Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1322
Chương 1322: Mai mối (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Cung Ngũ vội vàng tắt điện thoại chạy ra ngoài: “Anh Anh! Anh Tư!”.
Lo lắng quá, xem ra không thành rồi, mới nói chuyện có mấ3y phút mà!
Vẻ mặt Lam Anh và Cung Ngôn Đình đều rất bình tĩnh. Cung Ngôn tình đứng trước, anh nhìn Cung Ngũ nói: “Bọn anh nó2i chuyện xong rồi.” Cung Ngũ: “Hai người nói thế nào rồi?” Yến Đại Bảo cũng nói theo: “Nói thế nào nói thế nào?” Cô đến đây chủ yếu 5là để hóng hớt, sao có thể không nói kết quả cho cô biết được chứ?
Cung Ngôn tình quay sang nhìn Lam Anh mặt lạnh tanh, nói:4 “Bọn anh quyết định thử ở bên nhau xem tính cách có hợp không.”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo gật đầu ngay tắp lự: “Có có, xem chứ?” Thế là, Cung Ngôn tình đưa hai tấm vé cho hai cô gái, “Vậy hai đứa xem phim nay, anh và Lam Anh đi xem La Mạn Sử.”
Sau đó, anh dịu dàng nói với Lam Anh: “Chúng ta đi thôi.” Rồi hai người dắt tay nhau đi. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đứng sau, Cung Ngũ vẫn còn cầm tấm vé trong tay, tức giận gào khóc: “Chắc chắn anh ấy không phải là anh trai ruột của tớ!” Yến Đại Bảo cũng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Chắc chắn không phải là anh trai ruột, có bạn gái một cái là quăng em gái sang một bên.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng!”
Yến Đại Bảo suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó nói: “Không đúng. Anh tớ cũng thế cơ mà. Sau khi anh ấy có cậu thì hai người cứ ở Gaddles, hại tớ không được chơi chung với cậu nữa. Sau đó về nước, anh ấy còn lén đưa cậu đi chơi, không đưa tớ đi theo... Tiểu Ngũ, anh tớ cũng là người có bạn gái rồi thì không cần em gái nữa!”
Cung Ngũ câm nín, cô đưa tay lên sờ mũi, lẩm bẩm: “Vậy lúc nào cậu thử hỏi cậu hai Lý xem có phải anh ta cũng có cảm giác như vậy không? Lần nào anh Lý ở chung với cậu, cậu hai Lý cũng bị đuổi đi, nếu là vậy thì chứng tỏ tất cả các ông anh trai đều vậy cả. Như vậy thì mọi người đều bình thường rồi, không thấy có gì bất ổn về tâm lý nữa, cậu thấy sao?”
Yến Đại Bảo nghĩ thấy cũng đúng, lập tức móc điện thoại ra, nói: “Đúng đấy! Tớ cũng thấy là nên gọi điện cho anh Màn Thầu hỏi!”
Cung Ngũ há hốc miệng, nói chuyện xong rồi ư? Nói chuyện xo0ng rồi thật à? Quyết định luôn rồi à?! Cô quay sang nhìn Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo vẻ mặt vô tội, Cung Ngũ chỉ tiếc không rèn sắt được thành thép. Lam Anh gặp anh Tư cô một lần là được, tại sao Yến Đại Bảo đi xem mắt đến ba lần đều khiến người ta sợ bỏ chạy chứ? Yến Đại Bảo chớp chớp mắt. “Tiểu Ngũ, cậu làm gì vậy hả?” Cung Ngũ bĩu môi: “Không có gì.”
