Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Chương 42 Sẽ không vì đứa bé mà đón nhận anh
Bữa tiệc như thế này, chủ đề bàn bạc đều là chuyện trên thương trường, Hà Thuỵ Trạch cũng kiên trì xã giao, Lâm Tân Nhôn nhận ra, anh không thích những bữa tiệc như vậy, cô kéo lấy cánh tay Hà Thuỵ Trạch, thấp giọng, “Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Hà Thuỵ Trạch kéo lấy tay cô, “Anh đưa em ra sảnh sau.”
Ánh đèn, ồn ào náo động, tán gẫu, xu nịnh, dần dần biến mất ở sau tai.
Xuyên qua hàng lang, bọn họ đến sảnh sau, rộng rãi sáng sủa, so với sảnh trước thì yên tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảnh cũng có người đứng trước cửa sổ nói chuyện.
Hà Thuỵ Trạch, “Có phải em không thích nghe những cuộc trò chuyện kia không?” Hà Thuỵ Trạch cười nhạt, “Thực ra anh cũng không thích.”
Lần này là do Hạ Trân Du vừa đấm vừa xoa, anh bất đắc dĩ mới nhận lời tham gia.
Anh không thích xã giao tiệc tùng, không thích đấm đá nhau, không thích nghĩ hết mọi cách để kiếm tiền.
Có lẽ điều này liên quan đến việc anh sinh ra, anh sinh ra đã không phải lo nghĩ gì đến cơm áo, anh chưa từng vì tiền mà buồn phiền.
Lâm Tân Ngôn, “Em nhận ra anh cũng không thích, cho nên anh có phải cảm ơn em đã cứu anh ra khỏi biển lửa không?”
Hà Thuỵ Trạch, “Em muốn anh trai phải cảm ơn như thế nào?” Hà Thuỵ Trạch cúi người lại gần cô, Lâm Tân Ngôn có thể ngửi rõ được hơi thở nam tính trên người anh, quanh quẩn ở sau tai cô, cô không kìm được muốn rút người ra, nhưng lại bị Hà Thuỵ Trạch giữ lấy eo.
Hà Thuỵ Trạch, “Trước đây cảm thấy em còn nhỏ, bất giác mà em đã trưởng thành rồi.” Trước đây anh có theo dõi cô, nhưng không có ý nghĩ khác, anh không biết là từ khi nào mình lại có ý nghĩ này.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy dáng vẻ Hà Thuỵ Trạch bây giờ khác với Hà Thuỵ Trạch mà cô quen biết, anh dịu dàng như ngọc, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, giống như anh trai cả chăm sóc cô, quan tâm cô.
Nhưng bây giờ anh thay đổi đổi, lúc nào cũng “trêu chọc” cô?
Lâm Tân Ngôn, “Anh thay đổi rồi.” Lâm Tân Ngôn quay đầu, hai tay không thoải mái nắm chặt lại.
Hà Thuỵ Trạch, “Em trưởng thành rồi, anh đương nhiên không thể xem em như trẻ con nữa, em nói xem có đúng không?” Anh cười mỉm.
Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra, “Nhưng em là em gái anh.”
Hà Thuỵ Trạch bị đẩy đột ngột không kịp đề phòng, anh lùi về phía sau một bước, sau khi phản ứng lại, nhìn cô, “Nhưng không phải anh em ruột.”
Lâm Tân Ngôn đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Em muốn coi anh là anh trai.”
Hà Thuỵ Trạch nhìn hình bóng cô, cô đang từ chối anh sao?
Lâm Tân Ngôn, “Có thể em biết bố đứa bé trong bụng em là ai.” Cô nhàn nhạt nói, giống như là nói với bản thân mình, cũng giống như nói với Hà Thuỵ Trạch.
Hà Thuỵ Trạch thay đổi thái độ cười đùa cợt nhả trước đó, nghiêm túc hỏi, “Ai?”
Lâm Tân Ngôn, “Em không chắc chắn, có rất nhiều chuyện em cũng chưa làm rõ.” Lâm Tân Ngôn hít một hơi thật sâu, quay người nhìn Hà Thuỵ Trạch, “Em rất mâu thuẫn, cũng rất bất lực, em không biết —”
Cô không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình.
