Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 906
Chương 906: Tôi giúp anh
Cánh cửa phòng mở ra là Cố Hiềm đang đứng ở bên ngoài, trong tay của anh ấy cầm theo một túi đồ ăn với lại một chai rượu trắng.
Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một cái: “Anh… anh đến đây để làm gì?”
“Đi uống một ly với tôi?” Cố Hiềm bước ngang cô ấy để vào trong nhà.
Tông Ngôn Hi đóng cánh cửa lại và bước vào, cô ấy nhìn chằm chằm anh ấy và phát hiện ra anh ấy như có gì đó không đúng lắm?
“Cố Hiềm, anh bị gì vậy?” Cô ấy hỏi.
Cố Hiềm lấy đồ ra để lên trên bàn
Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, là thông báo tin nhắn chờ của Trang Gia Văn.
Cố Hiềm cúi đầu nhìn xuống và hỏi cô ấy rằng: “Đang nói chuyện với ai đấy?”
Tông Ngôn Hi đi đến và cầm điện thoại lên và bấm mở tin nhắn.
“Chú Quan ở phòng 908, chị có thể tự sang đó để hỏi.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Thực ra trong lòng của chị đã biết rằng, có người đang thầm giúp đỡ ở phía sau chị, chỉ là người đó không lộ mặt.”
“Ai vậy?” Cố Hiềm chui đầu qua xem.
Tông Ngôn Hi để điện thoại ra sau lưng cô ấy theo ý thức, cô ấy không muốn anh ấy nhìn thấy được nội dung đó.
“Bí mật gì vậy? Cả tôi cũng giấu nữa à?” Cố Hiềm rất không vui và nói, anh ấy ngồi lên trên ghế sofa: “Bản tính đã không vui rồi, nghĩ rằng cô có thể an ủi cho tôi. Kết quả lại thêm buồn.”
Tông Ngôn Hi ngồi xuống rồi quay đầu nhìn sang anh ấy: “Sao anh lại không vui?”
Cố Nhật Nam mở đồ ăn ra, vặn nắp chai ra nói: “Hôm nay tôi như gặp được người đó rồi.”
“Ai?” Tông Ngôn Hi ngây người ra rồi, cô ấy hoàn toàn không biết anh ấy nói gì cả.
Cố Hiềm có chút bực bội nói: “Ông ta đấy.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Ông ta là ai?
Cô ấy chớp chớp đôi mắt của mình: “Tôi uống với anh.”
Cố Hiềm nhìn sang cô ấy một hồi rồi nói: “Chính là người đó, người rất giống bố của tôi.”
Tông Ngôn Hi trừng to mắt của mình ra: “Anh nhìn thấy ông ta rồi?”
Cố Hiềm gật đầu: “Chỉ là nhìn khuôn mặt rất giống.”
“Anh gặp ông ta ở đâu?“ Tông Ngôn Hi cẩn thận hỏi.
“Ở bên ngoài khách sạn.” Cố Hiềm nói.
Tông Ngôn Hi hít một hơi.
Lúc này chú Quan đang ở trong khách sạn này, mà còn cách cô ấy không xa nữa.
“Ừm… Cố Hiềm.” Cô ấy suy nghĩ một lại: “Nếu như sự xuất hiện của anh sẽ khiến cho gia đình của ông ta bị quấy nhiễu, vậy thì anh có còn muốn gặp ông ta, hoặc là nhận nhau với ông ta không?”
“Tôi không biết.” Anh ấy vẫn chưa suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Từ trước đến nay anh ấy chỉ muốn tìm ra được ông ta, cũng muốn biết được người đó.
Cụ thể là thế nào thì anh ấy vẫn chưa từng suy nghĩ qua.
Và cũng chưa từng suy nghĩ là có nên nhận nhau hay không.
“Cô biết không? Thực ra tôi mâu thuẫn lắm đấy. Trong lòng của tôi có thể là không ưng ông ta, hoặc có thể nói là tôi hơi ghét ông ta, nhưng mà tôi vẫn muốn biết ông ta là một người như thế nào, vì dù sao đi chăng nữa ông ta vẫn là bố của tôi.”
Tông Ngôn Hi chưa từng trải qua nên không thể hiểu thấu được cảm nhận đó.
Cô ấy không thể hiểu được hoàn toàn cảm nhận của anh vào lúc này.
Cô ấy cầm chai rượu lên và rót cho bản thân cô ấy một ly, cũng rót cho anh ấy một ly, hai người cầm ly rượu và cụng một cái: “Đừng suy nghĩ nữa.”
Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Cô không thèm an ủi tôi luôn sao?”
“Tôi không biết an ủi anh như thế nào.” Tông Ngôn Hi nói thật: “Từ nhỏ tôi đã được lớn lên ở trong một gia đình hạnh phúc, tôi không thể hiểu được cảm xúc của anh vào lúc này.”
“Cô có thể đừng khiêu khích tôi nữa không?” Cố Hiềm trợn một tròng trắng mắt.
Tông Ngôn Hi đưa hai tay ra: “Không còn cách nào khác, tôi thật sự không thể hiểu được cảm xúc của anh.”
“Rốt cuộc tôi còn có thể nói chuyện vui vẻ với cô không đấy?” Cố Hiềm đứng bật dậy.
Lúc này tâm trạng của anh ấy rất không tốt, đừng khiêu khích anh ấy nữa!
Tông Ngôn Hi liền gấp rút kéo anh lại, cô ấy khẽ thở dài một cái: “Tôi biết rồi, là tôi sai rồi. Tôi an ủi anh.”
Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Thật sao?”
“Thật, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Ôm cũng được sao?”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Xem… xem như nể mặt anh đáng thương, tôi hi sinh một chút đấy.”
Cố Hiềm chớp chớp mắt: “Cô cũng cảm thấy thôi đáng thương sao?”
Tông Ngôn Hi đứng dậy ôm anh ấy: “Đương nhiên đứa con không có ba là đáng thương rồi.”
“Nếu như tôi muốn hận ông ta thì sao?” Cố Hiềm nói.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ấy phát hiện ra hôm nay cô ấy có nói cái gì cũng không đúng.
“Ừm… chúng mình uống rượu đi.” Tông Ngôn Hi kéo anh ấy lên trên ghế sofa ngồi.
Cô ấy đứa cái ly cho Cố Hiềm: “Uống rượu đi, một cơn sau giải quyết ngàn cơn sầu.”
Cố Hiềm nhận lấy ly rượu ngẩng đầu uống hết ly
Tông Ngôn Hi tiếp tục rót cho anh ấy.
Cố Hiềm không ăn bất kỳ một món nào trong những món ăn anh ấy mua đến, chỉ uống mãi như thế thôi. Tông Ngôn Hi không chịu được vị cay của rượu nên đã uống một chút!”
Một chai rượu trắng đã được uống đi một nửa, nhưng hầu hết đều là Cố Hiềm uống đấy.
Tông Ngôn Hi muốn nói với anh ấy đừng uống nữa, nhưng khi cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy liền không biết khuyên nhủ thế nào.
Về sau Cố Hiềm uống say rồi, Tông Ngôn Hi đỡ cho anh ấy nằm ở trên sofa, cô ấy nhìn anh ấy nói: “Tôi giúp anh.”
Cô ấy đứng dậy dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn, sau đó đi lấy một tấm thảm để đắp cho anh ấy.
Cố Hiềm rất đau đầu, anh ấy nói trong mơ màng: “Tối nay tôi có thể ở chỗ của cô không?”
Tông Ngôn Hi nói được.
“Khát không?” Thông thường người uống rượu xong luôn thấy khô miệng.
Anh ấy ừm một tiếng rất nhẹ.
Tông Ngôn Hi đổ một ly nước sang.
Cô ấy đỡ Tông Ngôn Hi dậy và đưa ly nước cho anh ấy.
Anh ấy cầm cái ly đi uống không ngừng, rất nhanh sau đó ly nước đó đã hết sạch.
Tông Ngôn Hi nhận lấy ly nước anh ấy đã uống xong để lên trên bàn.
Sau đó Tông Ngôn Hi lạ đỡ cho anh ấy nằm xuống: “Ngủ một hồi sẽ hết thôi.”
Cố Hiềm không lên tiếng, anh ấy lật người lại và đi ngủ.
Tông Ngôn Hi ngồi được một lát biết được anh ấy ngủ thiếp đi rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Cô nhẹ nhàng đóng cảnh cửa phòng lại, bước vào trong thang máy bấm nút số chín.
Rất nhanh sau đó thang máy đã dừng lại rồi, cô bước từ bên trong thang máy ra và tìm thấy căn phòng 908 rất dễ dàng.
Cô đứng ở trước của hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Cánh cửa phòng mở ra là Cố Hiềm đang đứng ở bên ngoài, trong tay của anh ấy cầm theo một túi đồ ăn với lại một chai rượu trắng.
