Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Kỳ 17. NGUYÊN - CỐC CÀ PHÊ TỈNH TÁO (TIẾP THEO)Tôi nhìn Lim kinh ngạc. Thật sự đây là một cô bé lạ lùng. Chẳng có nhân viên nào trong công ty lại nhào đến giám đốc để xin việc như cô nhóc này. Ai cũng nhìn thấy trong nhiệm vụ đầy rẫy khó khăn mệt mỏi, các nguy cơ bị khiển trách, áp lực phải làm thêm giờ. Thế mà cô designer bé bỏng lại lao vào tôi như một con chim sẻ ngô điên rồ, huyên thuyên về bộ phim 3D xa lạ nào đó. Bỗng dưng tôi bật cười. Buồn cười quá đi chứ, hợp đồng đột xuất với J&P chưa công bố, mà nhân viên trong công ty đã biết rộn ràng. Rồi chỉ trong một buổi sáng, có hai người đã tìm riêng tôi, cùng vận động hành lang. Với các mục đích hoàn toàn trái ngược nhau. Vẻ mặt van vỉ chân thành của Lim khiến thôi thoáng động lòng:
- Đừng thở to như thế. Cô làm tôi tưởng như Red Sun đang gặp nguy hiểm nếu không làm bộ phim hoạt hình mà cô nghĩ ra. Okay, tôi sẽ chú ý đến ý tưởng phim hoạt hình 3D của cô.
- Ồ, anh biết không, em mê mẩn làm phim 3D. Em nắm rất chắc kỹ thuật. Em biết làm thật đấy, không ba hoa đâu nhá!
- Bình tĩnh một chút nào, Lim! - Tôi cảnh giác - Cô đừng quên, Red Sun làm phim cho khách hàng, chứ không phải chỗ cho các designer ngứa tay làm vài đoạn phim để post lên mấy trang web đồ hoạ, khoe tài vặt với nhau. Nếu phải thực hiện, sẽ vất vả và đòi hỏi kỹ thuật cao hơn hẳn.
- CD tin em đi. Cho em một cơ hội thôi. Em không thèm làm mấy cái clip lặt vặt đâu. Em đã học hết tất cả những khoá học tốt nhất về 3D max. Và em đã mày mò tự học chương trình Maya trên internet. Maya chưa có ai dạy ở Việt Nam đâu. Em sẽ kết hợp cả hai kỹ thuật ấy, nếu dự án làm hoạt hình được duyệt! - Đôi mắt trong trẻo của Lim nhìn tôi van nài.
- Được rồi, đừng van vỉ nữa! - Tôi cố làm mặt nghiêm trang - Tôi sẽ lưu tâm idea của cô trước tiên. Thôi, cô về phòng làm việc đi!
Lim nhón một cục đường trong hộp, nhét lủm vào miệng, quay lưng chạy đi, cũng hấp tấp như khi lao vào phòng nước. Bỗng cô ngoảnh phắt lại, nhìn tôi lom lom:
- CD Nguyên này, đầu anh ổn cả chứ?
Tôi đưa tay xoa nhẹ vết sẹo nhỏ, nhún vai:
- Tôi cảm thấy đã bình thường trở lại sau khi bị chấn thương.
- Hôm anh bị đánh ở bar em chơi đàn, em...
Tôi không kịp nghe hết câu nói của Lim. Mobi của tôi đổ chuông. Tôi khoát tay chấm dứt câu chuyện, trả lời cú điện thoại công việc từ Úc gọi qua. Lim nhìn tôi một lúc, tần ngần như muốn nói gì đấy nhưng rồi lủi thủi bước về phòng Thiết kế.
Cuộc họp ban giám đốc Red Sun với các manager diễn ra khá thoải mái. Suốt đêm qua, tôi đã rà soát lại số liệu các job đã thực hiện. 7 trong số 10 yêu cầu mà hợp đồng với J&P đã thực hiện xong. Các hợp đồng nhỏ hơn với các công ty trong nước đang tăng nhanh chóng về số lượng. Doanh số của Red Sun chi nhánh ở Việt Nam năm nay sẽ nở ra đáng kể. Peter Yeo mỉm cười hài lòng. Tuy nhiên, không khí bỗng nóng lên khi Ms. Bảo đứng dậy nói về dự án đột xuất phải triển khai gấp. Peter nắm ngay mấu chốt vấn đề. Lơ đãng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, gã ta hỏi bình thản:
- Cuối cùng, họ đồng ý trả Red Sun bao nhiêu để làm cái hội nghị khách hàng đột xuất này?
