Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Hắn lại nói dối
Kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt rạng rỡ của Phương Tố Y.
Con người Bạch Dã cũng khá tinh ý, vừa rồi tuy Phương Tố Y không nói gì nhưng từ việc cô đột nhiên sa sầm mặt và theo anh lên xe có thể đoán được cô bị người ta cho leo cây. Trong lòng cô hiện tại chắc chắn không thoải mái, vì vậy có Bạch Thiên ở bên cạnh trò chuyện sẽ giúp tâm trạng cô tốt lên.
Đưa Phương Tố Y về nhà, Bạch Dã lại mất thêm vài phút để tách con trai bé bỏng ra khỏi người cô.
Bạch Thiên dính chặt trên người Phương Tố Y, miệng hô hào:
“Không, con không đi đâu!”
Hai người lớn dở khóc dở cười, mất một lúc mới dụ dỗ được bé cưng buông tay.
Phương Tố Y trở về phòng sau mấy ngày dài ở bệnh viện, cả người uể oải nằm ngửa ra, lưng vừa cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của chiếc giường thì liền thỏa mãn.
Lát sau, cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị tin nhắn đến.
Vương Kính nói:
“Anh có việc gấp ở công ty, em tự về đi.”
Chỉ đơn giản mấy từ như vậy, không một lời xin lỗi.
Từ trước đến nay Phương Tố Y vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ của họ ở mức ổn định, cho nên cái gì nhịn được cô đều cố nhịn, phát huy hết tinh thần chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Và rồi kết quả mà cô nhận về là như vậy?
Phương Tố Y ấn nút gọi cho Vương Kính, gọi ba lần nhưng anh không bắt máy.
Trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không lành, Phương Tố Y gọi điện thoại cho đồng nghiệp của Vương Kính.
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông có vẻ lười biếng:
“Chuyện gì vậy Tố Y?”
“Vương Kính bảo với em là công ty có việc gấp, bảo em chờ chút nhưng anh ấy đi lâu quá rồi ạ. Em không gọi được cho anh ấy nên hơi lo lắng, sợ anh ấy xảy ra chuyện…”
“Không gọi được sao? Đợi anh một lát.”
Qua vài phút, người đàn ông kia nói với Phương Tố Y:
“Hôm nay không có tăng ca mà, đâu còn việc gì nữa, Vương Kính không ở công ty, anh cũng không liên lạc được cho cậu ta.”
“Vậy ạ? Em biết rồi, em cảm ơn anh nhé.”
“À, ừ…”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Phương Tố Y siết chặt lại, giác quan thứ sáu nói cho cô biết Vương Kính giấu cô việc gì đó.
Phương Tố Y thử quay số thêm lần nữa, lần này Vương Kính vậy mà bắt máy! Cô chậm rãi hỏi:
“Em về đến nhà rồi, anh hôm nay tăng ca vất vả, có muốn em mang gì đến cho anh không?”
“Không cần đâu, anh ăn ở căn tin cũng được, em biết cơm của công ty anh rất ngon mà.”
“Vậy sao?”
Hắn lại nói dối rồi!
“Ừ, anh bận lắm, nói sau nhé.”
Mới hai ba câu đã tắt máy, Vương Kính thở ra một hơi dài rồi vứt điện thoại đi, tập trung đè chặt người dưới thân mà đưa đẩy.1
Người phụ nữ nằm trên giường cong mông, bĩu môi:
“Sao anh không đá cô ta đi chứ? Gọi mãi, phiền muốn chết!”
Vương Kính không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào sau gáy của người nọ, hắn có lý do riêng. Hiện tại hắn vẫn còn yêu Phương Tố Y, chẳng qua bọn họ không tiếp xúc thân mật nhiều nên hắn cảm thấy uất ức, chán nản. Ham muốn của hắn vô cùng cao nhưng Phương Tố Y thì lại một mực không cho hắn động vào người!
Tư tưởng của họ khác biệt rất lớn, cứ tiếp tục như vậy sợ là không thể tiếp tục chung đường được nữa. Nhưng mà thời gian qua Vương Kính chìm trong sự săn sóc ân cần của cô đã thành thói quen, bây giờ buông cũng rất tiếc.
