Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
a-17.txt
Chương 17: Trăng sáng cố hương
Từng chút, từng chút một, những việc anh làm đều tác động đến cuộc sống của cô.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Châu Sinh Thần đều không hề thay đổi, không bao giờ nói những lời tình cảm nhưng lại khiến cô hiểu được rằng anh quan tâm đến cô.
Những ngày sau đó, Châu Sinh Thần lại bận rộn như trước. Đến trước ngày mừng thọ chín mươi của bà ngoại anh mới nghỉ ngơi một chút, quay về căn nhà họ sống. Vẫn chưa kịp thay quần áo, dường như Thời Nghi nghĩ ra điều gì đó: “Anh mệt không?”
“Cũng không quá mệt.”
“Chúng ta đi tàng thư lâu được không?”
“Tàng thư lâu?”
“Vâng.” Thời Nghi đứng dậy khỏi sofa. “Còn nữa... có thể nhờ người chuẩn bị bút lông, không cần nghiên mực, loại thùng gỗ nhỏ nhỏ đựng mực là được rồi.”
Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, liền sai người đi chuẩn bị.
Hai người thay quần áo đi tới tàng thư lâu. Ở đây ngày thường không có người đến, giờ đây chỉ có họ, mọi thứ mà Thời Nghi muốn đã được chuẩn bị xong, đặt cạnh giá sách. Cô bước tới, đặt lên tay vịn của thang gác, nhìn vào khe hở giữa các giá sách và những bức tường treo đầy tranh chữ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Châu Sinh Thần cũng không làm phiền cô, anh bước đến, tiện tay cầm lên một cuốn sách gần nhất trên giá, mở ra một trang.
Anh xem sách, tựa đang chìm vào không gian nơi đây.
Tầm mắt của Thời Nghi chuyển từ bức tường và những giá sách sang anh, áo sơ mi trắng, quần dài xanh da trời, đeo kính màu bạc, áo khoác ngoài được anh vắt lên cầu thang gỗ cạnh giá sách.
Đã sắp hoàng hôn, nến trong phòng được thắp sáng.
Những vệt nắng còn sót lại bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của ngọn nến, cả anh, trong mắt của cô hệt như một bức tranh thủy mặc. Đường nét phong cảnh mờ nhạt, bóng người lại được đầu bút lông tô đậm dần lên… Thời Nghi bước đến, giơ tay ôm eo Châu Sinh Thần, áp mặt vào lưng anh.
Tay anh nắm lấy tay cô: “Đã nghĩ ra muốn viết thế nào chưa?”
“Vâng.”
“Tàng thư lâu này đã có hơn trăm năm rồi.” Anh cười. “Em là người đầu tiên muốn lưu lại nét chữ của mình trên tường đấy.”
“Làm sao anh biết em muốn viết lên tường?”
Anh không đáp.
Được rồi, ý đồ của cô đã rất rõ ràng.
Nơi này quả thực một hạt bụi cũng không có, cô lại muốn vẽ lên tường. Thời Nghi lấy bút đã được chuẩn bị sẵn, đứng trên thang gỗ, từng câu từng chữ, chép lại bài Thượng Lâm Phú mà cô đã thuộc lòng. Chiếc thùng nhỏ đựng mực treo ở góc thang dao động nhẹ nhàng theo mỗi cử động của cô.
Cô viết rất tập trung, Châu Sinh Thần cũng yên lặng đứng xem cô viết.
Từng dòng từng dòng rất trôi chảy, chỉ dừng lại ở một câu.
“Quên mất rồi à?” Châu Sinh Thần dường như rất vui vẻ, dịu dàng hỏi cô.
Cô mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh.
Anh cười: “Nửa sau câu đó là: Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.”
Cô sững người lại một giây, thật quá trùng hợp, trong lòng ngơ ngẩn khó bình tâm lại mà viết tiếp. Cô bước xuống thang, bỏ bút lông lại trên giá.
“Sao lại không viết nữa?” Châu Sinh Thần dựa vào một bên cửa sổ, nhìn ra sắc đêm bên ngoài.
Bất giác trời đã tối hẳn, từ đây có thể nhìn thấy tòa dinh thự phía xa, đèn đóm sáng rực, bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ đại thọ của bà ngoại. Nhà họ Châu Sinh rất xem trọng chuyện này nên đã chuẩn bị xong từ rất sớm, tối nay bắt đầu chơi bài thâu đêm và một vài trò chơi cũ.
Ba ngày ba đêm, ngày mai là tiệc chính mừng thọ.
Tàng thư lâu mặc dù nằm ở vị trí khá khuất nhưng vẫn có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh từ xa vọng lại.
Châu Sinh Thần đang nghĩ có nên cho người mang thức ăn tới hay không, Thời Nghi đã lẳng lặng thổi tắt tất cả nến, bước lại gần. Tay cô từ eo vuốt dần lên ngực rồi dừng lại ở cúc áo thứ hai của anh.
Lòng bàn tay rất ấm, người của cô cũng hơi nóng, đứng áp vào anh.
Môi cô khẽ chạm vào da anh.
Cô muốn anh.
“Thời Nghi?”
“Vâng.” Cô cắn khẽ vào xương quai xanh của anh, hệt như một con mèo nhỏ.
Châu Sinh Thần tiện tay đóng cửa sổ lại, ôm lấy cô, để cô dựa vào anh: “Ở đây hơi lạnh.”
“Vâng.” Cô rút vạt áo của Châu Sinh Thần, luồn vào trong áo anh.
Thật sự là lạnh, là tay cô lạnh, hay người anh nóng.
Sợ làm Thời Nghi lạnh, anh chỉ đặt tay lên áo ngoài, chạm vào ngực cô. Rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Xung quanh yên lặng, tối thẫm.
Cửa sổ đã đóng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt và đường nét gương mặt của anh.
Cô khe khẽ thở, cảm thấy tay của anh qua lớp áo, lưu luyến mãi trên cơ thể mình.
Đầu tiên là cô chủ động, về sau anh hoàn toàn không chịu sự điều khiển của cô. Châu Sinh Thần vừa cởi quần áo của Thời Nghi, vừa tập trung nghe động tĩnh trong tàng thư lâu. Quần áo của cô cởi ra quá nửa, anh lại lấy áo của mình lót dưới người cô, hai người hòa làm một. Thời Nghi cắn môi, nhắm mắt, tựa lưng vào cửa sổ, ôm lấy anh.
Chóp mũi của anh cọ vào cằm cô, rồi đến xương quai xanh.
Cánh tay ôm lấy cô, khiến cho áo của cô không rơi xuống hết.
Cô và anh hôn nhau, rồi lại tách ra.
Những âm thanh ồn ào, đều ở bên kia lớp cửa kính cửa sổ.
“Đời người như mộng, vui được là bao?” Giọng của anh vang lên bên tai cô. “Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu…”
Cô bủn rủn, nép vào người anh, dịu dàng hôn anh.
Ngay ở đây, ngay lúc này đây, người mà cô hết lòng yêu chính là anh, người trước mắt cô đây.
…
Hai người chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu. Châu Sinh Thần vắt chiếc áo nhàu nhĩ trên cánh tay, không có biểu lộ nào khác, dường như vừa rồi chỉ ở trên lầu đọc sách mà thôi… Nhưng nến tắt lâu như vậy, người dưới lầu chẳng lẽ lại không biết họ làm gì hay sao, nhưng cũng như anh, tất cả giữ một vẻ mặt hết sức bình thản.
Chỉ có Thời Nghi, ánh mắt vẫn còn ướt, sáng lấp lánh.
Châu Sinh Thần đưa cô đến sòng bạc tư nhân hoạt động không kể ngày đêm. Bước vào dãy hành lang gấp khúc đều là thơ từ rồng bay phượng múa, Thời Nghi nhận ra có không ít những “thơ ca gió trăng” mà anh thích, không khỏi bật cười.
Tất nhiên Châu Sinh Thần nhận ra cô nhìn thấy cái gì, khẽ cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cô.
Hai người tiến sâu vào trong. Cả không gian rộng lớn đều có rèm che chia thành từng khu, bốn phía đều có bàn đánh bạc. Có tiếng kêu thét, tiếng đặt tiền, còn cả vô số tiếng những con xúc xắc lăn lên xuống trong đĩa sứ Thanh Hoa.
Dưới những tấm mành che, thấp thoáng toàn là người.
Đến mừng thọ sớm đều là bạn bè bằng hữu họ hàng nội ngoại, mọi người đều biết chẳng bao lâu nữa Châu Sinh Thần sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh, đến chào hỏi đều có phẩn kính trọng. Châu Sinh Thần đi ngang qua, Thời Nghi cũng đi cạnh anh, ngó nghiêng cảnh tượng chưa bao giờ nhìn thấy này.
Cũng chẳng trách Châu Văn Xuyên cứ nhắm tới vị trí này, vốn là cậu hai nhà họ Châu Sinh, điều anh ta thiếu không phải là tiền tài, mà là… một thân phận như thế này, được nể trọng như thế này.
Châu Sinh Thần lướt qua một vòng rồi cùng cô trở về phòng mình.
Thời Nghi thực sự đã thấm mệt, nằm bò trên giường cạnh cửa sổ, lười biếng nhìn anh thay đồ. Anh quay lưng về phía cô, có thể thấy lờ mờ trên lưng hai vết cào dài, là vết tích của cô, Thời Nghi thoáng đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt cô áp vào tấm thảm lông cáo, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng thiêm thiếp.
Trên bụng bỗng ấm áp, anh quàng tay qua ôm lấy cô, cúi xuống nhìn: “Em buồn ngủ à?”
“Vâng.”
Cô bỗng nhớ ra chữ trên tường vẫn chưa chép xong, vừa hay dừng ở đúng câu đó, không hiểu sao lòng lại thấy không yên. Châu Sinh Thần nhận ra, cô bèn đem chuyện đó nói với anh, anh cũng không bận lòng: "Đợi đến tối mai, anh sẽ đưa em đến đó."
“Được ạ…”
“Thời Nghi?” Anh như đang suy nghĩ điều gì đó. “Em có muốn có con không?”
“Muốn ạ.” Có một đứa con của anh, chắc cô sẽ ôm nó cả ngày không nỡ đặt xuống.
Châu Sinh Thần trầm ngâm một lúc: “Em muốn có mấy đứa?”
“Dạ? Việc này…”
“Em muốn có con trai hay con gái?” Anh tiếp tục hỏi.
“Việc này có thể chọn lựa được sao…”
“Có chứ, nếu có yêu cầu đặc biệt.” Châu Sinh Thần cười. “Ví dụ như thích sinh đôi, sinh ba? Giới tính của con? Việc này đều có thể thực hiện được.”
“Thật sao?”
Anh cười, không nói gì.
“Khoa học thật vĩ đại…” Cô bắt đầu không mở nổi mắt ra được nữa.
Anh giúp cô cởi quần dài và đắp chăn cho cô.
Thời Nghi lại duỗi người thiêm thiếp ngủ, cảm thấy tay của anh dưới tấm chăn, lần từ bụng cô xuống đùi, bắp chân, rồi đến gót chân, bàn chân. Cô thấy hơi buồn nhưng cũng không tránh ra, anh thả lỏng, nằm xuống cạnh cô.
Cánh tay đặt trên người cô, khẽ vuốt ve chầm chậm.
Cô đang buổn ngủ, lại bị anh trêu chọc có chút khó chịu, khẽ cựa mình: "Em buồn ngủ rồi..."
"Ngủ thôi."
"... Anh cứ thế, em không ngủ nổi."
Anh thấp giọng nói: "Đợi đến lúc em ngủ say, anh sẽ lại trêu em."
