Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1329
Chương 1329: Đăng ký kết hôn
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
con người lớn lên rồi thực sự quá nhiều phiền não
Khi còn nhỏ nỗi phiền muộn lớn nhất của tớ là làm sao nuôi cho gà đẻ trứng, bảo toàn 3tính mạng của chúng, không để chúng bị mẹ tớ thịt
Nhưng bây giờ thì tớ còn nhiều điều phiền muộn hơn thế nữa
Cuối cùng tớ cũng2 không phải lo lắng vì gà nữa, nhưng lại phải nghĩ cách làm sao để sống sót ở xã hội này, làm sao để kiếm được nhiều tiền không cần lo ăn lo m5ặc nữa
Cung Ngũ cười ngất
Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Cải Trắng Nhỏ lại càng cười tươi hơn
Bỗng nhiên, điện thoại của Tần Tiểu Ngư có tin nhắn
Cô mở ra xem, là tin nhắn báo số dư tài khoản đã được tăng lên
Một lát sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến
Haizzzzz!”.
Cung Ngũ vỗ vai Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư à, cậu đừng bi quan như vậy, nói không chừng cậu rời khỏi Thanh4 Thành rồi sẽ đổi vận thì sao?”
Tần Tiểu Ngư cười, gật đầu: “Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy đấy..
Nhưng mà như thế thì sau này tớ khô0ng được gặp cô nhóc này nữa rồi...”
Cung Ngũ: “Cải Trắng Nhỏ sao? Không sao, tớ sẽ gửi ảnh con bé cho cậu xem, đảm bảo ghi lại trung thực rõ nét nhất dáng vẻ của con bé khi trưởng thành.” Tần Tiểu Ngư cười, nói: “Hay quá! Cô bé đáng yêu của chúng ta xinh đẹp như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn cả mẹ.” Cung Ngũ híp mắt lại: “Tớ đẹp hơn chứ, trẻ con sao So sánh được với phụ nữ trưởng thành chứ?” Tần Tiểu Ngư tỏ vẻ ghét bỏ, nghiêng đầu nhìn sang bên kia
Tần Tiểu Ngư vui mừng reo lên: “Tiểu Ngũ, tớ nhận được đủ tiền rồi.”
Cung Ngủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ cậu yên tâm rồi nhé
Chúc mừng cậu, bây giờ cậu là người có tiền rồi.” Tuy sau khi trả nợ xong số tiền này chẳng còn lại bao nhiêu nhưng Tân Tiểu Ngư vẫn vui vẻ
Cô ôm cánh tay Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu thật quá tốt, nếu không có cậu giúp đỡ thì chắc chắn bây giờ tớ vẫn chưa đòi được một đồng tiền nào hết.” Cung Ngũ mỉm cười: “Tớ lúc nào cũng nhiệt tình, lương thiện, chí công vô tư như vậy đấy” Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, có đúng vậy không con? Có phải là mẹ cực kỳ giỏi không? Nào, mẹ thơm cái nào!” Cung Ngũ chu môi qua, Cải Trắng Nhỏ cũng học theo cô, chu cái môi nhỏ xíu lên thơm một cái
Tẩn Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cực kỳ ngưỡng mộ, “Hai mẹ con cậu thích thể!” Cung Ngũ: “Đến khi cậu tìm được một người đàn ông tốt rồi thì cũng sinh một đứa nhé.” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, chắc chắn thế rồi.”
Cung Ngủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ cậu yên tâm rồi nhé
Chúc mừng cậu, bây giờ cậu là người có tiền rồi.” Tuy sau khi trả nợ xong số tiền này chẳng còn lại bao nhiêu nhưng Tân Tiểu Ngư vẫn vui vẻ
Cô ôm cánh tay Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu thật quá tốt, nếu không có cậu giúp đỡ thì chắc chắn bây giờ tớ vẫn chưa đòi được một đồng tiền nào hết.” Cung Ngũ mỉm cười: “Tớ lúc nào cũng nhiệt tình, lương thiện, chí công vô tư như vậy đấy” Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, có đúng vậy không con? Có phải là mẹ cực kỳ giỏi không? Nào, mẹ thơm cái nào!” Cung Ngũ chu môi qua, Cải Trắng Nhỏ cũng học theo cô, chu cái môi nhỏ xíu lên thơm một cái
Tẩn Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cực kỳ ngưỡng mộ, “Hai mẹ con cậu thích thể!” Cung Ngũ: “Đến khi cậu tìm được một người đàn ông tốt rồi thì cũng sinh một đứa nhé.” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, chắc chắn thế rồi.”
