Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-201
Chương 201: Đồ Nhi, ngươi không ngoan (37)
Nàng ngồi xếp bằng, trong tay nhéo pháp quyết, đầu ngón tay vờn quanh từng vòng yêu lực màu trắng tuyết.
Ở thời điểm này, một con hạc giấy nho nhỏ nhuốm đầy yêu lực từ kia ngón tay xông ra, "Kỉ kỉ -- kỉ kỉ --"
"Kỹ năng: Theo dõi, đối tượng: Hạ Hàm Trần." Vân Y phát mệnh lệnh, hạc giấy lập tức hiểu. Thoắt cái, hạc giấy hòa vào không khí, bay đi hướng nào đó.
Vân Y nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện nhiệm vụ này là tốn thời gian nhất, cũng là khó khăn gian nan nhất.
Nhiệm vụ cấp bốn sao, chính là như vậy sao?
Nàng khó có thể tưởng tượng, nếu là tám sao, chín sao thì sao? Sẽ khó đến mức nào đây?
Nàng có chút xuất thần mà nhìn mông lung trên trời, tay chống cằm, cũng không biết là ngồi bao nhiêu lâu.
Đột nhiên, ở trước mặt nàng, không khí ngưng tụ thành một con hạc giấy, "Kỉ kỉ -- kỉ kỉ -- kỉ kỉ -- kỉ kỉ --"
Thú ngữ, may mắn nàng cũng là yêu thú, bằng không thật đúng là nghe không hiểu.
Hạc giấy nói: Hạ Hàm Trần ở bên ngoài cùng người đánh nhau rồi, lại còn có bị vây đánh, sắp chết rồi.
Vân Y vội vàng đuổi qua, đù má, nam chính năng lực gặp rắc rối, thật đúng là rất cao.
Đi tới hướng hạc giấy chỉ, phát hiện, Tiết Mặc Ngâm? Nàng như thế nào lại ở chỗ này?
Không phải cùng sư phụ nàng rời đi rồi sao?
Còn có, nữ chính cùng nam chính, là tương ái tương sát*? Tương hận tương oán*?
* Tương ái tương sát: Yêu nhau lắm cắn nhau đau
* Tương hận tương oán
Ai nha.
"A Trần." Nàng chạy tới bên cạnh Hạ Hàm Trần, lúc này, Hạ Hàm Trần trên người toàn vết thương, quần áo nát bướm rách rưới.
Vân Y vừa nhìn còn cảm thấy có chút sai sai, Tiết Mặc Ngâm tu vi, không nên cao như thế mới đúng.
Bất quá, thấy pháp khí trong tay Tiết Mặc Ngâm, nàng liền hiểu rõ.
Pháp khí trong tay Tiết Mặc Ngâm, chính là thành danh pháp khí của Lâm An Lương.
Đương nhiên, cái này không phải ký ức của nguyên chủ, mà là nàng từ trong cốt truyện biết được.
Nhưng pháp khí này sao lại ở trong tay Tiết Mặc Ngâm.
Tạm thời không nói đến vấn đề này, việc Tiết Mặc Ngâm đả thương Hạ Hàm Trần, nàng nếu đã tới, liền không thể ngồi xem mặc kệ.
Hạ Hàm Trần ngã trên mặt đất, nhìn Vân Y vội vội vàng vàng mà tới, trên mặt đầy hoảng loạn cùng lo âu.
Lòng bị một dòng nước mềm mại ôn nhu lấp đầy, có chút ấm áp, khiến người ta muốn đắm mình không thoát ra được.
Hắn không biết, Vân Y không phải vì hắn mà biểu cảm như vậy......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 65, ký chủ thật không tồi. 】
"Tiết Mặc Ngâm, ngươi vì sao một hai phải quấn lấy chúng ta không buông?"
Vừa nói, dù giấy trong tay Vân Y biến thành một thanh kiếm.
"Ngươi sao biết tên của ta?" Tiết Mặc Ngâm mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.
"Ngươi không cần quản ta từ đâu biết được, nhưng chúng ta cũng không hại ngươi, cũng chưa từng đả thương ngươi, ngươi lại dây dưa không thôi, ỷ vào pháp khí trong tay mà đả thương người." Vân Y hung ác mắng chửi.
Mà nàng thời điểm nói lời này, tay cũng không dừng lại, từ bên hông lấy ra một quả đan dược, đưa đến bên miệng Hạ Hàm Trần.
"A? Không có thương tổn ta? Sự việc một năm trước, ngươi chắc đã quên, mà ta, lại chưa từng quên qua, ngươi vũ nhục ta, ha hả, nói thêm nữa, ngươi tu yêu đạo, ai cũng có thể giết chết, yêu tộc các ngươi hết thảy đều không nên tồn tại trên đời."
