Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Châu Diễn Chiếu sững người, còn Châu Tiểu Manh đã đổ rạp xuống bồn tắm, khóc toáng lên thành tiếng.Châu Diễn Chiếu dần bình tĩnh trở lại, gã nhìn sàn nhà ướt nhẹp, tìm dáo dác khắp nơi mà không sao tìm ra thứ gì thích hợp, đột nhiên ánh mắt lướt qua bàn chải để trên bồn rửa mặt, gã bèn lấy tạm rồi khụy gối ngồi xuống, bóp nghiến cằm Châu Tiểu Manh: “Há miệng ra!”
Ngón tay gã bấm vào khớp hàm, buộc cô phải mở miệng, chiếc bàn chải chọc thẳng vào cổ họng, làm Châu Tiểu Manh nôn khan ngay tức khắc, Châu Diễn Chiếu lôi cô ra khỏi bồn tắm rồi đẩy cô lao về phía bồn cầu, gã bảo: “Nôn ra ngay! Bằng không tôi dúi đầu cô vào đó bây giờ!”
Tuy bồn cầu được đánh rửa sạch sẽ hằng ngày, nhưng Châu Tiểu Manh lại thấy buồn nôn kinh khủng, cuối cùng bụng dạ co thắt, tống hết mọi thứ trong bụng ra ngoài. Châu Diễn Chiếu thấy cô nằm mọp người, nôn thốc nôn tháo thì lạnh lùng bảo: “Lần trước tôi đã bảo gì? Đừng hòng có lần sau đâu! Cô tưởng tôi nói đùa đấy hả? Hay cô tưởng tôi dọa cô cho vui?”
Châu Tiểu Manh nôn đến kiệt sức xong liền lồm cồm bò dậy mở vòi nước, vốc nước lạnh vã tới tấp lên mặt. Thoạt đầu, cô đã ướt nhẹp từ đầu đến chân, như thể vừa được vớt lên từ dưới nước, lại gần giống với một con thủy quái vừa ngoi lên từ sông, cô ngước mặt nhìn mình trong gương, rồi nở một nụ cười yếu ớt: “Anh kết hôn đi, Châu Diễn Chiếu ạ, tôi không cần tiền của anh nữa.”
“Cô tưởng mình là ai hả?” Vẻ tươi cười của Châu Diễn Chiếu vẫn cay nghiệt và tàn khốc như mọi lần: “Ngủ với tôi được có mấy buổi mà tưởng như sinh tật rồi đó hả?”
“Anh, nếu giữa chúng ta có nợ nần, thì tôi đã trả sòng phẳng cả rồi.”
“Cái ngữ cô mà cũng dám nói hai chữ sòng phẳng cơ đấy?”
“Mẹ tôi còn thảm hơn cả bố anh kia kìa!”
“Mẹ cô đáng phải thế.”
“Vậy tôi nợ anh cái gì? Tôi nợ anh cái gì hả?”
“Cô nợ tôi nhiều đấy! Ai là người nuôi cô khôn lớn bằng ngần này hả? Ai là người coi cô như con đẻ của mình hả, chính là bố tôi. Nếu ông già không đòi gặp cô mỗi ngày mới chịu yên, thì cô tưởng mình có thể đứng đây mà lên giọng với tôi hả? Này Châu Tiểu Manh, tôi biết tỏng lý do vì sao cô phát khùng lên rồi, chẳng nhẽ ngoài cô ra, tôi không được phép tìm đàn bà khác à? Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là cái thứ đồ chơi, chỉ là đồ chơi thôi, cô hiểu chưa? Tôi bỏ tiền mua, cô cầm tiền thì cô phải bán. Cô là cái thá gì mà dám nổi đóa lên ở đây? Cô là cái đếch gì mà dám gây sự với tôi hả? Tôi nói cho cô biết, từ nay về sau tôi cấm chỉ cô được phép gặp riêng Tôn Lăng Hy. Cô cứ thử phớt lờ lời tôi nói xem, tôi sẽ đập gẫy cô ra đấy! Tôi sẽ khiến cô cả đời này đừng hòng bò được đi đâu, cô chỉ có thể ru rú ở nhà hầu bố tôi mà thôi!”
Châu Tiểu Manh vỡ òa lên thành những tiếng khóc nức nở, đó là thứ âm thanh bi ai thoát ra từ cuống họng của một kẻ đã rơi vào tuyệt vọng: “Anh trả lại cho tôi! Anh trả lại cho tôi!”
Châu Diễn Chiếu vằng khỏi tay cô, đoạn nhấc vòi hoa sen, xối nước vào mặt Tiểu Manh: “Bao giờ tỉnh táo rồi hẵng nói chuyện với tôi!”
