Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nghe nói Lung Nguyệt té xỉu, gương mặt Bùi Nguyên Tu trắng bệch, cũng bất chấp trong thư phòng còn các quan viên Bắc Cương, mạnh mẽ đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng lương đình Kính Hồ trong Vương phủ.
Bùi Thiểu đuổi ở phía sau vội vàng hô lớn: “Gia! Vương gia! Vương phi đã được đưa về Bích Thương viện!”
Bùi Nguyên Tu nghe thấy, thân thể thoáng khựng lại một chút, nghiêng người chạy về Bích Thương viện.
Đáng thương cho Bùi Thiểu cắm đầu cắm cổ chạy mà đâm đầu thẳng vào một gốc hoa quế.
Hoa quế nhất thời như mưa rụng xuống, đẹp như một bức tranh, đáng tiếc lại không có lấy một người thưởng thức.
Bùi Thiểu vừa ôm trán vừa tiếp tục thục mạng chạy theo.
“Gia! Ngài đừng nóng vội, Anh Lạc cô cô đã đi gọi y nữ, Thái y từ trong Kinh đến cũng đang…”Bùi Thiểu ngay cả một câu còn nói không hết được.
Bùi Nguyên Tu lại vô tâm nghe hắn nói.
Vừa bước vào Noãn các đã thấy Lung Nguyệt tỉnh lại, nàng ngồi dựa người vào đầu giường, mặt mày mỉm cười nói chuyện với Đình nhi.
“Mẫu thân, mẫu thân, Đình nhi muốn có muội muội!”
“Được, có muội muội!” Lung Nguyệt cùng mấy người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
“Có muội muội?” Bùi Nguyên Tu ngạc nhiên hỏi. (MTLTH.dđlqđ)
Đình nhi thấy phụ thân, dáng hình nho bé như ông cụ non hành lễ với cha, sau đó nói: “Phụ thân, y nữ nói trong bụng mẫu thân có muội muội!”
“Hả?” Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt, thấy nàng vẫn đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc đột nhiên nhu hòa hẳn.
“Phụ thân, muội muội của Đình nhi chắc chắn đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh!”
La Thiếu Thanh là cháu trai của Tổng lý tài chính Bắc Cương La Đại nhân, hiện đang là bạn đọc với Đình nhi. Không lâu trước đó, mẫu thân La Thiếu Thanh vừa sinh một muội muội cho bé, bé vẫn chưa thấy hết mới mẻ, thường xuyên lải nhải khoe khoang muội muội bên tai Đình nhi.
Đình nhi là nhi tử độc nhất của Tĩnh Bắc Vương gia, tuy bên người có các ma ma, chơi cùng Lục Tiềm, tiểu Lỗi tử cùng hai đứa con của Bùi Đại, Bùi Tiểu, nhưng suy cho cùng khoảng cách thân phận không thể bù đắp, mấy tiểu tử kia vẫn có chút buộc tay buộc chân.
Vả lại tiểu hài đồng sáu tuổi vẫn còn chưa hiểu chuyện, có chút ít tâm tư ganh đua, đặc biệt Đình nhi còn là thiên chi kiêu tử. La Thiếu Thanh kia có một muội muội liền thành cái gai trong lòng Đình nhi, nay trong bụng mẫu thân có một bảo bảo, tất nhiên bé sẽ ngóng trông là muội muội, muốn muội muội mình phải xinh đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh.
Đợi đến khi hai Thái y chẩn mạch, xác nhận là hỉ mạch, Bùi Nguyên Tu mặc dù vẫn còn đau lòng Lung Nguyệt chịu khổ lúc lâm bồn. Nhưng cứ nghĩ đến việc gia đình có thêm một bảo bối nhỏ, hắn tổng vẫn cảm thấy cao hứng. Trọng thưởng cho mọi người, từ trên xuống dưới, mỗi người được thêm hai lượng bạc vào tiền lương hàng tháng, rồi sau đó hắn đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Bùi Nguyên Tu ngồi xuống giường, kéo Lung Nguyệt vào trong ngực mình nói: “Cửu nhi, ta lại làm cha rồi!”
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cọ cọ đỉnh đầu vào cằm hắn.
“Vậy…” Bùi Nguyên Tu nhíu mi, thở dài, đau lòng nói: “Cửu nhi lại phải chịu khổ rồi.”
