Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1320
Chương 1320: Mai mối (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô: “Chỉ mình con biết à?” Bà thở dài, nói: “Mẹ cũng biết như vậy là tốt, nhưng mà nó hành động khác biệt như vậy, chắc chắn nh3ững người khác trong nhà họ Cung sẽ không nghĩ như vậy. Đám người đó chỉ sợ sẽ nói xấu sau lưng, nói nó vờ vịt này nọ... Con người ai cũng thế thôi, 2chỉ cần khác với mọi người thì họ sẽ thấy người khác đều là giá.”
Nhạc Mỹ Giảo tức muốn chết: “Cái gì mà đầu ba? Con mà đầu ba thì mẹ bao nhiêu tuổi hả?” Bà kiên quyết không chịu 0thừa nhận mình già. Tiểu Bát, Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy, bà mà già thì sau này gặp mẹ của bạn học của con, Tiểu Bát và Tiểu Cửu sẽ không ngẩng đầu lên nổi mất. Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Mỹ Giảo liền hung hăng trừng mắt nhìn Bộ Sinh. Đã nói là sinh một đứa, vậy mà lại còn sinh thêm một Tiểu Cửu nữa, đó chẳng phải cũng có nghĩa là bà phải hết sức giữ gìn nhan sắc cho đến khi Tiểu Cửu cũng trưởng thành rồi sao?
Cung Ngũ chép miệng, nhắn tin với Công tước đại nhân xong, cô lại gửi tin nhắn cho Cung Ngôn Đình: [Anh Tu, dạo này anh đang làm gì thế? Bận đến mức không đến thăm em à, anh nói khi em kết hôn liệu anh có định đến không đây?]
Xét về tổng thể, Cung Ngôn Đình là một người rất có tinh thần trách nhiệm, dù làm gì cũng vô cùng nghiêm túc vô cùng chuyên tâm.
Cung Ngũ chép miệng: “Em biết là anh bận rồi, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ! Hại em cứ muốn giới thiệu bạn gái cho anh mà không có cơ hội. Anh Tư không phải là anh chia tay bạn gái rồi đấy chứ? Có định quay lại với nhau không? Nếu không thì hay là nghe em đi, em giới thiệu bạn gái cho anh, đảm bảo là một đại mỹ nữ siêu cấp. Em đã nói với người đó rồi, vậy mà anh bận rộn mất tăm mất tích đến giờ, anh nói xem anh có xứng với tấm lòng nhiệt tình của em không?” Cung Ngôn tình lau mồ hôi: “Xin lỗi nhé Tiểu Ngũ, là lỗi của anh...”
“Anh nói xem anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Em gái anh là em nhỏ hơn anh bốn tuổi mà con gái em đã hơn một tuổi rồi. Em thì sắp kết hôn rồi, còn anh thì sao? Giờ đến bạn gái anh cũng không có! Nếu anh nói với em anh theo chủ nghĩa không kết hôn thì em sẽ không tốn công suy nghĩ cho anh nữa, đằng này lại cứ nói với em anh muốn tìm bạn gái, vậy nên chắc chắn em phải sốt sắng rồi. Xung quanh em có bao nhiều nguồn tài nguyên tốt như vậy, anh mà không tận dụng thì anh có thấy có lỗi với thân phận đàn ông của mình không?” Cung Ngũ hùng hồn nói.
Nhạc Mỹ Giảo ở bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe. Những người làm mẹ đều nhiệt tình như vậy, chắc chắn đều mong muốn con cái mình kết hôn sinh con và có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn. Cung Ngôn Đình đến bây giờ vẫn chỉ có một mình, vấn đề không còn nhỏ nữa rồi!
May mà Cung Ngũ nhiệt tình, đã giúp Nhạc Mỹ Giảo hỏi một câu mà bà không muốn nói. Cung Ngũ tuôn ra một tràng với Cung Ngồn Đình trong điện thoại, người đáng ra là anh trai nhưng lại bị em gái dạy dỗ. Cung Ngôn Đình dở khóc dở cười, đành phải nói theo: “Lần này đúng là anh sai rồi, hay là Tiểu Ngũ xem thể này có được không? Thứ bảy anh được nghỉ, anh sẽ đi gặp bạn em, nhỡ chẳng may người ta không hài lòng về anh thì sao?” “Anh Tư của em xuất sắc như vậy, sao lại không hài lòng được chứ?” Cung Ngũ trợn tròn mắt nói: “Nhưng nếu không hợp mắt thì cũng hết cách. Dù sao thì cũng cứ gặp đã rồi tính, anh Tư thấy sao?” Cung Ngôn tình đồng ý, cuối cùng anh hỏi: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, em nói đến người bạn học đó của em đúng không?”
