Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1422
Chương 1422: Lần thứ hai gặp cung cửu dương
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lam Anh gật đầu: “Được.”
Yến Đại Bảo đang nhe nanh múa vuốt với cái bụng Cung Ngũ: “Cải Thìa Nhỏ mau ra đây, Cải Thìa N3hỏ mau ra đây!” Cung Ngũ ghét bỏ: “Yến Đại Bảo, cậu có thôi đi không hả?”
Yến Đại Bảo không quan tâm, cô vẫn nhớ lời L2am Anh, không cãi nhau với phụ nữ có thai: “Cải Thìa Nhỏ mau ra đấy, Cải Thìa Nhỏ mau ra đấy.”
Cung Ngũ: “..” Lam Anh 5thu dọn sách vở của mình và Yến Đại Bảo còn cả Cung Ngủ nữa, rồi nhanh chóng đi qua: “Đi thôi.” Bụng Cung Ngũ càng ngày càng l4ớn hơn, lúc được sáu tháng đã như cái trống. Mỗi lần nhìn thấy, Yến Đại Bảo đều kinh hồn bạt vía, Lam Anh cảm thấy thần kỳ, tr0òn mắt nhìn bụng Cung Ngũ biển từ bằng phẳng thành lớn như vậy, đến cuối cùng đi lại cũng khó khăn, sau đó thì chân cũng phù lên. Ba người đặc biệt chọn nơi có đồ ăn của phụ nữ có thai. Cung Ngũ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, cô cạn lời nhìn hai người đang kè kè bảo vệ mình bên cạnh, nói: “Tớ tự hiểu rõ trong lòng, hai cậu lo lắng cái gì?” Yến Đại Bảo cẩn thận dán tại lên bụng Cung Ngũ, nói: “Hình như tớ nghe thấy Cải Thìa Nhỏ đang xì hơi.”
Cung Ngũ tức chết: “Đã nói không gọi là Cải Thìa Nhỏ rồi!” Yến Đại Bảo mặc kệ: “Tớ cứ gọi là Cải Thìa Nhỏ”
Lam Anh ho một cái, Yến Đại Bảo lập tức phản ứng lại, mím môi, không cãi nhau với phụ nữ có thai. Cung Ngũ bĩu môi: “Yến Đại Bảo tớ nói cho cậu biết, đứa bé ra đời, Cải Trắng Nhỏ thì được, tớ miễn cưỡng chấp nhận, Cải Thìa Nhỏ thì tuyệt đối không được.” Yến Đại Bảo không lên tiếng, xị mặt ra, vẻ mặt kia rõ ràng nhất định phải gọi là Cải Thìa Nhỏ. Vì tên của đứa bé, không biết hai người đã cãi nhau bao nhiêu lần. Trước đó Yến Đại Bảo còn ầm ĩ đòi đi mua quần áo, khó khăn lắm mới ngăn cố lại được. Lam Anh chứng kiến Cung Ngũ biển từ cô gái vóc dáng thon thả thành người phụ nữ có thai bụng bự, không khỏi cảm khái nói: “Bây giờ nghĩ lại, người làm mẹ thật vĩ đại.” Lam Ảnh đột nhiên nghĩ đến mình, vậy cô thì sao? Lúc mẹ cô sinh cô ra, bà ấy có tâm trạng thế nào? Trước giờ cô không hề tò mò chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy Cung Ngũ, suy nghĩ đó ngày càng mãnh liệt hơn. Mẹ cố vất vả mang thai có mười tháng rồi sinh cố ra là vì muốn vứt bỏ sao? Nếu như là như vậy, tại sao lại phải chịu đựng thời gian mang thai khổ sở? Ngay từ đầu phát hiện mang thai cô thì bỏ đi có phải tốt hơn sinh ra rồi vứt bỏ cô không! Lam Anh thất thần nhìn Cung Ngũ. Cô cảm thấy sau này Cung Ngũ nhất định sẽ là một người mẹ tốt, bởi vì Cung Ngũ làm gì cũng đều vô cùng cẩn thận, có trách nhiệm với bản thân và đứa bé. Lam Anh vẫn nhớ, lúc đầu Cung Ngũ nghịch ngợm phá phách thể nào, sau khi làm mẹ lập tức có sự dịu dàng của người mẹ. Sau khi chia tay Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, Lam Anh trở về chỗ ở, cô ngẩn người ở trong phòng, sau đó mở tủ, cầm cái hộp nhựa đóng kín có tất cả tài liệu của cô ra, lấy một cái túi chưa từng mở bao giờ. Cô cầm cái túi kia ngồi trên sofa, yên tĩnh xem.