Ms. Bảo đưa mắt nhìn Peter một cách dè chừng, nhưng vẫn không giấu được sự tự hào vì đã kiếm được hợp đồng ngon lành:
- Họ đề nghị 30 ngàn đô. Nhưng tôi yêu cầu gấp rưỡi. Vì thời gian một tháng là quá gấp rút với bên ta. Họ muốn thực hiện một số cảnh phim hoạt hình để chiếu trong suốt chương trình. Tôi cũng đã đi đến thoả thuận với họ về chi tiết ấy.!
- Cảm ơn Ms. Bảo. Cô giỏi lắm. Thật sự chuyên nghiệp! - Peter Yeo gật đầu cười, giọng gã vang lên trơn mượt, một dấu hiệu khó nắm bắt khi gã ta có những ý định đáng sợ.
- Cảm ơn ông! - Ms.Bảo mỉm cười. Chị ta chừng như lấy lại được vẻ tự tin.
- Tuy vậy, tôi muốn cô giao lại hồ sơ cái hội nghị khách hàng của J&P cho Ms. Hoàng Anh theo dõi. Cô sẽ theo một cái job mới, okay?
Những ngón tay Ms. Bảo trên bàn đang duỗi dài bỗng trắng bệch. Chúng co rúm lại, nhăn nhúm xấu xí. Hệt như những con giun bị giày xéo dữ dội. Chị ta đưa mắt sang tôi. Các manager bên marketing và tài chính nhìn nhau dò la. Tôi cần phải hiểu mấu chốt của tình thế này. Tôi nhìn thẳng Peter, lên tiếng:
- Ông có thể giải thích rõ hơn quyết định của ông được chứ?
Peter nhếch mép cười. Đôi mắt ông ta như hai mũi khoan nhìn xoáy Ms. Bảo:
- Về cái chi tiết phim hoạt hình, trị giá 9 ngàn đô, có phải cô sẽ đề nghị mang ra ngoài thuê người ta thực hiện không?
Ms. Bảo gật đầu, mặt đanh lại. Peter uể oải chỉnh lại cặp kính trắng trên mũi:
- Tôi biết là cô sẽ mang bộ phim ấy cho công ty riêng của cô làm. Vì cô nghĩ rằng phòng thiết kế của Red Sun chưa làm loại design ấy bao giờ.
Tôi lặng đi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì những mưu mẹo nhỏ nhặt này vẫn đầy rẫy trong làm ăn nội bộ các công ty. Nhưng thật lố bịch khi suýt nữa Ms. Bảo đưa tôi vào tròng. Mà tôi lại là CD phụ trách trực tiếp mảng thiết kế. Đột ngột, Ms. Bảo đứng nhỏm dậy, chị ta ném mạnh bìa hồ sơ xuống mặt bàn đánh chát, gằn giọng:
- Bịa tạc! Mấy người muốn hất cẳng tôi. Ông muốn đẩy con nhân viên sales của ông lên chứ gì, Peter? Tôi biết hết...
- Cô có thể ra ngoài lấy lại bình tĩnh. Cô có thể nghỉ phép vài ngày và suy nghĩ kỹ hơn chuyện có nên tiếp tục làm việc ở Red Sun hay không - Peter vẫn nói bằng giọng uể oải.
Rồi ông ta nhấc điện thoại bàn, bấm số nội bộ, nhờ gọi Hoàng Anh vào phòng họp. Ms. Bảo rời khỏi ghế. Chị ta bước ra cửa, lưng thẳng, đầu vươn cao. Nhưng, trong cái dáng vẻ kiêu hãnh gắng gượng ấy, tôi cảm giác rõ ràng về một người chiến bại, bất lực, bị nhốt trong cái vỏ nhựa dẻo xám xịt viền đen. Chị ta rời đi chưa đầy một phút thì Hoàng Anh bước vào. Cô ăn mặc nền nã giản dị, gương mặt sáng ánh lên nét thông minh và mạnh bạo khi trao đổi với các manager về việc triển khai những việc cần làm cho job hội nghị khách hàng. Tan họp, tôi bước cùng Hoàng Anh qua hành lang.
- Đầu anh có còn đau chứ? - Cô hỏi khẽ, đầy quan tâm.
