Kiến trúc và cổng lớn của tiểu khu cho thấy niên đại của nó đã rất lâu đời. Trong lòng Cung Ngôn Thanh, Bộ Sinh luôn là người cao quý, mọi thứ của anh ta đều đẹp đẽ đến cực điểm, nhưng nay anh ta lại xuất hiện ở đây khiến Cung Ngôn Thanh hoàn toàn bất ngờ. Cung Ngôn Thanh đứng ở cổng lớn một lúc, vì cô ta không biết Bộ Sinh đi vào nhà nào nên chỉ có thể nhanh chóng bắt xe trở về nhà.
Khi cô ta về đến nhà họ Cung, thấy Cung Truyền Thế và Cung Ngôn Bồng đang ngồi đợi cô ta, Cung Tứ cũng có mặt.
Từ sau khi Cung Ngũ và Bộ Sinh hủy hôn ước, Cung Tứ chưa từng có thái độ tốt với Cung Ngôn Thanh. Trong lòng Cung Tứ, Bộ Sinh và Cung Ngũ hủy hôn cũng được, nhưng không thể vì Bộ Sinh có quan hệ với Cung Ngôn Thanh, nói khó nghe một chút, chính là chị cướp mất vị hôn phu của em.
Mặt Cung Truyền Thế lạnh lùng, sau khi thấy Cung Ngôn Thanh đi vào, ông ta chỉ vào ghế: “Ngôn Thanh, ngồi xuống đi.”
Cung Ngôn Thanh ngồi xuống, “Ba, có phải là chuyện của Bộ Sinh không?”
Cung Truyền Thế thở dài: “Ngôn Thanh, ba cứ nghĩ con hiểu chuyện, thông minh hơn, có đầu óc hơn Tiểu Ngũ, nhưng hiện giờ tình hình trong nhà đã khác. Bây giờ con là vị hôn thê của Bộ Sinh, tuy chưa công khai nhưng nhà ta và nhà họ Bộ đều biết, con lại ở bên cạnh cậu ta, bất luận làm gì cũng rất thuận tiện. Thằng khốn Cung Cửu Dương nhiều thủ đoạn, lại biết cách lôi kéo. Bộ Sinh cũng không phải là người có thể lạnh lùng cự tuyệt, chấp nhận lời mời của nó hai lần thì cũng bình thường. Nhưng mà Ngôn Thanh này, con cũng phải giữ thật chặt, lúc đầu ba ra sức bác bỏ ý kiến của mọi người để Tiểu Ngũ và Bộ Sinh hủy hôn để giúp cho con, chỉ hi vọng con có thể đạt được mục đích.”
Cung Ngôn Thanh cũng sốt ruột, mỗi lần cô ta đối diện với Bộ Sinh lại không kiềm được mà trở nên rụt rè. Bộ Sinh cũng không phải ngốc, Cung Ngôn Thanh thậm chí cảm thấy anh ta không tin tưởng mình lắm, cho mình đến làm thư ký chẳng qua chỉ là một nước cờ mà Bộ Sinh làm cho Cung Truyền Thế xem.
“Ba, con biết tình hình ở nhà, nhưng con cảm thấy hình như Bộ Sinh không thích con.” Đây là lời thật lòng của Cung Ngôn Thanh, một người đàn ông thích một người phụ nữ thì biểu cảm và thái độ sẽ không như vậy. Khi Bộ Sinh đối diện Cung Ngũ, biểu cảm trên mặt luôn dịu dàng, ánh mắt đầy vẻ thân thiết, chuyện này người ngoài đều có thể nhìn ra. Nhưng khi Bộ Sinh đối diện Cung Ngôn Thanh, ánh mắt nhìn cô ta còn lạnh lùng hơn cả người xa lạ.
“Bộ Sinh là người lạnh lùng, con xem trước kia cậu ta có bao giờ tỏ ra nhiệt tình với Tiểu Ngũ không? Ngoài việc thường xuyên đưa nó về, ở lại nhà ăn cơm thì chẳng có biểu hiện gì quá nhiệt tình, chỉ không quá miễn cưỡng mà thôi. Cái gì con cũng giỏi hơn Tiểu Ngũ, Bộ Sinh tại sao lại không thích con? Ngôn Thanh, con đừng so sánh với Tiểu Ngũ, tình cảm đều phải từ từ vun đắp, con và Bộ Sinh cũng như vậy.”