Vương Kính nửa yêu nửa chán chường, tâm trạng hiện tại của hắn phức tạp như một đống tơ bị vò thành cục, rối tung rối mù.
Hắn muốn ngủ với Phương Tố Y, cô lại từ chối mãi, hắn chỉ đành ra ngoài tìm “bạn tình” giải sầu.1
Vẻ ngoài của Vương Kính cũng không tệ, mặt mũi hiền lành, là kiểu người mà ai mới tiếp xúc cũng sẽ có thiện cảm, nhưng sâu bên trong thì mục ruỗng không chịu nổi.
Cô gái ở bên cạnh thấy Vương Kính thất thần suy nghĩ gì đó thì cáu giận đẩy hắn ra rồi quát:
“Này, anh không chia tay với cô ta thì đừng đến tìm tôi nữa! Đồ khốn!”
Khoảnh khắc này, Vương Kính đột nhiên cảm thấy tức giận. Nếu là Tố Y, cho dù lúc cãi vã cô cũng không bao giờ to tiếng gây mất hình tượng như vậy, sẽ không chanh chua mắng hắn!
Vương Kính xuống giường, cầm lấy áo ngoài mặc vào rồi nhàn nhạt nói:
“Cút đi!”
“Anh…”
“Cô nghĩ mình là ai? Chúng ta chỉ là bạn tình, cô nên nhớ rõ điều này!”
Vẻ ngoài của hắn tương đối anh tuấn, gia đình cũng làm kinh doanh tầm trung, kinh tế ổn định, người theo đuổi hắn không hề ít. Một người phụ nữ mà thôi, hắn không thích liền đá.
Cô gái trên giường bị sỉ nhục lập tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó vội vàng mặc quần áo vào rồi chạy nhanh ra cửa, mỗi bước chân đều nện ầm ầm xuống sàn như muốn trút giận.
“Vương Kính, anh cứ chờ đó đi! Để tôi xem khi bạn gái anh biết được chuyện này, cô ta có còn yêu anh nữa không!”
Con người Bạch Dã cũng khá tinh ý, vừa rồi tuy Phương Tố Y không nói gì nhưng từ việc cô đột nhiên sa sầm mặt và theo anh lên xe có thể đoán được cô bị người ta cho leo cây. Trong lòng cô hiện tại chắc chắn không thoải mái, vì vậy có Bạch Thiên ở bên cạnh trò chuyện sẽ giúp tâm trạng cô tốt lên.
Đưa Phương Tố Y về nhà, Bạch Dã lại mất thêm vài phút để tách con trai bé bỏng ra khỏi người cô.
Bạch Thiên dính chặt trên người Phương Tố Y, miệng hô hào:
“Không, con không đi đâu!”
Hai người lớn dở khóc dở cười, mất một lúc mới dụ dỗ được bé cưng buông tay.
Phương Tố Y trở về phòng sau mấy ngày dài ở bệnh viện, cả người uể oải nằm ngửa ra, lưng vừa cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của chiếc giường thì liền thỏa mãn.
Lát sau, cô cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị tin nhắn đến.
Vương Kính nói:
“Anh có việc gấp ở công ty, em tự về đi.”
Chỉ đơn giản mấy từ như vậy, không một lời xin lỗi.
Từ trước đến nay Phương Tố Y vẫn luôn cố gắng duy trì mối quan hệ của họ ở mức ổn định, cho nên cái gì nhịn được cô đều cố nhịn, phát huy hết tinh thần chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Và rồi kết quả mà cô nhận về là như vậy?
Phương Tố Y ấn nút gọi cho Vương Kính, gọi ba lần nhưng anh không bắt máy.
Trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không lành, Phương Tố Y gọi điện thoại cho đồng nghiệp của Vương Kính.
Bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông có vẻ lười biếng:
“Chuyện gì vậy Tố Y?”
“Vương Kính bảo với em là công ty có việc gấp, bảo em chờ chút nhưng anh ấy đi lâu quá rồi ạ. Em không gọi được cho anh ấy nên hơi lo lắng, sợ anh ấy xảy ra chuyện…”
“Không gọi được sao? Đợi anh một lát.”