Đưa Tần Tiểu Ngư đến nơi, Cung Ngũ vẫy tay chào: “Tần Tiểu Ngư, sau này nếu cậu có chuyện gì, nếu giúp được chắc chắn tớ sẽ không từ chối
Cậu đừng ngại nhé, ai bảo chúng ta là bạn học chứ? Trước đây là bạn học, bây giờ là bạn bè, cậu đừng khách sáo nhé
Còn nữa này, cho dù thế nào đi chăng nữa, con người chỉ cần sống cho tốt thì sẽ có hy vọng, biết chưa hả? Sau này dù cậu đi đến nơi khác, cũng không thể cam chịu số phận, nếu không tớ sẽ coi thường cậu đấy!”
Tần Tiểu Ngư đã đi được mấy bước, nghe thấy lời Cung Ngũ nói lại quay đầu lại cười với Cung Ngũ, sau đó gật đầu nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không như vậy đâu
Cam chịu số phận không phải là phong cách của tớ, tớ sống dai như đỉa ay!”
Cung Ngũ gật đầu, ra dấu cổ lên, Tần Tiểu Ngư vẫy tay với cô, sau đó từ từ bước đi.
Cung Ngủ nhìn bóng lưng Tần Tiểu Ngư, mím chặt môi, vẻ mặt cũng nhạt dần đi.
Con người chính là như vậy, cuộc sống sẽ có rất nhiều khó khăn thử thách
Cung Ngủ không biết khó khăn của Tần Tiểu Ngư bây giờ lớn thế nào nhưng ít nhất cô ấy vẫn chưa chịu bó tay, phó mặc cho trời
Cô cũng không biết sau này Tẩn Tiểu Ngư sẽ như thế nào, nhưng cô sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy hết sức có thể
Tần Tiểu Ngư quả là một cô gái đáng thương
Cải Trắng Nhỏ đã buồn ngủ, cô bé bắt đầu lấy tay dụi mắt, chớp chớp đôi mắt to tròn, Cung Ngũ thấy vậy liền dỗ cho cô bé ngủ
Khi về đến nhà, Cải Trắng Nhỏ đã ngủ say
Cung Ngũ cẩn thận bể Cải Trắng Nhỏ xuống xe đi vào trong phòng trẻ em, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài
Thấy phòng Công tước đại nhân đang khép hờ, cô bèn đẩy cửa vào trong
Lúc này, Công tước đại nhân đang đứng ở cửa sổ nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô đi vào anh vội vàng tắt máy, hỏi: “Em về rồi à? Cải Trắng Nhỏ đâu?” Cung Ngũ mím môi, nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc, “Anh Tiểu Bảo anh vừa nói chuyện với ai thế?”
Công tước đại nhân cười nói: “Điện thoại từ Gaddles
Sao vậy? Sao vẻ mặt em lại thế này? Hôm nay có thuận lợi không? Đại Bảo có làm chuyện xấu không?” Rõ ràng anh đang chuyển đề tài sang chuyện khác, Cung Ngũ hừ mũi, “Anh Tiểu Bảo, anh đừng đánh trống lảng, em vừa hỏi là điện thoại của ai mà.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Trước đây anh Tiểu Bảo nói chuyện điện thoại chưa bao giờ lén lút giấu em cả, lần này chắc chắn có chuyện!”
