ràng ta đứng trong đám mây, bỗng dưng có vô số ảo ảnh lướt qua, ta nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường, trông thật thê thê thảm thảm.
Ma xui quỷ khiến lại hỏi Nhật Tây: “Làm thế nào để biến thành người?”.
Nhật Tây bị ta dọa sợ, lắp bắp trả lời: “Tùy vào suy nghĩ!”.
Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần thấy ta bay lên những đám mây màu sắc, Nhật Tây sẽ đi theo sau ta y như một bà bảo mẫu. Nếu ta biến thành dạng rồng, hắn cũng sẽ dùng cái đuôi màu đen quấn lấy thân ta, sợ ta sẽ rơi xuống giống như lần trước.
Thật sự là một lần xấu mặt, vạn lần không tin!
“Quái lạ, nên đi bên phải hay đi bên trái đây?”, Nhật Tây dắt ta đáp xuống đụn mây, chậm chạp nghi ngờ nhìn chung quanh. Nhật Tây là một kẻ mù đường, thường thường cứ đến ngã rẽ mới bắt đầu chậm chạp mơ hồ tìm đường tìm hướng.
Ta và hắn đi dạo chơi quậy phá khắp nơi dưới biển, đều là Tiểu Cửu dẫn hai bọn ta trở về. Nếu như bất đắc dĩ, Nhật Tây sẽ đổ xúc xắc để quyết định đi bên phải hay đi bên trái.
Ta đổ mồ hôi lạnh nhìn Nhật Tây, sợ hắn lại dắt ta đi loạn khắp nơi.
Đột nhiên trước mắt chợt lóe ánh màu đen, ta nhìn thấy Vị Đán áo bào đen thắt lưng tím ở trên đám mây vững vàng đáp xuống dưới, vừa vặn che ngay đằng trước ta và Nhật Tây. Trông thấy bộ mặt mờ mịt của Nhật Tây, Vị Đán kiêu căng vênh mặt nói: “Lại không tìm ra đường đi à?”.
Nhật Tây có chút rầu rĩ, không buồn lên tiếng.
Vị Đán cười khẽ một tiếng, phất tay áo ý bảo hai chúng ta đi theo, sau đó tự mình hoá thành một con rồng khoan thai bay bay ở phía trước.
Mãi đến một vùng non cao nước biếc, Vị Đán đột nhiên dừng lại đáp xuống trên một tảng đá, hỏi ta và Nhật Tây: “Là nơi này?”.
Nhật Tây rầu rĩ ừm một tiếng.
Ta vui vẻ ngắm cảnh xung quanh, tâm tình lập tức sung sướng. Mặc dù lúc này đã chạng vạng tối, vẫn có thể nhìn thấy một ít đoá hoa tỏa sáng trong bóng tối.
“Có thích không?”, Nhật Tây bẻ một đoá hồng nhỏ, cài lên tai ta.
Vị Đán không nói lời nào, cũng bẻ một đoá hồng, bắt chước theo Nhật Tây cài lên tai bên kia của ta.
Cài một đóa hoa hồng thì xinh đẹp đáng yêu, cài hai đoá hoa hồng thì… hình như có vẻ vô duyên.
Ta định bụng đưa tay muốn gỡ một đóa xuống. Vị Đán thấy động tác của ta, lạnh lùng hừ một tiếng, thế là ta lập tức thả tay xuống. Nhật Tây nhìn nhìn Vị Đán, hít một hơi, gỡ đoá hoa mà hắn cài lên trước đó xuống, sau đó tinh thần phấn chấn chỉ cho ta xem đủ loại hoa bên dòng suối.
“Hạ Mật, trước kia khi các huynh đệ bọn ta đến nhân gian, thích nhất là đến chỗ này. Nước nơi này rất sạch, có thể nhìn thấy đáy, bọn ta đều rất thích hoá thành rồng xuống đây nghịch nước!”.
Vị Đán hình như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy.
Ta thấy con suối kia quả nhiên nước rất trong, liền cởi giày ra ngồi xuống, thả bàn chân vào trong nước lắc qua lắc lại. Nhật Tây thật vui vẻ hoá thành một con rồng đen nhỏ, vèo một tiếng vòng quanh tảng đá trong dòng suối, bơi tới tới lui lui xoay quanh.
Cái đuôi nhỏ ngẫu nhiên quẫy quẫy bắn không ít nước lên trên người Vị Đán. Ta còn tưởng Vị Đán sẽ tức giận, ai dè y cong khoé miệng, cũng hoá thành một con rồng tím nho nhỏ, dài chừng hai mươi li, lao vào trong nước cùng Nhật Tây đùa nghịch quấn thành một cục.