Tông Ngôn Hi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một cái: “Anh… anh đến đây để làm gì?”
“Đi uống một ly với tôi?” Cố Hiềm bước ngang cô ấy để vào trong nhà.
Tông Ngôn Hi đóng cánh cửa lại và bước vào, cô ấy nhìn chằm chằm anh ấy và phát hiện ra anh ấy như có gì đó không đúng lắm?
“Cố Hiềm, anh bị gì vậy?” Cô ấy hỏi.
Cố Hiềm lấy đồ ra để lên trên bàn
Lúc này điện thoại của Tông Ngôn Hi vang lên, là thông báo tin nhắn chờ của Trang Gia Văn.
Cố Hiềm cúi đầu nhìn xuống và hỏi cô ấy rằng: “Đang nói chuyện với ai đấy?”
Tông Ngôn Hi đi đến và cầm điện thoại lên và bấm mở tin nhắn.
“Chú Quan ở phòng 908, chị có thể tự sang đó để hỏi.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Thực ra trong lòng của chị đã biết rằng, có người đang thầm giúp đỡ ở phía sau chị, chỉ là người đó không lộ mặt.”
“Ai vậy?” Cố Hiềm chui đầu qua xem.
Tông Ngôn Hi để điện thoại ra sau lưng cô ấy theo ý thức, cô ấy không muốn anh ấy nhìn thấy được nội dung đó.
“Bí mật gì vậy? Cả tôi cũng giấu nữa à?” Cố Hiềm rất không vui và nói, anh ấy ngồi lên trên ghế sofa: “Bản tính đã không vui rồi, nghĩ rằng cô có thể an ủi cho tôi. Kết quả lại thêm buồn.”
Tông Ngôn Hi ngồi xuống rồi quay đầu nhìn sang anh ấy: “Sao anh lại không vui?”
Cố Nhật Nam mở đồ ăn ra, vặn nắp chai ra nói: “Hôm nay tôi như gặp được người đó rồi.”
“Ai?” Tông Ngôn Hi ngây người ra rồi, cô ấy hoàn toàn không biết anh ấy nói gì cả.
Cố Hiềm có chút bực bội nói: “Ông ta đấy.”
Tông Ngôn Hi: “…”
Ông ta là ai?
Cô ấy chớp chớp đôi mắt của mình: “Tôi uống với anh.”
Cố Hiềm nhìn sang cô ấy một hồi rồi nói: “Chính là người đó, người rất giống bố của tôi.”
Tông Ngôn Hi trừng to mắt của mình ra: “Anh nhìn thấy ông ta rồi?”
Cố Hiềm gật đầu: “Chỉ là nhìn khuôn mặt rất giống.”
“Anh gặp ông ta ở đâu?“ Tông Ngôn Hi cẩn thận hỏi.
“Ở bên ngoài khách sạn.” Cố Hiềm nói.
Tông Ngôn Hi hít một hơi.
Lúc này chú Quan đang ở trong khách sạn này, mà còn cách cô ấy không xa nữa.
“Ừm… Cố Hiềm.” Cô ấy suy nghĩ một lại: “Nếu như sự xuất hiện của anh sẽ khiến cho gia đình của ông ta bị quấy nhiễu, vậy thì anh có còn muốn gặp ông ta, hoặc là nhận nhau với ông ta không?”
“Tôi không biết.” Anh ấy vẫn chưa suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Từ trước đến nay anh ấy chỉ muốn tìm ra được ông ta, cũng muốn biết được người đó.
Cụ thể là thế nào thì anh ấy vẫn chưa từng suy nghĩ qua.
Và cũng chưa từng suy nghĩ là có nên nhận nhau hay không.
“Cô biết không? Thực ra tôi mâu thuẫn lắm đấy. Trong lòng của tôi có thể là không ưng ông ta, hoặc có thể nói là tôi hơi ghét ông ta, nhưng mà tôi vẫn muốn biết ông ta là một người như thế nào, vì dù sao đi chăng nữa ông ta vẫn là bố của tôi.”
Tông Ngôn Hi chưa từng trải qua nên không thể hiểu thấu được cảm nhận đó.
Cô ấy không thể hiểu được hoàn toàn cảm nhận của anh vào lúc này.
Cô ấy cầm chai rượu lên và rót cho bản thân cô ấy một ly, cũng rót cho anh ấy một ly, hai người cầm ly rượu và cụng một cái: “Đừng suy nghĩ nữa.”
Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Cô không thèm an ủi tôi luôn sao?”
