Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Mưa rơi rả rích, làn gió rét mướt ùa qua mặt, thổi bay ít nhiều sắc đỏ ửng. Mặt Chúc Yểu trắng nõn, mắt long lanh, môi đỏ hồng. Trên đầu có người che dù cho, trong lúc di chuyển, cơ thể vô tình đụng chạm nhau. Dù không nói gì nhưng cũng tạo nên không khí thân mật vô hình. Chúc Yểu dần hoàn hồn, môi cong lên, ngọt ngào hỏi: “Chúng ta thế này… có xem là chính thức quen nhau không?”
Trong phòng học, anh đã ôm cô rất lâu.
Nguyên Trạch che dù, gương mặt anh tuấn. Dưới tán dù lờ mờ ánh sáng, trông mặt anh khá vui vẻ. Anh hơi nghiêng đầu qua, nghĩ ngợi rồi nói: “Ừ, có.” Theo dự định ban đầu thì sẽ đợi đến khi cô tốt nghiệp. Bây giờ việc học quan trọng, tiểu công chúa thường xuyên ngủ không đủ giấc, anh không muốn lấy thêm thời gian của cô. Nhưng… kế hoạch cứ thế dễ dàng bị cô làm đảo lộn.
Chân Chúc Yểu bất giác hơi khựng lại, sau đó hớn hở cong môi cười, dò hỏi: “Vậy… bây giờ mình là bạn gái của cậu rồi?”
Nguyên Trạch gật đầu: “Ừ.”
Một tiếng ừ nhẹ nhàng của anh thôi mà giống như đóng một con dấu, mọi chuyện lập tức trở nên danh chính ngôn thuận. Thật ra cô cũng có thể đợi. Lớp 12 trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết học kỳ 1. Nhưng cô vẫn rất vui! Bạn gái… Bây giờ cô đã là bạn gái của Nguyên Trạch rồi! Môi không nén được nụ cười, Chúc Yểu tiếp tục nói: “Vậy… cậu chính là bạn trai của mình.”
Bàn tay đang cầm cán dù của Nguyên Trạch bỗng siết lại, nhưng mặt thì vẫn cứ bình tĩnh thong dong. “Ừ.”
Bạn trai!
Nguyên Trạch là bạn trai của cô.
Chúc Yểu đưa hai tay lên ôm mặt, sau đó thả xuống, nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt lấp lánh. Do dự một lát, cô lại lên tiếng gọi anh: “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch mỉm cười, đáp: “Có đây.” Mắt anh dịu dàng nhìn cô. Trong đáy mắt sâu thẳm phản chiếu nụ cười xinh đẹp của tiểu công chúa.
Chúc Yểu bật cười thành tiếng, rồi tiếp tục gọi anh. “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch tiếp tục đáp: “Có đây.”
Chúc Yểu cười càng ngọt ngào hơn, mắt sáng lấp lánh như ánh sao trời, nhìn vào đôi mắt anh rồi lại cười nói: “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch khẽ mỉm cười. Nụ cười vẫn khá kín đáo như mọi khi nhưng ánh mắt thì rất dịu dàng. Trong khoảnh khắc nhìn nhau, anh ôn hòa đáp: “Có đây.”
Tiếng cười của Chúc Yểu thật trong trẻo, loáng thoáng lan ra trong gió rồi dần biến mất. Những cành ngô đồng hai bên đường khẳng khiu trơ trọi. Ánh đèn đường vàng vàng ấm áp soi chiếu nhưng hạt mưa bụi li ti. Cô cứ cong môi cười, mắt nhìn anh không chớp, giống như ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Đi được vài bước, cô dừng lại, sau đó dang hai tay ra, hệt như một chú chim bồ câu trắng dang đôi cánh nhào vào lòng anh. Nụ cười trên môi bật ra trong trẻo.
Cơ thể mềm mại bất ngờ nhoài vào lòng anh mà không báo trước. Người Nguyên Trạch cứng đờ, cánh tay run lên, chiếc dù đang che trên cao lệch hẳn sang một bên khá rõ. Ánh mắt anh đờ ra, sau đó nhìn xuống đỉnh đầu tiểu công chúa, môi bất giác cong lên.
Chúc Yểu tựa sát vào ngực anh, im lặng mỉm cười. Cánh tay cô vòng quanh hông anh, khuôn mặt đang cúi từ từ ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh, giọng ngọt như ướp mật. “Bạn trai à.”
