Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ánh mắt anh sâu thẳm, trong suốt. Chúc Yểu bất ngờ sa vào trong đôi mắt ấy, tim cô cứ đập dữ dội theo nhịp giống như mỗi lần nhìn thấy anh. Thình thịch, thình thịch, không thể kiểm soát được. Chúc Yểu đỏ bừng mặt, hoàn hồn lại mới vội vàng trả lời. “Cà và khoai tây nữa.”
Đến căn-tin bao lâu nay, cô không còn gọi lung tung như hồi mới tới, bây giờ chỉ gọi một món mặn, hai món rau là được.
Nguyên Trạch gật đầu, quay người nói với bà cô ở bên trong. “Thêm cà tím xào cá và khoai tây cắt sợi nữa ạ.”
Anh lại hỏi Chúc Yểu, giọng dịu lại thấy rõ. “Còn gì nữa không?”
Chúc Yểu lắc đầu, thấy Nguyên Trạch lấy thẻ cơm ra định quét thì lập tức đưa chiếc thẻ trên tay mình quét vào máy, vội vàng nói: “Mình tự trả là được.” Anh đã giúp cô gọi món rồi, cô không muốn dùng thẻ của anh.
Nguyên Trạch cũng không nói gì, quét thẻ xong, Chúc Yểu nhận lấy khay cơm từ tay anh, nói khẽ. “Cảm ơn cậu.”
Tưởng Điềm Nha ở phía sau cười vui vẻ như mẹ hiền nhìn con thơ, sau đó nói với Trình Gia Úy. “Cậu và Yểu Yểu đi tìm chỗ ngồi trước đi.”
Thế là Trình Gia Úy dẫn Chúc Yểu đi tìm chỗ trống. Căn-tin rất đông người, Trình Gia Úy cao to, trong khay cơm của cậu là khoai tây sợi chua cay, thịt xào, cộng thêm món thịt kho tàu sền sệt nước thơm phức, cơm thì chất cao như núi. Cậu nghiêng đầu qua nhìn ngắm Chúc Yểu bên cạnh mình. Bình thường lúc có mặt Nguyên Trạch, cậu đâu dám nhìn kỹ cô.
Bây giờ mới dám nhìn.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, da dẻ trắng trẻo, không chỉ xinh đẹp mà trên người còn toát ra một khí chất cổ điển, cao quý và điềm đạm, làm người ta rất muốn bảo vệ cô.
Tìm được một chiếc bàn kề bên cửa sổ, họ ngồi xuống. Trình Gia Úy biết Nguyên Trạch ít nói nên muốn nói giúp cho anh. “Mình thấy dường như Nguyên Trạch… rất tốt với cậu. Bình thường cậu ấy còn không nói chuyện với con gái kìa.”
Đâu chỉ con gái, lúc ở cạnh cậu anh cũng rất ít nói, nhưng với Chúc Yểu thì lại rất quan tâm.
Trong mắt Trình Gia Úy, cô chỉ là bạn cùng bàn của Nguyên Trạch, trước kia không hề có qua lại gì, đâu biết rằng cô là công chúa của Đại Ngụy, còn Nguyên Trạch là thái phó, cho nên theo họ thấy, Nguyên Trạch đối xử với cô rất đặc biệt. Tuy nhiên… cô cũng cảm thấy Nguyên Trạch rất tốt với mình, cũng từng nghĩ, bỏ qua thân phận ngày trước, phải chăng anh cũng thích mình chút chút? Có điều cô không dám khẳng định. Dù làm công chúa cao quý bao nhiêu năm như vậy, nhưng trước mặt Nguyên Trạch, cô vẫn rất, rất tự ti.
Chúc Yểu gật đầu: “Ừ, cậu ấy… rất quan tâm tới mình.”
Trình Gia Úy cười hì hì, để lộ hàm răng trắng sáng. Chúc Yểu đặt khay cơm lên bàn, nhìn điệu cười ngây ngốc của Trình Gia Úy, cảm thấy cậu khá ngờ nghệch nên trên mặt cô cũng không khỏi nở nụ cười, mắt cong lên.
Khi Nguyên Trạch bưng khay cơm sang thì thấy tiểu công chúa đang nói cười rất vui vẻ với Trình Gia Úy. Ánh mắt anh sững lại, sau đó đặt khay cơm lên bàn, nói với Trình Gia Úy bằng chất giọng khá hờ hững. “Cậu đi lấy canh đi.”
Trình Gia Úy đứng dậy nói. “Được rồi.” Không phàn nàn gì, lập tức đi lấy canh ngay.