Cung Ngũ: “Đúng vậy, Lam Anh, em thực sự cảm thấy cậu ấy cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa con người cậu ấy cũng tốt, tiếc là đàn ông cậu ấy gặp đều không tốt lắm, nhưng cậu ấy cũng thông minh, cậu ấy phát hiện ra có vấn đề sẽ cho rã đám ngay.” Cung Ngôn Đình: “Anh hiểu rồi.”
Sau khi tắt điện thoại, Cung Ngũ tươi cười nhắn tin cho Lam Anh: [Anh Anh, cậu đang làm gì thế? Đang đọc sách à? Cậu vẫn đi học đấy à? Nói chuyện với tớ đi, tớ có một mình đang chán quá đây.]
Lam Anh trả lời rất nhanh: [Tớ đang đọc sách, sao thế? Nói đi.]
Cung Ngũ: [Anh Anh tớ hỏi cậu nhé, cậu có bạn trai chưa?]
Lam Anh: Không có, nhưng có người theo đuổi. Cậu lại định giới thiệu bạn trai cho tớ đấy à? Trước đây nói rồi mà chưa thực hiện được, cậu nói có đáng tin không đấy?]
Cung Ngũ thấy vậy liền rối lên: [Tớ đâu có không đáng tin? Trước đây tớ không gặp được anh Tư tớ, tối nay đã chốt được thời gian rồi, thứ bảy tuần này cậu có rảnh không?] Lam Anh: Được chứ, đừng có cho tớ leo cây đấy, sau này tớ sẽ không bao giờ tin cậu nữa đâu.. Cung Ngũ vô trán, đều là do mình làm lỡ mất, phải nhanh chóng thể hiện mới được: [Đảm bảo sẽ không cho cậu leo cây nữa đâu. Đúng rồi, đến lúc đó tớ sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, sau đó tớ đi ngay đấy, tớ mà có mặt thì hai người lại ngại ngùng, cậu thấy có được không? Lam Anh nhìn tin nhắn cô gửi, không nhịn được bật cười thành tiếng: [Được, được chứ, không thành vấn đề.] Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm. Trả lời xong, cô nằm ngửa ra sofa, nói: “Mẹ ơi, mẹ có nên khen con không nhỉ? Con đã giới thiệu bạn gái cho anh Tư rồi đấy.”
Nhạc Mỹ Giảo mặt lạnh tanh nói: “Đó là anh Tư con, có liên quan gì đến mẹ. Mẹ cũng đâu có lợi lộc gì đâu.” Cung Ngũ trợn tròn mắt, biết ngay là mẹ cô sẽ giữ nguyên giọng điệu này mà, rõ ràng là cực kỳ quan tâm, nhưng lại cứ phải vờ vĩnh như không quan tâm. Ngày hôm sau Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ đến nhà Bộ Sinh. Nhạc Mỹ Giảo lâu ngày mới được gặp cháu nên thực sự rất nhớ. Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo đã không nhận ra nữa, khiến bà cực kỳ đau lòng.
Bà dỗ dành suốt buổi sáng mới làm quen lại được, chủ yếu là vì cô bé còn nhỏ quá, không nhớ được người, phải làm quen rồi mới dần thân thiết lại được.
Cung Ngũ đi từ trường về đã nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ ngồi dưới sàn phòng khách, nô đùa vui vẻ.
“Cải Trắng Nhỏ, mẹ về rồi đây!” Cải Trắng Nhỏ lắc lư đứng lên, “... Ma... ma...”
Cung Ngũ bể cô bé, “Bảo bối nhỏ của mẹ! Mẹ yêu con gái đáng yêu của mẹ quá!” Cô hỏi Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, Cải Trắng Nhỏ nhà ta lớn nhỉ?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ, lớn hơn rồi đấy, trẻ con lớn nhanh thật đấy, nhoáng một cái đã lớn rồi.”
Một lúc sau Đoàn Tiểu gọi điện cho cô nói về chuyện ở cửa hàng. Nhờ công sức của cậu ta, cửa hàng tôm hùm đất dự kiến sẽ khai trương chính thức sau hai ngày nữa. Cậu ta thông báo với Cung Ngũ một tiếng, dù sao cô cũng là cổ động, đến lúc đó tốt nhất cô cũng nên qua đó tham dự.
