-
Chương 33
Bởi vì Tĩnh Hải Vương xuất thế nên không khí tiệc sinh thần càng thêm náo nhiệt.
Đình Ngọ thừa cơ nuốt hết các loại rượu, lại còn lôi kéo mọi người xung quanh đi kính rượu. Tiểu Cửu bị sứ giả Tây Vực quấn lấy hỏi đông hỏi tây, tuy rằng đôi mắt đen nhánh nhìn về phía ta rất nhiều lần, nhưng bất đắc dĩ không thoát thân được, chỉ đành tỏ vẻ buồn bực não nề.
Sau khi Long Vương uống rượu có vẻ mỏi mệt, không biết vì sao lại đánh mất tâm tình thoải mái, không bao lâu sau liền dắt Long Mẫu cáo lui trước.
Long Mẫu cười khanh khách, nói: “Mời các vị tận hứng, không say không về!”. Lời này không khác gì nữ chủ nhân của một buổi tiệc thọ yến trên nhân gian, không hề tỏ vẻ Long Mẫu. Tất cả mọi người cười cười đồng ý.
Long Vương Long Mẫu đi rồi, những tân khách đang say không còn cố kị gì nữa, túm tụm lại với nhau.
Nhật Tây đến kéo ta, nói: “Hạ Mật, dẫn muội đi chơi nhé?”.
Ta vừa định đồng ý, liền nghe thấy Vị Đán âm trầm cười nói: “Được, vừa hay chung đường!”.
= = Kỳ thực bản lĩnh bám người của bạn trẻ này thật siêu phàm. Mỗi lần Nhật Tây lén trao đổi ánh mắt với ta, Vị Đán đều sẽ đột nhiên xen vào. Nếu không nhìn ta bằng ánh mắt căm hận xã hội thì sẽ trực tiếp đứng chen vào giữa ta và Nhật Tây rồi ra vẻ đang đứng ngắm phong cảnh.
Nét mặt Nhật Tây không thể gọi là vui vẻ, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Vị Đán.
Đi ra ngoài đại điện, ánh sao trong vắt trên bầu trời khúc xạ ngang dọc xuyên qua nước biển, tâm trạng ta chợt thoải mái, quay lại nói với Nhật Tây: “Nhật Tây, chúng ta thi xem ai có thể bay đến các vì sao trên trời trước đi!”.
Thật ra trước khi xuyên không đến đây, ta là một người theo thuyết vô thần[1] nên đương nhiên biết các vì sao sáng lấp lánh đó không nhỏ bé như chúng ta nhìn thấy, không dễ dàng đến gần được. Bảo thi đấu chỉ là muốn lôi kéo Nhật Tây trên đường sẽ vọt bay nhanh rồi bỏ rơi Vị Đán đằng sau.
Nhật Tây thấy ta nháy mắt, cũng chớp chớp mắt hiểu ý.
Sắc mặt Vị Đán lạnh lùng ngạo nghễ nhìn chúng ta, đột nhiên khóe miệng có nụ cười nhẹ.
Ba người chúng ta hóa thành ba con rồng, phóng vèo lên bầu trời. Nhật Tây bay cực nhanh, ta cố hết sức đuổi theo sau lưng hắn. Còn Vị Đán không nhanh không chậm đi theo sau hai chúng ta.
Nhật Tây phấn khởi bay bay, nghịch ngợm thò đuôi sang quấn lấy đuôi ta, quay cuồng bên trong đám mây. Ta bị hắn xoay mòng mòng đến choáng váng, nhất thời nảy ra ý nghĩ tà ác, cắn một ngụm lên gương mặt hắn.
Hắn gào lên một tiếng rồi biến thành hình người, tay bụm mặt đầy đáng thương. Đôi mắt to đen láy tràn giọt nước trong suốt, lông mày nhíu lại, dường như cực kỳ bất mãn với hành động của ta: “Hạ Mật, muội nghịch ác quá!”.
Ta vui sướng khi thấy Nhật Tây gặp họa, thân rồng bay vòng quanh vài vòng, đột nhiên dùng đuôi quấn lấy hắn lắc trắc lắc phải. Nhật Tây ở dạng người rất yếu ớt, ta chỉ lắc lắc hắn vài cái đã thấy làn da chỗ bị quấn chảy ra vết máu nhỏ.