Nguyên Trạch đưa đũa và muỗng trên tay mình cho Chúc Yểu, sau đó mới lấy cho Tưởng Điềm Nha vừa ngồi xuống bên cạnh cô. Chúc Yểu đưa tay nhận lấy và nói cảm ơn. Tưởng Điềm Nha bên cạnh cô thấy lớp trưởng đưa đũa muỗng tới thì mắt trợn tròn xoe, vừa mừng vừa lo, quả thật là cuộc đời sang trang mà.
Trình Gia Úy nhanh chóng bưng bốn chén canh cải chua đến, chia cho bọn họ.
Bốn người bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Trạch kiệm lời, Chúc Yểu ít nói, may mà Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy cởi mở, nói nhiều. Trình Gia Úy than vãn môn toán của mình không ổn. “Vừa nhìn vào bài toán là đầu mình lại đau, chẳng giống ai kia, học cái gì cũng nhẹ nhàng.”
Ai kia đương nhiên chính là Nguyên Trạch ngồi bên cạnh.
Có lẽ là có Chúc Yểu ở đây nên Tưởng Điềm Nha rất dạn dĩ, chủ động hỏi chuyện Nguyên Trạch. “Mình bảo này lớp trưởng, thành tích của cậu tốt như thế, có phương pháp học nào có thể truyền lại cho anh em không vậy?” Tuy Nguyên Trạch là thiên tài bẩm sinh nhưng Tưởng Điềm Nha vẫn cảm thấy cho dù là ai thì cũng phải có cách học mình tâm đắc chứ.
Chúc Yểu gặm cục sườn, cũng dựng tai lên nghe lắng nghe.
Nguyên Trạch còn chưa lên tiếng thì Trình Gia Úy đã nói thay. “Phương pháp học tập gì chứ?” Cậu mỉm cười. “Tên này liếc qua là nhớ, từ nhỏ đến lớn ngay cả vở cũng không ghi chép, thứ gì cũng nhìn một lần là không quên, cậu nói xem còn cần phương pháp gì?”
Tưởng Điềm Nha “wao” một tiếng, trước kia cứ ngỡ nhìn một lần là nhớ chỉ là câu nói quá, giờ nghe Trình Gia Úy nói thế hình như nó không ngoa chút nào. Cô hơi ngạc nhiên. “Trước nay không chép bài à? Thật ngưỡng mộ cậu. Mình cũng muốn có trí nhớ kinh người như thế.”
Đôi đũa đang gắp miếng sườn hơi dừng lại, lòng Chúc Yểu cảm thấy phơi phới, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Trạch ở đối diện. Đập vào mắt đầu tiên là bàn tay anh. Cũng là đang cầm đũa, nhưng đôi đũa được anh cầm trông cũng sang hơn hẳn.
Ánh mắt cô từ từ dời lên trên… Bên tai là những tiếng ồn áo huyên náo trong căn-tin, tiếng bát đũa va vào long loảng xoảng, cả tiếng lạch xạch của cái máy quạt ở trên trần nhà, nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt anh, những âm thanh này dường như bỗng tiêu biến.
Trong mắt cô, chỉ có anh.
Lúc trước tiểu công chúa chỉ ngắm nhìn anh từ xa, cho nên cực kỳ ngưỡng mộ. Khi đó cô thậm chí còn an ủi chính mình, có lẽ vì tiếp xúc với thái phó không nhiều, chứ nếu ở bên anh lâu hơn, có thể cô sẽ phát hiện ra vài khuyết điểm của anh, có lẽ cô sẽ không còn thích anh đến vậy. Nhưng bây giờ… hoàn toàn ngược lại. Cô gần gũi anh như thế, ở cạnh anh lâu thế, càng ngày càng si mê anh.
Nguyên Trạch thả đũa xuống, cầm muỗng lên múc một muỗng canh. Mắt anh hơi hé lên, tiểu công chúa vẫn nhìn anh nãy giờ đã thu mắt về, tiếp tục ăn cơm. Cũng giống như dự yến tiệc trong cung trước kia, cô cụp mắt, nhai thật chậm, hai má hơi phồng lên, yên lặng mà đáng yêu.
Bên cạnh, hai người kia trò chuyện rôm rả. Tưởng Điềm Nha than vãn về thức ăn, nghiêng đầu nói: “Ngán đồ ăn ở căn-tin quá rồi, mình thèm lẩu cay quá.”
Trình Gia Úy đáp: “Chẳng phải trên lầu hai có lẩu cay sao?”
“Lẩu cay trên lầu hai dở chết đi được.” Tưởng Điềm Nha nhăn mặt, ra vẻ chán ghét. Sau đó cô nói ra tên một tiệm lẩu cay ở gần trường. “Ăn ở quán đó mới ngon, cuối tuần nào mình cũng đi ăn, ăn mãi không ngán.”
Trình Gia Úy chủ động đề nghị. “Vậy hay là tan học chúng ta cùng đi ăn đi.” Cậu nhìn Chúc Yểu. “Chúc Yểu, cậu cũng đi cùng nhé, mình mời.”