- Không, anh đỡ rồi!
Hoàng Anh ngước nhìn mắt tôi:
- Anh đừng làm quá sức, anh nhé!
- Chiều xong việc, em có muốn đi ăn, mừng sức khoẻ anh không? - Tôi đề nghị, bỗng tràn đầy cảm giác ấm áp nhẹ nhàng khi cô gái gật khẽ, mỉm cười.
Chiều, tôi và Hoàng Anh đi xuống tầng hầm nhà để xe. Tôi nhìn thoáng thấy mái tóc Lim. Có lẽ nên thông báo tin mừng về việc cô nhóc sẽ được làm bộ phim 3D ước ao. Lim cũng nhận ra tôi, định rời khỏi cái vespa để chạy tới hỏi han. Nhưng bàn tay Hoàng Anh đã nắm tay tôi, rảo bước thật nhanh về phía xe hơi, không để tôi kịp ngoảnh lại.
Kỳ 18. HOÀNG ANH - GIÓ TRÊN SÔNGCD Nguyên mở cửa để tôi bước vào trong xe, rồi đóng lại nhẹ nhàng. Anh cho phép tôi ngồi cạnh, chứ không buộc tôi ra băng ghế sau, vị trí trang trọng nhưng xa cách. Chi tiết nhỏ nhặt làm tôi thở mạnh, đầu óc lâng lâng. Thật dễ chịu khi được thả người ngồi lút sâu trong tấm nệm da êm ái, máy lạnh mát dịu và bên cạnh là người đàn ông đẹp và quyền lực mà ta mơ ước từ lâu. Xe đi chơi lòng vòng, không điểm đến rõ rệt. Tôi đưa mắt nhìn nội thất xe thật nhanh. Không chê vào đâu được, từ lớp da thuộc màu vàng nhạt bọc quanh vô-lăng, lọ nước hoa nhỏ cho đến dàn máy hát sang trọng, với những nút vặn mà kền sáng mờ. Trước đây, tôi từng ngồi trong xe Peter Yeo. Chiếc xe đắt tiền và tiện nghi không kém xe của Nguyên, nhưng tôi cảm thấy mình bị bao quanh bởi những đồ vật thù địch. Peter nói rất ít, chăm chú vào tay lái. Những câu trao đổi nhát gừng của ông ta chỉ cho tôi nhìn thấy rất rõ vị thế của mình, một kẻ dưới quyền đang run rẩy cầu cạnh, một con thú nhát sợ đang chờ đợi được người chủ ban ơn. Ngay cả khi ông ta âu yếm và chiếm đoạt tôi trong căn phòng sạch tinh như vô trùng, tôi cũng chẳng hề cảm thấy một chút dịu dàng thoáng qua.
Với CD Nguyên, mọi việc hoàn toàn khác. Anh lịch sự và ân cần. Có lẽ không có gì xoá mờ trong tôi ký ức cái đêm tôi theo xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện vì cú đánh chấn thương đầu. Mặc dù lục ra cái di động có đầy đủ số điện thoại trong túi áo, tôi có thể gọi điện ngay để người nhà của anh đến lo toan, nhưng khi bác sĩ báo kết quả chụp X-quang cho thấy vết thương không quá nguy hiểm, tôi đã trì hoãn. Tôi muốn, người đầu tiên CD Nguyên nhìn thấy phải là tôi. Rất nhiều lần sau này, khi đang làm việc hay đi trên đường, tôi bỗng thẫn thờ nhớ đến bàn tay siết nhẹ tay tôi khi CD Nguyên cựa mình tỉnh lại sau chặp hôn mê. Cúi xuống nhìn anh và để anh nhìn rõ mặt, trong đôi mắt khép hờ yếu ớt ấy, tôi nhận ra một tia sáng trìu mến. Tia sángkhiến tôi trở nên can đảm và mạnh mẽ hẳn. Rồi anh lại lịm đi. Gần sáng, tôi mới gọi điện thoại về nhà CD Nguyên. Với tốc độ khó ngờ, Trâm, chị gái anh đến ngay phòng cấp cứu. Chị ta thuộc type phụ nữ khó chịu:. Dáng vẻ sang trọng kiêu kỳ của một người học thức và giàu có, biết rõ những lợi thế của mình, luôn luôn nhìn ra điểm yếu của kẻ khác. Ngay tức khắc, Trâm yêu cầu y tá chuyển em trai sang phòng dịch vụ đắt tiền nhất. Tôi lóng ngóng đi theo sang dãy phòng đặc biệt. Dù Trâm không nói ra, nhưng rõ ràng, tôi cảm thấy chị ta đang rất hoảng sợ. Không hẳn vì đứa em trai bị thương, mà chừng như chị ta