...
Cô bị anh quấy, lại cùng anh thêm một lần nữa.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa.
Mưa rất to, đập vào cửa sổ.
Thời Nghi bị thức giấc, phát hiện ra trên người họ chỉ có một tấm chăn mỏng nên hơi lạnh. Cô đưa tay sờ lên lưng anh, áo đắp lên, nhưng vẫn để lộ một khoảng lưng trần. Có lẽ do trước khi ngủ anh sợ cô bị lạnh nên đã nhường gần như tất cả chăn đắp cho cô, để mình thiếu chăn, lại lười không lên giường, vì thế kéo áo đắp.
Nhiều lúc, anh thật sự là một người không quá cẩn thận, ngược lại hơi có chút tùy tiện.
Người lạnh thế này cơ mà, lẽ nào lại không cảm thấy rét?
Thời Nghi nhẹ nhàng ủ ấm cho anh, khẽ gọi tên anh.
Anh mơ màng trả lời, rồi dường như đã tỉnh táo hơn một chút, mới hỏi lại cô: "Em bị lạnh nên tỉnh à?"
"Vâng."
"Lúc nãy thấy em ngủ nên cũng không gọi em dậy." Châu Sinh Thần nhìn thấy mình đang ở dưới giường, bế cô lên, kéo áo cho cô, rồi lại ôm vào lòng, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay ấm nóng của Thời Nghi quàng qua tấm lưng lạnh ngắt của anh, khe khẽ vuốt nhẹ.
Rồi cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tiệc mừng thọ được tổ chức vào tối hôm đó, bà ngoại đã đến biệt thự.
Bà ngoại rất thích nghe kịch, lầu nghe kịch trong biệt thự rất lâu chưa dùng đến đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đèn sáng rực rỡ khắp nơi.
Lúc họ đến, lầu nghe kịch cũng đã ngồi kín chỗ. Đại sảnh lầu một cứ ba người một bàn, phân thành ba mươi tư bàn, ngẩng đầu lên nhìn có thể nhìn thấy cả rèm cửa lầu hai và lầu ba, mờ mờ ảo ảo.
Cảnh tượng thế này rất giống với Trung Quốc thời xưa.
Những người đang ngồi bất kể già trẻ, nam giới đều ăn vận kiểu Trung Quốc, nữ giới mặc sườn xám. Lầu một phần lớn vai vế đều nhỏ hơn Châu Sinh Thần, tất cả đứng dậy chào, Châu Sinh Thần chỉ khẽ gật đầu cười nhưng không dừng bước.
Thời Nghi rất bất ngờ khi nhìn thấy Đỗ Phong và người nữa đang ngồi ở một góc của đại sảnh.
Châu Sinh Thần nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên của cô, cũng nhìn về hướng đó: "Họ phải luôn giám sát Châu Văn Xuyên, một bước cũng không rời."
Thời Nghi có chút phân vân, hỏi anh: "Thân phận thật sự của Đỗ Phong, anh đã biết từ trước rồi phải không?"
Anh gật đầu: "Từ khi anh ta xuất hiện bên cạnh bạn em, anh đã biết rồi."
"Châu Văn Xuyên..." Cô muốn hỏi rằng anh ta muốn làm gì.
Anh hiểu ra vấn đề, giải thích đơn giản với cô: "Trước khi tuyên án chính thức, anh sẽ sắp xếp cho nó một lối thoát an toàn, nhưng không thể rời khỏi đây, bằng không thì không ai cứu được nó nữa. Như thế này, đối với nó, với tất cả mọi người đều là kết cục tốt nhất rổi."
Hai người bước lên cầu thang lầu hai.
Lầu hai được sắp xếp cho các bậc cao niên, anh và cô dừng bước, khẽ chào hỏi mọi người. Những vị này lúc cô đến dinh thự lần đầu tiên đã từng gặp, nhưng địa vị lúc đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau nữa.
Phía dưới giờ đây thật sự rất náo nhiệt, khác hẳn với sự yên tĩnh trên lầu ba.
Trong không gian rộng lớn, ngoài cô gái dâng trà tiếp nước chỉ có lác đác vài ba người, đều là những người trạc tuổi Châu Sinh Thần.
Thậm chí một việc lớn như thế này chú của Châu Sinh Thần cũng không xuất hiện.
Nhà họ Châu Sinh, lúc chuyển giao lại toàn bộ gia nghiệp đều hết sức kín tiếng, người tiền nhiệm cũng rút lui nhanh đến không ngờ.
Thời Nghi không biết Châu Sinh Thần làm thế nào tiếp nhận nhà họ Châu Sinh từ tay người chú đã nắm quyền lực nhiều năm trong toàn bộ mối quan hệ rắc rối này... Nhưng cô nghĩ, anh sinh ra đã được mang họ Châu Sinh, đến năm ba mươi tuổi chưa gặp phải bất kì "sự cố bất ngờ" nào, cũng đủ để nói rằng anh chính là một người thừa kế phù hợp.
Bà ngoại đã ngồi vào chỗ của mình sau tấm rèm che, đợi xem kịch.
Ngồi cạnh bà là mẹ Châu Sinh Thần và Đồng Giai Nhân, hai người đang cười khẽ và nói chuyện rất sôi nổi với bà. Trong không khí vui vẻ như thế này, hoàn toàn không thể nhận ra rằng Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên đã không còn quan hệ gì nữa.
Nhìn cảnh này, dường như Đồng Giai Nhân vẫn tỏ ra là một người cháu dâu hiền lành hiểu chuyện và rất được bà yêu quý.
Lúc họ đến, những cô gái tới châm trà đều cất tiếng chào cậu cả.
Bà ngoại nghe thấy bèn quay đầu lại, từ sau tấm màn đưa tay ra vẫy Thời Nghi: "Thời Nghi à, lại đây."
Châu Sinh Thần khẽ cười, ra hiệu cho cô bước tới.
Thời Nghi vén tấm màn, tới ngồi trước mặt bà.
"Chị tới đây ngồi đi." Đồng Giai Nhân xoa cái bụng đang nhô lên của mình, khẽ nói. "Ở đây không khí không tốt lắm, em muốn ra ngoài một chút." Cô vừa nói, vừa cười đứng dậy.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu sau ngày hôm nay, Đồng Giai Nhân và Nhà họ Châu Sinh sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Thời Nghi ngồi sau tấm rèm che, chỉ kịp nhìn thấy một cô gái đỡ Đồng Giai Nhân, bước ngang qua Châu Văn Xuyên, ánh mắt họ thậm chí còn không giao nhau...
Những người sau tấm rèm, từng cử chỉ hành động, điệu bộ từng nét cười đều như đang đóng một vở kịch hoàn hảo. Rất hòa hợp, hệt như chưa bao giờ lục đục tranh giành một mất một còn, tựa như Văn Hạnh chỉ đi xa chữa bệnh, không kịp về mừng thọ; tựa như Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên vẫn là một cặp vợ chồng hòa thuận...
Điều đặc biệt duy nhất là, bên cạnh Châu Văn Xuyên còn có hai người nữa, nhìn có vẻ như là hai người tùy tùng của cậu hai, rõ ràng là hạn chế sự tự do của anh ta. Để bà ngoại không biết chuyện, Châu Văn Xuyên buộc phải xuất hiện, có lẽ đây cũng là lần cuối anh ta xuất hiện vì được yêu cầu.
Thời Nghi bần thần một lúc, lát sau nhận ra Tiểu Nhân đã yên vị trước mặt Châu Sinh Thần.
Cậu chậm rãi cầm một quân cờ trắng lên, kẹp giữa hai ngón tay, Tiểu Nhân khẽ gọi một tiếng anh cả, anh cười.
"Ngồi xuống đây, Thời Nghi."
Bà ngoại nắm khẽ lấy tay cô, khiến cho cô tập trung trở lại.
Cô lắc đầu: "Không cần đâu ạ, thế này được rồi." Cô quỳ một chân xuống để nói chuyện thoải mái với bà ngoại, bà cười khẽ nói: "Cháu và Văn Hạnh rất giống nhau, lúc nói chuyện với bà đều thích ngồi trước mặt bà." Bà nói, còn vỗ vỗ nhẹ vào xương bánh chè. "Lúc nó còn nhỏ, còn thích nằm đây..."
Thời Nghi cũng cười khẽ, "vâng" một tiếng.
Dưới lầu cũng dần dần yên tình, vở kịch đã mở màn.
Thời Nghi nghe không hiểu lắm, cảm thấy rất mới mẻ, vở kịch này tiết tấu giai điệu đều rất hay. Bà ngoại rất thích thú, nghe đến mê mẩn, liên tục khen ngợi.
Cô cũng hưởng ứng, thỉnh thoảng lại nhìn Châu Sinh Thần phía sau tấm rèm.
Anh khẽ cười, nhìn Tiểu Nhân.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Cũng giống như cái nhìn trìu mến mà anh dành cho Văn Hạnh.
Vở kịch đã kết thúc, bà ngoại tán dương không ngớt.
Cô khẽ thở dài, cảm thấy chân đã bắt đầu tê.
"Nhìn cháu kìa, toàn nhìn ra ngoài thôi." Bà ngoại cười, nói. "Ở cạnh bà già này xem trọn cả vở kịch, thật sự là đã làm khó cháu rồi, ra ngoài đi dạo thôi." Bà ngoại vỗ nhẹ vào tay cô, nhìn xuống chuỗi vòng mười tám hạt trên cổ tay cô, sau khi sững lại một lúc, lại khẽ thở dài: "Dòng chính nhà họ Châu Sinh, cháu mới xứng với vị trí của cháu dâu trưởng, tốt quá rồi... tốt quá rồi..."
Dường như bà ngoại đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Câu nói vừa rồi, cô nghe không hiểu lắm.
Đang muốn suy nghĩ thêm thì mẹ Châu Sinh Thần đã chạm vào tay cô: "Thời Nghi, bà ngoại muốn đi nghỉ rồi."
Giọng bà rất bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng.
Cô gật đầu: "Dạ."
Cô đứng dậy, vì chân hơi tê nên đứng sau tấm màn nghỉ vài giây.
"Mẹ..." Châu Văn Xuyên bước ra ngoài tấm rèm, khẽ nói, "con muốn nói với bà ngoại mấy câu."
Dường như mẹ anh cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Không gian ở đây hoàn toàn không lớn, dùng để xem kịch nên chỉ có thể đặt được bốn chiếc ghế gỗ. Châu Văn Xuyên vén màn bước vào, hai người đi cùng vẫn ở lại, đứng đợi phía bên ngoài tấm rèm, thật sự là một tấc cũng không rời...
Thời Nghi muốn tránh Châu Văn Xuyên nên đứng dậy vén màn lên.
Trong khoảnh khắc đó, cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Châu Sinh Thần lập tức đứng dậy nhưng rồi khựng lại.
Anh nhìn thấy một con dao sáng loáng phía sau lưng Thời Nghi.
Châu Văn Xuyên đã bị tước súng từ lâu, làm sao có con dao này trong tay? Anh thực sự không còn thời gian để suy nghĩ.
Châu Văn Xuyên cười khẽ, nói vào tai cô: "Chị dâu."
Thời Nghi cứng người.
Hai người đứng quá gần.
Cô có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch, cũng như tiếng thở gấp gáp của Châu Văn Xuyên...
Mẹ của họ đứng quay lưng lại, nhanh chóng nhận ra sự lạ, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Tiểu Xuyên..."
Châu Văn Xuyên cầm dao tiến lên một bước, dùng khẩu hình nói với mẹ: "Con bây giờ sẽ là đứa con trai duy nhất của mẹ."