Cô ép lại gần, ôm cánh tay anh nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh đừng gây thêm chuyện nữa
Đã đến lúc nào rồi mà anh còn giấu em, anh có tin em có thể hủy bỏ hôn lễ bất cứ lúc nào không?” Cô ngước cằm lên, nói: “Con người em kiêu ngạo lắm đấy
Tuyệt đối sẽ không treo cổ chết trên một cái cây dâu, cả cánh rừng còn đang đợi em, người đàn ông của em tuyệt đối không được lừa gạt em, anh hiểu chưa?”
Công tước đại nhân thở dài, tiến lại gần, anh kéo tay cố, kết quả Cung Ngũ lùi lại một bước, nói: “Từ từ
Nói cho rõ ràng đã rồi hãy động chân động tay, nếu không em cấm anh chạm vào đây! Con người em có nguyên tắc lắm đấy!” Cố căng mặt lên, nghiêm túc nhìn anh, Công tước đại nhân gật đầu, nói: “Ừ, anh biết rồi.” Anh hơi trầm tư giây lát rồi mới nói: “Vừa rồi bác sĩ Hòa gọi điện đến.” Cung Ngủ ngẩng đầu lên nhìn anh, Công tước đại nhân giơ tay ra với cô, “Bây giờ anh đã ôm em được chưa?” Cung Ngũ liếc nhìn anh, sau đó chủ động bước tới, sà vào lòng anh.
Công tước đại nhân nói tiếp: “Bác sĩ Hòa nói thời gian dài như vậy rồi, thực vật do Matthew vun trồng đã sắp chín rồi, khi chín là thời điểm tốt nhất để dùng thuốc, ông ấy hy vọng anh về trước thời hạn để thuốc đạt hiệu quả tốt nhất.”
Cung Ngũ giơ tay ra ôm eo anh, cô hỏi: “Ông ấy nói khi nào là tốt nhất?”
Công tước đại nhân: “Ông ấy nói trong khoảng tuần này về là tốt nhất.” Cung Ngũ: “Nhưng tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ rồi.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vậy nên anh mới nói với ông ấy tuần sau mới về được, anh không thể làm lỡ hôn lễ của chúng ta được.” Cung Ngũ dựa đầu vào ngực anh, nói: “Anh Tiểu Bảo..
em rất yêu anh, anh có biết không?” “Anh biết
Anh biết Tiểu Ngũ rất yêu anh, giống như anh yêu Tiểu Ngũ vậy.” Cung Ngũ nở nụ cười, sau đó cô gật đầu: “Em yêu anh Tiểu Bảo.” Công tước đại nhân đặt lên đỉnh đầu có một nụ hôn, nhắm mắt lại nói: “Anh yêu Tiểu Ngũ.” Cánh tay Cung Ngũ ôm anh càng siết chặt hơn, sau đó cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo bây giờ mấy giờ rồi?” “Ba giờ chiều.” Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ Cục Dân chính còn chưa đóng cửa đâu.” Công tước đại nhân sửng sốt, Cung Ngũ nói: “Chúng ta còn chưa làm đủ giấy đăng ký kết hôn đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu, cô nói: “Anh Tiểu Bảo chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn đi.” Sau đó cô ra khỏi lòng anh, kéo tay anh đi ra ngoài
Đi được hai bước lại dừng lại, “Anh Tiểu Bảo anh cầm giấy tờ của anh đi, sau đó ở đây đợi em, nửa tiếng nữa em sẽ quay lại!” “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đã buông tay ra, cô chạy vội ra ngoài cửa, “Cải Trắng Nhỏ đang ngủ, anh trông con nhé, nửa tiếng nữa em sẽ quay lại!”
Cô chạy ra cửa, vào trong xe, nói với lái xe: “Đưa tôi về nhà.”
Lái xe lái thẳng xe đi.
Trong nhà không có người, Cung Ngũ về nhà cầm chứng minh thư của mình, sau đó bắt đầu lật tìm sổ hộ khẩu trong phòng ngủ của Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh, nhưng không thấy đâu
Cô nhìn lên chiếc két bảo hiểm ở tủ đầu giường, cô chẹp chẹp hai tiếng, bắt đầu căn cứ vào hiểu biết của mình về mẹ cô để mở két, khi thử đến lần thứ hai, chiếc két đã được mở ra.
