Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Chương 110: Lần đầu hợp tác
Anh khiêm tốn.
Trang Tử Khâm bắt đầu thấy phân vân, nếu như là trước đây thì bà sẽ không do dự, chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ bà đồng ý thì sẽ tạo áp lực cho Lâm Tân Ngôn, lại càng không làm trung gian gán ghép cô và Hà Thụy Trạch yêu nhau, bà không dám tùy tiện đồng ý.
“Chuyện này, bác phải gọi điện thoại hỏi Ngôn Ngôn đã.” Trang Tử Khâm vừa nói vừa đi lấy điện thoại, Hà Thụy Trạch giữ lấy điện thoại: “Cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần hỏi đâu ạ, cháu lái xe đến rồi.”
Trang Tử Khâm vẫn như cũ không không buông ra, sợ mình tự ý quyết định Lâm Tân Ngôn sẽ không vui.
Lâm Tân Ngôn một mình gây dựng cả cái nhà này, không dễ dàng gì, bà không muốn con gái bà mất hứng.
“Đi thôi, cháu không phải hổ hay cọp gì, quen biết nhau lâu như vậy mà còn không tin tưởng cháu sao?” Hà Thụy Trạch đứng lên.
Trang Tử Khâm nhìn đồng hồ: “Bây giờ ăn cơm trưa thì hơi sớm?”
“Nhà hàng cháu đặt hơi xa, đến đó cũng vừa đúng buổi trưa, không sớm.” Hà Thụy Trạch thuyết phục Trang Tử Khâm.
Hà Thụy Trạch đã nói đến mức này rồi, bà từ chối nữa cũng không hay, chỉ có thể đồng ý: “Cháu ngồi xuống ghế sofa đợi một lát, bác đi thu dọn cho hai đứa nhỏ.”
Bà tháo tạp dề đi vào phòng ngủ.
Lâm Hi Thần ngồi trên cửa sổ lồi, ôm em gái trong lòng, thằng bé đang dạy em gái cách vẽ tranh bằng máy tính bảng.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại và máy tính bảng cho cậu, nó vừa có thể gọi điện thoại cho thầy giáo, cũng có thể chơi game.
Trang Tử Khâm ôm lấy Lâm Nhụy Hi, trên người con bé vẫn đang mặc quần áo ở nhà, phải thay bộ khác.
Lâm Hi Thần dựa vào cái gối mềm mại, trên đùi để máy tính bảng, ngón tay trên màn hình vẽ tới vẽ lui, bộ dạng uể oải hỏi: “Bà ngoại, bà thay quần áo cho em gái là muốn đi đâu á?”
“Ừm, cháu—cậu ấy nói muốn dẫn bà cháu mình đi ăn cơm.” Lúc nói chữ “cậu ấy” Trang Tử Khâm lại nghĩ đến con trai bà.
Lâm Hi Thần kinh hãi ngồi thẳng người, chớp mắt, nhìn Trang Tử Khâm: “Bà ngoại, bà vừa nói cái gì cơ ạ?”
Trang Tử Khâm kiên nhẫn đem những lời vừa rồi nói lại lần nữa.
“Lâm Hi Thân bỏ máy tính bảng xuống, từ cửa sổ lồi trượt xuống đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên nhìn thấy Hà Thụy Trạch, anh đang ngồi trên ghế sofa, đầu còn quấn vải mỏng.
Cậu cẩn thận suy nghĩ một lát, hôm đó nó nhìn thấy cái video đó trong điện thoại di động của Tông Cảnh Hạo, chính là mami của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy mami có vẻ hoang mang hoảng sợ không như vậy, bất lực như vậy.
Tay Lâm Hi Thần nắm thật chặt: “Đạo mạo nghiêm trang, còn rác rưởi hơn kẻ phụ tình.”
Ngoài mặt là một người tốt, sau lưng lại hãm hại mami.
“Cháu đang nói cái gì thế?” Trang Tử Khâm nghiêng đầu Lâm Hi Thần đang một mình lẩm bẩm ở cửa: “Quần áo cháu đang mặc có cần phải thay không?”
“Không thay.” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói, đi ăn cơm?
Hừ!
Cậu mới không thèm đi ăn cơm.
Ai mà biết được cái tên đạo mạo nghiêm trang đó có bắt bọn họ để uy hiếp mami hay không?
Vừa nghĩ Lâm Hi Thần bỗng thấy rùng người, giật mình một cái.