Hà Thuỵ Trạch, “Em nghi ngờ đối phương là ai?” Hà Thuỵ Trạch chau mày, “Lẽ nào là người trong nước?”
Nghĩ đến chuyện đêm đó, anh liền tức giận, “Tại sao lúc đó không đến tìm anh?”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, “Em có đến tìm anh, nhưng không tìm thấy anh.”
Cô không muốn nợ ân huệ của người khác, nhưng liên quan đến an nguy của mẹ và em trai, cô không màng đến những thứ đó, cô đã đi tìm anh, chỉ là không tìm được, sau đó người phụ nữ kia đã tìm đến cô.
Lúc đó cô đi đến đường cùng, cô cần món tiền kia để cứu mẹ và em trai.
Hà Thuỵ Trạch nghĩ kĩ lại đêm hôm đó, hôm đó là ngày Hà Thuỵ Lâm đi lạc, tâm trạng anh không tốt nên đã uống khá nhiều rượu, có thể lúc cô gõ cửa, anh ngủ say nên không nghe thấy.
Anh cứ luôn tưởng rằng Lâm Tân Ngôn vốn không đi tìm mình.
Lúc này tâm trạng anh càng trở nên nặng nề hơn.
Hà Thuỵ Trạch, “Xin lỗi.” Nếu anh không uống say mà nghe thấy tiếng cô gõ cửa thì bây giờ tất cả sẽ khác.
Cô sẽ không bị mang tiếng không biết giữ gìn, không chồng mà chửa.
Mà anh có thể hợp tình hợp lẽ chăm sóc cô.
Nhưng tất cả chuyện này đều do anh uống say mà thay đổi quỹ đạo.
Lâm Tân Ngôn, “Anh không nợ em cái gì, anh nói như vậy làm em xấu hổ vô cùng.” Lâm Tân Ngôn tự chế giễu bản thân.
Đây là do cô tự lựa chọn, cũng là số mệnh của cô.
Lâm Tân Ngôn, “Em muốn về nhà.”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh đưa em về.”
Hà Thuỵ Trạch bước đến, nắm lấy tay cô, nắm chặt vào lòng bàn tay, “Sau này anh sẽ không để em không tìm thấy anh nữa, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Lâm Tân Ngôn không cử động, cũng không giãy ra, lúc này cô cũng hơi hiểu ra, anh đối với cô chưa chắc là thích mà là đến từ tình cảm đối với em gái.
Chỉ là anh còn chưa phân biệt rõ mà thôi.
Bọn họ đi ra từ cửa sau, bên ngoài toà nhà ánh đèn vẫn nhấp nháy, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rực rỡ !
Chiếu sáng màn đêm như giữa ban ngày.
Hà Thuỵ Trạch mở cánh cửa xe cho cô, Lâm Tân Ngôn cúi người ngồi vào trong.
Trên đường đi hai người không ai nói chuyện với ai, ai cũng có tâm sự riêng.
Lâm Tân Ngôn không để Hà Thuỵ Trạch đưa về đến biệt thự, đến ngã ba cô liền bảo anh dừng xe, “Anh đưa em đến đây là được rồi.”
Cô ấn nút tháo bỏ dây an toàn ra, đẩy cửa xe ra.
“Ngôn Ngôn.” Hà Thuỵ Trạch gọi cô đứng lại.
“Hả?” Lâm Tân Ngôn đứng ở trước cửa sổ xe, cúi người nhìn anh.
Hà Thuỵ Trạch chuẩn bị một lúc, “Người em nghi ngờ là ai?”
Lâm Tân Ngôn cụp mắt xuống, cô không có chứng cứ tuyệt đối, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, “Em không chắc chắn.”
Hà Thuỵ Trạch cắn môi, trầm mặc một lúc, “Anh giúp em.” Anh dừng lại một lúc, “Em nói cho anh biết trước người em nghi ngờ là ai.”
Tâm trạng anh vô cùng mâu thuẫn, anh chán ghét việc biết người đó là ai, nhưng ai lại muốn biết đó là ai.