Cô quay đầu: “Anh Tư, anh phải đối xử tốt với Lam Anh đấy. Lam Anh xinh đẹp như vậy, em giới thiệu cậu ấy cho anh, nếu anh đối xử không tốt với cậu ấy, tức là đối xử không tốt với em, biết chưa hả? Thích rồi thì cứ ở bên nhau, không thích thì nói rõ ràng ra, không được dây dưa không rõ ràng, như vậy là hai người ta...” Cung Ngũ rõ ràng là cô em gái, nhưng lại lo lắng y hệt như một người chị gái, nói năng đâu ra đấy, Cung Ngôn Đình nghe vậy bật cười: “Được rồi, anh nhớ rồi.” Cung Ngũ lại chạy đến trước mặt Lam Anh, kéo tay cô, dịu dàng nói: “Anh Anh, tuy anh ấy là anh Tư tớ, nhưng mà nói thật nhé, nếu anh ấy không tốt thì cậu đừng có khách sáo, khi cần dạy bảo không được nương tay, nếu anh ấy dám hài lòng thì cậu cứ thẳng tay, không được do dự đòi chia tay!”
Lam Anh không biết nói gì: “Ừ”
Nói chuyện xong, Cung Ngôn Đình nói với Cung Ngũ: “Nếu đã vậy thì chúng ta chia tay nhau ở đây thôi.” Cung Ngũ sửng sốt: “Hả? Chia, chia tay?”. Cung Ngôn Đình gật đầu, “Đúng. Chia tay.” Anh giơ hai tấm vé xem phim trong tay lên nói: “Trước khi đến đây anh đã mua hai tấm vé xem phim, cũng sắp bắt đầu rồi, anh đưa Lam Anh lên tầng xem phim, hai đứa em tự đi chơi đi được không?” Cung Ngũ nổi giận: “Anh Tư! Anh đối xử với em gái anh như vậy đấy à? Anh đi xem phim mà không mua vé cho bọn em à?”
Cung Ngôn Đình: “Phim Thượng Hải Tuyệt Địa, các em có muốn xem không?”
Đầu tiên là gọi điện cho Lý Tư Không, hỏi anh ta vấn đề tương tự. Sau đó Lý Tư Không đã bắt đầu bật chế độ chê bai điên cuồng: “Đại Bảo tà, giờ em mới biết à? Em có biết anh trai anh biến thái thế nào không hả? Lần nào ra ngoài hẹn hò với em cũng đều ném một bản tài liệu cho anh, anh không làm xong thì không được bước chân ra khỏi cửa văn phòng. Anh ấy còn sợ anh chạy nên còn tìm tám người đến canh chừng, là tám người đấy! Em nói xem vậy có phải là biến thái không? Kiểu chỉ cần bạn gái không cần em trai điển hình luôn! Anh ấy chỉ có một người em trai là anh, vậy mà lại không đối tốt với anh, em nói xem anh ấy có lỗi với anh không? Đại Bảo à, em phải nói chuyện với anh ấy, hẹn hò là hẹn hò, em trai cũng có nhân quyền chứ, biết chưa hả?”
Yến Đại Bảo mở loa ngoài, cô vừa nghe vừa nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nhún vai nói: “Xem ra tất cả các ông anh trai đều như vậy cả, tớ thấy bình thường rồi!”
Lý Tư Không nghe thấy tiếng Cung Ngũ, lập tức nhảy dựng lên: “Ai đó? Sao anh lại nghe thấy tiếng của đồ keo kiệt thế: Chuyện gì thế: Đồ keo kiệt à? Có phải là cô không?”
Cung Ngũ: “Là tôi đây, tôi đang ở cùng với Yến Đại Bảo. Tôi giới thiệu bạn gái cho anh Tư tối, sau đó hai người họ quyết định đi xem phim, vứt bỏ tôi và Yến Đại Bảo rồi. Nhưng anh ấy vẫn có chút lương tâm, cho chúng tôi hai tấm vé xem phim, không để chúng tôi làm phiền họ nữa.”
“Vô sỉ! Mặt dày!” Lý Tư Không tức giận nói: “Không có lương tâm! Anh kiểu gì thể không biết? Đồ keo kiệt à, nói vậy tức là anh trai chúng ta đều giống nhau, chúng ta là đồng bệnh tương lân!” Cung Ngũ híp mắt, “Ai đồng bệnh tương lân với anh hả? Tôi và Yến Đại Bảo mới là đồng bệnh tương lân nhé. Nhưng chúng tôi còn hơn anh, tuy anh tôi và anh cô ấy có chút trong sắc khinh em gái, nhưng may mà có anh trai của người khác đối tốt với chúng tôi. Còn anh ấy à, cậu hai Lý, hình như anh là thảm nhất. Anh trai anh đối xử không tốt với anh, đã thế lại còn không có ai đối tốt với anh...”