biết rõ nguyên cớ bí mật của cú đánh tàn bạo. Tuy vậy, chị ta khoả lấp mau chóng các biểu hiện bất an sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Liếc nhìn bộ quần áo tồi tàn của tôi bằng đôi mắt cận thị hơi nheo nheo, chị ta bảo tôi có thể về nhà nghỉ ngơi. Tôi bước đến gần hơn chiếc giường trải nệm sạch tinh, trên đó CD Nguyên vẫn nằm thiêm thiếp sau mũi tiêm của bác sĩ trực. Thật sự tôi muốn ở lại. Một vài tiếng còn lại trong đêm có sá gì. Tôi cần an tâm rằng CD Nguyên không có gì nguy ngập nữa. Tôi có thể chờ đến sáng khi anh hoàn toàn hồi tỉnh mà... Một giọt nước mắt khổ sở bất lực chảy ra khỏi mắt tôi. Tôi đưa tay áo chùi thật nhanh. Khi tôi đang lóng ngóng, chưa biết tính sao, người chị gái thình lình quay phắt lại:
- Cô có nhìn thấy kẻ nào ra tay đánh em trai tôi không?
- Chỉ loáng thoáng thôi, chị ạ! - Tôi nói dối, khẽ khàng. Không, tôi không thể chỉ dẫn cho người đàn bà khó chịu này manh mối thật sự, là Lim. Tôi đang chơi một trò đánh cuộc mà những ưu thế đang đứng về phía tôi.
- Nếu cô nhớ lại điều gì, một chi tiết khả nghi bất kỳ nào đó, hãy báo cho gia đình chúng tôi trước tiên, được không?
Tôi gật nhẹ, đưa tay kéo lại góc chăn hơi tụt xuống khỏi vai Nguyên. Nhưng chị gái của anh nhanh tay hơn, làm trước.
- Cảm ơn vì những gì cô đã làm cho em trai tôi! - Chị ta nói khẽ, bằng giọng trầm trầm bình thản trở lại - Cô biết đấy, tôi vừa về nước tuần trước. Cậu em tôi ở Việt Nam chỉ có một mình. Nếu không có tôi ở đây, tình hình kiểu này thật đáng ngại. Kể ra trong cái rủi, vẫn còn điều may...
- Ý chị nói rằng những chuyện kiểu này vẫn có thể xảy ra lần nữa ư? - Tôi tò mò. Phía sau tai nạn, rõ ràng có điều gì uẩn khúc.
Người phụ nữ đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, mắt thoáng qua tia cảnh giác. Rồi như một diễn viên chuyên nghiệp, chị ta khoác lên vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm:
- Cô về được rồi đấy. Về và ngủ đi nào. Một lần nữa, tôi rất biết ơn cô. Mà này, cô tên là gì nhỉ?
Tôi nói tên và công việc đang làm ở Red Sun, lòng tràn đầy cảm giác chua chát. Vậy đấy, khi vai trò của tôi ở đây đã hết, thì tôi phải đi. Những người như Trâm đâu cần biết cảm xúc bên trong kẻ khác. Trong tôi, niềm tức giận và căm hờn trào lên, như muốn thiêu cháy miệng lưỡi. Giá như tôi có thể nói thẳng vào mặt người phụ nữ kiêu kỳ kia là tôi căm ghét chị ta, chẳng có gì của chị ta liên quan đến tôi cả. Tuy nhiên, tôi nhẫn nhịn. Tôi quay lưng đi về phía cửa. Trâm chạy theo tôi, nhét vào tay tôi mấy tờ giấy lành lạnh, loạt xoạt. Ôi, ước gì tôi có thể ném nắm giấy bạc ấy xuống sàn gạch, kiêu hãnh quay đi. Nhưng một lần nữa, tôi thực hiện nốt động tác hiền lành và khiêm cung giả hiệu: "Ồ, chị đừng làm thế! Em không thể nhận. Bất kỳ ai vào hoàn cảnh của em cũng làm như vậy thôi"... Người phụ nữ thoáng mỉm cười. Tôi bước đi trên hành lang bệnh viện, ra cổng. Ánh đèn trắng hắt bóng tôi đổ dài. Chưa bao giờ, tôi cô độc như lúc ấy. Và cũng chưa bao giờ, tôi khao khát bay lên, vươn lên những nấc thang cao hơn trong xã hội như lúc ấy. Bây giờ, tôi nhịn nhục. Nhưng rồi có lúc, tôi sẽ trả thù những kẻ đã khinh rẻ, xem thường tôi.