Suối nước mát mẻ, dịu dàng như tơ lụa, lướt qua chân ta như dòng cát mịn. Ta vui đến quên trời đất, vung vẩy chân bắn nước tới chỗ hai con rồng đang chơi đùa kia, cười lớn hỏi hai con rồng nhỏ đang đứng hình: “Này, uống nước rửa chân có ngon không?”.
Mắt con rồng màu tím lập tức bắn ra tia hung dữ, tựa như muốn vội vàng lao tới đây. Ta bị dọa lập tức đứng lên, cũng may là Nhật Tây đang hóa thành con rồng đen nhỏ gắt gao cuốn lấy đuôi con rồng tím.
“Buông tay!”, con rồng tím vùng giãy ra khỏi con rồng đen, bay vút ra ngoài. Ở trong làn nước từ từ hoá thành hình người, sau đó đứng lên sống chết trừng mắt nhìn ta.
Ta ngất, đôi mắt trả thù xã hội này, nhìn ta đến mức muốn tóe lửa.
Ta cười gượng gạo, vô liêm sỉ hoá thành con rồng nhỏ không sừng, hất cái giỏ trứng trước cổ ra sau lưng, bay vèo một cái lủi luôn vào ống tay áo Nhật Tây vừa mới biến thành hình người.
Cũng may quả trứng Tĩnh Hải Vương rất biết điều, sau khi bị ta quăng ra sau lưng, lập tức có phản ứng biến thành một quả trứng nhỏ như móng tay, dính sát vào vẩy của ta.
Nhật Tây biết ý nắm chặt ống tay áo, tươi cười nói: “Hạ Mật nghịch ngợm, suy nghĩ như một đứa trẻ thôi, không đáng phải tức giận!”.
Vị Đán cao ngạo nhìn Nhật Tây, hỏi hắn: “Ta có nói là ta tức giận sao?”.
Nhật Tây bị chặn họng, yên lặng cười cười, vỗ vỗ ống tay áo, nói: “Hạ Mật, ra đây đi! Đại hoàng huynh không có giận muội!”.
Ta aizz một tiếng, từ trong ống tay áo Nhật Tây thò đầu ra tìm hiểu, ngây ngốc nhìn quanh. Vị Đán cười lạnh một tiếng, trong giây lát biến về thân rồng lao thẳng tới, cắn một ngụm trên cổ lôi ta ra ngoài.
Ta giống như gà mái cắt tiết, kêu to muốn rách họng: “Cắn đứt động mạch rồi, chết rồi chết rồi chết rồi…”.
Vị Đán cuốn lấy ta kịch liệt cắn trái cắn phải, quả trứng kia đột nhiên phát ra một tiếng hô, một luồng sáng trắng tung ra, ta và Vị Đán đều bị định thân đứng cứng ngắc giữa không trung.
Sau đó ta thấy Vị Đán cả người run run buông lỏng ta ra, từ trong miệng và mũi chảy ra một dòng máu nhỏ, càng lúc càng nhiều, tí tách rơi xuống suối nước.
Được Vị Đán buông lỏng, ta lập tức hóa thành hình người, vững vàng đáp xuống. Quả trứng hình như vẫn chưa hết giận, ánh sáng càng dữ dội hơn, bao phủ phạm vi năm trăm thước, ngay cả Nhật Tây cũng không thoải mái tự ôm chặt bản thân.
Ta có chút sợ hãi, ta lo thứ ánh sáng này cũng giống như tia phóng xạ ở kiếp trước, cực kì có hại cho thân rồng, nên nơm nớp lo sợ vuốt ve quả trứng, khuyên nó: “Ngoan ngoan, bình tĩnh lại nào, bọn họ chỉ đùa giỡn ta thôi, không có hại ta!”.
Quả trứng cực kì phẫn nộ nhảy lên trong tay ta, có vẻ rất không vui.
Ta lại mỉm cười nhìn nó kiểu mẹ hiền, càng dịu dàng vuốt ve nó: “Ngoan nào ngoan nào, ta biết ngươi tức giận, chờ đến khi ngươi chui ra, cũng cắn cổ Vị Đán, tha hồ hành hạ Vị Đán!”.
Sắc mặt Vị Đán tức đến trắng xanh, chậm rãi đưa ngón tay hung hăng lau sạch dòng máu chảy ra từ mũi, sau đó khiêu khích vênh mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn quả trứng.
Quả trứng kiêu ngạo rốt cuộc cũng thu lại ánh sáng, cực kỳ không tình nguyện lăn trái lăn phải trong lòng bàn tay ta. Kích cỡ nó cũng không tính là nhỏ, nhưng hai tay ta chụm lại là có thể ôm hết, dù là chui vào ngực ta hay là lăn lộn trên tay ta, ta đều có cảm giác tội lỗi là nó sắp rơi xuống nát thành mấy mảnh.