Ta liền phát hoảng nhanh chóng thả ra. Vị Đán đột nhiên nhẹ nhàng cười, nói: “Cô cho rằng lúc biến thành người có thể đùa như vậy sao? Lúc ở thân người, vẩy rồng thu lại, là lúc làn da mềm nhất. Vẩy rồng của cô cắt qua làn da đệ ấy như vậy, e rằng mất mấy ngày mới lành lại được!”.
Nhật Tây xoa xoa thắt lưng và cánh tay mình, ánh mắt nhìn ta càng thêm u oán. Không thể nào tin nổi, chỉ lắc lắc vài cái mà hắn ra vẻ ngay cả đứng cũng đứng không vững, lảo đảo nghiêng ngả trong đám mây.
Ta cười mỉa nhìn Nhật Tây, đột nhiên Vị Đán đề nghị: “Nhật Tây, hay là đệ quay về thân rồng nghỉ ngơi một lát, ta và Hạ Mật sẽ kéo đệ đi cùng đến chỗ dòng suối nhỏ?”.
Nhật Tây dạ một tiếng, ngoan ngoãn quay về chân thân. Lần này không phải là thân rồng màu đen mà là thân rồng vàng óng ánh. Sau khi biến thành con rồng nhỏ, hắn bám vào cụm mây tựa như đang nghỉ ngơi.
Vị Đán cuối cùng cũng cười, xoay lại nói với ta: “Hạ Mật, chúng ta đã uống một ít rượu, chi bằng chơi một trò cho nóng người đi!”.
Nụ cười của Vị Đán có thể gọi là tà ác, toàn thân ta run run quay đầu lại nhìn Nhật Tây.
Nhóc con Nhật Tây chết bầm này, lại dám vui vẻ phe phẩy đuôi rồng tỏ vẻ đồng ý.
“Chơi… Chơi thế nào?”, ta lắp bắp. Không biết vì sao, trong lòng ta luôn đề phòng Vị Đán, luôn cảm thấy y sẽ tìm cơ hội đánh lén ta.
Cái cảm giác không an toàn này thường khiến ta xúc động muốn chạy trốn.
Vị Đán cười cười, thân rồng uyển chuyển, ánh sáng trắng dịu chợt lóe, khôi phục về hình người cao ráo, áo bào tím mũ quan vàng.
“Chúng ta chơi bằng hình người!”, y cười với ta.
Ta lập tức sợ tới mức cuộn người thành một cái bánh tròn. Chị đây không có hào phóng dữ vậy đâu, chơi bằng thân người à, vậy mà cũng nghĩ ra được!
Nhật Tây cười rộ lên, bay bay tới nhẹ nhàng cuộn người bên cạnh ta, dùng đuôi xoa xoa đầu ta, nói khẽ khàng: “Muội không cần phải sợ Vị Đán. Gần trăm năm rồi, huynh ấy tham gia đấu pháp đều dùng thân rồng thôi, vậy nên huynh ấy dùng thân người không quen đâu. Muội tuyệt đối sẽ nắm chắc thắng lợi!”.
“…”, ta vẫn giữ bộ dạng cái bánh như cũ, bất động không thèm nghe Nhật Tây.
Vị Đán mất kiên nhẫn vươn tay tới kéo lấy đuôi ta, vung vẩy quay một vòng giống như người ta quăng dây thừng. Bởi vì lực quán tính, toàn thân ta không cuộn lại được nữa, nhanh chóng quấn quanh thắt lưng thon của Vị Đán, nhìn giống hệt một cái đai lưng đỏ.
Vị Đán cảm thấy buồn cười đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu rồng của ta, từng chỗ ngón tay y chạm đến, vẩy rồng của ta muốn dựng thẳng lên.
“Cô thế này là nhận thua à?”, y hỏi.
“Phế vật không có sừng!”, y lại khích.