Cung Ngũ thầm vui sướng, mở ra thì quả nhiên thấy cuốn sổ hộ khẩu được đặt ngay ngắn bên trong, cô rút tờ có tên mình ra rồi cẩn thận cất vào chỗ cũ, đóng chặt két lại, rồi lại bắt đầu cố gắng để khôi phục lại dáng vẻ trước khi lật tìm, sau đó chạy đi như một cơn gió
Khoảng hơn một tiếng sau cô mới qua đó được, Công tước đại nhân ôm Cải Trắng Nhỏ mặt vẫn còn vương nước mắt
Cô bé vừa ngủ dậy nên còn ngái ngủ, nhìn thấy Cung Ngũ liền vươn tay ra đòi bế
Cung Ngũ đưa giấy tờ của mình cho anh, nói: “Anh Tiểu Bảo cầm lấy đi, bây giờ chúng ta đi thôi.” Công tước đại nhân nhìn cô, “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ không nhìn anh, nói: “Mẹ em không có ở nhà, em tự đoán được mật khẩu két bảo hiểm đấy, anh thấy em có giỏi không?” Cô nhe răng cười với anh, “Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết nhé, anh mà bỏ lỡ rồi là không có lại được nữa đâu
Nếu anh đồng ý với em thì tranh thủ thời gian đi, lúc này chắc Cục Dân chính còn chưa đóng cửa đâu.”
Nói xong cô dỗ dành Cải Trắng Nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân, đợi anh trả lời.
Công tước đại nhân mím môi, khẽ nhíu mày lại nhìn cô, sau đó anh giơ tay ra đón lấy Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đi thôi.”
Trong lòng Cung Ngũ đang vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại vô cùng trấn tĩnh
Cô quay người cầm đống giấy tờ Công tước đại nhân đặt trên bàn, nhét giấy tờ của mình vào, nói: “Đi thôi!”
Ba người cùng đi đăng ký.
Khi đến nơi còn hai mươi phút nữa là tan ca, người ta nói họ mai đến, Cung Ngũ nhất quyết đòi hôm nay: “Bây giờ còn chưa tan ca, các anh cứ rề rà câu giờ, nãy giờ mà làm là gần xong rồi
Tôi thấy hôm nay là ngày đẹp, hôm nay đăng ký là ngày hoàng đạo tốt lành!”
Cuối cùng không còn cách nào khác, người đang chuẩn bị tan ca đành phải xốc lại tinh thần làm cho họ
Khi chụp ảnh Cải Trắng Nhỏ không chịu bị kéo xuống, cứ đòi ôm chân mẹ, may mà cô bé vẫn còn nhỏ nên ống kính không nhắm đến
Cuối cùng Cung Ngũ chụp ảnh trong lúc bị Cải Trắng Nhỏ ôm chân.
Vì đã đầy đủ giấy tờ, nên tuy Công tước đại nhân là người hai quốc tịch nhưng vẫn thuận lợi lấy được sổ đăng ký kết hôn
Cung Ngũ giơ lên trước mặt nghiêm túc nhìn, sau đó nói: “Bắt đầu từ hôm nay Cải Trắng Nhỏ nhà mình cũng là đứa trẻ hợp pháp rồi!” Công tước đại nhân lo lắng hỏi: “Còn mẹ em thì sao?” Cung Ngũ xua tay, nói: “Không sau đâu, cùng lắm chỉ đánh em một trận thổi
Có đánh cũng là lần cuối cùng rồi, sau này em không những là mẹ của Cải Trắng Nhỏ mà còn là vợ của anh Tiểu Bảo, mẹ em đánh xong rồi cũng không đánh em được nữa rồi!”