Cô cũng không biết mình mở ra xem là đúng hay là vĩnh viễn không biết là đúng.
Nếu như biết mình bị vứt bỏ, chắc cô sẽ rất khó chịu, nếu như không phải là bị vứt bỏ thì cô phải có tâm trạng thế nào? Nếu như bọn họ còn sống, cô phải làm thế nào? Nếu như bọn họ đều chết hết rồi, có phải sự kỳ vọng cuối cùng của cô cũng không còn nữa không?
Lam Anh đột nhiên cảm thấy cái tủi dày trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng, cô đặt sang bên cạnh, một lúc lâu sau, cô cầm cái túi lên, lại đặt về chỗ cũ. Cô không nỡ vứt đi, lại không dám xem. Cô sợ mình kỳ vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng lớn. Cô còn sợ mình đọc được cái hậu quả đau thương khó coi hơn, cô sợ tâm trạng của mình sẽ phá vỡ sự yên bình hiện tại. Cổ suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ kiểm tra. Sáng sớm một ngày nào đó cuối năm, Yến Đại Bảo gọi điện thoại cho Lam Anh: “Anh Anh, chúng ta đi mua quần áo cho Cải Trắng Nhỏ đi!” Lam Anh ngẩn ra, ngày nào cũng gọi Cải Thìa Nhỏ, sao hôm nay đột nhiên gọi là Cải Trắng Nhỏ rồi? “Cải Trắng Nhỏ?” Cô hỏi. Yến Đại Bảo nói: “Ừ. Tối hôm qua Tiểu Ngũ sinh Cải Trắng Nhỏ rồi.” Lam Anh kinh ngạc: “Tối qua cậu ấy sinh một bé gái rồi hả?”
Yến Đại Bảo nói đúng, bây giờ cô có thể đi mua quà cho Cải Trắng Nhỏ. Nhất định là phải mua quà rồi, không những phải mua quà, còn phải tặng bao lì xì, cô lập tức đồng ý cùng Yến Đại Bảo đi đến cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh. Hai người đến chỗ hẹn rồi cùng đến trung tâm thương mại. Yến Đại Bảo chính là một người cuồng mua sắm, nhìn thấy cái này muốn mua, nhìn thấy cái kia cũng muốn mua, cuối cùng ôm một đống đồ trong lòng, nói với Lam Anh: “Anh Anh chúng ta mua những thứ này nhé?”
Lam Anh thở dài: “Đại Bảo, mua nhiều quá rồi, tớ nghe người ta nói trẻ con lớn cực nhanh, cậu mua nhiều như vậy, sợ là Cải Trắng Nhỏ mặc chưa được mấy ngày đã phải đổi. Mua lãng phí như vậy không bằng mỗi lần mua ít một chút, cậu thấy thế nào?”
Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý: “Được rồi, vậy chúng ta mua mấy cái này được không?” Lam Anh đi tới chọn ra hai bộ giúp cô: “Đại Bảo mua hai bộ, tớ mua hai bộ nữa, nói không chừng Tiểu Ngũ sẽ còn cho Cải Trắng Nhỏ mặc quần áo của Tiểu Bát trước kia...” “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta không mặc quần áo cũ!” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, kiên quyết từ chối.
Lam Anh cười nói: “Đại Bảo không biết à? Người già đều nói trẻ con phải mặc đồ cũ mới khỏe mạnh.” Yến Đại Bảo bĩu môi không nói gì, cô cảm thấy mặc quần áo cũ không tốt.
Lam Anh cười: “Dù sao chúng ta cũng mua mới, Cải Trắng Nhỏ mặc mới cũ là do Tiểu Ngũ quyết!”
Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một câu: “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta không mặc quần áo cũ!”.
Hai người ở bên này nghiên cứu, bên kia có người lảo đảo đi tới, nhấc một bộ quần áo trẻ con nhỏ xíu ướm lên người, thân hình cao lớn phối hợp với quần áo nhỏ xíu thật sự là không cân đối.