Phì… Ta còn chưa kích động, Nhật Tây đã nổi đóa: “Đại ca, sao huynh có thể nói Hạ Mật như vậy! Hạ Mật, không được rút lui, khôi phục hình người đi! Không cần phải sợ, ta che chở cho muội! Muội không thể nào cứ để người khác xem muội như phế vật mãi được!”. Nhật Tây có vẻ rất tức giận, hai mắt trợn to tràn ngập lửa giận lườm Vị Đán.
Ta nở nụ cười khan, trong lòng rất muốn nói với hắn rằng: Chị đây trước giờ cũng chẳng làm được gì, có làm phế vật cũng chả sao!
Kết quả là chưa kịp nói thì ngón tay Vị Đán đã búng một cái, một luồng sáng vàng bật ra đánh vào cơ thể ta. Ta rùng mình một cái, bị biến thành người.
Sau khi bị biến thành hình người, ta vẫn đang giữ tư thế cũ ôm thắt lưng Vị Đán. Dường như Vị Đán rất vui vẻ, vươn cánh tay đến hơi giữ lấy thắt lưng ta, nhân tiện vô cùng thân thiết vuốt ve tóc ta, nói: “Quyết tâm thắng ta rồi à? Sao lại chịu biến về hình người rồi này!”.
Bạn trẻ này thật nham hiểm, ta rơi lệ đầy mặt. Sau khi lấy hết dũng khí, dứt khoát thẳng lưng trả lời: “Này, ta lên rồi[2]!”.
Phì… Thân mình Nhật Tây run lẩy bẩy, chôn đầu vào cụm mây. Ta chỉ thấy thân rồng nho nhỏ của hắn khẽ run run.
Bàn tay Vị Đán vẫn đặt trên eo ta, vừa nghe ta nói như vậy, cười cười ừ một tiếng. Bàn tay nóng hầm hập ôm chặt thêm một chút rồi đột nhiên thả lỏng, đẩy ta ra ngoài.
“Chúng ta thi đấu đi, bay lên chín tầng trời rồi cứ như vậy lao thẳng xuống nước. Long tộc chúng ta là loài rất cảnh giác, chạm phải mặt nước chắc chắn sẽ hóa thành thân rồng. Chúng ta thi xem ai có thể hóa thành thân rồng ở khoảnh khắc cuối cùng nhất! Nếu như cô thua, cô phải theo ta trở về Nam Hải!”.
Ta ừm một tiếng.
Vị Đán đột nhiên nắm lấy tay ta rồi bay thẳng về phía bầu trời cao. Ta bị y lôi kéo, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy da thịt hai bên gò má cứ như là hai tảng mỡ treo trước cánh quạt kêu vù vù. Nghĩ đến chuyện này liền phân tâm cảm thấy hài hước, nở nụ cười ha ha ha, bị gió lùa vào cổ họng vội ngậm miệng lại.
Vị Đán nghe thấy tiếng cười của ta, không nhịn được cong cong khóe môi theo, giọng nói thật trầm ấm hỏi: “Vui lắm sao?”.
Ta kỳ lạ nhìn Vị Đán, cảm thấy giọng điệu dịu dàng và vẻ mặt hiền hòa này thật không tương xứng với hình tượng thường ngày của y. Vì thế ta càng cảnh giác, đáp lại y bằng một gương mặt không có chút cảm xúc nào.
Vị Đán đang cao ngạo nhìn ta, lại thấy vẻ mặt của ta như vậy, lập tức thu lại nụ cười.
Trên chín tầng mây, không khí thật loãng, không thấy một đám mây nào. Vị Đán phất tay kéo tới một vài đám mây cho ta có chỗ đứng, quay lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.
Ta ngẫm lại đau dài không bằng đau luôn một lần, dứt khoát dũng mãnh gật đầu một cái.
Bạn trẻ này vèo một cái liền lao đi trước giống như một viên đạn, thả người bay xuống.
Vị Đán vừa lao xuống liền thu pháp thuật, đám mây dưới chân ta lập tức tản ra. Chân không có chỗ đứng, ta cũng ngao ngao ngao kêu lên đuổi theo.
Vị Đán dùng thuật khống chế tốc độ, còn ta thì vô ý thức thả rơi người. Kết quả là sau khi đuổi kịp y rồi thì ngao ngao ngao rơi xuống trước.