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một lúc, dựa vào bản thân cô, cô không thể làm rõ ẩn tình bên trong.
Lâm Tân Ngôn, “Tông Cảnh Hạo.”
Lâm Tân Ngôn nói xong, không khí xung quanh đều ngưng tụ lại.
Hà Thuỵ Trạch cũng sững sờ khá lâu.
Thế nào anh cũng không ngờ rằng người Lâm Tân Ngôn nghi ngờ là Tông Cảnh Hạo.
Điều này—- làm sao có thể?
Hay là cô từ chối anh bên cố lý tìm lý do?
Lâm Tân Ngôn, “Anh biết chỗ ở của em ở nước a, người giới thiệu cho em là một phụ nữ tên là Hải Lan, nếu như tìm được bà ấy thì có lẽ có thể biết được tình hình đêm đó.
Hà Thuỵ Trạch, “Tại sao em muốn tìm được người đàn ông đó?” Hà Thuỵ Trạch ngắt lời cô.
Mới đầu Lâm Tâm Ngôn không hề muốn cố gắng tìm.
Chỉ là vô tình phát hiện manh mối trên người Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn, “Không phải anh nói, đứa bé trưởng thành trong gia đình không hoàn hảo sẽ bị thiếu sót về tính cách—”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh từng nói, anh có thể chăm sóc cho em và đứa bé.” Hà Thuỵ Trạch lại ngắt lời cô một lần nữa.
Lâm Tân Ngôn cắn môi, nhìn chằm chằm vào Hà Thuỵ Trạch, “Nhưng anh không phải bố đẻ của đưa trẻ.”
Cô cố ý, vì cô và Hà Thuỵ Trạch là không thể nào.
Một mặt để Hà Thuỵ Trạch biết rõ cô không để nào ở bên cạnh Hà Thuỵ Trạch, mặt khác cô thực sự muốn biết chân tướng sự việc.
Với Tông Cảnh Hạo cũng không thể nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Cô chỉ muốn biết bố của đứa trẻ có phải là anh hay không, tình hình lúc đó là như thế nào.
Tương lai khi đứa trẻ sinh ra, ít nhất cô có thể nói cho nó biết bố nó là người như thế nào.
Có lẽ cũng được coi là một loại bù đắp.
Lâm Tân Ngôn, “Em nghĩ không cần làm phiền anh nữa đâu, rất muộn rồi, anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Lâm Tân đứng thẳng người, cười nói, “Anh lái xe chậm thôi, em về nhà trước đây.”
Nói xong cô liền quay người đi dọc theo bên đường trở về biệt thự.
Sau khi đi được vài bước, Hà Thuỵ Trạch gọi cô đứng lại, “Anh nhận lời sẽ làm cho em, nhưng anh hy vọng đến thời gian thoả thuận em sẽ rời xa anh ta.”
Hà Thuỵ Trạch, “Hai người không hiểu rõ đối phương, anh ta sẽ không yêu em, càng không vì một đứa bé mà đón nhận em.”
Lâm Tân Ngôn dừng chân lại, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Cô biết, cô không có suy nghĩ không nên có, cô chỉ muốn biết chân tướng sự việc mà thôi.
Cô đi trên đường, đèn đường chiếu xuống đem dáng người nhỏ bé của cô kéo thành một cái bóng dài.
Ở chỗ không xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, một dánh người cao thẳng đang dựa vào bên cạnh xe, anh đèn màu vàng ấm áp, từng tia sáng quấn lại với nhau, chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt anh, làm anh trở nên đẹp trai hơn, bớt đi một chút cứng rắn mà trở nên dịu dàng hơn.
Lâm Tân Ngôn dừng chân lại, cô tưởng rằng anh chưa trở về, không hề nghĩ rằng anh còn về trước mình.
Cách anh còn không xa nữa, đôi chân cô giống như buộc thêm chì không thể dịch chuyển bước chân.
Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô hai giây, giọng nói mang ý vị sâu xa, “Lại đây.”