“Ngươi cứ lăn như vậy sẽ rơi xuống đất, biến thành trứng nát đó!”, ta nhịn rồi nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, cẩn thận khuyên nó.
Nó quả nhiên không lăn nữa, cảm xúc có vẻ đã hòa hoãn lại. Trên vỏ trứng chậm rãi trồi lên hai chữ mạnh mẽ trả lời ta: Sẽ không.
Đến lúc này, nó cuối cùng im lặng lui vào trong ngực ta.
Mọi người khi đi thì vui vẻ, lúc trở về chẳng ai nói một lời. Ánh mắt Vị Đán thật khủng bố, tay cứ nắm chặt thành quyền, ánh mắt liệt sĩ không biết sợ trừng quả trứng.
Nhật Tây lắc tay áo Vị Đán, kéo y đi đằng trước. Hai người bọn họ vừa đi mà đầu óc để trên mây, đằng vân cũng không nhìn kỹ phương hướng, con đường về tới Long Cung ước chừng bị kéo dài ra gấp đôi.
Hai người không nói một lời đưa ta trở về. Lúc tới gần cổng lớn ngoài viện của ta, cùng nhau ngừng chân, nói: “Chúng ta không vào đâu, muội trở về nghỉ ngơi sớm đi!”.
Nhật Tây còn tươi cười rạng rỡ.
Vị Đán từ đầu đến cuối đều đeo vẻ mặt bố dượng khó tính, ánh mắt vẫn trừng quả trứng kia. Chỉ cần Vị Đán tới gần một chút, quả trứng sẽ không vui xoay tới xoay lui.
Tay ta vẫn luôn ôm nó, sợ nó phát tác liên lụy đến Nhật Tây.
Cái ổ đệm tơ vàng kia sớm đã được đặt ngay chính giữa phòng ta. Ta vừa bước vào, Nghêu Nhỏ đã vui sướng đi tới: “Mấy thứ này đều lấy từ chỗ Tứ hoàng tử. Long Vương nói phải để Tĩnh Hải Vương sinh ra trong ánh vàng, như vậy mới tài năng cao quý không ai sánh bằng!”.
= = Ta đột nhiên nhớ tới Tứ hoàng tử vẻ ngoài dễ luống cuống nhưng mắc bệnh keo kiệt kia, chỉ vì muốn chứng minh trâm cài trên tóc Long Mẫu là vàng thật hay giả mà điên cuồng cắn đến gãy cả hai cái răng, đến lúc miệng đầy máu mới chịu nhét trâm cài vào trong lòng.
Một cây trâm vàng còn khiến cho hắn điên cuồng như vậy, lấy đi cả căn phòng ánh vàng rực rỡ này có khi nào sẽ cướp luôn cái mạng rồng của hắn hay không?
Nghêu Nhỏ dường như biết ta suy nghĩ gì, che miệng cười: “Hạ chủ tử, Tứ hoàng tử bị đoạt trang sức vàng đã khóc hết một ngày một đêm. Tỷ muội của nô tỳ phụ trách ở điện của Tứ hoàng tử nói rằng đứng bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng khóc của ngài. Hình như Tứ hoàng tử đã tăng thêm lính gác trong ngoài phòng ở của ngài, ngoan độc nói: Bất luận là ai cướp hoàng kim yêu quý của ta, gặp phật giết phật, gặp cha giết cha…”.
“…”, oán niệm thật lớn, ta cười gượng một tiếng. Đối với chín đứa con của Long gia, ta đều thấy rằng không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để thấu hiểu bọn họ.
“Chủ tử, xin hãy tắm rửa thay quần áo rồi vào ổ!”, Nghêu Nhỏ dâng váy tơ vàng, mơ màng nhìn ta.
Ta vừa nghĩ tới cái ổ đệm kia, có cảm giác khóc không ra nước mắt: “Nghêu Nhỏ, chẳng lẽ phải đặt nó dưới mông giống như gà mái ấp trứng sao?”.
Nghêu Nhỏ còn chưa kịp nói gì, vỏ quả trứng kia chậm rãi đỏ ửng lên, sau đó vèo một cái lao vào vạt áo trước của ta, không chịu chui ra nữa.
Nghêu Nhỏ trộm cười, che miệng nói: “Không cần ngồi lên, chỉ cần ban đêm ôm trứng vào trong lòng cho nó ấm áp là được. Lúc Long Mẫu ấp trứng cũng chỉ là tạo kết giới xung quanh mà thôi. Ấp trứng Long tộc sao có thể giống như súc vật ở nhân gian được?”.