Cô nói vô cùng hùng hồn, không hề sợ hãi
Nhưng nói xong cô lại thấy có chút lo lắng, cô lật tung cả nhà lên như vậy, liệu mẹ cô có tưởng là gặp cướp không?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khi còn nhỏ nỗi phiền muộn lớn nhất của tớ là làm sao nuôi cho gà đẻ trứng, bảo toàn 3tính mạng của chúng, không để chúng bị mẹ tớ thịt
Nhưng bây giờ thì tớ còn nhiều điều phiền muộn hơn thế nữa
Cuối cùng tớ cũng2 không phải lo lắng vì gà nữa, nhưng lại phải nghĩ cách làm sao để sống sót ở xã hội này, làm sao để kiếm được nhiều tiền không cần lo ăn lo m5ặc nữa
Cung Ngũ cười ngất
Thấy mẹ vui vẻ như vậy, Cải Trắng Nhỏ lại càng cười tươi hơn
Bỗng nhiên, điện thoại của Tần Tiểu Ngư có tin nhắn
Cô mở ra xem, là tin nhắn báo số dư tài khoản đã được tăng lên
Một lát sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến
Haizzzzz!”.
Cung Ngũ vỗ vai Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư à, cậu đừng bi quan như vậy, nói không chừng cậu rời khỏi Thanh4 Thành rồi sẽ đổi vận thì sao?”
Tần Tiểu Ngư cười, gật đầu: “Ừ, tớ cũng nghĩ như vậy đấy..
Nhưng mà như thế thì sau này tớ khô0ng được gặp cô nhóc này nữa rồi...”
Cung Ngũ: “Cải Trắng Nhỏ sao? Không sao, tớ sẽ gửi ảnh con bé cho cậu xem, đảm bảo ghi lại trung thực rõ nét nhất dáng vẻ của con bé khi trưởng thành.” Tần Tiểu Ngư cười, nói: “Hay quá! Cô bé đáng yêu của chúng ta xinh đẹp như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, chắc chắn sẽ còn xinh đẹp hơn cả mẹ.” Cung Ngũ híp mắt lại: “Tớ đẹp hơn chứ, trẻ con sao So sánh được với phụ nữ trưởng thành chứ?” Tần Tiểu Ngư tỏ vẻ ghét bỏ, nghiêng đầu nhìn sang bên kia
Tần Tiểu Ngư vui mừng reo lên: “Tiểu Ngũ, tớ nhận được đủ tiền rồi.”
Cung Ngủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ cậu yên tâm rồi nhé
Chúc mừng cậu, bây giờ cậu là người có tiền rồi.” Tuy sau khi trả nợ xong số tiền này chẳng còn lại bao nhiêu nhưng Tân Tiểu Ngư vẫn vui vẻ
Cô ôm cánh tay Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu thật quá tốt, nếu không có cậu giúp đỡ thì chắc chắn bây giờ tớ vẫn chưa đòi được một đồng tiền nào hết.” Cung Ngũ mỉm cười: “Tớ lúc nào cũng nhiệt tình, lương thiện, chí công vô tư như vậy đấy” Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, có đúng vậy không con? Có phải là mẹ cực kỳ giỏi không? Nào, mẹ thơm cái nào!” Cung Ngũ chu môi qua, Cải Trắng Nhỏ cũng học theo cô, chu cái môi nhỏ xíu lên thơm một cái
Tẩn Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cực kỳ ngưỡng mộ, “Hai mẹ con cậu thích thể!” Cung Ngũ: “Đến khi cậu tìm được một người đàn ông tốt rồi thì cũng sinh một đứa nhé.” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, chắc chắn thế rồi.”
Cung Ngủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ cậu yên tâm rồi nhé
Chúc mừng cậu, bây giờ cậu là người có tiền rồi.” Tuy sau khi trả nợ xong số tiền này chẳng còn lại bao nhiêu nhưng Tân Tiểu Ngư vẫn vui vẻ
Cô ôm cánh tay Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cậu thật quá tốt, nếu không có cậu giúp đỡ thì chắc chắn bây giờ tớ vẫn chưa đòi được một đồng tiền nào hết.” Cung Ngũ mỉm cười: “Tớ lúc nào cũng nhiệt tình, lương thiện, chí công vô tư như vậy đấy” Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, có đúng vậy không con? Có phải là mẹ cực kỳ giỏi không? Nào, mẹ thơm cái nào!” Cung Ngũ chu môi qua, Cải Trắng Nhỏ cũng học theo cô, chu cái môi nhỏ xíu lên thơm một cái
Tẩn Tiểu Ngư ở bên cạnh nhìn cực kỳ ngưỡng mộ, “Hai mẹ con cậu thích thể!” Cung Ngũ: “Đến khi cậu tìm được một người đàn ông tốt rồi thì cũng sinh một đứa nhé.” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừ, chắc chắn thế rồi.”
