Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi.
Chúc Yểu dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu thì phòng khách đã dọn sẵn bữa sáng. Chúc Tấn Ung còn vùi trong ổ chăn ấm, chưa chịu dậy nên bàn ăn chỉ có mình Tiêu Minh Châu đang ăn. Bà mặc đồ ở nhà, hiếm khi nhàn rỗi đến vậy. Chúc Yểu bước tới nói với Tiêu Minh Châu rằng mình lên trường mới ăn sáng, bà cũng không phản đối, chỉ căn dặn cô phải mặc thật ấm.
Chúc Yểu gật đầu, đến chỗ góc cửa thay đôi bốt đi tuyết. Mang giày xong, cô nhận lấy nón và khăn choàng cổ từ dì Phương đứng bên cạnh. Lúc quấn khăn choàng, cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân. Chúc Yểu nhìn sang thì thấy Chúc Hằng đang vừa ngáp vừa bước xuống lầu.
Ngược lại với vẻ dày dặn ấm áp của Chúc Yểu, Chúc Hằng ăn mặc rất phong phanh. Cậu không mặc áo khoác dày bên ngoài, chỉ tròng một chiếc áo len màu trắng mỏng manh, bên dưới là chiếc quần jean đen rách te tua. Có lẽ vì mới từ trong chăn bật dậy, đầu tóc cậu hơi rối, vài cọng tóc còn dựng đứng lên trông khá nghịch ngợm. Hai mắt cậu trống rỗng, vô hồn.
Bàn tay đang cầm tờ báo của Tiêu Minh Châu run lên, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao dậy sớm thế? Uống lộn thuốc rồi à?”
Chúc Hằng thường xuyên dậy trễ, đặc biệt là khi trời lạnh. Ban đêm cậu thức trắng để chơi game, ban ngày thì ngủ đến khi mặt trời lên tới ngọn sào, mãi đến khi Chúc Tấn Ung vào xốc chăn lên, dùng bàn tay lạnh như băng sờ vào cổ cậu thì cậu mới bất đắc dĩ bật dậy khỏi giường trong cơn bực bội.
Chúc Hằng không mở mắt nổi, rõ ràng là chưa ngủ đủ, cứ đưa tay dụi mắt rồi uể oải nằm xoài ra bàn ăn. Tiếp đó, cậu bốc một cái bánh bao nhỏ cho vào miệng, vừa nhai ngồm ngoàm vừa trả lời: “Con đi học với Yểu Yểu.”
Mặc áo khoác vào, Chúc Hằng đút hai tay vào túi quần, ngước mắt lên, nói với Chúc Yểu: “Đi thôi, đến trường nào.”
Chúc Yểu nghĩ, có lẽ anh mình đã biết chuyện cô và Nguyên Trạch hẹn ăn sáng với nhau hôm nay.
……
Các học sinh tốp năm tốp ba đi trên đường, ai ai cũng đội nón, mặc áo bông, vừa đi vừa nghịch tuyết, cười giỡn hi hi ha ha.
Gió ùa vào mặt đau rát như dao cắt qua. Gần đây Trình Gia Úy bị ho nhẹ, cậu mặc chiếc áo bông dày cộm, cưỡi chiếc xe đạp theo sau Nguyên Trạch, hỏi: “Mình bảo này, hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Trình Gia Úy và Nguyên Trạch ở chung một khu, ba mẹ Nguyên Trạch qua đời sớm, anh do một tay ông nội mình là Nguyên Hạc Niên nuôi lớn. Nguyên Hạc Niên là nhà khảo cổ học có tiếng, thông thái và nghiêm khắc. Từ nhỏ Nguyên Trạch đã theo ông nên tính cách chững chạc hơn nhiều so với các bạn nam cùng trang lứa. Ba của Trình Gia Úy vừa hay chính là học trò cưng của Nguyên Hạc Niên, ông thường dẫn ba cậu đến những nơi khác nghiên cứu, có khi đi mấy tháng mới về.
Vì ở gần nên mẹ Trình Gia Úy rất quan tâm Nguyên Trạch. Hôm qua bà làm bánh sủi cảo, bảo Trình Gia Úy mang qua cho Nguyên Trạch, không ngờ đến nhà anh thì anh lại không có nhà.
Dung mạo Nguyên Trạch thanh thoát. Băng tuyết xung quanh dường như không chút ảnh hưởng đến khí chất của anh. Làn da trắng trẻo toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng giọng anh thì lại khá ôn hòa: “Không có gì.”