Ta rốt cuộc yên tâm, chỉ cần không phải ngồi chồm hổm ấp trứng, chỉ ôm một quả trứng nhỏ dễ thương trong lòng thì đâu có gì ngại. Huống chi, ta có hảo cảm đặc biệt đối với quả trứng này, cảm thấy nó rất ấm áp, nhìn là muốn ôm một cái, ôm một cái lại muốn ôm ba cái.
Đêm dài, ta ôm quả trứng mơ mơ màng màng bước vào cảnh trong mơ.
Đó là một giấc mơ kì quái, khắp bầu trời tỏa màu nhàn nhạt, tựa như tất cả màu sắc đều bị phai nhòa. Ta nhìn thấy một chàng trai cao ráo mảnh dẻ[1], người mặc trường bào vàng nhạt, trên tóc cài một cây trâm gỗ đào, chắp tay sau lưng đứng giữa một gian phòng nhỏ bày biện ấm cúng cười thản nhiên, nụ cười dịu dàng ấm áp đó như ánh mặt trời giữa trưa mùa đông.
Dáng vẻ chàng trai rất quen thuộc. Ta đứng cách đó không xa, không ngừng lục lọi trong trí nhớ về người này. Mãi cho đến khi đôi mắt dịu dàng của chàng trai chú ý đến ta, ta đột nhiên… A một tiếng ngồi bật dậy trên ổ đệm.
“Chết mất, a cái gì mà a cơ chứ?”, thật uể oải, chỉ một giây nữa thôi là có thể nhìn thấy gương mặt của người đó rồi. Đột nhiên tỉnh lại từ một giấc mộng mơ hồ khó hiểu, ta cảm thấy thật khó chịu trong lòng.
Quả trứng ôm trong lòng dường như bị ta đánh thức, làm nũng đứng trên lòng bàn tay ta, cọ trái cọ phải. Ta vuốt ve nó, lại càng ôm chặt. Đột nhiên, trên vỏ trứng trồi lên một mẩu nhỏ, vỏ trứng cứng cáp xung quanh cũng nâng lên một mảng lớn.
Ta bình tĩnh nhìn lại, mẩu nhỏ kia hóa ra là một cái móng vuốt be bé, dựa vào vỏ trứng tựa như chờ ta nắm lấy. Ta thử vươn ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay của móng vuốt kia, cách lớp vỏ trứng, nó quả nhiên nắm lấy tay ta, cảm giác ấm áp từ bàn tay chạy thẳng vào trong tim.
“Này, nhóc con, muốn chui ra rồi hả?”, ta nhẹ giọng hỏi nó.
Nó bỗng dưng tựa như mất hứng, lùi móng vuốt về, không nhúc nhích nữa.
Chú thích:
[1] nguyên văn “长身玉立 – trường thân ngọc lập”: miêu tả thân hình cao ráo thon thả của phụ nữ. Nguồn gốc từ chương 31 “Nghiệt Hải Hoa” của tiểu thuyết gia Tăng Phác:
Tiền nhất cá trường thân ngọc lập, nùng my đại nhãn…
Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.
[Phía trước là một người cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…
Phía sau là một người tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.]
Ta cúi đầu, trong lòng quanh đi quẩn lại chỉ lo việc làm thế nào để ấp trứng.
Cũng không biết Long Vương điện hạ đang nói gì, ta buồn bực lui vào một góc. Nhật Tây lặng lẽ nắm tay ta, ánh mắt vụng trộm nhìn ta tựa như đang hỏi: Làm sao vậy?
Ta khẽ lắc đầu. Hắn nhẹ giọng an ủi: “Tan triều rồi ta dẫn muội đi suối nước chơi!”.
Sợi dây tinh thần của ta lập tức rung lên. Chuyện xưng hô cô-nương-đeo-trứng-ấp-trứng đáng xấu hổ gì đó đều đã trở thành mây bay. Trong lòng chỉ dâng tràn những ký ức về mấy lần đi chơi ở dòng suối nhỏ. Ta đây đã bao lâu rồi không được đi dạo suối như hồi còn ở nhân gian.
Cũng may lần này Long Vương triệu kiến sứ giả ngoại quốc chỉ là muốn xác định ngày tổ chức sinh thần. Đến lúc tan triều, ta rốt cuộc thở phào một hơi, len lén theo Nhật Tây ra ngoài.
“Hạ Mật, lại đây!”, ra đến cửa điện, Nhật Tây ngoắc tay, ta thật cẩn thận chạy ra. Hắn lập tức dùng sức một tay kéo ta, vù một cái bay lên trên mặt biển.
Lúc này ở nhân gian đã chạng vạng tối, ánh trăng mới nhú, nước biển dập dờn màu xanh lam tối. Ta và Nhật Tây nhảy lên, khiến bóng trăng bị đánh tan thành mấy cánh hoa.
