Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Kết cục (hạ)
Dưới ánh nến, nam nhân kia tươi cười rõ ràng diễm lệ như vậy nhưng lại làm quân Mẫn Tâm cả thấy lạnh thấu xương. Như cảm nhận được sự sợ hãi của nàng, Cơ Linh đưa người tới gần, khẽ vuốt cái bụng đã gồ lên cao của Quân Mẫn Tâm, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng cười nói: “Bệ hạ đang run rẩy kìa, sợ sao? Sợ hãi, sợ hãi, thần yêu người như vậy, sao nhẫn tâm hại người chứ?”
Quân Mẫn Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, dùng giọng điệu thường dùng hỏi: “Cơ Linh, đây là đâu? Có chuyện thì quang minh chính đjai nói với ta, ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?”
“…Làm gì?” Cơ Linh bị hỏi liền sửng sốt, ngoẹo đầu nửa ngày mới như nghĩ tới chuyện gì thú vị lắm, hắn cười tủm tỉm, túm tay Quân Mẫn Tâm lôi nàng xuống giường, cười hì hì nói: “Bệ hạ, nàng tới đây, ta xây cho nàng một toà cung điện xinh đẹp, chắc chắn nàng sẽ thích!”
Quân Mẫn Tâm vì bụng to nên vô lực phản kháng, đành phải thất tha thất thểu đuổi kịp bước chân của Cơ Linh, đến hành lang ngoài phòng, trong nháy mắt Quân Mẫn Tâm ngây cả người!
Bản thân đang ở trong một hành cung to lớn nhường này, ba bước một các, mười bước một lầu, chín khúc hành lang gấp khúc, cả toà cung điện rường cột chạm trổ, tráng lệ, thậm chí còn xa xỉ gấp trăm ngàn lần Hoàng cung ở đế kinh! Bên trong đèn dầu sáng rỡ, cung nữ thanh lệ thướt tha mặc sa mỏng, gót sen uyển chuyển, như tiên nữ bồng bềnh lướt qua, trên lầu cao cách đó không xa, sênh ca uyển chuyển múa, vũ cơ diễm lệ vung tay áo dài, ngoài đầu nhìn lại cười, phong tình vạn chủng…
Trên bầu trời chốc chóc truyền đến mấy tiếng hạc kêu, cả đàn chim không rõ tên xẹt qua trước mắt, đưa đến một trận âm thanh cánh vỗ trường không; trong góc phòng chuông vàng leng keng rung động, ánh trăng mông lung trút xuống bao phủ cả vườn muôn hồng nghìn tía… Hết thảy, hết thảy mỹ lệ như tiên cảnh, mà Quân Mẫn Tâm lại đờ đẫn như rối gỗ.
Toà cung điện này, rốt cuộc ngưng tụ bao nhiêu máu và mồ hôi của dân chúng?
“Ta đặt cho nó một cái tên, gọi là cung Đại Nhan.” Cơ Linh cười mị hoặc bên tai nàng: “Có thích không, bệ ha?”
Thân thể như bị rút mất linh hồn, cảm giác vô lực sâu sắc xâm nhập tứ chi bách hải. Quan Mẫn Tâm xoay tay lại, dùng hết sức lực tát vào mặt hắn một cái, bi thương và phẫn nộ xuất hiện mạnh mẽ nơi đáy mắt nàng, nàng run giọng nói: “Ngươi là đồ điên!”
