Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Chỉ là qua không bao lâu đã thấy Dương Thiên Phong cả người chật vật chạy vào trong ôm lấy Nhạc Xích Vũ: “Nương tử nương tử, ta đến rồi rồi.”
Tuấn dung đỏ ửng do nhiễm bệnh, ba nghìn sợi tóc dài tùy ý xõa ra, y phục xốc xếch bẩn thiểu không giống như hình tượng ngày thường của hắn, nhưng nhìn hắn lúc này Nhạc Xích Vũ lại cảm thấy rất...đáng yêu. Hơi thở có chút gấp, giọng nói đứt quãng nhưng lại mang theo hoan hỉ ý tiến vào trong tai của Nhạc Xích Vũ.
Đám cung nữ người thì bận giúp Nhạc Xích Vũ chải tóc, người lận bận rộn dọn dẹp mấy thứ bên trong nên căn bản không biết được Dương Thiên Phong xông vào. Đến khi nghe được tiếng mở cửa các nàng còn chưa hồi thần đã thấy hắn lao đến ôm lấy Nhạc Xích Vũ rồi.
Nhạc Xích Vũ hồi qua thần lạnh mắt nhìn tuấn nhan quen thuộc trong gương, mắt nàng từ lạnh chuyển sang bi thương, nói: “Ai cho phép ngươi xông vào ngọa thất của bổn cung?” Giọng nói ba phần lạnh nhạt, bảy phần nén đau.
Dương Thiên Phong mượn cớ bệnh hỏng đầu óc xem như nghe không được vẫn ôm lấy nàng, gương mắt đỏ ửng bị không khí bên ngoài đông lạnh áp vào hõm cổ ấm áp của thể tử tìm chỗ sưởi ấm: “Nương tử nương tử, nàng thật ấm.”
Nhạc Xích Vũ khẽ thở dài quay sang đẩy hắn ra, giọng điệu có chút nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta muốn gặp nương tử, rất muốn rất muốn gặp nàng.” Hắn nhe hàm răng trắng ngây ngô cười đến vô hại. Đáp xong lại lần nữa lao vào lòng nàng tìm hơi ấm.
“Bệnh thành như vậy rồi còn đến làm gì, mau trở về đi.” Nhạc Xích Vũ lạnh lùng đẩy hắn ra, nàng nếu còn mềm lòng nhất định không chỉ bị hắn triền thân mà bản thân sẽ càng lún càng sâu không thể quay đầu nữa.
“Vì hôm qua nàng không đến, ta đợi rât lâu, rất lâu liền bệnh mất rồi.” Giọng nam trầm thấp lại mang theo một chút trách cứ khiến người nghe mủi lòng: “Hôm nay nhớ nàng nên ta lại đến.”
“Chỉ có hôm nay mới nhớ?” Nhạc Xích Vũ nghiêm giọng hỏi lại, cực lực kiềm chế bản thân không được động tâm lần nữa. Trong thâm tâm nàng biết rõ hắn là sỏa trượng phu của nàng nên kích động rất khó kiềm chế, mà hắn lại còn hướng nàng làm nũng thế này nữa.
Dương Thiên Phong lắc lắc đầu, cái mũi cao cọ cọ vào cổ của thê tử: “Hôm nào ta cũng nhớ nương tử, chỉ là hôm nay đặc biệt nhớ rất nhiều rất nhiều.”
“Gặp cũng gặp rồi, ngươi trở về đi, tranh lây nhiễm cho bổn cung.” Không chút lưu tình Nhạc Xích Vũ hạ lệnh trục khách.
“Không về không về, về sẽ không thể gặp nương tử.” Dương Thiên Phong dùng sức lắc đầu, đầu của hắn giờ này vừa choáng váng vừa đau, tay cố sức ôm chặt thê tử như sợ nàng nhân cơ hội này tống hắn trở về Kim quốc như năm đó vậy. Tâm hắn đau lắm, nỗi đau này đeo bám hắn từ khi hắn phát hiện ra người hắn luôn yêu thương chính là nàng không phải Nhạc Thanh Loan ở kiếp trước.