Tưởng Điềm Nha vội nói. “Không được đâu, tan học là tài xế nhà Yểu yểu lại đợi ngoài cổng, mẹ cậu ấy rất nghiêm, tan học là phải về nhà ngay.” Tưởng Điềm Nha tuy tính cách qua loa nhưng lại rất quan tâm đến Chúc Yểu, trước kia Chúc Yểu hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ nên cô rất ít khi dẫn Chúc Yểu đến những chỗ đông người, chẳng hạn như mấy tiệm lẩu cay.
Còn tiểu công chúa bây giờ thì lại rất muốn thử. Cô cười nói: “Được chứ, mình nhắn Tiểu Trương đến đón trễ chút là được mà.”
Tiêu Minh Châu biết Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu đi chung với cô bà cũng rất yên tâm. Hơn nữa bà cũng khá vui khi thấy con gái chịu ra ngoài chơi.
Tưởng Điềm Nha rất vui vẻ. “Vậy thì hay quá! Tan học chúng ta phải khẩn trương một chút, tiệm lẩu cay thẳng tiến.” Nói xong thì vỗ vai Chúc Yểu. “Yểu Yểu, cậu yên tâm, mình đảm bảo cậu ăn một lần thôi là nhớ mãi.”
“Ừ.”
Chúc Yểu gật đầu, hai tay cầm đũa do dự mãi một lát mới lí nhí hỏi: “Nguyên Trạch, cậu cũng đi chứ?”
Nguyên Trạch vừa ăn xong, thong thả đặt đũa xuống, nhìn vào mắt cô, không nói gì nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng.
……
Lúc tan học, cửa tiệm lẩu cay lâu đời ở gần Hành Dương đã đông nghẹt người, đa số là học sinh Hành Dương và học sinh của những trường gần đó.
Bốn người Trình Gia Úy đi thẳng đến nơi này, thu hút ánh mắt của khá nhiều người. Có những học sinh vốn chỉ đi ngang qua giờ cũng vào theo, thế là người càng đông.
Lẩu cay thập cẩm, nguyên liệu tươi sống, nóng mà thơm, cay mà đã. Tưởng Điềm Nha thích ăn cay. Bên trên các thứ thập cẩm như huyết vịt, cá viên, khoai tây, sụn bò, bánh tổ, cải thảo, nấm hương, ruột hun khói… là một lớp sa tế đỏ au, điểm xuyết trên đó là hành lá màu xanh xanh và tỏi phi vàng ươm. Hương thơm và vị cay xen lẫn với nhau bốc lên nghi ngút.
Bụng đã sớm trống không, Tưởng Điềm Nha ăn rất ngon lành, hỏi Chúc Yểu ở bên cạnh. “Thế nào? Ngon không?”
“Ừ.”
Chúc Yểu cảm thấy rất thơm. Cô không chọn đồ cay xè như Tưởng Điềm Nha mà chỉ cay vừa đủ. Thức ăn ở cung đình Đại Ngụy và ở nhà Chúc Yểu đều thiên ngọt và thanh đạm, lúc nãy Chúc Yểu còn lo là mình không ăn được cay. Bây giờ cảm thấy vị cay ăn rất đã, nóng đến nỗi chóp mũi đượm mồ hôi, môi cũng đỏ ửng lên.
Tưởng Điềm Nha cười, bảo: “Vậy sau này chúng ta thường đến đây ăn nhé.”
Trình Gia Úy bên cạnh đang nhai ngồm ngoàm cũng không quên nói theo: “Gọi mình đi chung với.”
Bên này đang ăn, hai cô gái ở bàn bên cạnh vừa ăn xong, qua đây xin số điện thoại của Nguyên Trạch. Họ mặc đồng phục màu đỏ và trắng, không phải học sinh Hành Dương.
Trình Gia Úy quen biết Nguyên Trạch đã lâu nên cảm thấy rất bình thường trước những chuyện thế này. Lần này cậu vừa định lên tiếng từ chối thay anh thì bỗng nhớ ra điều gì, mỉm cười chỉ vào Chúc Yểu ở đối diện. “Không thấy bên cạnh còn có hai cô gái khác sao? Cậu phải hỏi người ta có đồng ý không đã.”
Chúc Yểu đang nhai cá viên, bàn tay cầm đũa khựng lại, chậm rãi nuốt viên cá xuống. Cô vô thức nhìn xem sắc mặt của Nguyên Trạch, vẫn thờ ơ như cũ, có lẽ là đã quá quen rồi…
Trình Gia Úy nói thế có nghĩa là từ chối quá rõ ràng, theo lẽ thường thì mấy cô gái kia sẽ không tiếp tục mặt dày nữa. Có điều là hai cô này không được tinh tế cho lắm, còn thật tình quay sang hỏi Chúc Yểu, mắt sáng ngời, mặt đầy hy vọng hỏi: “Chị ơi, chị đồng ý không?”