“Cháu muốn đi vệ sinh.” Nói xong, Lâm Hi Thần liền chạy vào trong nhà vệ sinh, cậu đóng cửa đồng thời khóa trái lại.
Làm sao bây giờ?
Làm sao mới có thể ngăn Trang Tử Khâm đi cùng với Hà Thụy Trạch, lại không để chú ta phát hiện ra gì?
Lâm Hi Thần ngồi trên nắp bồn cầu, dáng vẻ đầy phiền não, bỗng cậu nhớ ra mình có số điện thoại của Tông Cảnh Hạo, thế là liền gọi sang đó….
Tập đoàn Vạn Việt
Trong phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo, mới đến một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông này là anh em với Tông Cảnh Hạo.
Lần trước đi KS Club, chính là địa bàn của anh, đã hẹn Tông Cảnh Hạo.
Kết quả là Tông Cảnh Hạo gặp phải Lâm Tân Ngôn suýt chút nữa bị cưỡng bức.
Cái người này vẫn giữ trong lòng cơ.
Tô Trạm vừa bước vào cửa liền giễu cợt nói: “Chậc chậc, tôi một mình bị cho leo cây, cũng có một ngày dùng đến, đúng là hiếm thấy.”
Thời điểm nhận điện thoại, anh còn tưởng mình nghe nhầm.
Tông Cảnh Hạo lười cùng anh tán gẫu: “Đồ với người đều ở kia.”
Chuyện kiện tụng, luật sư nhất định phải biết toàn bộ quá trình của sự việc.
Chứng cứ, anh cũng phải để anh ta xem qua xem có dùng được hay không.
Tô Trạm bỉu môi một cái: “Quá đáng thế, những luật sự tốt nhất đều bị anh mang đến làm luật sư cho công ty anh rồi còn gì, vào lúc này còn muốn tôi làm ông chủ, tự mình cho người đi kiện?”
Ơ—-
Tô Trạm lúc này mới để ý người đang ngồi trên ghế sofa, người đang mặc âu phục trên người không phải là đàn ông mà là phụ nữ.
Anh nghiêng người đi về phía ghế sofa bên này, Trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Tân Ngôn: “Người này là vợ trước của anh đúng không?”
Lúc Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn kết hôn thì anh đang ở nước ngoài học, lúc đó không ở trong nước.
Sau đó Lâm Tân Ngôn lại rời đi.
Cho nên chưa từng gặp mặt.
Gần đây nghe Quan Kình nói mới biết, anh kết hôn được một tháng thì ly hôn với vợ cũ.
“Lần trước không có cơ hội, lần này tôi phải xem nhan sắc như thế nào lại có thể khiến Tông Cảnh Hạo quay lại ăn chay.”
Đúng thật là kỳ quan của thế giới.
Tô Trạm đứng trước mặt Lâm Tân Ngôn cảm thán, bỗng nhiên bị người ở đằng sau kéo cổ áo: “Bàn chính sự.”
“Này, không có cái này, người ta là qua cầu rút ván, anh không phải qua cầu thì là phá cầu, còn muốn tôi làm việc cho anh?” Tô Trạm bị Tông Cảnh Hạo kéo lùi về phía sau hai bước.
Bị người khác nhìn nên Lâm Tân Ngôn có chút xấu hổ vén tóc, che giấu sự lúng túng.
Vu Đậu Đậu ở một bên trừng mắt nghẹn cứng họng, má ơi, người này đường đường là Lâm Tân Ngôn, vợ trước của tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Việt.
“Cảnh Hạo, người không thể làm như thế dược, tôi phải nói với anh, con người mà, không được quá—-”
“Tôi nghe nói bà nội của anh tìm anh khắp nơi đấy, hay là bây giờ tôi báo với bà ấy anh đang ở chỗ của tôi?” Tông Cảnh Hạo buông cổ áo anh ra, không mặn không nhạt nói.
Tô Trạm, “…”
Uy hiếp.
Trần truồng, trần trụi đe dọa.
“Hả?”
“Tôi đi, tôi đi còn không được hay sao?” Tô Trạm đặc biệt muốn rút hai tay lại, sao lại làm bạn với anh chứ?
Tô Trạm nghiêng mặt về phía Vu Đậu Đậu kêu lên: “Há anh nói cái gì cơ?”
“Vu Đậu Đậu.” Vu Đậu Đậu áy náy cười.
“Phù—-haha…”
Tô Trạm haha cười lớn lên: “Một người đàn ông như anh, gọi cái gì Đậu Đậu cơ?”