Đưa Tần Tiểu Ngư đến nơi, Cung Ngũ vẫy tay chào: “Tần Tiểu Ngư, sau này nếu cậu có chuyện gì, nếu giúp được chắc chắn tớ sẽ không từ chối
Cậu đừng ngại nhé, ai bảo chúng ta là bạn học chứ? Trước đây là bạn học, bây giờ là bạn bè, cậu đừng khách sáo nhé
Còn nữa này, cho dù thế nào đi chăng nữa, con người chỉ cần sống cho tốt thì sẽ có hy vọng, biết chưa hả? Sau này dù cậu đi đến nơi khác, cũng không thể cam chịu số phận, nếu không tớ sẽ coi thường cậu đấy!”
Tần Tiểu Ngư đã đi được mấy bước, nghe thấy lời Cung Ngũ nói lại quay đầu lại cười với Cung Ngũ, sau đó gật đầu nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không như vậy đâu
Cam chịu số phận không phải là phong cách của tớ, tớ sống dai như đỉa ay!”
Cung Ngũ gật đầu, ra dấu cổ lên, Tần Tiểu Ngư vẫy tay với cô, sau đó từ từ bước đi.
Cung Ngủ nhìn bóng lưng Tần Tiểu Ngư, mím chặt môi, vẻ mặt cũng nhạt dần đi.
Con người chính là như vậy, cuộc sống sẽ có rất nhiều khó khăn thử thách
Cung Ngủ không biết khó khăn của Tần Tiểu Ngư bây giờ lớn thế nào nhưng ít nhất cô ấy vẫn chưa chịu bó tay, phó mặc cho trời
Cô cũng không biết sau này Tẩn Tiểu Ngư sẽ như thế nào, nhưng cô sẽ cố gắng giúp đỡ cô ấy hết sức có thể
Tần Tiểu Ngư quả là một cô gái đáng thương
Cải Trắng Nhỏ đã buồn ngủ, cô bé bắt đầu lấy tay dụi mắt, chớp chớp đôi mắt to tròn, Cung Ngũ thấy vậy liền dỗ cho cô bé ngủ
Khi về đến nhà, Cải Trắng Nhỏ đã ngủ say
Cung Ngũ cẩn thận bể Cải Trắng Nhỏ xuống xe đi vào trong phòng trẻ em, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài
Thấy phòng Công tước đại nhân đang khép hờ, cô bèn đẩy cửa vào trong
Lúc này, Công tước đại nhân đang đứng ở cửa sổ nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô đi vào anh vội vàng tắt máy, hỏi: “Em về rồi à? Cải Trắng Nhỏ đâu?” Cung Ngũ mím môi, nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc, “Anh Tiểu Bảo anh vừa nói chuyện với ai thế?”
Công tước đại nhân cười nói: “Điện thoại từ Gaddles
Sao vậy? Sao vẻ mặt em lại thế này? Hôm nay có thuận lợi không? Đại Bảo có làm chuyện xấu không?” Rõ ràng anh đang chuyển đề tài sang chuyện khác, Cung Ngũ hừ mũi, “Anh Tiểu Bảo, anh đừng đánh trống lảng, em vừa hỏi là điện thoại của ai mà.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Trước đây anh Tiểu Bảo nói chuyện điện thoại chưa bao giờ lén lút giấu em cả, lần này chắc chắn có chuyện!”
Cô ép lại gần, ôm cánh tay anh nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh đừng gây thêm chuyện nữa
Đã đến lúc nào rồi mà anh còn giấu em, anh có tin em có thể hủy bỏ hôn lễ bất cứ lúc nào không?” Cô ngước cằm lên, nói: “Con người em kiêu ngạo lắm đấy
Tuyệt đối sẽ không treo cổ chết trên một cái cây dâu, cả cánh rừng còn đang đợi em, người đàn ông của em tuyệt đối không được lừa gạt em, anh hiểu chưa?”