Chiếc dù lại giương cao lên. Nụ cười trong mắt Nguyên Trạch dần rõ hơn, bàn tay đang buông thõng xuống dần đưa lên, vịn hờ vào đầu vai cô. Giọng anh mềm mỏng nhẹ nhàng như tuyết đang tan, thì thào thật khẽ trong gió: “Có thần đây.”
……
Xác định quan hệ với Nguyên Trạch trước thời hạn giống như là được tuyển thẳng đại học, cảm thấy vững lòng chưa từng có.
Chúc Yểu hiểu được nỗi băn khoăn của anh, vì thế càng thêm nỗ lực học tập, tuyệt đối không để anh thất vọng. Bình thường trong trường đã gặp Nguyên Trạch nên về nhà Chúc Yểu dùng phần lớn thời gian để ra sức học bài, cố gắng không trò chuyện với anh quá lâu, trừ khi là không kìm lòng được.
Cuộc thi cuối học kỳ 1 đến hẹn lại lên.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, phòng học ồn ào huyên náo, các bạn lớp 12.9 xúm lại một chỗ đối chiếu đáp án. Trình Gia Úy tựa người vào bàn học của Tưởng Điềm Nha, nhìn những vết bôi bôi xóa xóa trên giấy nháp của cô, nghe cô buồn phiền nói: “Môn Toán hai câu này khó quá, mình chỉ làm đúng một câu nhỏ phía trên, phía dưới này sai hết cả.”
Trình Gia Úy an ủi cô. “Mình cũng sai mà. Đề khó thế này ai mà làm được.”
Tưởng Điềm Nha lập tức phản bác. “Lớp trưởng đó.”
Trình Gia Úy nghẹn họng.
Bên cạnh, Hứa Du Du cũng đang hỏi đáp án của Lâm Chỉ Y. Thành tích của Hứa Du Du không tốt lắm nhưng được cái cô chăm chỉ. May mà cô đã làm qua vô số đề, gặp đâu đó những bài tương tự như vậy. Đề khó thế này, Hứa Du Du làm được nên rất vui vẻ. Tuy nhiên, Lâm Chỉ Y lần này lại thi không tốt. Lúc đối chiếu đáp án có những bài dễ lẽ ra phải đúng thì lại làm sai. Ngoài mặt cô khá bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra rất muộn phiền.
Hứa Du Du đang rất hưng phấn nên cứ tíu ta tíu tít bên tai.
Lâm Chỉ Y nhíu mày, Hứa Du Du vội hỏi: “Chỉ Y, sao thế?”
Lâm Chỉ Y hờ hững nhìn Hứa Du Du rồi đáp: “Lần này mình thi không tốt.”
À… Bạn nam bên cạnh liền trêu đùa. “Lâm Chỉ Y, cậu yêu cầu quá cao ở mình đó thôi.”
Trong mắt rất nhiều người, học sinh giỏi nói thi không tốt chỉ là lời khiêm tốn. Lần nào Lâm Chỉ Y cũng nói thi không tốt nhưng khi phát bài ra thì lần nào điểm chẳng cao.
Lâm Chỉ Y mấp máy môi, định nói thật sự thi không tốt nhưng nhìn mặt các bạn, cô không muốn nói nữa.
Phía Chúc Yểu thì rất yên tĩnh. Có lẽ ôn tập trúng tủ nên hai buổi thi này cô cảm thấy mình làm bài không tồi, chắc là tiến bộ rất lớn. Cô nhìn mọi người thi nhau đối chiếu đáp án, mở bình nước ra uống một hớp rồi quay đầu qua nhìn Nguyên Trạch bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Nguyên Trạch, câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên, tính giá trị tanx cậu chọn A hay C?”
Nguyên Trạch dừng bút, nhìn cô rất hiền lành. “…B.”
“…”
Chúc Yểu chớp mắt vài cái, nụ cười trong mắt chợt tắt dần. Cô chậm rãi nuốt ngụm nước, nhẹ nhàng à một tiếng rồi lẩm bẩm: “B à.”
Sau đó không tiếp tục đối chiếu đáp án nữa.
Khuôn mặt cô trắng trẻo xinh xắn, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn.
Hai môi Nguyên Trạch mím lại, sau đó từ từ cong lên. Tiếp đó, anh đặt bút xuống, đưa tay phải lên chống cằm, nghiêng đầu sang nhìn cô.
Chúc Yểu cụp mắt nhưng vẫn liếc về phía này và bất chợt bắt gặp ánh mắt của anh, thế là mặt lập tức đỏ ửng lên, môi cũng cong lên theo.