“Oa, đẹp quá đi!”, ta và Nhật Tây dẫm lên đám mây, nhìn xuống phía dưới, một màu vàng rực.
“Ta dẫn muội đến con suối nhỏ huynh đệ bọn ta thường hay đi!”, hắn vịn một đụn mây lại, cười với ta, đắc ý đảo mắt dùng lực đẩy, khiến ta nghiêng ngả hoảng hốt.
“Tự ta có thể đằng vân mà!”, ta kháng nghị với hắn.
Nhật Tây liếc mắt nhìn ta, cười nhạo một tiếng, nói: “Muội quên lần trước dẫn muội đi chơi thế nào rồi sao? Lúc đó muội đứng trên mây đột nhiên quên mất làm thế nào biến thành hình người, làm thế nào để đằng vân, rốt cuộc rơi từ trên đám mây xuống. Nếu không nhờ ta và Tiểu Cửu xông tới đỡ muội, muội nói xem một con rồng nhỏ như muội thế nào chẳng té chết y như con người!”.
Ta lập tức im bặt. Lần đó rất kì quái, rõ ràng ta đứng trong đám mây, bỗng dưng có vô số ảo ảnh lướt qua, ta nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên giường, trông thật thê thê thảm thảm.
Ma xui quỷ khiến lại hỏi Nhật Tây: “Làm thế nào để biến thành người?”.
Nhật Tây bị ta dọa sợ, lắp bắp trả lời: “Tùy vào suy nghĩ!”.
Kể từ ngày hôm đó, mỗi lần thấy ta bay lên những đám mây màu sắc, Nhật Tây sẽ đi theo sau ta y như một bà bảo mẫu. Nếu ta biến thành dạng rồng, hắn cũng sẽ dùng cái đuôi màu đen quấn lấy thân ta, sợ ta sẽ rơi xuống giống như lần trước.
Thật sự là một lần xấu mặt, vạn lần không tin!
“Quái lạ, nên đi bên phải hay đi bên trái đây?”, Nhật Tây dắt ta đáp xuống đụn mây, chậm chạp nghi ngờ nhìn chung quanh. Nhật Tây là một kẻ mù đường, thường thường cứ đến ngã rẽ mới bắt đầu chậm chạp mơ hồ tìm đường tìm hướng.
Ta và hắn đi dạo chơi quậy phá khắp nơi dưới biển, đều là Tiểu Cửu dẫn hai bọn ta trở về. Nếu như bất đắc dĩ, Nhật Tây sẽ đổ xúc xắc để quyết định đi bên phải hay đi bên trái.
Ta đổ mồ hôi lạnh nhìn Nhật Tây, sợ hắn lại dắt ta đi loạn khắp nơi.
Đột nhiên trước mắt chợt lóe ánh màu đen, ta nhìn thấy Vị Đán áo bào đen thắt lưng tím ở trên đám mây vững vàng đáp xuống dưới, vừa vặn che ngay đằng trước ta và Nhật Tây. Trông thấy bộ mặt mờ mịt của Nhật Tây, Vị Đán kiêu căng vênh mặt nói: “Lại không tìm ra đường đi à?”.
Nhật Tây có chút rầu rĩ, không buồn lên tiếng.
Vị Đán cười khẽ một tiếng, phất tay áo ý bảo hai chúng ta đi theo, sau đó tự mình hoá thành một con rồng khoan thai bay bay ở phía trước.
Mãi đến một vùng non cao nước biếc, Vị Đán đột nhiên dừng lại đáp xuống trên một tảng đá, hỏi ta và Nhật Tây: “Là nơi này?”.
Nhật Tây rầu rĩ ừm một tiếng.
Ta vui vẻ ngắm cảnh xung quanh, tâm tình lập tức sung sướng. Mặc dù lúc này đã chạng vạng tối, vẫn có thể nhìn thấy một ít đoá hoa tỏa sáng trong bóng tối.
“Có thích không?”, Nhật Tây bẻ một đoá hồng nhỏ, cài lên tai ta.
Vị Đán không nói lời nào, cũng bẻ một đoá hồng, bắt chước theo Nhật Tây cài lên tai bên kia của ta.
Cài một đóa hoa hồng thì xinh đẹp đáng yêu, cài hai đoá hoa hồng thì… hình như có vẻ vô duyên.
Ta định bụng đưa tay muốn gỡ một đóa xuống. Vị Đán thấy động tác của ta, lạnh lùng hừ một tiếng, thế là ta lập tức thả tay xuống. Nhật Tây nhìn nhìn Vị Đán, hít một hơi, gỡ đoá hoa mà hắn cài lên trước đó xuống, sau đó tinh thần phấn chấn chỉ cho ta xem đủ loại hoa bên dòng suối.
