Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Trời nổi gió mùa, những khóm hoa trong vườn nhà Thiên Anh ngả nghiêng như gãy đổ, trời ko có nắng, chỉ có những đám mây đang vờn nhau, ríu rít lấy nhau. Thiên Anh thức dậy từ 4h để chuẩn bị cho ngày hôm nay. Ngày giỗ của mẹ cô.
Thiên Anh ra khỏi nhà lúc 6h, lúc đó Vy còn đang ngủ
Bầu trời thẫm một màu xám như sắp nổi cơn giông, gió lạnh buốt rít qua rít lại, cô mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là chiếc áo da đen, cổ quàng khăn ống và đi giày thể thao mà cô luôn ưa thích
Bước trên đường một mình với hoa cỏ thiên nhiên, một tay cầm giỏ hoa quả, một tay cầm vài nén hương và một số thứ khác, tai đeo headphone và vu vơ hát theo lời bài hát mà cô đang nghe, cô nhớ mẹ, cô đang nghe những bài hát về mẹ…
“ Lòng con nhớ về ngày xưa, bóng mẹ hiền dịu dàng ân cần chăm sóc làm con ko quên…dòng thời gian trôi đi và đây khôn lớn con đã biết đâu là tình yêu , những lỗi lầm ngày nào mong ko còn là những vết thương…”
Đến bên mộ mẹ, xung quanh cây cối vẫn như lúc ban đầu, mẹ muốn yên nghỉ ở một nơi yên tĩnh, có cây, có hoa, và chỉ riêng mình mẹ. Mẹ có thấy mẹ đang rất cô đơn ko? Khi xung quanh ko có một bóng ngôi nhà hoặc bóng một ngôi mộ. Quanh năm mẹ chỉ ở đây có một mình.. Mẹ nằm đây dưới bóng dâm của một cây cổ thụ lớn, những bãi cỏ trải dài vô tận, một con suối róc rách chảy…tất cả chỉ có thế, nhưng cô biết mẹ rất thích nơi này…chắc…mẹ sẽ ko cô đơn. Thời gian ko bao giờ quay trở lại cũng như một người ra đi mãi mãi sẽ ko bao giờ quay về nữa.
Cô quỳ xuống bên cạnh mộ, nhẹ nhàng lấy tay gạt những chiếc lá rơi trên mộ và đặt lên đó đồ cúng.
Khói hương dìu dịu bay theo gió đến một lời xa, gửi điều cô muốn nói đến tận chân trời để mẹ nghe thấy
- Con - Thiên Anh của mẹ , hôm nay là ngày giỗ mẹ, thời gian trôi qua nhanh lắm mẹ à? Mới ngày nào con vẫn là đứa bé nằm trong nôi, nghe mẹ ru để chìm vào giấc ngủ mà bây giờ con đã khôn lớn. Mẹ ko có cánh, mẹ ko vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ mãi là thiên thần, vì con biết chỉ có thiên thần mới tốt với con như mẹ, mẹ cho con giấc ngủ say, cho con tất cả những điều thiêng liêng và mẹ…mẹ cho con cả mạng sống thứ 2. Mẹ đã vất vả nuôi con, nuôi anh hai, nhiều lúc con tự hỏi con đã làm cho mẹ vui hay đã làm cho mẹ mệt mỏi .Con vẫn chưa một lần báo hiếu được cho mẹ và con biết chắc con ko còn cơ hội nữa rồi.
Mẹ dặn con “ giữ cho cặp mắt luôn mở và đôi chân luôn bước, con sẽ tìm thấy điều con cần” nhưng sao mẹ ơi ! Dù cho mắt con luôn mở, đôi chân con luôn bước mà con ko có được thứ con cần bây giờ…đó là mẹ.. Mẹ nói “ sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên kẻ khác mà ko bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che” nhưng mẹ ơi ! Con được mẹ chở che chưa hết nửa cuộc đời cơ mà, sao mẹ bỏ con..bỏ con mãi mãi thế hả mẹ, nhưng con luôn cảm ơn trời vì đã ban cho con một người mẹ hiền vĩ đại như mẹ và…con cũng luôn trách ông trời sao quá bất công với mẹ của con…
Nói đến đây, nước mắt Thiên Anh chợt trực ra như hai dòng thác trên mặt. Gió vẫn vô tình thổi, hàng cây vẫn xào xạc nhưng ko ồn ào, náo nhiệt mà im lặng và yên tĩnh. Ở đâu đó, trong tiếng gió vi vu, cô như nghe thấy tiếng mẹ dịu dàng…
- Con gái của mẹ có nụ cười rạng rỡ và đáng yêu…con đừng khóc nhiều mà quên mỉm cười…con nhé !