Châu Tiểu Manh khóc đến nỗi co quắp cả người, cô vừa nức nở vừa giẫy đạp: “Anh trả lại cho tôi…”
Mu bàn tay của Châu Diễn Chiếu bị cô cắn toét máu, cảm giác chạm vào nước lạnh lại càng khiến miệng vết thương thêm xót, gã bực bội, quẳng quách vòi hoa sen xuống rồi khóa trái cửa, xuống lầu tìm hộp thuốc cứu thương, tình cờ gặp Tiểu Quang đang đứng lù lù dưới chân cầu thang. Thấy gã xuống, Tiểu Quang đưa hộp thuốc đang cầm trên tay cho gã, không hé răng hỏi lấy nửa lời. Sẵn cơn giận không có chỗ trút, Châu Diễn Chiếu cầm hộp thuốc quẳng xuống bàn, chai lọ văng liểng xiểng. Tiểu Quang vẫn câm như hạt thóc, hắn tìm thuốc bột đổ ra bông băng, rịt vào miệng vết thương trên mu bàn tay Châu Diễn Chiếu. Miếng bông tẩm thuốc chạm vào miệng vết thương kéo theo cơn xót ập tới, Châu Diễn Chiếu liền cau có bảo: “Cậu nhẹ tay thôi, tôi đã què chân gãy tay đâu!”
“Em thấy anh Mười cũng sắp gãy tay gãy chân đến nơi rồi.”
Nghe vậy nhưng chẳng hiểu vì sao mà Châu Diễn Chiếu không hề nổi giận, thay vào đó, gã chỉ lạnh lùng lườm Tiểu Quang.
“Lúc đầu em khuyên anh thế nào? Thế mà anh lại nhẹ dạ không nghe em.”
“Con bé sống với tôi từ nhỏ đến lớn…”
“Nói chính ra, nếu anh còn nhớ đến tình nghĩa anh em năm xưa, thì phải quyết đoán ngay từ đầu vào, giết quách đi là xong. Chết là hết, hằng năm đến dịp tảo mộ, cùng lắm thì mua thêm một bó hoa. Hoặc không, anh tống khứ đi xa vào, chả phải lúc đó cô ấy sắp đi Canada đó sao? Tội gì phải lừa bắt cô trở về? Bây giờ để cô ấy sống dở chết dở, hóa ra là bởi anh nể tình anh em đó à?”
“Hôm nay mấy đứa rủ nhau làm phản hả?”
“Em không dám.” Tiểu Quang vẫn nói bằng giọng lạnh tanh: “Chí ít em cũng không dám trêu ngươi anh Mười. Kể cả có ngang tàn lỗ mãng thế nào đi chăng nữa, nếu không được anh Mười dung túng, liệu cô ấy có dám làm anh bị thương không? Em biết anh Mười hay mềm lòng, nhưng đáng nhẽ anh không nên để cái thứ cảm xúc áy náy đó tồn tại trong lòng mình. Trước kia anh Mười từng dạy bọn em rằng, đã bước chân vào giới này, sợ nhất là có lương tâm. Đến lương tâm còn không được phép có, huống chi là áy náy. Anh cứ nuông chiều cô ấy như thế, thể nào cũng có ngày trở tay không kịp.”
Ánh mắt Châu Diễn Chiếu trở nên sắt lẹm như lưỡi dao, trong khi Tiểu Quang vẫn cất giọng đều đều nói cho xong câu chuyện, tay thì thoăn thoắt băng bó. Vẻ giận dữ vụt biến mất trên khuôn mặt Châu Diễn Chiếu, thay vào đó là tiếng cười: “Cậu nói chí phải, hôm nay đúng là tôi quá dung túng con bé, tôi thấy con bé thấy bực bội, bù lu bù loa một lúc là sẽ thôi.”
“Có đứa con gái nào lại không buồn trước những chuyện này đâu.” Tiểu Quang vẫn thản nhiên nói: “Vả lại, ngay từ đầu anh Mười đã làm luật sai rồi, từ lúc có cô ấy, anh không hề đi lại với người khác, chính việc đó làm cô ấy ảo tưởng anh thật sự nghiêm túc. Thành thử việc cô Tôn bất ngờ có thai khiến cô ấy thấy bực là lẽ đương nhiên.”
“Tôi có thừa hơi đâu? Đàn bà đúng là cái giống rách việc, bảo tôi chiều một lúc hai người… với cả, tôi không quen giường người lạ.”
“Thế nên em mới bảo anh Mười đặt luật sai, nếu đã coi cô ấy là món đồ chơi, anh Mười thích thế nào thì cứ làm thế đấy, không quen ngủ giường người lạ thì cứ dẫn về nhà, không được chắc.”
Nghe Tiểu Quang tuôn một lèo, dần dà Châu Diễn Chiếu cũng cứng họng chẳng còn gì để nói, gã lầm lầm lì lì một lúc lâu rồi bảo: “Phải, cậu nói đúng, tôi thấy áy náy.”