Hắn lùi về phía sau một bước, muốn xem những bộ khác, vừa vặn dụng vào vai Lam Anh, Lam Anh nghiêng đầu nhìn, cảm thấy là mình cản đường hẳn, vội vàng tránh ra: “Xin lỗi.”
Người này quét mắt qua có một cái, lại nhìn Yến Đại Bảo một cái, lấy cái kính đen trên mặt xuống: “Yo, đây không phải là cô Yến sao?”
Yến Đại Bảo chớp mắt, đột nhiên nói: “Ổ, chú Út của Tiểu Ngũ!” Cô lại nhìn quần áo trong tay hắn: “Có phải chủ muốn mua quần áo cho Cải Trắng Nhỏ không?” “Cải Trắng Nhỏ?” Cung Cửu Dương đeo kính đen lên trên đầu: “Tên của con gái nhà cháu gái tôi không hay lắm nhỉ? Tên là Cải Trắng Nhỏ? Cái tên này...” Lam Anh nói chen vào: “Tôi cảm thấy Đại Bảo đặt cái tên này rất hay.” Yến Đại Bảo đầy mong đợi nhìn Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương gãi mũi, gật đầu: “Không sai, cái tên này rất đáng yêu.” Cung Cửu Dương quay đầu lại nhìn Lam Anh một cái, sau khi quét mắt quay lại nhìn cái nữa. Thấy người xinh đẹp thế nào cũng phải nhìn thêm mấy cái, Lam Anh đã sớm bị người khác nhìn chằm chằm rồi, trong lòng cô yên lặng không chút gợn sóng. Cung Cửu Dương dựa vào phía sau một chút, nhìn Lam Anh nói: “Đây cũng là bạn của cháu gái của tôi à?” Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi là bạn học của Tiểu Ngũ.” Yến Đại Bảo nhảy ra, nói: “Chú Út của Tiểu Ngũ, chứ không thể bắt nạt Anh Anh!”
Cung Cửu Dương cười: “Bạn của cháu gái tôi chính là bạn của tôi, sao tôi lại bắt nạt người ra chứ? Cô Yến đừng căng thẳng, có cô Yển ở đây, tôi không dám bắt nạt ai cả.” Tầm mắt hắn quét qua mặt Lam Anh, hắn đột nhiên nói: “Để tôi đoán xem người đẹp này họ gì.” Lam Anh ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn một cái, không lên tiếng. Cung Cửu Dương cười híp mắt nói: “Tôi đoán... cổ họ Tẩn? Họ Dương?” Yến Đại Bảo ở bên cạnh ôm quần áo cười ha ha nói: “Không đúng, Anh Anh không phải họ Tân, cũng không phải họ Dương. Anh Anh họ Lam!” Cung Cửu Dương nhún vai: “Ồ, tôi đoán sai rồi.” Hắn híp mắt lại, nói: “Bạn học của cháu gái tôi rất giống một người quen của tôi.” Lam Anh lại ngước mắt lên nhìn hắn một cái. Cung Cửu Dương thuận tay đeo kính đen lên, lấy hai bộ quần áo trẻ con trên giá, xua tay: “Hai người đẹp, tôi đi trước đây.” Hắn cầm quần áo đong đưa rời đi, đi được nửa đường, nhìn thấy có rất nhiều đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, hắn lại thuận tay cầm mấy cái đi tính tiền. Yến Đại Bảo chạy vội đến bên cạnh Lam Anh, nhỏ giọng nói: “Anh Anh, cậu đừng thích người này. Tiểu Ngũ nói rồi, chú Út của cậu ấy là một tên cặn bã, không thể thích.”
Lam Anh cười: “Ừ, tớ vẫn nhớ lời Tiểu Ngũ.” Đây là lần thứ hai cô gặp Cung Cửu Dương. Lần trước là lúc đi cùng Cung Ngũ và anh Tư của cô ấy ở trung tâm thương mại, lúc đó Cung Cửu Dương đang bận bắt nạt Tần Tiểu Ngư, căn bản không nhìn thấy cô. Yến Đại Bảo nói đúng, cô cũng cảm thấy Cung Cửu Dương là một tên playboy, không có dáng vẻ bề trên nào cả.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Yến Đại Bảo đang nhe nanh múa vuốt với cái bụng Cung Ngũ: “Cải Thìa Nhỏ mau ra đây, Cải Thìa N3hỏ mau ra đây!” Cung Ngũ ghét bỏ: “Yến Đại Bảo, cậu có thôi đi không hả?”