Châu Văn Xuyên khẽ cười, mẹ Châu Sinh Thần khẽ nhíu mày: "Con không thể..."
"Con có thể."
"Tiểu Nhân, bà ngoại mệt rồi." Châu Sinh Thần mở lời, nói với Tiểu Nhân đang nhìn chằm chặp Châu Văn Xuyên với ánh mắt lạnh lùng. "Em đưa bà ngoại xuống lầu đi."
Anh hiểu, Châu Văn Xuyên hành động như thế này thật sự đã đến bước đường cùng.
Châu Sinh Thần vỗ nhẹ vào vai Tiểu Nhân.
Cuối cùng Tiểu Nhân cũng chịu rời đi, lặng lẽ bước tới sau tấm rèm, nói: "Bà ngoại, chúng ta đi nghỉ thôi được không?"
"Ừ, Tiểu Nhân à." Bà ngoại cười nói. "Được thôi được thôi... Đi nghỉ nào..."
Dường như bà thật sự đã mệt, chầm chậm đứng lên, được mẹ Châu Sinh Thần và Tiểu Nhân dìu bước, chầm chậm về phía cầu thang. Ở đó đã có người đợi sẵn, cẩn thận đỡ bà xuống lầu.
Ở trong này chỉ còn sự yên tĩnh đến rợn người.
Chỉ còn tiếng người đang nói chuyện phiếm lẫn trong tiếng đàn sáo ở tầng dưới.
Từng cử chỉ hành động của bà ngoại đều giống như một cảnh phim quay chậm.
Đến khi thật sự đã rời khỏi bà vẫn không nhận ra người phía sau lưng mình đã cầm súng, lên đạn, ngắm thẳng vào Châu Văn Xuyên.
Nhưng Châu Văn Xuyên không hề mảy may lưu tâm.
Con dao từ giữa lưng Thời Nghi chuyển lên kề sát vào gáy cô: "Cảm phiền anh cả, đưa súng của anh cho tôi."
Châu Văn Xuyên cười nhìn Châu Sinh Thần.
Sau khi tất cả những người không liên quan rời khỏi, Châu Sinh Thần không nói một lời, đặt khẩu súng của mình xuống, ném ra sau tấm rèm. Khẩu súng rơi đúng dưới chân Châu Văn Xuyên, anh ta rất dễ dàng dùng chân chặn lại, hất khẩu súng lên rơi đúng vào tay phải của mình.
Châu Văn Xuyên không hề do dự, cầm lấy súng, lên đạn và chĩa thẳng vào Châu Sinh Thần.
"Mày còn muốn gì nữa?" Châu Sinh Thần lặng lẽ nhìn anh ta.
Châu Văn Xuyên cười: "Muốn anh phải chết."
"Sau đó, mày sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh sao?"
Châu Sinh Thần vẫn chầm chậm nói, đoạn vẫy tay ra hiệu, tất cả mọi người đều không dám cử động.
Thậm chí để Châu Văn Xuyên không làm khổ Thời Nghi, tất cả những yếu điểm trên cơ thể anh đều lộ ra hết, đối diện với mũi súng của Châu Văn Xuyên.
"Nhà họ Châu Sinh này, chỉ có anh và cô ta là người ngoài." Giọng của Châu Văn Xuyên vẫn rất gần, có chút mỉa mai khiến người ta rùng mình kinh sợ. "Tôi là anh ruột của Tiểu Nhân, là con trai duy nhất của mẹ. Anh chết thì tôi sống."
Lời nói điên cuồng mà rợn người.
Tất cả bí mật không còn che giấu được nữa.
Châu Sinh Thần là con ruột duy nhất của bố. Sau khi mẹ ruột anh qua đời, bà Châu đã nuôi dưỡng anh gần ba mươi năm, để báo đáp ân tình của bố Châu Sinh Thần. Khi biết thân thế của Châu Văn Xuyên và Châu Văn Hạnh anh đã giữ im lặng.
Thật đáng tiếc, lòng người khó đoán.
Thứ anh nhận được, vĩnh viễn là sự lạnh nhạt.
"Bỏ cô ấy ra."
"Châu Sinh Thần." Châu Văn Xuyên ngắt lời anh. "Không được tránh, nếu anh tránh, cô ta sẽ chết. Bước về phía tôi."
Châu Văn Xuyên biết, lúc này hắn có thể nổ súng.
Nhưng hắn ta không tin, hắn ta sợ mình sẽ bắn trượt, càng sợ Châu Sinh Thần trong giây phút sinh tử này sẽ né được viên đạn của hắn ta.
Hắn ta muốn Châu Sinh Thần tiến lại gần hơn nữa.
Tiến lại gần hơn có muốn né cũng không thể né được, thế mới không xảy ra sai sót.
"Mày chú ý con dao của mày đấy." Châu Sinh Thần nói. "Cô ấy chết, mày nhất định cũng sẽ phải chết, tao chết, mày may ra còn cơ hội sống." Anh không hề do dự, chầm chậm bước lại phía tấm rèm đang khẽ lay động.
''Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được nổ súng." Anh nói với tất cả mọi người.
Tiến lại càng lúc càng gần.
Chỉ còn cách khoảng mười bước nữa thôi, khoảng cách này không thể tránh được nữa, một phát súng thôi có thể trúng vào chỗ hiểm.
Dưới lầu bỗng nổ ra tiếng reo hò, vở kịch trên lầu càng lúc càng gay cấn.
Không ai chú ý đến vở kịch thật sự trên tầng ba.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy lan can thấp phía trước và bóng của cậu hai.
Thời Nghi nghe thấy tiếng của Châu Sinh Thần, liều mạng cố gắng hét lên.
Nước mắt cứ lã chã rơi, yết hầu vốn bị lưỡi dao ép không thể nói được.
"Thời Nghi, đừng nói gì cả."
Châu Sinh Thần khẽ nói, cố gắng an ủi cô.
Mắt nhoè đi, nghe cũng không rõ nữa, cô gần như nghẹt thở. Những chuỗi hình ảnh cứ chạy qua trong tâm trí, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô không biết anh đã đến gẩn hay chưa, đã tránh được họng súng của Châu Văn Xuyên hay chưa... Thời Nghi hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi buồn ấy cứ trào ra mãi trong lòng cô...
Tiếng bóp cò súng vang lên.
Cô vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay Châu Văn Xuyên, xô cả người anh ta về phía lan can.
Cô muốn anh được sống.
Dù cho bản thân có phải chết.
Hai tiếng súng vang lên liên tiếp.
Quá bất ngờ, Châu Văn Xuyên bị mất đà, cùng Thời Nghi rơi từ trên lan can xuống.
Không ai biết lúc đó trên tầng ba thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy cậu hai và Thời Nghi rơi từ trên lầu cao xuống làm bộ bàn ghế vỡ tan. Trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.
May mắn thay chú Lâm vẫn đang đứng dưới lầu, ngay lập tức chạy tới nhìn thấy Thời Nghi và Châu Văn Xuyên.
"Chú Lâm." Châu Sinh Nhân từ phía đông nam của tầng một bước vội đến. Một cậu bé mười mấy tuổi, mà vẻ mặt còn bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều. "Chú lên lầu đi, chuyện dưới này cứ để cho cháu."
Cậu cũng không nói trên lầu xảy ra chuyện gì.
Súng của anh cả là súng giảm thanh, cậu không biết có phải Châu Văn Xuyên đã bóp cò hay không.
Nhưng cậu nghe thấy hai tiếng súng rất rõ ràng, ngoại trừ khẩu súng của cậu ra... Cậu hướng ánh nhìn về phía Đỗ Phong, khẩu súng của anh ta vẫn đang cầm trong tay. Không ngờ trong thời điểm quan trọng ấy, lại có người khác ra tay.
Cả nhà họ Châu Sinh náo loạn. Cùng lúc đưa Châu Sinh Thần hay Thời Nghi đi cấp cứu và chính thức xác nhận cái chết của Châu Văn Xuyên. Mọi biến cố đều xảy đến quá bất ngờ, cả tòa biệt thự sáng đèn thâu đêm, không phải là vì mừng thọ mà là vì một chuỗi những sự việc ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người, bao gồm bà Châu, chú Châu Sinh Hành, thậm chí là cả Châu Sinh Nhân đều không được phép tới gần người đang cấp cứu.
Người chú mãi đến sau nửa đêm mới xuất hiện, vội vã cho người lo liệu hậu sự cho Châu Văn Xuyên, cho thân tín bên mình đưa bà Châu xuống biệt thự dưới núi.
Bà Châu giờ đây như người mất hồn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Châu Văn Xuyên bị trúng hai phát đạn, bất luận là phát súng của Châu Sinh Nhân có bắn trúng vào chỗ hiểm hay thì cũng không thay đổi được sự thật là cậu đã nổ súng.
Trong xe, Châu Sinh Nhân ngồi phía trước.
Châu Sinh Hành đóng kính cách âm, khẽ thở dài: "Uyển, tôi không biết nên khuyên em thế nào."
Bà Châu hai mắt còn đỏ hoe, ngước lên nhìn ông ta: "Con trai tôi, hai đứa con trai tôi... Nếu anh không khăng khăng giúp Văn Xuyên, nó sẽ không liều mạng như thế..."
"Mười năm nữa, Châu Sinh Thần sẽ trao lại quyền lực nhà họ Châu Sinh cho Tiểu Nhân, như thế sẽ là kết cục đẹp nhất."
"Văn Xuyên cũng là con anh..." Bà Châu nghẹn ngào không nói nên lời. "Nó cũng là con của anh mà...”
Châu Sinh Hành khẽ nhắm mắt, không dám nhìn bà Châu nữa: "Có lẽ tất cả mọi người đều biết thân thế của Văn Hạnh, Văn Xuyên rồi, tôi cũng không thể không thừa nhận được, em ở nhà họ Châu Sinh bao nhiêu năm như thế lẽ nào lại không hiểu? Anh cả cho dù không cam lòng đến thế nào cũng muốn lấy em về nhà cho đứa con đầu tiên của anh ấy, đứa con mà anh ấy yêu nhất, một người mẹ danh chính ngôn thuận, bởi thế chỉ có em là phù hợp."
Năm đó, Uyển Nương mang theo lời đồn "chưa có chồng mà đã có con" được gả vào nhà họ Châu Sinh, chỉ để cho cậu cả vừa bị sinh thiếu tháng, vừa bị mất mẹ, Châu Sinh Thần, có được một người mẹ danh chính ngôn thuận. Mà Châu Sinh Hành và Uyển Nương quen nhau từ thuở thiếu thời, nhưng rồi phải chia tay nhau vì nhà họ Châu Sinh. Sau này sớm chiều bên nhau, không kìm lòng được mà bà đã mang thai cặp song sinh kia...
Nhân quả tuần hoàn.
Không có những "nhân" ngày hôm đó, làm sao có "quả" của ngày hôm nay?
Nếu không phải vì muốn thanh lý sạch sẽ những chuyện đen tối trong nhà, Châu Sinh Hành đã không đích thân ra lệnh cho người truy sát mẹ của Tiểu Nhân trên du thuyền mười năm trước, mẹ của Tiểu Nhân sao phải uống thuốc độc tự sát?
Mười năm nữa đem cơ nghiệp nhà họ Châu Sinh giao cho Tiểu Nhân, âu cũng là để bù đắp.
Cuộc đời này ai mà không mắc sai lầm, nhưng có mấy người trả được hết những món nợ ân tình mà mình đã vay.
Đến đêm thì Châu Sinh Thần tỉnh lại.