Cơ Linh không trốn không tránh, đành nhận một cái tát này của nàng, đến nụ cười quỷ dị kia cũng chẳng thay đổi lấy mảy may. Mười ngón tay hắn giữ chặt vai Quân Mẫn Tâm, gần như muốn đâm thủng da thịt. Hắn dịu dàng mà điên cuồng ngưng mắt nhìn nàng, từng câu từng chữ cười nói: “Ta vốn là người điên, Quân Mẫn Tâm. Nàng từng nói ta cũng giống người bình thường, ta tin tưởng nhưng quay đầu lại ta lại bị nàng ép người không ra người quỷ không ra quỷ!” Nói đoạn, hắn cười ha ha thành tiếng, lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn không phải người tốt, ta chính là kẻ điên! Ta giống người tốt nhiều lần khẩn cầu cầu xin nàng, nhưng tới bây giờ nàng vẫn không hề mở mắt nhìn ta! Ta vì nàng giành chính quyền! Ta vì nàng xây dựng cung Đại Nhan! Ta vì nàng huỷ thiên nghịch thần! Trần Tịch dám không? Hắn dám yêu nàng như vậy không? Ta dám! Quân Mẫn Tâm, tại sao không thể là ta? Tại sao không thể là ta?”
Quân Mẫn Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, nói: “Ngươi sẽ chết, Cơ Linh.” Phạm vào trọng tội như này, chờ cấm vệ quân tìm được nơi này, nhất định một thân một mình ngươi sẽ bị xử tử.
“Ta đã sớm nói rồi, Quân Mẫn Tâm. Hoặc yêu ta, hoặc giết chết ta đi.”
Cơ Linh buông nàng ra, vẻ mặt nhìn tĩnh nhìn chăm chú vào đèn đóm leo lét nơi xa, ánh đèn đỏ cam nhuộm ấm khuôn mặt hắn, làm cho hắn trở nên xinh đẹp như thể không chân thực. Giây phút này, trong lúc giật mình Quân Mẫn Tâm cảm thấy hắn như một cái bọt biển, vừa chạm vào liền tan vỡ.
Hắn vươn tay, do dự một chút, cầm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của Quân Mẫn Tâm. Không giống với bàn tay đầy vết chai của Trần Tịch, lòng bàn tay hắn nhẵn nhụi mà mềm mại. Giống như tất cả tình lữ trong thiên hạ, Cơ Linh nắm lấy ngón tay ngọc thon dài của nữ nhân hắn yêu, trên khuôn mặt là cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Hắn cười nói với nàng:”Nàng biết không, giấc mộng lớn nhất cuộc đời này của ta chính là có thể xây dựng một tòa cung điện đẹp nhất cùng nàng bước vào. Vào đêm chúng ta nghe sệnh ca, xa xa nhìn đèn đóm loe lét.... Ta sẽ ôm nàng, hôn lên khóe môi nàng.”
“Giống như này.” Dứt lời hắn ôm Quân Mẫn Tâm đã sớm đờ đẫn, khẽ hôn lên khóe môi nàng, cười nói: “Nàng xem, lúc này ta đều thực hiện rồi. Bệ hạ, ta biết nhân mã của Trần Tịch sẽ nhanh chóng chạy đến, thần không đánh lại hắn... Thần biết bản thân không sống nổi, nhưng thần không hối hận, trước khi thần chết có thể cùng bệ hạ nhìn đèn đuốc đẹp nhất trên đời.”
Quân Mẫn Tâm khóc.
Hắn lẩm bẩm “Bệ hạ, nàng biết không? Thần là kẻ điên, bởi thần chỉ dịu dàng với một mình người. Nhưng mà bệ hạ, vì sao nàng không yêu ta?”
Nến đỏ cháy hết, trong màn đêm đèn lồng đỏ tươi vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp. Quân Mẫn Tâm rơi nước mắt nhìn hắn, giọng nói vỡ tan, run run không chịu nổi truyền đến: “Ngươi luôn cực đoan như vậy, cố chấp! Chẳng qua là những ngày tốt đẹp, càng muốn nhảy vào trong hố lửa....”
“Bệ hạ, kỳ thực người trong hố lửa kia mới là Cơ Linh thực sự, trước mặt nàng đã sớm không phải rồi.” Nói qua nói lại, hai hàng nước mắt lạnh lẽo trượt xuống, hắn nghẹn ngào, lại dịu dàng dười nói: “Bệ hạ, nàng biết không? Kỳ thực ta muốn đưa nàng cùng chét, nhưng ta luyến tiếc. Bởi vì bệ hạ khóc, vì ta khóc.”