- Đừng thở to như thế. Cô làm tôi tưởng như Red Sun đang gặp nguy hiểm nếu không làm bộ phim hoạt hình mà cô nghĩ ra. Okay, tôi sẽ chú ý đến ý tưởng phim hoạt hình 3D của cô.
- Ồ, anh biết không, em mê mẩn làm phim 3D. Em nắm rất chắc kỹ thuật. Em biết làm thật đấy, không ba hoa đâu nhá!
- Bình tĩnh một chút nào, Lim! - Tôi cảnh giác - Cô đừng quên, Red Sun làm phim cho khách hàng, chứ không phải chỗ cho các designer ngứa tay làm vài đoạn phim để post lên mấy trang web đồ hoạ, khoe tài vặt với nhau. Nếu phải thực hiện, sẽ vất vả và đòi hỏi kỹ thuật cao hơn hẳn.
- CD tin em đi. Cho em một cơ hội thôi. Em không thèm làm mấy cái clip lặt vặt đâu. Em đã học hết tất cả những khoá học tốt nhất về 3D max. Và em đã mày mò tự học chương trình Maya trên internet. Maya chưa có ai dạy ở Việt Nam đâu. Em sẽ kết hợp cả hai kỹ thuật ấy, nếu dự án làm hoạt hình được duyệt! - Đôi mắt trong trẻo của Lim nhìn tôi van nài.
- Được rồi, đừng van vỉ nữa! - Tôi cố làm mặt nghiêm trang - Tôi sẽ lưu tâm idea của cô trước tiên. Thôi, cô về phòng làm việc đi!
Lim nhón một cục đường trong hộp, nhét lủm vào miệng, quay lưng chạy đi, cũng hấp tấp như khi lao vào phòng nước. Bỗng cô ngoảnh phắt lại, nhìn tôi lom lom:
- CD Nguyên này, đầu anh ổn cả chứ?
Tôi đưa tay xoa nhẹ vết sẹo nhỏ, nhún vai:
- Tôi cảm thấy đã bình thường trở lại sau khi bị chấn thương.
- Hôm anh bị đánh ở bar em chơi đàn, em...
Tôi không kịp nghe hết câu nói của Lim. Mobi của tôi đổ chuông. Tôi khoát tay chấm dứt câu chuyện, trả lời cú điện thoại công việc từ Úc gọi qua. Lim nhìn tôi một lúc, tần ngần như muốn nói gì đấy nhưng rồi lủi thủi bước về phòng Thiết kế.
Cuộc họp ban giám đốc Red Sun với các manager diễn ra khá thoải mái. Suốt đêm qua, tôi đã rà soát lại số liệu các job đã thực hiện. 7 trong số 10 yêu cầu mà hợp đồng với J&P đã thực hiện xong. Các hợp đồng nhỏ hơn với các công ty trong nước đang tăng nhanh chóng về số lượng. Doanh số của Red Sun chi nhánh ở Việt Nam năm nay sẽ nở ra đáng kể. Peter Yeo mỉm cười hài lòng. Tuy nhiên, không khí bỗng nóng lên khi Ms. Bảo đứng dậy nói về dự án đột xuất phải triển khai gấp. Peter nắm ngay mấu chốt vấn đề. Lơ đãng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, gã ta hỏi bình thản:
- Cuối cùng, họ đồng ý trả Red Sun bao nhiêu để làm cái hội nghị khách hàng đột xuất này?
Ms. Bảo đưa mắt nhìn Peter một cách dè chừng, nhưng vẫn không giấu được sự tự hào vì đã kiếm được hợp đồng ngon lành:
- Họ đề nghị 30 ngàn đô. Nhưng tôi yêu cầu gấp rưỡi. Vì thời gian một tháng là quá gấp rút với bên ta. Họ muốn thực hiện một số cảnh phim hoạt hình để chiếu trong suốt chương trình. Tôi cũng đã đi đến thoả thuận với họ về chi tiết ấy.!
