Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-187
Chương 187: Đồ Nhi, ngươi không ngoan (23)
Nhan Dương đi tới, bế Vân Y lúc này đã hiện nguyên hình, hướng Yêu tộc mà đi.
Hạ Hàm Trần cũng đi theo, lúc này, Nhan Dương đã không có cái tâm tư cùng Hạ Hàm Trần náo loạn.
Tính mạng Y Y quan trọng.
__________________________
Cung điện Yêu Vương
Từ xa đã thấy một tòa kiến trúc từ bạch ngọc thượng đẳng tỏa ra quang mang trong làn sương mờ ảo.
Đi đến cuối đường, lần theo những bậc thang bằng bạch ngọc sẽ được dẫn đến một quảng trường rộng lớn, đối diện những tòa lâu tráng lệ.
Toàn bộ cung điện có lớp mái điêu khắc từ gỗ đàn hương, cong cong tựa như con chim phượng hoàng đương giương cánh bay. Giữa dàn tế là một cây cây cột thẳng tắp điêu khắc hoa văn rồng cuộn sinh động như thật, hòa hợp với các chi tiết phượng hoàng ở phía xa xa......
Vân Y nằm ở trên giường, lấy nguyên hình ( chính là hồ ly) hơi thở thoi thóp, nếu không phải dùng tục mệnh đan, Vân Y đã sớm chết thẳng cẳng.
"Y Y, ngươi sao còn không tỉnh lại? Ngươi muốn gì, đều đáp ứng ngươi được không? Ngươi tỉnh lại đi." Một bên vì Vân Y thua yêu lực, một bên ở nơi đó cầu nguyện.
"Vô luận ngươi thích làm cái gì, ta đều giúp đỡ ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, là được." Nhan Dương ngữ khí mang theo hèn mọn.
Nhan Dương cũng không biết, Vân Y vì sao còn chưa tỉnh lại, rõ ràng, y sư trong cung đã nói, không có vấn đề gì.
Nhưng mà...... Vì sao?
Vân Y lúc này đã bị hệ thống triệu hoán, bởi vì, hệ thống phát hiện, thế giới này lại xuất hiện đồ vật không nên xuất hiện, tên gọi tắt bug.
Nhưng nó lại không tìm được đến cùng bug trốn ở đâu.
Vân Y biết vậy, trắng mắt liếc hệ thống một cái, có thế giới nào bình thường không?
Vân Y vừa tỉnh lại đã nghe được những lời đầy thương tâm của Nhan Dương. Mà Hạ Hàm Trần, căn bản là không biết đi đâu mất, hoặc là, bị Nhan Dương đuổi đi đâu rồi?
"A Dương." Âm thanh nghẹn ngào vang lên, khiến Nhan Dương vội vàng quay đầu nhìn về phía Vân Y, trong mắt ngập tràn vui mừng.
"Y Y, Y Y, ngươi tỉnh rồi?" Nhan Dương nhìn nàng, kích động mà nắm chặt tay nàng, không biết nặng nhẹ đem tay Vân Y bóp đến đỏ rực.
"A Dương, ta muốn uống nước." Nàng không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng vừa tỉnh, liền cảm thấy yết hầu đau đớn nóng ran.
"À được nước, ta đi lấy nước." Nhan Dương vội vàng đi lấy nước rót vào chén, rồi mới để bên miệng Vân Y.
Vân Y thấy vậy, khóe mắt tự nhiên ngập nước, nhìn Nhan Dương không dám chớp mắt. Hình như là lần đầu tiên...... Lần đầu tiên có người khẩn trương như thế vì nàng.
Trước kia khi làm nhiệm vụ, loại chuyện này, cũng chỉ có nàng làm với đối công lược, mà ngược lại...... Giống như, chưa bao giờ từng có.
"Xảy ra chuyện gì? Y Y?" Nhan Dương thấy Vân Y trong mắt mang theo hơi nước, hình như là khóc?
"Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có chỗ không thoải mái?"
Nhan Dương khẩn trương hỏi, còn xem xét thân mình Vân Y tìm xem còn có nơi nào bị thương không.
Vân Y cúi đầu uống nước, cũng không nhìn hắn, làm bộ cái gì cũng không biết, "Không có việc gì."
Nhan Dương cũng không nghi ngờ gì, cho Vân Y uống nước xong hỏi: "Còn cần gì không?"
Vân Y lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, Hạ Hàm Trần đâu?"
Nhan Dương thấy nàng hỏi Hạ Hàm Trần, con ngươi hơi tối lại, nhưng thực mau lại khôi phục bình thường, "Hán ở bên ngoài, ta bảo hắn vào."
"Ừm." Vân Y gật đầu, nàng không phải không để ý đến ánh mắt Nhan Dương, nhưng nàng......