Anh không bị trúng đạn vào chỗ hiểm, chỉ là cánh tay, nói cách khác vốn đã vào chỗ hiểm nhưng viên đạn bị Thời Nghi ngăn cản nên trượt đi. Bên cạnh đang có người kiểm tra cho anh.
Châu Sinh Thần muốn ngồi dậy, tất cả các bác sĩ đều rất hoảng hốt nhưng lại không dám cản anh.
Chú Lâm bước vào, Châu Sinh Thần dùng cánh tay còn lành lặn chống người dậy: "Thời Nghi đang ở đâu?"
Chú Lâm chỉ trầm ngâm không nói gì.
"Thời Nghi đang ở đâu?" Anh chụp lấy cánh tay chú Lâm.
Trong một thoáng vết thương nứt toác ra, máu thấm từ trong lớp vải băng tràn ra ngoài.
"Cô Thời Nghi... giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Tay vẫn nắm chặt chú Lâm, anh nhắm mắt, rồi tung chăn đắp trên người ra, xuống giường. Có vị bác sĩ muốn ngăn anh liền bị chú Lâm đưa tay cản lại. Chú Lâm đẩy cửa, dìu Châu Sinh Thần đi về phía phòng của Thời Nghi, vì đề phòng lại có chuyện xảy ra nên tất cả nhân viên y tá đều được cử tới đây, phòng của cô giờ đã trở thành phòng bệnh.
Anh bước tới cửa, bỗng dừng bước.
Cơn đau ở cánh tay chẳng thể sánh với những sợ hãi đau khổ trong anh lúc này.
Hết lần này đến lần khác.
Anh không bảo vệ được cô.
Anh chống tay lên cửa, dần dần co chặt thành nắm đấm, nước mắt tràn mi.
Chú Lâm và người ở hành lang đều không dám lên tiếng, chỉ nhìn anh gục đầu vào cánh tay. Rất lâu sau vẫn cứ đứng như vậy, dựa vào cửa mà không dám vào.
Bỗng nhiên, trong phòng có tiếng nói:
"Ngón tay cô ấy có phải đang cử động không... "
Châu Sinh Thần vội vã đẩy cửa vào, tất cả các bác sĩ trong phòng đều dừng lại quay đầu nhìn về phía anh.
Còn anh, chỉ nhìn người đang nằm trên giường.
Máy điện tâm đồ vẫn đang chạy... rất ổn định, chầm chậm làm tan đi những lo lắng cuồn cuộn chảy trong huyết quản của anh.
Châu Sinh Thần nhớ kỹ từng lời cô nói, mỗi một câu như khắc vào trong tim anh. Giờ đây người ấy đang ngủ, và dường như chỉ một lát nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh dậy và nói chuyện với anh.
Cô đối với anh, vĩnh viễn cẩn thận, chỉ sợ có thể mất đi bất cứ lúc nào...
...
"Đợi tôi với, tôi muốn nói chuyện với anh..."
"Em thật sự rất hiếu kỳ, phòng nghiên cứu trông như thế nào, nếu tiện có thể đưa em đi tham quan được không..."
"Anh có tin vào kiếp trước không? Em có lẽ có thể nhìn thấy kiếp trước của anh... "
"Dáng vẻ ngày hôm nay của anh, cảm thấy thật xứng với tên anh. Châu Sinh Thần, có thể khiến cho người ta cảm thấy, chính là cái dáng vẻ này."
"Có cảm tình... là có thể đính hôn sao?"
"Mẹ anh... thích con gái ăn mặc thế nào?"
"Lên nhà em ngồi một chút nhé? Em muốn... làm cho anh một ít thuốc giải cảm."
"Tại sao anh lại làm khoa học, thật sự vì không biết làm gì mới chọn đại hay sao?"
"Lối viết của Liễu Công Quyền quá nghiêm túc, có hợp với thiệp mời đính hôn không?"
"Vậy đeo nhẫn xong... có cần hôn vợ chưa cưới không?"
"Chỉ cần anh để em ở bên anh, em sẽ tin anh vô điều kiện... "
"Em mệt rồi... Anh nắm tay em đi tiếp, được không?"
"Châu Sinh Thần... Anh và vợ ngủ cùng trên một chiếc giường, có làm khó anh không?"
"Em xin lỗi... em thật sự chưa bao giờ gặp một cuộc đấu súng cả... "
"Vì thế... em sẽ không hợp với anh, đúng không?"
"Ngoài việc sợ em xảy ra chuyện, còn một nguyên nhân khác, là vì... nhớ em?"
"Nếu em chết trước, sẽ quấy rầy anh một thời gian, kiếp sau... em sẽ đền bù lại cho anh."
...
"Nhất định anh nghĩ sai rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi.
Em đang nghĩ rằng, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh.."
Có ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tràn vào phòng.
Ánh nắng rơi lên người Thời Nghi.
Dường như không hề có chút đau đớn nào, cô chỉ đang nhắm mắt, hệt như dáng vẻ của cô nằm cạnh anh mỗi khi anh tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng. Không màng đến những phiền muộn bên ngoài, đến cả lúc ngủ đều yên bình như vậy.
Cô cứ nằm yên lặng như vậy mãi.
"Thập Nhất, người lát nữa bước lên đài cao kia, chính là sư phụ sau này của em đó." Khi Tam ca bế lên, nàng bị bọc kín, chỉ có hai mắt nhìn được ra ngoài khe khẽ cựa mình, có chút xao động.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó chỉ nhìn chăm chăm ra phía ngoài thành.
Từ đây chỉ có thể nhìn thấy chân trời đã hửng sáng, dần dần chiếm chỗ của màn đêm, hòa thành một màu xanh nhạt.
Trên đài cao không một bóng người, chỉ có những lá cờ lớn tung bay trong gió.
Nàng cảm thấy tay mình lạnh nhưng vẫn tiếp tục bám vào tường thành, nếu không Tam ca sẽ không bế nàng nữa... Nếu không phải tiếng tăm của vị sư phụ này quá lớn, chắc chắn nàng sẽ không cùng Tam ca chỉ mang theo bốn tùy tùng trốn ra ngoài, chỉ để nhìn thấy vị Tiểu Nam Thần Vương mà ba tháng nữa sẽ gặp mặt này.
Châu Sinh Thần.
Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư.
Người nên là một vị vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn.
Nhưng lại không phải...
Đại quân mười vạn người phía ngoài thành, một thân phong trần, lặng lẽ đứng đó, nhìn xa nơi đây hệt như một vùng đất tĩnh lặng. Từ xa có mấy con tuấn mã đi đến, nam nhân cưỡi ngựa đi đầu không nhìn rõ diện mạo, chỉ nhìn thấy một thân y phục trắng thực khiến cho người ta chói mắt.
"Đến rồi đến rồi, Thập Nhất." Tam ca kêu lên. "Tiểu nha đầu, đừng lộn xộn nữa."
Người trên ngựa đến trước đài cao, đột ngột thắng cương. Đoạn xuống ngựa, bước từng bước lên đài không một bóng người.
Hừng đông xé rách màn đêm, ba quân đều xuất hiện chỉnh tề. Những cột khói báo nguy ở biên cảnh cuồn cuộn bay lên, cát vàng cuốn lên tới trời.
Ngài đứng trên đài cao, vung tay lên, bảy mươi vạn quân rào rào quỳ xuống trước mặt, đồng loạt hô to. Tiếng hô vang rền, như xé tan bụi cát, xuyên qua sương mù, vọng vào tai nàng... Có người lấy tay bịt tai nàng.
Đây chính là Châu Sinh Thần, là Tiểu Nam Thần Vương đứng trên vạn người, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân.
Là "mắt liếc hồn xiêu"? Hay là "tâm thần mê mẩn"?
Một nữ nhân mới sáu, bảy tuổi như nàng hoàn toàn không hiểu những thứ này, chỉ bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm cho kinh sợ. Hai tay bám chặt vào tường thành, tim đập như trống trận.
Trời sáng rất nhanh.
Tiểu công tử Thanh Hà Thôi Thị tất nhiên biết nơi đây không thể thường xuyên lui tới, thấy trời đã sáng rõ vội đập khẽ vào bàn tay nhỏ bé của Thập Nhất, leo xuống khỏi tường thành theo một hướng khác. Thập Nhất nhỏ người, bước chân cũng nhỏ, lại vì không muốn rời đi nên càng bước chậm hơn.
"Trời ơi, tiểu tổ tông của huynh." Tam ca than bế nàng lên: "Ta mới chỉ mười hai tuổi, muội cũng gần bảy tuổi rồi, sao còn muốn ta bế muội thế này chứ..."
Nàng ôm cổ, cọ nhẹ vào mặt Tam ca, cười khe khẽ.
Tam ca thương muội muội này nhất, nhìn thấy nàng như vậy lại mềm lòng, cũng không ca thán nữa, bế nàng bước tiếp. Thanh Hà Thôi Thị chỉ có Thập Nhất là nữ tử lại sớm được đính ước với Thái tử trở thành Thái tử phi, quả thực là hòn ngọc quý, so với Tam ca, vốn là con do thiếp thất sinh ra, đương nhiên được coi trọng hơn rất nhiều.
Nếu phụ thân phát hiện họ trốn mất, chắc chắn sẽ bị xử theo gia pháp.
Tam ca bước đi thật nhanh, Thập Nhất sợ ca ca mình bị lạnh, lấy tay ôm chặt lấy ca ca.
Hai người trong vòng vây của bốn hộ vệ, xuống khỏi tường thành không gặp trở ngại gì, nhưng chưa bước ra được hai bước đã bị chặn lại…
Thập Nhất sợ hãi chớp mắt nhìn Tam ca.
"Không phải sợ, có Tam ca ở đây." Tam ca vỗ vỗ vào lưng nàng.
Có mười mấy con ngựa đang đến gần, là chiến mã vừa từ sa trường trở về, có vẻ như đã rất mệt.
Thập Nhất bám chặt vào vạt áo của Tam ca, ngẩng đẩu nhìn người đang ngồi trên ngựa. Hai người tháp tùng phía sau, tay cầm dây cương, lưng hướng về phía mặt trời, chăm chú nhìn hai đứa trẻ chỉ cao bằng một nửa họ.
Đôi mắt đen thẫm lướt qua bốn hộ vệ, lặng lẽ nhìn vào mắt nàng.
Thập Nhất cũng nhìn lại người đàn ông đó, bốn bề im lặng… im lặng tới nỗi dường như chỉ còn tiếng tim đập của nàng.
Rượu say lại ngả trên ghềnh đá, mặc sức ta hát tràn. Một bình rượu, một con ngựa, trên thế gian này được như vương có mấy người?
Nếu không phải có em, ngài chắc chắn sẽ là bậc quân vương đứng trên đài cao kia.
Đời người như mộng, vui được là bao.
Nếu biết trước nhân quả, ngài chắc chắn sẽ hối hận vì đã thu nhận em làm đệ tử…
- Hết chương 17 -
Từng chút, từng chút một, những việc anh làm đều tác động đến cuộc sống của cô.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Châu Sinh Thần đều không hề thay đổi, không bao giờ nói những lời tình cảm nhưng lại khiến cô hiểu được rằng anh quan tâm đến cô.
Những ngày sau đó, Châu Sinh Thần lại bận rộn như trước. Đến trước ngày mừng thọ chín mươi của bà ngoại anh mới nghỉ ngơi một chút, quay về căn nhà họ sống. Vẫn chưa kịp thay quần áo, dường như Thời Nghi nghĩ ra điều gì đó: “Anh mệt không?”
“Cũng không quá mệt.”
“Chúng ta đi tàng thư lâu được không?”
“Tàng thư lâu?”