Yến Đại Bảo không quan tâm, cô vẫn nhớ lời L2am Anh, không cãi nhau với phụ nữ có thai: “Cải Thìa Nhỏ mau ra đấy, Cải Thìa Nhỏ mau ra đấy.”
Cung Ngũ: “..” Lam Anh 5thu dọn sách vở của mình và Yến Đại Bảo còn cả Cung Ngủ nữa, rồi nhanh chóng đi qua: “Đi thôi.” Bụng Cung Ngũ càng ngày càng l4ớn hơn, lúc được sáu tháng đã như cái trống. Mỗi lần nhìn thấy, Yến Đại Bảo đều kinh hồn bạt vía, Lam Anh cảm thấy thần kỳ, tr0òn mắt nhìn bụng Cung Ngũ biển từ bằng phẳng thành lớn như vậy, đến cuối cùng đi lại cũng khó khăn, sau đó thì chân cũng phù lên. Ba người đặc biệt chọn nơi có đồ ăn của phụ nữ có thai. Cung Ngũ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, cô cạn lời nhìn hai người đang kè kè bảo vệ mình bên cạnh, nói: “Tớ tự hiểu rõ trong lòng, hai cậu lo lắng cái gì?” Yến Đại Bảo cẩn thận dán tại lên bụng Cung Ngũ, nói: “Hình như tớ nghe thấy Cải Thìa Nhỏ đang xì hơi.”
Cung Ngũ tức chết: “Đã nói không gọi là Cải Thìa Nhỏ rồi!” Yến Đại Bảo mặc kệ: “Tớ cứ gọi là Cải Thìa Nhỏ”
Lam Anh ho một cái, Yến Đại Bảo lập tức phản ứng lại, mím môi, không cãi nhau với phụ nữ có thai. Cung Ngũ bĩu môi: “Yến Đại Bảo tớ nói cho cậu biết, đứa bé ra đời, Cải Trắng Nhỏ thì được, tớ miễn cưỡng chấp nhận, Cải Thìa Nhỏ thì tuyệt đối không được.” Yến Đại Bảo không lên tiếng, xị mặt ra, vẻ mặt kia rõ ràng nhất định phải gọi là Cải Thìa Nhỏ. Vì tên của đứa bé, không biết hai người đã cãi nhau bao nhiêu lần. Trước đó Yến Đại Bảo còn ầm ĩ đòi đi mua quần áo, khó khăn lắm mới ngăn cố lại được. Lam Anh chứng kiến Cung Ngũ biển từ cô gái vóc dáng thon thả thành người phụ nữ có thai bụng bự, không khỏi cảm khái nói: “Bây giờ nghĩ lại, người làm mẹ thật vĩ đại.” Lam Ảnh đột nhiên nghĩ đến mình, vậy cô thì sao? Lúc mẹ cô sinh cô ra, bà ấy có tâm trạng thế nào? Trước giờ cô không hề tò mò chuyện này, nhưng sau khi nhìn thấy Cung Ngũ, suy nghĩ đó ngày càng mãnh liệt hơn. Mẹ cố vất vả mang thai có mười tháng rồi sinh cố ra là vì muốn vứt bỏ sao? Nếu như là như vậy, tại sao lại phải chịu đựng thời gian mang thai khổ sở? Ngay từ đầu phát hiện mang thai cô thì bỏ đi có phải tốt hơn sinh ra rồi vứt bỏ cô không! Lam Anh thất thần nhìn Cung Ngũ. Cô cảm thấy sau này Cung Ngũ nhất định sẽ là một người mẹ tốt, bởi vì Cung Ngũ làm gì cũng đều vô cùng cẩn thận, có trách nhiệm với bản thân và đứa bé. Lam Anh vẫn nhớ, lúc đầu Cung Ngũ nghịch ngợm phá phách thể nào, sau khi làm mẹ lập tức có sự dịu dàng của người mẹ. Sau khi chia tay Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, Lam Anh trở về chỗ ở, cô ngẩn người ở trong phòng, sau đó mở tủ, cầm cái hộp nhựa đóng kín có tất cả tài liệu của cô ra, lấy một cái túi chưa từng mở bao giờ. Cô cầm cái túi kia ngồi trên sofa, yên tĩnh xem.
