Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-951
Chương 952: Thành công
3 phút trôi qua rất nhanh, tên ma tộc lại lên tiếng:
- Đã qua 3 phút. Ngươi có thể tiếp cú đấm thứ 2 hay là chúng ta kết thúc cuộc chơi sau 1 quyền. Nhưng do là quyền đầu tiên nên ta sẽ cho ngươi thêm 2 phút nữa. Thế nào, ta rất nhân từ đúng không.
Nhưng ngay khi hắn nói xong thì Cầm từ từ đứng dậy, cả người có chút run rẩy, mắt anh có chút đỏ lên nhìn về phía tên này và nói:
- Đừng nói nhảm, ta còn chưa đến mức cần ngươi thương hại như vậy. Đến đây đi. Ta vẫn chưa thua đâu.
Tên ma tộc có chút ngạc nhiên. Nhưng càng như vậy hắn càng phấn khích. Bởi vì như vậy cuộc vui này càng vui vẻ hơn chứ sao. Kẻ địch càng ngoan cố, càng phản kháng thì khi kẻ này tan vỡ thì hắn càng có cảm giác thành tựu.
Không nói nhảm nhiều, hắn lại đấm ra 1 quyền. Cầm lại bay ra. Trên ngực lại có thêm 1 vết lõm hình nắm đấm nữa. Hắc khí càng thêm nồng đậm. Vẻ mặt cầm trở nên đầy giữ tợn. Hắc khí này chính là thứ ma tộc đặc chế, chỉ có 1 tác dụng duy nhất là tra tấn. Chưa từng có kẻ nào có thể chịu được. Chỉ là chịu được bao lâu thôi.
Thanh niên này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Thân là kẻ ưa thích tra tấn. Hắn biết được lúc này cường độ thống khổ mà kẻ này phải chịu nó lớn như thế nào. Bình thường Luyện hư đã tan vỡ từ lâu rồi. Cho dù là chân tiên cũng bắt đầu kêu la
Thế mà thanh niên này vẫn không có cất lên 1 tiếng. Ý chí lực này khiến hắn cũng có chút khâm phục sức chịu đựng của thanh niên này. Rốt cục kẻ này đã trải qua điều gì mới có thể có 1 ý trí sắt đã như vậy.
Máu S trong người hắn đã nổi lên. Hắn khát khao khiến cho kẻ này phải phủ phục cầu xin.
3 phút trôi qua, mặc cho Cầm vẫn nằm đó, kẻ này lại đấm ra 1 quyền, lúc này cả người Cầm đã bị hắc khí bao phủ.
Anh đã không còn giữ được nữa.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..
Tiếng gào thấu trời xanh vang lên. Cả người Cầm như co lại không ngừng run rẩy. Cuối cùng Cầm cũng đã đến giới hạn, không còn giữ được lý trí mà phải cất tiếng gào để hát tiết nỗi đau trong người.
Tên ma tộc lúc này mới hài lòng. Hắn đứng nhìn kiệt tác mình tạo ra đầy hài lòng. Hắn nhìn xem Cầm lăn lội và kêu gào mà phản cảm. Hắn đang thưởng thức.
10 phút trôi qua. Dường như đã chán rồi.Hắn phất tay định đi.
Nhưng 1 dọng nói lại vang lên:
- Ngươi định đi đâu. Cuộc chiến của chúng ta chưa kết thúc mà.
1 đám sương mù đen đứng dậy, Cầm vẫn đứng được dù cho cả người và linh hồn đang bị tàn phá không chịu được. Anh giơ lên ngón giữa nói:
- Ta vẫn chưa chết. Cuộc chiến của chúng ta chưa kết thúc đâu.
- Thật không ngờ 1 kim tiên như ngươi mà mất đến 3 đòn còn chưa thể kết thúc ta. Ta cũng cảm thấy nhục cho ngươi đó.
Lời khiêu khích của Cầm đã khiến cho kẻ này triệt để nổi giận. Vẻ mặt hắn trầm đi:
- Đã ngươi muốn chết thì ta cũng chiều theo ngươi.
Hắn lại đám ra 1 quyền nhưng lần này không còn là 1 quyền tùy tiện như vừa nãy nữa. 1 quyền này chứa uy năng của 1 kim tiên. 1 quyền chứa sự tức giận của hắn.
Cầm đứng đó không tránh. Chính xác ra là anh muốn tránh cũng không được. Khí tức tử vọng phả thẳng vào mặt anh. Cầm có thể cảm thấy được thần chết đang gọi tên mình.
Đúng lúc đó, 1 vệt trắng lao đến che trước mặt Cầm khiến anh khẽ biến sắc.