“Vâng.” Thời Nghi đứng dậy khỏi sofa. “Còn nữa... có thể nhờ người chuẩn bị bút lông, không cần nghiên mực, loại thùng gỗ nhỏ nhỏ đựng mực là được rồi.”
Châu Sinh Thần cảm thấy rất thú vị, liền sai người đi chuẩn bị.
Hai người thay quần áo đi tới tàng thư lâu. Ở đây ngày thường không có người đến, giờ đây chỉ có họ, mọi thứ mà Thời Nghi muốn đã được chuẩn bị xong, đặt cạnh giá sách. Cô bước tới, đặt lên tay vịn của thang gác, nhìn vào khe hở giữa các giá sách và những bức tường treo đầy tranh chữ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Châu Sinh Thần cũng không làm phiền cô, anh bước đến, tiện tay cầm lên một cuốn sách gần nhất trên giá, mở ra một trang.
Anh xem sách, tựa đang chìm vào không gian nơi đây.
Tầm mắt của Thời Nghi chuyển từ bức tường và những giá sách sang anh, áo sơ mi trắng, quần dài xanh da trời, đeo kính màu bạc, áo khoác ngoài được anh vắt lên cầu thang gỗ cạnh giá sách.
Đã sắp hoàng hôn, nến trong phòng được thắp sáng.
Những vệt nắng còn sót lại bên ngoài cửa sổ, ánh sáng của ngọn nến, cả anh, trong mắt của cô hệt như một bức tranh thủy mặc. Đường nét phong cảnh mờ nhạt, bóng người lại được đầu bút lông tô đậm dần lên… Thời Nghi bước đến, giơ tay ôm eo Châu Sinh Thần, áp mặt vào lưng anh.
Tay anh nắm lấy tay cô: “Đã nghĩ ra muốn viết thế nào chưa?”
“Vâng.”
“Tàng thư lâu này đã có hơn trăm năm rồi.” Anh cười. “Em là người đầu tiên muốn lưu lại nét chữ của mình trên tường đấy.”
“Làm sao anh biết em muốn viết lên tường?”
Anh không đáp.
Được rồi, ý đồ của cô đã rất rõ ràng.
Nơi này quả thực một hạt bụi cũng không có, cô lại muốn vẽ lên tường. Thời Nghi lấy bút đã được chuẩn bị sẵn, đứng trên thang gỗ, từng câu từng chữ, chép lại bài Thượng Lâm Phú mà cô đã thuộc lòng. Chiếc thùng nhỏ đựng mực treo ở góc thang dao động nhẹ nhàng theo mỗi cử động của cô.
Cô viết rất tập trung, Châu Sinh Thần cũng yên lặng đứng xem cô viết.
Từng dòng từng dòng rất trôi chảy, chỉ dừng lại ở một câu.
“Quên mất rồi à?” Châu Sinh Thần dường như rất vui vẻ, dịu dàng hỏi cô.
Cô mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh.
Anh cười: “Nửa sau câu đó là: Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.”
Cô sững người lại một giây, thật quá trùng hợp, trong lòng ngơ ngẩn khó bình tâm lại mà viết tiếp. Cô bước xuống thang, bỏ bút lông lại trên giá.
“Sao lại không viết nữa?” Châu Sinh Thần dựa vào một bên cửa sổ, nhìn ra sắc đêm bên ngoài.
Bất giác trời đã tối hẳn, từ đây có thể nhìn thấy tòa dinh thự phía xa, đèn đóm sáng rực, bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ đại thọ của bà ngoại. Nhà họ Châu Sinh rất xem trọng chuyện này nên đã chuẩn bị xong từ rất sớm, tối nay bắt đầu chơi bài thâu đêm và một vài trò chơi cũ.
Ba ngày ba đêm, ngày mai là tiệc chính mừng thọ.
Tàng thư lâu mặc dù nằm ở vị trí khá khuất nhưng vẫn có thể nghe thấy thấp thoáng âm thanh từ xa vọng lại.
Châu Sinh Thần đang nghĩ có nên cho người mang thức ăn tới hay không, Thời Nghi đã lẳng lặng thổi tắt tất cả nến, bước lại gần. Tay cô từ eo vuốt dần lên ngực rồi dừng lại ở cúc áo thứ hai của anh.
Lòng bàn tay rất ấm, người của cô cũng hơi nóng, đứng áp vào anh.
Môi cô khẽ chạm vào da anh.
Cô muốn anh.
“Thời Nghi?”
“Vâng.” Cô cắn khẽ vào xương quai xanh của anh, hệt như một con mèo nhỏ.
Châu Sinh Thần tiện tay đóng cửa sổ lại, ôm lấy cô, để cô dựa vào anh: “Ở đây hơi lạnh.”
“Vâng.” Cô rút vạt áo của Châu Sinh Thần, luồn vào trong áo anh.
Thật sự là lạnh, là tay cô lạnh, hay người anh nóng.
Sợ làm Thời Nghi lạnh, anh chỉ đặt tay lên áo ngoài, chạm vào ngực cô. Rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn cô.
Xung quanh yên lặng, tối thẫm.
Cửa sổ đã đóng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt và đường nét gương mặt của anh.
Cô khe khẽ thở, cảm thấy tay của anh qua lớp áo, lưu luyến mãi trên cơ thể mình.
Đầu tiên là cô chủ động, về sau anh hoàn toàn không chịu sự điều khiển của cô. Châu Sinh Thần vừa cởi quần áo của Thời Nghi, vừa tập trung nghe động tĩnh trong tàng thư lâu. Quần áo của cô cởi ra quá nửa, anh lại lấy áo của mình lót dưới người cô, hai người hòa làm một. Thời Nghi cắn môi, nhắm mắt, tựa lưng vào cửa sổ, ôm lấy anh.
Chóp mũi của anh cọ vào cằm cô, rồi đến xương quai xanh.
Cánh tay ôm lấy cô, khiến cho áo của cô không rơi xuống hết.
Cô và anh hôn nhau, rồi lại tách ra.
Những âm thanh ồn ào, đều ở bên kia lớp cửa kính cửa sổ.
“Đời người như mộng, vui được là bao?” Giọng của anh vang lên bên tai cô. “Duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu…”
Cô bủn rủn, nép vào người anh, dịu dàng hôn anh.
Ngay ở đây, ngay lúc này đây, người mà cô hết lòng yêu chính là anh, người trước mắt cô đây.
…
Hai người chỉnh trang lại quần áo rồi xuống lầu. Châu Sinh Thần vắt chiếc áo nhàu nhĩ trên cánh tay, không có biểu lộ nào khác, dường như vừa rồi chỉ ở trên lầu đọc sách mà thôi… Nhưng nến tắt lâu như vậy, người dưới lầu chẳng lẽ lại không biết họ làm gì hay sao, nhưng cũng như anh, tất cả giữ một vẻ mặt hết sức bình thản.
Chỉ có Thời Nghi, ánh mắt vẫn còn ướt, sáng lấp lánh.
Châu Sinh Thần đưa cô đến sòng bạc tư nhân hoạt động không kể ngày đêm. Bước vào dãy hành lang gấp khúc đều là thơ từ rồng bay phượng múa, Thời Nghi nhận ra có không ít những “thơ ca gió trăng” mà anh thích, không khỏi bật cười.
Tất nhiên Châu Sinh Thần nhận ra cô nhìn thấy cái gì, khẽ cong ngón tay gõ nhẹ vào trán cô.
Hai người tiến sâu vào trong. Cả không gian rộng lớn đều có rèm che chia thành từng khu, bốn phía đều có bàn đánh bạc. Có tiếng kêu thét, tiếng đặt tiền, còn cả vô số tiếng những con xúc xắc lăn lên xuống trong đĩa sứ Thanh Hoa.
Dưới những tấm mành che, thấp thoáng toàn là người.
Đến mừng thọ sớm đều là bạn bè bằng hữu họ hàng nội ngoại, mọi người đều biết chẳng bao lâu nữa Châu Sinh Thần sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh, đến chào hỏi đều có phẩn kính trọng. Châu Sinh Thần đi ngang qua, Thời Nghi cũng đi cạnh anh, ngó nghiêng cảnh tượng chưa bao giờ nhìn thấy này.
Cũng chẳng trách Châu Văn Xuyên cứ nhắm tới vị trí này, vốn là cậu hai nhà họ Châu Sinh, điều anh ta thiếu không phải là tiền tài, mà là… một thân phận như thế này, được nể trọng như thế này.
Châu Sinh Thần lướt qua một vòng rồi cùng cô trở về phòng mình.
Thời Nghi thực sự đã thấm mệt, nằm bò trên giường cạnh cửa sổ, lười biếng nhìn anh thay đồ. Anh quay lưng về phía cô, có thể thấy lờ mờ trên lưng hai vết cào dài, là vết tích của cô, Thời Nghi thoáng đỏ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt cô áp vào tấm thảm lông cáo, rất nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mơ màng thiêm thiếp.
Trên bụng bỗng ấm áp, anh quàng tay qua ôm lấy cô, cúi xuống nhìn: “Em buồn ngủ à?”
“Vâng.”
Cô bỗng nhớ ra chữ trên tường vẫn chưa chép xong, vừa hay dừng ở đúng câu đó, không hiểu sao lòng lại thấy không yên. Châu Sinh Thần nhận ra, cô bèn đem chuyện đó nói với anh, anh cũng không bận lòng: "Đợi đến tối mai, anh sẽ đưa em đến đó."
“Được ạ…”
“Thời Nghi?” Anh như đang suy nghĩ điều gì đó. “Em có muốn có con không?”
“Muốn ạ.” Có một đứa con của anh, chắc cô sẽ ôm nó cả ngày không nỡ đặt xuống.
Châu Sinh Thần trầm ngâm một lúc: “Em muốn có mấy đứa?”
“Dạ? Việc này…”
“Em muốn có con trai hay con gái?” Anh tiếp tục hỏi.
“Việc này có thể chọn lựa được sao…”
“Có chứ, nếu có yêu cầu đặc biệt.” Châu Sinh Thần cười. “Ví dụ như thích sinh đôi, sinh ba? Giới tính của con? Việc này đều có thể thực hiện được.”
“Thật sao?”
Anh cười, không nói gì.
“Khoa học thật vĩ đại…” Cô bắt đầu không mở nổi mắt ra được nữa.
Anh giúp cô cởi quần dài và đắp chăn cho cô.
Thời Nghi lại duỗi người thiêm thiếp ngủ, cảm thấy tay của anh dưới tấm chăn, lần từ bụng cô xuống đùi, bắp chân, rồi đến gót chân, bàn chân. Cô thấy hơi buồn nhưng cũng không tránh ra, anh thả lỏng, nằm xuống cạnh cô.
Cánh tay đặt trên người cô, khẽ vuốt ve chầm chậm.
Cô đang buổn ngủ, lại bị anh trêu chọc có chút khó chịu, khẽ cựa mình: "Em buồn ngủ rồi..."
"Ngủ thôi."
"... Anh cứ thế, em không ngủ nổi."
Anh thấp giọng nói: "Đợi đến lúc em ngủ say, anh sẽ lại trêu em."
...
Cô bị anh quấy, lại cùng anh thêm một lần nữa.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa.
Mưa rất to, đập vào cửa sổ.
Thời Nghi bị thức giấc, phát hiện ra trên người họ chỉ có một tấm chăn mỏng nên hơi lạnh. Cô đưa tay sờ lên lưng anh, áo đắp lên, nhưng vẫn để lộ một khoảng lưng trần. Có lẽ do trước khi ngủ anh sợ cô bị lạnh nên đã nhường gần như tất cả chăn đắp cho cô, để mình thiếu chăn, lại lười không lên giường, vì thế kéo áo đắp.
