Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Kỳ 61. KAT TRẦN - NGĂN KÉO KHỦNG HOẲNGNhững cái tủ nhiều ngăn kéo luôn khiến tôi ưa thích. Ngoài tính công năng theo lẽ đương nhiên, chúng như là một biểu tượng chính xác của cuộc đời. Có những ô kéo có thể kiểm soát, nhớ kỹ bên trong có gì, sử dụng vào mục đích nào. Có những ô giành để ném vào những món đồ đã qua sử dụng, không còn cần thiết. Và có cả ô một khi đã sập vào, đã vặn khóa, thì tuyệt đối không bao giờ nên mở ra lần nữa.
Tôi ngồi trên thảm, duỗi dài đôi chân mỏi nhừ vì bị nhốt gần ba tiếng sáng nay trong đôi giày cao gót. Một chiếc giày nằm trên bàn kính. Một cái lăn lóc trong góc nhà. Tấm vày soire trắng nằm trên sàn, như một hình nhân héo rũ, vô dụng. Tôi đưa mắt nhìn nó, vô cảm. Các tấm kính cửa sổ trong suốt, nhìn ra khoảng trời buổi chiều trắng tinh, phẳng lặng. Trong căn hộ nơi tôi đang hiện diện, những thứ đồ dùng đều lại nhuốm ánh sáng nhập nhoạng của bóng đêm. Quang cảnh giống một bức tranh siêu thực của Magritte. Mọi thứ đều cực thực. Nhưng khi xếp cạnh nhau, chúng đột nhiên trở nên ma quái không sao chịu được. Gương mặt tôi nhẹ nhõm. Làn lông mi giả trĩu nặng đã được bóc đi. Lớp trang điểm ban sáng tẩy sạch. Tôi trở lại là tôi, không cần che đậy. Luôn là thế. Tôi chỉ thoải mái khi là chính mình.
Bỗng, tôi thèm hút điếu thuốc. Bộc kéo trên cùng có sẵn vài bao thuốc lá loại slim. Cạnh gói thuốc, còn một cái bật lửa hình khẩu súng lục, kích thước và chi tiết hệt như thật, nhìn rất độc đáo. Hoàng Anh tặng nó cho tôi. Thời gian gần đây, cô ấy tập hút. Ban đầu chỉ tò mò và có ý chế nhạo tôi. Nhưng dần dần, khi có chuyện gì bất an phải lo nghĩ, cô ấy lại xin tôi một điếu. Tôi không khuyến khích. Tuy nhiên, từng chút một, những chi tiết ấy như các mũi khâu chậm rãi, nối kết tôi và cô ấy vào nhau, ngày bền chặt hơn. Sự gần gũi khiến tôi hạnh phúc. Lần đầu tiên, tôi hiểu, thế nào là yêu tha thiết một người. Hoàng Anh khiến tôi rung động dữ dội. Cô ấy đẹp khó tin. Mái tóc dày rợp đượm mùi cam chín. Làn da mịn như mặt trong của cánh hoa. Mùi thơm hắc của nếp gấp da thịt ở cổ, dưới cánh tay đầy ám ảnh. Đôi mắt như một cốc mật ong óng ánh hiền dịu, nhưng lắm khi lóe lên những tia sáng dữ dằn, tàn nhẫn...
Ngay lúc Hoàng Anh còn chưa hề biết mảy may sự thật về tôi, tôi đã không sao cưỡng chống sức hút tự nhiên từ cô ấy. Giống như một bóng ma đau khổ, tôi lẽo đẽo bám theo Hoàng Anh, bất kể ngày hay đêm. Cảnh ở trọ tồi tàn của cô ấy khiến tim tôi nhói đau. Ai mà ngờ được một người đẹp như Hoàng Anh phải vất vả đến vậy. Cách cô ấy làm lụng quên thời gian, sống tằn tiện, chắt bóp tiền gửi về quê cách xa hình dung của tôi. Nó gây trong tôi sự cảm mến và xúc động sâu xa. Về sau, mối quan hệ của Hoàng Anh với Peter tôi cũng biết rõ. Tôi đau đớn phát ốm. Thoạt đầu, tôi ngỡ Hoàng Anh yêu Peter thật sự. Yêu như một cô gái trẻ hướng về một người đàn ông. Còn tôi chỉ là một kẻ bất thường, chẳng có chút hy vọng gì. Bỏ về Úc, tôi đi chơi lu bù mong tẩy xóa hình ảnh cô ấy khỏi đầu óc. Vô ích. Tôi quay lại Việt Nam. Quả là một kẻ xu nịnh và toan tính tồi tệ như Peter làm sao giữ được cô gái tuyệt vời ấy chứ. Những đẩy đưa may mắn của số phận, tình cảm thiết tha