Yến Đại Bảo mở loa ngoài, cô vừa nghe vừa nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nhún vai nói: “Xem ra tất cả các ông anh trai đều như vậy cả, tớ thấy bình thường rồi!”
Lý Tư Không nghe thấy tiếng Cung Ngũ, lập tức nhảy dựng lên: “Ai đó? Sao anh lại nghe thấy tiếng của đồ keo kiệt thế: Chuyện gì thế: Đồ keo kiệt à? Có phải là cô không?”
Cung Ngũ: “Là tôi đây, tôi đang ở cùng với Yến Đại Bảo. Tôi giới thiệu bạn gái cho anh Tư tối, sau đó hai người họ quyết định đi xem phim, vứt bỏ tôi và Yến Đại Bảo rồi. Nhưng anh ấy vẫn có chút lương tâm, cho chúng tôi hai tấm vé xem phim, không để chúng tôi làm phiền họ nữa.”
“Vô sỉ! Mặt dày!” Lý Tư Không tức giận nói: “Không có lương tâm! Anh kiểu gì thể không biết? Đồ keo kiệt à, nói vậy tức là anh trai chúng ta đều giống nhau, chúng ta là đồng bệnh tương lân!” Cung Ngũ híp mắt, “Ai đồng bệnh tương lân với anh hả? Tôi và Yến Đại Bảo mới là đồng bệnh tương lân nhé. Nhưng chúng tôi còn hơn anh, tuy anh tôi và anh cô ấy có chút trong sắc khinh em gái, nhưng may mà có anh trai của người khác đối tốt với chúng tôi. Còn anh ấy à, cậu hai Lý, hình như anh là thảm nhất. Anh trai anh đối xử không tốt với anh, đã thế lại còn không có ai đối tốt với anh...”
Lý Tư Không tức hộc máu: “Đồ keo kiệt! Cô cứ nhớ lấy đấy...”
Yến Đại Bảo cúp điện thoại cái rụp, cô ngẩng đầu lên nhe răng cười với Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi xem phim đi, ai thừa hơi đi luyên thuyên với anh Màn Thầu chứ, anh ấy mà oán thán thì ba ngày ba đêm cũng chưa xong đâu.”
Thể là hai cô tung tăng dắt tay nhau đi xem phim, Yến Đại Bảo tạm thời quên mất Lý Nhất Địch, Cung Ngũ tạm thời quên đi Công tước đại nhân và Cải Trắng Nhỏ, vui vẻ hưởng thụ suất xem phim miễn phí. Buổi chiều về nhà, Cung Ngũ tổng kết quả chuyện Cung Ngôn Đình và Lam Anh gặp gỡ cho Công tước đại nhân nghe, cuối cùng cô hài lòng nói: “Cuối cùng anh Tư em cũng kiếm được một cô vợ xinh đẹp rồi!”
Công tước đại nhân: “Nhưng mới chỉ vừa bắt đầu, có ở bên nhau được hay không phải quan sát đã.”
Cung Ngũ: “Chắc chắn là được. Em đã giải quyết được hai chuyện lớn, tốt quá rồi!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tiểu Ngư lại gọi điện cho Cung Ngũ, nói ở bên ngoài đòi tiền bị đánh. Bị đánh lại còn bị bắt đền tiền, Tần Tiểu Ngư thực sự không biết phải gọi cho ai nên đành gọi cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ tức muốn chết: “Tần Tiểu Ngư, cậu đợi đấy, hôm nay tớ sẽ đưa Yến Đại Bảo đi! Xem tớ có đánh cho chúng bò ra đất nhặt răng không!” Cô ngẩng đầu lên: “Yến Đại Bảo!” Yến Đại Bảo vẻ mặt mờ mịt: “Gì vậy?”
