Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 225
Chương 225: Em không yêu anh
Tông Khải Phong bảo người làm ra ngoài, tới khi họ ra ngoài hết mới nhìn Văn Nhàn nói: “Anh em phát hiện ra Dục Tú, tưởng là người tình của anh nên rất tức giận.”
Văn Nhàn nhanh nhẹn ngồi xuống: “Anh ấy không làm hại cô ấy chứ?”
Cô biết tính tình anh trai mình rất nóng nảy, lại rất yêu thương mình nên chắc chắn rất ghét Trình Dục Tú mà làm ra chuyện gì quá đáng.
“Không có chuyện gì, chỉ là sự tồn tại của cô ấy chắc chắn không giấu nổi nữa.”
Văn Nhàn thở phào, không có chuyện gì là tốt, nếu như Văn Khuynh làm ra chuyện gì thì làm sao cô xứng đáng với Trình Dục Tú. Mặc dù lúc đó Dục Tú đồng ý làm người phụ nữ của Tông Khải Phong chỉ vì tiền, sinh con cũng vì bất đắc dĩ, nhưng gần một năm chung sống, Văn Nhàn cũng hiểu một chút về Dục Tú và biết cô ấy là một người tốt.
“Anh muốn làm thế nào?” Văn Nhàn nhận ra Tông Khải Phong có lời muốn nói.
“Nhân cơ hội này, chúng ta ly hôn đi.”
Văn Nhàn đương nhiên muốn ly hôn nhưng còn rất lo lắng: “Như vậy không tốt cho anh.”
Dù gì ngoại tình, anh ấy sẽ là người có lỗi, đến lúc đó người trong nhà nhất định sẽ trách tội Tông Khải Phong.
“Chuyện tới nước này đã không còn đường lui nữa, có đứa bé này ở đây, cùng lắm là tức giận chứ chẳng làm được gì anh.”
Nhà họ Văn đang tức giận anh phạm sai lầm, nhưng đứa bé này là của anh và Dục Tú, cho dù nhà họ có phẫn nộ cũng không thể làm gì anh.
Văn Nhàn nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cũng không còn cách nào khác: “Vậy được, chỉ đành thiệt thòi cho anh.”
“Lúc này còn cần nói những chuyện này sao.” Tông Khải Phong bây giờ rất bình tĩnh, kết thúc mối quan hệ hoang đường này đối với ông mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Ly hôn với Văn Nhàn, cưới Trình Dục Tú thì con của hai người họ có thể được trưởng thành trong sự bao bọc của họ.
“Anh đã có kế hoạch thì cứ làm như anh nói.” Văn Nhàn hít một hơi thật sâu, đi tới nôi em bé: “Có mẹ bên cạnh mới là hạnh phúc của thằng bé.”
Thân phận địa vị với một đứa trẻ sơ sinh mà nói chẳng là gì, có mẹ bên cạnh mới là điều tuyết với nhất.
Bàn bạc với Văn Nhàn xong xuôi, Tông Khải Phong đang định đi vào trong nhà gọi điện thoại thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Văn Khuynh bước vào.
Anh tỏ ra không có chuyện gì mà nhìn Tông Khải Phong bằng ánh mắt thẩm vấn: “Cậu không nói gì với Văn Nhàn chứ?”
Anh không muốn Văn Nhàn biết chuyện Tông Khải Phong có phụ nữ bên ngoài.
“Sao anh lại tới rồi?”
Trong lòng Văn Nhàn hơi rối loạn, cô đi xuống ôm em bé vào lòng, sợ anh biết được gì sẽ làm tổn hại đứa bé.
Nhưng hành động này của cô trong mắt của Văn Khuynh là biểu hiện của tình yêu con, không quan tâm tới sức khỏe của mình mà chỉ muốn tốt cho con.
Anh nhìn Tông Khải Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đi theo tôi.”
“Có chuyện gì cứ nói ở đây.” Văn Nhàn biết vẻ bình tĩnh hiện tại của Văn Khuynh chỉ là giả bộ, nên không biết Văn Khuynh gọi Tông Khải Phong ra ngoài sẽ gây bất lợi gì cho anh.