- Cảm ơn Ms. Bảo. Cô giỏi lắm. Thật sự chuyên nghiệp! - Peter Yeo gật đầu cười, giọng gã vang lên trơn mượt, một dấu hiệu khó nắm bắt khi gã ta có những ý định đáng sợ.
- Cảm ơn ông! - Ms.Bảo mỉm cười. Chị ta chừng như lấy lại được vẻ tự tin.
- Tuy vậy, tôi muốn cô giao lại hồ sơ cái hội nghị khách hàng của J&P cho Ms. Hoàng Anh theo dõi. Cô sẽ theo một cái job mới, okay?
Những ngón tay Ms. Bảo trên bàn đang duỗi dài bỗng trắng bệch. Chúng co rúm lại, nhăn nhúm xấu xí. Hệt như những con giun bị giày xéo dữ dội. Chị ta đưa mắt sang tôi. Các manager bên marketing và tài chính nhìn nhau dò la. Tôi cần phải hiểu mấu chốt của tình thế này. Tôi nhìn thẳng Peter, lên tiếng:
- Ông có thể giải thích rõ hơn quyết định của ông được chứ?
Peter nhếch mép cười. Đôi mắt ông ta như hai mũi khoan nhìn xoáy Ms. Bảo:
- Về cái chi tiết phim hoạt hình, trị giá 9 ngàn đô, có phải cô sẽ đề nghị mang ra ngoài thuê người ta thực hiện không?
Ms. Bảo gật đầu, mặt đanh lại. Peter uể oải chỉnh lại cặp kính trắng trên mũi:
- Tôi biết là cô sẽ mang bộ phim ấy cho công ty riêng của cô làm. Vì cô nghĩ rằng phòng thiết kế của Red Sun chưa làm loại design ấy bao giờ.
Tôi lặng đi. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì những mưu mẹo nhỏ nhặt này vẫn đầy rẫy trong làm ăn nội bộ các công ty. Nhưng thật lố bịch khi suýt nữa Ms. Bảo đưa tôi vào tròng. Mà tôi lại là CD phụ trách trực tiếp mảng thiết kế. Đột ngột, Ms. Bảo đứng nhỏm dậy, chị ta ném mạnh bìa hồ sơ xuống mặt bàn đánh chát, gằn giọng:
- Bịa tạc! Mấy người muốn hất cẳng tôi. Ông muốn đẩy con nhân viên sales của ông lên chứ gì, Peter? Tôi biết hết...
- Cô có thể ra ngoài lấy lại bình tĩnh. Cô có thể nghỉ phép vài ngày và suy nghĩ kỹ hơn chuyện có nên tiếp tục làm việc ở Red Sun hay không - Peter vẫn nói bằng giọng uể oải.
Rồi ông ta nhấc điện thoại bàn, bấm số nội bộ, nhờ gọi Hoàng Anh vào phòng họp. Ms. Bảo rời khỏi ghế. Chị ta bước ra cửa, lưng thẳng, đầu vươn cao. Nhưng, trong cái dáng vẻ kiêu hãnh gắng gượng ấy, tôi cảm giác rõ ràng về một người chiến bại, bất lực, bị nhốt trong cái vỏ nhựa dẻo xám xịt viền đen. Chị ta rời đi chưa đầy một phút thì Hoàng Anh bước vào. Cô ăn mặc nền nã giản dị, gương mặt sáng ánh lên nét thông minh và mạnh bạo khi trao đổi với các manager về việc triển khai những việc cần làm cho job hội nghị khách hàng. Tan họp, tôi bước cùng Hoàng Anh qua hành lang.
- Đầu anh có còn đau chứ? - Cô hỏi khẽ, đầy quan tâm.
- Không, anh đỡ rồi!
Hoàng Anh ngước nhìn mắt tôi:
- Anh đừng làm quá sức, anh nhé!
- Chiều xong việc, em có muốn đi ăn, mừng sức khoẻ anh không? - Tôi đề nghị, bỗng tràn đầy cảm giác ấm áp nhẹ nhàng khi cô gái gật khẽ, mỉm cười.