chân thành tôi dành cho Hoàng Anh rồi cũng có kết quả. Cô để mắt đến tôi. Khi cô ấy đáp trả chuỗi tín hiệu của tôi, thì tình yêu âm thầm dành cho cô ấy bấy lâu nay bùng lên, như một ngọn lửa điên cuồng, cháy bỏng. Nó hoàn toàn không đơn thuần là cảm giác của thân xác. Khi chúng tôi nắm tay đi ra ngoài dạo phố, ngồi trong rạp xem bộ phim mới, hay đơn giản hơn nữa, ở nhà cùng nhau, ngồi tựa vào lưng nhau trong những buổi chiều nhìn ra hoàng hôn đỏ rực, tim tôi luôn đập mạnh. Những buổi tối cô ấy đi làm hay đi học về muộn, tôi thích mua sẵn ngoài tiệm vài món thật ngon, cất trong lò vi ba, đợi cô ấy về ăn cùng. Biết nói thế nào nhỉ, tôi thích tin rằng chúng tôi không chỉ đói bụng thèm ăn, mà còn thèm sự hiện diện của nhau nữa. Có nhiều đêm, tôi chống tay, ngắm nhìn cô say ngủ. Quấn chặt những lọn tóc dài của cô ấy vào tay, tôi tự nhủ mối nối không bao giờ đứt. Ai biết vẻ ngoài tôi mạnh mẽ và kiêu hãnh chẳng qua chỉ để che giấu bên trong yếu ớt và cô độc? Ai biết tôi thèm khát được thương yêu, được chấp nhận và thấu hiểu? Bất cứ thứ gì Hoàng Anh muốn, tôi đều chia sẻ tức khắc, không đắn đo. Tiền bạc, xe cộ, quần áo... Suy cho cùng, chúng chẳng là gì so với sự tin cậy Hoàng Anh gửi tôi. Cô ấy đã trao tặng cho tôi cảm xúc đẹp nhất, là tình yêu. Kể từ ngày Hoàng Anh bước vào không gian sống của tôi, mọi thứ ủ dột vô hồn lâu nay bỗng sáng bừng lên, sinh động lạ thường. Đầy mê say và hạn phúc, tôi chẳng cần, chẳng muốn gì hơn. Tôi chỉ biết tôi thiết tha ghì giữ từng giây từng phút được ở bên cô ấy.
Tôi dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn. Vết băng khuỷu tay hơi xộc xệch. Hôm qua, sau khi họp lần cuối với gia đình về đám cưới, tôi về thẳng nhà. Hoàng Anh đã dọn về căn hộ ở riêng. Tôi lại cô độc. Một cách hờ hững, tôi lấy con dao nhọn trang trí rạch một đường dài trên bắp tay. Máu tuôn thành dòng, chầm chậm. Tôi mở nước đầy bồn tắm, ngâm người. Chẳng đau đớn chút nào. Cho đến khi tôi bắt đầu chóng mặt, gần như sắp ngủ thiếp đi, ý nghĩ về Hoàng Anh cựa quậy trong óc. Tôi loạng choạng ngồi dậy, tự băng bó. Bao nhiêu cú điện thoại gọi cho cô ấy, đều không đáp máy. Tôi bò vào giường, lặng lẽ khóc. Tuy vậy ở nhà thờ sáng nay, điện thoại Hoàng Anh đến thật đúng lúc. Tôi quyết định sẽ nói hết, sẽ từ chối thẳng thừng. Vì Hoàng Anh muốn tôi làm thế. Nhưng Nguyên đã cất tiếng trước tôi. Bữa tiệc cưới tối dẹp bỏ. Nguyên biến mất trong sự ngỡ ngàng, hoảng hốt và cả tức giận của những người lớn tuổi. Nhiều ánh mắt không biết rõ chuyện ném về tôi ánh nhìn thương xót. Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghênh mặt bước thẳng ra xe. Rốt cuộc thì tôi đã thoát khỏi cuộc hôn nhân lố bịch kia. Bằng cách nào không hề quan trọng.
Ô ngăn kéo dưới cùng gần như bỏ trống. Chỉ có cái áo ngủ và một quyển sổ ghi chép kiểu của trẻ con, có chìa khoá nhỏ xíu mà Hoàng Anh để quên, không mang đi khi chuyển về nhà mới. Tôi cầm chiếc áo áp lên mặt. Mùi hơi người còn phảng phất trước khi bị mùi gỗ lấn át. Ruột gan tôi cồn cào. Sự nhớ nhung. Cảm giác vui mừng. Nỗi thèm khát. Tất cả pha trộn lại, gợi hưng phấn đặc biệt. Tôi điện thoại cho Hoàng Anh. Đúng khi tôi vừa mở máy, thì có cuộc gọi đến. Nguyên mời tôi đi ăn tối.