Không chút do dự, Cầm xoay người lấy thân hình mình che cho thân ảnh nhỏ bé đó.
Nhưng mà dù thân thể anh có mạnh hơn nữa thì cũng khó lòng chịu 1 đòn gần như toàn lực của 1 kim tiên.
Cả người Cầm lần nữa ghim vào trong vách đá và mất đi ý thức.
……
Tên ma tộc hừ lạnh 1 tiếng rồi có ý định bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, vẻ mặt hắn khẽ biến sắc. Cả người lập tức quay về vết rách đưa anh tới đây nhưng tất cả đã quá muộn. Cái lỗ đã lần nữa bị phong ấn. Cũng tức là hắn đã mất cơ hội trở về. vì sao mà hắn lại có thể thảnh thơi như vậy. nơi này dù sao cũng là tiên giới, hắn tuy mạnh nhưng người mạnh hơn hắn có rất nhiều, rất nhiều. Hắn lại vừa giết không ít thiên tài. Rất nhanh thôi, hắn sẽ bị lộ. Nhưng nhờ có vết rách đó, hắn có thể trở vệ được sau khi mà phá hoại chá chê thậm chí là kêu gội quân đội, lấy nơi này làm cứ điểm để điên cuồng phá hư. Nhưng bây giờ vết nứt đang lại lần nữa được tu bổ cũng tức là đường lui của hắn đã bị đoạn hoàn toàn. Đây chính là vấn đề sinh tử a.
Khi hắn tiến đến, ở nơi đó đã có 2 thân ảnh. Đó chính là Chu tuyết và 1 con hồ ly tuyết đang cực độ suy yếu nằm đó.
Chu Tuyết nhìn thấy tên ma tộc đến thì mặt biến sắc. Vẻ mặt cô hiện lên sự kiên quyết. Cô lập tức xông lên đam ra 1 kiếm.
Nhưng tên này rất rõ ràng đã không thèm quan tâm nữa. Hắn đấm ra 1 quyền khiến cho cô nàng trọng thương hấp hối.
Hắn đứng đối diện với hồ ly tuyết và nói ;
- Ngươi chính là kẻ đã phong ấn lại lỗ hổng đi. Nói, làm thế nào để mở ra. Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nhưng đáp lại hắn thì là 1 nụ cười đầy kiên cường:
- Cứ thử đi, xem ngươi làm cách nào khiến ta sống không bằng chết. Nếu không phải ta vừa sinh nên lâm vào trong suy yếu thì làm sao có thể để ngươi khi dễ như thế này được.
Đáp lại nàng là 1 nụ cười đầy giữ tợn:
- Vậy thì.. đi chết đi.
- Ai chết còn chưa biết. Ngươi nghĩ chúng ta ngu ngốc như vậy sao. Có lẽ đám cường giả sắp đến rồi.
Ngay khi đó, Ở bên ngoài kia, 1 khí thế cường đại bao phủ cả ngọn núi.
Tên ma tộc kia biến sắc, khí tức này chỉ có huyền tiên mới có. Hắn không ngờ 1 huyền tiên lại đi truy đuổi hắn như vậy.
Không chút do dự, tên này phát động bí thuật để chạy đi. Trước 1 huyền tiên thì hắn hoàn toàn không có bất cứ biện pháp nào để sống sót cả.
Cũng cùng lúc đó, 1 thân ảnh xuất hiện trong động băng. 1 nam tử trung niên.
Hắn nhìn thoáng qua hồ ly tuyết rồi quay sang chuyển sự quan tâm sang Chu Tuyết. Sau 1 hồi kiểm tra, kẻ này mới thở dài 1 hơi. Còn may chưa có chết. tên kia chỉ là tung ra 1 kích chứ cũng không có ý định giết cô thêm việc cô nàng mang bảo giáp trong người khiến cho 1 kích kia không trí mạng.
Hắn lấy ra 1 viên đan dược và đút cho cô. Hiệu quả tức thì. Khí sắc cô nàng dần dần tốt hơn. Rất nhanh, cô tỉnh lại, nhìn về trung niên nhân trước mắt nói:
- Nhị gia gia, ngài đã đến.
Cô định đứng dậy thì bị trung niên nhân này cản lại và nói:
- Nghỉ thêm 1 chút nữa đi. Dù ngươi đang ăn Phục Linh đan nhưng mà dược hiệu chưa chữa trị nhanh đến mức đó đâu. Vẫn may chúng ta đến kịp. Chỉ cần muộn thêm chút nữa có lẽ các ngươi đã chết rồi.
- Vậy có thể cho ta biết được rốt cục có việc gì xảy ra. Tại sao ma tộc lại có mặt ở đây.