Nhạc Xích Vũ nhớ lại lúc ở Ngạn quốc, hài tử của Dương Thiên An cũng sinh bệnh quấn lấy nàng như vậy. Nàng dùng đủ mọi biện pháp đến cùng cũng chỉ có thả mềm giọng dụ dỗ mới xong. Nghĩ thế nàng liền chuyển giọng dỗ ngọt sỏa trượng phu.
“Ngươi trở về nghỉ ngơi trước, bệnh không thể đi lung tung được, khi nào hết bệnh ta bồi ngươi chơi đùa, được không?”
Dương Thiên Phong ngẩng đầu lên nhìn thê từ cười đến vô hại, phản vấn: “Thật sao?” Trong mắt lóe sáng đầy vui vẻ.
Thấy thê tử gật đầu xác nhận hắn lại dẩu môi trách cứ: “Không tin không tin, hôm qua nàng không đến, không giữ lời hứa.”
Nhạc Xích Vũ thầm thở dài bất đắc dĩ cùng hắn thỏa thuận: “Chúng ta móc tay làm bằng chứng có được không, hôm qua cũng không có móc tay.” Nàng đưa ngón tay út ra trước mặt hắn.
Dương Thiên Phong vui vẻ gật đầu cũng giơ ngón tay út lên móc tay cùng nàng: “Là nàng hứa, tuyệt đối không được gạt ta nha.” Trong thâm tâm hắn biết, nàng là gạt hắn.
“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, bệnh của ngươi tốt nhất không nên rời giường” tránh đến làm phiền ta. Nàng âm thầm bồi thêm câu phía sau.
Dương Thiên Phong chậm rãi xoay đầu nhìn chiếc giường to hoa lệ của nàng. Nhạc Xích Vũ biết hắn là muốn ngủ ở đây liền cự tuyệt: “Đó là giường của ta, ngươi nên trở về nằm giường của ngươi.”
“Mẫu hậu nói ta có thể ngủ cùng nương tử một giường,” Dương Thiên Phong vẫn không muốn rời đi, hắn đưa tay lên đếm: “Phụ hoàng cũng cùng mẫu hậu ngủ một giường, đại hoàng huynh cùng đại hoàng tẩu ngủ một giường, tam hoàng đệ cùng tam đệ muội ngủ một giường, ta nàng là phu thê nên cùng nhau ngủ một giường.”
Nói xong ánh mắt long lanh cầu xin nhìn thê tử, chỉ cần hắn ngủ ở đây nàng sẽ không thể tránh hắn nữa. Chỉ là, nàng sẽ để hắn ngủ lại không?
Nhạc Xích Vũ hạ quyết tâm lắc đầu cự tuyệt: “Ta ngươi chưa thành thân không thể ngủ cùng một giường.” Trong lòng nàng có chút buồn cười, bộ dáng này của sỏa trượng phu thật khiến người yêu mãi không thôi.
Dương Thiên Phong vẫn còn nhìn chiếc giường đầy luyến tiếc như thể chỉ cần nằm trên đó rồi bắt hắn chết hắn cũng cam nguyện chấp nhận. Chỉ là thê tử cự tuyệt rồi. Hắn có lý do để ở lại nhưng một ngốc tử không thể đề ra lý do đó được.
Nhạc Xích Vũ thấy vậy lập tức cố sức nâng hắn lên nói: “Đi, ta tiễn ngươi trở về.” Nếu nàng không tiễn hắn nhất định ở lì nơi này mất.
“Nàng sẽ không rời đi?” Dương Thiên Phong nghi vấn hỏi nhưng vẫn cùng thê tử đứng lên. Hắn biết bản thân không thể ở lại nơi này rồi.