Quán ăn ngay dưới chân cao ốc nơi có Red Sun. Vỉa hèlộng gió. Nguyên không đi một mình. Ngồi sát bên cạnh anh, còn có Lim. Cô bạn nhỏ mặc cái áo pull giản dị, với chiếc mũ đội ngược, quay vành ra sau. Trông Lim giống hệt chú nhóc. Tôi bắt tay cả hai. Bàn tay Nguyên khô và ấm. Nắm tay tôi, những ngón tay Lim run nhẹ. Tôi nhìn mắt trong veo của cô bạn ấu thơ. Tia sáng rụt rè, thoáng chút hối lỗi. Tâm trạng tôivui vẻ. Bao nhiêu căm ghét, khó chịu, khinh khi tích tụ xưa nay tan biến. Mối dây nối tôi và Nguyên đã cắt đứt. Lúc lái xe đến chỗ hẹn, tôi nhận được một tin nhắn của Hoàng Anh. Cô muốn gặp tôi, càng sớm càng tốt. Ý nghĩ chốc lát nữa thôi, tôi sẽ gặp người thương yêu khiến tâm trạng tôi tốt lên chưa từng thấy. Tôi muốn những người chung quanh cũng tươi vui, hệt như tôi vậy. Tôi gọi đĩa mì nhỏ, và một cốc cappuchino. Uống hết chỗ cà phê một cách khoan khoái, tôi nói, thoáng đùa cợt:
- Lẽ ra giờ này, tôi và anh đang ở khách sạn tiếp đón khách. Và Lim thì đang ngồi ăn tiệc sáu sao, chứ không phải là một miếng pizza nhiều rau thế kia.
- Kat, cô không giận tôi chứ? - Nguyên nhìn thẳng mặt tôi.
- Không, trái lại.
- Nếu sáng nay tôi không nói lời từ chối, thì cô cũng nói, đúng không?
- Đúng vậy! - Tôi nhìn Lim. Cô mỉm cười rụt rè. Tôi chợt hiểu, cô ấy cũng biết rõ bí mật của riêng tôi. Tôi nói nhanh - Hai người biết đấy, tôi chỉ muốn được sống thực. Một đám cưới để che mắt có thể cần thiết cho ai đó. Nhưng không phải là tôi.
- Tôi hiểu, tôi có thể căm ghét cô, khiếp sợ cô, nhưng tôi không bao giờ coi thường cô được - Nguyên chùng giọng - Vì cô luôn sống trung thực, Kat ạ!
- Cảm ơn anh! - Tôi mỉm cười, lái câu chuyện sang hướng khác. Những lời ngợi khen thường làm tôi không mấy dễ chịu - Sau chuyện sáng nay, anh sẽ khó sống ở Red Sun nữa. Anh định sẽ như thế nào?
- Tôi chưa nghĩ gì hết! Có thể tôi phải đi nộp đơn xin việc vào một công ty nào đó, Kat ạ - Nguyên nhún vai, vươn tay nắm tay Lim, đan ngón tay vào nhau - Cô sẽ vào Red Sun xây dựng công ty chuyên về game show và phim truyền hình?
- Còn tuỳ. Nhưng trước mắt, tôi muốn ưu tiên cho tình yêu! - Tôi vui vẻ, chia sẻ chút thông tin với Nguyên và Lim, không phải không tự hào.
Ánh mắt Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên thoáng qua. Lim đờ dại nhìn tôi. Tôi nhún vai, hoàn toàn thoải mái:
- Đó là một cô gái. Nếu hai người muốn hỏi.
- Chúc cô hạnh phúc, Kat nhé! Cô đáng được vậy - Nguyên nhìn tôi trìu mến.
Tôi cảm ơn và đứng dậy, đặt lên bàn khoản tiền thanh toán cho phần ăn của mình rồi tạm biệt họ, bước ra xe.
Thang máy chung cư nhà Hoàng Anh chậm không tưởng tượng nổi. Tôi chạy bộ lên tầng năm. Mồ hôi dấp dính lưng áo. Tim đập thình thịch. Không, trái tim tôi khua rộn vì vui sướng thì đúng hơn. Giờ đây, tôi đã là một người hoàn toàn tự do. Tôi đập cửa khá lâu nhưng không ai ra. Tôi vặn ổ khoá. Cửa mở. Tôi bước vào. Tối om. Tôi đưa tay lần tìm công tắc, bật đèn. Hoàng Anh nằm trên sàn phòng khách, gương mặt tái dại, đôi chân thon xoãi dài thành một đường thẳng hơi kỳ quái. Hoảng sợ, tôi quỳ xuống bên cô ấy, cúi nhìn đôi mắt mở to trừng trừng. Hơi thở vẫn phập phồng trong lồng ngực phảng phất mùi brandy. Tôi vỗ nhẹ lên má Hoàng Anh:
- Hoàng Anh, có chuyện gì thế? You nói cho mình nghe đi nào!
- Không... Chẳng ai thương tôi hết. Chẳng ai cần tôi hết... - Cô ấy thì thào, giọng khản đặc ma quái - Tôi không bao giờ có được thứ tôi muốn ư?
- Hoàng Anh, Hoàng Anh... You nói gì vậy? Tỉnh lại đi, chút thôi! Chẳng phải you muốn Kat lên đây với you sao? You bị ốm ư? Kat đưa you đi nhà thương, ok?
