Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Sau khi quyết định chủ ý, Bùi Nguyên Tu không tiếp tục suy nghĩ xem có được hay không nữa.
Lo được lo mất vốn không phải là tác phong của hắn.
Bây giờ hắn phải vạch kế hoạch từng bước, làm thế nào để có thể lại ôm được Cửu Nhi vào trong lòng.
Phải nói, Bùi Nguyên Tu thật sự là một nam nhân bá đạo. Nếu đã không muốn buông tay thì phải nhanh chóng ôm người vào giới tuyến của mình. Sủng cũng tốt, thói quen cũng được, nhưng đều phải xuất phát từ bản thân.
Bùi Nguyên Tu ngồi trong thư phòng, thưởng thức một nửa miếng ngọc thạch trong tay, đó là một con mèo nhỏ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
Bùi Nguyên Tu tưởng Bùi Đại tới nên mới đáp lời.
Ngẩng đầu đã thấy một thiếu nữ thẹn thùng, mặt ửng hồng đứng ở phía trước, phúc thân thi lễ.
"Nô tỳ thỉnh an đại gia!"
"Đứng lên đi!"
Bùi Nguyên Tu nhíu mày. Người này tên là Tú Nhi, là nữ nhi của bà vú, kiếp trước là thiếp của hắn.
Một khắc ngẩng đầu lên thấy nàng ta, Bùi Nguyên Tu không thể nói lên được cảm giác trong lòng của mình bây giờ là gì, trái phải đều không hề có loại tình cảm nam nữ, cũng không có ý thương tiếc mà thản nhiên giống như nhìn thấy hạ nhân bình thường.
"Nô tỳ thấy đại gia ở trong quân vài năm, y phục cũ nát, nên muốn đo đạc làm vài món mới cho gia, còn mong gia chớ ghét bỏ nô tỳ làm việc thô ráp." Đôi mắt Tú Nhi chứ sóng, phủi phủi bộ áo dài trong tay. "Xin gia đứng dậy, nô tỳ chỉ muốn đo xem còn chỗ nào cần phải sửa không."
"Không cần! Y phục của ta đều có Bùi Đại Bùi Tiểu lo, ngươi chỉ cần an tâm làm việc thuộc bổn phận của mình là được rồi!"
Bùi Nguyên Tu tự biết Tú Nhi có ý với mình, nếu không kiếp trước cũng không thuận nước đẩy thuyền thu phòng, cũng để nàng sinh ra nhi tử duy nhất của bản thân. Ít nhất trước khi có Cửu Nhi, nàng ta là người duy nhất đối xử thật tình với bản thân. Nhưng phần thật tình này dần dần biến thành đố kị ghen ghét.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy trong lòng dâng lên sự chán ghét. Trầm giọng nói: "Ngươi mau xuống đi, không gọi thì không thể lại gần thư phòng."
"Nô tỳ...nô tỳ..." Lời nói lạnh lùng của Bùi Nguyên Tu khiến Tú Nhi vừa tức giận lại vừa uất ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng ta hiểu được Đại gia là người lạnh lùng, nhưng trước kia chưa bao giờ hầm hầm giận dữ nói chuyện với bản thân như vậy, bây giờ vài năm không thấy lại càng thêm lạnh lùng, mà ngay cả nể mặt tình cảm lúc còn bé cũng không làm.
"Đi xuống!"
Nàng ra vẻ ta đây như thế càng khiến Bùi Nguyên Tu tức giận.
"Vâng!"
Thấy Bùi Nguyên Tu tức giận, Tú Nhi không dám tiếp tục dây dưa, kích động xin lỗi, vội vàng lui ra ngoài.
Bùi Nguyên Tu nhíu mày, cảm thấy cần phải suy nghĩ, hẳn là không thể giữ Tú Nhi này ở bên người được, thấy nàng ta sẽ nhớ tới kiếp trước hồ đồ. Nhưng lại ngại mặt mũi của bà vú, sắp xếp nàng ta như thế nào thì còn phải suy nghĩ cẩn thận.