Bữa tiệc như thế này, chủ đề bàn bạc đều là chuyện trên thương trường, Hà Thuỵ Trạch cũng kiên trì xã giao, Lâm Tân Nhôn nhận ra, anh không thích những bữa tiệc như vậy, cô kéo lấy cánh tay Hà Thuỵ Trạch, thấp giọng, “Em muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.”
Hà Thuỵ Trạch kéo lấy tay cô, “Anh đưa em ra sảnh sau.”
Ánh đèn, ồn ào náo động, tán gẫu, xu nịnh, dần dần biến mất ở sau tai.
Xuyên qua hàng lang, bọn họ đến sảnh sau, rộng rãi sáng sủa, so với sảnh trước thì yên tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảnh cũng có người đứng trước cửa sổ nói chuyện.
Hà Thuỵ Trạch, “Có phải em không thích nghe những cuộc trò chuyện kia không?” Hà Thuỵ Trạch cười nhạt, “Thực ra anh cũng không thích.”
Lần này là do Hạ Trân Du vừa đấm vừa xoa, anh bất đắc dĩ mới nhận lời tham gia.
Anh không thích xã giao tiệc tùng, không thích đấm đá nhau, không thích nghĩ hết mọi cách để kiếm tiền.
Có lẽ điều này liên quan đến việc anh sinh ra, anh sinh ra đã không phải lo nghĩ gì đến cơm áo, anh chưa từng vì tiền mà buồn phiền.
Lâm Tân Ngôn, “Em nhận ra anh cũng không thích, cho nên anh có phải cảm ơn em đã cứu anh ra khỏi biển lửa không?”
Hà Thuỵ Trạch, “Em muốn anh trai phải cảm ơn như thế nào?” Hà Thuỵ Trạch cúi người lại gần cô, Lâm Tân Ngôn có thể ngửi rõ được hơi thở nam tính trên người anh, quanh quẩn ở sau tai cô, cô không kìm được muốn rút người ra, nhưng lại bị Hà Thuỵ Trạch giữ lấy eo.
Hà Thuỵ Trạch, “Trước đây cảm thấy em còn nhỏ, bất giác mà em đã trưởng thành rồi.” Trước đây anh có theo dõi cô, nhưng không có ý nghĩ khác, anh không biết là từ khi nào mình lại có ý nghĩ này.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy dáng vẻ Hà Thuỵ Trạch bây giờ khác với Hà Thuỵ Trạch mà cô quen biết, anh dịu dàng như ngọc, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, giống như anh trai cả chăm sóc cô, quan tâm cô.
Nhưng bây giờ anh thay đổi đổi, lúc nào cũng “trêu chọc” cô?
Lâm Tân Ngôn, “Anh thay đổi rồi.” Lâm Tân Ngôn quay đầu, hai tay không thoải mái nắm chặt lại.
Hà Thuỵ Trạch, “Em trưởng thành rồi, anh đương nhiên không thể xem em như trẻ con nữa, em nói xem có đúng không?” Anh cười mỉm.
Lâm Tân Ngôn đẩy anh ra, “Nhưng em là em gái anh.”
Hà Thuỵ Trạch bị đẩy đột ngột không kịp đề phòng, anh lùi về phía sau một bước, sau khi phản ứng lại, nhìn cô, “Nhưng không phải anh em ruột.”
Lâm Tân Ngôn đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Em muốn coi anh là anh trai.”
Hà Thuỵ Trạch nhìn hình bóng cô, cô đang từ chối anh sao?
Lâm Tân Ngôn, “Có thể em biết bố đứa bé trong bụng em là ai.” Cô nhàn nhạt nói, giống như là nói với bản thân mình, cũng giống như nói với Hà Thuỵ Trạch.
Hà Thuỵ Trạch thay đổi thái độ cười đùa cợt nhả trước đó, nghiêm túc hỏi, “Ai?”
Lâm Tân Ngôn, “Em không chắc chắn, có rất nhiều chuyện em cũng chưa làm rõ.” Lâm Tân Ngôn hít một hơi thật sâu, quay người nhìn Hà Thuỵ Trạch, “Em rất mâu thuẫn, cũng rất bất lực, em không biết —”
Cô không thể nào miêu tả được tâm trạng của mình.