- Để tôi yên... - Hoàng Anh lầm bầm, rồi nhắm mắt, đôi môi khô nứt nẻ dễ sợ.
Tôi rót cốc nước trên bàn, đem lại cho cô. Tôi muốn đỡ Hoàng Anh ngồi dậy để uống nước. Nhưng, đột nhiên cô ấy ngồi chồm dậy, chộp lấy cốc nươc, ném vào góc nhà. Cái cốc vỡ tan. Nước chảy trên bức tường sơn trắng.
- Hoàng Anh, nói đi nào, you muốn gì?
- Tôi thèm được yêu thương... - Đôi môi khô nẻ mấp máy.
Tôi mỉmcười, vòng tay luồn xuống lưng cô ấy. Tôi đỡ nhẹ cô ấy lên sofa. Hoàng Anh oằn người, vùng ra khỏi vòng tay tôi. Cô đứng bật dậy, mái tóc rối tung:
- Tại sao kẻ khác có được tình yêu một cách dễ dàng, còn tôi thì không? Tại sao Nguyên không yêu tôi, mà đi theo con nhãi ranh ấy? Tôi làm bao nhiêu thứ vì Nguyên, màsao anh ấy không bao giờ đoái hoài gì đến tôi?
Tôi khựng lại. Mắt tôi mờ đi. Tai tôi ù đặc. Tôi nghe phải điều gì vậy? Tiến đến sát mặt Hoàng Anh, tôi hỏi rành mạch:
- You yêu anh Nguyên?
Hoàng Anh nhìn tôi mà ánh mắt lạc đi. Đột nhiên, cô gào lên:
- Tôi chỉ yêu tôi thôi! Tôi chỉ tìm đến những người có thể làm cho tôi hạnh phúc, trong chốc lát hay dài lâu. Một khi họ không làm cho tôi hài lòng nữa, tôi phải bỏ đi. Không ai giữ tôi được hết! Tôi cần phải đi tìm...
- You đi tìm gì vậy?
- Tôi phải tìm cách để để có tất cả. Tôi sợ hãi sự bấp bênh lắm. Tôi muốn được an toàn. Tôi sợ nghèo khó. Tôi sợ bị tống cổ ra khỏi nhà giữa đêm mưa bão. Tôi sợ thất nghiệp. Tôi thèm có ai đó giúp đỡ. Chỉ có quyền lực và tiền bạc mới cho tôi điều đó thôi, hiểu không. Tình cảm không thôi thì có nghĩa lý gì ở đây chứ? Ha ha ha...
Đột nhiên, tôi tỉnh ra. Giống như một lớp màn bị lôi tuột xuống, để lộ hết thảy những đường nét thô bạo của sự vật. Tôi hỏi tỉnh táo:
- You cần Nguyên? Anh ta không thuộc về you, nên you giận dữ phát điên?
- Phải. Tôi chỉ cần Nguyên. Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã muốn có anh. Tôi ao ước có được Nguyên. Anh ấy là tất cả những gì mà chưa từng có. Ừ, chỉ có Nguyên mới đủ sức đảm bảo cho tôi có được những gì một cô gái nghèo như tôi ước ao. Tiền bạc. Một ngôi nhà lớn đầy đủ tiện nghi. Những đứa con xinh đẹp. Địa vị xã hội. Tự tôi, tôi cũng đạt được vài thứ bằng sức lực, bằng sự khôn ngoan. Nhưng mà tôi vẫn muốn có được Nguyên. Kat, cô có biết sự đảm bảo lâu dài có nghĩa là gì không?
- Tình yêu thật sự?
- Phải! Tôi yêu Nguyên thật sự. Duy nhất anh ấy.
- Ừ, tôi hiểu rồi - Tôi quay đi.
- Chúng ta là bạn, Kat nhé! - Gương mặt Hoàng Anh tỉnh táo dần dần.
- Ừ! - Miệng tôi đắng ngắt. Tôi đã ngã khuỵu trên sàn từ bao giờ.
Tôi loạng choạng đứng dậy, bước chuệnh choạng ra cửa. Chợt quay lại. Tôi cần biết một điều cuối cùng. Quan trọng khủng khiếp.
- Tôi chỉ muốn biết một điều nhỏ nữa thôi. Có bao giờ Hoàng Anh thương yêu tôi chưa? Thương yêu thật sự ấy?
Hoàng Anh nhìn tôi hồi lâu, rồi lắc đầu nhè nhẹ. Cô nói rõ ràng:
- Tôi sẽ dành dụm và vay mượn để trả nợ tiền mua nhà cho Kat thật sớm...
Cũng như khi đi lên, tôi xuống sân chung cư bằng cầu thang bộ. Mắt tôi như sắp mù loà. Tôi đứng úp mặt vào tường. Một bàn tay tôi co quắp, duỗi ra, rồi run lên bần bật. Một bàn tay vịn cổ, ngăn chận tiếng khóc vỡ ra. Tôi ngoảnh nhìn lên cửa nhà Hoàng Anh một lần cuối. Giống như một ô ngăn kéo mà tôi phải đóng lại, phải vặn chìa khoá. Từng vuông da thịt tôi, từng mạch máu nhỏ dưới da tôi đều như xoắn lại trong cơn đau đớn kinh khiếp.