Xa xa tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền tới, Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống..... Ngay lúc binh mã của Trần Tịch vọt vào đại điện, Quân Mẫn Tâm nhanh chóng ôm chặt Cơ Linh!
“Năm ta với ngươi gặp gỡ nhau ấy, cũng là ngày xuân diễm lệ. Năm ấy bệ hạ mười bốn, thần mười tám.... Mà hôm nay tám năm sau, bệ hạ nhưng lại không thể giết thần.”
Một tiếng than thở trầm thấp khó mà nghe thấy bay xuống bên môi, trong nháy mắt phiêu tán theo gió: “Bệ hạ, kiếp sau.......... chúng ta không cần gặp lại nhau.”
Ngày Cơ Linh bị bắt đi chính là tảng sáng. Huệ Cơ mắt mù không biết từ đâu lao ra, không biết cái gì cho cô gái này một sức mạnh lớn lao, nàng nhu nhược như một cây lau sậy thế nhưng tránh thoát được trói buộc của thị vệ, nhào tới quỳ gối trước mặt Quân Mẫn Tâm, khóc hoa lê đài vũ.
Nàng dập đầu một cái tiếp một cái, vầng trán trắng nỗn bị gạch đã xanh làm rách da, trâm hoa tung tóe đầy đất, máu tươi quanh co chảy xuống theo da thịt nõn nà, nàng lại hồn nhiên không biết khổ sở, chỉ tê tâm liệt phế khẩn cầu: “Huệ Cơ nguyện thay hầu gia chịu chết, xin bệ hạ nhìn một phần tình cảm hầu gia đối với ngài tha cho ngài tội chết! Bệ hạ, van xin ngài! Bệ hạ!”
Thấy một màn như vậy, người ở đây không khỏi lộ vẻ xúc động.
Trong xe tù, Cơ Linh nhìn gương mặt na ná Quân Mẫn Tâm, hồi lâu không nói gì, mới mất hồn lẩm bẩm: “Không phải đã kêu ngươi rời đi từ trước sao........Ha, thật không ngờ người theo ta đến cuối cùng lại là người với đôi mắt mù.”
Một tháng sau, định bắc hầu Cơ Linh bị giải vào đại lao bị định tội chết, nữ hoàng bệ hạ nhớ tình xưa, dùng một ly rượu độc kết thúc cuộc đời điên cuồng gần như đáng thương của nam nhân này.
Cuối xuân, bách hoa điêu linh. Người cạnh Quân Mẫn Tâm từng người từng người rời đi, chỉ để lại một đoạn ký ức thuyết bất thanh, đạo bất minh*
*Thuyết bất thanh đạo bất minh: it is not somethinhg that one cam explain clearly anh make people understand
Quân Mẫn Tâm tựa trong lòng Trần Tịch, rũ mắt thở dài: “Phụ thân đi rồi, Thẩm Lương Ca cũng đi rồi, đến Cơ Linh cũng đi luôn......Vì sao khi đến lúc ta leo được đến đỉnh cao nhất, tất cả mọi người lại không ở bên ta nữa?”
Trần Tịch hôn nhẹ nàng: “Nàng còn có ta.”
Quân Mẫn Tâm níu chặt vạt áo Trần Tịch, lẩm bẩm nói: “Chàng nói lúc này Cơ Linh đang ở đâu?”
Trần Tịch mỉm cười: “Chẳng phải một thời gian trước hắn đã gửi thư về đó sao? Lúc này hẳn là đã cùng Huệ Cơ đến Tây Vực, đừng lo lắng, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân......”
Bỗng nhiên cảm thấy thần săc Quân Mẫn Tâm không hợp lý, vội thân thiết hỏi: “Mẫn Nhi, nàng làm sao thế?”
“Đau...” Quân Mẫn Tâm che bụng đã nhô cao, đau đến mức tràn đổ mồ hôi lạnh, nàng tóm chặt tay áo Trần Tịch, khớp xương đều trắng bạch. Hơi thở hổn hển dồn dập, nàng cắn môi nói: “E.... sắp sinh rồi....”
