Thiên Sát Đấu La vung tay, một luồng sáng rực rỡ bao lấy Lăng Lạc Thần, chuyển cô xuống dưới khán đài.
Lần này người đón vẫn là Hoắc Vũ Hạo. Hắn vừa chạm tay vào, bộ áo giáp băng trên người Lăng Lạc Thần cũng tan biến.
Quả nhiên, tình huống của Lăng Lạc Thần cũng giống với Bối Bối, hoàn toàn mất đi tri giác, sắc mặt trắng bệt, đúng là trúng cùng một loại độc.
Vẻ mặt Vương Ngôn vô cùng kinh ngạc.
Bất kể hắn thông minh bao nhiêu, chiến thuật an bài hoàn mỹ như thế nào, nhưng với tình huống này cũng hết cách. Ai mà ngờ được đối thủ lại xuất hiện một Hồn Sư có thể sử dụng độc mạnh như vậy, bất kể là Bối Bối hay Lăng Lạc Thần đều chưa kịp bộc lộ hết sức chiến đấu đã thất bại.
Nếu đây là hàn độc bình thường thì Hoắc Vũ Hạo có thể giải trừ được, nhưng độc của Mộng Hồng Trần lại khắc, nó lấy băng làm chính, hỏa làm phụ nằm ẩn ở bên trong. Nếu hóa giải kịch độc thuộc tính băng thì kịch độc thuộc tính hỏa sẽ bùng nổ, như thế người bị trúng độc sẽ lập tức tử vong. Nên Hoắc Vũ Hạo không dám làm bừa.
- Kế tiếp.
Giọng nói nhẹ nhàng của Mộng Hồng Trần vang lên như gõ cửa đòi nợ, vẻ mặt cô vẫn kiêu ngạo như trước, nhưng lúc này, những từ ngữ nghe như đơn giản ấy lại là một luồng áp lực đè nặng lên chiến đội Sử Lai Khắc.
Thắng liên tiếp hai người. Hơn nữa còn có vẻ thắng dễ như trở bàn tay, Mộng Hồng Trần đúng là trụ cột không dễ phá vỡ của chiến đội Nhật Nguyệt. Nhân số của hai đội lúc này lại một lần nữa trở về thế ngang bằng.
Đái Thược Hành từ từ đứng dậy, cau mày. Trong thời gian ngắn ngủi Lăng Lạc Thần chiến đấu trên kia, Vương Ngôn đã giải thích cho hắn một cách ngắn gọn và cụ thể về đặc tính của Chu Tinh Băng Thiềm.
Vũ Hồn Bạch Hổ đúng là rất mạch nhưng có chắc sẽ mạnh hơn so với vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long của Bối Bối không? Bối Bối ban nãy không đỡ được độc kia, hắn thân là Hồn Đế liệu có vượt qua được? Những câu hỏi này, ngay cả bản thân hắn cũng không sao trả lời được.
Tuy tình huống không chút khả quan, nhưng lúc này hắn có thể lùi bước sao? Trên đầu thành kia, hoàng đế và cha hắn đang cùng xem hắn thi đấu đấy.
Bực bội trong lòng hắn đã đạt đến cực hạn, trán nổi đầy gân xanh, hắn thà phải đi khiêu chiến với một Hồn Thánh còn hơn đấu với Mộng Hồng Trần. Thắng thì đương nhiên không có gì phải bàn, nhưng thua thì sẽ mất hết tất cả. Hơn nữa còn thua trước mặt rất nhiều người.
Có điều, danh sách đã xác định có thể sửa đổi sao? Hắn chỉ còn cách ứng chiến.
- Đái Thược Hành.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong tai hắn.
- Sao?
Đái Thược Hành quay đầu lại nhìn, người vừa gọi hắn chính là Mã Tiểu Đào.
Nghỉ ngơi được một lúc, chẳng những Mã Tiểu Đào đã áp chế được ngọn lửa đang bùng cháy trong người mà còn thông qua Bình Sữa khôi phục không ít Hồn Lực.
Mã Tiểu Đào nhìn Đái Thược Hành, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Độc của cô ta tuy mạnh nhưng tu vi không thể sánh bằng chúng ta. Tu vi của ngươi là tự bản thân ngươi tu luyện đồng thời kháng tính cơ thể cũng tăng trên phạm vi lớn. Cô ta muốn dùng độc thắng ngươi cũng phải cần một ít thời gian, cho nên, đánh nhanh rút gọn.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, vừa nghe liền hiểu. Đái Thược Hành dĩ nhiên cũng hiểu ý cô là hai, hai mắt anh híp lại, gật đấu, đưa một ngón tay cái về phía cô, sau đó phóng người nhảy lên sàn đầu.
Đây hoàn toàn đúng với câu người bên ngoài sáng suốt hơn người trong cuộc, được Mã Tiểu Đào nhắc nhở hắn liền hiểu ra. Hắn có Thú Vũ Hồn thuộc dạng cao cấp, tu vi bậc Hồn Đế đều do sự kiên trì cố gắng mà tăng lên, vũ hồn sau mỗi lần thăng cấp đều sẽ cải tạo cơ thể một ít. Cho nên, bất kể là độc gì, tình huống ra sao, muốn để hắn trúng độc như hai đồng đội của hắn ít nhất phải cần một khoảng thời gian.
Tu vi Bối Bối thua xa đối thương, mà ban nãy hắn còn không có sự chuẩn bị nữa.
Còn Lăng Lạc Thần? Ban nãy màn sương băng của cô càn quét sàn đấu chừng mười phút mới biến mất. Cho dù ban nãy Mộng Hồng Trần từng nói băng không thể ngăn cản độc của cô nhưng rõ ràng cô muốn đánh bại Lăng Lạc Thần phải cần một chút thời gian. Hơn nữa, Lăng Lạc Thần hệ Khống Chế, sở trường là khống chế cục diện chiến đấu chức không phải tấn công, hoàn toàn khác với hắn.
