Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1355
Chương 1355: Tới thăm nhà
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tôi là một người quen mặc sức tưởng tượng về tương lai và lập kế hoạch cho tương lai, cho nên tôi không hiểu trạng thái cuộc sống bây giờ của an3h
Thật ra những thứ này cũng chẳng liên quan nhiều đến tôi, những ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi và tôi cảm thấy ghét điều nà2y.” “Ghét?” Anh ta nhướng mày, nâng cao giọng, cười giả tạo: “Thật đáng tiếc, anh vẫn rất thích em
Dù sao em cũng là ân nhân của anh, a5nh luôn muốn hiểu em hơn một chút, nhưng em lại nói em ghét anh
Chỉ bởi vì tầm mắt của anh được đến vậy mà em ghét anh ư?”
“Khô4ng phải tôi ghét anh, mà là ghét anh ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.”
Sài Tranh Vanh không để ý, anh ta hỏi: “Nào, ân nhân, nói thử0 xem em có kế hoạch vĩ đại thể nào đối với tương lai?”
Lam Anh khuấy cảnh trong bát
Đây là món canh nhà ăn trong trường phát miễn phí, không ngon chút nào nên rất ít học sinh uống
Lam Anh được coi là người ủng hộ trung thành với canh miễn phí, lần nào cũng lấy một bát đầy, sau đó cẩn thận thưởng thức.
Đối với cô, tất cả thức ăn trên đời này cho dù là ngon hay không ngon đều đáng được đối đãi thành kính.
Sài Tranh Vanh ngước mắt lên nhìn vẻ mặt và động tác của cô, đợi cô trả lời.
Lam Anh chậm rãi uống nốt canh còn lại trong bát, mới nói: “Kế hoạch của tôi đối với tương lai là sống thật tốt và chỉ sống vì mình.” “Những thứ khác thì sao?” Anh ta hỏi: “Chồng, con đều không có à?” Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta với vẻ mặt dửng dưng như cũ, mỉm cười đối với cô là xa xỉ, cô trả lời: “Những thứ khác ư? Đối với tôi, còn sống trên đời là món quà tốt nhất, những thứ khác đều là quà tặng ngoài định mức, nếu đến, tôi chân thành đón nhận, mất đi tôi thản nhiên đối mặt.” Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu, anh ta đột nhiên cười, nói: “Ân nhân, em không cảm thấy em còn nhỏ mà sống y như một bà già tám mươi tuổi à? Em mới bao nhiêu tuổi? Một cô gái lớp mười nói lời uyên thâm khó hiểu như vậy, không phù hợp với em bây giờ, em biết không?”
“Những thứ anh nói tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ nỗ lực phấn đấu vì một mục tiêu của mình
Tôi không thích bất cứ ai phá rối kế hoạch của tôi, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hỏng kế hoạch của tôi.” Lam Anh đứng lên: “Anh Sài, tôi nói nhiều như vậy, anh hiểu chứ?”
Sài Tranh Vanh gãi đầu, “Ân nhân, có phải thái độ của em quá lạnh nhạt không? Anh không hiểu là ai dạy em những suy nghĩ lệch lạc này? Bây giờ em sống không tốt à? Anh thấy em sống vô cùng tốt mà
Một cô gái, sống quá nghiêm túc sẽ rất mệt mỏi.”
Lam Anh bê đĩa đồ ăn trước mặt lên, nói một câu cuối cùng: “Tôi thà chịu sống nghiêm túc rất mệt mỏi, cũng không muốn làm một cái xác không hồn không có mục tiêu.” Nói xong cô lạnh lùng mang đĩa đồ ăn đến điểm thu hồi, xoay người đi ra ngoài nhà ăn
Sài Tranh Vanh ngồi tại chỗ, chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô
Đợi cô đi ra khỏi nhà ăn rồi, anh ta khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bà cụ non.” Có nữ sinh khác thẹn thùng bê đĩa, được những nữ sinh khác xúi giục đi qua đây, đỏ mặt hỏi: “Chào anh, xin hỏi ở đây có ai ngồi chưa?” Sài Tranh Vanh: “Không có, xin tự nhiên.”
Một cô gái, sống quá nghiêm túc sẽ rất mệt mỏi.”
Lam Anh bê đĩa đồ ăn trước mặt lên, nói một câu cuối cùng: “Tôi thà chịu sống nghiêm túc rất mệt mỏi, cũng không muốn làm một cái xác không hồn không có mục tiêu.” Nói xong cô lạnh lùng mang đĩa đồ ăn đến điểm thu hồi, xoay người đi ra ngoài nhà ăn
Sài Tranh Vanh ngồi tại chỗ, chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô
Đợi cô đi ra khỏi nhà ăn rồi, anh ta khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bà cụ non.” Có nữ sinh khác thẹn thùng bê đĩa, được những nữ sinh khác xúi giục đi qua đây, đỏ mặt hỏi: “Chào anh, xin hỏi ở đây có ai ngồi chưa?” Sài Tranh Vanh: “Không có, xin tự nhiên.”