Cung Ngũ đồng ý dứt khoát: “Được, không thành vấn đề, đến lúc đó tớ và Yến Đại Bảo đều sẽ đến.” Cô ngẩng lên nhìn Công tước đại nhân, nhe răng cười, vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bảo, cửa hàng tôm hùm đất em góp vốn sắp khai trương rồi!” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy vậy liền hỏi: “Con đầu tư cửa hàng tôm hùm đất bao giờ thế? Sao mẹ không biết chuyện gì? Con lấy đâu ra tiền mà đầu tư?” Cung Ngũ phồng má, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, Công tước đại nhân trả lời thay cô: “Thực ra là cháu đầu tư, nhưng vì đối tượng hợp tác là bạn của Tiểu Ngũ, cho nên lấy danh nghĩa của Tiểu Ngũ để đầu tư.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn anh, anh cười với cô, “Cũng không giấu cô được, nên cứ nói thật thì tốt hơn.” Nhạc Mỹ Giảo ngạc nhiên hỏi: “Con đầu tư cửa hàng tôm hùm đất? Nhà nào? Có phải là nhà Đoàn Tiêu không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn là cậu ấy tin con hơn tin anh Tiểu Bảo, cho nên con mới đầu tư bằng danh nghĩa của con. Thực ra con thấy không tốt lắm, còn chưa kết hôn mà tài chính đã không rõ ràng rồi, nhưng anh Tiểu Bảo nói rồi, dù sao chúng con cũng đã là người một nhà rồi nên không sao cả, vậy nên mới đầu tư bằng tên của con.”
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô gật đầu: “Nói cũng phải” Rồi bà lại nhìn Công tước đại nhân, “Chuyện của hai đứa sau này mẹ cũng không tham dự vào, nhưng chuyện tài chính ai nấy phải tự rõ ràng. Đừng để sau này xảy ra mâu thuẫn.” Công tước đại nhân cười đáp: “Cô yên tâm đi ạ, chúng cháu là người một nhà, người một nhà nói chuyện tiền bạc làm tổn hại tình cảm. Của cháu là của Tiểu Ngũ, của Tiểu Ngũ cũng là của cháu.” Cung Ngũ thích nghe nhất là câu đó, cô cười với Công tước đại nhân cực kỳ vui vẻ, nói: “Anh Tiểu Bảo, em thích nhất khi nghe anh nói như vậy.”
Cô yêu tiền thế nào Công tước đại nhân đã biết quá rõ, cho nên mới gãi đúng chỗ ngứa của cô. Chỉ cần là của cô thì cô đều thích cả.
Nhạc Mỹ Giảo lườm có một cái nhưng không nói gì. Bản thân bà cũng là người như vậy, cho nên lời của Công tước đại nhân cũng chạm đến tim bà.
Yến Đại Bảo nghe nói Cung Ngũ đã sắp xếp cho Lam Anh và anh Tư của cô gặp gỡ liền tức muốn chết, “Tiểu Ngũ! Sao cậu không cho tớ và anh Tư cậu gặp mặt hả?” Cung Ngũ đặt tay lên tim, “Yến Đại Bảo à, cậu bị dở? Anh tớ không đủ điều kiện mà! Anh ấy không phải là người thừa kế của gia đình giàu có danh giá! Cũng không phải là người dẫn đầu, dù thế nào cũng không đến lượt anh ấy! Ngay cả anh Dung mà cậu thích cũng không đủ tư cách!”
Yến Đại Bảo: “Vậy phải thế nào mới đủ tư cách?” Cung Ngũ: “Đương nhiên là người như anh Bánh Bao của cậu mới đủ tư cách rồi!”
Yến Đại Bảo ủ rũ nhìn lên trời, nhất thời không thể hiểu nổi, đủ tư cách là có điều kiện như thế nào chứ?
Cung Ngũ đã xuất phát rồi, “Tớ đã hẹn thời gian gặp họ rồi, phải để họ làm quen với nhau trước đã rồi tớ mới đi được!”
Cô vừa đi, Yến Đại Bảo đã đi theo. Với tính cách chỉ sợ thiên hạ một ngày không loạn của mình, tuyệt đối Yến Đại Bảo sẽ không bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt tốt như vậy được. Cung Ngũ lườm cô, Yến Đại Bảo cũng không thèm để ý: “Tớ cứ muốn đi đấy! Hừ!”