- Song phương lùi về sau.
Giọng nói của Thiên Sát Đấu La lại vang lên theo quán tính.
Hai mắt Đái Thược Hành híp lại, song đồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộng Hồng Trần.
Mộng Hồng Trần nhất thời cảm thấy cả người căng thẳng, lông tơ muốn dựng đứng hết cả lên, giống như có một con mãnh hổ đang nhìn chằm chằm cô vậy. Hồn Đế của học viện Sử Lai Khắc quả nhiên không tầm thường, nháy mắt đã làm cô cảm thấy khiếp sợ như vậy rồi.
Nhưng, tích tắc sau cô đã khôi phục lại tâm trạng, hai trận thắng trước đã tăng cho cô rất nhiều lòng tin rồi.
Đái Thược Hành trong khi lui về sau, khí chất trên người dường như có sự thay đổi rất vi diệu, tốc độ hắn di chuyển không nhanh, nhưng mỗi bước đi đều rất đồng đều. Hơi thở trên người hắn không ngừng trầm xuống, giống như dần dần hóa thành một ngọn núi cao vậy.
Trên đầu Hoàng Thành.
Hứa Gia Vĩ, hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:
- Hiền đệ, đệ xem Thược Hành có thể thắng cô bé Hồn Sư dùng độc hiếm thấy của chiến đội Nhật Nguyệt không?
Đái Hạo, Công Tước Bạch Hổ nhíu mày nói:
- Nếu thông minh có thể thắng. Nhưng cũng phải trả cái giá không nhỏ. Hồn Sư dùng độc không phải tầm thường nhất là Độc Hồn Sư của đế quốc Nhật Nguyệt. Bệ hạ, cô bé kia cần phải đặc biệt chú trọng.
- Ừ, đế quốc Nhật Nguyệt đúng là càng ngày càng phát triển. Hôm qua sứ giả ta phái đến học viện Sử Lai Khắc đã trở về.
- Vậy sao? Thế học viện Sử Lai Khắc trả lời ra sao?
Công Tước Bạch Hổ dĩ nhiên biết đế quốc Tinh La đang muốn lấy lòng học viện Sử Lai Khắc.
Hoàng đế Tinh La bật cười nói:
- Còn có thể thế nào nữa? Mấy lão hồ ly kia nhẹ nhàng từ chối hết. Viện trưởng hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết còn nói thêm một câu, Sử Lai Khắc, không đứng về phía nào cả. Nuôi dưỡng cũng vì bảo hộ. Thế lực Sử Lai Khắc vĩnh viễn không rời khỏi thành Sử Lai Khắc.
Công Tước Bạch Hổ hừ một tiếng nói:
- Bọn họ là Giám Sát Giả của đại lục còn dám bảo không ra khỏi thành? Chỉ là không muốn mở rộng thế lực thôi.
Hoàng đế Tinh La thở dài một hơi nói:
- Nhưng chúng ta không chấp nhận cũng không được, cũng nhờ nguyên tắc và thái độ cương quyết này của học viện Sử Lai Khắc, ba đại đế quốc chúng ta mới có thể giữ vững như thế này, nếu không có sự tồn tại của đế quốc Nhật Nguyệt, có lẽ chúng ta đã có cơ hội tranh đấu thống nhất đại lục rồi. Đáng tiếc, hiện giờ chắc chắn Sử Lai Khắc sẽ không cho phép xuất hiện loạn đấu, mà chúng ta cũng không có khả năng tranh giành cái gì.
Công Tước Bạch Hổ nói:
- Đế quốc Nhật Nguyệt gần đây tương đối ổn định, trong khoảng thời gian ngắn tới chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.
Hoàng đế Tinh La nói:
- Bắt đầu rồi, chúng ta xem tiếp thôi.
Đúng vậy, khi hai người bọn họ thoải mái trò chuyện thì bên dưới, trận chiến của Đái Thược Hành và Mộng Hồng Trần cũng bắt đầu.
Nương theo hiệu lệnh của trọng tài, Đái Thược Hành hét lớn một tiếng, cả người bay như tên bắn về trước. Cơ thể hắn trên không trung bừng sáng, ba Hồn Hoàn thứ nhất, thứ ba, thứ năm lần lượt nhấp nháy, hắn hoàn thành biến thân với tốc độ nhanh nhất.
Bộ lông vàng, lợi trảo vàng. Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến, Bạch Hổ Ma Thần Biến, ba đại kỹ năng tăng phúc cho cơ thể trong mấy lần hô hấp ngắn ngủi đã giúp cơ thể hắn tăng trưởng đến cực hạn.
Sau khi ba Hồn Kỹ này được sử dụng xong, hắn cũng đã đến giữa sàn đấu, bấy nhiêu đủ thấy tốc độ của hắn nhanh đến mức nào.
Bên ngoài sàn đấu, sắc mặt Mã Như Long không ngừng biến đổi, đồng dạng là Hồn Đế nhưng xét về mặt tu vi, hắn kém Đái Thược Hành xa. Cho dù toàn lực sử dụng Hồn Đạo Khí, khi hắn đối mặt với Đái Thược Hành cũng không có hơn 50% chiến thắng. Hắn không thể không thừa nhận nếu xét theo cùng độ tuổi, Hồn Sư của học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng mạnh hơn người khác, nếu đối thủ là Mã Tiểu Đào, e là 30% chiến thắng hắn cũng không có.
Đối mặt với Đái Thược Hành, rốt cuộc Mộng Hồng Trần cũng dùng đến Hồn Đạo Khí.
Bình luận facebook