Sau đó anh ta đứng lên, bê đĩa đồ ăn không đưa đến điểm thu hồi, để lại nữ sinh lúng túng ngồi đó.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thật ra những thứ này cũng chẳng liên quan nhiều đến tôi, những ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của tôi và tôi cảm thấy ghét điều nà2y.” “Ghét?” Anh ta nhướng mày, nâng cao giọng, cười giả tạo: “Thật đáng tiếc, anh vẫn rất thích em
Dù sao em cũng là ân nhân của anh, a5nh luôn muốn hiểu em hơn một chút, nhưng em lại nói em ghét anh
Chỉ bởi vì tầm mắt của anh được đến vậy mà em ghét anh ư?”
“Khô4ng phải tôi ghét anh, mà là ghét anh ảnh hưởng đến việc học tập của tôi.”
Sài Tranh Vanh không để ý, anh ta hỏi: “Nào, ân nhân, nói thử0 xem em có kế hoạch vĩ đại thể nào đối với tương lai?”
Lam Anh khuấy cảnh trong bát
Đây là món canh nhà ăn trong trường phát miễn phí, không ngon chút nào nên rất ít học sinh uống
Lam Anh được coi là người ủng hộ trung thành với canh miễn phí, lần nào cũng lấy một bát đầy, sau đó cẩn thận thưởng thức.
Đối với cô, tất cả thức ăn trên đời này cho dù là ngon hay không ngon đều đáng được đối đãi thành kính.
Sài Tranh Vanh ngước mắt lên nhìn vẻ mặt và động tác của cô, đợi cô trả lời.
Lam Anh chậm rãi uống nốt canh còn lại trong bát, mới nói: “Kế hoạch của tôi đối với tương lai là sống thật tốt và chỉ sống vì mình.” “Những thứ khác thì sao?” Anh ta hỏi: “Chồng, con đều không có à?” Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta với vẻ mặt dửng dưng như cũ, mỉm cười đối với cô là xa xỉ, cô trả lời: “Những thứ khác ư? Đối với tôi, còn sống trên đời là món quà tốt nhất, những thứ khác đều là quà tặng ngoài định mức, nếu đến, tôi chân thành đón nhận, mất đi tôi thản nhiên đối mặt.” Sài Tranh Vanh nhìn chằm chằm cô, hồi lâu, anh ta đột nhiên cười, nói: “Ân nhân, em không cảm thấy em còn nhỏ mà sống y như một bà già tám mươi tuổi à? Em mới bao nhiêu tuổi? Một cô gái lớp mười nói lời uyên thâm khó hiểu như vậy, không phù hợp với em bây giờ, em biết không?”
“Những thứ anh nói tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ nỗ lực phấn đấu vì một mục tiêu của mình
Tôi không thích bất cứ ai phá rối kế hoạch của tôi, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hỏng kế hoạch của tôi.” Lam Anh đứng lên: “Anh Sài, tôi nói nhiều như vậy, anh hiểu chứ?”
Sài Tranh Vanh gãi đầu, “Ân nhân, có phải thái độ của em quá lạnh nhạt không? Anh không hiểu là ai dạy em những suy nghĩ lệch lạc này? Bây giờ em sống không tốt à? Anh thấy em sống vô cùng tốt mà
Một cô gái, sống quá nghiêm túc sẽ rất mệt mỏi.”
Lam Anh bê đĩa đồ ăn trước mặt lên, nói một câu cuối cùng: “Tôi thà chịu sống nghiêm túc rất mệt mỏi, cũng không muốn làm một cái xác không hồn không có mục tiêu.” Nói xong cô lạnh lùng mang đĩa đồ ăn đến điểm thu hồi, xoay người đi ra ngoài nhà ăn
Sài Tranh Vanh ngồi tại chỗ, chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô
Đợi cô đi ra khỏi nhà ăn rồi, anh ta khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bà cụ non.” Có nữ sinh khác thẹn thùng bê đĩa, được những nữ sinh khác xúi giục đi qua đây, đỏ mặt hỏi: “Chào anh, xin hỏi ở đây có ai ngồi chưa?” Sài Tranh Vanh: “Không có, xin tự nhiên.”
Một cô gái, sống quá nghiêm túc sẽ rất mệt mỏi.”
Lam Anh bê đĩa đồ ăn trước mặt lên, nói một câu cuối cùng: “Tôi thà chịu sống nghiêm túc rất mệt mỏi, cũng không muốn làm một cái xác không hồn không có mục tiêu.” Nói xong cô lạnh lùng mang đĩa đồ ăn đến điểm thu hồi, xoay người đi ra ngoài nhà ăn
Sài Tranh Vanh ngồi tại chỗ, chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô
Đợi cô đi ra khỏi nhà ăn rồi, anh ta khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Bà cụ non.” Có nữ sinh khác thẹn thùng bê đĩa, được những nữ sinh khác xúi giục đi qua đây, đỏ mặt hỏi: “Chào anh, xin hỏi ở đây có ai ngồi chưa?” Sài Tranh Vanh: “Không có, xin tự nhiên.”
Sau đó anh ta đứng lên, bê đĩa đồ ăn không đưa đến điểm thu hồi, để lại nữ sinh lúng túng ngồi đó.
Bình luận facebook