Tôi ngồi trên thảm, duỗi dài đôi chân mỏi nhừ vì bị nhốt gần ba tiếng sáng nay trong đôi giày cao gót. Một chiếc giày nằm trên bàn kính. Một cái lăn lóc trong góc nhà. Tấm vày soire trắng nằm trên sàn, như một hình nhân héo rũ, vô dụng. Tôi đưa mắt nhìn nó, vô cảm. Các tấm kính cửa sổ trong suốt, nhìn ra khoảng trời buổi chiều trắng tinh, phẳng lặng. Trong căn hộ nơi tôi đang hiện diện, những thứ đồ dùng đều lại nhuốm ánh sáng nhập nhoạng của bóng đêm. Quang cảnh giống một bức tranh siêu thực của Magritte. Mọi thứ đều cực thực. Nhưng khi xếp cạnh nhau, chúng đột nhiên trở nên ma quái không sao chịu được. Gương mặt tôi nhẹ nhõm. Làn lông mi giả trĩu nặng đã được bóc đi. Lớp trang điểm ban sáng tẩy sạch. Tôi trở lại là tôi, không cần che đậy. Luôn là thế. Tôi chỉ thoải mái khi là chính mình.
Bỗng, tôi thèm hút điếu thuốc. Bộc kéo trên cùng có sẵn vài bao thuốc lá loại slim. Cạnh gói thuốc, còn một cái bật lửa hình khẩu súng lục, kích thước và chi tiết hệt như thật, nhìn rất độc đáo. Hoàng Anh tặng nó cho tôi. Thời gian gần đây, cô ấy tập hút. Ban đầu chỉ tò mò và có ý chế nhạo tôi. Nhưng dần dần, khi có chuyện gì bất an phải lo nghĩ, cô ấy lại xin tôi một điếu. Tôi không khuyến khích. Tuy nhiên, từng chút một, những chi tiết ấy như các mũi khâu chậm rãi, nối kết tôi và cô ấy vào nhau, ngày bền chặt hơn. Sự gần gũi khiến tôi hạnh phúc. Lần đầu tiên, tôi hiểu, thế nào là yêu tha thiết một người. Hoàng Anh khiến tôi rung động dữ dội. Cô ấy đẹp khó tin. Mái tóc dày rợp đượm mùi cam chín. Làn da mịn như mặt trong của cánh hoa. Mùi thơm hắc của nếp gấp da thịt ở cổ, dưới cánh tay đầy ám ảnh. Đôi mắt như một cốc mật ong óng ánh hiền dịu, nhưng lắm khi lóe lên những tia sáng dữ dằn, tàn nhẫn...
Ngay lúc Hoàng Anh còn chưa hề biết mảy may sự thật về tôi, tôi đã không sao cưỡng chống sức hút tự nhiên từ cô ấy. Giống như một bóng ma đau khổ, tôi lẽo đẽo bám theo Hoàng Anh, bất kể ngày hay đêm. Cảnh ở trọ tồi tàn của cô ấy khiến tim tôi nhói đau. Ai mà ngờ được một người đẹp như Hoàng Anh phải vất vả đến vậy. Cách cô ấy làm lụng quên thời gian, sống tằn tiện, chắt bóp tiền gửi về quê cách xa hình dung của tôi. Nó gây trong tôi sự cảm mến và xúc động sâu xa. Về sau, mối quan hệ của Hoàng Anh với Peter tôi cũng biết rõ. Tôi đau đớn phát ốm. Thoạt đầu, tôi ngỡ Hoàng Anh yêu Peter thật sự. Yêu như một cô gái trẻ hướng về một người đàn ông. Còn tôi chỉ là một kẻ bất thường, chẳng có chút hy vọng gì. Bỏ về Úc, tôi đi chơi lu bù mong tẩy xóa hình ảnh cô ấy khỏi đầu óc. Vô ích. Tôi quay lại Việt Nam. Quả là một kẻ xu nịnh và toan tính tồi tệ như Peter làm sao giữ được cô gái tuyệt vời ấy chứ. Những đẩy đưa may mắn của số phận, tình cảm thiết tha chân thành tôi dành cho Hoàng Anh rồi cũng có kết quả. Cô để mắt đến tôi. Khi cô ấy đáp trả chuỗi tín hiệu của tôi, thì tình yêu âm thầm dành cho cô ấy bấy lâu nay bùng lên, như một ngọn lửa điên cuồng, cháy bỏng. Nó hoàn toàn không đơn thuần là