Tên ngốc Nhật Tây nằm trong đám mây liều mạng cổ vũ ta, đập đuôi phập phập, hai mắt mở to kêu lên: “Hạ Mật, hay lắm, muội bay nhanh hơn Vị Đán rồi!”.
Dường như Vị Đán không phục, hừ lạnh một tiếng. Tốc độ của y đột nhiên nhanh hơn, vượt qua ta, sóng vai cùng ta lao xuống mặt biển.
Ta khóc không ra nước mắt, máu dồn hết lên não. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Oa oa, chết mất chết mất!
Ta không phải là tộc rồng, đương nhiên vào lúc khẩn cấp phản xạ có điều kiện không phải là suy nghĩ biến thành thân rồng. Đã không phải long thân, cũng không ra thân người! Không ngờ được cái đầu óc chết tiệt của ta lại nghĩ rằng ta là một con tôm.
Giết ta đi, ta là một con tôm lúc nào cơ chứ?
Tới gần mặt nước, thân mình Vị Đán tựa hồ run lên một chút. Oành một tiếng, y khôi phục thân rồng, ảo não dùng đuôi quét qua tạo lực bay ngược lên trời.
Ta vẫn cứ lao thẳng xuống, mãi đến khi thân thể chạm vào mặt nước, ta mới oành một tiếng…
Ta… Thật sự biến thành một con tôm.
Nhưng lại là một con tôm biến dị, thân thể thật dài, chân, râu và đuôi có màu đỏ tỏa sáng lấp lánh.
Aiz ui, mỗi ngày trong đầu ta toàn tưởng tượng lung tung gì thế này!
Chú thích:
[1] Chủ nghĩa vô thần hay Thuyết vô thần là một quan điểm khẳng định rằng thần thánh không tồn tại, hoặc phủ nhận đức tin vào thần thánh
[2] ý bạn Hạ Mật muốn nói là “có dũng khí rồi”, nhưng câu Hạ Mật nói còn có nghĩa là “cứng lên rồi” (ý nghĩa hoàn toàn…đen tối hehe)
Đình Ngọ thừa cơ nuốt hết các loại rượu, lại còn lôi kéo mọi người xung quanh đi kính rượu. Tiểu Cửu bị sứ giả Tây Vực quấn lấy hỏi đông hỏi tây, tuy rằng đôi mắt đen nhánh nhìn về phía ta rất nhiều lần, nhưng bất đắc dĩ không thoát thân được, chỉ đành tỏ vẻ buồn bực não nề.
Sau khi Long Vương uống rượu có vẻ mỏi mệt, không biết vì sao lại đánh mất tâm tình thoải mái, không bao lâu sau liền dắt Long Mẫu cáo lui trước.
Long Mẫu cười khanh khách, nói: “Mời các vị tận hứng, không say không về!”. Lời này không khác gì nữ chủ nhân của một buổi tiệc thọ yến trên nhân gian, không hề tỏ vẻ Long Mẫu. Tất cả mọi người cười cười đồng ý.
Long Vương Long Mẫu đi rồi, những tân khách đang say không còn cố kị gì nữa, túm tụm lại với nhau.
Nhật Tây đến kéo ta, nói: “Hạ Mật, dẫn muội đi chơi nhé?”.
Ta vừa định đồng ý, liền nghe thấy Vị Đán âm trầm cười nói: “Được, vừa hay chung đường!”.
= = Kỳ thực bản lĩnh bám người của bạn trẻ này thật siêu phàm. Mỗi lần Nhật Tây lén trao đổi ánh mắt với ta, Vị Đán đều sẽ đột nhiên xen vào. Nếu không nhìn ta bằng ánh mắt căm hận xã hội thì sẽ trực tiếp đứng chen vào giữa ta và Nhật Tây rồi ra vẻ đang đứng ngắm phong cảnh.
Nét mặt Nhật Tây không thể gọi là vui vẻ, nhưng cũng miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Vị Đán.