Nhiều lúc, anh thật sự là một người không quá cẩn thận, ngược lại hơi có chút tùy tiện.
Người lạnh thế này cơ mà, lẽ nào lại không cảm thấy rét?
Thời Nghi nhẹ nhàng ủ ấm cho anh, khẽ gọi tên anh.
Anh mơ màng trả lời, rồi dường như đã tỉnh táo hơn một chút, mới hỏi lại cô: "Em bị lạnh nên tỉnh à?"
"Vâng."
"Lúc nãy thấy em ngủ nên cũng không gọi em dậy." Châu Sinh Thần nhìn thấy mình đang ở dưới giường, bế cô lên, kéo áo cho cô, rồi lại ôm vào lòng, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay ấm nóng của Thời Nghi quàng qua tấm lưng lạnh ngắt của anh, khe khẽ vuốt nhẹ.
Rồi cô cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tiệc mừng thọ được tổ chức vào tối hôm đó, bà ngoại đã đến biệt thự.
Bà ngoại rất thích nghe kịch, lầu nghe kịch trong biệt thự rất lâu chưa dùng đến đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Đèn sáng rực rỡ khắp nơi.
Lúc họ đến, lầu nghe kịch cũng đã ngồi kín chỗ. Đại sảnh lầu một cứ ba người một bàn, phân thành ba mươi tư bàn, ngẩng đầu lên nhìn có thể nhìn thấy cả rèm cửa lầu hai và lầu ba, mờ mờ ảo ảo.
Cảnh tượng thế này rất giống với Trung Quốc thời xưa.
Những người đang ngồi bất kể già trẻ, nam giới đều ăn vận kiểu Trung Quốc, nữ giới mặc sườn xám. Lầu một phần lớn vai vế đều nhỏ hơn Châu Sinh Thần, tất cả đứng dậy chào, Châu Sinh Thần chỉ khẽ gật đầu cười nhưng không dừng bước.
Thời Nghi rất bất ngờ khi nhìn thấy Đỗ Phong và người nữa đang ngồi ở một góc của đại sảnh.
Châu Sinh Thần nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên của cô, cũng nhìn về hướng đó: "Họ phải luôn giám sát Châu Văn Xuyên, một bước cũng không rời."
Thời Nghi có chút phân vân, hỏi anh: "Thân phận thật sự của Đỗ Phong, anh đã biết từ trước rồi phải không?"
Anh gật đầu: "Từ khi anh ta xuất hiện bên cạnh bạn em, anh đã biết rồi."
"Châu Văn Xuyên..." Cô muốn hỏi rằng anh ta muốn làm gì.
Anh hiểu ra vấn đề, giải thích đơn giản với cô: "Trước khi tuyên án chính thức, anh sẽ sắp xếp cho nó một lối thoát an toàn, nhưng không thể rời khỏi đây, bằng không thì không ai cứu được nó nữa. Như thế này, đối với nó, với tất cả mọi người đều là kết cục tốt nhất rổi."
Hai người bước lên cầu thang lầu hai.
Lầu hai được sắp xếp cho các bậc cao niên, anh và cô dừng bước, khẽ chào hỏi mọi người. Những vị này lúc cô đến dinh thự lần đầu tiên đã từng gặp, nhưng địa vị lúc đó và bây giờ hoàn toàn không giống nhau nữa.
Phía dưới giờ đây thật sự rất náo nhiệt, khác hẳn với sự yên tĩnh trên lầu ba.
Trong không gian rộng lớn, ngoài cô gái dâng trà tiếp nước chỉ có lác đác vài ba người, đều là những người trạc tuổi Châu Sinh Thần.
Thậm chí một việc lớn như thế này chú của Châu Sinh Thần cũng không xuất hiện.
Nhà họ Châu Sinh, lúc chuyển giao lại toàn bộ gia nghiệp đều hết sức kín tiếng, người tiền nhiệm cũng rút lui nhanh đến không ngờ.
Thời Nghi không biết Châu Sinh Thần làm thế nào tiếp nhận nhà họ Châu Sinh từ tay người chú đã nắm quyền lực nhiều năm trong toàn bộ mối quan hệ rắc rối này... Nhưng cô nghĩ, anh sinh ra đã được mang họ Châu Sinh, đến năm ba mươi tuổi chưa gặp phải bất kì "sự cố bất ngờ" nào, cũng đủ để nói rằng anh chính là một người thừa kế phù hợp.
Bà ngoại đã ngồi vào chỗ của mình sau tấm rèm che, đợi xem kịch.
Ngồi cạnh bà là mẹ Châu Sinh Thần và Đồng Giai Nhân, hai người đang cười khẽ và nói chuyện rất sôi nổi với bà. Trong không khí vui vẻ như thế này, hoàn toàn không thể nhận ra rằng Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên đã không còn quan hệ gì nữa.
Nhìn cảnh này, dường như Đồng Giai Nhân vẫn tỏ ra là một người cháu dâu hiền lành hiểu chuyện và rất được bà yêu quý.
Lúc họ đến, những cô gái tới châm trà đều cất tiếng chào cậu cả.
Bà ngoại nghe thấy bèn quay đầu lại, từ sau tấm màn đưa tay ra vẫy Thời Nghi: "Thời Nghi à, lại đây."
Châu Sinh Thần khẽ cười, ra hiệu cho cô bước tới.
Thời Nghi vén tấm màn, tới ngồi trước mặt bà.
"Chị tới đây ngồi đi." Đồng Giai Nhân xoa cái bụng đang nhô lên của mình, khẽ nói. "Ở đây không khí không tốt lắm, em muốn ra ngoài một chút." Cô vừa nói, vừa cười đứng dậy.
Mặc dù cô không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu sau ngày hôm nay, Đồng Giai Nhân và Nhà họ Châu Sinh sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Thời Nghi ngồi sau tấm rèm che, chỉ kịp nhìn thấy một cô gái đỡ Đồng Giai Nhân, bước ngang qua Châu Văn Xuyên, ánh mắt họ thậm chí còn không giao nhau...
Những người sau tấm rèm, từng cử chỉ hành động, điệu bộ từng nét cười đều như đang đóng một vở kịch hoàn hảo. Rất hòa hợp, hệt như chưa bao giờ lục đục tranh giành một mất một còn, tựa như Văn Hạnh chỉ đi xa chữa bệnh, không kịp về mừng thọ; tựa như Đồng Giai Nhân và Châu Văn Xuyên vẫn là một cặp vợ chồng hòa thuận...
Điều đặc biệt duy nhất là, bên cạnh Châu Văn Xuyên còn có hai người nữa, nhìn có vẻ như là hai người tùy tùng của cậu hai, rõ ràng là hạn chế sự tự do của anh ta. Để bà ngoại không biết chuyện, Châu Văn Xuyên buộc phải xuất hiện, có lẽ đây cũng là lần cuối anh ta xuất hiện vì được yêu cầu.
Thời Nghi bần thần một lúc, lát sau nhận ra Tiểu Nhân đã yên vị trước mặt Châu Sinh Thần.
Cậu chậm rãi cầm một quân cờ trắng lên, kẹp giữa hai ngón tay, Tiểu Nhân khẽ gọi một tiếng anh cả, anh cười.
"Ngồi xuống đây, Thời Nghi."
Bà ngoại nắm khẽ lấy tay cô, khiến cho cô tập trung trở lại.
Cô lắc đầu: "Không cần đâu ạ, thế này được rồi." Cô quỳ một chân xuống để nói chuyện thoải mái với bà ngoại, bà cười khẽ nói: "Cháu và Văn Hạnh rất giống nhau, lúc nói chuyện với bà đều thích ngồi trước mặt bà." Bà nói, còn vỗ vỗ nhẹ vào xương bánh chè. "Lúc nó còn nhỏ, còn thích nằm đây..."
Thời Nghi cũng cười khẽ, "vâng" một tiếng.
Dưới lầu cũng dần dần yên tình, vở kịch đã mở màn.
Thời Nghi nghe không hiểu lắm, cảm thấy rất mới mẻ, vở kịch này tiết tấu giai điệu đều rất hay. Bà ngoại rất thích thú, nghe đến mê mẩn, liên tục khen ngợi.
Cô cũng hưởng ứng, thỉnh thoảng lại nhìn Châu Sinh Thần phía sau tấm rèm.
Anh khẽ cười, nhìn Tiểu Nhân.
Cảm giác này rất quen thuộc.
Cũng giống như cái nhìn trìu mến mà anh dành cho Văn Hạnh.
Vở kịch đã kết thúc, bà ngoại tán dương không ngớt.
Cô khẽ thở dài, cảm thấy chân đã bắt đầu tê.
"Nhìn cháu kìa, toàn nhìn ra ngoài thôi." Bà ngoại cười, nói. "Ở cạnh bà già này xem trọn cả vở kịch, thật sự là đã làm khó cháu rồi, ra ngoài đi dạo thôi." Bà ngoại vỗ nhẹ vào tay cô, nhìn xuống chuỗi vòng mười tám hạt trên cổ tay cô, sau khi sững lại một lúc, lại khẽ thở dài: "Dòng chính nhà họ Châu Sinh, cháu mới xứng với vị trí của cháu dâu trưởng, tốt quá rồi... tốt quá rồi..."
Dường như bà ngoại đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Câu nói vừa rồi, cô nghe không hiểu lắm.
Đang muốn suy nghĩ thêm thì mẹ Châu Sinh Thần đã chạm vào tay cô: "Thời Nghi, bà ngoại muốn đi nghỉ rồi."
Giọng bà rất bình thản, thậm chí có chút lạnh lùng.
Cô gật đầu: "Dạ."
Cô đứng dậy, vì chân hơi tê nên đứng sau tấm màn nghỉ vài giây.
"Mẹ..." Châu Văn Xuyên bước ra ngoài tấm rèm, khẽ nói, "con muốn nói với bà ngoại mấy câu."
Dường như mẹ anh cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Không gian ở đây hoàn toàn không lớn, dùng để xem kịch nên chỉ có thể đặt được bốn chiếc ghế gỗ. Châu Văn Xuyên vén màn bước vào, hai người đi cùng vẫn ở lại, đứng đợi phía bên ngoài tấm rèm, thật sự là một tấc cũng không rời...
Thời Nghi muốn tránh Châu Văn Xuyên nên đứng dậy vén màn lên.
Trong khoảnh khắc đó, cổ tay bỗng bị nắm chặt.
Châu Sinh Thần lập tức đứng dậy nhưng rồi khựng lại.
Anh nhìn thấy một con dao sáng loáng phía sau lưng Thời Nghi.
Châu Văn Xuyên đã bị tước súng từ lâu, làm sao có con dao này trong tay? Anh thực sự không còn thời gian để suy nghĩ.
Châu Văn Xuyên cười khẽ, nói vào tai cô: "Chị dâu."
Thời Nghi cứng người.
Hai người đứng quá gần.
Cô có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch, cũng như tiếng thở gấp gáp của Châu Văn Xuyên...
Mẹ của họ đứng quay lưng lại, nhanh chóng nhận ra sự lạ, quay đầu nhìn thấy cảnh tượng như vậy: "Tiểu Xuyên..."
Châu Văn Xuyên cầm dao tiến lên một bước, dùng khẩu hình nói với mẹ: "Con bây giờ sẽ là đứa con trai duy nhất của mẹ."
Châu Văn Xuyên khẽ cười, mẹ Châu Sinh Thần khẽ nhíu mày: "Con không thể..."
"Con có thể."
"Tiểu Nhân, bà ngoại mệt rồi." Châu Sinh Thần mở lời, nói với Tiểu Nhân đang nhìn chằm chặp Châu Văn Xuyên với ánh mắt lạnh lùng. "Em đưa bà ngoại xuống lầu đi."