Rồi giọng mẹ lạc đi, tiếng gió thổi càng mạnh hơn khiến nỗi nhớ mẹ càng dâng trào
Ngọn đồi với những hòn đá mấp mô, cũng có một người con trai đang quỳ gối trước hai ngôi mộ cạnh nhau và…khóc !
Khóc vì tình yêu bất diệt mà chưa bất…đã bị diệt, con trai rất ít khi khóc nhưng một khi họ khóc thì chứng tỏ họ đang đau rất nhiều, nhất là trong tình yêu, nước mắt của họ chỉ dành cho duy nhất một người mà họ yêu thương thật lòng thôi.
Vì…sẽ rất đau đớn khi yêu thật lòng một người mà ko được đáp lại
…
Từ xa xa, nấp sau một thân cây to, có một người con trai khác, ánh mắt luôn hướng về phía người con gái đang khóc kia, ánh mắt chứa đầy yêu thương và lo lắng.
Ko ai khác đó là Thiên Kỳ, anh đã về Việt Nam rồi, anh về từ tối hôm qua, anh về để đón em gái của anh đến Mỹ. Đến nhà Thiên Anh thì ko gặp cô và anh đoán ngay em gái của mình sẽ đến đây vì hôm nay là ngày đặc biệt ấy.
Một bóng đen lướt nhanh qua như một cơn gió, Thiên Anh vô tình nhìn thấy được và bóng đen ấy trông rất quen, nó giống một người đã từng đi qua cuộc đời của cô, dù thế nào đi chăng nữa cái hình dáng đó vẫn thế, vẫn ko thay đổi.
Cô thấy rất quen lên đứng dậy chạy theo, cô muốn kiểm chứng xem điều cô nghĩ trong đầu bây giờ là đúng hay là sai!
Biết mình bị phát hiện, bóng đen đó ko chạy nhanh nữa mà cố tình chạy chậm lại
Dừng chân lại trước một con suối nhỏ, cả hai đứng lại, Thiên Anh bất ngờ vì suy nghĩ của mình quá chính xác, đã lâu ko gặp người con trai đứng trước mặt mình đây, nhìn hắn trông có vẻ khác hơn nhiều, cao hơn và đẹp hơn nhưng ánh mắt sắc và lạnh lùng hơn rất nhiều
- Là anh ! Vương Khang – Thiên Anh lên tiếng
- Thiên Anh, lâu lắm ko gặp ! – Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt có tia ranh mãnh cùng nụ cười nửa miệng
- Có vẻ yêu tên kia khiến em khổ quá nhỉ? Trông em có vẻ gầy đi hơn rất nhiều đó – Hắn nói tiếp và bước gần đến Thiên Anh hơn, tay phải chạm lên má cô vuốt ve đùa cợt – Anh thấy em xinh ra nhiều đấy, yêu anh nữa ko?