Nói xong liền đau đớn lợi hại, hét to thành tiếng.
Trần Tịch vội bế nàng lên giường, chân tay luống cuống hô ra ngoài: “Người tới! Mau gọi ngự y!”
Khánh An nắm thứ hai, ngày mười hai tháng sáu, nữ hoàng đại ngự sinh hạ một nam tử, phong làm Thái tử.
Đêm rượu đầy tháng tiểu thái tử, trong tẩm điện nữ hoàng, có một lão đạo áo xanh thần bí. Tóc lão đạo trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, áo bào màu xanh không gió mà bay, tay áo phiêu diêu, có phần tư thế thế ngoại cao nhân.
Lúc này trong cung đại yến, tẩm điện vắng ngắt, chỉ có một tiểu cung nữ đang bận rộn quét dọn. Ông cong khóe môi, bước vào tẩm điện, tiểu cung nữ xoay người lại nhìn thấy ông ta sợ đến mức nhảy dựng cả lên, bình sứ trong tay rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ tan tành...
Lão đạo giơ một ngón tay trắng nõn nà lên đặt vào trên môi, ý bảo nàng im lặng. Tiểu cung nữ sợ đến mức không dám thở mạnh, lão đạo lại chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu nữ oa đừng sợ, bần đạo chỉ tới lấy một đồ vật thôi. Thiên hạ đại định, cũng nên là vật quy nguyên chủ rồi.”
Thật là kỳ quái, rõ ràng là khuôn mặt tuổi già sức yếu lại có giọng nói trẻ trung dễ nghe.
Tiểu cung nữ thấy ông ta đi về phía mình, sợ đến hét lên một tiếng, ném cây chổi xuống đất chạy ra ngoài như gặp phải quỷ! Lão đạo hình như hơi kinh ngạc, nhìn phương hướng tiểu cung nữ rời đi tự nhủ: “Gương mặt bần đạo đáng sợ lắm sao?”
Nghe nói tẩm điện xuất hiện thích khách, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch vội vàng chạy về tẩm điện xem, chỉ thấy bình sứ màu trắng đã vỡ hoàn hảo không chút tổn hao đặt trên bàn, bên trong cắm đầy hoa đào. Mà lão đại trong lời tiểu cung nữ đã sớm biến mất không thấy.
Tất cả mọi thứ trong tẩm điện đều ở đó, chỉ thiếu duy nhất chiếc tỳ bà như máu.
Vài năm sau, một thanh niên tuấn mũ vận hông y dắt một cô nương mù dịu dàng thanh lệ đi ngang qua Đào Khê, những cánh hoa đào bay múa đầy trời, một đạo nhân thanh y say rượu nằm dưới cây đào, chỉ vào thanh niên hồng y cười hì hì nói: “Trong tên của ngươi có một chứ “vũ”.
Hồng y thanh niên không ngừng lại bước chân, dắt cô nương mù đi vòng qua đạo nhân. Đạo nhân thanh y cầm vò rượu uống một hớp, như say như không nói: “Vũ là ‘cánh’, thuận gió bay lên. Song, ‘vũ’ cũng là con dao sắc hai lưỡi, một mặt hướng vào trong tiều một mặt hướng ra ngoài. Thiên đường địa ngục, chỉ cách một bước...”
Như bị nói trúng nỗi lòng, thanh niên hồng y chấn động cả người, dừng lại bước chân, một đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nhíu lại, tầm mắt dừng lại trên người lão đạo nhân say khướt.
Chính là lúc này ở nơi sâu trong rừng đào tựa sông mây tía chậm rãi có hai bóng dáng đi ra. Nam một thân lam bào, mặt mày bình thường song ôn hòa, nữ bạch y đơn thuần, lại có một dung mạo điên đảo chúng sinh.