cảm giác của thân xác. Khi chúng tôi nắm tay đi ra ngoài dạo phố, ngồi trong rạp xem bộ phim mới, hay đơn giản hơn nữa, ở nhà cùng nhau, ngồi tựa vào lưng nhau trong những buổi chiều nhìn ra hoàng hôn đỏ rực, tim tôi luôn đập mạnh. Những buổi tối cô ấy đi làm hay đi học về muộn, tôi thích mua sẵn ngoài tiệm vài món thật ngon, cất trong lò vi ba, đợi cô ấy về ăn cùng. Biết nói thế nào nhỉ, tôi thích tin rằng chúng tôi không chỉ đói bụng thèm ăn, mà còn thèm sự hiện diện của nhau nữa. Có nhiều đêm, tôi chống tay, ngắm nhìn cô say ngủ. Quấn chặt những lọn tóc dài của cô ấy vào tay, tôi tự nhủ mối nối không bao giờ đứt. Ai biết vẻ ngoài tôi mạnh mẽ và kiêu hãnh chẳng qua chỉ để che giấu bên trong yếu ớt và cô độc? Ai biết tôi thèm khát được thương yêu, được chấp nhận và thấu hiểu? Bất cứ thứ gì Hoàng Anh muốn, tôi đều chia sẻ tức khắc, không đắn đo. Tiền bạc, xe cộ, quần áo... Suy cho cùng, chúng chẳng là gì so với sự tin cậy Hoàng Anh gửi tôi. Cô ấy đã trao tặng cho tôi cảm xúc đẹp nhất, là tình yêu. Kể từ ngày Hoàng Anh bước vào không gian sống của tôi, mọi thứ ủ dột vô hồn lâu nay bỗng sáng bừng lên, sinh động lạ thường. Đầy mê say và hạn phúc, tôi chẳng cần, chẳng muốn gì hơn. Tôi chỉ biết tôi thiết tha ghì giữ từng giây từng phút được ở bên cô ấy.
Tôi dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn. Vết băng khuỷu tay hơi xộc xệch. Hôm qua, sau khi họp lần cuối với gia đình về đám cưới, tôi về thẳng nhà. Hoàng Anh đã dọn về căn hộ ở riêng. Tôi lại cô độc. Một cách hờ hững, tôi lấy con dao nhọn trang trí rạch một đường dài trên bắp tay. Máu tuôn thành dòng, chầm chậm. Tôi mở nước đầy bồn tắm, ngâm người. Chẳng đau đớn chút nào. Cho đến khi tôi bắt đầu chóng mặt, gần như sắp ngủ thiếp đi, ý nghĩ về Hoàng Anh cựa quậy trong óc. Tôi loạng choạng ngồi dậy, tự băng bó. Bao nhiêu cú điện thoại gọi cho cô ấy, đều không đáp máy. Tôi bò vào giường, lặng lẽ khóc. Tuy vậy ở nhà thờ sáng nay, điện thoại Hoàng Anh đến thật đúng lúc. Tôi quyết định sẽ nói hết, sẽ từ chối thẳng thừng. Vì Hoàng Anh muốn tôi làm thế. Nhưng Nguyên đã cất tiếng trước tôi. Bữa tiệc cưới tối dẹp bỏ. Nguyên biến mất trong sự ngỡ ngàng, hoảng hốt và cả tức giận của những người lớn tuổi. Nhiều ánh mắt không biết rõ chuyện ném về tôi ánh nhìn thương xót. Nhưng tôi chẳng quan tâm nữa. Thở phào nhẹ nhõm, tôi nghênh mặt bước thẳng ra xe. Rốt cuộc thì tôi đã thoát khỏi cuộc hôn nhân lố bịch kia. Bằng cách nào không hề quan trọng.
Ô ngăn kéo dưới cùng gần như bỏ trống. Chỉ có cái áo ngủ và một quyển sổ ghi chép kiểu của trẻ con, có chìa khoá nhỏ xíu mà Hoàng Anh để quên, không mang đi khi chuyển về nhà mới. Tôi cầm chiếc áo áp lên mặt. Mùi hơi người còn phảng phất trước khi bị mùi gỗ lấn át. Ruột gan tôi cồn cào. Sự nhớ nhung. Cảm giác vui mừng. Nỗi thèm khát. Tất cả pha trộn lại, gợi hưng phấn đặc biệt. Tôi điện thoại cho Hoàng Anh. Đúng khi tôi vừa mở máy, thì có cuộc gọi đến. Nguyên mời tôi đi ăn tối.