Đi ra ngoài đại điện, ánh sao trong vắt trên bầu trời khúc xạ ngang dọc xuyên qua nước biển, tâm trạng ta chợt thoải mái, quay lại nói với Nhật Tây: “Nhật Tây, chúng ta thi xem ai có thể bay đến các vì sao trên trời trước đi!”.
Thật ra trước khi xuyên không đến đây, ta là một người theo thuyết vô thần[1] nên đương nhiên biết các vì sao sáng lấp lánh đó không nhỏ bé như chúng ta nhìn thấy, không dễ dàng đến gần được. Bảo thi đấu chỉ là muốn lôi kéo Nhật Tây trên đường sẽ vọt bay nhanh rồi bỏ rơi Vị Đán đằng sau.
Nhật Tây thấy ta nháy mắt, cũng chớp chớp mắt hiểu ý.
Sắc mặt Vị Đán lạnh lùng ngạo nghễ nhìn chúng ta, đột nhiên khóe miệng có nụ cười nhẹ.
Ba người chúng ta hóa thành ba con rồng, phóng vèo lên bầu trời. Nhật Tây bay cực nhanh, ta cố hết sức đuổi theo sau lưng hắn. Còn Vị Đán không nhanh không chậm đi theo sau hai chúng ta.
Nhật Tây phấn khởi bay bay, nghịch ngợm thò đuôi sang quấn lấy đuôi ta, quay cuồng bên trong đám mây. Ta bị hắn xoay mòng mòng đến choáng váng, nhất thời nảy ra ý nghĩ tà ác, cắn một ngụm lên gương mặt hắn.
Hắn gào lên một tiếng rồi biến thành hình người, tay bụm mặt đầy đáng thương. Đôi mắt to đen láy tràn giọt nước trong suốt, lông mày nhíu lại, dường như cực kỳ bất mãn với hành động của ta: “Hạ Mật, muội nghịch ác quá!”.
Ta vui sướng khi thấy Nhật Tây gặp họa, thân rồng bay vòng quanh vài vòng, đột nhiên dùng đuôi quấn lấy hắn lắc trắc lắc phải. Nhật Tây ở dạng người rất yếu ớt, ta chỉ lắc lắc hắn vài cái đã thấy làn da chỗ bị quấn chảy ra vết máu nhỏ.
Ta liền phát hoảng nhanh chóng thả ra. Vị Đán đột nhiên nhẹ nhàng cười, nói: “Cô cho rằng lúc biến thành người có thể đùa như vậy sao? Lúc ở thân người, vẩy rồng thu lại, là lúc làn da mềm nhất. Vẩy rồng của cô cắt qua làn da đệ ấy như vậy, e rằng mất mấy ngày mới lành lại được!”.
Nhật Tây xoa xoa thắt lưng và cánh tay mình, ánh mắt nhìn ta càng thêm u oán. Không thể nào tin nổi, chỉ lắc lắc vài cái mà hắn ra vẻ ngay cả đứng cũng đứng không vững, lảo đảo nghiêng ngả trong đám mây.
Ta cười mỉa nhìn Nhật Tây, đột nhiên Vị Đán đề nghị: “Nhật Tây, hay là đệ quay về thân rồng nghỉ ngơi một lát, ta và Hạ Mật sẽ kéo đệ đi cùng đến chỗ dòng suối nhỏ?”.
Nhật Tây dạ một tiếng, ngoan ngoãn quay về chân thân. Lần này không phải là thân rồng màu đen mà là thân rồng vàng óng ánh. Sau khi biến thành con rồng nhỏ, hắn bám vào cụm mây tựa như đang nghỉ ngơi.
Vị Đán cuối cùng cũng cười, xoay lại nói với ta: “Hạ Mật, chúng ta đã uống một ít rượu, chi bằng chơi một trò cho nóng người đi!”.
Nụ cười của Vị Đán có thể gọi là tà ác, toàn thân ta run run quay đầu lại nhìn Nhật Tây.
Nhóc con Nhật Tây chết bầm này, lại dám vui vẻ phe phẩy đuôi rồng tỏ vẻ đồng ý.
“Chơi… Chơi thế nào?”, ta lắp bắp. Không biết vì sao, trong lòng ta luôn đề phòng Vị Đán, luôn cảm thấy y sẽ tìm cơ hội đánh lén ta.