Cô cũng không biết mình mở ra xem là đúng hay là vĩnh viễn không biết là đúng.
Nếu như biết mình bị vứt bỏ, chắc cô sẽ rất khó chịu, nếu như không phải là bị vứt bỏ thì cô phải có tâm trạng thế nào? Nếu như bọn họ còn sống, cô phải làm thế nào? Nếu như bọn họ đều chết hết rồi, có phải sự kỳ vọng cuối cùng của cô cũng không còn nữa không?
Lam Anh đột nhiên cảm thấy cái tủi dày trong tay giống như củ khoai lang nóng bỏng, cô đặt sang bên cạnh, một lúc lâu sau, cô cầm cái túi lên, lại đặt về chỗ cũ. Cô không nỡ vứt đi, lại không dám xem. Cô sợ mình kỳ vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng lớn. Cô còn sợ mình đọc được cái hậu quả đau thương khó coi hơn, cô sợ tâm trạng của mình sẽ phá vỡ sự yên bình hiện tại. Cổ suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ kiểm tra. Sáng sớm một ngày nào đó cuối năm, Yến Đại Bảo gọi điện thoại cho Lam Anh: “Anh Anh, chúng ta đi mua quần áo cho Cải Trắng Nhỏ đi!” Lam Anh ngẩn ra, ngày nào cũng gọi Cải Thìa Nhỏ, sao hôm nay đột nhiên gọi là Cải Trắng Nhỏ rồi? “Cải Trắng Nhỏ?” Cô hỏi. Yến Đại Bảo nói: “Ừ. Tối hôm qua Tiểu Ngũ sinh Cải Trắng Nhỏ rồi.” Lam Anh kinh ngạc: “Tối qua cậu ấy sinh một bé gái rồi hả?”
Yến Đại Bảo nói đúng, bây giờ cô có thể đi mua quà cho Cải Trắng Nhỏ. Nhất định là phải mua quà rồi, không những phải mua quà, còn phải tặng bao lì xì, cô lập tức đồng ý cùng Yến Đại Bảo đi đến cửa hàng đồ dùng trẻ sơ sinh. Hai người đến chỗ hẹn rồi cùng đến trung tâm thương mại. Yến Đại Bảo chính là một người cuồng mua sắm, nhìn thấy cái này muốn mua, nhìn thấy cái kia cũng muốn mua, cuối cùng ôm một đống đồ trong lòng, nói với Lam Anh: “Anh Anh chúng ta mua những thứ này nhé?”
Lam Anh thở dài: “Đại Bảo, mua nhiều quá rồi, tớ nghe người ta nói trẻ con lớn cực nhanh, cậu mua nhiều như vậy, sợ là Cải Trắng Nhỏ mặc chưa được mấy ngày đã phải đổi. Mua lãng phí như vậy không bằng mỗi lần mua ít một chút, cậu thấy thế nào?”
Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý: “Được rồi, vậy chúng ta mua mấy cái này được không?” Lam Anh đi tới chọn ra hai bộ giúp cô: “Đại Bảo mua hai bộ, tớ mua hai bộ nữa, nói không chừng Tiểu Ngũ sẽ còn cho Cải Trắng Nhỏ mặc quần áo của Tiểu Bát trước kia...” “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta không mặc quần áo cũ!” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, kiên quyết từ chối.
Lam Anh cười nói: “Đại Bảo không biết à? Người già đều nói trẻ con phải mặc đồ cũ mới khỏe mạnh.” Yến Đại Bảo bĩu môi không nói gì, cô cảm thấy mặc quần áo cũ không tốt.
Lam Anh cười: “Dù sao chúng ta cũng mua mới, Cải Trắng Nhỏ mặc mới cũ là do Tiểu Ngũ quyết!”
Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, lẩm bẩm một câu: “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta không mặc quần áo cũ!”.
Hai người ở bên này nghiên cứu, bên kia có người lảo đảo đi tới, nhấc một bộ quần áo trẻ con nhỏ xíu ướm lên người, thân hình cao lớn phối hợp với quần áo nhỏ xíu thật sự là không cân đối.