Nhạc Xích Vũ lười biếng bức một từ từ trong cổ họng ra rồi đưa hắn ra ngoài ngọa thất. Bên ngoài đám người Kim quốc cùng Trạch Nghiễm sớm đứng ở trong thính tử nghe trọn đoạn đối thoại trên. Tuy lửa giận ngập lòng nhưng ngoại trừ Nhạc Xích Vũ ra chỉ sợ không người khuyên nhủ được Dương Thiên Phong a.
Dương Thiên Phong ôm chặt lấy thê tử không chịu buông tay. Vừa ra khỏi ngọa thất hắn đưa mắt nhìn về đám người trong thính tử: quát “Ai cho các ngươi xông vào tẩm cung của nương tử?”
Cả đám người đang hành lễ đột nhiên bị mắng cũng là ngạc nhiên không nên lời. Bọn họ là vào thính tử tránh lạnh, tuyệt không như ai kia cả ngọa thất của nữ tử cũng dám xông vào a.
“Các ngươi ở đây vừa lúc, mang hắn trở về đi.” Nhạc Xích Vũ buồn bực nói. Hắn quấn lấy nàng từ nãy đến giờ vừa nặng vừa mệt.
“Không không không, ta muốn nương tử, muốn nương tử.” Dương Thiên Phong xiết chặt vòng tay như thể sợ có người tách hắn ra khỏi thê tử vậy.
“Ngươi theo bọn họ trở về đi, chút nữa chải tóc xong ta sẽ đến thăm ngươi.” Nhạc Xích Vũ lại bắt đầu dịu giọng dỗ ngọt sỏa trượng phu. Hắn thật khiến nàng tâm phiền ý loạn, bao nhiêu quyết tâm của nàng vừa thấy hắn liền đổ vỡ hết thảy, hắn đây là còn muốn thế nào? Đời trước đối xử với nàng như vậy vẫn còn chưa đủ nên đời này lại muốn thấy nàng đau lòng nữa sao?
“Không không không.” Dương Thiên Phong cố sức hét thật to. Hiện dù là ai nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không thỏa thuận đâu.
Sứ thần bất đắc dĩ hạ giọng đề nghị: “Công chúa, thứ cho thần mạo muội nhiều lời, không biết công chúa có ứng không?”
“Ngươi nói.” Nhạc Xích Vũ quá phiền rồi nên không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng.
Sứ thần thầm thở phào một hơi lại tiếp tục nói: “Vương gia như vậy còn phiền công chúa đích thân tiễn đến dịch quán.” Hiện hắn vốn có thể bức Nhạc Xích Vũ làm như vậy, dù gì vương gia nhà bọn họ bị bệnh là do Nhạc Xích Vũ nuốt lời mà thành. Mà nếu hắn ở đây to giọng quát tháo nhất định bị Dương Thiên Phong mang ra trừng trị, vẫn là nhẹ giọng thương lượng tốt.
Nhạc Xích Vũ nhíu mày nhìn bộ dáng đánh chết không buông của sỏa trượng phụ liền thỏa thuận, đợi hắn ngủ nàng liền trở về vậy. Sau khi trở về nhất định mang một đám nữ nhân chặn trước của gian phòng để hắn không thể tiến vào nữa.
“Ngươi bảo Trạch Nghiễm đỡ ngươi đi, ta mệt lắm.”
“Không muốn không muốn, ta tự đứng được không cần Trạch Nghiễm.”
Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ dùng sức mà đỡ hắn thôi. Mắt nàng không quên ra hiệu cho Trạch Nghiễm ở bên trợ lực.
Dương Thiên Phong vui vẻ cười đến híp mắt, để Trạch Nghiễm giúp mình khoác thêm áo choàng rồi ôm thê tử bước ra ngoài. Hắn biết thê tử sức lực không tốt, không thể nâng một đại nam nhân như hắn nên cũng là dùng sức đứng trợ giúp thê tử một phần lực.
Hắn nhìn xấu dung của thê tử đầy yêu thương đột nhiên lại hôn lên đó: “Nương tử nương tử, nàng thật tốt.”