“Hạ Mật, trước kia khi các huynh đệ bọn ta đến nhân gian, thích nhất là đến chỗ này. Nước nơi này rất sạch, có thể nhìn thấy đáy, bọn ta đều rất thích hoá thành rồng xuống đây nghịch nước!”.
Vị Đán hình như nghĩ ra gì đó, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy.
Ta thấy con suối kia quả nhiên nước rất trong, liền cởi giày ra ngồi xuống, thả bàn chân vào trong nước lắc qua lắc lại. Nhật Tây thật vui vẻ hoá thành một con rồng đen nhỏ, vèo một tiếng vòng quanh tảng đá trong dòng suối, bơi tới tới lui lui xoay quanh.
Cái đuôi nhỏ ngẫu nhiên quẫy quẫy bắn không ít nước lên trên người Vị Đán. Ta còn tưởng Vị Đán sẽ tức giận, ai dè y cong khoé miệng, cũng hoá thành một con rồng tím nho nhỏ, dài chừng hai mươi li, lao vào trong nước cùng Nhật Tây đùa nghịch quấn thành một cục.
Suối nước mát mẻ, dịu dàng như tơ lụa, lướt qua chân ta như dòng cát mịn. Ta vui đến quên trời đất, vung vẩy chân bắn nước tới chỗ hai con rồng đang chơi đùa kia, cười lớn hỏi hai con rồng nhỏ đang đứng hình: “Này, uống nước rửa chân có ngon không?”.
Mắt con rồng màu tím lập tức bắn ra tia hung dữ, tựa như muốn vội vàng lao tới đây. Ta bị dọa lập tức đứng lên, cũng may là Nhật Tây đang hóa thành con rồng đen nhỏ gắt gao cuốn lấy đuôi con rồng tím.
“Buông tay!”, con rồng tím vùng giãy ra khỏi con rồng đen, bay vút ra ngoài. Ở trong làn nước từ từ hoá thành hình người, sau đó đứng lên sống chết trừng mắt nhìn ta.
Ta ngất, đôi mắt trả thù xã hội này, nhìn ta đến mức muốn tóe lửa.
Ta cười gượng gạo, vô liêm sỉ hoá thành con rồng nhỏ không sừng, hất cái giỏ trứng trước cổ ra sau lưng, bay vèo một cái lủi luôn vào ống tay áo Nhật Tây vừa mới biến thành hình người.
Cũng may quả trứng Tĩnh Hải Vương rất biết điều, sau khi bị ta quăng ra sau lưng, lập tức có phản ứng biến thành một quả trứng nhỏ như móng tay, dính sát vào vẩy của ta.
Nhật Tây biết ý nắm chặt ống tay áo, tươi cười nói: “Hạ Mật nghịch ngợm, suy nghĩ như một đứa trẻ thôi, không đáng phải tức giận!”.
Vị Đán cao ngạo nhìn Nhật Tây, hỏi hắn: “Ta có nói là ta tức giận sao?”.
Nhật Tây bị chặn họng, yên lặng cười cười, vỗ vỗ ống tay áo, nói: “Hạ Mật, ra đây đi! Đại hoàng huynh không có giận muội!”.
Ta aizz một tiếng, từ trong ống tay áo Nhật Tây thò đầu ra tìm hiểu, ngây ngốc nhìn quanh. Vị Đán cười lạnh một tiếng, trong giây lát biến về thân rồng lao thẳng tới, cắn một ngụm trên cổ lôi ta ra ngoài.
Ta giống như gà mái cắt tiết, kêu to muốn rách họng: “Cắn đứt động mạch rồi, chết rồi chết rồi chết rồi…”.
Vị Đán cuốn lấy ta kịch liệt cắn trái cắn phải, quả trứng kia đột nhiên phát ra một tiếng hô, một luồng sáng trắng tung ra, ta và Vị Đán đều bị định thân đứng cứng ngắc giữa không trung.
Sau đó ta thấy Vị Đán cả người run run buông lỏng ta ra, từ trong miệng và mũi chảy ra một dòng máu nhỏ, càng lúc càng nhiều, tí tách rơi xuống suối nước.
Được Vị Đán buông lỏng, ta lập tức hóa thành hình người, vững vàng đáp xuống. Quả trứng hình như vẫn chưa hết giận, ánh sáng càng dữ dội hơn, bao phủ phạm vi năm trăm thước, ngay cả Nhật Tây cũng không thoải mái tự ôm chặt bản thân.