Công tước đại nhân thở dài, tiến lại gần, anh kéo tay cố, kết quả Cung Ngũ lùi lại một bước, nói: “Từ từ
Nói cho rõ ràng đã rồi hãy động chân động tay, nếu không em cấm anh chạm vào đây! Con người em có nguyên tắc lắm đấy!” Cố căng mặt lên, nghiêm túc nhìn anh, Công tước đại nhân gật đầu, nói: “Ừ, anh biết rồi.” Anh hơi trầm tư giây lát rồi mới nói: “Vừa rồi bác sĩ Hòa gọi điện đến.” Cung Ngủ ngẩng đầu lên nhìn anh, Công tước đại nhân giơ tay ra với cô, “Bây giờ anh đã ôm em được chưa?” Cung Ngũ liếc nhìn anh, sau đó chủ động bước tới, sà vào lòng anh.
Công tước đại nhân nói tiếp: “Bác sĩ Hòa nói thời gian dài như vậy rồi, thực vật do Matthew vun trồng đã sắp chín rồi, khi chín là thời điểm tốt nhất để dùng thuốc, ông ấy hy vọng anh về trước thời hạn để thuốc đạt hiệu quả tốt nhất.”
Cung Ngũ giơ tay ra ôm eo anh, cô hỏi: “Ông ấy nói khi nào là tốt nhất?”
Công tước đại nhân: “Ông ấy nói trong khoảng tuần này về là tốt nhất.” Cung Ngũ: “Nhưng tuần sau chúng ta tổ chức hôn lễ rồi.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vậy nên anh mới nói với ông ấy tuần sau mới về được, anh không thể làm lỡ hôn lễ của chúng ta được.” Cung Ngũ dựa đầu vào ngực anh, nói: “Anh Tiểu Bảo..
em rất yêu anh, anh có biết không?” “Anh biết
Anh biết Tiểu Ngũ rất yêu anh, giống như anh yêu Tiểu Ngũ vậy.” Cung Ngũ nở nụ cười, sau đó cô gật đầu: “Em yêu anh Tiểu Bảo.” Công tước đại nhân đặt lên đỉnh đầu có một nụ hôn, nhắm mắt lại nói: “Anh yêu Tiểu Ngũ.” Cánh tay Cung Ngũ ôm anh càng siết chặt hơn, sau đó cô hỏi: “Anh Tiểu Bảo bây giờ mấy giờ rồi?” “Ba giờ chiều.” Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ Cục Dân chính còn chưa đóng cửa đâu.” Công tước đại nhân sửng sốt, Cung Ngũ nói: “Chúng ta còn chưa làm đủ giấy đăng ký kết hôn đúng không?”
Công tước đại nhân gật đầu, cô nói: “Anh Tiểu Bảo chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn đi.” Sau đó cô ra khỏi lòng anh, kéo tay anh đi ra ngoài
Đi được hai bước lại dừng lại, “Anh Tiểu Bảo anh cầm giấy tờ của anh đi, sau đó ở đây đợi em, nửa tiếng nữa em sẽ quay lại!” “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ đã buông tay ra, cô chạy vội ra ngoài cửa, “Cải Trắng Nhỏ đang ngủ, anh trông con nhé, nửa tiếng nữa em sẽ quay lại!”
Cô chạy ra cửa, vào trong xe, nói với lái xe: “Đưa tôi về nhà.”
Lái xe lái thẳng xe đi.
Trong nhà không có người, Cung Ngũ về nhà cầm chứng minh thư của mình, sau đó bắt đầu lật tìm sổ hộ khẩu trong phòng ngủ của Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh, nhưng không thấy đâu
Cô nhìn lên chiếc két bảo hiểm ở tủ đầu giường, cô chẹp chẹp hai tiếng, bắt đầu căn cứ vào hiểu biết của mình về mẹ cô để mở két, khi thử đến lần thứ hai, chiếc két đã được mở ra.