Qua vài phút, người đàn ông kia nói với Phương Tố Y:
“Hôm nay không có tăng ca mà, đâu còn việc gì nữa, Vương Kính không ở công ty, anh cũng không liên lạc được cho cậu ta.”
“Vậy ạ? Em biết rồi, em cảm ơn anh nhé.”
“À, ừ…”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Phương Tố Y siết chặt lại, giác quan thứ sáu nói cho cô biết Vương Kính giấu cô việc gì đó.
Phương Tố Y thử quay số thêm lần nữa, lần này Vương Kính vậy mà bắt máy! Cô chậm rãi hỏi:
“Em về đến nhà rồi, anh hôm nay tăng ca vất vả, có muốn em mang gì đến cho anh không?”
“Không cần đâu, anh ăn ở căn tin cũng được, em biết cơm của công ty anh rất ngon mà.”
“Vậy sao?”
Hắn lại nói dối rồi!
“Ừ, anh bận lắm, nói sau nhé.”
Mới hai ba câu đã tắt máy, Vương Kính thở ra một hơi dài rồi vứt điện thoại đi, tập trung đè chặt người dưới thân mà đưa đẩy.1
Người phụ nữ nằm trên giường cong mông, bĩu môi:
“Sao anh không đá cô ta đi chứ? Gọi mãi, phiền muốn chết!”
Vương Kính không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào sau gáy của người nọ, hắn có lý do riêng. Hiện tại hắn vẫn còn yêu Phương Tố Y, chẳng qua bọn họ không tiếp xúc thân mật nhiều nên hắn cảm thấy uất ức, chán nản. Ham muốn của hắn vô cùng cao nhưng Phương Tố Y thì lại một mực không cho hắn động vào người!
Tư tưởng của họ khác biệt rất lớn, cứ tiếp tục như vậy sợ là không thể tiếp tục chung đường được nữa. Nhưng mà thời gian qua Vương Kính chìm trong sự săn sóc ân cần của cô đã thành thói quen, bây giờ buông cũng rất tiếc.
Vương Kính nửa yêu nửa chán chường, tâm trạng hiện tại của hắn phức tạp như một đống tơ bị vò thành cục, rối tung rối mù.
Hắn muốn ngủ với Phương Tố Y, cô lại từ chối mãi, hắn chỉ đành ra ngoài tìm “bạn tình” giải sầu.1
Vẻ ngoài của Vương Kính cũng không tệ, mặt mũi hiền lành, là kiểu người mà ai mới tiếp xúc cũng sẽ có thiện cảm, nhưng sâu bên trong thì mục ruỗng không chịu nổi.
Cô gái ở bên cạnh thấy Vương Kính thất thần suy nghĩ gì đó thì cáu giận đẩy hắn ra rồi quát:
“Này, anh không chia tay với cô ta thì đừng đến tìm tôi nữa! Đồ khốn!”
Khoảnh khắc này, Vương Kính đột nhiên cảm thấy tức giận. Nếu là Tố Y, cho dù lúc cãi vã cô cũng không bao giờ to tiếng gây mất hình tượng như vậy, sẽ không chanh chua mắng hắn!
Vương Kính xuống giường, cầm lấy áo ngoài mặc vào rồi nhàn nhạt nói:
“Cút đi!”
“Anh…”
“Cô nghĩ mình là ai? Chúng ta chỉ là bạn tình, cô nên nhớ rõ điều này!”
Vẻ ngoài của hắn tương đối anh tuấn, gia đình cũng làm kinh doanh tầm trung, kinh tế ổn định, người theo đuổi hắn không hề ít. Một người phụ nữ mà thôi, hắn không thích liền đá.
Cô gái trên giường bị sỉ nhục lập tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó vội vàng mặc quần áo vào rồi chạy nhanh ra cửa, mỗi bước chân đều nện ầm ầm xuống sàn như muốn trút giận.
“Vương Kính, anh cứ chờ đó đi! Để tôi xem khi bạn gái anh biết được chuyện này, cô ta có còn yêu anh nữa không!”
Bình luận facebook