Cái cảm giác không an toàn này thường khiến ta xúc động muốn chạy trốn.
Vị Đán cười cười, thân rồng uyển chuyển, ánh sáng trắng dịu chợt lóe, khôi phục về hình người cao ráo, áo bào tím mũ quan vàng.
“Chúng ta chơi bằng hình người!”, y cười với ta.
Ta lập tức sợ tới mức cuộn người thành một cái bánh tròn. Chị đây không có hào phóng dữ vậy đâu, chơi bằng thân người à, vậy mà cũng nghĩ ra được!
Nhật Tây cười rộ lên, bay bay tới nhẹ nhàng cuộn người bên cạnh ta, dùng đuôi xoa xoa đầu ta, nói khẽ khàng: “Muội không cần phải sợ Vị Đán. Gần trăm năm rồi, huynh ấy tham gia đấu pháp đều dùng thân rồng thôi, vậy nên huynh ấy dùng thân người không quen đâu. Muội tuyệt đối sẽ nắm chắc thắng lợi!”.
“…”, ta vẫn giữ bộ dạng cái bánh như cũ, bất động không thèm nghe Nhật Tây.
Vị Đán mất kiên nhẫn vươn tay tới kéo lấy đuôi ta, vung vẩy quay một vòng giống như người ta quăng dây thừng. Bởi vì lực quán tính, toàn thân ta không cuộn lại được nữa, nhanh chóng quấn quanh thắt lưng thon của Vị Đán, nhìn giống hệt một cái đai lưng đỏ.
Vị Đán cảm thấy buồn cười đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu rồng của ta, từng chỗ ngón tay y chạm đến, vẩy rồng của ta muốn dựng thẳng lên.
“Cô thế này là nhận thua à?”, y hỏi.
“Phế vật không có sừng!”, y lại khích.
Phì… Ta còn chưa kích động, Nhật Tây đã nổi đóa: “Đại ca, sao huynh có thể nói Hạ Mật như vậy! Hạ Mật, không được rút lui, khôi phục hình người đi! Không cần phải sợ, ta che chở cho muội! Muội không thể nào cứ để người khác xem muội như phế vật mãi được!”. Nhật Tây có vẻ rất tức giận, hai mắt trợn to tràn ngập lửa giận lườm Vị Đán.
Ta nở nụ cười khan, trong lòng rất muốn nói với hắn rằng: Chị đây trước giờ cũng chẳng làm được gì, có làm phế vật cũng chả sao!
Kết quả là chưa kịp nói thì ngón tay Vị Đán đã búng một cái, một luồng sáng vàng bật ra đánh vào cơ thể ta. Ta rùng mình một cái, bị biến thành người.
Sau khi bị biến thành hình người, ta vẫn đang giữ tư thế cũ ôm thắt lưng Vị Đán. Dường như Vị Đán rất vui vẻ, vươn cánh tay đến hơi giữ lấy thắt lưng ta, nhân tiện vô cùng thân thiết vuốt ve tóc ta, nói: “Quyết tâm thắng ta rồi à? Sao lại chịu biến về hình người rồi này!”.
Bạn trẻ này thật nham hiểm, ta rơi lệ đầy mặt. Sau khi lấy hết dũng khí, dứt khoát thẳng lưng trả lời: “Này, ta lên rồi[2]!”.
Phì… Thân mình Nhật Tây run lẩy bẩy, chôn đầu vào cụm mây. Ta chỉ thấy thân rồng nho nhỏ của hắn khẽ run run.
Bàn tay Vị Đán vẫn đặt trên eo ta, vừa nghe ta nói như vậy, cười cười ừ một tiếng. Bàn tay nóng hầm hập ôm chặt thêm một chút rồi đột nhiên thả lỏng, đẩy ta ra ngoài.
“Chúng ta thi đấu đi, bay lên chín tầng trời rồi cứ như vậy lao thẳng xuống nước. Long tộc chúng ta là loài rất cảnh giác, chạm phải mặt nước chắc chắn sẽ hóa thành thân rồng. Chúng ta thi xem ai có thể hóa thành thân rồng ở khoảnh khắc cuối cùng nhất! Nếu như cô thua, cô phải theo ta trở về Nam Hải!”.