Nàng ngồi xếp bằng, trong tay nhéo pháp quyết, đầu ngón tay vờn quanh từng vòng yêu lực màu trắng tuyết.
Ở thời điểm này, một con hạc giấy nho nhỏ nhuốm đầy yêu lực từ kia ngón tay xông ra, "Kỉ kỉ -- kỉ kỉ --"
"Kỹ năng: Theo dõi, đối tượng: Hạ Hàm Trần." Vân Y phát mệnh lệnh, hạc giấy lập tức hiểu. Thoắt cái, hạc giấy hòa vào không khí, bay đi hướng nào đó.
Vân Y nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện nhiệm vụ này là tốn thời gian nhất, cũng là khó khăn gian nan nhất.
Nhiệm vụ cấp bốn sao, chính là như vậy sao?
Nàng khó có thể tưởng tượng, nếu là tám sao, chín sao thì sao? Sẽ khó đến mức nào đây?
Nàng có chút xuất thần mà nhìn mông lung trên trời, tay chống cằm, cũng không biết là ngồi bao nhiêu lâu.
Đột nhiên, ở trước mặt nàng, không khí ngưng tụ thành một con hạc giấy, "Kỉ kỉ -- kỉ kỉ -- kỉ kỉ -- kỉ kỉ --"
Thú ngữ, may mắn nàng cũng là yêu thú, bằng không thật đúng là nghe không hiểu.
Hạc giấy nói: Hạ Hàm Trần ở bên ngoài cùng người đánh nhau rồi, lại còn có bị vây đánh, sắp chết rồi.
Vân Y vội vàng đuổi qua, đù má, nam chính năng lực gặp rắc rối, thật đúng là rất cao.
Đi tới hướng hạc giấy chỉ, phát hiện, Tiết Mặc Ngâm? Nàng như thế nào lại ở chỗ này?
Không phải cùng sư phụ nàng rời đi rồi sao?
Còn có, nữ chính cùng nam chính, là tương ái tương sát*? Tương hận tương oán*?
* Tương ái tương sát: Yêu nhau lắm cắn nhau đau
* Tương hận tương oán
Ai nha.
"A Trần." Nàng chạy tới bên cạnh Hạ Hàm Trần, lúc này, Hạ Hàm Trần trên người toàn vết thương, quần áo nát bướm rách rưới.
Vân Y vừa nhìn còn cảm thấy có chút sai sai, Tiết Mặc Ngâm tu vi, không nên cao như thế mới đúng.
Bất quá, thấy pháp khí trong tay Tiết Mặc Ngâm, nàng liền hiểu rõ.
Pháp khí trong tay Tiết Mặc Ngâm, chính là thành danh pháp khí của Lâm An Lương.
Đương nhiên, cái này không phải ký ức của nguyên chủ, mà là nàng từ trong cốt truyện biết được.
Nhưng pháp khí này sao lại ở trong tay Tiết Mặc Ngâm.
Tạm thời không nói đến vấn đề này, việc Tiết Mặc Ngâm đả thương Hạ Hàm Trần, nàng nếu đã tới, liền không thể ngồi xem mặc kệ.
Hạ Hàm Trần ngã trên mặt đất, nhìn Vân Y vội vội vàng vàng mà tới, trên mặt đầy hoảng loạn cùng lo âu.
Lòng bị một dòng nước mềm mại ôn nhu lấp đầy, có chút ấm áp, khiến người ta muốn đắm mình không thoát ra được.
Hắn không biết, Vân Y không phải vì hắn mà biểu cảm như vậy......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 65, ký chủ thật không tồi. 】
"Tiết Mặc Ngâm, ngươi vì sao một hai phải quấn lấy chúng ta không buông?"
Vừa nói, dù giấy trong tay Vân Y biến thành một thanh kiếm.
"Ngươi sao biết tên của ta?" Tiết Mặc Ngâm mở to hai mắt, có chút kinh ngạc.
"Ngươi không cần quản ta từ đâu biết được, nhưng chúng ta cũng không hại ngươi, cũng chưa từng đả thương ngươi, ngươi lại dây dưa không thôi, ỷ vào pháp khí trong tay mà đả thương người." Vân Y hung ác mắng chửi.
Mà nàng thời điểm nói lời này, tay cũng không dừng lại, từ bên hông lấy ra một quả đan dược, đưa đến bên miệng Hạ Hàm Trần.
"A? Không có thương tổn ta? Sự việc một năm trước, ngươi chắc đã quên, mà ta, lại chưa từng quên qua, ngươi vũ nhục ta, ha hả, nói thêm nữa, ngươi tu yêu đạo, ai cũng có thể giết chết, yêu tộc các ngươi hết thảy đều không nên tồn tại trên đời."
Bình luận facebook