Vu Đậu Đậu, “….”
Tên ba mẹ đặt, anh biết phải làm sao?
“Đi thôi, đi thôi, nói chuyện với tôi một chút.” Tô Trạm giống như quen biết người này, tính cách hoạt bát lanh lợi.
So với Tông Cảnh Hạo đúng là khác một trời một vực.
Hai người này sao lại có thể là bạn của nhau chứ?
Vu Đậu Đậu khẽ cau mày.
Sau khi Tô Trạm rời đi, phòng làm việc trong nháy mắt bỗng yên tĩnh trở lại.
…
“Bạn của anh?” Lâm Tân Ngôn phá vỡ sự yên lặng.
“Ừm.”
“Anh ấy là luật sư?” Lâm Tân Ngôn hoàn toàn cảm thấy anh ta rất giống luật sư.
Bời vì cô thấy luật sư đều rất chặt chẽ cẩn thận, nói năng thận trọng, là người vô cùng nghiêm túc,
Mà Tô Trạm so với những người khác càng hoạt bát hơn.
Người như này, là luật sư?
“Các người sao có thể trở thành bạn của nhau?” Lâm Tân Ngôn tò mò.
Tông Cảnh Hạo đi tới, đúng lúc muốn nói với cô thì điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Anh đi đến trước bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại đang kêu lên, tên hiển thị là tiểu tử thúi.
Đứa nhóc này, tổng cộng gặp anh mới có ba lần nhưng lại cho anh niềm vui bất ngờ những hai lần.
Ấn tượng của tương đối sâu.
Đặc biệt chú thích tên này cho cậu bé.
Đồng tử của anh bỗng từ từ thu hẹp lại, mắt nhìn vào chính giữa, anh ấn nút nghe điện thoại, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Lâm Tân Ngôn.
“Alo?”
“Là cháu, cái đồ xấu xa đấy lại đến nhà cháu, nói muốn mời bọn cháu đi ăn cơm, nhưng mà cháu nghĩ chú ta là muốn bắt chúng cháu để uy hiếp mami.”
Anh khiêm tốn.
Trang Tử Khâm bắt đầu thấy phân vân, nếu như là trước đây thì bà sẽ không do dự, chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng bây giờ bà đồng ý thì sẽ tạo áp lực cho Lâm Tân Ngôn, lại càng không làm trung gian gán ghép cô và Hà Thụy Trạch yêu nhau, bà không dám tùy tiện đồng ý.
“Chuyện này, bác phải gọi điện thoại hỏi Ngôn Ngôn đã.” Trang Tử Khâm vừa nói vừa đi lấy điện thoại, Hà Thụy Trạch giữ lấy điện thoại: “Cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi, không cần hỏi đâu ạ, cháu lái xe đến rồi.”
Trang Tử Khâm vẫn như cũ không không buông ra, sợ mình tự ý quyết định Lâm Tân Ngôn sẽ không vui.
Lâm Tân Ngôn một mình gây dựng cả cái nhà này, không dễ dàng gì, bà không muốn con gái bà mất hứng.
“Đi thôi, cháu không phải hổ hay cọp gì, quen biết nhau lâu như vậy mà còn không tin tưởng cháu sao?” Hà Thụy Trạch đứng lên.
Trang Tử Khâm nhìn đồng hồ: “Bây giờ ăn cơm trưa thì hơi sớm?”
“Nhà hàng cháu đặt hơi xa, đến đó cũng vừa đúng buổi trưa, không sớm.” Hà Thụy Trạch thuyết phục Trang Tử Khâm.
Hà Thụy Trạch đã nói đến mức này rồi, bà từ chối nữa cũng không hay, chỉ có thể đồng ý: “Cháu ngồi xuống ghế sofa đợi một lát, bác đi thu dọn cho hai đứa nhỏ.”
Bà tháo tạp dề đi vào phòng ngủ.
Lâm Hi Thần ngồi trên cửa sổ lồi, ôm em gái trong lòng, thằng bé đang dạy em gái cách vẽ tranh bằng máy tính bảng.
Lâm Tân Ngôn đưa điện thoại và máy tính bảng cho cậu, nó vừa có thể gọi điện thoại cho thầy giáo, cũng có thể chơi game.
Trang Tử Khâm ôm lấy Lâm Nhụy Hi, trên người con bé vẫn đang mặc quần áo ở nhà, phải thay bộ khác.