“Đi, tớ đưa cậu đi làm chuyện xấu.” Yến Đại Bảo hưng phấn: “Đi thôi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lo lắng quá, xem ra không thành rồi, mới nói chuyện có mấ3y phút mà!
Vẻ mặt Lam Anh và Cung Ngôn Đình đều rất bình tĩnh. Cung Ngôn tình đứng trước, anh nhìn Cung Ngũ nói: “Bọn anh nó2i chuyện xong rồi.” Cung Ngũ: “Hai người nói thế nào rồi?” Yến Đại Bảo cũng nói theo: “Nói thế nào nói thế nào?” Cô đến đây chủ yếu 5là để hóng hớt, sao có thể không nói kết quả cho cô biết được chứ?
Cung Ngôn tình quay sang nhìn Lam Anh mặt lạnh tanh, nói:4 “Bọn anh quyết định thử ở bên nhau xem tính cách có hợp không.”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo gật đầu ngay tắp lự: “Có có, xem chứ?” Thế là, Cung Ngôn tình đưa hai tấm vé cho hai cô gái, “Vậy hai đứa xem phim nay, anh và Lam Anh đi xem La Mạn Sử.”
Sau đó, anh dịu dàng nói với Lam Anh: “Chúng ta đi thôi.” Rồi hai người dắt tay nhau đi. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đứng sau, Cung Ngũ vẫn còn cầm tấm vé trong tay, tức giận gào khóc: “Chắc chắn anh ấy không phải là anh trai ruột của tớ!” Yến Đại Bảo cũng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi! Chắc chắn không phải là anh trai ruột, có bạn gái một cái là quăng em gái sang một bên.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng!”
Yến Đại Bảo suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó nói: “Không đúng. Anh tớ cũng thế cơ mà. Sau khi anh ấy có cậu thì hai người cứ ở Gaddles, hại tớ không được chơi chung với cậu nữa. Sau đó về nước, anh ấy còn lén đưa cậu đi chơi, không đưa tớ đi theo... Tiểu Ngũ, anh tớ cũng là người có bạn gái rồi thì không cần em gái nữa!”
Cung Ngũ câm nín, cô đưa tay lên sờ mũi, lẩm bẩm: “Vậy lúc nào cậu thử hỏi cậu hai Lý xem có phải anh ta cũng có cảm giác như vậy không? Lần nào anh Lý ở chung với cậu, cậu hai Lý cũng bị đuổi đi, nếu là vậy thì chứng tỏ tất cả các ông anh trai đều vậy cả. Như vậy thì mọi người đều bình thường rồi, không thấy có gì bất ổn về tâm lý nữa, cậu thấy sao?”
Yến Đại Bảo nghĩ thấy cũng đúng, lập tức móc điện thoại ra, nói: “Đúng đấy! Tớ cũng thấy là nên gọi điện cho anh Màn Thầu hỏi!”
Cung Ngũ há hốc miệng, nói chuyện xong rồi ư? Nói chuyện xo0ng rồi thật à? Quyết định luôn rồi à?! Cô quay sang nhìn Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo vẻ mặt vô tội, Cung Ngũ chỉ tiếc không rèn sắt được thành thép. Lam Anh gặp anh Tư cô một lần là được, tại sao Yến Đại Bảo đi xem mắt đến ba lần đều khiến người ta sợ bỏ chạy chứ? Yến Đại Bảo chớp chớp mắt. “Tiểu Ngũ, cậu làm gì vậy hả?” Cung Ngũ bĩu môi: “Không có gì.”
Cô quay đầu: “Anh Tư, anh phải đối xử tốt với Lam Anh đấy. Lam Anh xinh đẹp như vậy, em giới thiệu cậu ấy cho anh, nếu anh đối xử không tốt với cậu ấy, tức là đối xử không tốt với em, biết chưa hả? Thích rồi thì cứ ở bên nhau, không thích thì nói rõ ràng ra, không được dây dưa không rõ ràng, như vậy là hai người ta...” Cung Ngũ rõ ràng là cô em gái, nhưng lại lo lắng y hệt như một người chị gái, nói năng đâu ra đấy, Cung Ngôn Đình nghe vậy bật cười: “Được rồi, anh nhớ rồi.” Cung Ngũ lại chạy đến trước mặt Lam Anh, kéo tay cô, dịu dàng nói: “Anh Anh, tuy anh ấy là anh Tư tớ, nhưng mà nói thật nhé, nếu anh ấy không tốt thì cậu đừng có khách sáo, khi cần dạy bảo không được nương tay, nếu anh ấy dám hài lòng thì cậu cứ thẳng tay, không được do dự đòi chia tay!”