Anh hiểu, Châu Văn Xuyên hành động như thế này thật sự đã đến bước đường cùng.
Châu Sinh Thần vỗ nhẹ vào vai Tiểu Nhân.
Cuối cùng Tiểu Nhân cũng chịu rời đi, lặng lẽ bước tới sau tấm rèm, nói: "Bà ngoại, chúng ta đi nghỉ thôi được không?"
"Ừ, Tiểu Nhân à." Bà ngoại cười nói. "Được thôi được thôi... Đi nghỉ nào..."
Dường như bà thật sự đã mệt, chầm chậm đứng lên, được mẹ Châu Sinh Thần và Tiểu Nhân dìu bước, chầm chậm về phía cầu thang. Ở đó đã có người đợi sẵn, cẩn thận đỡ bà xuống lầu.
Ở trong này chỉ còn sự yên tĩnh đến rợn người.
Chỉ còn tiếng người đang nói chuyện phiếm lẫn trong tiếng đàn sáo ở tầng dưới.
Từng cử chỉ hành động của bà ngoại đều giống như một cảnh phim quay chậm.
Đến khi thật sự đã rời khỏi bà vẫn không nhận ra người phía sau lưng mình đã cầm súng, lên đạn, ngắm thẳng vào Châu Văn Xuyên.
Nhưng Châu Văn Xuyên không hề mảy may lưu tâm.
Con dao từ giữa lưng Thời Nghi chuyển lên kề sát vào gáy cô: "Cảm phiền anh cả, đưa súng của anh cho tôi."
Châu Văn Xuyên cười nhìn Châu Sinh Thần.
Sau khi tất cả những người không liên quan rời khỏi, Châu Sinh Thần không nói một lời, đặt khẩu súng của mình xuống, ném ra sau tấm rèm. Khẩu súng rơi đúng dưới chân Châu Văn Xuyên, anh ta rất dễ dàng dùng chân chặn lại, hất khẩu súng lên rơi đúng vào tay phải của mình.
Châu Văn Xuyên không hề do dự, cầm lấy súng, lên đạn và chĩa thẳng vào Châu Sinh Thần.
"Mày còn muốn gì nữa?" Châu Sinh Thần lặng lẽ nhìn anh ta.
Châu Văn Xuyên cười: "Muốn anh phải chết."
"Sau đó, mày sẽ tiếp quản nhà họ Châu Sinh sao?"
Châu Sinh Thần vẫn chầm chậm nói, đoạn vẫy tay ra hiệu, tất cả mọi người đều không dám cử động.
Thậm chí để Châu Văn Xuyên không làm khổ Thời Nghi, tất cả những yếu điểm trên cơ thể anh đều lộ ra hết, đối diện với mũi súng của Châu Văn Xuyên.
"Nhà họ Châu Sinh này, chỉ có anh và cô ta là người ngoài." Giọng của Châu Văn Xuyên vẫn rất gần, có chút mỉa mai khiến người ta rùng mình kinh sợ. "Tôi là anh ruột của Tiểu Nhân, là con trai duy nhất của mẹ. Anh chết thì tôi sống."
Lời nói điên cuồng mà rợn người.
Tất cả bí mật không còn che giấu được nữa.
Châu Sinh Thần là con ruột duy nhất của bố. Sau khi mẹ ruột anh qua đời, bà Châu đã nuôi dưỡng anh gần ba mươi năm, để báo đáp ân tình của bố Châu Sinh Thần. Khi biết thân thế của Châu Văn Xuyên và Châu Văn Hạnh anh đã giữ im lặng.
Thật đáng tiếc, lòng người khó đoán.
Thứ anh nhận được, vĩnh viễn là sự lạnh nhạt.
"Bỏ cô ấy ra."
"Châu Sinh Thần." Châu Văn Xuyên ngắt lời anh. "Không được tránh, nếu anh tránh, cô ta sẽ chết. Bước về phía tôi."
Châu Văn Xuyên biết, lúc này hắn có thể nổ súng.
Nhưng hắn ta không tin, hắn ta sợ mình sẽ bắn trượt, càng sợ Châu Sinh Thần trong giây phút sinh tử này sẽ né được viên đạn của hắn ta.
Hắn ta muốn Châu Sinh Thần tiến lại gần hơn nữa.
Tiến lại gần hơn có muốn né cũng không thể né được, thế mới không xảy ra sai sót.
"Mày chú ý con dao của mày đấy." Châu Sinh Thần nói. "Cô ấy chết, mày nhất định cũng sẽ phải chết, tao chết, mày may ra còn cơ hội sống." Anh không hề do dự, chầm chậm bước lại phía tấm rèm đang khẽ lay động.
''Bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được nổ súng." Anh nói với tất cả mọi người.
Tiến lại càng lúc càng gần.
Chỉ còn cách khoảng mười bước nữa thôi, khoảng cách này không thể tránh được nữa, một phát súng thôi có thể trúng vào chỗ hiểm.
Dưới lầu bỗng nổ ra tiếng reo hò, vở kịch trên lầu càng lúc càng gay cấn.
Không ai chú ý đến vở kịch thật sự trên tầng ba.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy lan can thấp phía trước và bóng của cậu hai.
Thời Nghi nghe thấy tiếng của Châu Sinh Thần, liều mạng cố gắng hét lên.
Nước mắt cứ lã chã rơi, yết hầu vốn bị lưỡi dao ép không thể nói được.
"Thời Nghi, đừng nói gì cả."
Châu Sinh Thần khẽ nói, cố gắng an ủi cô.
Mắt nhoè đi, nghe cũng không rõ nữa, cô gần như nghẹt thở. Những chuỗi hình ảnh cứ chạy qua trong tâm trí, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô không biết anh đã đến gẩn hay chưa, đã tránh được họng súng của Châu Văn Xuyên hay chưa... Thời Nghi hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi buồn ấy cứ trào ra mãi trong lòng cô...
Tiếng bóp cò súng vang lên.
Cô vô cùng sợ hãi, nắm chặt tay Châu Văn Xuyên, xô cả người anh ta về phía lan can.
Cô muốn anh được sống.
Dù cho bản thân có phải chết.
Hai tiếng súng vang lên liên tiếp.
Quá bất ngờ, Châu Văn Xuyên bị mất đà, cùng Thời Nghi rơi từ trên lan can xuống.
Không ai biết lúc đó trên tầng ba thật sự đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng súng, nhìn thấy cậu hai và Thời Nghi rơi từ trên lầu cao xuống làm bộ bàn ghế vỡ tan. Trong nháy mắt, tất cả đều im lặng.
May mắn thay chú Lâm vẫn đang đứng dưới lầu, ngay lập tức chạy tới nhìn thấy Thời Nghi và Châu Văn Xuyên.
"Chú Lâm." Châu Sinh Nhân từ phía đông nam của tầng một bước vội đến. Một cậu bé mười mấy tuổi, mà vẻ mặt còn bình tĩnh hơn mọi người rất nhiều. "Chú lên lầu đi, chuyện dưới này cứ để cho cháu."
Cậu cũng không nói trên lầu xảy ra chuyện gì.
Súng của anh cả là súng giảm thanh, cậu không biết có phải Châu Văn Xuyên đã bóp cò hay không.
Nhưng cậu nghe thấy hai tiếng súng rất rõ ràng, ngoại trừ khẩu súng của cậu ra... Cậu hướng ánh nhìn về phía Đỗ Phong, khẩu súng của anh ta vẫn đang cầm trong tay. Không ngờ trong thời điểm quan trọng ấy, lại có người khác ra tay.
Cả nhà họ Châu Sinh náo loạn. Cùng lúc đưa Châu Sinh Thần hay Thời Nghi đi cấp cứu và chính thức xác nhận cái chết của Châu Văn Xuyên. Mọi biến cố đều xảy đến quá bất ngờ, cả tòa biệt thự sáng đèn thâu đêm, không phải là vì mừng thọ mà là vì một chuỗi những sự việc ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người, bao gồm bà Châu, chú Châu Sinh Hành, thậm chí là cả Châu Sinh Nhân đều không được phép tới gần người đang cấp cứu.
Người chú mãi đến sau nửa đêm mới xuất hiện, vội vã cho người lo liệu hậu sự cho Châu Văn Xuyên, cho thân tín bên mình đưa bà Châu xuống biệt thự dưới núi.
Bà Châu giờ đây như người mất hồn, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Châu Văn Xuyên bị trúng hai phát đạn, bất luận là phát súng của Châu Sinh Nhân có bắn trúng vào chỗ hiểm hay thì cũng không thay đổi được sự thật là cậu đã nổ súng.
Trong xe, Châu Sinh Nhân ngồi phía trước.
Châu Sinh Hành đóng kính cách âm, khẽ thở dài: "Uyển, tôi không biết nên khuyên em thế nào."
Bà Châu hai mắt còn đỏ hoe, ngước lên nhìn ông ta: "Con trai tôi, hai đứa con trai tôi... Nếu anh không khăng khăng giúp Văn Xuyên, nó sẽ không liều mạng như thế..."
"Mười năm nữa, Châu Sinh Thần sẽ trao lại quyền lực nhà họ Châu Sinh cho Tiểu Nhân, như thế sẽ là kết cục đẹp nhất."
"Văn Xuyên cũng là con anh..." Bà Châu nghẹn ngào không nói nên lời. "Nó cũng là con của anh mà...”
Châu Sinh Hành khẽ nhắm mắt, không dám nhìn bà Châu nữa: "Có lẽ tất cả mọi người đều biết thân thế của Văn Hạnh, Văn Xuyên rồi, tôi cũng không thể không thừa nhận được, em ở nhà họ Châu Sinh bao nhiêu năm như thế lẽ nào lại không hiểu? Anh cả cho dù không cam lòng đến thế nào cũng muốn lấy em về nhà cho đứa con đầu tiên của anh ấy, đứa con mà anh ấy yêu nhất, một người mẹ danh chính ngôn thuận, bởi thế chỉ có em là phù hợp."
Năm đó, Uyển Nương mang theo lời đồn "chưa có chồng mà đã có con" được gả vào nhà họ Châu Sinh, chỉ để cho cậu cả vừa bị sinh thiếu tháng, vừa bị mất mẹ, Châu Sinh Thần, có được một người mẹ danh chính ngôn thuận. Mà Châu Sinh Hành và Uyển Nương quen nhau từ thuở thiếu thời, nhưng rồi phải chia tay nhau vì nhà họ Châu Sinh. Sau này sớm chiều bên nhau, không kìm lòng được mà bà đã mang thai cặp song sinh kia...
Nhân quả tuần hoàn.
Không có những "nhân" ngày hôm đó, làm sao có "quả" của ngày hôm nay?
Nếu không phải vì muốn thanh lý sạch sẽ những chuyện đen tối trong nhà, Châu Sinh Hành đã không đích thân ra lệnh cho người truy sát mẹ của Tiểu Nhân trên du thuyền mười năm trước, mẹ của Tiểu Nhân sao phải uống thuốc độc tự sát?
Mười năm nữa đem cơ nghiệp nhà họ Châu Sinh giao cho Tiểu Nhân, âu cũng là để bù đắp.
Cuộc đời này ai mà không mắc sai lầm, nhưng có mấy người trả được hết những món nợ ân tình mà mình đã vay.
Đến đêm thì Châu Sinh Thần tỉnh lại.
Anh không bị trúng đạn vào chỗ hiểm, chỉ là cánh tay, nói cách khác vốn đã vào chỗ hiểm nhưng viên đạn bị Thời Nghi ngăn cản nên trượt đi. Bên cạnh đang có người kiểm tra cho anh.