Quán ăn ngay dưới chân cao ốc nơi có Red Sun. Vỉa hèlộng gió. Nguyên không đi một mình. Ngồi sát bên cạnh anh, còn có Lim. Cô bạn nhỏ mặc cái áo pull giản dị, với chiếc mũ đội ngược, quay vành ra sau. Trông Lim giống hệt chú nhóc. Tôi bắt tay cả hai. Bàn tay Nguyên khô và ấm. Nắm tay tôi, những ngón tay Lim run nhẹ. Tôi nhìn mắt trong veo của cô bạn ấu thơ. Tia sáng rụt rè, thoáng chút hối lỗi. Tâm trạng tôivui vẻ. Bao nhiêu căm ghét, khó chịu, khinh khi tích tụ xưa nay tan biến. Mối dây nối tôi và Nguyên đã cắt đứt. Lúc lái xe đến chỗ hẹn, tôi nhận được một tin nhắn của Hoàng Anh. Cô muốn gặp tôi, càng sớm càng tốt. Ý nghĩ chốc lát nữa thôi, tôi sẽ gặp người thương yêu khiến tâm trạng tôi tốt lên chưa từng thấy. Tôi muốn những người chung quanh cũng tươi vui, hệt như tôi vậy. Tôi gọi đĩa mì nhỏ, và một cốc cappuchino. Uống hết chỗ cà phê một cách khoan khoái, tôi nói, thoáng đùa cợt:
- Lẽ ra giờ này, tôi và anh đang ở khách sạn tiếp đón khách. Và Lim thì đang ngồi ăn tiệc sáu sao, chứ không phải là một miếng pizza nhiều rau thế kia.
- Kat, cô không giận tôi chứ? - Nguyên nhìn thẳng mặt tôi.
- Không, trái lại.
- Nếu sáng nay tôi không nói lời từ chối, thì cô cũng nói, đúng không?
- Đúng vậy! - Tôi nhìn Lim. Cô mỉm cười rụt rè. Tôi chợt hiểu, cô ấy cũng biết rõ bí mật của riêng tôi. Tôi nói nhanh - Hai người biết đấy, tôi chỉ muốn được sống thực. Một đám cưới để che mắt có thể cần thiết cho ai đó. Nhưng không phải là tôi.
- Tôi hiểu, tôi có thể căm ghét cô, khiếp sợ cô, nhưng tôi không bao giờ coi thường cô được - Nguyên chùng giọng - Vì cô luôn sống trung thực, Kat ạ!
- Cảm ơn anh! - Tôi mỉm cười, lái câu chuyện sang hướng khác. Những lời ngợi khen thường làm tôi không mấy dễ chịu - Sau chuyện sáng nay, anh sẽ khó sống ở Red Sun nữa. Anh định sẽ như thế nào?
- Tôi chưa nghĩ gì hết! Có thể tôi phải đi nộp đơn xin việc vào một công ty nào đó, Kat ạ - Nguyên nhún vai, vươn tay nắm tay Lim, đan ngón tay vào nhau - Cô sẽ vào Red Sun xây dựng công ty chuyên về game show và phim truyền hình?
- Còn tuỳ. Nhưng trước mắt, tôi muốn ưu tiên cho tình yêu! - Tôi vui vẻ, chia sẻ chút thông tin với Nguyên và Lim, không phải không tự hào.
Ánh mắt Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên thoáng qua. Lim đờ dại nhìn tôi. Tôi nhún vai, hoàn toàn thoải mái:
- Đó là một cô gái. Nếu hai người muốn hỏi.
- Chúc cô hạnh phúc, Kat nhé! Cô đáng được vậy - Nguyên nhìn tôi trìu mến.
Tôi cảm ơn và đứng dậy, đặt lên bàn khoản tiền thanh toán cho phần ăn của mình rồi tạm biệt họ, bước ra xe.
Thang máy chung cư nhà Hoàng Anh chậm không tưởng tượng nổi. Tôi chạy bộ lên tầng năm. Mồ hôi dấp dính lưng áo. Tim đập thình thịch. Không, trái tim tôi khua rộn vì vui sướng thì đúng hơn. Giờ đây, tôi đã là một người hoàn toàn tự do. Tôi đập cửa khá lâu nhưng không ai ra. Tôi vặn ổ khoá. Cửa mở. Tôi bước vào. Tối om. Tôi đưa tay lần tìm công tắc, bật đèn. Hoàng Anh nằm trên sàn phòng khách, gương mặt tái dại, đôi chân thon xoãi dài thành một đường thẳng hơi kỳ quái. Hoảng sợ, tôi quỳ xuống bên cô ấy, cúi nhìn đôi mắt mở to trừng trừng. Hơi thở vẫn phập phồng trong lồng ngực phảng phất mùi brandy. Tôi vỗ nhẹ lên má Hoàng Anh:
- Hoàng Anh, có chuyện gì thế? You nói cho mình nghe đi nào!
- Không... Chẳng ai thương tôi hết. Chẳng ai cần tôi hết... - Cô ấy thì thào, giọng khản đặc ma quái - Tôi không bao giờ có được thứ tôi muốn ư?
- Hoàng Anh, Hoàng Anh... You nói gì vậy? Tỉnh lại đi, chút thôi! Chẳng phải you muốn Kat lên đây với you sao? You bị ốm ư? Kat đưa you đi nhà thương, ok?
- Để tôi yên... - Hoàng Anh lầm bầm, rồi nhắm mắt, đôi môi khô nứt nẻ dễ sợ.
Tôi rót cốc nước trên bàn, đem lại cho cô. Tôi muốn đỡ Hoàng Anh ngồi dậy để uống nước. Nhưng, đột nhiên cô ấy ngồi chồm dậy, chộp lấy cốc nươc, ném vào góc nhà. Cái cốc vỡ tan. Nước chảy trên bức tường sơn trắng.