“Cô ấy chẳng đã cầm tiền rồi đấy thôi? Số tiền anh bỏ ra cho cô ấy cũng đâu phải ít, làm gì có ả đàn bà nào giá trị cỡ đó?”
Châu Diễn Chiếu tỏ ra vô cùng mệt mỏi: “Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
“Anh Mười hiểu là em yên tâm rồi.” Nói thì vậy nhưng giọng điệu của Tiểu Quang nghe ra chẳng có vẻ gì là yên tâm cả, mà trái lại nó giống như một lời mỉa mai thì đúng hơn. Châu Diễn Chiếu không nén được cơn bực mình, gã bảo: “Tôi không lên gác nữa, câu tìm đứa nào lên xem đi, nếu con bé khóc chán rồi thì lôi nó ra khỏi phòng tôi.”
“Vâng.” Tiểu Quang đáp lại nhưng chưa hề có ý đi làm ngay: “Có việc này, anh Mười từng hứa với em…”
“Cái gì?”
“Nếu anh vẫn cố tình giả ngu thì em cũng sẽ giả ngu theo anh, chỉ có điều, lần sau anh đừng sai em làm gì nữa.”
Châu Diễn Chiếu im thin thít không nói gì, trong khi Tiểu Quang vẫn thao thao bất tuyệt: “Hẳn trong lòng anh đã biết, anh còn bao nhiêu thì cứ đưa cả đây cho em. Bác cũng dặn dò không biết bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được đụng vào những thứ ấy.”
Cuối cùng Châu Diễn Chiếu đành lên tiếng, giọng điệu của gã lạnh như băng: “Cậu đừng có mà lấy ông già ra dọa tôi, cậu tưởng ngày xưa ông già dùng ít lắm đấy hả?”
“Thế mới bảo, đã sai sao còn cố tình sai thêm? Trước đây anh từng dặn bọn em gì nào? Anh bảo tuyệt đối không được để mình sa vào tình cảnh như ông cụ.”
“Hết sạch rồi.” Châu Diễn Chiếu cáu tiết bảo: ‘Con bé nuốt sạch rồi.”
Đồng tử của Tiểu Quang hơi rụt lại, đoạn hỏi: “Còn bao nhiêu? Làm thế là chết bỏ đấy.”
“Chừng bảy tám viên, tôi ép nó nôn hết ra rồi, cậu lên xem thế nào, cần thì đưa đi bác sĩ.”
Tiểu Quang nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi chộp lấy chiếc chìa khóa mà Châu Diễn Chiếu quẳng trên bàn, đoạn phóng như bay lên gác. Nơi đây thân thuộc với hắn còn hơn cả nhà mình. Bừa mở cửa gian phòng ngủ của Châu Diễn Chiếu đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tằm, mà không hề có bất kỳ tiếng khóc thút thít nào. Hắn lấy chìa khóa mở cửa nhà tắm, cửa vừa mở, đột nhiên một cơn gió mạnh thốc tới, may mà hắn nhanh nhẹn, chỉ bằng một đòn quật vai là đã vật được đối thủ nằm lăn ra đất, song vẫn khống chế được sức lực, chứ chưa hề dùng hết sức. Chỉ thế đã khiến Châu Tiểu Manh bị ném văng xuống đất, gáy đập bốp xuống sàn nhà, may mà chưa ngất lịm đi tại chỗ. Tiểu Quang thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt, ướt sũng, nằm co quắp trên sàn trong bộ quần áo nhớp nháp, thậm chí hơi thở cũng thoi thóp yếu ớt. Hắn chìa tay kiểm tra mạch đập ở cổ, thấy vẫn ổn, bụng bảo dạ chắc hẳn Châu Diễn Chiếu đã ép cô ấy nôn ra hết rồi. Hắn bèn nói: “Cô Hai, tôi dìu cô dạy nhé, cô còn đi được không?”
Châu Tiểu Manh túm chặt lấy vạt áo hắn rồi rít lên như thể vừa gặp phải ma: “Trả cho tôi!”
“Cô lộn xộn phá phách cũng đủ rồi đấy. Anh Mười đến chỗ cô Tôn rồi. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận thì hơn.”
Lúc này ánh mắt của Châu Tiểu Manh mới trở nên có thần hơn, cô thì thào hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.” Tiểu Quang dửng dửng gỡ những ngón tay của cô ra. Hắn đỡ bên sườn toan dìu cô dậy: “Còn đi được không? Hay tôi gọi dì Lý lên giúp cô?”
“Không, tôi cần mẹ.” Mồ hôi lạnh chảy ròng rành trên bờ trán của Châu Tiểu Manh, cô yếu ớt nói: “Tôi muốn gặp mẹ…”
“Cô đừng tưởng bở nữa, anh Mười đi rồi, cô diễn kịch cho tôi xem phỏng ích gì.”