“Tôi không biết an ủi anh như thế nào.” Tông Ngôn Hi nói thật: “Từ nhỏ tôi đã được lớn lên ở trong một gia đình hạnh phúc, tôi không thể hiểu được cảm xúc của anh vào lúc này.”
“Cô có thể đừng khiêu khích tôi nữa không?” Cố Hiềm trợn một tròng trắng mắt.
Tông Ngôn Hi đưa hai tay ra: “Không còn cách nào khác, tôi thật sự không thể hiểu được cảm xúc của anh.”
“Rốt cuộc tôi còn có thể nói chuyện vui vẻ với cô không đấy?” Cố Hiềm đứng bật dậy.
Lúc này tâm trạng của anh ấy rất không tốt, đừng khiêu khích anh ấy nữa!
Tông Ngôn Hi liền gấp rút kéo anh lại, cô ấy khẽ thở dài một cái: “Tôi biết rồi, là tôi sai rồi. Tôi an ủi anh.”
Cố Hiềm nhìn cô ấy: “Thật sao?”
“Thật, anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Ôm cũng được sao?”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Xem… xem như nể mặt anh đáng thương, tôi hi sinh một chút đấy.”
Cố Hiềm chớp chớp mắt: “Cô cũng cảm thấy thôi đáng thương sao?”
Tông Ngôn Hi đứng dậy ôm anh ấy: “Đương nhiên đứa con không có ba là đáng thương rồi.”
“Nếu như tôi muốn hận ông ta thì sao?” Cố Hiềm nói.
Tông Ngôn Hi: “…”
Cô ấy phát hiện ra hôm nay cô ấy có nói cái gì cũng không đúng.
“Ừm… chúng mình uống rượu đi.” Tông Ngôn Hi kéo anh ấy lên trên ghế sofa ngồi.
Cô ấy đứa cái ly cho Cố Hiềm: “Uống rượu đi, một cơn sau giải quyết ngàn cơn sầu.”
Cố Hiềm nhận lấy ly rượu ngẩng đầu uống hết ly
Tông Ngôn Hi tiếp tục rót cho anh ấy.
Cố Hiềm không ăn bất kỳ một món nào trong những món ăn anh ấy mua đến, chỉ uống mãi như thế thôi. Tông Ngôn Hi không chịu được vị cay của rượu nên đã uống một chút!”
Một chai rượu trắng đã được uống đi một nửa, nhưng hầu hết đều là Cố Hiềm uống đấy.
Tông Ngôn Hi muốn nói với anh ấy đừng uống nữa, nhưng khi cô ấy nhìn thấy bộ dạng này của anh ấy liền không biết khuyên nhủ thế nào.
Về sau Cố Hiềm uống say rồi, Tông Ngôn Hi đỡ cho anh ấy nằm ở trên sofa, cô ấy nhìn anh ấy nói: “Tôi giúp anh.”
Cô ấy đứng dậy dọn dẹp đồ đạc ở trên bàn, sau đó đi lấy một tấm thảm để đắp cho anh ấy.
Cố Hiềm rất đau đầu, anh ấy nói trong mơ màng: “Tối nay tôi có thể ở chỗ của cô không?”
Tông Ngôn Hi nói được.
“Khát không?” Thông thường người uống rượu xong luôn thấy khô miệng.
Anh ấy ừm một tiếng rất nhẹ.
Tông Ngôn Hi đổ một ly nước sang.
Cô ấy đỡ Tông Ngôn Hi dậy và đưa ly nước cho anh ấy.
Anh ấy cầm cái ly đi uống không ngừng, rất nhanh sau đó ly nước đó đã hết sạch.
Tông Ngôn Hi nhận lấy ly nước anh ấy đã uống xong để lên trên bàn.
Sau đó Tông Ngôn Hi lạ đỡ cho anh ấy nằm xuống: “Ngủ một hồi sẽ hết thôi.”
Cố Hiềm không lên tiếng, anh ấy lật người lại và đi ngủ.
Tông Ngôn Hi ngồi được một lát biết được anh ấy ngủ thiếp đi rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Cô nhẹ nhàng đóng cảnh cửa phòng lại, bước vào trong thang máy bấm nút số chín.
Rất nhanh sau đó thang máy đã dừng lại rồi, cô bước từ bên trong thang máy ra và tìm thấy căn phòng 908 rất dễ dàng.
Cô đứng ở trước của hít một hơi thật sâu rồi mới đưa tay lên gõ cửa.
Bình luận facebook