Hắn lùi về phía sau một bước, muốn xem những bộ khác, vừa vặn dụng vào vai Lam Anh, Lam Anh nghiêng đầu nhìn, cảm thấy là mình cản đường hẳn, vội vàng tránh ra: “Xin lỗi.”
Người này quét mắt qua có một cái, lại nhìn Yến Đại Bảo một cái, lấy cái kính đen trên mặt xuống: “Yo, đây không phải là cô Yến sao?”
Yến Đại Bảo chớp mắt, đột nhiên nói: “Ổ, chú Út của Tiểu Ngũ!” Cô lại nhìn quần áo trong tay hắn: “Có phải chủ muốn mua quần áo cho Cải Trắng Nhỏ không?” “Cải Trắng Nhỏ?” Cung Cửu Dương đeo kính đen lên trên đầu: “Tên của con gái nhà cháu gái tôi không hay lắm nhỉ? Tên là Cải Trắng Nhỏ? Cái tên này...” Lam Anh nói chen vào: “Tôi cảm thấy Đại Bảo đặt cái tên này rất hay.” Yến Đại Bảo đầy mong đợi nhìn Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương gãi mũi, gật đầu: “Không sai, cái tên này rất đáng yêu.” Cung Cửu Dương quay đầu lại nhìn Lam Anh một cái, sau khi quét mắt quay lại nhìn cái nữa. Thấy người xinh đẹp thế nào cũng phải nhìn thêm mấy cái, Lam Anh đã sớm bị người khác nhìn chằm chằm rồi, trong lòng cô yên lặng không chút gợn sóng. Cung Cửu Dương dựa vào phía sau một chút, nhìn Lam Anh nói: “Đây cũng là bạn của cháu gái của tôi à?” Lam Anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi là bạn học của Tiểu Ngũ.” Yến Đại Bảo nhảy ra, nói: “Chú Út của Tiểu Ngũ, chứ không thể bắt nạt Anh Anh!”
Cung Cửu Dương cười: “Bạn của cháu gái tôi chính là bạn của tôi, sao tôi lại bắt nạt người ra chứ? Cô Yến đừng căng thẳng, có cô Yển ở đây, tôi không dám bắt nạt ai cả.” Tầm mắt hắn quét qua mặt Lam Anh, hắn đột nhiên nói: “Để tôi đoán xem người đẹp này họ gì.” Lam Anh ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn một cái, không lên tiếng. Cung Cửu Dương cười híp mắt nói: “Tôi đoán... cổ họ Tẩn? Họ Dương?” Yến Đại Bảo ở bên cạnh ôm quần áo cười ha ha nói: “Không đúng, Anh Anh không phải họ Tân, cũng không phải họ Dương. Anh Anh họ Lam!” Cung Cửu Dương nhún vai: “Ồ, tôi đoán sai rồi.” Hắn híp mắt lại, nói: “Bạn học của cháu gái tôi rất giống một người quen của tôi.” Lam Anh lại ngước mắt lên nhìn hắn một cái. Cung Cửu Dương thuận tay đeo kính đen lên, lấy hai bộ quần áo trẻ con trên giá, xua tay: “Hai người đẹp, tôi đi trước đây.” Hắn cầm quần áo đong đưa rời đi, đi được nửa đường, nhìn thấy có rất nhiều đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, hắn lại thuận tay cầm mấy cái đi tính tiền. Yến Đại Bảo chạy vội đến bên cạnh Lam Anh, nhỏ giọng nói: “Anh Anh, cậu đừng thích người này. Tiểu Ngũ nói rồi, chú Út của cậu ấy là một tên cặn bã, không thể thích.”
Lam Anh cười: “Ừ, tớ vẫn nhớ lời Tiểu Ngũ.” Đây là lần thứ hai cô gặp Cung Cửu Dương. Lần trước là lúc đi cùng Cung Ngũ và anh Tư của cô ấy ở trung tâm thương mại, lúc đó Cung Cửu Dương đang bận bắt nạt Tần Tiểu Ngư, căn bản không nhìn thấy cô. Yến Đại Bảo nói đúng, cô cũng cảm thấy Cung Cửu Dương là một tên playboy, không có dáng vẻ bề trên nào cả.
Bình luận facebook