Đột nhiên Châu Tiểu Manh cười rộ lên, kể từ lúc Châu Bân Lễ gặp tai nạn đến giờ, Tiểu Quang chưa từng gặp lại nụ cười này của cô, cái kiểu cười rạng rỡ tươi tắn như thể cô vẫn là nàng công chúa được yêu chiều của nhà họ Châu năm xưa. Nó gợi cho Tiểu Quang nhớ đến lần đầu tiền hắn gặp cô, đấy là lần đầu tiên Châu Diễn Chiếu dẫn hắn về nhà họ Châu chơi, tình cờ cô được nghỉ học về nhà, lúc đi ngang qua phòng khách, cô cất giọng lanh lảnh gọi “Anh ơi!” thế rồi trên môi nở một nụ cười duyên dáng, quay người là đã chạy biến lên cầu thang, cô bé con năm xưa mặc một chiếc váy công chúa trắng muốt, nom không khác nào nàng Bạch Tuyết trên phim ảnh. Khi nụ cười tắt ngầm, cô bất ngờ vùng khỏi tay hắn, quay người lao đầu về phía cửa sổ. Tiểu Quang hoảng hồn cũng vội lao theo, may vẫn kịp thời cản cô lại, hắn giữ được tay cô khi cả người cô đã lao khỏi bệ cửa sổ. Cả cơ thể của Châu Tiểu Manh treo lơ lửng giữa không trung, Tiểu Quang lập tức vươn cánh tay còn lại, lôi cổ cô vào nhà bằng được thì thôi.
Xem chừng Châu Tiểu Manh đã kiệt sức nên mới để mặc hắn kéo mình vào, thế rồi cô nằm vật xuống thảm. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến tim Tiểu Quang đập thình thịch như trống trận, hắn trấn tĩnh trong giây lát rồi mới ngồi nhón gót ngay trước mặt Tiểu Manh, đoạn bảo: “Tôi sẽ không kể chuyện vừa rồi cho anh Mười hay, ngoài ra, cô đừng làm những chuyện dại dột nữa. Bằng không chỉ thiệt về thân thôi. Đây là lầu hai, có lao xuống cũng chỉ tàn phế chứ không chết được đâu, như vậy chẳng hóa ra đúng ý anh ấy à.”
Đồng tử của Châu Tiểu Manh khẽ chuyển động, hình như không còn sức lực để mở mồm nói chuyện. Tiểu Quang dìu cô dậy, toàn thân Tiểu Manh rũ ra, dựa vào người hắn, cô cất tiếng se sẽ gọi: “Tiểu Quang.”
Hằng ngày cô vẫn quen gọi hắn một cách khách sáo là Tiểu Quang, nhưng mọi lần gặp nhau, cô có nhìn thấy hắn thì cũng coi như không thấy. Thực ra trong lòng hắn biết rõ Tiểu Manh hận mình thấu xương. Năm xưa chính hắn là người khuyên Châu Diễn Chiếu xử lý cô để nhổ cỏ tận gốc, nhưng về sau Châu Diễn Chiếu lại gạt phắt đi. .
“Anh tôi rất tin tưởng anh…”
Hắn vẫn im ru bà rù, còn Châu Tiểu Manh lại đang lầm bà lầm bầm, giọng cô càng nghe càng lí nhí: “Cái thói ghen tuông của anh ta trầm trọng vô cùng, rất trầm trọng… Hẳn anh đã biết…”
Tiểu Quang nhìn cô, cất giọng bình thản như thường ngày: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi với anh đánh cược nhé… rồi một ngày, anh ta sẽ giết anh…”
Tiểu Quang phớt lờ những gì cô nói, như thể hoàn toàn không nghe thấy cô nói bất cứ một điều gì.
“Anh ấy tin tưởng anh bao nhiêu thì sẽ càng điên hơn bấy nhiêu khi anh phản bội lại anh ta…” Những ngón tay lạnh toát của Châu Tiểu Manh giữ chặt mặt hắn, thế rồi trước khi hắn kịp thảng thốt thì bờ môi mềm mại của cô đã hôn lên môi hắn.
—
Tác giả có đôi điều muốn nói: Không quen ngủ giường người lạ hả….. há há há, Mười ơi là Mười, viện cái cớ ấy để giữ thân như ngọc, bảo sao Tiểu Quang nó khinh cho…
Mười: Giữ cái đếch! Anh đây có Tôn Lăng Hy rồi!
Tác giả: Đấy là mẹ dúi cho mày thôi, chứ mày có tự thân đi kiếm không hả? Có tự thân đi kiếm không? Lại còn già mồm cãi cố này!