Ta ừm một tiếng.
Vị Đán đột nhiên nắm lấy tay ta rồi bay thẳng về phía bầu trời cao. Ta bị y lôi kéo, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy da thịt hai bên gò má cứ như là hai tảng mỡ treo trước cánh quạt kêu vù vù. Nghĩ đến chuyện này liền phân tâm cảm thấy hài hước, nở nụ cười ha ha ha, bị gió lùa vào cổ họng vội ngậm miệng lại.
Vị Đán nghe thấy tiếng cười của ta, không nhịn được cong cong khóe môi theo, giọng nói thật trầm ấm hỏi: “Vui lắm sao?”.
Ta kỳ lạ nhìn Vị Đán, cảm thấy giọng điệu dịu dàng và vẻ mặt hiền hòa này thật không tương xứng với hình tượng thường ngày của y. Vì thế ta càng cảnh giác, đáp lại y bằng một gương mặt không có chút cảm xúc nào.
Vị Đán đang cao ngạo nhìn ta, lại thấy vẻ mặt của ta như vậy, lập tức thu lại nụ cười.
Trên chín tầng mây, không khí thật loãng, không thấy một đám mây nào. Vị Đán phất tay kéo tới một vài đám mây cho ta có chỗ đứng, quay lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”.
Ta ngẫm lại đau dài không bằng đau luôn một lần, dứt khoát dũng mãnh gật đầu một cái.
Bạn trẻ này vèo một cái liền lao đi trước giống như một viên đạn, thả người bay xuống.
Vị Đán vừa lao xuống liền thu pháp thuật, đám mây dưới chân ta lập tức tản ra. Chân không có chỗ đứng, ta cũng ngao ngao ngao kêu lên đuổi theo.
Vị Đán dùng thuật khống chế tốc độ, còn ta thì vô ý thức thả rơi người. Kết quả là sau khi đuổi kịp y rồi thì ngao ngao ngao rơi xuống trước.
Tên ngốc Nhật Tây nằm trong đám mây liều mạng cổ vũ ta, đập đuôi phập phập, hai mắt mở to kêu lên: “Hạ Mật, hay lắm, muội bay nhanh hơn Vị Đán rồi!”.
Dường như Vị Đán không phục, hừ lạnh một tiếng. Tốc độ của y đột nhiên nhanh hơn, vượt qua ta, sóng vai cùng ta lao xuống mặt biển.
Ta khóc không ra nước mắt, máu dồn hết lên não. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Oa oa, chết mất chết mất!
Ta không phải là tộc rồng, đương nhiên vào lúc khẩn cấp phản xạ có điều kiện không phải là suy nghĩ biến thành thân rồng. Đã không phải long thân, cũng không ra thân người! Không ngờ được cái đầu óc chết tiệt của ta lại nghĩ rằng ta là một con tôm.
Giết ta đi, ta là một con tôm lúc nào cơ chứ?
Tới gần mặt nước, thân mình Vị Đán tựa hồ run lên một chút. Oành một tiếng, y khôi phục thân rồng, ảo não dùng đuôi quét qua tạo lực bay ngược lên trời.
Ta vẫn cứ lao thẳng xuống, mãi đến khi thân thể chạm vào mặt nước, ta mới oành một tiếng…
Ta… Thật sự biến thành một con tôm.
Nhưng lại là một con tôm biến dị, thân thể thật dài, chân, râu và đuôi có màu đỏ tỏa sáng lấp lánh.
Aiz ui, mỗi ngày trong đầu ta toàn tưởng tượng lung tung gì thế này!
Chú thích:
[1] Chủ nghĩa vô thần hay Thuyết vô thần là một quan điểm khẳng định rằng thần thánh không tồn tại, hoặc phủ nhận đức tin vào thần thánh
[2] ý bạn Hạ Mật muốn nói là “có dũng khí rồi”, nhưng câu Hạ Mật nói còn có nghĩa là “cứng lên rồi” (ý nghĩa hoàn toàn…đen tối hehe)
Bình luận facebook