Cung Ngũ đành phải dẫn cô đi.
Lần này Cung Ngôn tình đã thể hiện thái độ, đến từ rất sớm, Lam Anh đến rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Nhạc Mỹ Giảo tức muốn chết: “Cái gì mà đầu ba? Con mà đầu ba thì mẹ bao nhiêu tuổi hả?” Bà kiên quyết không chịu 0thừa nhận mình già. Tiểu Bát, Tiểu Cửu còn nhỏ như vậy, bà mà già thì sau này gặp mẹ của bạn học của con, Tiểu Bát và Tiểu Cửu sẽ không ngẩng đầu lên nổi mất. Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Mỹ Giảo liền hung hăng trừng mắt nhìn Bộ Sinh. Đã nói là sinh một đứa, vậy mà lại còn sinh thêm một Tiểu Cửu nữa, đó chẳng phải cũng có nghĩa là bà phải hết sức giữ gìn nhan sắc cho đến khi Tiểu Cửu cũng trưởng thành rồi sao?
Cung Ngũ chép miệng, nhắn tin với Công tước đại nhân xong, cô lại gửi tin nhắn cho Cung Ngôn Đình: [Anh Tu, dạo này anh đang làm gì thế? Bận đến mức không đến thăm em à, anh nói khi em kết hôn liệu anh có định đến không đây?]
Xét về tổng thể, Cung Ngôn Đình là một người rất có tinh thần trách nhiệm, dù làm gì cũng vô cùng nghiêm túc vô cùng chuyên tâm.
Cung Ngũ chép miệng: “Em biết là anh bận rồi, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ! Hại em cứ muốn giới thiệu bạn gái cho anh mà không có cơ hội. Anh Tư không phải là anh chia tay bạn gái rồi đấy chứ? Có định quay lại với nhau không? Nếu không thì hay là nghe em đi, em giới thiệu bạn gái cho anh, đảm bảo là một đại mỹ nữ siêu cấp. Em đã nói với người đó rồi, vậy mà anh bận rộn mất tăm mất tích đến giờ, anh nói xem anh có xứng với tấm lòng nhiệt tình của em không?” Cung Ngôn tình lau mồ hôi: “Xin lỗi nhé Tiểu Ngũ, là lỗi của anh...”
“Anh nói xem anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Em gái anh là em nhỏ hơn anh bốn tuổi mà con gái em đã hơn một tuổi rồi. Em thì sắp kết hôn rồi, còn anh thì sao? Giờ đến bạn gái anh cũng không có! Nếu anh nói với em anh theo chủ nghĩa không kết hôn thì em sẽ không tốn công suy nghĩ cho anh nữa, đằng này lại cứ nói với em anh muốn tìm bạn gái, vậy nên chắc chắn em phải sốt sắng rồi. Xung quanh em có bao nhiều nguồn tài nguyên tốt như vậy, anh mà không tận dụng thì anh có thấy có lỗi với thân phận đàn ông của mình không?” Cung Ngũ hùng hồn nói.
Nhạc Mỹ Giảo ở bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe. Những người làm mẹ đều nhiệt tình như vậy, chắc chắn đều mong muốn con cái mình kết hôn sinh con và có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn. Cung Ngôn Đình đến bây giờ vẫn chỉ có một mình, vấn đề không còn nhỏ nữa rồi!
May mà Cung Ngũ nhiệt tình, đã giúp Nhạc Mỹ Giảo hỏi một câu mà bà không muốn nói. Cung Ngũ tuôn ra một tràng với Cung Ngồn Đình trong điện thoại, người đáng ra là anh trai nhưng lại bị em gái dạy dỗ. Cung Ngôn Đình dở khóc dở cười, đành phải nói theo: “Lần này đúng là anh sai rồi, hay là Tiểu Ngũ xem thể này có được không? Thứ bảy anh được nghỉ, anh sẽ đi gặp bạn em, nhỡ chẳng may người ta không hài lòng về anh thì sao?” “Anh Tư của em xuất sắc như vậy, sao lại không hài lòng được chứ?” Cung Ngũ trợn tròn mắt nói: “Nhưng nếu không hợp mắt thì cũng hết cách. Dù sao thì cũng cứ gặp đã rồi tính, anh Tư thấy sao?” Cung Ngôn tình đồng ý, cuối cùng anh hỏi: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, em nói đến người bạn học đó của em đúng không?”