Sau đó cô lại cúi đầu, mở bình nước ra, uống thêm một hớp nước.
Trong phòng học, anh đã ôm cô rất lâu.
Nguyên Trạch che dù, gương mặt anh tuấn. Dưới tán dù lờ mờ ánh sáng, trông mặt anh khá vui vẻ. Anh hơi nghiêng đầu qua, nghĩ ngợi rồi nói: “Ừ, có.” Theo dự định ban đầu thì sẽ đợi đến khi cô tốt nghiệp. Bây giờ việc học quan trọng, tiểu công chúa thường xuyên ngủ không đủ giấc, anh không muốn lấy thêm thời gian của cô. Nhưng… kế hoạch cứ thế dễ dàng bị cô làm đảo lộn.
Chân Chúc Yểu bất giác hơi khựng lại, sau đó hớn hở cong môi cười, dò hỏi: “Vậy… bây giờ mình là bạn gái của cậu rồi?”
Nguyên Trạch gật đầu: “Ừ.”
Một tiếng ừ nhẹ nhàng của anh thôi mà giống như đóng một con dấu, mọi chuyện lập tức trở nên danh chính ngôn thuận. Thật ra cô cũng có thể đợi. Lớp 12 trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết học kỳ 1. Nhưng cô vẫn rất vui! Bạn gái… Bây giờ cô đã là bạn gái của Nguyên Trạch rồi! Môi không nén được nụ cười, Chúc Yểu tiếp tục nói: “Vậy… cậu chính là bạn trai của mình.”
Bàn tay đang cầm cán dù của Nguyên Trạch bỗng siết lại, nhưng mặt thì vẫn cứ bình tĩnh thong dong. “Ừ.”
Bạn trai!
Nguyên Trạch là bạn trai của cô.
Chúc Yểu đưa hai tay lên ôm mặt, sau đó thả xuống, nghiêng đầu qua nhìn anh, mắt lấp lánh. Do dự một lát, cô lại lên tiếng gọi anh: “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch mỉm cười, đáp: “Có đây.” Mắt anh dịu dàng nhìn cô. Trong đáy mắt sâu thẳm phản chiếu nụ cười xinh đẹp của tiểu công chúa.
Chúc Yểu bật cười thành tiếng, rồi tiếp tục gọi anh. “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch tiếp tục đáp: “Có đây.”
Chúc Yểu cười càng ngọt ngào hơn, mắt sáng lấp lánh như ánh sao trời, nhìn vào đôi mắt anh rồi lại cười nói: “Bạn trai à.”
Nguyên Trạch khẽ mỉm cười. Nụ cười vẫn khá kín đáo như mọi khi nhưng ánh mắt thì rất dịu dàng. Trong khoảnh khắc nhìn nhau, anh ôn hòa đáp: “Có đây.”
Tiếng cười của Chúc Yểu thật trong trẻo, loáng thoáng lan ra trong gió rồi dần biến mất. Những cành ngô đồng hai bên đường khẳng khiu trơ trọi. Ánh đèn đường vàng vàng ấm áp soi chiếu nhưng hạt mưa bụi li ti. Cô cứ cong môi cười, mắt nhìn anh không chớp, giống như ngắm bao nhiêu cũng không đủ.
Đi được vài bước, cô dừng lại, sau đó dang hai tay ra, hệt như một chú chim bồ câu trắng dang đôi cánh nhào vào lòng anh. Nụ cười trên môi bật ra trong trẻo.
Cơ thể mềm mại bất ngờ nhoài vào lòng anh mà không báo trước. Người Nguyên Trạch cứng đờ, cánh tay run lên, chiếc dù đang che trên cao lệch hẳn sang một bên khá rõ. Ánh mắt anh đờ ra, sau đó nhìn xuống đỉnh đầu tiểu công chúa, môi bất giác cong lên.
Chúc Yểu tựa sát vào ngực anh, im lặng mỉm cười. Cánh tay cô vòng quanh hông anh, khuôn mặt đang cúi từ từ ngẩng lên, chạm vào ánh mắt anh, giọng ngọt như ướp mật. “Bạn trai à.”
Chiếc dù lại giương cao lên. Nụ cười trong mắt Nguyên Trạch dần rõ hơn, bàn tay đang buông thõng xuống dần đưa lên, vịn hờ vào đầu vai cô. Giọng anh mềm mỏng nhẹ nhàng như tuyết đang tan, thì thào thật khẽ trong gió: “Có thần đây.”