- Hoàng Anh, nói đi nào, you muốn gì?
- Tôi thèm được yêu thương... - Đôi môi khô nẻ mấp máy.
Tôi mỉmcười, vòng tay luồn xuống lưng cô ấy. Tôi đỡ nhẹ cô ấy lên sofa. Hoàng Anh oằn người, vùng ra khỏi vòng tay tôi. Cô đứng bật dậy, mái tóc rối tung:
- Tại sao kẻ khác có được tình yêu một cách dễ dàng, còn tôi thì không? Tại sao Nguyên không yêu tôi, mà đi theo con nhãi ranh ấy? Tôi làm bao nhiêu thứ vì Nguyên, màsao anh ấy không bao giờ đoái hoài gì đến tôi?
Tôi khựng lại. Mắt tôi mờ đi. Tai tôi ù đặc. Tôi nghe phải điều gì vậy? Tiến đến sát mặt Hoàng Anh, tôi hỏi rành mạch:
- You yêu anh Nguyên?
Hoàng Anh nhìn tôi mà ánh mắt lạc đi. Đột nhiên, cô gào lên:
- Tôi chỉ yêu tôi thôi! Tôi chỉ tìm đến những người có thể làm cho tôi hạnh phúc, trong chốc lát hay dài lâu. Một khi họ không làm cho tôi hài lòng nữa, tôi phải bỏ đi. Không ai giữ tôi được hết! Tôi cần phải đi tìm...
- You đi tìm gì vậy?
- Tôi phải tìm cách để để có tất cả. Tôi sợ hãi sự bấp bênh lắm. Tôi muốn được an toàn. Tôi sợ nghèo khó. Tôi sợ bị tống cổ ra khỏi nhà giữa đêm mưa bão. Tôi sợ thất nghiệp. Tôi thèm có ai đó giúp đỡ. Chỉ có quyền lực và tiền bạc mới cho tôi điều đó thôi, hiểu không. Tình cảm không thôi thì có nghĩa lý gì ở đây chứ? Ha ha ha...
Đột nhiên, tôi tỉnh ra. Giống như một lớp màn bị lôi tuột xuống, để lộ hết thảy những đường nét thô bạo của sự vật. Tôi hỏi tỉnh táo:
- You cần Nguyên? Anh ta không thuộc về you, nên you giận dữ phát điên?
- Phải. Tôi chỉ cần Nguyên. Ngay lần gặp đầu tiên, tôi đã muốn có anh. Tôi ao ước có được Nguyên. Anh ấy là tất cả những gì mà chưa từng có. Ừ, chỉ có Nguyên mới đủ sức đảm bảo cho tôi có được những gì một cô gái nghèo như tôi ước ao. Tiền bạc. Một ngôi nhà lớn đầy đủ tiện nghi. Những đứa con xinh đẹp. Địa vị xã hội. Tự tôi, tôi cũng đạt được vài thứ bằng sức lực, bằng sự khôn ngoan. Nhưng mà tôi vẫn muốn có được Nguyên. Kat, cô có biết sự đảm bảo lâu dài có nghĩa là gì không?
- Tình yêu thật sự?
- Phải! Tôi yêu Nguyên thật sự. Duy nhất anh ấy.
- Ừ, tôi hiểu rồi - Tôi quay đi.
- Chúng ta là bạn, Kat nhé! - Gương mặt Hoàng Anh tỉnh táo dần dần.
- Ừ! - Miệng tôi đắng ngắt. Tôi đã ngã khuỵu trên sàn từ bao giờ.
Tôi loạng choạng đứng dậy, bước chuệnh choạng ra cửa. Chợt quay lại. Tôi cần biết một điều cuối cùng. Quan trọng khủng khiếp.
- Tôi chỉ muốn biết một điều nhỏ nữa thôi. Có bao giờ Hoàng Anh thương yêu tôi chưa? Thương yêu thật sự ấy?
Hoàng Anh nhìn tôi hồi lâu, rồi lắc đầu nhè nhẹ. Cô nói rõ ràng:
- Tôi sẽ dành dụm và vay mượn để trả nợ tiền mua nhà cho Kat thật sớm...
Cũng như khi đi lên, tôi xuống sân chung cư bằng cầu thang bộ. Mắt tôi như sắp mù loà. Tôi đứng úp mặt vào tường. Một bàn tay tôi co quắp, duỗi ra, rồi run lên bần bật. Một bàn tay vịn cổ, ngăn chận tiếng khóc vỡ ra. Tôi ngoảnh nhìn lên cửa nhà Hoàng Anh một lần cuối. Giống như một ô ngăn kéo mà tôi phải đóng lại, phải vặn chìa khoá. Từng vuông da thịt tôi, từng mạch máu nhỏ dưới da tôi đều như xoắn lại trong cơn đau đớn kinh khiếp.
Bình luận facebook