Cung Ngôn Thanh có chút khó xử, cô ta luôn đoan trang, thận trọng, không thể nào bảo cô ta cúi đầu đi dụ dỗ Bộ Sinh được. Cô ta là người có chừng mực, hi vọng dùng con người mình để thu hút Bộ Sinh, nhưng Bộ Sinh lại không có chút phản ứng. Cung Ngôn Thanh cảm thấy chuyện mạnh bạo nhất mà cô ta đã làm chính là tối hôm đó đã chủ động tiếp cận Bộ Sinh. Đương nhiên cô ta cũng đạt được lợi ích từ việc bí quá làm liều, Bộ Sinh và Tiểu Ngũ hủy hôn ước, cô ta thì thành công thay thế Tiểu Ngũ.
Cung Ngôn Bồng nhìn Cung Ngôn Thanh, anh ta khá hiểu em gái mình: “Ngôn Thanh, em không cần cảm thấy có gánh nặng. Em nghĩ xem, chỉ cần em lấy được Bộ Sinh và mang thai thành công thì sau này em còn sợ gì nữa? Cả nhà họ Cung sẽ phải nhường em ba phần. Hiện giờ chi thứ tư của chúng ta bị những chi khác chèn ép quá đáng, chú Út cũng ức hiếp chúng ta. Nếu em thành công, chúng ta sẽ nhờ uy phong của em để nở mày nở mặt, em cũng có tiền đồ tươi sáng. Ngôn Thanh em suy nghĩ kĩ đi!”
Cung Ngôn Thanh cúi đầu cắn môi dưới, không nói lời nào.
Cung Truyền Thế thở dài: “Ba biết trong lòng con nghĩ gì, nhưng con phải biết Bộ Sinh là người rất lạnh lùng. Ban đầu cậu ta và Tiểu Ngũ có tiến triển, con nghĩ là cậu ta chủ động sao?”
Cung Ngôn Thanh định nói ánh mắt Bộ Sinh không lừa được ai, lúc đó anh ta đối diện với Tiểu Ngũ, trong mắt lúc nào cũng mang ý cười, thân thiết và ấm áp. Nhưng hiện giờ thì sao? Anh ta không hề có chút biểu cảm gì.
Tuy nhiên Cung Truyền Thế không hề cho cô ta cơ hội nói ra: “Ngôn Thanh, cái gì con cũng hơn Tiểu Ngũ, chỉ có một điểm không bằng Tiểu Ngũ.”
Cung Ngôn Thanh lập tức ngẩng đầu lên, cô ta không bằng Tiểu Ngũ? Cung Ngũ ở trong mắt Cung Ngôn Thanh chỉ là đứa con gái lỗ mãng. Một con nhóc tí tuổi lại còn không biết trời cao đất dày, có cái gì để so với cô ta?
“Con có điểm gì không bằng Tiểu Ngũ?”
Cung Truyền Thế mỉm cười, ông ta hiểu rất rõ tâm lý không bao giờ chịu thua của cô con gái ông ta nuôi từ nhỏ đến lớn này. Khi Cung Ngôn Thanh còn nhỏ, Cung Truyền Thế đã nhìn ra cô ta không chịu được khi người khác giỏi hơn, thông minh hơn, điểm thi cao hơn cô ta. Vì thế khi Cung Ngôn Thanh đi học, tất cả các cuộc thi từ nhỏ đến lớn cô ta đều đứng hạng nhất, cái gì cũng ra sức làm tốt.