Môi Chúc Yểu đỏ hồng, cô rút một tờ khăn giấy lịch sự lau miệng. Cô ngước khuôn mặt nõn nà lên, ánh mắt nghiêm túc, từ chối một cách dứt khoát. “Không đồng ý.”
Giọng cô mềm mại nhưng rất kiên quyết.
Trình Gia Úy không nhịn được cười, tằng hắng vài tiếng rồi nhìn hai cô bạn kia, giọng không nén được cười. “Nghe chưa, bạn cùng bàn của người ta bảo không cho.”
Hai cô bạn kia đành ra đi trong tiếc nuối.
Chúc Yểu cúi đầu nhìn chén lẩu cay của mình. Sau đó Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha cũng không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ăn… Không khí yên ắng, tẻ nhạt suốt một thời gian.
Bất ngờ, một tiếng “xùy” vang lên, là tiếng cười của Trình Gia Úy.
Sau đó, Tưởng Điềm Nha cũng không nén được, bật cười theo.
Hả? Chúc Yểu cầm đũa, ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Trạch, đôi mắt ấy cũng ẩn chứa nụ cười. Mặt nóng bừng lên, Chúc Yểu vội vã cúi đầu…
Tức cười đến thế sao? Chẳng phải Trình Gia Úy bảo cô trả lời à?
Cô trả lời không đồng ý thôi mà.
……
Không lâu sau đó, toàn bộ kiến thức lớp 12 đều đã được dạy xong, bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập, cũng chính là lúc mà Chúc Yểu đau khổ nhất. Người khác đã nắm vững kiến thức cơ bản, bắt đầu tổng hợp lại, còn cô nhìn những kiến thức ấy cứ như là học lần đầu vậy. Tuy có Nguyên Trạch phụ đạo nhưng cứ làm phiền người ta hoài, trong lòng cô cũng thấy ngại.
Trời trở lạnh dần, tiểu công chúa vẫn luôn sợ lạnh nên không thể không bắt đầu mặt chiếc quần giữ nhiệt mà dì Phương chuẩn bị cho cô. Tưởng Điềm Nha biết chuyện thì rất nhạc nhiên. “Không phải chứ Yểu Yểu, mới giờ này mà cậu mặc quần giữ nhiệt à.” Các cô gái ở tuổi này rất thích làm đẹp, rất hiếm có người chịu tự giác mặc quần giữ nhiệt như thế.
Tưởng Điềm Nha véo má Chúc Yểu, nói với vẻ cưng chiều. “Yểu Yểu, cậu thật là ngoan.” Mẹ cô cứ phải càu nhàu lải nhải mấy lần thì cô mới chịu mặc.
Chúc Yểu đang tập trung học từ vựng, lúc này dừng lại, thành thật trả lời. “Mình lạnh mà.”
Ngày xưa, trong tẩm cung của tiểu công chúa có đốt địa long, vừa vào đông là gần như cô không ra ngoài. Bây giờ mặc dù chưa quá lạnh nhưng mới sáng sớm đã phải dậy đi học, mặc bộ đồng phục mỏng manh, hoàn toàn không đủ giữ ấm. Tuy quần giữ nhiệt xấu thật nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Hết giờ truy bài buổi sáng, cô chủ nhiệm Ưng Úc Lưu bước vào lớp.
Theo sau cô là một nam sinh, vừa bước vào liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Cô Ưng khẽ mỉm cười, giới thiệu với mọi người. “Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Nào, Đường Việt, em tự giới thiệu mình đi.”
Cậu bạn mới nhìn thư sinh trắng trẻo, cao cao gầy gầy, trông gọn gàng sạch sẽ.
Chúc Yểu đang học từ vựng cũng vô thức nhìn lên bục giảng một cái. Không biết sao cô cảm thấy cậu bạn mới này hơi quen quen.
Cậu bạn đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, giọng nói cũng giống như ngoại hình của cậu vậy, khá trong trẻo. Khi ánh mắt lướt qua các bạn bên dưới, nhìn thấy Chúc Yểu thì có một thoáng ngây người.
Nguyên Trạch đang đọc sách, vốn cũng không để ý lắm, chỉ tiện mắt liếc một cái, khi thấy điểm dừng của tầm mắt cậu bạn kia thì vô thức nghiêng đầu qua… liền thấy tiểu công chúa bên cạnh cũng đang nhìn người ta, hơn nữa còn nhìn rất lâu.
Nguyên Trạch từ từ gấp quyển sách trên tay mình lại với vẻ mặt khá lãnh đạm.