Tiểu Quang: Bà im ngay! Bà để con nhỏ Châu Tiểu Manh mắc cái giống gì mà lại đi hôn tôi hả?!!!
Tác giả: Mẹ hôn mày đâu mà mày hỏi mẹ, hỏi đứa nào hôn mày ấy.
Ngón tay gã bấm vào khớp hàm, buộc cô phải mở miệng, chiếc bàn chải chọc thẳng vào cổ họng, làm Châu Tiểu Manh nôn khan ngay tức khắc, Châu Diễn Chiếu lôi cô ra khỏi bồn tắm rồi đẩy cô lao về phía bồn cầu, gã bảo: “Nôn ra ngay! Bằng không tôi dúi đầu cô vào đó bây giờ!”
Tuy bồn cầu được đánh rửa sạch sẽ hằng ngày, nhưng Châu Tiểu Manh lại thấy buồn nôn kinh khủng, cuối cùng bụng dạ co thắt, tống hết mọi thứ trong bụng ra ngoài. Châu Diễn Chiếu thấy cô nằm mọp người, nôn thốc nôn tháo thì lạnh lùng bảo: “Lần trước tôi đã bảo gì? Đừng hòng có lần sau đâu! Cô tưởng tôi nói đùa đấy hả? Hay cô tưởng tôi dọa cô cho vui?”
Châu Tiểu Manh nôn đến kiệt sức xong liền lồm cồm bò dậy mở vòi nước, vốc nước lạnh vã tới tấp lên mặt. Thoạt đầu, cô đã ướt nhẹp từ đầu đến chân, như thể vừa được vớt lên từ dưới nước, lại gần giống với một con thủy quái vừa ngoi lên từ sông, cô ngước mặt nhìn mình trong gương, rồi nở một nụ cười yếu ớt: “Anh kết hôn đi, Châu Diễn Chiếu ạ, tôi không cần tiền của anh nữa.”
“Cô tưởng mình là ai hả?” Vẻ tươi cười của Châu Diễn Chiếu vẫn cay nghiệt và tàn khốc như mọi lần: “Ngủ với tôi được có mấy buổi mà tưởng như sinh tật rồi đó hả?”
“Anh, nếu giữa chúng ta có nợ nần, thì tôi đã trả sòng phẳng cả rồi.”
“Cái ngữ cô mà cũng dám nói hai chữ sòng phẳng cơ đấy?”
“Mẹ tôi còn thảm hơn cả bố anh kia kìa!”
“Mẹ cô đáng phải thế.”
“Vậy tôi nợ anh cái gì? Tôi nợ anh cái gì hả?”
“Cô nợ tôi nhiều đấy! Ai là người nuôi cô khôn lớn bằng ngần này hả? Ai là người coi cô như con đẻ của mình hả, chính là bố tôi. Nếu ông già không đòi gặp cô mỗi ngày mới chịu yên, thì cô tưởng mình có thể đứng đây mà lên giọng với tôi hả? Này Châu Tiểu Manh, tôi biết tỏng lý do vì sao cô phát khùng lên rồi, chẳng nhẽ ngoài cô ra, tôi không được phép tìm đàn bà khác à? Tôi nói cho cô biết, cô chỉ là cái thứ đồ chơi, chỉ là đồ chơi thôi, cô hiểu chưa? Tôi bỏ tiền mua, cô cầm tiền thì cô phải bán. Cô là cái thá gì mà dám nổi đóa lên ở đây? Cô là cái đếch gì mà dám gây sự với tôi hả? Tôi nói cho cô biết, từ nay về sau tôi cấm chỉ cô được phép gặp riêng Tôn Lăng Hy. Cô cứ thử phớt lờ lời tôi nói xem, tôi sẽ đập gẫy cô ra đấy! Tôi sẽ khiến cô cả đời này đừng hòng bò được đi đâu, cô chỉ có thể ru rú ở nhà hầu bố tôi mà thôi!”
Châu Tiểu Manh vỡ òa lên thành những tiếng khóc nức nở, đó là thứ âm thanh bi ai thoát ra từ cuống họng của một kẻ đã rơi vào tuyệt vọng: “Anh trả lại cho tôi! Anh trả lại cho tôi!”
Châu Diễn Chiếu vằng khỏi tay cô, đoạn nhấc vòi hoa sen, xối nước vào mặt Tiểu Manh: “Bao giờ tỉnh táo rồi hẵng nói chuyện với tôi!”