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ không được nghe.” Văn Khuynh nhìn em gái một lát: “Sao vậy, mượn chồng em một lát không được hả?”
“Không được đâu anh…”
“Thôi được rồi mà, chỉ hai ba câu thôi, ngoan ngoãn ở đây.” Văn Khuynh vỗ vai em gái.
Nhưng cô vẫn không yên tâm.
Tông Khải Phong nhìn cô bằng ánh mắt yên tâm: “Không sao đâu, anh cả có chuyện nghiêm túc nói với anh, không muốn em nghe rồi phiền lòng.”
“Nhưng…”
“Được rồi.” Sự kiên nhẫn của Văn Khuynh tan biến sạch, anh ngắt lời Văn Nhàn.
“Tôi đợi cậu ở bên ngoài.” Nói xong Văn Khuynh đi ra ngoài phòng bệnh.
“Yên tâm.” Nói xong, Tông Khải Phong cũng đi theo sau, lúc này anh lại muốn nghe xem Văn Khuynh có thể nói được gì.
Hai người đi tới cuối cầu thang đi vào cầu thang, nơi này yên tĩnh, Văn Khuynh nói trước: “Cậu không nói gì với Văn Nhàn chứ?”
Tông Khải Phong lắc đầu không nói gì.
“Vậy thì tốt, nể tình đứa bé, hãy sống tốt với con bé đi.” Văn Khuynh không nóng nảy như lúc đầu mà bây giờ rất lạnh lùng.
“Tôi điều tra qua người phụ nữ đó rồi.” Văn Khuynh dựa vào tường: “Không phải người thành phố B, huyện Mạnh Thành gì đó, một phụ nữ huyện thị thôi mà, không đáng để cậu bận tâm, ngoan ngoãn sống bên em gái tôi.”
Tông Khải Phong nhau mày nói bằng giọng lạnh nhạt: “Anh điều tra cô ấy?”
“Một người phụ nữ mà thôi, trừ phi là xinh đẹp, điều kiện gia đình không đến nỗi quá tệ, chỉ là gặp chút khó khăn, cậu cho cô ta một khoản tiền, cô ta làm người tình của cậu.”
Người điều tra không làm rõ, người đưa tiền cho Trình Dục Tú là nam hay nữ, chỉ nói Trình Dục Tú nhận được tiền liền tới thành phố B.
Chắc chắn Văn Khuynh cho rằng số tiền này là Tông Khải Phong cho.
Dù gì, quan hệ của họ…
Anh cũng chẳng xa lạ gì suy nghĩ trăng hoa của đàn ông có tiền nên vì lợi ích của hai gia đình, vì hạnh phúc em gái anh, người phụ nữ này chắc chắn không thể tồn tại.
Tông Khải Phong nheo mắt, luôn cảm thấy có chỗ không ổn vì Văn Khuynh quá bình thản.
“Anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tôi không biết cậu nói gì, nhưng phải đối tốt với em gái tôi…”
Văn Khuynh còn chưa nói hết, Tông Khải Phong đã bước nhanh ra ngoài, anh mở cửa phòng Trình Dục Tú ra, bên trong trống trơn, không có ai.
Anh quay đầu nhìn Văn Khuynh đang đi tới: “Anh làm gì cô ấy rồi?”
Văn Khuynh đi tới nhìn căn phòng trống không mà khoanh tay nói: “Người đâu? Cậu hỏi tôi?”
Anh nhìn Tông Khải Phong: “Không phải cậu giấu người đi, sau đó tới đổ lỗi cho tôi bắt à?”
Văn Khuynh tuyệt đối không thừa nhận mình bắt Trình Dục Tú.
Tông Khải Phong mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo Văn Khuynh: “Nói, anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tông Khải Phong, cậu có chứng cứ gì nói tôi bắt cô ta? Còn nữa, ai biết được có phải cậu vì muốn bảo vệ mà giấu cô ta đi nói là tôi bắt?”
Văn Khuynh đẩy anh ra: “Chưa biết chừng, cô ta đã đi rồi, tóm lại là tôi không bắt cô ta, tôi không rảnh.”