……
Xác định quan hệ với Nguyên Trạch trước thời hạn giống như là được tuyển thẳng đại học, cảm thấy vững lòng chưa từng có.
Chúc Yểu hiểu được nỗi băn khoăn của anh, vì thế càng thêm nỗ lực học tập, tuyệt đối không để anh thất vọng. Bình thường trong trường đã gặp Nguyên Trạch nên về nhà Chúc Yểu dùng phần lớn thời gian để ra sức học bài, cố gắng không trò chuyện với anh quá lâu, trừ khi là không kìm lòng được.
Cuộc thi cuối học kỳ 1 đến hẹn lại lên.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, phòng học ồn ào huyên náo, các bạn lớp 12.9 xúm lại một chỗ đối chiếu đáp án. Trình Gia Úy tựa người vào bàn học của Tưởng Điềm Nha, nhìn những vết bôi bôi xóa xóa trên giấy nháp của cô, nghe cô buồn phiền nói: “Môn Toán hai câu này khó quá, mình chỉ làm đúng một câu nhỏ phía trên, phía dưới này sai hết cả.”
Trình Gia Úy an ủi cô. “Mình cũng sai mà. Đề khó thế này ai mà làm được.”
Tưởng Điềm Nha lập tức phản bác. “Lớp trưởng đó.”
Trình Gia Úy nghẹn họng.
Bên cạnh, Hứa Du Du cũng đang hỏi đáp án của Lâm Chỉ Y. Thành tích của Hứa Du Du không tốt lắm nhưng được cái cô chăm chỉ. May mà cô đã làm qua vô số đề, gặp đâu đó những bài tương tự như vậy. Đề khó thế này, Hứa Du Du làm được nên rất vui vẻ. Tuy nhiên, Lâm Chỉ Y lần này lại thi không tốt. Lúc đối chiếu đáp án có những bài dễ lẽ ra phải đúng thì lại làm sai. Ngoài mặt cô khá bình tĩnh nhưng trong lòng thật ra rất muộn phiền.
Hứa Du Du đang rất hưng phấn nên cứ tíu ta tíu tít bên tai.
Lâm Chỉ Y nhíu mày, Hứa Du Du vội hỏi: “Chỉ Y, sao thế?”
Lâm Chỉ Y hờ hững nhìn Hứa Du Du rồi đáp: “Lần này mình thi không tốt.”
À… Bạn nam bên cạnh liền trêu đùa. “Lâm Chỉ Y, cậu yêu cầu quá cao ở mình đó thôi.”
Trong mắt rất nhiều người, học sinh giỏi nói thi không tốt chỉ là lời khiêm tốn. Lần nào Lâm Chỉ Y cũng nói thi không tốt nhưng khi phát bài ra thì lần nào điểm chẳng cao.
Lâm Chỉ Y mấp máy môi, định nói thật sự thi không tốt nhưng nhìn mặt các bạn, cô không muốn nói nữa.
Phía Chúc Yểu thì rất yên tĩnh. Có lẽ ôn tập trúng tủ nên hai buổi thi này cô cảm thấy mình làm bài không tồi, chắc là tiến bộ rất lớn. Cô nhìn mọi người thi nhau đối chiếu đáp án, mở bình nước ra uống một hớp rồi quay đầu qua nhìn Nguyên Trạch bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Nguyên Trạch, câu trắc nghiệm thứ hai từ dưới lên, tính giá trị tanx cậu chọn A hay C?”
Nguyên Trạch dừng bút, nhìn cô rất hiền lành. “…B.”
“…”
Chúc Yểu chớp mắt vài cái, nụ cười trong mắt chợt tắt dần. Cô chậm rãi nuốt ngụm nước, nhẹ nhàng à một tiếng rồi lẩm bẩm: “B à.”
Sau đó không tiếp tục đối chiếu đáp án nữa.
Khuôn mặt cô trắng trẻo xinh xắn, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn.
Hai môi Nguyên Trạch mím lại, sau đó từ từ cong lên. Tiếp đó, anh đặt bút xuống, đưa tay phải lên chống cằm, nghiêng đầu sang nhìn cô.
Chúc Yểu cụp mắt nhưng vẫn liếc về phía này và bất chợt bắt gặp ánh mắt của anh, thế là mặt lập tức đỏ ửng lên, môi cũng cong lên theo.
Sau đó cô lại cúi đầu, mở bình nước ra, uống thêm một hớp nước.
Bình luận facebook