Cung Ngũ thầm vui sướng, mở ra thì quả nhiên thấy cuốn sổ hộ khẩu được đặt ngay ngắn bên trong, cô rút tờ có tên mình ra rồi cẩn thận cất vào chỗ cũ, đóng chặt két lại, rồi lại bắt đầu cố gắng để khôi phục lại dáng vẻ trước khi lật tìm, sau đó chạy đi như một cơn gió
Khoảng hơn một tiếng sau cô mới qua đó được, Công tước đại nhân ôm Cải Trắng Nhỏ mặt vẫn còn vương nước mắt
Cô bé vừa ngủ dậy nên còn ngái ngủ, nhìn thấy Cung Ngũ liền vươn tay ra đòi bế
Cung Ngũ đưa giấy tờ của mình cho anh, nói: “Anh Tiểu Bảo cầm lấy đi, bây giờ chúng ta đi thôi.” Công tước đại nhân nhìn cô, “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ không nhìn anh, nói: “Mẹ em không có ở nhà, em tự đoán được mật khẩu két bảo hiểm đấy, anh thấy em có giỏi không?” Cô nhe răng cười với anh, “Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết nhé, anh mà bỏ lỡ rồi là không có lại được nữa đâu
Nếu anh đồng ý với em thì tranh thủ thời gian đi, lúc này chắc Cục Dân chính còn chưa đóng cửa đâu.”
Nói xong cô dỗ dành Cải Trắng Nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân, đợi anh trả lời.
Công tước đại nhân mím môi, khẽ nhíu mày lại nhìn cô, sau đó anh giơ tay ra đón lấy Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đi thôi.”
Trong lòng Cung Ngũ đang vui như mở cờ trong bụng, nhưng ngoài mặt lại vô cùng trấn tĩnh
Cô quay người cầm đống giấy tờ Công tước đại nhân đặt trên bàn, nhét giấy tờ của mình vào, nói: “Đi thôi!”
Ba người cùng đi đăng ký.
Khi đến nơi còn hai mươi phút nữa là tan ca, người ta nói họ mai đến, Cung Ngũ nhất quyết đòi hôm nay: “Bây giờ còn chưa tan ca, các anh cứ rề rà câu giờ, nãy giờ mà làm là gần xong rồi
Tôi thấy hôm nay là ngày đẹp, hôm nay đăng ký là ngày hoàng đạo tốt lành!”
Cuối cùng không còn cách nào khác, người đang chuẩn bị tan ca đành phải xốc lại tinh thần làm cho họ
Khi chụp ảnh Cải Trắng Nhỏ không chịu bị kéo xuống, cứ đòi ôm chân mẹ, may mà cô bé vẫn còn nhỏ nên ống kính không nhắm đến
Cuối cùng Cung Ngũ chụp ảnh trong lúc bị Cải Trắng Nhỏ ôm chân.
Vì đã đầy đủ giấy tờ, nên tuy Công tước đại nhân là người hai quốc tịch nhưng vẫn thuận lợi lấy được sổ đăng ký kết hôn
Cung Ngũ giơ lên trước mặt nghiêm túc nhìn, sau đó nói: “Bắt đầu từ hôm nay Cải Trắng Nhỏ nhà mình cũng là đứa trẻ hợp pháp rồi!” Công tước đại nhân lo lắng hỏi: “Còn mẹ em thì sao?” Cung Ngũ xua tay, nói: “Không sau đâu, cùng lắm chỉ đánh em một trận thổi
Có đánh cũng là lần cuối cùng rồi, sau này em không những là mẹ của Cải Trắng Nhỏ mà còn là vợ của anh Tiểu Bảo, mẹ em đánh xong rồi cũng không đánh em được nữa rồi!”
Cô nói vô cùng hùng hồn, không hề sợ hãi
Nhưng nói xong cô lại thấy có chút lo lắng, cô lật tung cả nhà lên như vậy, liệu mẹ cô có tưởng là gặp cướp không?
Bình luận facebook