- Reng reng reng…
Đường Tử Yên đang trầm tư thì bị tiếng điện thoại đánh thức.
- Đường tổng, chi nhánh ở khu vực Phụng Tân đã không thể vãn hồi được rồi. Hiện tại khách hàng trung thành của chúng ta ở nơi đó đều bị Vương Vệ kéo đi hết. Trước mắt, 80% thị trường áo lót đắt tiền đều bị công ty Hòa Phong của Hồng Kong chiếm hết. Hiện tai chúng ta muốn cạnh tranh với họ thì đã chậm. Ở năm trước, Vương Vệ đã bắt đầu có ý phản bội….
Đường Tử Yên để điện thoại xuống, chán chường dựa vào ghế. Tâm tình hiện tại của nàng rất kém.
Phụng Tân là thành phố trung tâm của tỉnh Tô Nam, cũng là thị trường phục vụ áo lót đắt tiền cho nữ chủ yếu của Hồng Tường. Thị trường ở Phụng Tân một khi bị công ty Hòa Phong cướp đi, như vậy cả tỉnh Tô Nam to như vậy, sẽ không có đất sống cho Hồng Tường.
Mà nguyên nhân của sự thất bại này, ngoại trừ do việc thiết kế sản phẩm của Hồng Tường có vấn đề, còn có chính là do tên Vương Vệ, phụ trách chi nhánh áo lót của Hồng Tường ở tỉnh Tô Nam. Ở ba tháng trước, Vương Vệ đột nhiên chuyển sang làm việc cho Hòa Phong. Khiến cho Hồng Tường trở tay không kịp. Bởi vì toàn bộ con đường tiêu thụ của Hồng Tường ở tỉnh Tô Nam, cơ bản đều nằm trong tay của Vương Vệ. Một khi người này phản bội, kết quả có thể nghĩ.
Tuy ba tháng trước, Hồng Tường đã phái nhân viên nghiệp vụ giỏi nhất của công ty tới, nhưng hôm nay nhận được điện thoại khiến cho Đường Tử Yên chỉ có thể thất thần. Mặc dù nàng đã biết trước thị trường này đã không có cách nào vãn hội, nhưng việc này một khi đã được chứng thức, trong lòng nàng vẫn rất khó chịu.
- Thông tri cho phòng tư vấn và phòng thiết kế, ngay lập tức đi tới phòng họp.
Đường Tử Yên ra lệnh xong, lập tức thu thập văn kiện đi vào phòng họp lớn.
- Lâm Vân, đi họp
Vương Từ Từ thấy Lâm Vân còn đang nhắm mắt dưỡng thần, không khỏi nhắc nhở.
- A, ta không đi, các ngươi đi đi.
Lâm Vân mở mắt nói một câu, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
,,,,
- Việc của Phụng Tân, ta nghĩ mọi người ở đây đều đã biết. Vừa rồi ta nhận được điện thoại từ Trương quản lý, thị phần ở Phụng Tân đã rất khó đoạt trở về như cũ. Ta muốn nghe ý kiến của mọi người ở đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
Đường Tử Yên bình tĩnh nói.
- Nếu không, chúng ta giảm giá sản phẩm xuống…
- Như vậy sao được, sản phẩm của chúng ta toàn là sản phẩm cao cấp, một khi hạ giá không phải là đập bể danh tiếng của công ty sao.
- Kỳ thực, cho dù mất đi thị trường ở Phụng Tân, nhưng Tô Nam còn nhiều thành phố như vậy, cũng không nhất định phải có thị trường ở Phụng Tân.
- Phụng Tân là thành phố trung tâm của Tô Nam. Nếu mất đi thị trường ở đó, thì những thành thị khác chúng ta có thể trụ được không?
….
Các nhân viên đều sôi nổi phát biểu ý kiến của mình, nhưng vẫn không có ai có thể đưa ra ý kiến thích hợp để lấy lại thị phần ở Phụng Tân.
Trong nội tâm của Đường Tử Yên rất bực bội. Bản thân nàng cũng biết, muốn lấy lại thị phần ở đó quả thực khó như lên trời. Nàng gõ gõ cái bàn nói:
- Hiện tại có ai muốn tới thị trường Phụng Tân giám sát không?
Phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ.
Đường Tử Yên thở dài, biết mình hỏi vậy cũng bằng thừa, liền nói:
- Tốt lắm, về việc ở Phụng Tân, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại thị trường ở Tô Nam, chúng ta cứ để đấy đã. Nhưng các tỉnh khác, chúng ta phải ổn định lại. Quyết không thể để cho sai lầm ở Tô Nam phát sinh lần nữa. Kim Kinh Lý, ngươi đi tới các tỉnh thống kê lại một lần. Sau đó đem nhân viên nghiệp vụ của chúng ta an bài tới tất cả các chi nhánh.
- Lần nghỉ lễ tết này, vốn là 5 ngày, nhưng ta cho phép mọi người nghỉ tới 7 ngày.Ta hy vọng tới ngày thứ 8, mọi người phải có mặt đầy đủ ở thị trường mình phụ trách. Cuối năm, ta sẽ căn cứ vào sự thể hiện của mỗi người mà sắp đặt lại tiền lương và chức vị. Hy vọng mọi người không để cho ta thất vọng. Tốt rồi, hiện tại nhân viên của phòng thiết kế có thể đi chuẩn bị. Còn nhân viên của phòng tư vấn thì ở lại. Ừ, Hà Cầm, vì sao Lâm Vân của phòng các ngươi còn chưa tới?
Tâm tình của Đường Tử Yên vốn không tốt. Vốn Lâm Vân tới hay không, nàng cũng không quan tâm. Nhưng hiện tại nàng lại nghĩ ra một cách để khiến Lâm Vân tự động rời đi.