"Gia, tiểu nhân đã ban sai về rồi!" Bùi Đại gõ cửa bước vào.
"Ừ, sao rồi?"
Trước khi hồi kinh Bùi Nguyên Tu liền nhờ cữu tử đặt mua một trạch viện trong kinh cho bản thân.
Những thứ vừa tới là của cải hắn đoạt được trong những năm chinh chiến gần đây. Nhắc tới đánh giặc cũng là công việc kiếm được nhiều tiền, mà vốn bỏ ra chính là đánh cược tính mạng. Cướp thành đoạt đất cũng kiếm được không ít vàng bạc cùng kỳ trân dị bảo, mặc dù phần lớn đều nộp lên quốc khố, nhưng vẫn giữ lại một ít chia sẻ cho các tướng sĩ. Phải nói Phiên Vương ở Bắc Cương thật sự có không ít đồ tốt, hắn dựa theo sở thích của Cửu Nhi giữ lại không ít bản lẻ, bản tốt nhất cùng một vài món đồ chơi nhỏ hiếm lạ. Những thứ đó hắn không muốn người ngoài biết nên phải tìm một tòa nhà để cất.
Thứ hai, Bùi phủ là nơi hắn không ở yên được. Lão phu nhân và Trần thị vẫn có thể thổi phồng mọi chuyện để định việc hôn nhân của bản thân. Tục ngữ nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hắn bày kế phá 'Gà trống bái đường' của bọn họ, nhưng lại không biết sau lưng bọn họ có sử dụng thủ đoạn ngầm nào không. Đời này hắn nhất định phải 'Một đời một thế một đôi' với Cửu Nhi, tất nhiên không thể mắc bẫy. Đợi tòa nhà bên kia thu thập xong, hắn sẽ chuyển qua đó ngay, như vậy sẽ yên tâm hơn.
"Nhà bên kia có nói, nhà cửa đã gọn gàng rồi, đợi hai ngày nữa là có thể ở." Bùi Đại vươn tay lau mồ hôi trên trán, trả lời.
"Ừ, bao giờ mấy thùng kia có thể sắp xếp xong?" Bùi Nguyên Tu khẽ đẩy ly trà lạnh trên thư án về phía Bùi Đại: "Uống ngụm trà lạnh trước đi!"
Với Bùi Đại Bùi Tiểu, Bùi Nguyên Tu vẫn coi họ là huynh đệ ra sống vào chết.
"Tiểu nhân tạ trà của gia!" Bùi Đại bưng lên, một ngụm uống cạn: "Bùi Tiểu lo lắng nên ở lại bên kia rồi!"
Bùi Nguyên Tu khẽ nâng khóe môi, gật gật đầu, lại nói: "Nhi tử của bà vú hiện đang làm ở đâu?"
"Hôm trước nghe vú Lưu nói, bây giờ Lưu Đức bị lão phu nhân giữ ở chuồng..." Bùi Đại dừng một chút, giống như đang nghĩ có nên nói hay không.
"Tiếp tục nói!"
"Vú Lưu muốn xin người nể tình đã từng uống sữa của mình mà đổi cho Lưu Đức một công việc...." Bùi Đại dứt lời, nâng mắt len lén nhìn Bùi Nguyên Tu.
"Ừ, để ta ngẫm lại." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm trong giây lát, nâng mắt nhìn Bùi Đại: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, có điền trang nào muốn bán không, rồi quay lại báo cho ta."
"Vâng! Nếu gia không có việc gì vậy thì tiểu nhân ra ngoài làm việc."
"Ừ, đi đi!" Bùi Nguyên Tu đáp, bỗng nhiên nhìn thấy trên sạp La Hán cách đó không xa có đặt vài bộ áo đơn, lại nói: "Cầm mấy bộ áo mới này đi, người cùng Bùi Tiểu sửa một chút rồi dùng!"