Tông Khải Phong nhìn anh một cái rồi đi vào phòng, căn phòng không lớn, nơi duy nhất có thể giấu người là nhà vệ sinh, bên trong không có người, trong phòng cũng không có dấu vết cọ sát, trên giường không có dấu vết vật lộn. Tất cả những điều này cho thấy Trình Dục Tú không hề bị người ta dùng vũ lực bắt đi.
Nhưng cô đâu rồi?
Cô không có bạn bè thân thích gì ở thành phố B.
“Sao vậy, thực sự không thấy à?” Văn Khuynh dựa vào tường, ánh mắt lướt qua sự chế giễu.
Tông Khải Phong không hề để ý tới anh.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên, anh lấy điện thoại ra liền thấy màn hình hiển thị tên Trình Dục Tú. Lúc ấy cô chưa sinh nên để tiện liên lạc, hai người mới lưu số điện thoại của nhau.
Anh rất nhanh đã bắt máy: “Em đang ở đâu?”
“Em đi rồi, đừng tới tìm em.”
Hai tay Tông Khải Phong đang buông sõng nắm chặt thành nắm đấm: “Em nói gì?”
“Em không yêu anh, tại sao phải lấy anh?”
Trái tim Tông Khải Phong chợt chết lặng, anh nắm chặt điện thoại: “Nói anh biết em đang ở đâu? Anh đi tìm em, nói rõ trước mặt.”
“Em…Em phát hiện ra mình còn yêu bạn trai cũ, anh ấy không ghét bỏ em, em…”
Tông Khải Phong nắm chắt chiếc điện thoại như thể muốn bóp nát nó vậy.
“Anh không tin…”
“Em đã đi cùng anh ấy rồi, anh không tin có tác dụng gì?”
Tông Khải Phong đứng như trời trồng ở đó như hồn tiêu phách tán. Rõ ràng cô đã nhận lời anh.
Cô đi rồi?
Đi cùng bạn trai cũ rồi?
Lời hứa của cô với anh đều là lừa gạt sao?
Văn Khuynh nhìn anh cong môi cười rồi rời khỏi phòng.
Tông Khải Phong bảo người làm ra ngoài, tới khi họ ra ngoài hết mới nhìn Văn Nhàn nói: “Anh em phát hiện ra Dục Tú, tưởng là người tình của anh nên rất tức giận.”
Văn Nhàn nhanh nhẹn ngồi xuống: “Anh ấy không làm hại cô ấy chứ?”
Cô biết tính tình anh trai mình rất nóng nảy, lại rất yêu thương mình nên chắc chắn rất ghét Trình Dục Tú mà làm ra chuyện gì quá đáng.
“Không có chuyện gì, chỉ là sự tồn tại của cô ấy chắc chắn không giấu nổi nữa.”
Văn Nhàn thở phào, không có chuyện gì là tốt, nếu như Văn Khuynh làm ra chuyện gì thì làm sao cô xứng đáng với Trình Dục Tú. Mặc dù lúc đó Dục Tú đồng ý làm người phụ nữ của Tông Khải Phong chỉ vì tiền, sinh con cũng vì bất đắc dĩ, nhưng gần một năm chung sống, Văn Nhàn cũng hiểu một chút về Dục Tú và biết cô ấy là một người tốt.
“Anh muốn làm thế nào?” Văn Nhàn nhận ra Tông Khải Phong có lời muốn nói.
“Nhân cơ hội này, chúng ta ly hôn đi.”
Văn Nhàn đương nhiên muốn ly hôn nhưng còn rất lo lắng: “Như vậy không tốt cho anh.”
Dù gì ngoại tình, anh ấy sẽ là người có lỗi, đến lúc đó người trong nhà nhất định sẽ trách tội Tông Khải Phong.
“Chuyện tới nước này đã không còn đường lui nữa, có đứa bé này ở đây, cùng lắm là tức giận chứ chẳng làm được gì anh.”
Nhà họ Văn đang tức giận anh phạm sai lầm, nhưng đứa bé này là của anh và Dục Tú, cho dù nhà họ có phẫn nộ cũng không thể làm gì anh.
Văn Nhàn nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cũng không còn cách nào khác: “Vậy được, chỉ đành thiệt thòi cho anh.”