Châu Tiểu Manh khóc đến nỗi co quắp cả người, cô vừa nức nở vừa giẫy đạp: “Anh trả lại cho tôi…”
Mu bàn tay của Châu Diễn Chiếu bị cô cắn toét máu, cảm giác chạm vào nước lạnh lại càng khiến miệng vết thương thêm xót, gã bực bội, quẳng quách vòi hoa sen xuống rồi khóa trái cửa, xuống lầu tìm hộp thuốc cứu thương, tình cờ gặp Tiểu Quang đang đứng lù lù dưới chân cầu thang. Thấy gã xuống, Tiểu Quang đưa hộp thuốc đang cầm trên tay cho gã, không hé răng hỏi lấy nửa lời. Sẵn cơn giận không có chỗ trút, Châu Diễn Chiếu cầm hộp thuốc quẳng xuống bàn, chai lọ văng liểng xiểng. Tiểu Quang vẫn câm như hạt thóc, hắn tìm thuốc bột đổ ra bông băng, rịt vào miệng vết thương trên mu bàn tay Châu Diễn Chiếu. Miếng bông tẩm thuốc chạm vào miệng vết thương kéo theo cơn xót ập tới, Châu Diễn Chiếu liền cau có bảo: “Cậu nhẹ tay thôi, tôi đã què chân gãy tay đâu!”
“Em thấy anh Mười cũng sắp gãy tay gãy chân đến nơi rồi.”
Nghe vậy nhưng chẳng hiểu vì sao mà Châu Diễn Chiếu không hề nổi giận, thay vào đó, gã chỉ lạnh lùng lườm Tiểu Quang.
“Lúc đầu em khuyên anh thế nào? Thế mà anh lại nhẹ dạ không nghe em.”
“Con bé sống với tôi từ nhỏ đến lớn…”
“Nói chính ra, nếu anh còn nhớ đến tình nghĩa anh em năm xưa, thì phải quyết đoán ngay từ đầu vào, giết quách đi là xong. Chết là hết, hằng năm đến dịp tảo mộ, cùng lắm thì mua thêm một bó hoa. Hoặc không, anh tống khứ đi xa vào, chả phải lúc đó cô ấy sắp đi Canada đó sao? Tội gì phải lừa bắt cô trở về? Bây giờ để cô ấy sống dở chết dở, hóa ra là bởi anh nể tình anh em đó à?”
“Hôm nay mấy đứa rủ nhau làm phản hả?”
“Em không dám.” Tiểu Quang vẫn nói bằng giọng lạnh tanh: “Chí ít em cũng không dám trêu ngươi anh Mười. Kể cả có ngang tàn lỗ mãng thế nào đi chăng nữa, nếu không được anh Mười dung túng, liệu cô ấy có dám làm anh bị thương không? Em biết anh Mười hay mềm lòng, nhưng đáng nhẽ anh không nên để cái thứ cảm xúc áy náy đó tồn tại trong lòng mình. Trước kia anh Mười từng dạy bọn em rằng, đã bước chân vào giới này, sợ nhất là có lương tâm. Đến lương tâm còn không được phép có, huống chi là áy náy. Anh cứ nuông chiều cô ấy như thế, thể nào cũng có ngày trở tay không kịp.”
Ánh mắt Châu Diễn Chiếu trở nên sắt lẹm như lưỡi dao, trong khi Tiểu Quang vẫn cất giọng đều đều nói cho xong câu chuyện, tay thì thoăn thoắt băng bó. Vẻ giận dữ vụt biến mất trên khuôn mặt Châu Diễn Chiếu, thay vào đó là tiếng cười: “Cậu nói chí phải, hôm nay đúng là tôi quá dung túng con bé, tôi thấy con bé thấy bực bội, bù lu bù loa một lúc là sẽ thôi.”
“Có đứa con gái nào lại không buồn trước những chuyện này đâu.” Tiểu Quang vẫn thản nhiên nói: “Vả lại, ngay từ đầu anh Mười đã làm luật sai rồi, từ lúc có cô ấy, anh không hề đi lại với người khác, chính việc đó làm cô ấy ảo tưởng anh thật sự nghiêm túc. Thành thử việc cô Tôn bất ngờ có thai khiến cô ấy thấy bực là lẽ đương nhiên.”
“Tôi có thừa hơi đâu? Đàn bà đúng là cái giống rách việc, bảo tôi chiều một lúc hai người… với cả, tôi không quen giường người lạ.”
“Thế nên em mới bảo anh Mười đặt luật sai, nếu đã coi cô ấy là món đồ chơi, anh Mười thích thế nào thì cứ làm thế đấy, không quen ngủ giường người lạ thì cứ dẫn về nhà, không được chắc.”
Nghe Tiểu Quang tuôn một lèo, dần dà Châu Diễn Chiếu cũng cứng họng chẳng còn gì để nói, gã lầm lầm lì lì một lúc lâu rồi bảo: “Phải, cậu nói đúng, tôi thấy áy náy.”
“Cô ấy chẳng đã cầm tiền rồi đấy thôi? Số tiền anh bỏ ra cho cô ấy cũng đâu phải ít, làm gì có ả đàn bà nào giá trị cỡ đó?”