Lo được lo mất vốn không phải là tác phong của hắn.
Bây giờ hắn phải vạch kế hoạch từng bước, làm thế nào để có thể lại ôm được Cửu Nhi vào trong lòng.
Phải nói, Bùi Nguyên Tu thật sự là một nam nhân bá đạo. Nếu đã không muốn buông tay thì phải nhanh chóng ôm người vào giới tuyến của mình. Sủng cũng tốt, thói quen cũng được, nhưng đều phải xuất phát từ bản thân.
Bùi Nguyên Tu ngồi trong thư phòng, thưởng thức một nửa miếng ngọc thạch trong tay, đó là một con mèo nhỏ.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi!"
Bùi Nguyên Tu tưởng Bùi Đại tới nên mới đáp lời.
Ngẩng đầu đã thấy một thiếu nữ thẹn thùng, mặt ửng hồng đứng ở phía trước, phúc thân thi lễ.
"Nô tỳ thỉnh an đại gia!"
"Đứng lên đi!"
Bùi Nguyên Tu nhíu mày. Người này tên là Tú Nhi, là nữ nhi của bà vú, kiếp trước là thiếp của hắn.
Một khắc ngẩng đầu lên thấy nàng ta, Bùi Nguyên Tu không thể nói lên được cảm giác trong lòng của mình bây giờ là gì, trái phải đều không hề có loại tình cảm nam nữ, cũng không có ý thương tiếc mà thản nhiên giống như nhìn thấy hạ nhân bình thường.
"Nô tỳ thấy đại gia ở trong quân vài năm, y phục cũ nát, nên muốn đo đạc làm vài món mới cho gia, còn mong gia chớ ghét bỏ nô tỳ làm việc thô ráp." Đôi mắt Tú Nhi chứ sóng, phủi phủi bộ áo dài trong tay. "Xin gia đứng dậy, nô tỳ chỉ muốn đo xem còn chỗ nào cần phải sửa không."
"Không cần! Y phục của ta đều có Bùi Đại Bùi Tiểu lo, ngươi chỉ cần an tâm làm việc thuộc bổn phận của mình là được rồi!"
Bùi Nguyên Tu tự biết Tú Nhi có ý với mình, nếu không kiếp trước cũng không thuận nước đẩy thuyền thu phòng, cũng để nàng sinh ra nhi tử duy nhất của bản thân. Ít nhất trước khi có Cửu Nhi, nàng ta là người duy nhất đối xử thật tình với bản thân. Nhưng phần thật tình này dần dần biến thành đố kị ghen ghét.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy trong lòng dâng lên sự chán ghét. Trầm giọng nói: "Ngươi mau xuống đi, không gọi thì không thể lại gần thư phòng."
"Nô tỳ...nô tỳ..." Lời nói lạnh lùng của Bùi Nguyên Tu khiến Tú Nhi vừa tức giận lại vừa uất ức, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nàng ta hiểu được Đại gia là người lạnh lùng, nhưng trước kia chưa bao giờ hầm hầm giận dữ nói chuyện với bản thân như vậy, bây giờ vài năm không thấy lại càng thêm lạnh lùng, mà ngay cả nể mặt tình cảm lúc còn bé cũng không làm.
"Đi xuống!"
Nàng ra vẻ ta đây như thế càng khiến Bùi Nguyên Tu tức giận.
"Vâng!"
Thấy Bùi Nguyên Tu tức giận, Tú Nhi không dám tiếp tục dây dưa, kích động xin lỗi, vội vàng lui ra ngoài.
Bùi Nguyên Tu nhíu mày, cảm thấy cần phải suy nghĩ, hẳn là không thể giữ Tú Nhi này ở bên người được, thấy nàng ta sẽ nhớ tới kiếp trước hồ đồ. Nhưng lại ngại mặt mũi của bà vú, sắp xếp nàng ta như thế nào thì còn phải suy nghĩ cẩn thận.