Lung Nguyệt không nói, chỉ nhìn hắn khẽ cười.
Chợt nghe ngoài cửa Thạch Lựu khẽ gọi: “Vương gia, Bùi Thiểu chờ ngài quay về Tiền viện!”
Bùi Nguyên Tu lúc này mới đứng lên, nghe Lung Nguyệt té xỉu, hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghị sự, quăng cả một phòng đầy người ở Tiền viện. Hắn nói: “ Đã biết.”
Rồi sau đó nhu tình như nước nhìn Lung Nguyệt: “Nghỉ ngơi thật tốt, ta xử lý xong chính sự rồi lại về với nàng.”
Lung Nguyệt nhìn hắn cười khẽ, dịu dàng gật đầu.
Bùi Nguyên Tu vừa xuất môn, không bao lâu sau ba cái đầu củ cải liền dò xét nhìn vào, là Đình nhi cùng với nhi tử của Bùi Đại, Bùi Tiểu.
Lung Nguyệt vẫy tay với bọn nhỏ, hỏi Đình nhi trước: “Sao con lại chạy về đây?”
“Con vẫn luôn ở bên ngoài, đợi phụ thân đi rồi con mới vào.” Đình nhi nháy nháy đôi phượng mâu xinh đẹp, trả lời giòn tan.
“Tiểu Mã tiên sinh đâu? Không phải bây giờ là lúc con luyện chữ với Tiểu Mã tiên sinh sao?” Lung Nguyệt hỏi, thầm nghĩ tiểu tử này lại lừa Tiểu Mã tiên sinh rồi.
“Bách thiện hiếu vi tiên*, con nói với tiên sinh là mẫu thân không khỏe, con muốn ở bên cạnh mẫu thân.” Đình nhi trả lời hợp tình hợp lý.
*Bách thiện hiếu vi tiên: trăm việc thiện, hiếu đứng đầu.
“Con ấy! Quỷ nghịch ngợm!” Hỏi nhi tử xong rồi mới quay sang hai cái đầu củ cải bên cạnh.
“Sao hai người các con lại ở đây? Nương các con đâu?” Lung Nguyệt cầm mấy quả cam ở trên bàn chia đều cho ba đứa nhỏ.
Hai bé trai này là nhi tử của Địch Thúy và Hoán Ngọc, nay đã được bốn tuổi, là hai đứa bé khỏe mạnh, khảu khỉnh, cũng rất thông minh.
“Mẫu thân muốn bọn con đến thăm Vương phi.” Bùi Đức Vũ là con trai của Bùi Tiểu vs Hoán Ngọc, bé có đôi mắt rất giống Hoán Ngọc.
“Vương phi nương nương sẽ sinh tiểu muội muội sao?” Bùi Đức Văn nhìn bụng Lung Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cười, nhìn Địch Thúy và Hoán Ngọc đang vén rèm đi vào. Bốn đại nha hoàn bên cạnh nàng nay đã thành quản sự nương tử trong phủ, mỗi người một việc, không thể như xưa thường xuyên bên cạnh Lung Nguyệt được. Vì vậy Lung Nguyệt liền nâng Thạch Lựu, Bồ Đào, Điềm Chanh và thêm một nha đầu tên Lệ Chi làm nha hoàn thân cận.
*Thạch Lựu: quả lựu, Bồ Đào: nho, Điềm Chanh: quả chanh, Lệ Chi: quả vải.
“Chúc mừng chủ tử, phủ chúng ta lại có thêm một tiểu chủ tử nữa.” Hoán Ngọc và Địch Thúy vừa vào đã phúc thân với Lung Nguyệt.
“Hai người các ngươi sao nay rảnh rỗi vậy?” Lung Nguyệt hỏi, qua tháng là tới Tết, tất cả xiêm y cùng phần thưởng của tôi tớ trong phủ. Tẩy Bích sắp lâm bồn, Đào Châu lại đi ban sai cùng với lão Ngô, cuối tháng mới trở về. Việc trong tay hai người kia dồn tất cho Hoán Ngọc và Địch Thúy. Bình thường Địch Thúy và Hoán Ngọc đều chạy đến vắt chân lên cổ, còn không có lấy thời gian rảnh rỗi.