Lam Anh không biết nói gì: “Ừ”
Nói chuyện xong, Cung Ngôn Đình nói với Cung Ngũ: “Nếu đã vậy thì chúng ta chia tay nhau ở đây thôi.” Cung Ngũ sửng sốt: “Hả? Chia, chia tay?”. Cung Ngôn Đình gật đầu, “Đúng. Chia tay.” Anh giơ hai tấm vé xem phim trong tay lên nói: “Trước khi đến đây anh đã mua hai tấm vé xem phim, cũng sắp bắt đầu rồi, anh đưa Lam Anh lên tầng xem phim, hai đứa em tự đi chơi đi được không?” Cung Ngũ nổi giận: “Anh Tư! Anh đối xử với em gái anh như vậy đấy à? Anh đi xem phim mà không mua vé cho bọn em à?”
Cung Ngôn Đình: “Phim Thượng Hải Tuyệt Địa, các em có muốn xem không?”
Đầu tiên là gọi điện cho Lý Tư Không, hỏi anh ta vấn đề tương tự. Sau đó Lý Tư Không đã bắt đầu bật chế độ chê bai điên cuồng: “Đại Bảo tà, giờ em mới biết à? Em có biết anh trai anh biến thái thế nào không hả? Lần nào ra ngoài hẹn hò với em cũng đều ném một bản tài liệu cho anh, anh không làm xong thì không được bước chân ra khỏi cửa văn phòng. Anh ấy còn sợ anh chạy nên còn tìm tám người đến canh chừng, là tám người đấy! Em nói xem vậy có phải là biến thái không? Kiểu chỉ cần bạn gái không cần em trai điển hình luôn! Anh ấy chỉ có một người em trai là anh, vậy mà lại không đối tốt với anh, em nói xem anh ấy có lỗi với anh không? Đại Bảo à, em phải nói chuyện với anh ấy, hẹn hò là hẹn hò, em trai cũng có nhân quyền chứ, biết chưa hả?”
Yến Đại Bảo mở loa ngoài, cô vừa nghe vừa nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nhún vai nói: “Xem ra tất cả các ông anh trai đều như vậy cả, tớ thấy bình thường rồi!”
Lý Tư Không nghe thấy tiếng Cung Ngũ, lập tức nhảy dựng lên: “Ai đó? Sao anh lại nghe thấy tiếng của đồ keo kiệt thế: Chuyện gì thế: Đồ keo kiệt à? Có phải là cô không?”
Cung Ngũ: “Là tôi đây, tôi đang ở cùng với Yến Đại Bảo. Tôi giới thiệu bạn gái cho anh Tư tối, sau đó hai người họ quyết định đi xem phim, vứt bỏ tôi và Yến Đại Bảo rồi. Nhưng anh ấy vẫn có chút lương tâm, cho chúng tôi hai tấm vé xem phim, không để chúng tôi làm phiền họ nữa.”
“Vô sỉ! Mặt dày!” Lý Tư Không tức giận nói: “Không có lương tâm! Anh kiểu gì thể không biết? Đồ keo kiệt à, nói vậy tức là anh trai chúng ta đều giống nhau, chúng ta là đồng bệnh tương lân!” Cung Ngũ híp mắt, “Ai đồng bệnh tương lân với anh hả? Tôi và Yến Đại Bảo mới là đồng bệnh tương lân nhé. Nhưng chúng tôi còn hơn anh, tuy anh tôi và anh cô ấy có chút trong sắc khinh em gái, nhưng may mà có anh trai của người khác đối tốt với chúng tôi. Còn anh ấy à, cậu hai Lý, hình như anh là thảm nhất. Anh trai anh đối xử không tốt với anh, đã thế lại còn không có ai đối tốt với anh...”