"Gia, tiểu nhân đã ban sai về rồi!" Bùi Đại gõ cửa bước vào.
"Ừ, sao rồi?"
Trước khi hồi kinh Bùi Nguyên Tu liền nhờ cữu tử đặt mua một trạch viện trong kinh cho bản thân.
Những thứ vừa tới là của cải hắn đoạt được trong những năm chinh chiến gần đây. Nhắc tới đánh giặc cũng là công việc kiếm được nhiều tiền, mà vốn bỏ ra chính là đánh cược tính mạng. Cướp thành đoạt đất cũng kiếm được không ít vàng bạc cùng kỳ trân dị bảo, mặc dù phần lớn đều nộp lên quốc khố, nhưng vẫn giữ lại một ít chia sẻ cho các tướng sĩ. Phải nói Phiên Vương ở Bắc Cương thật sự có không ít đồ tốt, hắn dựa theo sở thích của Cửu Nhi giữ lại không ít bản lẻ, bản tốt nhất cùng một vài món đồ chơi nhỏ hiếm lạ. Những thứ đó hắn không muốn người ngoài biết nên phải tìm một tòa nhà để cất.
Thứ hai, Bùi phủ là nơi hắn không ở yên được. Lão phu nhân và Trần thị vẫn có thể thổi phồng mọi chuyện để định việc hôn nhân của bản thân. Tục ngữ nói: Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hắn bày kế phá 'Gà trống bái đường' của bọn họ, nhưng lại không biết sau lưng bọn họ có sử dụng thủ đoạn ngầm nào không. Đời này hắn nhất định phải 'Một đời một thế một đôi' với Cửu Nhi, tất nhiên không thể mắc bẫy. Đợi tòa nhà bên kia thu thập xong, hắn sẽ chuyển qua đó ngay, như vậy sẽ yên tâm hơn.
"Nhà bên kia có nói, nhà cửa đã gọn gàng rồi, đợi hai ngày nữa là có thể ở." Bùi Đại vươn tay lau mồ hôi trên trán, trả lời.
"Ừ, bao giờ mấy thùng kia có thể sắp xếp xong?" Bùi Nguyên Tu khẽ đẩy ly trà lạnh trên thư án về phía Bùi Đại: "Uống ngụm trà lạnh trước đi!"
Với Bùi Đại Bùi Tiểu, Bùi Nguyên Tu vẫn coi họ là huynh đệ ra sống vào chết.
"Tiểu nhân tạ trà của gia!" Bùi Đại bưng lên, một ngụm uống cạn: "Bùi Tiểu lo lắng nên ở lại bên kia rồi!"
Bùi Nguyên Tu khẽ nâng khóe môi, gật gật đầu, lại nói: "Nhi tử của bà vú hiện đang làm ở đâu?"
"Hôm trước nghe vú Lưu nói, bây giờ Lưu Đức bị lão phu nhân giữ ở chuồng..." Bùi Đại dừng một chút, giống như đang nghĩ có nên nói hay không.
"Tiếp tục nói!"
"Vú Lưu muốn xin người nể tình đã từng uống sữa của mình mà đổi cho Lưu Đức một công việc...." Bùi Đại dứt lời, nâng mắt len lén nhìn Bùi Nguyên Tu.
"Ừ, để ta ngẫm lại." Bùi Nguyên Tu trầm ngâm trong giây lát, nâng mắt nhìn Bùi Đại: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, có điền trang nào muốn bán không, rồi quay lại báo cho ta."
"Vâng! Nếu gia không có việc gì vậy thì tiểu nhân ra ngoài làm việc."
"Ừ, đi đi!" Bùi Nguyên Tu đáp, bỗng nhiên nhìn thấy trên sạp La Hán cách đó không xa có đặt vài bộ áo đơn, lại nói: "Cầm mấy bộ áo mới này đi, người cùng Bùi Tiểu sửa một chút rồi dùng!"