Nghe nói Lung Nguyệt té xỉu, gương mặt Bùi Nguyên Tu trắng bệch, cũng bất chấp trong thư phòng còn các quan viên Bắc Cương, mạnh mẽ đứng dậy chạy ra ngoài, thẳng hướng lương đình Kính Hồ trong Vương phủ.
Bùi Thiểu đuổi ở phía sau vội vàng hô lớn: “Gia! Vương gia! Vương phi đã được đưa về Bích Thương viện!”
Bùi Nguyên Tu nghe thấy, thân thể thoáng khựng lại một chút, nghiêng người chạy về Bích Thương viện.
Đáng thương cho Bùi Thiểu cắm đầu cắm cổ chạy mà đâm đầu thẳng vào một gốc hoa quế.
Hoa quế nhất thời như mưa rụng xuống, đẹp như một bức tranh, đáng tiếc lại không có lấy một người thưởng thức.
Bùi Thiểu vừa ôm trán vừa tiếp tục thục mạng chạy theo.
“Gia! Ngài đừng nóng vội, Anh Lạc cô cô đã đi gọi y nữ, Thái y từ trong Kinh đến cũng đang…”Bùi Thiểu ngay cả một câu còn nói không hết được.
Bùi Nguyên Tu lại vô tâm nghe hắn nói.
Vừa bước vào Noãn các đã thấy Lung Nguyệt tỉnh lại, nàng ngồi dựa người vào đầu giường, mặt mày mỉm cười nói chuyện với Đình nhi.
“Mẫu thân, mẫu thân, Đình nhi muốn có muội muội!”
“Được, có muội muội!” Lung Nguyệt cùng mấy người bên cạnh nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười.
“Có muội muội?” Bùi Nguyên Tu ngạc nhiên hỏi. (MTLTH.dđlqđ)
Đình nhi thấy phụ thân, dáng hình nho bé như ông cụ non hành lễ với cha, sau đó nói: “Phụ thân, y nữ nói trong bụng mẫu thân có muội muội!”
“Hả?” Bùi Nguyên Tu nhìn Lung Nguyệt, thấy nàng vẫn đang mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc đột nhiên nhu hòa hẳn.
“Phụ thân, muội muội của Đình nhi chắc chắn đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh!”
La Thiếu Thanh là cháu trai của Tổng lý tài chính Bắc Cương La Đại nhân, hiện đang là bạn đọc với Đình nhi. Không lâu trước đó, mẫu thân La Thiếu Thanh vừa sinh một muội muội cho bé, bé vẫn chưa thấy hết mới mẻ, thường xuyên lải nhải khoe khoang muội muội bên tai Đình nhi.
Đình nhi là nhi tử độc nhất của Tĩnh Bắc Vương gia, tuy bên người có các ma ma, chơi cùng Lục Tiềm, tiểu Lỗi tử cùng hai đứa con của Bùi Đại, Bùi Tiểu, nhưng suy cho cùng khoảng cách thân phận không thể bù đắp, mấy tiểu tử kia vẫn có chút buộc tay buộc chân.
Vả lại tiểu hài đồng sáu tuổi vẫn còn chưa hiểu chuyện, có chút ít tâm tư ganh đua, đặc biệt Đình nhi còn là thiên chi kiêu tử. La Thiếu Thanh kia có một muội muội liền thành cái gai trong lòng Đình nhi, nay trong bụng mẫu thân có một bảo bảo, tất nhiên bé sẽ ngóng trông là muội muội, muốn muội muội mình phải xinh đẹp hơn muội muội của La Thiếu Thanh.
Đợi đến khi hai Thái y chẩn mạch, xác nhận là hỉ mạch, Bùi Nguyên Tu mặc dù vẫn còn đau lòng Lung Nguyệt chịu khổ lúc lâm bồn. Nhưng cứ nghĩ đến việc gia đình có thêm một bảo bối nhỏ, hắn tổng vẫn cảm thấy cao hứng. Trọng thưởng cho mọi người, từ trên xuống dưới, mỗi người được thêm hai lượng bạc vào tiền lương hàng tháng, rồi sau đó hắn đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Bùi Nguyên Tu ngồi xuống giường, kéo Lung Nguyệt vào trong ngực mình nói: “Cửu nhi, ta lại làm cha rồi!”
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cọ cọ đỉnh đầu vào cằm hắn.
“Vậy…” Bùi Nguyên Tu nhíu mi, thở dài, đau lòng nói: “Cửu nhi lại phải chịu khổ rồi.”