Trình Gia Úy hứ một tiếng, đôi chân dài nhàn nhã đạp trên bàn đạp của chiếc xe, chậm rãi chạy sát Nguyên Trạch hơn. Sau đó, cậu huých vào cánh tay anh, nói thật khẽ: “Chuyện của hai người các cậu, bộ tưởng mình đui chắc.” Giảng bài này, ăn cơm chung này, ngay cả tan học về nhà cũng kè kè với nhau như sam còn gì.
Có cơn gió lùa vào cổ áo, Trình Gia Úy cắn chặt răng vì lạnh nhưng giọng rất thoải mái: “Không phải nói chứ trước đây mình còn tưởng rằng với tính cách của cậu, e là lên đến đại học mới biết yêu đương.”
Nguyên Trạch không đáp lại.
Trình Gia Úy tiếp tục cười nói: “Đừng tưởng cậu giấu rất giỏi, người xung quanh ai cũng nhận ra hết rồi. Cậu không biết đấy thôi, lúc nhìn Chúc Yểu ánh mắt cậu dịu dàng đến cỡ nào… Chậc chậc, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ từ tốn. Nhiều khi mình và Tưởng Điềm Nha ngồi bên cạnh cũng ngại vì làm kỳ đà cản mũi đấy.”
Nói xong, cậu còn nháy mắt có vẻ rất gian xảo, hỏi Nguyên Trạch: “Mình bảo này… đừng nói là… cậu đã sớm thương thầm Chúc Yểu nhé?”
Vừa nói xong, Trình Gia Úy liền cảm thấy chiếc xe đạp bên cạnh mình tăng tốc thấy rõ, chỉ chớp mắt đã bỏ cậu lại đằng sau với một khoảng cách khá lớn. Trình Gia Úy mỉm cười, tằng hắng vài tiếng, cuối cùng không nhịn được phải bật cười. Chân cậu đạp nhanh hơn, gọi to trong gió lạnh: “Đợi mình với chứ.”
Đến trước cửa một tiệm bánh bao gần trường, Trình Gia Úy dừng xe lại theo Nguyên Trạch. Chân chống xuống đất, người hơi nghiêng về phía bên trái, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Trạch, cậu nhướng mày, ồ lên một tiếng. “Đó chẳng phải bạn cùng bàn của cậu ư.”
Chúc Yểu mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, đội nón, quấn khăn quàng cổ, che chắn rất kín kẽ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng. Cô vừa xuống xe, nhìn thấy Nguyên Trạch liền đưa tay tháo khăn quàng cổ ra, đôi mắt long lánh thoáng chốc trở nên sáng ngời, sau đó môi cong lên, đôi bốt đi tuyết chạy lạch bạch về phía này.
Chúc Hằng xuống xe theo, rụt cổ lại, đi sau Chúc Yểu.
Hai phút sau, bốn người đi vào trong tiệm bánh bao, tìm một cái bàn và ngồi xuống.
Băng tuyết lạnh lẽo bị ngăn cách ở bên ngoài. Chúc Yểu ngồi trong cùng, bên cạnh là Chúc Hằng, đối diện là Nguyên Trạch. Mấy xửng bánh bao súp và bốn bát đậu nành có rải hành bốc hơi nghi ngút nhanh chóng được mang lên trên chiếc bàn đã lau sạch sẽ.
Bánh bao súp vỏ mỏng, nhân nhiều. Cắn nguyên cái bánh, nước súp tràn ra trong miệng. Chúc Yểu ăn một cái, môi bóng dầu, khóe miệng có chút nước súp ứa ra. Đang định giơ tay lấy tờ khăn giấy thì đã có một bàn tay còn nhanh nhẹn hơn, rút hẳn hai tờ khăn đưa vào tay cô.
Bàn tay đang vươn ra của Chúc Yểu khựng lại, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Nguyên Trạch, từ từ nhận lấy tờ khăn giấy.
Nhìn loạt hành động này, Chúc Hằng không lên tiếng ư hử gì, chỉ biết nhét liên tục hai cái bánh bao vào trong miệng. Vì ăn vội nên bị nghẹn, thế là Trình Gia Úy cũng vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Chúc Hằng hờ hững nói một câu “cảm ơn” rồi lau miệng, sau đó liếc nhìn Nguyên Trạch. Biết sáng nay em gái không ăn sáng ở nhà, chắc chắc là cùng ăn với Nguyên Trạch cho nên cậu mới phá lệ dậy sớm, cùng đến trường với cô.