Tuấn dung đỏ ửng do nhiễm bệnh, ba nghìn sợi tóc dài tùy ý xõa ra, y phục xốc xếch bẩn thiểu không giống như hình tượng ngày thường của hắn, nhưng nhìn hắn lúc này Nhạc Xích Vũ lại cảm thấy rất...đáng yêu. Hơi thở có chút gấp, giọng nói đứt quãng nhưng lại mang theo hoan hỉ ý tiến vào trong tai của Nhạc Xích Vũ.
Đám cung nữ người thì bận giúp Nhạc Xích Vũ chải tóc, người lận bận rộn dọn dẹp mấy thứ bên trong nên căn bản không biết được Dương Thiên Phong xông vào. Đến khi nghe được tiếng mở cửa các nàng còn chưa hồi thần đã thấy hắn lao đến ôm lấy Nhạc Xích Vũ rồi.
Nhạc Xích Vũ hồi qua thần lạnh mắt nhìn tuấn nhan quen thuộc trong gương, mắt nàng từ lạnh chuyển sang bi thương, nói: “Ai cho phép ngươi xông vào ngọa thất của bổn cung?” Giọng nói ba phần lạnh nhạt, bảy phần nén đau.
Dương Thiên Phong mượn cớ bệnh hỏng đầu óc xem như nghe không được vẫn ôm lấy nàng, gương mắt đỏ ửng bị không khí bên ngoài đông lạnh áp vào hõm cổ ấm áp của thể tử tìm chỗ sưởi ấm: “Nương tử nương tử, nàng thật ấm.”
Nhạc Xích Vũ khẽ thở dài quay sang đẩy hắn ra, giọng điệu có chút nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta muốn gặp nương tử, rất muốn rất muốn gặp nàng.” Hắn nhe hàm răng trắng ngây ngô cười đến vô hại. Đáp xong lại lần nữa lao vào lòng nàng tìm hơi ấm.
“Bệnh thành như vậy rồi còn đến làm gì, mau trở về đi.” Nhạc Xích Vũ lạnh lùng đẩy hắn ra, nàng nếu còn mềm lòng nhất định không chỉ bị hắn triền thân mà bản thân sẽ càng lún càng sâu không thể quay đầu nữa.
“Vì hôm qua nàng không đến, ta đợi rât lâu, rất lâu liền bệnh mất rồi.” Giọng nam trầm thấp lại mang theo một chút trách cứ khiến người nghe mủi lòng: “Hôm nay nhớ nàng nên ta lại đến.”
“Chỉ có hôm nay mới nhớ?” Nhạc Xích Vũ nghiêm giọng hỏi lại, cực lực kiềm chế bản thân không được động tâm lần nữa. Trong thâm tâm nàng biết rõ hắn là sỏa trượng phu của nàng nên kích động rất khó kiềm chế, mà hắn lại còn hướng nàng làm nũng thế này nữa.
Dương Thiên Phong lắc lắc đầu, cái mũi cao cọ cọ vào cổ của thê tử: “Hôm nào ta cũng nhớ nương tử, chỉ là hôm nay đặc biệt nhớ rất nhiều rất nhiều.”
“Gặp cũng gặp rồi, ngươi trở về đi, tranh lây nhiễm cho bổn cung.” Không chút lưu tình Nhạc Xích Vũ hạ lệnh trục khách.
“Không về không về, về sẽ không thể gặp nương tử.” Dương Thiên Phong dùng sức lắc đầu, đầu của hắn giờ này vừa choáng váng vừa đau, tay cố sức ôm chặt thê tử như sợ nàng nhân cơ hội này tống hắn trở về Kim quốc như năm đó vậy. Tâm hắn đau lắm, nỗi đau này đeo bám hắn từ khi hắn phát hiện ra người hắn luôn yêu thương chính là nàng không phải Nhạc Thanh Loan ở kiếp trước.