Châu Diễn Chiếu tỏ ra vô cùng mệt mỏi: “Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
“Anh Mười hiểu là em yên tâm rồi.” Nói thì vậy nhưng giọng điệu của Tiểu Quang nghe ra chẳng có vẻ gì là yên tâm cả, mà trái lại nó giống như một lời mỉa mai thì đúng hơn. Châu Diễn Chiếu không nén được cơn bực mình, gã bảo: “Tôi không lên gác nữa, câu tìm đứa nào lên xem đi, nếu con bé khóc chán rồi thì lôi nó ra khỏi phòng tôi.”
“Vâng.” Tiểu Quang đáp lại nhưng chưa hề có ý đi làm ngay: “Có việc này, anh Mười từng hứa với em…”
“Cái gì?”
“Nếu anh vẫn cố tình giả ngu thì em cũng sẽ giả ngu theo anh, chỉ có điều, lần sau anh đừng sai em làm gì nữa.”
Châu Diễn Chiếu im thin thít không nói gì, trong khi Tiểu Quang vẫn thao thao bất tuyệt: “Hẳn trong lòng anh đã biết, anh còn bao nhiêu thì cứ đưa cả đây cho em. Bác cũng dặn dò không biết bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không được đụng vào những thứ ấy.”
Cuối cùng Châu Diễn Chiếu đành lên tiếng, giọng điệu của gã lạnh như băng: “Cậu đừng có mà lấy ông già ra dọa tôi, cậu tưởng ngày xưa ông già dùng ít lắm đấy hả?”
“Thế mới bảo, đã sai sao còn cố tình sai thêm? Trước đây anh từng dặn bọn em gì nào? Anh bảo tuyệt đối không được để mình sa vào tình cảnh như ông cụ.”
“Hết sạch rồi.” Châu Diễn Chiếu cáu tiết bảo: ‘Con bé nuốt sạch rồi.”
Đồng tử của Tiểu Quang hơi rụt lại, đoạn hỏi: “Còn bao nhiêu? Làm thế là chết bỏ đấy.”
“Chừng bảy tám viên, tôi ép nó nôn hết ra rồi, cậu lên xem thế nào, cần thì đưa đi bác sĩ.”
Tiểu Quang nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi chộp lấy chiếc chìa khóa mà Châu Diễn Chiếu quẳng trên bàn, đoạn phóng như bay lên gác. Nơi đây thân thuộc với hắn còn hơn cả nhà mình. Bừa mở cửa gian phòng ngủ của Châu Diễn Chiếu đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tằm, mà không hề có bất kỳ tiếng khóc thút thít nào. Hắn lấy chìa khóa mở cửa nhà tắm, cửa vừa mở, đột nhiên một cơn gió mạnh thốc tới, may mà hắn nhanh nhẹn, chỉ bằng một đòn quật vai là đã vật được đối thủ nằm lăn ra đất, song vẫn khống chế được sức lực, chứ chưa hề dùng hết sức. Chỉ thế đã khiến Châu Tiểu Manh bị ném văng xuống đất, gáy đập bốp xuống sàn nhà, may mà chưa ngất lịm đi tại chỗ. Tiểu Quang thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt, ướt sũng, nằm co quắp trên sàn trong bộ quần áo nhớp nháp, thậm chí hơi thở cũng thoi thóp yếu ớt. Hắn chìa tay kiểm tra mạch đập ở cổ, thấy vẫn ổn, bụng bảo dạ chắc hẳn Châu Diễn Chiếu đã ép cô ấy nôn ra hết rồi. Hắn bèn nói: “Cô Hai, tôi dìu cô dạy nhé, cô còn đi được không?”
Châu Tiểu Manh túm chặt lấy vạt áo hắn rồi rít lên như thể vừa gặp phải ma: “Trả cho tôi!”
“Cô lộn xộn phá phách cũng đủ rồi đấy. Anh Mười đến chỗ cô Tôn rồi. Tôi khuyên cô nên biết thân biết phận thì hơn.”
Lúc này ánh mắt của Châu Tiểu Manh mới trở nên có thần hơn, cô thì thào hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.” Tiểu Quang dửng dửng gỡ những ngón tay của cô ra. Hắn đỡ bên sườn toan dìu cô dậy: “Còn đi được không? Hay tôi gọi dì Lý lên giúp cô?”
“Không, tôi cần mẹ.” Mồ hôi lạnh chảy ròng rành trên bờ trán của Châu Tiểu Manh, cô yếu ớt nói: “Tôi muốn gặp mẹ…”
“Cô đừng tưởng bở nữa, anh Mười đi rồi, cô diễn kịch cho tôi xem phỏng ích gì.”