Ánh mắt nam tử cung kính nhìn lão đạo, lắc đầu cười nói với nữ tử bên cạnh: “Lương Ca nàng xem, nhị sư công lại trêu cợt người qua đường nữa rồi!”
Hoàn.
Quân Mẫn Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình của mình, dùng giọng điệu thường dùng hỏi: “Cơ Linh, đây là đâu? Có chuyện thì quang minh chính đjai nói với ta, ngươi dẫn ta đến chỗ này làm gì?”
“…Làm gì?” Cơ Linh bị hỏi liền sửng sốt, ngoẹo đầu nửa ngày mới như nghĩ tới chuyện gì thú vị lắm, hắn cười tủm tỉm, túm tay Quân Mẫn Tâm lôi nàng xuống giường, cười hì hì nói: “Bệ hạ, nàng tới đây, ta xây cho nàng một toà cung điện xinh đẹp, chắc chắn nàng sẽ thích!”
Quân Mẫn Tâm vì bụng to nên vô lực phản kháng, đành phải thất tha thất thểu đuổi kịp bước chân của Cơ Linh, đến hành lang ngoài phòng, trong nháy mắt Quân Mẫn Tâm ngây cả người!
Bản thân đang ở trong một hành cung to lớn nhường này, ba bước một các, mười bước một lầu, chín khúc hành lang gấp khúc, cả toà cung điện rường cột chạm trổ, tráng lệ, thậm chí còn xa xỉ gấp trăm ngàn lần Hoàng cung ở đế kinh! Bên trong đèn dầu sáng rỡ, cung nữ thanh lệ thướt tha mặc sa mỏng, gót sen uyển chuyển, như tiên nữ bồng bềnh lướt qua, trên lầu cao cách đó không xa, sênh ca uyển chuyển múa, vũ cơ diễm lệ vung tay áo dài, ngoài đầu nhìn lại cười, phong tình vạn chủng…
Trên bầu trời chốc chóc truyền đến mấy tiếng hạc kêu, cả đàn chim không rõ tên xẹt qua trước mắt, đưa đến một trận âm thanh cánh vỗ trường không; trong góc phòng chuông vàng leng keng rung động, ánh trăng mông lung trút xuống bao phủ cả vườn muôn hồng nghìn tía… Hết thảy, hết thảy mỹ lệ như tiên cảnh, mà Quân Mẫn Tâm lại đờ đẫn như rối gỗ.
Toà cung điện này, rốt cuộc ngưng tụ bao nhiêu máu và mồ hôi của dân chúng?
“Ta đặt cho nó một cái tên, gọi là cung Đại Nhan.” Cơ Linh cười mị hoặc bên tai nàng: “Có thích không, bệ ha?”
Thân thể như bị rút mất linh hồn, cảm giác vô lực sâu sắc xâm nhập tứ chi bách hải. Quan Mẫn Tâm xoay tay lại, dùng hết sức lực tát vào mặt hắn một cái, bi thương và phẫn nộ xuất hiện mạnh mẽ nơi đáy mắt nàng, nàng run giọng nói: “Ngươi là đồ điên!”
Cơ Linh không trốn không tránh, đành nhận một cái tát này của nàng, đến nụ cười quỷ dị kia cũng chẳng thay đổi lấy mảy may. Mười ngón tay hắn giữ chặt vai Quân Mẫn Tâm, gần như muốn đâm thủng da thịt. Hắn dịu dàng mà điên cuồng ngưng mắt nhìn nàng, từng câu từng chữ cười nói: “Ta vốn là người điên, Quân Mẫn Tâm. Nàng từng nói ta cũng giống người bình thường, ta tin tưởng nhưng quay đầu lại ta lại bị nàng ép người không ra người quỷ không ra quỷ!” Nói đoạn, hắn cười ha ha thành tiếng, lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn không phải người tốt, ta chính là kẻ điên! Ta giống người tốt nhiều lần khẩn cầu cầu xin nàng, nhưng tới bây giờ nàng vẫn không hề mở mắt nhìn ta! Ta vì nàng giành chính quyền! Ta vì nàng xây dựng cung Đại Nhan! Ta vì nàng huỷ thiên nghịch thần! Trần Tịch dám không? Hắn dám yêu nàng như vậy không? Ta dám! Quân Mẫn Tâm, tại sao không thể là ta? Tại sao không thể là ta?”