Hà Thuỵ Trạch, “Em nghi ngờ đối phương là ai?” Hà Thuỵ Trạch chau mày, “Lẽ nào là người trong nước?”
Nghĩ đến chuyện đêm đó, anh liền tức giận, “Tại sao lúc đó không đến tìm anh?”
Lâm Tân Ngôn cúi đầu, “Em có đến tìm anh, nhưng không tìm thấy anh.”
Cô không muốn nợ ân huệ của người khác, nhưng liên quan đến an nguy của mẹ và em trai, cô không màng đến những thứ đó, cô đã đi tìm anh, chỉ là không tìm được, sau đó người phụ nữ kia đã tìm đến cô.
Lúc đó cô đi đến đường cùng, cô cần món tiền kia để cứu mẹ và em trai.
Hà Thuỵ Trạch nghĩ kĩ lại đêm hôm đó, hôm đó là ngày Hà Thuỵ Lâm đi lạc, tâm trạng anh không tốt nên đã uống khá nhiều rượu, có thể lúc cô gõ cửa, anh ngủ say nên không nghe thấy.
Anh cứ luôn tưởng rằng Lâm Tân Ngôn vốn không đi tìm mình.
Lúc này tâm trạng anh càng trở nên nặng nề hơn.
Hà Thuỵ Trạch, “Xin lỗi.” Nếu anh không uống say mà nghe thấy tiếng cô gõ cửa thì bây giờ tất cả sẽ khác.
Cô sẽ không bị mang tiếng không biết giữ gìn, không chồng mà chửa.
Mà anh có thể hợp tình hợp lẽ chăm sóc cô.
Nhưng tất cả chuyện này đều do anh uống say mà thay đổi quỹ đạo.
Lâm Tân Ngôn, “Anh không nợ em cái gì, anh nói như vậy làm em xấu hổ vô cùng.” Lâm Tân Ngôn tự chế giễu bản thân.
Đây là do cô tự lựa chọn, cũng là số mệnh của cô.
Lâm Tân Ngôn, “Em muốn về nhà.”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh đưa em về.”
Hà Thuỵ Trạch bước đến, nắm lấy tay cô, nắm chặt vào lòng bàn tay, “Sau này anh sẽ không để em không tìm thấy anh nữa, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Lâm Tân Ngôn không cử động, cũng không giãy ra, lúc này cô cũng hơi hiểu ra, anh đối với cô chưa chắc là thích mà là đến từ tình cảm đối với em gái.
Chỉ là anh còn chưa phân biệt rõ mà thôi.
Bọn họ đi ra từ cửa sau, bên ngoài toà nhà ánh đèn vẫn nhấp nháy, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rực rỡ !
Chiếu sáng màn đêm như giữa ban ngày.
Hà Thuỵ Trạch mở cánh cửa xe cho cô, Lâm Tân Ngôn cúi người ngồi vào trong.
Trên đường đi hai người không ai nói chuyện với ai, ai cũng có tâm sự riêng.
Lâm Tân Ngôn không để Hà Thuỵ Trạch đưa về đến biệt thự, đến ngã ba cô liền bảo anh dừng xe, “Anh đưa em đến đây là được rồi.”
Cô ấn nút tháo bỏ dây an toàn ra, đẩy cửa xe ra.
“Ngôn Ngôn.” Hà Thuỵ Trạch gọi cô đứng lại.
“Hả?” Lâm Tân Ngôn đứng ở trước cửa sổ xe, cúi người nhìn anh.
Hà Thuỵ Trạch chuẩn bị một lúc, “Người em nghi ngờ là ai?”
Lâm Tân Ngôn cụp mắt xuống, cô không có chứng cứ tuyệt đối, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán, “Em không chắc chắn.”
Hà Thuỵ Trạch cắn môi, trầm mặc một lúc, “Anh giúp em.” Anh dừng lại một lúc, “Em nói cho anh biết trước người em nghi ngờ là ai.”
Tâm trạng anh vô cùng mâu thuẫn, anh chán ghét việc biết người đó là ai, nhưng ai lại muốn biết đó là ai.
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một lúc, dựa vào bản thân cô, cô không thể làm rõ ẩn tình bên trong.