3 phút trôi qua rất nhanh, tên ma tộc lại lên tiếng:
- Đã qua 3 phút. Ngươi có thể tiếp cú đấm thứ 2 hay là chúng ta kết thúc cuộc chơi sau 1 quyền. Nhưng do là quyền đầu tiên nên ta sẽ cho ngươi thêm 2 phút nữa. Thế nào, ta rất nhân từ đúng không.
Nhưng ngay khi hắn nói xong thì Cầm từ từ đứng dậy, cả người có chút run rẩy, mắt anh có chút đỏ lên nhìn về phía tên này và nói:
- Đừng nói nhảm, ta còn chưa đến mức cần ngươi thương hại như vậy. Đến đây đi. Ta vẫn chưa thua đâu.
Tên ma tộc có chút ngạc nhiên. Nhưng càng như vậy hắn càng phấn khích. Bởi vì như vậy cuộc vui này càng vui vẻ hơn chứ sao. Kẻ địch càng ngoan cố, càng phản kháng thì khi kẻ này tan vỡ thì hắn càng có cảm giác thành tựu.
Không nói nhảm nhiều, hắn lại đấm ra 1 quyền. Cầm lại bay ra. Trên ngực lại có thêm 1 vết lõm hình nắm đấm nữa. Hắc khí càng thêm nồng đậm. Vẻ mặt cầm trở nên đầy giữ tợn. Hắc khí này chính là thứ ma tộc đặc chế, chỉ có 1 tác dụng duy nhất là tra tấn. Chưa từng có kẻ nào có thể chịu được. Chỉ là chịu được bao lâu thôi.
Thanh niên này khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Thân là kẻ ưa thích tra tấn. Hắn biết được lúc này cường độ thống khổ mà kẻ này phải chịu nó lớn như thế nào. Bình thường Luyện hư đã tan vỡ từ lâu rồi. Cho dù là chân tiên cũng bắt đầu kêu la
Thế mà thanh niên này vẫn không có cất lên 1 tiếng. Ý chí lực này khiến hắn cũng có chút khâm phục sức chịu đựng của thanh niên này. Rốt cục kẻ này đã trải qua điều gì mới có thể có 1 ý trí sắt đã như vậy.
Máu S trong người hắn đã nổi lên. Hắn khát khao khiến cho kẻ này phải phủ phục cầu xin.
3 phút trôi qua, mặc cho Cầm vẫn nằm đó, kẻ này lại đấm ra 1 quyền, lúc này cả người Cầm đã bị hắc khí bao phủ.
Anh đã không còn giữ được nữa.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…..
Tiếng gào thấu trời xanh vang lên. Cả người Cầm như co lại không ngừng run rẩy. Cuối cùng Cầm cũng đã đến giới hạn, không còn giữ được lý trí mà phải cất tiếng gào để hát tiết nỗi đau trong người.
Tên ma tộc lúc này mới hài lòng. Hắn đứng nhìn kiệt tác mình tạo ra đầy hài lòng. Hắn nhìn xem Cầm lăn lội và kêu gào mà phản cảm. Hắn đang thưởng thức.
10 phút trôi qua. Dường như đã chán rồi.Hắn phất tay định đi.
Nhưng 1 dọng nói lại vang lên:
- Ngươi định đi đâu. Cuộc chiến của chúng ta chưa kết thúc mà.
1 đám sương mù đen đứng dậy, Cầm vẫn đứng được dù cho cả người và linh hồn đang bị tàn phá không chịu được. Anh giơ lên ngón giữa nói:
- Ta vẫn chưa chết. Cuộc chiến của chúng ta chưa kết thúc đâu.
- Thật không ngờ 1 kim tiên như ngươi mà mất đến 3 đòn còn chưa thể kết thúc ta. Ta cũng cảm thấy nhục cho ngươi đó.
Lời khiêu khích của Cầm đã khiến cho kẻ này triệt để nổi giận. Vẻ mặt hắn trầm đi:
- Đã ngươi muốn chết thì ta cũng chiều theo ngươi.
Hắn lại đám ra 1 quyền nhưng lần này không còn là 1 quyền tùy tiện như vừa nãy nữa. 1 quyền này chứa uy năng của 1 kim tiên. 1 quyền chứa sự tức giận của hắn.
Cầm đứng đó không tránh. Chính xác ra là anh muốn tránh cũng không được. Khí tức tử vọng phả thẳng vào mặt anh. Cầm có thể cảm thấy được thần chết đang gọi tên mình.
Đúng lúc đó, 1 vệt trắng lao đến che trước mặt Cầm khiến anh khẽ biến sắc.