“Lúc này còn cần nói những chuyện này sao.” Tông Khải Phong bây giờ rất bình tĩnh, kết thúc mối quan hệ hoang đường này đối với ông mà nói chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Ly hôn với Văn Nhàn, cưới Trình Dục Tú thì con của hai người họ có thể được trưởng thành trong sự bao bọc của họ.
“Anh đã có kế hoạch thì cứ làm như anh nói.” Văn Nhàn hít một hơi thật sâu, đi tới nôi em bé: “Có mẹ bên cạnh mới là hạnh phúc của thằng bé.”
Thân phận địa vị với một đứa trẻ sơ sinh mà nói chẳng là gì, có mẹ bên cạnh mới là điều tuyết với nhất.
Bàn bạc với Văn Nhàn xong xuôi, Tông Khải Phong đang định đi vào trong nhà gọi điện thoại thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Văn Khuynh bước vào.
Anh tỏ ra không có chuyện gì mà nhìn Tông Khải Phong bằng ánh mắt thẩm vấn: “Cậu không nói gì với Văn Nhàn chứ?”
Anh không muốn Văn Nhàn biết chuyện Tông Khải Phong có phụ nữ bên ngoài.
“Sao anh lại tới rồi?”
Trong lòng Văn Nhàn hơi rối loạn, cô đi xuống ôm em bé vào lòng, sợ anh biết được gì sẽ làm tổn hại đứa bé.
Nhưng hành động này của cô trong mắt của Văn Khuynh là biểu hiện của tình yêu con, không quan tâm tới sức khỏe của mình mà chỉ muốn tốt cho con.
Anh nhìn Tông Khải Phong: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu đi theo tôi.”
“Có chuyện gì cứ nói ở đây.” Văn Nhàn biết vẻ bình tĩnh hiện tại của Văn Khuynh chỉ là giả bộ, nên không biết Văn Khuynh gọi Tông Khải Phong ra ngoài sẽ gây bất lợi gì cho anh.
“Chuyện của đàn ông, phụ nữ không được nghe.” Văn Khuynh nhìn em gái một lát: “Sao vậy, mượn chồng em một lát không được hả?”
“Không được đâu anh…”
“Thôi được rồi mà, chỉ hai ba câu thôi, ngoan ngoãn ở đây.” Văn Khuynh vỗ vai em gái.
Nhưng cô vẫn không yên tâm.
Tông Khải Phong nhìn cô bằng ánh mắt yên tâm: “Không sao đâu, anh cả có chuyện nghiêm túc nói với anh, không muốn em nghe rồi phiền lòng.”
“Nhưng…”
“Được rồi.” Sự kiên nhẫn của Văn Khuynh tan biến sạch, anh ngắt lời Văn Nhàn.
“Tôi đợi cậu ở bên ngoài.” Nói xong Văn Khuynh đi ra ngoài phòng bệnh.
“Yên tâm.” Nói xong, Tông Khải Phong cũng đi theo sau, lúc này anh lại muốn nghe xem Văn Khuynh có thể nói được gì.
Hai người đi tới cuối cầu thang đi vào cầu thang, nơi này yên tĩnh, Văn Khuynh nói trước: “Cậu không nói gì với Văn Nhàn chứ?”
Tông Khải Phong lắc đầu không nói gì.
“Vậy thì tốt, nể tình đứa bé, hãy sống tốt với con bé đi.” Văn Khuynh không nóng nảy như lúc đầu mà bây giờ rất lạnh lùng.
“Tôi điều tra qua người phụ nữ đó rồi.” Văn Khuynh dựa vào tường: “Không phải người thành phố B, huyện Mạnh Thành gì đó, một phụ nữ huyện thị thôi mà, không đáng để cậu bận tâm, ngoan ngoãn sống bên em gái tôi.”
Tông Khải Phong nhau mày nói bằng giọng lạnh nhạt: “Anh điều tra cô ấy?”
“Một người phụ nữ mà thôi, trừ phi là xinh đẹp, điều kiện gia đình không đến nỗi quá tệ, chỉ là gặp chút khó khăn, cậu cho cô ta một khoản tiền, cô ta làm người tình của cậu.”