Lâm Hi Thần dựa vào cái gối mềm mại, trên đùi để máy tính bảng, ngón tay trên màn hình vẽ tới vẽ lui, bộ dạng uể oải hỏi: “Bà ngoại, bà thay quần áo cho em gái là muốn đi đâu á?”
“Ừm, cháu—cậu ấy nói muốn dẫn bà cháu mình đi ăn cơm.” Lúc nói chữ “cậu ấy” Trang Tử Khâm lại nghĩ đến con trai bà.
Lâm Hi Thần kinh hãi ngồi thẳng người, chớp mắt, nhìn Trang Tử Khâm: “Bà ngoại, bà vừa nói cái gì cơ ạ?”
Trang Tử Khâm kiên nhẫn đem những lời vừa rồi nói lại lần nữa.
“Lâm Hi Thân bỏ máy tính bảng xuống, từ cửa sổ lồi trượt xuống đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng xuyên qua khe cửa nhìn ra phía ngoài. Quả nhiên nhìn thấy Hà Thụy Trạch, anh đang ngồi trên ghế sofa, đầu còn quấn vải mỏng.
Cậu cẩn thận suy nghĩ một lát, hôm đó nó nhìn thấy cái video đó trong điện thoại di động của Tông Cảnh Hạo, chính là mami của cậu.
Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy mami có vẻ hoang mang hoảng sợ không như vậy, bất lực như vậy.
Tay Lâm Hi Thần nắm thật chặt: “Đạo mạo nghiêm trang, còn rác rưởi hơn kẻ phụ tình.”
Ngoài mặt là một người tốt, sau lưng lại hãm hại mami.
“Cháu đang nói cái gì thế?” Trang Tử Khâm nghiêng đầu Lâm Hi Thần đang một mình lẩm bẩm ở cửa: “Quần áo cháu đang mặc có cần phải thay không?”
“Không thay.” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói, đi ăn cơm?
Hừ!
Cậu mới không thèm đi ăn cơm.
Ai mà biết được cái tên đạo mạo nghiêm trang đó có bắt bọn họ để uy hiếp mami hay không?
Vừa nghĩ Lâm Hi Thần bỗng thấy rùng người, giật mình một cái.
“Cháu muốn đi vệ sinh.” Nói xong, Lâm Hi Thần liền chạy vào trong nhà vệ sinh, cậu đóng cửa đồng thời khóa trái lại.
Làm sao bây giờ?
Làm sao mới có thể ngăn Trang Tử Khâm đi cùng với Hà Thụy Trạch, lại không để chú ta phát hiện ra gì?
Lâm Hi Thần ngồi trên nắp bồn cầu, dáng vẻ đầy phiền não, bỗng cậu nhớ ra mình có số điện thoại của Tông Cảnh Hạo, thế là liền gọi sang đó….
Tập đoàn Vạn Việt
Trong phòng làm việc của Tông Cảnh Hạo, mới đến một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông này là anh em với Tông Cảnh Hạo.
Lần trước đi KS Club, chính là địa bàn của anh, đã hẹn Tông Cảnh Hạo.
Kết quả là Tông Cảnh Hạo gặp phải Lâm Tân Ngôn suýt chút nữa bị cưỡng bức.
Cái người này vẫn giữ trong lòng cơ.
Tô Trạm vừa bước vào cửa liền giễu cợt nói: “Chậc chậc, tôi một mình bị cho leo cây, cũng có một ngày dùng đến, đúng là hiếm thấy.”
Thời điểm nhận điện thoại, anh còn tưởng mình nghe nhầm.
Tông Cảnh Hạo lười cùng anh tán gẫu: “Đồ với người đều ở kia.”
Chuyện kiện tụng, luật sư nhất định phải biết toàn bộ quá trình của sự việc.
Chứng cứ, anh cũng phải để anh ta xem qua xem có dùng được hay không.
Tô Trạm bỉu môi một cái: “Quá đáng thế, những luật sự tốt nhất đều bị anh mang đến làm luật sư cho công ty anh rồi còn gì, vào lúc này còn muốn tôi làm ông chủ, tự mình cho người đi kiện?”
Ơ—-
Tô Trạm lúc này mới để ý người đang ngồi trên ghế sofa, người đang mặc âu phục trên người không phải là đàn ông mà là phụ nữ.
Anh nghiêng người đi về phía ghế sofa bên này, Trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Tân Ngôn: “Người này là vợ trước của anh đúng không?”
Lúc Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn kết hôn thì anh đang ở nước ngoài học, lúc đó không ở trong nước.