Không chút do dự, Cầm xoay người lấy thân hình mình che cho thân ảnh nhỏ bé đó.
Nhưng mà dù thân thể anh có mạnh hơn nữa thì cũng khó lòng chịu 1 đòn gần như toàn lực của 1 kim tiên.
Cả người Cầm lần nữa ghim vào trong vách đá và mất đi ý thức.
……
Tên ma tộc hừ lạnh 1 tiếng rồi có ý định bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, vẻ mặt hắn khẽ biến sắc. Cả người lập tức quay về vết rách đưa anh tới đây nhưng tất cả đã quá muộn. Cái lỗ đã lần nữa bị phong ấn. Cũng tức là hắn đã mất cơ hội trở về. vì sao mà hắn lại có thể thảnh thơi như vậy. nơi này dù sao cũng là tiên giới, hắn tuy mạnh nhưng người mạnh hơn hắn có rất nhiều, rất nhiều. Hắn lại vừa giết không ít thiên tài. Rất nhanh thôi, hắn sẽ bị lộ. Nhưng nhờ có vết rách đó, hắn có thể trở vệ được sau khi mà phá hoại chá chê thậm chí là kêu gội quân đội, lấy nơi này làm cứ điểm để điên cuồng phá hư. Nhưng bây giờ vết nứt đang lại lần nữa được tu bổ cũng tức là đường lui của hắn đã bị đoạn hoàn toàn. Đây chính là vấn đề sinh tử a.
Khi hắn tiến đến, ở nơi đó đã có 2 thân ảnh. Đó chính là Chu tuyết và 1 con hồ ly tuyết đang cực độ suy yếu nằm đó.
Chu Tuyết nhìn thấy tên ma tộc đến thì mặt biến sắc. Vẻ mặt cô hiện lên sự kiên quyết. Cô lập tức xông lên đam ra 1 kiếm.
Nhưng tên này rất rõ ràng đã không thèm quan tâm nữa. Hắn đấm ra 1 quyền khiến cho cô nàng trọng thương hấp hối.
Hắn đứng đối diện với hồ ly tuyết và nói ;
- Ngươi chính là kẻ đã phong ấn lại lỗ hổng đi. Nói, làm thế nào để mở ra. Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nhưng đáp lại hắn thì là 1 nụ cười đầy kiên cường:
- Cứ thử đi, xem ngươi làm cách nào khiến ta sống không bằng chết. Nếu không phải ta vừa sinh nên lâm vào trong suy yếu thì làm sao có thể để ngươi khi dễ như thế này được.
Đáp lại nàng là 1 nụ cười đầy giữ tợn:
- Vậy thì.. đi chết đi.
- Ai chết còn chưa biết. Ngươi nghĩ chúng ta ngu ngốc như vậy sao. Có lẽ đám cường giả sắp đến rồi.
Ngay khi đó, Ở bên ngoài kia, 1 khí thế cường đại bao phủ cả ngọn núi.
Tên ma tộc kia biến sắc, khí tức này chỉ có huyền tiên mới có. Hắn không ngờ 1 huyền tiên lại đi truy đuổi hắn như vậy.
Không chút do dự, tên này phát động bí thuật để chạy đi. Trước 1 huyền tiên thì hắn hoàn toàn không có bất cứ biện pháp nào để sống sót cả.
Cũng cùng lúc đó, 1 thân ảnh xuất hiện trong động băng. 1 nam tử trung niên.
Hắn nhìn thoáng qua hồ ly tuyết rồi quay sang chuyển sự quan tâm sang Chu Tuyết. Sau 1 hồi kiểm tra, kẻ này mới thở dài 1 hơi. Còn may chưa có chết. tên kia chỉ là tung ra 1 kích chứ cũng không có ý định giết cô thêm việc cô nàng mang bảo giáp trong người khiến cho 1 kích kia không trí mạng.
Hắn lấy ra 1 viên đan dược và đút cho cô. Hiệu quả tức thì. Khí sắc cô nàng dần dần tốt hơn. Rất nhanh, cô tỉnh lại, nhìn về trung niên nhân trước mắt nói:
- Nhị gia gia, ngài đã đến.
Cô định đứng dậy thì bị trung niên nhân này cản lại và nói:
- Nghỉ thêm 1 chút nữa đi. Dù ngươi đang ăn Phục Linh đan nhưng mà dược hiệu chưa chữa trị nhanh đến mức đó đâu. Vẫn may chúng ta đến kịp. Chỉ cần muộn thêm chút nữa có lẽ các ngươi đã chết rồi.
- Vậy có thể cho ta biết được rốt cục có việc gì xảy ra. Tại sao ma tộc lại có mặt ở đây.
Bình luận facebook