Chiều, tôi và Hoàng Anh đi xuống tầng hầm nhà để xe. Tôi nhìn thoáng thấy mái tóc Lim. Có lẽ nên thông báo tin mừng về việc cô nhóc sẽ được làm bộ phim 3D ước ao. Lim cũng nhận ra tôi, định rời khỏi cái vespa để chạy tới hỏi han. Nhưng bàn tay Hoàng Anh đã nắm tay tôi, rảo bước thật nhanh về phía xe hơi, không để tôi kịp ngoảnh lại.
Kỳ 18. HOÀNG ANH - GIÓ TRÊN SÔNGCD Nguyên mở cửa để tôi bước vào trong xe, rồi đóng lại nhẹ nhàng. Anh cho phép tôi ngồi cạnh, chứ không buộc tôi ra băng ghế sau, vị trí trang trọng nhưng xa cách. Chi tiết nhỏ nhặt làm tôi thở mạnh, đầu óc lâng lâng. Thật dễ chịu khi được thả người ngồi lút sâu trong tấm nệm da êm ái, máy lạnh mát dịu và bên cạnh là người đàn ông đẹp và quyền lực mà ta mơ ước từ lâu. Xe đi chơi lòng vòng, không điểm đến rõ rệt. Tôi đưa mắt nhìn nội thất xe thật nhanh. Không chê vào đâu được, từ lớp da thuộc màu vàng nhạt bọc quanh vô-lăng, lọ nước hoa nhỏ cho đến dàn máy hát sang trọng, với những nút vặn mà kền sáng mờ. Trước đây, tôi từng ngồi trong xe Peter Yeo. Chiếc xe đắt tiền và tiện nghi không kém xe của Nguyên, nhưng tôi cảm thấy mình bị bao quanh bởi những đồ vật thù địch. Peter nói rất ít, chăm chú vào tay lái. Những câu trao đổi nhát gừng của ông ta chỉ cho tôi nhìn thấy rất rõ vị thế của mình, một kẻ dưới quyền đang run rẩy cầu cạnh, một con thú nhát sợ đang chờ đợi được người chủ ban ơn. Ngay cả khi ông ta âu yếm và chiếm đoạt tôi trong căn phòng sạch tinh như vô trùng, tôi cũng chẳng hề cảm thấy một chút dịu dàng thoáng qua.
Với CD Nguyên, mọi việc hoàn toàn khác. Anh lịch sự và ân cần. Có lẽ không có gì xoá mờ trong tôi ký ức cái đêm tôi theo xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện vì cú đánh chấn thương đầu. Mặc dù lục ra cái di động có đầy đủ số điện thoại trong túi áo, tôi có thể gọi điện ngay để người nhà của anh đến lo toan, nhưng khi bác sĩ báo kết quả chụp X-quang cho thấy vết thương không quá nguy hiểm, tôi đã trì hoãn. Tôi muốn, người đầu tiên CD Nguyên nhìn thấy phải là tôi. Rất nhiều lần sau này, khi đang làm việc hay đi trên đường, tôi bỗng thẫn thờ nhớ đến bàn tay siết nhẹ tay tôi khi CD Nguyên cựa mình tỉnh lại sau chặp hôn mê. Cúi xuống nhìn anh và để anh nhìn rõ mặt, trong đôi mắt khép hờ yếu ớt ấy, tôi nhận ra một tia sáng trìu mến. Tia sángkhiến tôi trở nên can đảm và mạnh mẽ hẳn. Rồi anh lại lịm đi. Gần sáng, tôi mới gọi điện thoại về nhà CD Nguyên. Với tốc độ khó ngờ, Trâm, chị gái anh đến ngay phòng cấp cứu. Chị ta thuộc type phụ nữ khó chịu:. Dáng vẻ sang trọng kiêu kỳ của một người học thức và giàu có, biết rõ những lợi thế của mình, luôn luôn nhìn ra điểm yếu của kẻ khác. Ngay tức khắc, Trâm yêu cầu y tá chuyển em trai sang phòng dịch vụ đắt tiền nhất. Tôi lóng ngóng đi theo sang dãy phòng đặc biệt. Dù Trâm không nói ra, nhưng rõ ràng, tôi cảm thấy chị ta đang rất hoảng sợ. Không hẳn vì đứa em trai bị thương, mà chừng như chị ta biết rõ nguyên cớ bí mật của cú đánh tàn bạo. Tuy vậy, chị ta khoả lấp mau chóng các biểu hiện bất an sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Liếc nhìn bộ quần áo tồi tàn của tôi bằng đôi mắt cận thị hơi nheo nheo, chị ta bảo tôi có thể về nhà nghỉ ngơi. Tôi bước đến gần hơn chiếc giường trải nệm sạch tinh, trên đó CD Nguyên vẫn nằm thiêm thiếp sau mũi tiêm của bác sĩ trực. Thật sự tôi muốn ở lại. Một vài tiếng còn lại trong đêm có sá gì. Tôi cần an tâm rằng CD Nguyên không có gì nguy ngập nữa. Tôi có thể chờ đến sáng khi anh hoàn toàn hồi tỉnh mà... Một giọt nước mắt khổ sở bất lực chảy ra khỏi mắt tôi. Tôi đưa tay áo chùi thật nhanh. Khi tôi đang lóng ngóng, chưa biết tính sao, người chị gái thình lình quay phắt lại:
- Cô có nhìn thấy kẻ nào ra tay đánh em trai tôi không?