Nhạc Xích Vũ nhớ lại lúc ở Ngạn quốc, hài tử của Dương Thiên An cũng sinh bệnh quấn lấy nàng như vậy. Nàng dùng đủ mọi biện pháp đến cùng cũng chỉ có thả mềm giọng dụ dỗ mới xong. Nghĩ thế nàng liền chuyển giọng dỗ ngọt sỏa trượng phu.
“Ngươi trở về nghỉ ngơi trước, bệnh không thể đi lung tung được, khi nào hết bệnh ta bồi ngươi chơi đùa, được không?”
Dương Thiên Phong ngẩng đầu lên nhìn thê từ cười đến vô hại, phản vấn: “Thật sao?” Trong mắt lóe sáng đầy vui vẻ.
Thấy thê tử gật đầu xác nhận hắn lại dẩu môi trách cứ: “Không tin không tin, hôm qua nàng không đến, không giữ lời hứa.”
Nhạc Xích Vũ thầm thở dài bất đắc dĩ cùng hắn thỏa thuận: “Chúng ta móc tay làm bằng chứng có được không, hôm qua cũng không có móc tay.” Nàng đưa ngón tay út ra trước mặt hắn.
Dương Thiên Phong vui vẻ gật đầu cũng giơ ngón tay út lên móc tay cùng nàng: “Là nàng hứa, tuyệt đối không được gạt ta nha.” Trong thâm tâm hắn biết, nàng là gạt hắn.
“Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, bệnh của ngươi tốt nhất không nên rời giường” tránh đến làm phiền ta. Nàng âm thầm bồi thêm câu phía sau.
Dương Thiên Phong chậm rãi xoay đầu nhìn chiếc giường to hoa lệ của nàng. Nhạc Xích Vũ biết hắn là muốn ngủ ở đây liền cự tuyệt: “Đó là giường của ta, ngươi nên trở về nằm giường của ngươi.”
“Mẫu hậu nói ta có thể ngủ cùng nương tử một giường,” Dương Thiên Phong vẫn không muốn rời đi, hắn đưa tay lên đếm: “Phụ hoàng cũng cùng mẫu hậu ngủ một giường, đại hoàng huynh cùng đại hoàng tẩu ngủ một giường, tam hoàng đệ cùng tam đệ muội ngủ một giường, ta nàng là phu thê nên cùng nhau ngủ một giường.”
Nói xong ánh mắt long lanh cầu xin nhìn thê tử, chỉ cần hắn ngủ ở đây nàng sẽ không thể tránh hắn nữa. Chỉ là, nàng sẽ để hắn ngủ lại không?
Nhạc Xích Vũ hạ quyết tâm lắc đầu cự tuyệt: “Ta ngươi chưa thành thân không thể ngủ cùng một giường.” Trong lòng nàng có chút buồn cười, bộ dáng này của sỏa trượng phu thật khiến người yêu mãi không thôi.
Dương Thiên Phong vẫn còn nhìn chiếc giường đầy luyến tiếc như thể chỉ cần nằm trên đó rồi bắt hắn chết hắn cũng cam nguyện chấp nhận. Chỉ là thê tử cự tuyệt rồi. Hắn có lý do để ở lại nhưng một ngốc tử không thể đề ra lý do đó được.
Nhạc Xích Vũ thấy vậy lập tức cố sức nâng hắn lên nói: “Đi, ta tiễn ngươi trở về.” Nếu nàng không tiễn hắn nhất định ở lì nơi này mất.
“Nàng sẽ không rời đi?” Dương Thiên Phong nghi vấn hỏi nhưng vẫn cùng thê tử đứng lên. Hắn biết bản thân không thể ở lại nơi này rồi.
Nhạc Xích Vũ lười biếng bức một từ từ trong cổ họng ra rồi đưa hắn ra ngoài ngọa thất. Bên ngoài đám người Kim quốc cùng Trạch Nghiễm sớm đứng ở trong thính tử nghe trọn đoạn đối thoại trên. Tuy lửa giận ngập lòng nhưng ngoại trừ Nhạc Xích Vũ ra chỉ sợ không người khuyên nhủ được Dương Thiên Phong a.