Cung Ngũ: “Đúng vậy, Lam Anh, em thực sự cảm thấy cậu ấy cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa con người cậu ấy cũng tốt, tiếc là đàn ông cậu ấy gặp đều không tốt lắm, nhưng cậu ấy cũng thông minh, cậu ấy phát hiện ra có vấn đề sẽ cho rã đám ngay.” Cung Ngôn Đình: “Anh hiểu rồi.”
Sau khi tắt điện thoại, Cung Ngũ tươi cười nhắn tin cho Lam Anh: [Anh Anh, cậu đang làm gì thế? Đang đọc sách à? Cậu vẫn đi học đấy à? Nói chuyện với tớ đi, tớ có một mình đang chán quá đây.]
Lam Anh trả lời rất nhanh: [Tớ đang đọc sách, sao thế? Nói đi.]
Cung Ngũ: [Anh Anh tớ hỏi cậu nhé, cậu có bạn trai chưa?]
Lam Anh: Không có, nhưng có người theo đuổi. Cậu lại định giới thiệu bạn trai cho tớ đấy à? Trước đây nói rồi mà chưa thực hiện được, cậu nói có đáng tin không đấy?]
Cung Ngũ thấy vậy liền rối lên: [Tớ đâu có không đáng tin? Trước đây tớ không gặp được anh Tư tớ, tối nay đã chốt được thời gian rồi, thứ bảy tuần này cậu có rảnh không?] Lam Anh: Được chứ, đừng có cho tớ leo cây đấy, sau này tớ sẽ không bao giờ tin cậu nữa đâu.. Cung Ngũ vô trán, đều là do mình làm lỡ mất, phải nhanh chóng thể hiện mới được: [Đảm bảo sẽ không cho cậu leo cây nữa đâu. Đúng rồi, đến lúc đó tớ sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, sau đó tớ đi ngay đấy, tớ mà có mặt thì hai người lại ngại ngùng, cậu thấy có được không? Lam Anh nhìn tin nhắn cô gửi, không nhịn được bật cười thành tiếng: [Được, được chứ, không thành vấn đề.] Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm. Trả lời xong, cô nằm ngửa ra sofa, nói: “Mẹ ơi, mẹ có nên khen con không nhỉ? Con đã giới thiệu bạn gái cho anh Tư rồi đấy.”
Nhạc Mỹ Giảo mặt lạnh tanh nói: “Đó là anh Tư con, có liên quan gì đến mẹ. Mẹ cũng đâu có lợi lộc gì đâu.” Cung Ngũ trợn tròn mắt, biết ngay là mẹ cô sẽ giữ nguyên giọng điệu này mà, rõ ràng là cực kỳ quan tâm, nhưng lại cứ phải vờ vĩnh như không quan tâm. Ngày hôm sau Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ đến nhà Bộ Sinh. Nhạc Mỹ Giảo lâu ngày mới được gặp cháu nên thực sự rất nhớ. Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo đã không nhận ra nữa, khiến bà cực kỳ đau lòng.
Bà dỗ dành suốt buổi sáng mới làm quen lại được, chủ yếu là vì cô bé còn nhỏ quá, không nhớ được người, phải làm quen rồi mới dần thân thiết lại được.
Cung Ngũ đi từ trường về đã nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ ngồi dưới sàn phòng khách, nô đùa vui vẻ.
“Cải Trắng Nhỏ, mẹ về rồi đây!” Cải Trắng Nhỏ lắc lư đứng lên, “... Ma... ma...”
Cung Ngũ bể cô bé, “Bảo bối nhỏ của mẹ! Mẹ yêu con gái đáng yêu của mẹ quá!” Cô hỏi Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, Cải Trắng Nhỏ nhà ta lớn nhỉ?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ, lớn hơn rồi đấy, trẻ con lớn nhanh thật đấy, nhoáng một cái đã lớn rồi.”
Một lúc sau Đoàn Tiểu gọi điện cho cô nói về chuyện ở cửa hàng. Nhờ công sức của cậu ta, cửa hàng tôm hùm đất dự kiến sẽ khai trương chính thức sau hai ngày nữa. Cậu ta thông báo với Cung Ngũ một tiếng, dù sao cô cũng là cổ động, đến lúc đó tốt nhất cô cũng nên qua đó tham dự.