Quân Mẫn Tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, nói: “Ngươi sẽ chết, Cơ Linh.” Phạm vào trọng tội như này, chờ cấm vệ quân tìm được nơi này, nhất định một thân một mình ngươi sẽ bị xử tử.
“Ta đã sớm nói rồi, Quân Mẫn Tâm. Hoặc yêu ta, hoặc giết chết ta đi.”
Cơ Linh buông nàng ra, vẻ mặt nhìn tĩnh nhìn chăm chú vào đèn đóm leo lét nơi xa, ánh đèn đỏ cam nhuộm ấm khuôn mặt hắn, làm cho hắn trở nên xinh đẹp như thể không chân thực. Giây phút này, trong lúc giật mình Quân Mẫn Tâm cảm thấy hắn như một cái bọt biển, vừa chạm vào liền tan vỡ.
Hắn vươn tay, do dự một chút, cầm chặt đầu ngón tay lạnh như băng của Quân Mẫn Tâm. Không giống với bàn tay đầy vết chai của Trần Tịch, lòng bàn tay hắn nhẵn nhụi mà mềm mại. Giống như tất cả tình lữ trong thiên hạ, Cơ Linh nắm lấy ngón tay ngọc thon dài của nữ nhân hắn yêu, trên khuôn mặt là cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Hắn cười nói với nàng:”Nàng biết không, giấc mộng lớn nhất cuộc đời này của ta chính là có thể xây dựng một tòa cung điện đẹp nhất cùng nàng bước vào. Vào đêm chúng ta nghe sệnh ca, xa xa nhìn đèn đóm loe lét.... Ta sẽ ôm nàng, hôn lên khóe môi nàng.”
“Giống như này.” Dứt lời hắn ôm Quân Mẫn Tâm đã sớm đờ đẫn, khẽ hôn lên khóe môi nàng, cười nói: “Nàng xem, lúc này ta đều thực hiện rồi. Bệ hạ, ta biết nhân mã của Trần Tịch sẽ nhanh chóng chạy đến, thần không đánh lại hắn... Thần biết bản thân không sống nổi, nhưng thần không hối hận, trước khi thần chết có thể cùng bệ hạ nhìn đèn đuốc đẹp nhất trên đời.”
Quân Mẫn Tâm khóc.
Hắn lẩm bẩm “Bệ hạ, nàng biết không? Thần là kẻ điên, bởi thần chỉ dịu dàng với một mình người. Nhưng mà bệ hạ, vì sao nàng không yêu ta?”
Nến đỏ cháy hết, trong màn đêm đèn lồng đỏ tươi vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp. Quân Mẫn Tâm rơi nước mắt nhìn hắn, giọng nói vỡ tan, run run không chịu nổi truyền đến: “Ngươi luôn cực đoan như vậy, cố chấp! Chẳng qua là những ngày tốt đẹp, càng muốn nhảy vào trong hố lửa....”
“Bệ hạ, kỳ thực người trong hố lửa kia mới là Cơ Linh thực sự, trước mặt nàng đã sớm không phải rồi.” Nói qua nói lại, hai hàng nước mắt lạnh lẽo trượt xuống, hắn nghẹn ngào, lại dịu dàng dười nói: “Bệ hạ, nàng biết không? Kỳ thực ta muốn đưa nàng cùng chét, nhưng ta luyến tiếc. Bởi vì bệ hạ khóc, vì ta khóc.”
Xa xa tiếng vó ngựa chỉnh tề truyền tới, Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, nước mắt không ngừng chảy xuống..... Ngay lúc binh mã của Trần Tịch vọt vào đại điện, Quân Mẫn Tâm nhanh chóng ôm chặt Cơ Linh!