Chúc Hằng là đại ca của Hành Dương, Trình Gia Úy cũng nghe tiếng cậu nhưng chưa từng được tiếp xúc. Đến khi nhắc lại chuyện mấy tháng trước, Chúc Hằng mới nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại: “Tiểu Giai?”
“Đúng vậy, Hứa Tiểu Giai lớp 12.11 ấy.” Trình Gia Úy xấu hổ gãi đầu. “Lúc đó mình rất thích cậu ấy, còn viết thư tình hẹn cậu ấy cuối tuần đi xem phim, không ngờ…”
Không ngờ Hứa Tiểu Giai đi mướn phòng khách sạn với Chúc Hằng.
Chuyện này rất lâu sau Trình Gia Úy mới biết được.
Chúc Hằng nắm tay trái lại, đưa lên gần miệng tằng hắng vài tiếng. “Vậy thật là ngại quá.” Nói thế nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì à ngại cả.
Trình Gia Úy mỉm cười. “Không có gì, chuyện đã qua rồi.”
Hơn nữa khi đó Trình Gia Úy thích Hứa Tiểu Giai cũng là vì cảm thấy cô bạn này trong sáng đáng yêu. Không ngờ cô cũng như những cô gái khác, thấy Chúc Hằng có tiền là một hai đu bám lấy. Sau này chia tay với Chúc Hằng, cô còn dây dưa không dứt, cứ bám lấy Chúc Hằng không chịu buông. Lúc đầu Trình Gia Úy cũng rất ghét Chúc Hằng, cảm thấy cậu chen ngang cướp bạn gái người ta. Sau này nghĩ thông suốt, nếu Chúc Hằng không xuất hiện, có lẽ cậu đã ngã một vố thật đau.
Chúc Hằng ăn hết một xửng bánh bao, đang chuẩn bị uống sữa đậu nành. Ai dè mắt liếc ra ngoài đường, thấy hai bóng người lướt qua, mày cậu bỗng cau lai, sau đó đặt đũa xuống rồi đứng lên nói với Nguyên Trạch. “Thầy… anh nhớ đưa em gái tôi đến trường nhanh nhanh, đừng ngồi đây quá lâu. Tôi đi trước đây.”
Lúc nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, mắt mở không ra, giờ cả xửng bánh bao vào bụng, dưới chân như có gắn động cơ, cậu vội vội vàng vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài có cậu học sinh đang chuẩn bị đi vào, tay giơ lên đẩy cửa. Thấy Chúc Hằng đi ra, chân cậu ta rụt lại, vội vàng đứng sang một bên, nhường đường cho Chúc Hằng.
Trình Gia Úy quay người lại, vịn vào lưng ghế dựa, nhìn một lát rồi tò mò hỏi Chúc Yểu. “Người vừa đi qua khi nãy là Phùng Tinh Vãn lớp 12.7 phải không. Anh cậu còn thích cậu ấy à?” Hai tháng trước có lời đồn về Chúc Hằng và Phùng Tinh Vãn, từ lúc bị thầy Phùng hiệu trưởng phát hiện, cái cậu Chúc Hằng mới chịu yên đôi chút.
Chúc Hằng rất phong lưu, thay bạn gái như thay áo, gần như chưa ai quá một tháng. Cứ tưởng chuyện cậu và Phùng Tinh Vãn cứ thế mà kết thúc chứ, dù gì ba cô ấy cũng là hiệu trưởng mà, như thế Chúc Hằng cũng không tiện trêu ghẹo con gái ông ấy dưới mắt người ta.
Trình Gia Úy không biết chuyện mấy người này ở Đại Ngụy, Chúc Yểu cũng không tiện giải thích với cậu nên đành nói: “Ừ, anh mình… cũng rất thích Phùng Tinh Vãn.”
Cả hai đời Chúc Hằng đều không thiếu người theo, nhưng đây là lần đầu tiên anh thú nhận với cô mình thích một cô gái.
Trình Gia Úy cười, đút một cái bánh bao vào miệng, ung dung nói: “Mình cảm thấy lần này anh cậu gặp chông gai rồi đây.”