Đến căn-tin bao lâu nay, cô không còn gọi lung tung như hồi mới tới, bây giờ chỉ gọi một món mặn, hai món rau là được.
Nguyên Trạch gật đầu, quay người nói với bà cô ở bên trong. “Thêm cà tím xào cá và khoai tây cắt sợi nữa ạ.”
Anh lại hỏi Chúc Yểu, giọng dịu lại thấy rõ. “Còn gì nữa không?”
Chúc Yểu lắc đầu, thấy Nguyên Trạch lấy thẻ cơm ra định quét thì lập tức đưa chiếc thẻ trên tay mình quét vào máy, vội vàng nói: “Mình tự trả là được.” Anh đã giúp cô gọi món rồi, cô không muốn dùng thẻ của anh.
Nguyên Trạch cũng không nói gì, quét thẻ xong, Chúc Yểu nhận lấy khay cơm từ tay anh, nói khẽ. “Cảm ơn cậu.”
Tưởng Điềm Nha ở phía sau cười vui vẻ như mẹ hiền nhìn con thơ, sau đó nói với Trình Gia Úy. “Cậu và Yểu Yểu đi tìm chỗ ngồi trước đi.”
Thế là Trình Gia Úy dẫn Chúc Yểu đi tìm chỗ trống. Căn-tin rất đông người, Trình Gia Úy cao to, trong khay cơm của cậu là khoai tây sợi chua cay, thịt xào, cộng thêm món thịt kho tàu sền sệt nước thơm phức, cơm thì chất cao như núi. Cậu nghiêng đầu qua nhìn ngắm Chúc Yểu bên cạnh mình. Bình thường lúc có mặt Nguyên Trạch, cậu đâu dám nhìn kỹ cô.
Bây giờ mới dám nhìn.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, da dẻ trắng trẻo, không chỉ xinh đẹp mà trên người còn toát ra một khí chất cổ điển, cao quý và điềm đạm, làm người ta rất muốn bảo vệ cô.
Tìm được một chiếc bàn kề bên cửa sổ, họ ngồi xuống. Trình Gia Úy biết Nguyên Trạch ít nói nên muốn nói giúp cho anh. “Mình thấy dường như Nguyên Trạch… rất tốt với cậu. Bình thường cậu ấy còn không nói chuyện với con gái kìa.”
Đâu chỉ con gái, lúc ở cạnh cậu anh cũng rất ít nói, nhưng với Chúc Yểu thì lại rất quan tâm.
Trong mắt Trình Gia Úy, cô chỉ là bạn cùng bàn của Nguyên Trạch, trước kia không hề có qua lại gì, đâu biết rằng cô là công chúa của Đại Ngụy, còn Nguyên Trạch là thái phó, cho nên theo họ thấy, Nguyên Trạch đối xử với cô rất đặc biệt. Tuy nhiên… cô cũng cảm thấy Nguyên Trạch rất tốt với mình, cũng từng nghĩ, bỏ qua thân phận ngày trước, phải chăng anh cũng thích mình chút chút? Có điều cô không dám khẳng định. Dù làm công chúa cao quý bao nhiêu năm như vậy, nhưng trước mặt Nguyên Trạch, cô vẫn rất, rất tự ti.
Chúc Yểu gật đầu: “Ừ, cậu ấy… rất quan tâm tới mình.”
Trình Gia Úy cười hì hì, để lộ hàm răng trắng sáng. Chúc Yểu đặt khay cơm lên bàn, nhìn điệu cười ngây ngốc của Trình Gia Úy, cảm thấy cậu khá ngờ nghệch nên trên mặt cô cũng không khỏi nở nụ cười, mắt cong lên.
Khi Nguyên Trạch bưng khay cơm sang thì thấy tiểu công chúa đang nói cười rất vui vẻ với Trình Gia Úy. Ánh mắt anh sững lại, sau đó đặt khay cơm lên bàn, nói với Trình Gia Úy bằng chất giọng khá hờ hững. “Cậu đi lấy canh đi.”
Trình Gia Úy đứng dậy nói. “Được rồi.” Không phàn nàn gì, lập tức đi lấy canh ngay.
Nguyên Trạch đưa đũa và muỗng trên tay mình cho Chúc Yểu, sau đó mới lấy cho Tưởng Điềm Nha vừa ngồi xuống bên cạnh cô. Chúc Yểu đưa tay nhận lấy và nói cảm ơn. Tưởng Điềm Nha bên cạnh cô thấy lớp trưởng đưa đũa muỗng tới thì mắt trợn tròn xoe, vừa mừng vừa lo, quả thật là cuộc đời sang trang mà.
Trình Gia Úy nhanh chóng bưng bốn chén canh cải chua đến, chia cho bọn họ.