Cung Ngũ đồng ý dứt khoát: “Được, không thành vấn đề, đến lúc đó tớ và Yến Đại Bảo đều sẽ đến.” Cô ngẩng lên nhìn Công tước đại nhân, nhe răng cười, vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bảo, cửa hàng tôm hùm đất em góp vốn sắp khai trương rồi!” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy vậy liền hỏi: “Con đầu tư cửa hàng tôm hùm đất bao giờ thế? Sao mẹ không biết chuyện gì? Con lấy đâu ra tiền mà đầu tư?” Cung Ngũ phồng má, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, Công tước đại nhân trả lời thay cô: “Thực ra là cháu đầu tư, nhưng vì đối tượng hợp tác là bạn của Tiểu Ngũ, cho nên lấy danh nghĩa của Tiểu Ngũ để đầu tư.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn anh, anh cười với cô, “Cũng không giấu cô được, nên cứ nói thật thì tốt hơn.” Nhạc Mỹ Giảo ngạc nhiên hỏi: “Con đầu tư cửa hàng tôm hùm đất? Nhà nào? Có phải là nhà Đoàn Tiêu không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn là cậu ấy tin con hơn tin anh Tiểu Bảo, cho nên con mới đầu tư bằng danh nghĩa của con. Thực ra con thấy không tốt lắm, còn chưa kết hôn mà tài chính đã không rõ ràng rồi, nhưng anh Tiểu Bảo nói rồi, dù sao chúng con cũng đã là người một nhà rồi nên không sao cả, vậy nên mới đầu tư bằng tên của con.”
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô gật đầu: “Nói cũng phải” Rồi bà lại nhìn Công tước đại nhân, “Chuyện của hai đứa sau này mẹ cũng không tham dự vào, nhưng chuyện tài chính ai nấy phải tự rõ ràng. Đừng để sau này xảy ra mâu thuẫn.” Công tước đại nhân cười đáp: “Cô yên tâm đi ạ, chúng cháu là người một nhà, người một nhà nói chuyện tiền bạc làm tổn hại tình cảm. Của cháu là của Tiểu Ngũ, của Tiểu Ngũ cũng là của cháu.” Cung Ngũ thích nghe nhất là câu đó, cô cười với Công tước đại nhân cực kỳ vui vẻ, nói: “Anh Tiểu Bảo, em thích nhất khi nghe anh nói như vậy.”
Cô yêu tiền thế nào Công tước đại nhân đã biết quá rõ, cho nên mới gãi đúng chỗ ngứa của cô. Chỉ cần là của cô thì cô đều thích cả.
Nhạc Mỹ Giảo lườm có một cái nhưng không nói gì. Bản thân bà cũng là người như vậy, cho nên lời của Công tước đại nhân cũng chạm đến tim bà.
Yến Đại Bảo nghe nói Cung Ngũ đã sắp xếp cho Lam Anh và anh Tư của cô gặp gỡ liền tức muốn chết, “Tiểu Ngũ! Sao cậu không cho tớ và anh Tư cậu gặp mặt hả?” Cung Ngũ đặt tay lên tim, “Yến Đại Bảo à, cậu bị dở? Anh tớ không đủ điều kiện mà! Anh ấy không phải là người thừa kế của gia đình giàu có danh giá! Cũng không phải là người dẫn đầu, dù thế nào cũng không đến lượt anh ấy! Ngay cả anh Dung mà cậu thích cũng không đủ tư cách!”
Yến Đại Bảo: “Vậy phải thế nào mới đủ tư cách?” Cung Ngũ: “Đương nhiên là người như anh Bánh Bao của cậu mới đủ tư cách rồi!”
Yến Đại Bảo ủ rũ nhìn lên trời, nhất thời không thể hiểu nổi, đủ tư cách là có điều kiện như thế nào chứ?
Cung Ngũ đã xuất phát rồi, “Tớ đã hẹn thời gian gặp họ rồi, phải để họ làm quen với nhau trước đã rồi tớ mới đi được!”
Cô vừa đi, Yến Đại Bảo đã đi theo. Với tính cách chỉ sợ thiên hạ một ngày không loạn của mình, tuyệt đối Yến Đại Bảo sẽ không bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt tốt như vậy được. Cung Ngũ lườm cô, Yến Đại Bảo cũng không thèm để ý: “Tớ cứ muốn đi đấy! Hừ!”
Cung Ngũ đành phải dẫn cô đi.
Lần này Cung Ngôn tình đã thể hiện thái độ, đến từ rất sớm, Lam Anh đến rất đúng giờ, không sớm cũng không muộn.