Nàng đã gọi điện nói chuyện của Lâm Vân cho Tô Tịnh Như. Nhưng Tô Tịnh Như lại bảo kệ hắn. Đáp án này khiến cho Đường Tử Yên rất là buồn bực. Vừa vặn lúc này lại không thấy Lâm Vân, nàng nghĩ tới, nếu như gửi Lâm Vân tới Phụng Tân, không phải có thể khiến cho hắn tự động rời đi sao?
Nếu như tới cuối năm, nếu hắn không làm ra công trạng gì, phỏng chừng hắn cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại nơi này. Nếu hắn mặt dày không chịu rời đi, thì hắn cũng đã ở Phụng Tân, mình không phải lo lắng nhìn thấy hắn mà phiền lòng.
- Hà Cầm, ngươi gọi Lâm Vân vào phòng họp.
Hà Cầm còn đang lo lắng không biết trả lời như thế nào, Đường Tử Yên đã nói chuyện.
- Cái gì? Lại gọi ta tới, không phải nàng ta đã yêu ta chứ? Hôm nay đã hai lần gọi ta tới.
Lâm Vân mở mắt, buồn bực nói.
Các nữ đồng nghiệp xung quanh đều cười to. Hắn vừa nói như vậy, ngược lại lại làm giảm bớt sự hoài nghi quan hệ giữa Lâm Vân và Đường Tử Yên của các nàng.
Tuy Lâm Vân buồn bực, nhưng cũng không thể nói không đi. Lòng dạ biết rõ là mình chỉ ở đây kiếm đồng lương, nhưng nếu nói toẹt ra, cho dù da mặt Lâm Vân rất dày, nhưng cũng có chút xấu hổ.
- Lâm Vân, lần này bảo ngươi tới xác thực là công ty có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ. Sự tình là như vậy…
Lần này, Đường Tử Yên lại rất ôn hòa, kiên nhẫn giải thích công việc cho Lâm Vân.
- A, ta biết rồi, khi nào thì đi?
Lâm Vân không chút thắc mắc liền đồng ý. Nhìn biểu lộ này của Đường Tử Yên, cho dù hắn không đồng ý đi, cũng là vô nghĩa.
Sai một người trong phòng tư vấn nội y đi giám sát thị trường. Nếu còn không biết ý định của Đường Tử Yên là gì, thì đúng là ngu như heo. Cũng may là mình chưa có nhà ở, làm ở đâu cũng như nhau cả.
- Mùng 1 đến mùng 7 được nghỉ, mùng 8 thì ngươi chính thức tiếp nhận quản lý chi nhánh ở Phụng Tân. Ngươi có thắc mắc gì không?
Đường Tử Yên cảm giác hiện tại mình giống như một con sói đang lừa một con cừu non vậy.
- Có, hiện tại ta không có tiền. Nếu công ty muốn ta đi công tác thì nên ứng chút tiền đã.
Lâm Vân lười biếng nói.
- Ngươi, tốt, ngươi muốn bao nhiêu tiền?
- Không biết công ty cho nhân viên công tác bao nhiên tiền?
- Ở một thành phố trung tâm như Phụng Tân, thì mỗi ngày là 300 nguyên. Như thế là nhiều rồi.
- A, cũng khó nói, ta muốn mở rộng thị trường, cần phải mời người đi ăn cơm gì đó. Không có tiền làm sao mà mời được. Cho dù là mười nghìn nguyên, cũng chưa chắc đủ.
- Tốt, vậy trước dự chi cho ngươi mười nghìn nguyên. Nếu thiếu thì lần sau bổ khuyết vào.
Đường Tử Yên kìm nén không phát hỏa. Trong lòng lại rất khinh bỉ. Ngươi muốn mở rộng thị trường? Ta nhổ vào. Ngươi biết thị trường là cái gì không? Cầm tiền rồi đi thật xa cho đỡ khuất mắt. Còn về thị trường ở Phụng Tân, mình sẽ phái thêm người khác tới.
- Ai, cứ như vậy đi, ai bảo ta trời sinh vốn là mệnh khổ. Hiện tại, ta đi lấy tiền luôn.
Lâm Vân lập tức đòi tiền như Diêm Vương đòi nợ vậy.
Sau khi bảo Tiểu Diễm dự chi cho Lâm Vân mười nghìn nguyên, Đường Tử Yên mới vô lực ngồi xuống ghế. Cái này không phải là đãi ngộ với nhân viên, mà giống như đãi ngộ với bố mẹ của mình vậy.
Mặc dù Lâm Vân nhận được mười nghìn nguyên, nhưng trong lòng hắn cũng rất khó chịu. Cô nàng Đường Tử Yên này, có vẻ rất thích gây khó dễ cho mình a. Lão tử kiếm cơm cũng không có động chạm gì tới ngươi, việc gì ngươi phải hung hãn như phụ nữ mang bầu vậy.
Bất quá, cũng may hiện tại trong người đã có thêm mười nghìn nguyên. Đến Phụng Tân thì sao, dù sao đối với hắn mà nói, tới nơi nào cũng có thể tu luyện. Nếu đã có tiền, không bằng đêm nay đi xe lửa tới đó, còn đỡ phải tìm nơi nào ngủ.
Xe lửa từ Phần Giang đi Phụng Tân phải chín giờ rưỡi tối mới có một chuyến. Đến Phụng Tân thì là vào 8h sáng hôm sau. Lâm Vân ở bên đường tùy tiện ăn sáng, liền tới nhà ga chờ xe. Dù sao hiện tại cũng không có nơi nào để đi.
Bình luận facebook