Nhan Dương đi tới, bế Vân Y lúc này đã hiện nguyên hình, hướng Yêu tộc mà đi.
Hạ Hàm Trần cũng đi theo, lúc này, Nhan Dương đã không có cái tâm tư cùng Hạ Hàm Trần náo loạn.
Tính mạng Y Y quan trọng.
__________________________
Cung điện Yêu Vương
Từ xa đã thấy một tòa kiến trúc từ bạch ngọc thượng đẳng tỏa ra quang mang trong làn sương mờ ảo.
Đi đến cuối đường, lần theo những bậc thang bằng bạch ngọc sẽ được dẫn đến một quảng trường rộng lớn, đối diện những tòa lâu tráng lệ.
Toàn bộ cung điện có lớp mái điêu khắc từ gỗ đàn hương, cong cong tựa như con chim phượng hoàng đương giương cánh bay. Giữa dàn tế là một cây cây cột thẳng tắp điêu khắc hoa văn rồng cuộn sinh động như thật, hòa hợp với các chi tiết phượng hoàng ở phía xa xa......
Vân Y nằm ở trên giường, lấy nguyên hình ( chính là hồ ly) hơi thở thoi thóp, nếu không phải dùng tục mệnh đan, Vân Y đã sớm chết thẳng cẳng.
"Y Y, ngươi sao còn không tỉnh lại? Ngươi muốn gì, đều đáp ứng ngươi được không? Ngươi tỉnh lại đi." Một bên vì Vân Y thua yêu lực, một bên ở nơi đó cầu nguyện.
"Vô luận ngươi thích làm cái gì, ta đều giúp đỡ ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, là được." Nhan Dương ngữ khí mang theo hèn mọn.
Nhan Dương cũng không biết, Vân Y vì sao còn chưa tỉnh lại, rõ ràng, y sư trong cung đã nói, không có vấn đề gì.
Nhưng mà...... Vì sao?
Vân Y lúc này đã bị hệ thống triệu hoán, bởi vì, hệ thống phát hiện, thế giới này lại xuất hiện đồ vật không nên xuất hiện, tên gọi tắt bug.
Nhưng nó lại không tìm được đến cùng bug trốn ở đâu.
Vân Y biết vậy, trắng mắt liếc hệ thống một cái, có thế giới nào bình thường không?
Vân Y vừa tỉnh lại đã nghe được những lời đầy thương tâm của Nhan Dương. Mà Hạ Hàm Trần, căn bản là không biết đi đâu mất, hoặc là, bị Nhan Dương đuổi đi đâu rồi?
"A Dương." Âm thanh nghẹn ngào vang lên, khiến Nhan Dương vội vàng quay đầu nhìn về phía Vân Y, trong mắt ngập tràn vui mừng.
"Y Y, Y Y, ngươi tỉnh rồi?" Nhan Dương nhìn nàng, kích động mà nắm chặt tay nàng, không biết nặng nhẹ đem tay Vân Y bóp đến đỏ rực.
"A Dương, ta muốn uống nước." Nàng không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng vừa tỉnh, liền cảm thấy yết hầu đau đớn nóng ran.
"À được nước, ta đi lấy nước." Nhan Dương vội vàng đi lấy nước rót vào chén, rồi mới để bên miệng Vân Y.
Vân Y thấy vậy, khóe mắt tự nhiên ngập nước, nhìn Nhan Dương không dám chớp mắt. Hình như là lần đầu tiên...... Lần đầu tiên có người khẩn trương như thế vì nàng.
Trước kia khi làm nhiệm vụ, loại chuyện này, cũng chỉ có nàng làm với đối công lược, mà ngược lại...... Giống như, chưa bao giờ từng có.
"Xảy ra chuyện gì? Y Y?" Nhan Dương thấy Vân Y trong mắt mang theo hơi nước, hình như là khóc?
"Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có chỗ không thoải mái?"
Nhan Dương khẩn trương hỏi, còn xem xét thân mình Vân Y tìm xem còn có nơi nào bị thương không.
Vân Y cúi đầu uống nước, cũng không nhìn hắn, làm bộ cái gì cũng không biết, "Không có việc gì."
Nhan Dương cũng không nghi ngờ gì, cho Vân Y uống nước xong hỏi: "Còn cần gì không?"
Vân Y lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, Hạ Hàm Trần đâu?"
Nhan Dương thấy nàng hỏi Hạ Hàm Trần, con ngươi hơi tối lại, nhưng thực mau lại khôi phục bình thường, "Hán ở bên ngoài, ta bảo hắn vào."
"Ừm." Vân Y gật đầu, nàng không phải không để ý đến ánh mắt Nhan Dương, nhưng nàng......
Bình luận facebook