Chúc Yểu dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân xong, xuống lầu thì phòng khách đã dọn sẵn bữa sáng. Chúc Tấn Ung còn vùi trong ổ chăn ấm, chưa chịu dậy nên bàn ăn chỉ có mình Tiêu Minh Châu đang ăn. Bà mặc đồ ở nhà, hiếm khi nhàn rỗi đến vậy. Chúc Yểu bước tới nói với Tiêu Minh Châu rằng mình lên trường mới ăn sáng, bà cũng không phản đối, chỉ căn dặn cô phải mặc thật ấm.
Chúc Yểu gật đầu, đến chỗ góc cửa thay đôi bốt đi tuyết. Mang giày xong, cô nhận lấy nón và khăn choàng cổ từ dì Phương đứng bên cạnh. Lúc quấn khăn choàng, cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân. Chúc Yểu nhìn sang thì thấy Chúc Hằng đang vừa ngáp vừa bước xuống lầu.
Ngược lại với vẻ dày dặn ấm áp của Chúc Yểu, Chúc Hằng ăn mặc rất phong phanh. Cậu không mặc áo khoác dày bên ngoài, chỉ tròng một chiếc áo len màu trắng mỏng manh, bên dưới là chiếc quần jean đen rách te tua. Có lẽ vì mới từ trong chăn bật dậy, đầu tóc cậu hơi rối, vài cọng tóc còn dựng đứng lên trông khá nghịch ngợm. Hai mắt cậu trống rỗng, vô hồn.
Bàn tay đang cầm tờ báo của Tiêu Minh Châu run lên, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao dậy sớm thế? Uống lộn thuốc rồi à?”
Chúc Hằng thường xuyên dậy trễ, đặc biệt là khi trời lạnh. Ban đêm cậu thức trắng để chơi game, ban ngày thì ngủ đến khi mặt trời lên tới ngọn sào, mãi đến khi Chúc Tấn Ung vào xốc chăn lên, dùng bàn tay lạnh như băng sờ vào cổ cậu thì cậu mới bất đắc dĩ bật dậy khỏi giường trong cơn bực bội.
Chúc Hằng không mở mắt nổi, rõ ràng là chưa ngủ đủ, cứ đưa tay dụi mắt rồi uể oải nằm xoài ra bàn ăn. Tiếp đó, cậu bốc một cái bánh bao nhỏ cho vào miệng, vừa nhai ngồm ngoàm vừa trả lời: “Con đi học với Yểu Yểu.”
Mặc áo khoác vào, Chúc Hằng đút hai tay vào túi quần, ngước mắt lên, nói với Chúc Yểu: “Đi thôi, đến trường nào.”
Chúc Yểu nghĩ, có lẽ anh mình đã biết chuyện cô và Nguyên Trạch hẹn ăn sáng với nhau hôm nay.
……
Các học sinh tốp năm tốp ba đi trên đường, ai ai cũng đội nón, mặc áo bông, vừa đi vừa nghịch tuyết, cười giỡn hi hi ha ha.
Gió ùa vào mặt đau rát như dao cắt qua. Gần đây Trình Gia Úy bị ho nhẹ, cậu mặc chiếc áo bông dày cộm, cưỡi chiếc xe đạp theo sau Nguyên Trạch, hỏi: “Mình bảo này, hôm qua cậu đi đâu vậy?”
Trình Gia Úy và Nguyên Trạch ở chung một khu, ba mẹ Nguyên Trạch qua đời sớm, anh do một tay ông nội mình là Nguyên Hạc Niên nuôi lớn. Nguyên Hạc Niên là nhà khảo cổ học có tiếng, thông thái và nghiêm khắc. Từ nhỏ Nguyên Trạch đã theo ông nên tính cách chững chạc hơn nhiều so với các bạn nam cùng trang lứa. Ba của Trình Gia Úy vừa hay chính là học trò cưng của Nguyên Hạc Niên, ông thường dẫn ba cậu đến những nơi khác nghiên cứu, có khi đi mấy tháng mới về.
Vì ở gần nên mẹ Trình Gia Úy rất quan tâm Nguyên Trạch. Hôm qua bà làm bánh sủi cảo, bảo Trình Gia Úy mang qua cho Nguyên Trạch, không ngờ đến nhà anh thì anh lại không có nhà.
Dung mạo Nguyên Trạch thanh thoát. Băng tuyết xung quanh dường như không chút ảnh hưởng đến khí chất của anh. Làn da trắng trẻo toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng giọng anh thì lại khá ôn hòa: “Không có gì.”