Châu Sinh Thần muốn ngồi dậy, tất cả các bác sĩ đều rất hoảng hốt nhưng lại không dám cản anh.
Chú Lâm bước vào, Châu Sinh Thần dùng cánh tay còn lành lặn chống người dậy: "Thời Nghi đang ở đâu?"
Chú Lâm chỉ trầm ngâm không nói gì.
"Thời Nghi đang ở đâu?" Anh chụp lấy cánh tay chú Lâm.
Trong một thoáng vết thương nứt toác ra, máu thấm từ trong lớp vải băng tràn ra ngoài.
"Cô Thời Nghi... giờ vẫn chưa tỉnh lại."
Tay vẫn nắm chặt chú Lâm, anh nhắm mắt, rồi tung chăn đắp trên người ra, xuống giường. Có vị bác sĩ muốn ngăn anh liền bị chú Lâm đưa tay cản lại. Chú Lâm đẩy cửa, dìu Châu Sinh Thần đi về phía phòng của Thời Nghi, vì đề phòng lại có chuyện xảy ra nên tất cả nhân viên y tá đều được cử tới đây, phòng của cô giờ đã trở thành phòng bệnh.
Anh bước tới cửa, bỗng dừng bước.
Cơn đau ở cánh tay chẳng thể sánh với những sợ hãi đau khổ trong anh lúc này.
Hết lần này đến lần khác.
Anh không bảo vệ được cô.
Anh chống tay lên cửa, dần dần co chặt thành nắm đấm, nước mắt tràn mi.
Chú Lâm và người ở hành lang đều không dám lên tiếng, chỉ nhìn anh gục đầu vào cánh tay. Rất lâu sau vẫn cứ đứng như vậy, dựa vào cửa mà không dám vào.
Bỗng nhiên, trong phòng có tiếng nói:
"Ngón tay cô ấy có phải đang cử động không... "
Châu Sinh Thần vội vã đẩy cửa vào, tất cả các bác sĩ trong phòng đều dừng lại quay đầu nhìn về phía anh.
Còn anh, chỉ nhìn người đang nằm trên giường.
Máy điện tâm đồ vẫn đang chạy... rất ổn định, chầm chậm làm tan đi những lo lắng cuồn cuộn chảy trong huyết quản của anh.
Châu Sinh Thần nhớ kỹ từng lời cô nói, mỗi một câu như khắc vào trong tim anh. Giờ đây người ấy đang ngủ, và dường như chỉ một lát nữa thôi cô ấy sẽ tỉnh dậy và nói chuyện với anh.
Cô đối với anh, vĩnh viễn cẩn thận, chỉ sợ có thể mất đi bất cứ lúc nào...
...
"Đợi tôi với, tôi muốn nói chuyện với anh..."
"Em thật sự rất hiếu kỳ, phòng nghiên cứu trông như thế nào, nếu tiện có thể đưa em đi tham quan được không..."
"Anh có tin vào kiếp trước không? Em có lẽ có thể nhìn thấy kiếp trước của anh... "
"Dáng vẻ ngày hôm nay của anh, cảm thấy thật xứng với tên anh. Châu Sinh Thần, có thể khiến cho người ta cảm thấy, chính là cái dáng vẻ này."
"Có cảm tình... là có thể đính hôn sao?"
"Mẹ anh... thích con gái ăn mặc thế nào?"
"Lên nhà em ngồi một chút nhé? Em muốn... làm cho anh một ít thuốc giải cảm."
"Tại sao anh lại làm khoa học, thật sự vì không biết làm gì mới chọn đại hay sao?"
"Lối viết của Liễu Công Quyền quá nghiêm túc, có hợp với thiệp mời đính hôn không?"
"Vậy đeo nhẫn xong... có cần hôn vợ chưa cưới không?"
"Chỉ cần anh để em ở bên anh, em sẽ tin anh vô điều kiện... "
"Em mệt rồi... Anh nắm tay em đi tiếp, được không?"
"Châu Sinh Thần... Anh và vợ ngủ cùng trên một chiếc giường, có làm khó anh không?"
"Em xin lỗi... em thật sự chưa bao giờ gặp một cuộc đấu súng cả... "
"Vì thế... em sẽ không hợp với anh, đúng không?"
"Ngoài việc sợ em xảy ra chuyện, còn một nguyên nhân khác, là vì... nhớ em?"
"Nếu em chết trước, sẽ quấy rầy anh một thời gian, kiếp sau... em sẽ đền bù lại cho anh."
...
"Nhất định anh nghĩ sai rồi, Châu Sinh Thần, anh hiểu sai ý em rồi.
Em đang nghĩ rằng, đợi đến khi anh làm xong mọi việc, hằng ngày anh chỉ cần đi nghiên cứu ngôi sao Kim kia của anh, còn lại đều giao cho em. Em sẽ nấu cơm, pha trà, sắp xếp mọi việc ổn thỏa để anh không mệt mỏi, không khổ đau, không phải về ngôi nhà lạnh lẽo không ánh đèn, em sẽ là chỗ dựa cho anh.."
Có ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tràn vào phòng.
Ánh nắng rơi lên người Thời Nghi.
Dường như không hề có chút đau đớn nào, cô chỉ đang nhắm mắt, hệt như dáng vẻ của cô nằm cạnh anh mỗi khi anh tỉnh dậy lúc tờ mờ sáng. Không màng đến những phiền muộn bên ngoài, đến cả lúc ngủ đều yên bình như vậy.
Cô cứ nằm yên lặng như vậy mãi.
"Thập Nhất, người lát nữa bước lên đài cao kia, chính là sư phụ sau này của em đó." Khi Tam ca bế lên, nàng bị bọc kín, chỉ có hai mắt nhìn được ra ngoài khe khẽ cựa mình, có chút xao động.
Đôi mắt sáng lấp lánh đó chỉ nhìn chăm chăm ra phía ngoài thành.
Từ đây chỉ có thể nhìn thấy chân trời đã hửng sáng, dần dần chiếm chỗ của màn đêm, hòa thành một màu xanh nhạt.
Trên đài cao không một bóng người, chỉ có những lá cờ lớn tung bay trong gió.
Nàng cảm thấy tay mình lạnh nhưng vẫn tiếp tục bám vào tường thành, nếu không Tam ca sẽ không bế nàng nữa... Nếu không phải tiếng tăm của vị sư phụ này quá lớn, chắc chắn nàng sẽ không cùng Tam ca chỉ mang theo bốn tùy tùng trốn ra ngoài, chỉ để nhìn thấy vị Tiểu Nam Thần Vương mà ba tháng nữa sẽ gặp mặt này.
Châu Sinh Thần.
Nghe thật nho nhã cao quý, thật giống một người đọc rất nhiều thi thư.
Người nên là một vị vương gia, ở trong thư phòng, mi thanh mục tú, dáng vẻ cao lớn.
Nhưng lại không phải...
Đại quân mười vạn người phía ngoài thành, một thân phong trần, lặng lẽ đứng đó, nhìn xa nơi đây hệt như một vùng đất tĩnh lặng. Từ xa có mấy con tuấn mã đi đến, nam nhân cưỡi ngựa đi đầu không nhìn rõ diện mạo, chỉ nhìn thấy một thân y phục trắng thực khiến cho người ta chói mắt.
"Đến rồi đến rồi, Thập Nhất." Tam ca kêu lên. "Tiểu nha đầu, đừng lộn xộn nữa."
Người trên ngựa đến trước đài cao, đột ngột thắng cương. Đoạn xuống ngựa, bước từng bước lên đài không một bóng người.
Hừng đông xé rách màn đêm, ba quân đều xuất hiện chỉnh tề. Những cột khói báo nguy ở biên cảnh cuồn cuộn bay lên, cát vàng cuốn lên tới trời.
Ngài đứng trên đài cao, vung tay lên, bảy mươi vạn quân rào rào quỳ xuống trước mặt, đồng loạt hô to. Tiếng hô vang rền, như xé tan bụi cát, xuyên qua sương mù, vọng vào tai nàng... Có người lấy tay bịt tai nàng.
Đây chính là Châu Sinh Thần, là Tiểu Nam Thần Vương đứng trên vạn người, nắm trong tay hơn bảy mươi vạn đại quân.
Là "mắt liếc hồn xiêu"? Hay là "tâm thần mê mẩn"?
Một nữ nhân mới sáu, bảy tuổi như nàng hoàn toàn không hiểu những thứ này, chỉ bị những thứ nhìn thấy trước mắt làm cho kinh sợ. Hai tay bám chặt vào tường thành, tim đập như trống trận.
Trời sáng rất nhanh.
Tiểu công tử Thanh Hà Thôi Thị tất nhiên biết nơi đây không thể thường xuyên lui tới, thấy trời đã sáng rõ vội đập khẽ vào bàn tay nhỏ bé của Thập Nhất, leo xuống khỏi tường thành theo một hướng khác. Thập Nhất nhỏ người, bước chân cũng nhỏ, lại vì không muốn rời đi nên càng bước chậm hơn.
"Trời ơi, tiểu tổ tông của huynh." Tam ca than bế nàng lên: "Ta mới chỉ mười hai tuổi, muội cũng gần bảy tuổi rồi, sao còn muốn ta bế muội thế này chứ..."
Nàng ôm cổ, cọ nhẹ vào mặt Tam ca, cười khe khẽ.
Tam ca thương muội muội này nhất, nhìn thấy nàng như vậy lại mềm lòng, cũng không ca thán nữa, bế nàng bước tiếp. Thanh Hà Thôi Thị chỉ có Thập Nhất là nữ tử lại sớm được đính ước với Thái tử trở thành Thái tử phi, quả thực là hòn ngọc quý, so với Tam ca, vốn là con do thiếp thất sinh ra, đương nhiên được coi trọng hơn rất nhiều.
Nếu phụ thân phát hiện họ trốn mất, chắc chắn sẽ bị xử theo gia pháp.
Tam ca bước đi thật nhanh, Thập Nhất sợ ca ca mình bị lạnh, lấy tay ôm chặt lấy ca ca.
Hai người trong vòng vây của bốn hộ vệ, xuống khỏi tường thành không gặp trở ngại gì, nhưng chưa bước ra được hai bước đã bị chặn lại…
Thập Nhất sợ hãi chớp mắt nhìn Tam ca.
"Không phải sợ, có Tam ca ở đây." Tam ca vỗ vỗ vào lưng nàng.
Có mười mấy con ngựa đang đến gần, là chiến mã vừa từ sa trường trở về, có vẻ như đã rất mệt.
Thập Nhất bám chặt vào vạt áo của Tam ca, ngẩng đẩu nhìn người đang ngồi trên ngựa. Hai người tháp tùng phía sau, tay cầm dây cương, lưng hướng về phía mặt trời, chăm chú nhìn hai đứa trẻ chỉ cao bằng một nửa họ.
Đôi mắt đen thẫm lướt qua bốn hộ vệ, lặng lẽ nhìn vào mắt nàng.
Thập Nhất cũng nhìn lại người đàn ông đó, bốn bề im lặng… im lặng tới nỗi dường như chỉ còn tiếng tim đập của nàng.
Rượu say lại ngả trên ghềnh đá, mặc sức ta hát tràn. Một bình rượu, một con ngựa, trên thế gian này được như vương có mấy người?
Nếu không phải có em, ngài chắc chắn sẽ là bậc quân vương đứng trên đài cao kia.
Đời người như mộng, vui được là bao.
Nếu biết trước nhân quả, ngài chắc chắn sẽ hối hận vì đã thu nhận em làm đệ tử…
- Hết chương 17 -
Bình luận facebook