Nhưng khi học hết cấp ba, cô ta cũng lực bất tòng tâm. Tuy thi đỗ đại học nhưng vì áp lực quá lớn nên điểm thi không cao, chuyện đó khiến cô ta bị đả kích rất lớn. Sau khi vào đại học, cô ta từ bỏ ý định tranh giành hạng nhất, nhưng không chịu được người khác giỏi hơn mình. Tuy thực tế là do trường học có quá nhiều sinh viên giỏi, dù cô ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể đứng top, vì vậy cuộc sống sinh viên của cô ta chẳng mấy vui vẻ. Cung Ngôn Thanh là một người sống rất mệt mỏi, nhưng cô ta thường hay giả vờ mình sống rất thoải mái. Ấn tượng cô ta để lại cho mọi người là sự bình tĩnh không tranh với đời, đương nhiên đây cũng là chuyện cô ta làm thành công.
Cung Truyền Thế nhìn vào ánh mắt của Cung Ngôn Thanh, nói: “Con quá tẻ nhạt còn Tiểu Ngũ thì rất hoạt bát. Bộ Sinh chưa chắc đã yêu Tiểu Ngũ nhiều nhưng chắc chắn rất thích Tiểu Ngũ. Con phải biết, đàn ông khi gặp phụ nữ, ngoài sự xinh đẹp thanh cao có thể thu hút họ, còn có một kiểu thu hút khác chính là khi họ cảm thấy cô gái đó thú vị.”
Đây thật sự là điều cô ta chưa từng nghĩ đến. Một người đàn ông trưởng thành nên thích một cô gái trưởng thành mới đúng, tại sao lại thích một con nhóc lỗ mãng như Cung Ngũ? Thú vị ở chỗ nào? Cô ta cảm thấy với tính cách như Cung Ngũ, cơ bản sẽ khiến rất nhiều người thấy chán ghét.
Cung Ngôn Bồng ở bên cạnh bổ sung: “Ngôn Thanh, những gì ba nói em hãy suy nghĩ kĩ. Anh Cả cũng là đàn ông, anh hiểu suy nghĩ của đàn ông nhất. Nếu em không thể hoạt bát đơn thuần như Tiểu Ngũ để thu hút Bộ Sinh thì em phải phát huy sức hấp dẫn của em. So với con gái hoạt bát ngây thơ, thật ra đàn ông thích phụ nữ hấp dẫn hơn, em có khả năng em biết không?”
Cung Ngôn Giang và Cung Tứ tuy cũng ở đó nhưng bọn họ đều không lên tiếng. Cung Ngôn Giang chỉ âm thầm quan sát, Cung Tứ thì mím môi chau mày. Cung Tứ bất chợt cảm thấy thính giác của mình có vấn đề, anh không dám tin những gì tai mình vừa nghe, ba và anh Cả đang bảo Cung Ngôn Thanh đi dụ dỗ Bộ Sinh sao?
Cung Truyền Thế lại nói: “Ngôn Thanh, hiện giờ tình hình của nhà ta không đợi được nữa rồi, nếu con không thể khiến Bộ Sinh gật đầu nhanh chóng chuyển khoản chi tiền, vậy thì hạng mục của nhà ta sẽ bị dừng lại, và sẽ có nguy cơ đổi đối tượng hợp tác. Bây giờ là hi vọng của cả nhà chúng ta đó.”
Cung Ngôn Thanh nhắm mắt, gật đầu nói: “Con biết rồi ba, con sẽ cố gắng...”
“Không phải cố gắng!” Cung Truyền Thế cắt ngang, “Mà là nhất định!”
Cung Ngôn Bồng nhìn cô ta mấy lượt, “Ngôn Thanh, em đừng suy nghĩ chuyện gì khác, em chỉ cần thành công, vì gia đình mình, cũng là vì bản thân em. Chuyện này Tiểu Ngũ có thể làm được, lẽ nào em lại không bằng Tiểu Ngũ sao?”
Cuộc họp bất ngờ của nhà họ Cung cuối cùng cũng kết thúc, Cung Truyền Thế trước khi đi còn vỗ vai Cung Ngôn Thanh: “Ngôn Thanh, con phải cố gắng tranh giành đấy!”
Cung Ngôn Thanh ngồi im trong phòng, đợi sau khi Cung Truyền Thế rời khỏi cô ta mới buông lỏng bờ vai, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn.