Trình Gia Úy hứ một tiếng, đôi chân dài nhàn nhã đạp trên bàn đạp của chiếc xe, chậm rãi chạy sát Nguyên Trạch hơn. Sau đó, cậu huých vào cánh tay anh, nói thật khẽ: “Chuyện của hai người các cậu, bộ tưởng mình đui chắc.” Giảng bài này, ăn cơm chung này, ngay cả tan học về nhà cũng kè kè với nhau như sam còn gì.
Có cơn gió lùa vào cổ áo, Trình Gia Úy cắn chặt răng vì lạnh nhưng giọng rất thoải mái: “Không phải nói chứ trước đây mình còn tưởng rằng với tính cách của cậu, e là lên đến đại học mới biết yêu đương.”
Nguyên Trạch không đáp lại.
Trình Gia Úy tiếp tục cười nói: “Đừng tưởng cậu giấu rất giỏi, người xung quanh ai cũng nhận ra hết rồi. Cậu không biết đấy thôi, lúc nhìn Chúc Yểu ánh mắt cậu dịu dàng đến cỡ nào… Chậc chậc, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ từ tốn. Nhiều khi mình và Tưởng Điềm Nha ngồi bên cạnh cũng ngại vì làm kỳ đà cản mũi đấy.”
Nói xong, cậu còn nháy mắt có vẻ rất gian xảo, hỏi Nguyên Trạch: “Mình bảo này… đừng nói là… cậu đã sớm thương thầm Chúc Yểu nhé?”
Vừa nói xong, Trình Gia Úy liền cảm thấy chiếc xe đạp bên cạnh mình tăng tốc thấy rõ, chỉ chớp mắt đã bỏ cậu lại đằng sau với một khoảng cách khá lớn. Trình Gia Úy mỉm cười, tằng hắng vài tiếng, cuối cùng không nhịn được phải bật cười. Chân cậu đạp nhanh hơn, gọi to trong gió lạnh: “Đợi mình với chứ.”
Đến trước cửa một tiệm bánh bao gần trường, Trình Gia Úy dừng xe lại theo Nguyên Trạch. Chân chống xuống đất, người hơi nghiêng về phía bên trái, nhìn theo ánh mắt của Nguyên Trạch, cậu nhướng mày, ồ lên một tiếng. “Đó chẳng phải bạn cùng bàn của cậu ư.”
Chúc Yểu mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, đội nón, quấn khăn quàng cổ, che chắn rất kín kẽ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng. Cô vừa xuống xe, nhìn thấy Nguyên Trạch liền đưa tay tháo khăn quàng cổ ra, đôi mắt long lánh thoáng chốc trở nên sáng ngời, sau đó môi cong lên, đôi bốt đi tuyết chạy lạch bạch về phía này.
Chúc Hằng xuống xe theo, rụt cổ lại, đi sau Chúc Yểu.
Hai phút sau, bốn người đi vào trong tiệm bánh bao, tìm một cái bàn và ngồi xuống.
Băng tuyết lạnh lẽo bị ngăn cách ở bên ngoài. Chúc Yểu ngồi trong cùng, bên cạnh là Chúc Hằng, đối diện là Nguyên Trạch. Mấy xửng bánh bao súp và bốn bát đậu nành có rải hành bốc hơi nghi ngút nhanh chóng được mang lên trên chiếc bàn đã lau sạch sẽ.
Bánh bao súp vỏ mỏng, nhân nhiều. Cắn nguyên cái bánh, nước súp tràn ra trong miệng. Chúc Yểu ăn một cái, môi bóng dầu, khóe miệng có chút nước súp ứa ra. Đang định giơ tay lấy tờ khăn giấy thì đã có một bàn tay còn nhanh nhẹn hơn, rút hẳn hai tờ khăn đưa vào tay cô.
Bàn tay đang vươn ra của Chúc Yểu khựng lại, cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Nguyên Trạch, từ từ nhận lấy tờ khăn giấy.
Nhìn loạt hành động này, Chúc Hằng không lên tiếng ư hử gì, chỉ biết nhét liên tục hai cái bánh bao vào trong miệng. Vì ăn vội nên bị nghẹn, thế là Trình Gia Úy cũng vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Chúc Hằng hờ hững nói một câu “cảm ơn” rồi lau miệng, sau đó liếc nhìn Nguyên Trạch. Biết sáng nay em gái không ăn sáng ở nhà, chắc chắc là cùng ăn với Nguyên Trạch cho nên cậu mới phá lệ dậy sớm, cùng đến trường với cô.