“Năm ta với ngươi gặp gỡ nhau ấy, cũng là ngày xuân diễm lệ. Năm ấy bệ hạ mười bốn, thần mười tám.... Mà hôm nay tám năm sau, bệ hạ nhưng lại không thể giết thần.”
Một tiếng than thở trầm thấp khó mà nghe thấy bay xuống bên môi, trong nháy mắt phiêu tán theo gió: “Bệ hạ, kiếp sau.......... chúng ta không cần gặp lại nhau.”
Ngày Cơ Linh bị bắt đi chính là tảng sáng. Huệ Cơ mắt mù không biết từ đâu lao ra, không biết cái gì cho cô gái này một sức mạnh lớn lao, nàng nhu nhược như một cây lau sậy thế nhưng tránh thoát được trói buộc của thị vệ, nhào tới quỳ gối trước mặt Quân Mẫn Tâm, khóc hoa lê đài vũ.
Nàng dập đầu một cái tiếp một cái, vầng trán trắng nỗn bị gạch đã xanh làm rách da, trâm hoa tung tóe đầy đất, máu tươi quanh co chảy xuống theo da thịt nõn nà, nàng lại hồn nhiên không biết khổ sở, chỉ tê tâm liệt phế khẩn cầu: “Huệ Cơ nguyện thay hầu gia chịu chết, xin bệ hạ nhìn một phần tình cảm hầu gia đối với ngài tha cho ngài tội chết! Bệ hạ, van xin ngài! Bệ hạ!”
Thấy một màn như vậy, người ở đây không khỏi lộ vẻ xúc động.
Trong xe tù, Cơ Linh nhìn gương mặt na ná Quân Mẫn Tâm, hồi lâu không nói gì, mới mất hồn lẩm bẩm: “Không phải đã kêu ngươi rời đi từ trước sao........Ha, thật không ngờ người theo ta đến cuối cùng lại là người với đôi mắt mù.”
Một tháng sau, định bắc hầu Cơ Linh bị giải vào đại lao bị định tội chết, nữ hoàng bệ hạ nhớ tình xưa, dùng một ly rượu độc kết thúc cuộc đời điên cuồng gần như đáng thương của nam nhân này.
Cuối xuân, bách hoa điêu linh. Người cạnh Quân Mẫn Tâm từng người từng người rời đi, chỉ để lại một đoạn ký ức thuyết bất thanh, đạo bất minh*
*Thuyết bất thanh đạo bất minh: it is not somethinhg that one cam explain clearly anh make people understand
Quân Mẫn Tâm tựa trong lòng Trần Tịch, rũ mắt thở dài: “Phụ thân đi rồi, Thẩm Lương Ca cũng đi rồi, đến Cơ Linh cũng đi luôn......Vì sao khi đến lúc ta leo được đến đỉnh cao nhất, tất cả mọi người lại không ở bên ta nữa?”
Trần Tịch hôn nhẹ nàng: “Nàng còn có ta.”
Quân Mẫn Tâm níu chặt vạt áo Trần Tịch, lẩm bẩm nói: “Chàng nói lúc này Cơ Linh đang ở đâu?”
Trần Tịch mỉm cười: “Chẳng phải một thời gian trước hắn đã gửi thư về đó sao? Lúc này hẳn là đã cùng Huệ Cơ đến Tây Vực, đừng lo lắng, bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho bản thân......”
Bỗng nhiên cảm thấy thần săc Quân Mẫn Tâm không hợp lý, vội thân thiết hỏi: “Mẫn Nhi, nàng làm sao thế?”
“Đau...” Quân Mẫn Tâm che bụng đã nhô cao, đau đến mức tràn đổ mồ hôi lạnh, nàng tóm chặt tay áo Trần Tịch, khớp xương đều trắng bạch. Hơi thở hổn hển dồn dập, nàng cắn môi nói: “E.... sắp sinh rồi....”
Nói xong liền đau đớn lợi hại, hét to thành tiếng.