Đột nhiên Châu Tiểu Manh cười rộ lên, kể từ lúc Châu Bân Lễ gặp tai nạn đến giờ, Tiểu Quang chưa từng gặp lại nụ cười này của cô, cái kiểu cười rạng rỡ tươi tắn như thể cô vẫn là nàng công chúa được yêu chiều của nhà họ Châu năm xưa. Nó gợi cho Tiểu Quang nhớ đến lần đầu tiền hắn gặp cô, đấy là lần đầu tiên Châu Diễn Chiếu dẫn hắn về nhà họ Châu chơi, tình cờ cô được nghỉ học về nhà, lúc đi ngang qua phòng khách, cô cất giọng lanh lảnh gọi “Anh ơi!” thế rồi trên môi nở một nụ cười duyên dáng, quay người là đã chạy biến lên cầu thang, cô bé con năm xưa mặc một chiếc váy công chúa trắng muốt, nom không khác nào nàng Bạch Tuyết trên phim ảnh. Khi nụ cười tắt ngầm, cô bất ngờ vùng khỏi tay hắn, quay người lao đầu về phía cửa sổ. Tiểu Quang hoảng hồn cũng vội lao theo, may vẫn kịp thời cản cô lại, hắn giữ được tay cô khi cả người cô đã lao khỏi bệ cửa sổ. Cả cơ thể của Châu Tiểu Manh treo lơ lửng giữa không trung, Tiểu Quang lập tức vươn cánh tay còn lại, lôi cổ cô vào nhà bằng được thì thôi.
Xem chừng Châu Tiểu Manh đã kiệt sức nên mới để mặc hắn kéo mình vào, thế rồi cô nằm vật xuống thảm. Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến tim Tiểu Quang đập thình thịch như trống trận, hắn trấn tĩnh trong giây lát rồi mới ngồi nhón gót ngay trước mặt Tiểu Manh, đoạn bảo: “Tôi sẽ không kể chuyện vừa rồi cho anh Mười hay, ngoài ra, cô đừng làm những chuyện dại dột nữa. Bằng không chỉ thiệt về thân thôi. Đây là lầu hai, có lao xuống cũng chỉ tàn phế chứ không chết được đâu, như vậy chẳng hóa ra đúng ý anh ấy à.”
Đồng tử của Châu Tiểu Manh khẽ chuyển động, hình như không còn sức lực để mở mồm nói chuyện. Tiểu Quang dìu cô dậy, toàn thân Tiểu Manh rũ ra, dựa vào người hắn, cô cất tiếng se sẽ gọi: “Tiểu Quang.”
Hằng ngày cô vẫn quen gọi hắn một cách khách sáo là Tiểu Quang, nhưng mọi lần gặp nhau, cô có nhìn thấy hắn thì cũng coi như không thấy. Thực ra trong lòng hắn biết rõ Tiểu Manh hận mình thấu xương. Năm xưa chính hắn là người khuyên Châu Diễn Chiếu xử lý cô để nhổ cỏ tận gốc, nhưng về sau Châu Diễn Chiếu lại gạt phắt đi. .
“Anh tôi rất tin tưởng anh…”
Hắn vẫn im ru bà rù, còn Châu Tiểu Manh lại đang lầm bà lầm bầm, giọng cô càng nghe càng lí nhí: “Cái thói ghen tuông của anh ta trầm trọng vô cùng, rất trầm trọng… Hẳn anh đã biết…”
Tiểu Quang nhìn cô, cất giọng bình thản như thường ngày: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi với anh đánh cược nhé… rồi một ngày, anh ta sẽ giết anh…”
Tiểu Quang phớt lờ những gì cô nói, như thể hoàn toàn không nghe thấy cô nói bất cứ một điều gì.
“Anh ấy tin tưởng anh bao nhiêu thì sẽ càng điên hơn bấy nhiêu khi anh phản bội lại anh ta…” Những ngón tay lạnh toát của Châu Tiểu Manh giữ chặt mặt hắn, thế rồi trước khi hắn kịp thảng thốt thì bờ môi mềm mại của cô đã hôn lên môi hắn.
—
Tác giả có đôi điều muốn nói: Không quen ngủ giường người lạ hả….. há há há, Mười ơi là Mười, viện cái cớ ấy để giữ thân như ngọc, bảo sao Tiểu Quang nó khinh cho…
Mười: Giữ cái đếch! Anh đây có Tôn Lăng Hy rồi!
Tác giả: Đấy là mẹ dúi cho mày thôi, chứ mày có tự thân đi kiếm không hả? Có tự thân đi kiếm không? Lại còn già mồm cãi cố này!
Tiểu Quang: Bà im ngay! Bà để con nhỏ Châu Tiểu Manh mắc cái giống gì mà lại đi hôn tôi hả?!!!
Tác giả: Mẹ hôn mày đâu mà mày hỏi mẹ, hỏi đứa nào hôn mày ấy.
Bình luận facebook