Yến Đại Bảo mở loa ngoài, cô vừa nghe vừa nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nhún vai nói: “Xem ra tất cả các ông anh trai đều như vậy cả, tớ thấy bình thường rồi!”
Lý Tư Không nghe thấy tiếng Cung Ngũ, lập tức nhảy dựng lên: “Ai đó? Sao anh lại nghe thấy tiếng của đồ keo kiệt thế: Chuyện gì thế: Đồ keo kiệt à? Có phải là cô không?”
Cung Ngũ: “Là tôi đây, tôi đang ở cùng với Yến Đại Bảo. Tôi giới thiệu bạn gái cho anh Tư tối, sau đó hai người họ quyết định đi xem phim, vứt bỏ tôi và Yến Đại Bảo rồi. Nhưng anh ấy vẫn có chút lương tâm, cho chúng tôi hai tấm vé xem phim, không để chúng tôi làm phiền họ nữa.”
“Vô sỉ! Mặt dày!” Lý Tư Không tức giận nói: “Không có lương tâm! Anh kiểu gì thể không biết? Đồ keo kiệt à, nói vậy tức là anh trai chúng ta đều giống nhau, chúng ta là đồng bệnh tương lân!” Cung Ngũ híp mắt, “Ai đồng bệnh tương lân với anh hả? Tôi và Yến Đại Bảo mới là đồng bệnh tương lân nhé. Nhưng chúng tôi còn hơn anh, tuy anh tôi và anh cô ấy có chút trong sắc khinh em gái, nhưng may mà có anh trai của người khác đối tốt với chúng tôi. Còn anh ấy à, cậu hai Lý, hình như anh là thảm nhất. Anh trai anh đối xử không tốt với anh, đã thế lại còn không có ai đối tốt với anh...”
Lý Tư Không tức hộc máu: “Đồ keo kiệt! Cô cứ nhớ lấy đấy...”
Yến Đại Bảo cúp điện thoại cái rụp, cô ngẩng đầu lên nhe răng cười với Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi xem phim đi, ai thừa hơi đi luyên thuyên với anh Màn Thầu chứ, anh ấy mà oán thán thì ba ngày ba đêm cũng chưa xong đâu.”
Thể là hai cô tung tăng dắt tay nhau đi xem phim, Yến Đại Bảo tạm thời quên mất Lý Nhất Địch, Cung Ngũ tạm thời quên đi Công tước đại nhân và Cải Trắng Nhỏ, vui vẻ hưởng thụ suất xem phim miễn phí. Buổi chiều về nhà, Cung Ngũ tổng kết quả chuyện Cung Ngôn Đình và Lam Anh gặp gỡ cho Công tước đại nhân nghe, cuối cùng cô hài lòng nói: “Cuối cùng anh Tư em cũng kiếm được một cô vợ xinh đẹp rồi!”
Công tước đại nhân: “Nhưng mới chỉ vừa bắt đầu, có ở bên nhau được hay không phải quan sát đã.”
Cung Ngũ: “Chắc chắn là được. Em đã giải quyết được hai chuyện lớn, tốt quá rồi!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Tiểu Ngư lại gọi điện cho Cung Ngũ, nói ở bên ngoài đòi tiền bị đánh. Bị đánh lại còn bị bắt đền tiền, Tần Tiểu Ngư thực sự không biết phải gọi cho ai nên đành gọi cho Cung Ngũ.
Cung Ngũ tức muốn chết: “Tần Tiểu Ngư, cậu đợi đấy, hôm nay tớ sẽ đưa Yến Đại Bảo đi! Xem tớ có đánh cho chúng bò ra đất nhặt răng không!” Cô ngẩng đầu lên: “Yến Đại Bảo!” Yến Đại Bảo vẻ mặt mờ mịt: “Gì vậy?”
“Đi, tớ đưa cậu đi làm chuyện xấu.” Yến Đại Bảo hưng phấn: “Đi thôi!”
Bình luận facebook