Người điều tra không làm rõ, người đưa tiền cho Trình Dục Tú là nam hay nữ, chỉ nói Trình Dục Tú nhận được tiền liền tới thành phố B.
Chắc chắn Văn Khuynh cho rằng số tiền này là Tông Khải Phong cho.
Dù gì, quan hệ của họ…
Anh cũng chẳng xa lạ gì suy nghĩ trăng hoa của đàn ông có tiền nên vì lợi ích của hai gia đình, vì hạnh phúc em gái anh, người phụ nữ này chắc chắn không thể tồn tại.
Tông Khải Phong nheo mắt, luôn cảm thấy có chỗ không ổn vì Văn Khuynh quá bình thản.
“Anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tôi không biết cậu nói gì, nhưng phải đối tốt với em gái tôi…”
Văn Khuynh còn chưa nói hết, Tông Khải Phong đã bước nhanh ra ngoài, anh mở cửa phòng Trình Dục Tú ra, bên trong trống trơn, không có ai.
Anh quay đầu nhìn Văn Khuynh đang đi tới: “Anh làm gì cô ấy rồi?”
Văn Khuynh đi tới nhìn căn phòng trống không mà khoanh tay nói: “Người đâu? Cậu hỏi tôi?”
Anh nhìn Tông Khải Phong: “Không phải cậu giấu người đi, sau đó tới đổ lỗi cho tôi bắt à?”
Văn Khuynh tuyệt đối không thừa nhận mình bắt Trình Dục Tú.
Tông Khải Phong mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo Văn Khuynh: “Nói, anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tông Khải Phong, cậu có chứng cứ gì nói tôi bắt cô ta? Còn nữa, ai biết được có phải cậu vì muốn bảo vệ mà giấu cô ta đi nói là tôi bắt?”
Văn Khuynh đẩy anh ra: “Chưa biết chừng, cô ta đã đi rồi, tóm lại là tôi không bắt cô ta, tôi không rảnh.”
Tông Khải Phong nhìn anh một cái rồi đi vào phòng, căn phòng không lớn, nơi duy nhất có thể giấu người là nhà vệ sinh, bên trong không có người, trong phòng cũng không có dấu vết cọ sát, trên giường không có dấu vết vật lộn. Tất cả những điều này cho thấy Trình Dục Tú không hề bị người ta dùng vũ lực bắt đi.
Nhưng cô đâu rồi?
Cô không có bạn bè thân thích gì ở thành phố B.
“Sao vậy, thực sự không thấy à?” Văn Khuynh dựa vào tường, ánh mắt lướt qua sự chế giễu.
Tông Khải Phong không hề để ý tới anh.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên, anh lấy điện thoại ra liền thấy màn hình hiển thị tên Trình Dục Tú. Lúc ấy cô chưa sinh nên để tiện liên lạc, hai người mới lưu số điện thoại của nhau.
Anh rất nhanh đã bắt máy: “Em đang ở đâu?”
“Em đi rồi, đừng tới tìm em.”
Hai tay Tông Khải Phong đang buông sõng nắm chặt thành nắm đấm: “Em nói gì?”
“Em không yêu anh, tại sao phải lấy anh?”
Trái tim Tông Khải Phong chợt chết lặng, anh nắm chặt điện thoại: “Nói anh biết em đang ở đâu? Anh đi tìm em, nói rõ trước mặt.”
“Em…Em phát hiện ra mình còn yêu bạn trai cũ, anh ấy không ghét bỏ em, em…”
Tông Khải Phong nắm chắt chiếc điện thoại như thể muốn bóp nát nó vậy.
“Anh không tin…”
“Em đã đi cùng anh ấy rồi, anh không tin có tác dụng gì?”
Tông Khải Phong đứng như trời trồng ở đó như hồn tiêu phách tán. Rõ ràng cô đã nhận lời anh.
Cô đi rồi?
Đi cùng bạn trai cũ rồi?
Lời hứa của cô với anh đều là lừa gạt sao?
Văn Khuynh nhìn anh cong môi cười rồi rời khỏi phòng.
Bình luận facebook