Chúc Hằng là đại ca của Hành Dương, Trình Gia Úy cũng nghe tiếng cậu nhưng chưa từng được tiếp xúc. Đến khi nhắc lại chuyện mấy tháng trước, Chúc Hằng mới nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại: “Tiểu Giai?”
“Đúng vậy, Hứa Tiểu Giai lớp 12.11 ấy.” Trình Gia Úy xấu hổ gãi đầu. “Lúc đó mình rất thích cậu ấy, còn viết thư tình hẹn cậu ấy cuối tuần đi xem phim, không ngờ…”
Không ngờ Hứa Tiểu Giai đi mướn phòng khách sạn với Chúc Hằng.
Chuyện này rất lâu sau Trình Gia Úy mới biết được.
Chúc Hằng nắm tay trái lại, đưa lên gần miệng tằng hắng vài tiếng. “Vậy thật là ngại quá.” Nói thế nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì à ngại cả.
Trình Gia Úy mỉm cười. “Không có gì, chuyện đã qua rồi.”
Hơn nữa khi đó Trình Gia Úy thích Hứa Tiểu Giai cũng là vì cảm thấy cô bạn này trong sáng đáng yêu. Không ngờ cô cũng như những cô gái khác, thấy Chúc Hằng có tiền là một hai đu bám lấy. Sau này chia tay với Chúc Hằng, cô còn dây dưa không dứt, cứ bám lấy Chúc Hằng không chịu buông. Lúc đầu Trình Gia Úy cũng rất ghét Chúc Hằng, cảm thấy cậu chen ngang cướp bạn gái người ta. Sau này nghĩ thông suốt, nếu Chúc Hằng không xuất hiện, có lẽ cậu đã ngã một vố thật đau.
Chúc Hằng ăn hết một xửng bánh bao, đang chuẩn bị uống sữa đậu nành. Ai dè mắt liếc ra ngoài đường, thấy hai bóng người lướt qua, mày cậu bỗng cau lai, sau đó đặt đũa xuống rồi đứng lên nói với Nguyên Trạch. “Thầy… anh nhớ đưa em gái tôi đến trường nhanh nhanh, đừng ngồi đây quá lâu. Tôi đi trước đây.”
Lúc nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, mắt mở không ra, giờ cả xửng bánh bao vào bụng, dưới chân như có gắn động cơ, cậu vội vội vàng vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài có cậu học sinh đang chuẩn bị đi vào, tay giơ lên đẩy cửa. Thấy Chúc Hằng đi ra, chân cậu ta rụt lại, vội vàng đứng sang một bên, nhường đường cho Chúc Hằng.
Trình Gia Úy quay người lại, vịn vào lưng ghế dựa, nhìn một lát rồi tò mò hỏi Chúc Yểu. “Người vừa đi qua khi nãy là Phùng Tinh Vãn lớp 12.7 phải không. Anh cậu còn thích cậu ấy à?” Hai tháng trước có lời đồn về Chúc Hằng và Phùng Tinh Vãn, từ lúc bị thầy Phùng hiệu trưởng phát hiện, cái cậu Chúc Hằng mới chịu yên đôi chút.
Chúc Hằng rất phong lưu, thay bạn gái như thay áo, gần như chưa ai quá một tháng. Cứ tưởng chuyện cậu và Phùng Tinh Vãn cứ thế mà kết thúc chứ, dù gì ba cô ấy cũng là hiệu trưởng mà, như thế Chúc Hằng cũng không tiện trêu ghẹo con gái ông ấy dưới mắt người ta.
Trình Gia Úy không biết chuyện mấy người này ở Đại Ngụy, Chúc Yểu cũng không tiện giải thích với cậu nên đành nói: “Ừ, anh mình… cũng rất thích Phùng Tinh Vãn.”
Cả hai đời Chúc Hằng đều không thiếu người theo, nhưng đây là lần đầu tiên anh thú nhận với cô mình thích một cô gái.
Trình Gia Úy cười, đút một cái bánh bao vào miệng, ung dung nói: “Mình cảm thấy lần này anh cậu gặp chông gai rồi đây.”
Bình luận facebook