Cung Tứ đã rời khỏi nhưng quên cầm theo điện thoại nên trở vào lấy, anh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, cầm điện thoại định bỏ đi thì bất ngờ Cung Ngôn Thanh mở miệng: “Tiểu Tứ, trong lòng em bây giờ đang cười nhạo chị phải không? Cảm thấy chị tự chuốc phiền phức, tự làm tự chịu đúng không? Chị cướp đi vị hôn phu của Tiểu Ngũ, đồng thời cũng gánh lấy tránh nhiệm vốn là của Tiểu Ngũ?”
Cung Tứ cười lạnh một tiếng: “Đó là trách nhiệm sao?” Anh nhìn ra cửa, “Rõ ràng là chuyện hoang đường!”
“Đối với một cậu sinh viên vừa ra trường như em thì cái gì chẳng hoang đường? Em chưa từng suy nghĩ tới hoàn cảnh của gia đình ta. Trước có sói sau có hổ, chị là một thành viên trong nhà, khi chị có năng lực cứu lấy gia đình thì đó là trách nhiệm của chị. Em nghĩ rằng đồ em mặc đồ em ăn bây giờ là ở trên trời rơi xuống sao? Em ngây thơ quá! Tất cả những thứ đó đều là do ba và anh Cả cực khổ kiếm tiền mà có, còn em thì sao? Em đã làm gì cho gia đình? Ngoài cô em gái ngờ nghệch đến hết chỗ nói của em thì có ai khen ngợi em chưa? Giống như kẻ lỗ mãng không có đầu óc, em cũng xứng đáng bới móc chị sao?”
Cô ta nhìn mặt Cung Tứ, lạnh lùng mỉm cười: “Đúng, là chị cướp đi Bộ Sinh, đó là vì so với Tiểu Ngũ thì chị thích hợp với anh ấy hơn, cũng có lợi cho chúng ta hơn. Nếu nó có sức hấp dẫn, nếu tình cảm của nó và Bộ Sinh đạt đến mức độ đó thì ai có thể cướp được? Hay vì nó vô dụng nên mới bị chị cướp mất? Em đang cảm thấy chị tự chuốc họa vào thân? Em làm sao biết được chị nguyện chấp nhận khó khăn vì Bộ Sinh? Chị yêu Bộ Sinh, chị chấp nhận vì anh ấy mà làm chuyện mất mặt, còn Tiểu Ngũ có thể làm gì? Không phải nó chỉ có thể ngoan ngoãn nhường sao?”
Cung Tứ mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Vốn dĩ em nghĩ chị đối với Bộ Sinh có lẽ là tình cảm thật sự, nhưng hiện giờ xem ra là chị ngứa mắt khi Tiểu Ngũ vừa đến nhà họ Cung liền được Bộ Sinh để mắt đến. Chị căn bản không hề yêu Bộ Sinh, chỉ là không cam tâm khi Tiểu Ngũ tốt hơn chị, vì chị biết chỉ cần Tiểu Ngũ và Bộ Sinh kết hôn thì cuộc sống sau này của nó sẽ không tệ.”
“Em nói như là em rất hiểu chị vậy. Chị yêu Bộ Sinh hay không tự chị biết là được, không cần phải giải thích với em. Còn về em, dù sao cũng không giúp được gì cho nhà họ Cung thì hãy ngoan ngoãn làm nhân viên nghiệp vụ đến chết đi!”
Cung Tứ nghiến răng: “Đúng là em không có năng lực làm gì cho gia đình, nhưng em cũng không trốn tránh lười biếng. Nếu ngày nào đó em làm tổng giám đốc thì em sẽ làm chuyện của tổng giám đốc, còn bây giờ em chỉ là một nhân viên nghiệp vụ, chuyện em có thể làm là chuyện của nhân viên nghiệp vụ. Còn về chị, chị nói đúng, chị tự chuốc họa vào thân, đáng đời!”
Nói xong, Cung Tứ đi ra ngoài.
Cung Ngôn Thanh giậm chân mạnh một cái, nghiến răng, một thằng nhóc chết tiệt chả hiểu chuyện gì, có tư cách gì giáo huấn cô ta?
Bình luận facebook