Sau đó Lâm Tân Ngôn lại rời đi.
Cho nên chưa từng gặp mặt.
Gần đây nghe Quan Kình nói mới biết, anh kết hôn được một tháng thì ly hôn với vợ cũ.
“Lần trước không có cơ hội, lần này tôi phải xem nhan sắc như thế nào lại có thể khiến Tông Cảnh Hạo quay lại ăn chay.”
Đúng thật là kỳ quan của thế giới.
Tô Trạm đứng trước mặt Lâm Tân Ngôn cảm thán, bỗng nhiên bị người ở đằng sau kéo cổ áo: “Bàn chính sự.”
“Này, không có cái này, người ta là qua cầu rút ván, anh không phải qua cầu thì là phá cầu, còn muốn tôi làm việc cho anh?” Tô Trạm bị Tông Cảnh Hạo kéo lùi về phía sau hai bước.
Bị người khác nhìn nên Lâm Tân Ngôn có chút xấu hổ vén tóc, che giấu sự lúng túng.
Vu Đậu Đậu ở một bên trừng mắt nghẹn cứng họng, má ơi, người này đường đường là Lâm Tân Ngôn, vợ trước của tổng giám đốc Tập đoàn Vạn Việt.
“Cảnh Hạo, người không thể làm như thế dược, tôi phải nói với anh, con người mà, không được quá—-”
“Tôi nghe nói bà nội của anh tìm anh khắp nơi đấy, hay là bây giờ tôi báo với bà ấy anh đang ở chỗ của tôi?” Tông Cảnh Hạo buông cổ áo anh ra, không mặn không nhạt nói.
Tô Trạm, “…”
Uy hiếp.
Trần truồng, trần trụi đe dọa.
“Hả?”
“Tôi đi, tôi đi còn không được hay sao?” Tô Trạm đặc biệt muốn rút hai tay lại, sao lại làm bạn với anh chứ?
Tô Trạm nghiêng mặt về phía Vu Đậu Đậu kêu lên: “Há anh nói cái gì cơ?”
“Vu Đậu Đậu.” Vu Đậu Đậu áy náy cười.
“Phù—-haha…”
Tô Trạm haha cười lớn lên: “Một người đàn ông như anh, gọi cái gì Đậu Đậu cơ?”
Vu Đậu Đậu, “….”
Tên ba mẹ đặt, anh biết phải làm sao?
“Đi thôi, đi thôi, nói chuyện với tôi một chút.” Tô Trạm giống như quen biết người này, tính cách hoạt bát lanh lợi.
So với Tông Cảnh Hạo đúng là khác một trời một vực.
Hai người này sao lại có thể là bạn của nhau chứ?
Vu Đậu Đậu khẽ cau mày.
Sau khi Tô Trạm rời đi, phòng làm việc trong nháy mắt bỗng yên tĩnh trở lại.
…
“Bạn của anh?” Lâm Tân Ngôn phá vỡ sự yên lặng.
“Ừm.”
“Anh ấy là luật sư?” Lâm Tân Ngôn hoàn toàn cảm thấy anh ta rất giống luật sư.
Bời vì cô thấy luật sư đều rất chặt chẽ cẩn thận, nói năng thận trọng, là người vô cùng nghiêm túc,
Mà Tô Trạm so với những người khác càng hoạt bát hơn.
Người như này, là luật sư?
“Các người sao có thể trở thành bạn của nhau?” Lâm Tân Ngôn tò mò.
Tông Cảnh Hạo đi tới, đúng lúc muốn nói với cô thì điện thoại trên bàn làm việc bỗng vang lên.
“Tôi đi nghe điện thoại.” Anh đi đến trước bàn làm việc, cầm chiếc điện thoại đang kêu lên, tên hiển thị là tiểu tử thúi.
Đứa nhóc này, tổng cộng gặp anh mới có ba lần nhưng lại cho anh niềm vui bất ngờ những hai lần.
Ấn tượng của tương đối sâu.
Đặc biệt chú thích tên này cho cậu bé.
Đồng tử của anh bỗng từ từ thu hẹp lại, mắt nhìn vào chính giữa, anh ấn nút nghe điện thoại, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Lâm Tân Ngôn.
“Alo?”
“Là cháu, cái đồ xấu xa đấy lại đến nhà cháu, nói muốn mời bọn cháu đi ăn cơm, nhưng mà cháu nghĩ chú ta là muốn bắt chúng cháu để uy hiếp mami.”
Bình luận facebook