Bốn người bắt đầu ăn cơm.
Nguyên Trạch kiệm lời, Chúc Yểu ít nói, may mà Tưởng Điềm Nha và Trình Gia Úy cởi mở, nói nhiều. Trình Gia Úy than vãn môn toán của mình không ổn. “Vừa nhìn vào bài toán là đầu mình lại đau, chẳng giống ai kia, học cái gì cũng nhẹ nhàng.”
Ai kia đương nhiên chính là Nguyên Trạch ngồi bên cạnh.
Có lẽ là có Chúc Yểu ở đây nên Tưởng Điềm Nha rất dạn dĩ, chủ động hỏi chuyện Nguyên Trạch. “Mình bảo này lớp trưởng, thành tích của cậu tốt như thế, có phương pháp học nào có thể truyền lại cho anh em không vậy?” Tuy Nguyên Trạch là thiên tài bẩm sinh nhưng Tưởng Điềm Nha vẫn cảm thấy cho dù là ai thì cũng phải có cách học mình tâm đắc chứ.
Chúc Yểu gặm cục sườn, cũng dựng tai lên nghe lắng nghe.
Nguyên Trạch còn chưa lên tiếng thì Trình Gia Úy đã nói thay. “Phương pháp học tập gì chứ?” Cậu mỉm cười. “Tên này liếc qua là nhớ, từ nhỏ đến lớn ngay cả vở cũng không ghi chép, thứ gì cũng nhìn một lần là không quên, cậu nói xem còn cần phương pháp gì?”
Tưởng Điềm Nha “wao” một tiếng, trước kia cứ ngỡ nhìn một lần là nhớ chỉ là câu nói quá, giờ nghe Trình Gia Úy nói thế hình như nó không ngoa chút nào. Cô hơi ngạc nhiên. “Trước nay không chép bài à? Thật ngưỡng mộ cậu. Mình cũng muốn có trí nhớ kinh người như thế.”
Đôi đũa đang gắp miếng sườn hơi dừng lại, lòng Chúc Yểu cảm thấy phơi phới, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Trạch ở đối diện. Đập vào mắt đầu tiên là bàn tay anh. Cũng là đang cầm đũa, nhưng đôi đũa được anh cầm trông cũng sang hơn hẳn.
Ánh mắt cô từ từ dời lên trên… Bên tai là những tiếng ồn áo huyên náo trong căn-tin, tiếng bát đũa va vào long loảng xoảng, cả tiếng lạch xạch của cái máy quạt ở trên trần nhà, nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt anh, những âm thanh này dường như bỗng tiêu biến.
Trong mắt cô, chỉ có anh.
Lúc trước tiểu công chúa chỉ ngắm nhìn anh từ xa, cho nên cực kỳ ngưỡng mộ. Khi đó cô thậm chí còn an ủi chính mình, có lẽ vì tiếp xúc với thái phó không nhiều, chứ nếu ở bên anh lâu hơn, có thể cô sẽ phát hiện ra vài khuyết điểm của anh, có lẽ cô sẽ không còn thích anh đến vậy. Nhưng bây giờ… hoàn toàn ngược lại. Cô gần gũi anh như thế, ở cạnh anh lâu thế, càng ngày càng si mê anh.
Nguyên Trạch thả đũa xuống, cầm muỗng lên múc một muỗng canh. Mắt anh hơi hé lên, tiểu công chúa vẫn nhìn anh nãy giờ đã thu mắt về, tiếp tục ăn cơm. Cũng giống như dự yến tiệc trong cung trước kia, cô cụp mắt, nhai thật chậm, hai má hơi phồng lên, yên lặng mà đáng yêu.
Bên cạnh, hai người kia trò chuyện rôm rả. Tưởng Điềm Nha than vãn về thức ăn, nghiêng đầu nói: “Ngán đồ ăn ở căn-tin quá rồi, mình thèm lẩu cay quá.”
Trình Gia Úy đáp: “Chẳng phải trên lầu hai có lẩu cay sao?”
“Lẩu cay trên lầu hai dở chết đi được.” Tưởng Điềm Nha nhăn mặt, ra vẻ chán ghét. Sau đó cô nói ra tên một tiệm lẩu cay ở gần trường. “Ăn ở quán đó mới ngon, cuối tuần nào mình cũng đi ăn, ăn mãi không ngán.”
Trình Gia Úy chủ động đề nghị. “Vậy hay là tan học chúng ta cùng đi ăn đi.” Cậu nhìn Chúc Yểu. “Chúc Yểu, cậu cũng đi cùng nhé, mình mời.”