Ta có chút sợ hãi, ta lo thứ ánh sáng này cũng giống như tia phóng xạ ở kiếp trước, cực kì có hại cho thân rồng, nên nơm nớp lo sợ vuốt ve quả trứng, khuyên nó: “Ngoan ngoan, bình tĩnh lại nào, bọn họ chỉ đùa giỡn ta thôi, không có hại ta!”.
Quả trứng cực kì phẫn nộ nhảy lên trong tay ta, có vẻ rất không vui.
Ta lại mỉm cười nhìn nó kiểu mẹ hiền, càng dịu dàng vuốt ve nó: “Ngoan nào ngoan nào, ta biết ngươi tức giận, chờ đến khi ngươi chui ra, cũng cắn cổ Vị Đán, tha hồ hành hạ Vị Đán!”.
Sắc mặt Vị Đán tức đến trắng xanh, chậm rãi đưa ngón tay hung hăng lau sạch dòng máu chảy ra từ mũi, sau đó khiêu khích vênh mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn quả trứng.
Quả trứng kiêu ngạo rốt cuộc cũng thu lại ánh sáng, cực kỳ không tình nguyện lăn trái lăn phải trong lòng bàn tay ta. Kích cỡ nó cũng không tính là nhỏ, nhưng hai tay ta chụm lại là có thể ôm hết, dù là chui vào ngực ta hay là lăn lộn trên tay ta, ta đều có cảm giác tội lỗi là nó sắp rơi xuống nát thành mấy mảnh.
“Ngươi cứ lăn như vậy sẽ rơi xuống đất, biến thành trứng nát đó!”, ta nhịn rồi nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, cẩn thận khuyên nó.
Nó quả nhiên không lăn nữa, cảm xúc có vẻ đã hòa hoãn lại. Trên vỏ trứng chậm rãi trồi lên hai chữ mạnh mẽ trả lời ta: Sẽ không.
Đến lúc này, nó cuối cùng im lặng lui vào trong ngực ta.
Mọi người khi đi thì vui vẻ, lúc trở về chẳng ai nói một lời. Ánh mắt Vị Đán thật khủng bố, tay cứ nắm chặt thành quyền, ánh mắt liệt sĩ không biết sợ trừng quả trứng.
Nhật Tây lắc tay áo Vị Đán, kéo y đi đằng trước. Hai người bọn họ vừa đi mà đầu óc để trên mây, đằng vân cũng không nhìn kỹ phương hướng, con đường về tới Long Cung ước chừng bị kéo dài ra gấp đôi.
Hai người không nói một lời đưa ta trở về. Lúc tới gần cổng lớn ngoài viện của ta, cùng nhau ngừng chân, nói: “Chúng ta không vào đâu, muội trở về nghỉ ngơi sớm đi!”.
Nhật Tây còn tươi cười rạng rỡ.
Vị Đán từ đầu đến cuối đều đeo vẻ mặt bố dượng khó tính, ánh mắt vẫn trừng quả trứng kia. Chỉ cần Vị Đán tới gần một chút, quả trứng sẽ không vui xoay tới xoay lui.
Tay ta vẫn luôn ôm nó, sợ nó phát tác liên lụy đến Nhật Tây.
Cái ổ đệm tơ vàng kia sớm đã được đặt ngay chính giữa phòng ta. Ta vừa bước vào, Nghêu Nhỏ đã vui sướng đi tới: “Mấy thứ này đều lấy từ chỗ Tứ hoàng tử. Long Vương nói phải để Tĩnh Hải Vương sinh ra trong ánh vàng, như vậy mới tài năng cao quý không ai sánh bằng!”.
= = Ta đột nhiên nhớ tới Tứ hoàng tử vẻ ngoài dễ luống cuống nhưng mắc bệnh keo kiệt kia, chỉ vì muốn chứng minh trâm cài trên tóc Long Mẫu là vàng thật hay giả mà điên cuồng cắn đến gãy cả hai cái răng, đến lúc miệng đầy máu mới chịu nhét trâm cài vào trong lòng.
Một cây trâm vàng còn khiến cho hắn điên cuồng như vậy, lấy đi cả căn phòng ánh vàng rực rỡ này có khi nào sẽ cướp luôn cái mạng rồng của hắn hay không?
Nghêu Nhỏ dường như biết ta suy nghĩ gì, che miệng cười: “Hạ chủ tử, Tứ hoàng tử bị đoạt trang sức vàng đã khóc hết một ngày một đêm. Tỷ muội của nô tỳ phụ trách ở điện của Tứ hoàng tử nói rằng đứng bên ngoài đã có thể nghe thấy tiếng khóc của ngài. Hình như Tứ hoàng tử đã tăng thêm lính gác trong ngoài phòng ở của ngài, ngoan độc nói: Bất luận là ai cướp hoàng kim yêu quý của ta, gặp phật giết phật, gặp cha giết cha…”.