Trần Tịch vội bế nàng lên giường, chân tay luống cuống hô ra ngoài: “Người tới! Mau gọi ngự y!”
Khánh An nắm thứ hai, ngày mười hai tháng sáu, nữ hoàng đại ngự sinh hạ một nam tử, phong làm Thái tử.
Đêm rượu đầy tháng tiểu thái tử, trong tẩm điện nữ hoàng, có một lão đạo áo xanh thần bí. Tóc lão đạo trắng như tuyết, tiên phong đạo cốt, áo bào màu xanh không gió mà bay, tay áo phiêu diêu, có phần tư thế thế ngoại cao nhân.
Lúc này trong cung đại yến, tẩm điện vắng ngắt, chỉ có một tiểu cung nữ đang bận rộn quét dọn. Ông cong khóe môi, bước vào tẩm điện, tiểu cung nữ xoay người lại nhìn thấy ông ta sợ đến mức nhảy dựng cả lên, bình sứ trong tay rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ tan tành...
Lão đạo giơ một ngón tay trắng nõn nà lên đặt vào trên môi, ý bảo nàng im lặng. Tiểu cung nữ sợ đến mức không dám thở mạnh, lão đạo lại chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu nữ oa đừng sợ, bần đạo chỉ tới lấy một đồ vật thôi. Thiên hạ đại định, cũng nên là vật quy nguyên chủ rồi.”
Thật là kỳ quái, rõ ràng là khuôn mặt tuổi già sức yếu lại có giọng nói trẻ trung dễ nghe.
Tiểu cung nữ thấy ông ta đi về phía mình, sợ đến hét lên một tiếng, ném cây chổi xuống đất chạy ra ngoài như gặp phải quỷ! Lão đạo hình như hơi kinh ngạc, nhìn phương hướng tiểu cung nữ rời đi tự nhủ: “Gương mặt bần đạo đáng sợ lắm sao?”
Nghe nói tẩm điện xuất hiện thích khách, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch vội vàng chạy về tẩm điện xem, chỉ thấy bình sứ màu trắng đã vỡ hoàn hảo không chút tổn hao đặt trên bàn, bên trong cắm đầy hoa đào. Mà lão đại trong lời tiểu cung nữ đã sớm biến mất không thấy.
Tất cả mọi thứ trong tẩm điện đều ở đó, chỉ thiếu duy nhất chiếc tỳ bà như máu.
Vài năm sau, một thanh niên tuấn mũ vận hông y dắt một cô nương mù dịu dàng thanh lệ đi ngang qua Đào Khê, những cánh hoa đào bay múa đầy trời, một đạo nhân thanh y say rượu nằm dưới cây đào, chỉ vào thanh niên hồng y cười hì hì nói: “Trong tên của ngươi có một chứ “vũ”.
Hồng y thanh niên không ngừng lại bước chân, dắt cô nương mù đi vòng qua đạo nhân. Đạo nhân thanh y cầm vò rượu uống một hớp, như say như không nói: “Vũ là ‘cánh’, thuận gió bay lên. Song, ‘vũ’ cũng là con dao sắc hai lưỡi, một mặt hướng vào trong tiều một mặt hướng ra ngoài. Thiên đường địa ngục, chỉ cách một bước...”
Như bị nói trúng nỗi lòng, thanh niên hồng y chấn động cả người, dừng lại bước chân, một đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nhíu lại, tầm mắt dừng lại trên người lão đạo nhân say khướt.
Chính là lúc này ở nơi sâu trong rừng đào tựa sông mây tía chậm rãi có hai bóng dáng đi ra. Nam một thân lam bào, mặt mày bình thường song ôn hòa, nữ bạch y đơn thuần, lại có một dung mạo điên đảo chúng sinh.
Ánh mắt nam tử cung kính nhìn lão đạo, lắc đầu cười nói với nữ tử bên cạnh: “Lương Ca nàng xem, nhị sư công lại trêu cợt người qua đường nữa rồi!”
Hoàn.
Bình luận facebook