Tưởng Điềm Nha vội nói. “Không được đâu, tan học là tài xế nhà Yểu yểu lại đợi ngoài cổng, mẹ cậu ấy rất nghiêm, tan học là phải về nhà ngay.” Tưởng Điềm Nha tuy tính cách qua loa nhưng lại rất quan tâm đến Chúc Yểu, trước kia Chúc Yểu hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ nên cô rất ít khi dẫn Chúc Yểu đến những chỗ đông người, chẳng hạn như mấy tiệm lẩu cay.
Còn tiểu công chúa bây giờ thì lại rất muốn thử. Cô cười nói: “Được chứ, mình nhắn Tiểu Trương đến đón trễ chút là được mà.”
Tiêu Minh Châu biết Tưởng Điềm Nha, Chúc Yểu đi chung với cô bà cũng rất yên tâm. Hơn nữa bà cũng khá vui khi thấy con gái chịu ra ngoài chơi.
Tưởng Điềm Nha rất vui vẻ. “Vậy thì hay quá! Tan học chúng ta phải khẩn trương một chút, tiệm lẩu cay thẳng tiến.” Nói xong thì vỗ vai Chúc Yểu. “Yểu Yểu, cậu yên tâm, mình đảm bảo cậu ăn một lần thôi là nhớ mãi.”
“Ừ.”
Chúc Yểu gật đầu, hai tay cầm đũa do dự mãi một lát mới lí nhí hỏi: “Nguyên Trạch, cậu cũng đi chứ?”
Nguyên Trạch vừa ăn xong, thong thả đặt đũa xuống, nhìn vào mắt cô, không nói gì nhiều, chỉ khẽ ừ một tiếng.
……
Lúc tan học, cửa tiệm lẩu cay lâu đời ở gần Hành Dương đã đông nghẹt người, đa số là học sinh Hành Dương và học sinh của những trường gần đó.
Bốn người Trình Gia Úy đi thẳng đến nơi này, thu hút ánh mắt của khá nhiều người. Có những học sinh vốn chỉ đi ngang qua giờ cũng vào theo, thế là người càng đông.
Lẩu cay thập cẩm, nguyên liệu tươi sống, nóng mà thơm, cay mà đã. Tưởng Điềm Nha thích ăn cay. Bên trên các thứ thập cẩm như huyết vịt, cá viên, khoai tây, sụn bò, bánh tổ, cải thảo, nấm hương, ruột hun khói… là một lớp sa tế đỏ au, điểm xuyết trên đó là hành lá màu xanh xanh và tỏi phi vàng ươm. Hương thơm và vị cay xen lẫn với nhau bốc lên nghi ngút.
Bụng đã sớm trống không, Tưởng Điềm Nha ăn rất ngon lành, hỏi Chúc Yểu ở bên cạnh. “Thế nào? Ngon không?”
“Ừ.”
Chúc Yểu cảm thấy rất thơm. Cô không chọn đồ cay xè như Tưởng Điềm Nha mà chỉ cay vừa đủ. Thức ăn ở cung đình Đại Ngụy và ở nhà Chúc Yểu đều thiên ngọt và thanh đạm, lúc nãy Chúc Yểu còn lo là mình không ăn được cay. Bây giờ cảm thấy vị cay ăn rất đã, nóng đến nỗi chóp mũi đượm mồ hôi, môi cũng đỏ ửng lên.
Tưởng Điềm Nha cười, bảo: “Vậy sau này chúng ta thường đến đây ăn nhé.”
Trình Gia Úy bên cạnh đang nhai ngồm ngoàm cũng không quên nói theo: “Gọi mình đi chung với.”
Bên này đang ăn, hai cô gái ở bàn bên cạnh vừa ăn xong, qua đây xin số điện thoại của Nguyên Trạch. Họ mặc đồng phục màu đỏ và trắng, không phải học sinh Hành Dương.
Trình Gia Úy quen biết Nguyên Trạch đã lâu nên cảm thấy rất bình thường trước những chuyện thế này. Lần này cậu vừa định lên tiếng từ chối thay anh thì bỗng nhớ ra điều gì, mỉm cười chỉ vào Chúc Yểu ở đối diện. “Không thấy bên cạnh còn có hai cô gái khác sao? Cậu phải hỏi người ta có đồng ý không đã.”
Chúc Yểu đang nhai cá viên, bàn tay cầm đũa khựng lại, chậm rãi nuốt viên cá xuống. Cô vô thức nhìn xem sắc mặt của Nguyên Trạch, vẫn thờ ơ như cũ, có lẽ là đã quá quen rồi…
Trình Gia Úy nói thế có nghĩa là từ chối quá rõ ràng, theo lẽ thường thì mấy cô gái kia sẽ không tiếp tục mặt dày nữa. Có điều là hai cô này không được tinh tế cho lắm, còn thật tình quay sang hỏi Chúc Yểu, mắt sáng ngời, mặt đầy hy vọng hỏi: “Chị ơi, chị đồng ý không?”