- Chỉ loáng thoáng thôi, chị ạ! - Tôi nói dối, khẽ khàng. Không, tôi không thể chỉ dẫn cho người đàn bà khó chịu này manh mối thật sự, là Lim. Tôi đang chơi một trò đánh cuộc mà những ưu thế đang đứng về phía tôi.
- Nếu cô nhớ lại điều gì, một chi tiết khả nghi bất kỳ nào đó, hãy báo cho gia đình chúng tôi trước tiên, được không?
Tôi gật nhẹ, đưa tay kéo lại góc chăn hơi tụt xuống khỏi vai Nguyên. Nhưng chị gái của anh nhanh tay hơn, làm trước.
- Cảm ơn vì những gì cô đã làm cho em trai tôi! - Chị ta nói khẽ, bằng giọng trầm trầm bình thản trở lại - Cô biết đấy, tôi vừa về nước tuần trước. Cậu em tôi ở Việt Nam chỉ có một mình. Nếu không có tôi ở đây, tình hình kiểu này thật đáng ngại. Kể ra trong cái rủi, vẫn còn điều may...
- Ý chị nói rằng những chuyện kiểu này vẫn có thể xảy ra lần nữa ư? - Tôi tò mò. Phía sau tai nạn, rõ ràng có điều gì uẩn khúc.
Người phụ nữ đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, mắt thoáng qua tia cảnh giác. Rồi như một diễn viên chuyên nghiệp, chị ta khoác lên vẻ lạnh lùng bất khả xâm phạm:
- Cô về được rồi đấy. Về và ngủ đi nào. Một lần nữa, tôi rất biết ơn cô. Mà này, cô tên là gì nhỉ?
Tôi nói tên và công việc đang làm ở Red Sun, lòng tràn đầy cảm giác chua chát. Vậy đấy, khi vai trò của tôi ở đây đã hết, thì tôi phải đi. Những người như Trâm đâu cần biết cảm xúc bên trong kẻ khác. Trong tôi, niềm tức giận và căm hờn trào lên, như muốn thiêu cháy miệng lưỡi. Giá như tôi có thể nói thẳng vào mặt người phụ nữ kiêu kỳ kia là tôi căm ghét chị ta, chẳng có gì của chị ta liên quan đến tôi cả. Tuy nhiên, tôi nhẫn nhịn. Tôi quay lưng đi về phía cửa. Trâm chạy theo tôi, nhét vào tay tôi mấy tờ giấy lành lạnh, loạt xoạt. Ôi, ước gì tôi có thể ném nắm giấy bạc ấy xuống sàn gạch, kiêu hãnh quay đi. Nhưng một lần nữa, tôi thực hiện nốt động tác hiền lành và khiêm cung giả hiệu: "Ồ, chị đừng làm thế! Em không thể nhận. Bất kỳ ai vào hoàn cảnh của em cũng làm như vậy thôi"... Người phụ nữ thoáng mỉm cười. Tôi bước đi trên hành lang bệnh viện, ra cổng. Ánh đèn trắng hắt bóng tôi đổ dài. Chưa bao giờ, tôi cô độc như lúc ấy. Và cũng chưa bao giờ, tôi khao khát bay lên, vươn lên những nấc thang cao hơn trong xã hội như lúc ấy. Bây giờ, tôi nhịn nhục. Nhưng rồi có lúc, tôi sẽ trả thù những kẻ đã khinh rẻ, xem thường tôi.