“…”, oán niệm thật lớn, ta cười gượng một tiếng. Đối với chín đứa con của Long gia, ta đều thấy rằng không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để thấu hiểu bọn họ.
“Chủ tử, xin hãy tắm rửa thay quần áo rồi vào ổ!”, Nghêu Nhỏ dâng váy tơ vàng, mơ màng nhìn ta.
Ta vừa nghĩ tới cái ổ đệm kia, có cảm giác khóc không ra nước mắt: “Nghêu Nhỏ, chẳng lẽ phải đặt nó dưới mông giống như gà mái ấp trứng sao?”.
Nghêu Nhỏ còn chưa kịp nói gì, vỏ quả trứng kia chậm rãi đỏ ửng lên, sau đó vèo một cái lao vào vạt áo trước của ta, không chịu chui ra nữa.
Nghêu Nhỏ trộm cười, che miệng nói: “Không cần ngồi lên, chỉ cần ban đêm ôm trứng vào trong lòng cho nó ấm áp là được. Lúc Long Mẫu ấp trứng cũng chỉ là tạo kết giới xung quanh mà thôi. Ấp trứng Long tộc sao có thể giống như súc vật ở nhân gian được?”.
Ta rốt cuộc yên tâm, chỉ cần không phải ngồi chồm hổm ấp trứng, chỉ ôm một quả trứng nhỏ dễ thương trong lòng thì đâu có gì ngại. Huống chi, ta có hảo cảm đặc biệt đối với quả trứng này, cảm thấy nó rất ấm áp, nhìn là muốn ôm một cái, ôm một cái lại muốn ôm ba cái.
Đêm dài, ta ôm quả trứng mơ mơ màng màng bước vào cảnh trong mơ.
Đó là một giấc mơ kì quái, khắp bầu trời tỏa màu nhàn nhạt, tựa như tất cả màu sắc đều bị phai nhòa. Ta nhìn thấy một chàng trai cao ráo mảnh dẻ[1], người mặc trường bào vàng nhạt, trên tóc cài một cây trâm gỗ đào, chắp tay sau lưng đứng giữa một gian phòng nhỏ bày biện ấm cúng cười thản nhiên, nụ cười dịu dàng ấm áp đó như ánh mặt trời giữa trưa mùa đông.
Dáng vẻ chàng trai rất quen thuộc. Ta đứng cách đó không xa, không ngừng lục lọi trong trí nhớ về người này. Mãi cho đến khi đôi mắt dịu dàng của chàng trai chú ý đến ta, ta đột nhiên… A một tiếng ngồi bật dậy trên ổ đệm.
“Chết mất, a cái gì mà a cơ chứ?”, thật uể oải, chỉ một giây nữa thôi là có thể nhìn thấy gương mặt của người đó rồi. Đột nhiên tỉnh lại từ một giấc mộng mơ hồ khó hiểu, ta cảm thấy thật khó chịu trong lòng.
Quả trứng ôm trong lòng dường như bị ta đánh thức, làm nũng đứng trên lòng bàn tay ta, cọ trái cọ phải. Ta vuốt ve nó, lại càng ôm chặt. Đột nhiên, trên vỏ trứng trồi lên một mẩu nhỏ, vỏ trứng cứng cáp xung quanh cũng nâng lên một mảng lớn.
Ta bình tĩnh nhìn lại, mẩu nhỏ kia hóa ra là một cái móng vuốt be bé, dựa vào vỏ trứng tựa như chờ ta nắm lấy. Ta thử vươn ngón trỏ chạm vào lòng bàn tay của móng vuốt kia, cách lớp vỏ trứng, nó quả nhiên nắm lấy tay ta, cảm giác ấm áp từ bàn tay chạy thẳng vào trong tim.
“Này, nhóc con, muốn chui ra rồi hả?”, ta nhẹ giọng hỏi nó.
Nó bỗng dưng tựa như mất hứng, lùi móng vuốt về, không nhúc nhích nữa.
Chú thích:
[1] nguyên văn “长身玉立 – trường thân ngọc lập”: miêu tả thân hình cao ráo thon thả của phụ nữ. Nguồn gốc từ chương 31 “Nghiệt Hải Hoa” của tiểu thuyết gia Tăng Phác:
Tiền nhất cá trường thân ngọc lập, nùng my đại nhãn…
Hậu nhất cá phong dung thịnh tiên, quang thải chiếu nhân.
[Phía trước là một người cao ráo thon thả, mày đậm mắt to…
Phía sau là một người tóc dài thướt tha, tỏa sáng rực rỡ.]
Last edited:
Bình luận facebook