Môi Chúc Yểu đỏ hồng, cô rút một tờ khăn giấy lịch sự lau miệng. Cô ngước khuôn mặt nõn nà lên, ánh mắt nghiêm túc, từ chối một cách dứt khoát. “Không đồng ý.”
Giọng cô mềm mại nhưng rất kiên quyết.
Trình Gia Úy không nhịn được cười, tằng hắng vài tiếng rồi nhìn hai cô bạn kia, giọng không nén được cười. “Nghe chưa, bạn cùng bàn của người ta bảo không cho.”
Hai cô bạn kia đành ra đi trong tiếc nuối.
Chúc Yểu cúi đầu nhìn chén lẩu cay của mình. Sau đó Trình Gia Úy và Tưởng Điềm Nha cũng không nói gì nữa, chỉ tiếp tục ăn… Không khí yên ắng, tẻ nhạt suốt một thời gian.
Bất ngờ, một tiếng “xùy” vang lên, là tiếng cười của Trình Gia Úy.
Sau đó, Tưởng Điềm Nha cũng không nén được, bật cười theo.
Hả? Chúc Yểu cầm đũa, ngơ ngác ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Trạch, đôi mắt ấy cũng ẩn chứa nụ cười. Mặt nóng bừng lên, Chúc Yểu vội vã cúi đầu…
Tức cười đến thế sao? Chẳng phải Trình Gia Úy bảo cô trả lời à?
Cô trả lời không đồng ý thôi mà.
……
Không lâu sau đó, toàn bộ kiến thức lớp 12 đều đã được dạy xong, bắt đầu bước vào giai đoạn ôn tập, cũng chính là lúc mà Chúc Yểu đau khổ nhất. Người khác đã nắm vững kiến thức cơ bản, bắt đầu tổng hợp lại, còn cô nhìn những kiến thức ấy cứ như là học lần đầu vậy. Tuy có Nguyên Trạch phụ đạo nhưng cứ làm phiền người ta hoài, trong lòng cô cũng thấy ngại.
Trời trở lạnh dần, tiểu công chúa vẫn luôn sợ lạnh nên không thể không bắt đầu mặt chiếc quần giữ nhiệt mà dì Phương chuẩn bị cho cô. Tưởng Điềm Nha biết chuyện thì rất nhạc nhiên. “Không phải chứ Yểu Yểu, mới giờ này mà cậu mặc quần giữ nhiệt à.” Các cô gái ở tuổi này rất thích làm đẹp, rất hiếm có người chịu tự giác mặc quần giữ nhiệt như thế.
Tưởng Điềm Nha véo má Chúc Yểu, nói với vẻ cưng chiều. “Yểu Yểu, cậu thật là ngoan.” Mẹ cô cứ phải càu nhàu lải nhải mấy lần thì cô mới chịu mặc.
Chúc Yểu đang tập trung học từ vựng, lúc này dừng lại, thành thật trả lời. “Mình lạnh mà.”
Ngày xưa, trong tẩm cung của tiểu công chúa có đốt địa long, vừa vào đông là gần như cô không ra ngoài. Bây giờ mặc dù chưa quá lạnh nhưng mới sáng sớm đã phải dậy đi học, mặc bộ đồng phục mỏng manh, hoàn toàn không đủ giữ ấm. Tuy quần giữ nhiệt xấu thật nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Hết giờ truy bài buổi sáng, cô chủ nhiệm Ưng Úc Lưu bước vào lớp.
Theo sau cô là một nam sinh, vừa bước vào liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Cô Ưng khẽ mỉm cười, giới thiệu với mọi người. “Đây là học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Nào, Đường Việt, em tự giới thiệu mình đi.”
Cậu bạn mới nhìn thư sinh trắng trẻo, cao cao gầy gầy, trông gọn gàng sạch sẽ.
Chúc Yểu đang học từ vựng cũng vô thức nhìn lên bục giảng một cái. Không biết sao cô cảm thấy cậu bạn mới này hơi quen quen.
Cậu bạn đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, giọng nói cũng giống như ngoại hình của cậu vậy, khá trong trẻo. Khi ánh mắt lướt qua các bạn bên dưới, nhìn thấy Chúc Yểu thì có một thoáng ngây người.
Nguyên Trạch đang đọc sách, vốn cũng không để ý lắm, chỉ tiện mắt liếc một cái, khi thấy điểm dừng của tầm mắt cậu bạn kia thì vô thức nghiêng đầu qua… liền thấy tiểu công chúa bên cạnh cũng đang nhìn người ta, hơn nữa còn nhìn rất lâu.
Nguyên Trạch từ từ gấp quyển sách trên tay mình lại với vẻ mặt khá lãnh đạm.
Bình luận facebook