Lâm Tân Ngôn, “Tông Cảnh Hạo.”
Lâm Tân Ngôn nói xong, không khí xung quanh đều ngưng tụ lại.
Hà Thuỵ Trạch cũng sững sờ khá lâu.
Thế nào anh cũng không ngờ rằng người Lâm Tân Ngôn nghi ngờ là Tông Cảnh Hạo.
Điều này—- làm sao có thể?
Hay là cô từ chối anh bên cố lý tìm lý do?
Lâm Tân Ngôn, “Anh biết chỗ ở của em ở nước a, người giới thiệu cho em là một phụ nữ tên là Hải Lan, nếu như tìm được bà ấy thì có lẽ có thể biết được tình hình đêm đó.
Hà Thuỵ Trạch, “Tại sao em muốn tìm được người đàn ông đó?” Hà Thuỵ Trạch ngắt lời cô.
Mới đầu Lâm Tâm Ngôn không hề muốn cố gắng tìm.
Chỉ là vô tình phát hiện manh mối trên người Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn, “Không phải anh nói, đứa bé trưởng thành trong gia đình không hoàn hảo sẽ bị thiếu sót về tính cách—”
Hà Thuỵ Trạch, “Anh từng nói, anh có thể chăm sóc cho em và đứa bé.” Hà Thuỵ Trạch lại ngắt lời cô một lần nữa.
Lâm Tân Ngôn cắn môi, nhìn chằm chằm vào Hà Thuỵ Trạch, “Nhưng anh không phải bố đẻ của đưa trẻ.”
Cô cố ý, vì cô và Hà Thuỵ Trạch là không thể nào.
Một mặt để Hà Thuỵ Trạch biết rõ cô không để nào ở bên cạnh Hà Thuỵ Trạch, mặt khác cô thực sự muốn biết chân tướng sự việc.
Với Tông Cảnh Hạo cũng không thể nào, trong lòng cô hiểu rõ.
Cô chỉ muốn biết bố của đứa trẻ có phải là anh hay không, tình hình lúc đó là như thế nào.
Tương lai khi đứa trẻ sinh ra, ít nhất cô có thể nói cho nó biết bố nó là người như thế nào.
Có lẽ cũng được coi là một loại bù đắp.
Lâm Tân Ngôn, “Em nghĩ không cần làm phiền anh nữa đâu, rất muộn rồi, anh vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Lâm Tân đứng thẳng người, cười nói, “Anh lái xe chậm thôi, em về nhà trước đây.”
Nói xong cô liền quay người đi dọc theo bên đường trở về biệt thự.
Sau khi đi được vài bước, Hà Thuỵ Trạch gọi cô đứng lại, “Anh nhận lời sẽ làm cho em, nhưng anh hy vọng đến thời gian thoả thuận em sẽ rời xa anh ta.”
Hà Thuỵ Trạch, “Hai người không hiểu rõ đối phương, anh ta sẽ không yêu em, càng không vì một đứa bé mà đón nhận em.”
Lâm Tân Ngôn dừng chân lại, sau đó lại tiếp tục bước đi.
Cô biết, cô không có suy nghĩ không nên có, cô chỉ muốn biết chân tướng sự việc mà thôi.
Cô đi trên đường, đèn đường chiếu xuống đem dáng người nhỏ bé của cô kéo thành một cái bóng dài.
Ở chỗ không xa có một chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó, một dánh người cao thẳng đang dựa vào bên cạnh xe, anh đèn màu vàng ấm áp, từng tia sáng quấn lại với nhau, chiếu lên góc nghiêng khuôn mặt anh, làm anh trở nên đẹp trai hơn, bớt đi một chút cứng rắn mà trở nên dịu dàng hơn.
Lâm Tân Ngôn dừng chân lại, cô tưởng rằng anh chưa trở về, không hề nghĩ rằng anh còn về trước mình.
Cách anh còn không xa nữa, đôi chân cô giống như buộc thêm chì không thể dịch chuyển bước chân.
Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô hai giây, giọng nói mang ý vị sâu xa, “Lại đây.”
Bình luận facebook