Dương Thiên Phong ôm chặt lấy thê tử không chịu buông tay. Vừa ra khỏi ngọa thất hắn đưa mắt nhìn về đám người trong thính tử: quát “Ai cho các ngươi xông vào tẩm cung của nương tử?”
Cả đám người đang hành lễ đột nhiên bị mắng cũng là ngạc nhiên không nên lời. Bọn họ là vào thính tử tránh lạnh, tuyệt không như ai kia cả ngọa thất của nữ tử cũng dám xông vào a.
“Các ngươi ở đây vừa lúc, mang hắn trở về đi.” Nhạc Xích Vũ buồn bực nói. Hắn quấn lấy nàng từ nãy đến giờ vừa nặng vừa mệt.
“Không không không, ta muốn nương tử, muốn nương tử.” Dương Thiên Phong xiết chặt vòng tay như thể sợ có người tách hắn ra khỏi thê tử vậy.
“Ngươi theo bọn họ trở về đi, chút nữa chải tóc xong ta sẽ đến thăm ngươi.” Nhạc Xích Vũ lại bắt đầu dịu giọng dỗ ngọt sỏa trượng phu. Hắn thật khiến nàng tâm phiền ý loạn, bao nhiêu quyết tâm của nàng vừa thấy hắn liền đổ vỡ hết thảy, hắn đây là còn muốn thế nào? Đời trước đối xử với nàng như vậy vẫn còn chưa đủ nên đời này lại muốn thấy nàng đau lòng nữa sao?
“Không không không.” Dương Thiên Phong cố sức hét thật to. Hiện dù là ai nói gì đi nữa hắn cũng sẽ không thỏa thuận đâu.
Sứ thần bất đắc dĩ hạ giọng đề nghị: “Công chúa, thứ cho thần mạo muội nhiều lời, không biết công chúa có ứng không?”
“Ngươi nói.” Nhạc Xích Vũ quá phiền rồi nên không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng.
Sứ thần thầm thở phào một hơi lại tiếp tục nói: “Vương gia như vậy còn phiền công chúa đích thân tiễn đến dịch quán.” Hiện hắn vốn có thể bức Nhạc Xích Vũ làm như vậy, dù gì vương gia nhà bọn họ bị bệnh là do Nhạc Xích Vũ nuốt lời mà thành. Mà nếu hắn ở đây to giọng quát tháo nhất định bị Dương Thiên Phong mang ra trừng trị, vẫn là nhẹ giọng thương lượng tốt.
Nhạc Xích Vũ nhíu mày nhìn bộ dáng đánh chết không buông của sỏa trượng phụ liền thỏa thuận, đợi hắn ngủ nàng liền trở về vậy. Sau khi trở về nhất định mang một đám nữ nhân chặn trước của gian phòng để hắn không thể tiến vào nữa.
“Ngươi bảo Trạch Nghiễm đỡ ngươi đi, ta mệt lắm.”
“Không muốn không muốn, ta tự đứng được không cần Trạch Nghiễm.”
Nhạc Xích Vũ bất đắc dĩ dùng sức mà đỡ hắn thôi. Mắt nàng không quên ra hiệu cho Trạch Nghiễm ở bên trợ lực.
Dương Thiên Phong vui vẻ cười đến híp mắt, để Trạch Nghiễm giúp mình khoác thêm áo choàng rồi ôm thê tử bước ra ngoài. Hắn biết thê tử sức lực không tốt, không thể nâng một đại nam nhân như hắn nên cũng là dùng sức đứng trợ giúp thê tử một phần lực.
Hắn nhìn xấu dung của thê tử đầy yêu thương đột nhiên lại hôn lên đó: “Nương tử nương tử, nàng thật tốt.”
Bình luận facebook