Lung Nguyệt không nói, chỉ nhìn hắn khẽ cười.
Chợt nghe ngoài cửa Thạch Lựu khẽ gọi: “Vương gia, Bùi Thiểu chờ ngài quay về Tiền viện!”
Bùi Nguyên Tu lúc này mới đứng lên, nghe Lung Nguyệt té xỉu, hắn cũng chẳng còn tâm trí nào mà nghị sự, quăng cả một phòng đầy người ở Tiền viện. Hắn nói: “ Đã biết.”
Rồi sau đó nhu tình như nước nhìn Lung Nguyệt: “Nghỉ ngơi thật tốt, ta xử lý xong chính sự rồi lại về với nàng.”
Lung Nguyệt nhìn hắn cười khẽ, dịu dàng gật đầu.
Bùi Nguyên Tu vừa xuất môn, không bao lâu sau ba cái đầu củ cải liền dò xét nhìn vào, là Đình nhi cùng với nhi tử của Bùi Đại, Bùi Tiểu.
Lung Nguyệt vẫy tay với bọn nhỏ, hỏi Đình nhi trước: “Sao con lại chạy về đây?”
“Con vẫn luôn ở bên ngoài, đợi phụ thân đi rồi con mới vào.” Đình nhi nháy nháy đôi phượng mâu xinh đẹp, trả lời giòn tan.
“Tiểu Mã tiên sinh đâu? Không phải bây giờ là lúc con luyện chữ với Tiểu Mã tiên sinh sao?” Lung Nguyệt hỏi, thầm nghĩ tiểu tử này lại lừa Tiểu Mã tiên sinh rồi.
“Bách thiện hiếu vi tiên*, con nói với tiên sinh là mẫu thân không khỏe, con muốn ở bên cạnh mẫu thân.” Đình nhi trả lời hợp tình hợp lý.
*Bách thiện hiếu vi tiên: trăm việc thiện, hiếu đứng đầu.
“Con ấy! Quỷ nghịch ngợm!” Hỏi nhi tử xong rồi mới quay sang hai cái đầu củ cải bên cạnh.
“Sao hai người các con lại ở đây? Nương các con đâu?” Lung Nguyệt cầm mấy quả cam ở trên bàn chia đều cho ba đứa nhỏ.
Hai bé trai này là nhi tử của Địch Thúy và Hoán Ngọc, nay đã được bốn tuổi, là hai đứa bé khỏe mạnh, khảu khỉnh, cũng rất thông minh.
“Mẫu thân muốn bọn con đến thăm Vương phi.” Bùi Đức Vũ là con trai của Bùi Tiểu vs Hoán Ngọc, bé có đôi mắt rất giống Hoán Ngọc.
“Vương phi nương nương sẽ sinh tiểu muội muội sao?” Bùi Đức Văn nhìn bụng Lung Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy.” Lung Nguyệt cười, nhìn Địch Thúy và Hoán Ngọc đang vén rèm đi vào. Bốn đại nha hoàn bên cạnh nàng nay đã thành quản sự nương tử trong phủ, mỗi người một việc, không thể như xưa thường xuyên bên cạnh Lung Nguyệt được. Vì vậy Lung Nguyệt liền nâng Thạch Lựu, Bồ Đào, Điềm Chanh và thêm một nha đầu tên Lệ Chi làm nha hoàn thân cận.
*Thạch Lựu: quả lựu, Bồ Đào: nho, Điềm Chanh: quả chanh, Lệ Chi: quả vải.
“Chúc mừng chủ tử, phủ chúng ta lại có thêm một tiểu chủ tử nữa.” Hoán Ngọc và Địch Thúy vừa vào đã phúc thân với Lung Nguyệt.
“Hai người các ngươi sao nay rảnh rỗi vậy?” Lung Nguyệt hỏi, qua tháng là tới Tết, tất cả xiêm y cùng phần thưởng của tôi tớ trong phủ. Tẩy Bích sắp lâm bồn, Đào Châu lại đi ban sai cùng với lão Ngô, cuối tháng mới trở về. Việc trong tay hai người kia dồn tất cho Hoán Ngọc và Địch Thúy. Bình thường Địch Thúy và Hoán Ngọc đều chạy đến vắt chân lên cổ, còn không có lấy thời gian rảnh rỗi.
Bình luận facebook