- VŨ VƯƠNG KHANG….- Đây ko phải giọng của Thiên Anh, chính xác là giọng của Thiên Kỳ, anh chạy đến, đứng sau Thiên Anh và nói to
- Chết tiệt – Vương Khang định bỏ chạy thì Thiên Kỳ lên tiếng
- Đứng lại
- Anh sẽ giết tôi, đúng chứ? – Hắn nói khinh bỉ, hắn ko sợ bị anh giết vì bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với anh, sau một thời gian vắng bóng, hắn đã luyện cho mình những thứ võ học được bên nước ngoài và chế tạo ra rất nhiều thứ vũ khí , độc dược lợi hại khác nhau rồi dần dần lập thêm vài bang khác để gộp vào bang cũ. Giờ đây, bang mới của hắn còn mạnh hơn bang cũ gấp 10 lần, tưởng chừng Mãnh Long sẽ tan dã nhưng ko hẳn, Mãnh Long sẽ là đối thủ đáng gờm nhất của tổ chức Hắc Long và Thiên Long trong thời gian sắp tới
- Tôi sẽ ko giết cậu và chắc bây giờ tôi cũng ko thể giết được cậu – Thiên Kỳ nói bằng giọng chêu chọc pha lẫn khinh bỉ rồi quay sang nói với Thiên Anh – em ra chỗ khác, anh cần nói chuyện riêng với người này
Nghe lời anh, cô đi ra chỗ khác, cô biết anh ko muốn cô nghe thấy anh với hắn nói gì với nhau vì có thể họ nói đến một cá nhân hay tổ chức nào đó hoặc một kế hoạch chỉ hai người họ biết, do dự lắm cô mới quyết định nghe lén cuộc nói chuyện.
- Vậy à? Thế tôi có thể hỏi anh một chuyện? – Hắn đề nghị. Anh ko nói chỉ gật đầu
- Bang Bạch Long vẫn hoạt động chứ? – Hắn hỏi
- Nghỉ rồi - anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát
- Nhưng vẫn chưa tan rã
- Đúng ! Thì sao?
Mặc dù anh đã biết trước câu hỏi tiếp theo của hắn nhưng vẫn làm ngơ như ko biết, biết âm mưu của hắn bây giờ là gì, hắn vẫn như ngày xưa, vẫn ko thay đổi tính cách, vẫn muốn giết được người đứng đầu trong thế giới ngầm để hắn có thể xưng bá. Quá tham lam và độc chiếm
- Tôi muốn bang Bạch Long ra nhập bang Mãnh Long của tôi, và cả anh cũng thế, kế hoạch sắp tới của tôi thành công, tôi sẽ ko quên ơn anh ! – hắn nói lạnh lùng nhưng pha chút lời khẩn cầu
- Nếu ko thì sao? – anh thử thách thức. đôi mắt hắn khẽ nhíu lại rồi tinh anh nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhếch mép
- Thì ko sao, nhưng cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu, anh ko định đền đáp gì ư?
Đứng sau một thân cây lớn có thể che hết 2 người cỡ như Thiên Anh, cô thấy ko hiểu cho lắm khi nghe Vương Khang nói đến đây? Gì mà “ cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu” Chẳng lẽ…
Cô lắc đầu để suy nghĩ của mình tan biến
- Hữu Tuệ đã chết, cậu đừng có mà nhắc tới cô ấy nữa – Thiên Kỳ mắt hồng hộc máu, anh quát lên. Anh đã cố quên giờ lại càng nhớ, cái ngày định mệnh hôm đó thật khiến anh phải đau lòng khi nhắc đến tên người con gái này
- Tôi chỉ nhắc lần này thôi, nó đã đỡ viên đạn đó cho anh kết quả bây giờ là nó xuống gặp tổ tiên trước tuổi, anh ko đền đáp gì được cho nó thì cũng phải đền đáp cho anh nó chứ nhỉ? Chính Kevin, hắn là người bắn viên đạn đó, giờ anh có muốn trả thù cho em gái tôi ko?
Nghe đến đây, Thiên Anh ko khỏi bàng hoàng, mặt cô hơi tái lại, ko phải vì lạnh mà vì câu nói của Vương Khang? Thế là cô lại nghĩ đúng rồi, Hữu Tuệ đã chết ư? Thế chuyện đi du học rồi sinh sống luôn bên đó là sao? Tất cả là dối sao?. Vậy là trong suốt thời gian qua cô ko hề hay biết gì cả , mà Khánh Anh lại là “nhân vật chính” gây ra cái chết đó thì ắt hẳn cả nhóm Tuyết, Nam, Hoàng, Minh cũng biết chuyện này. Thế đấy, kể từ ngày nghe tin Hữu Tuệ đi du học và sống bên nước ngoài luôn, cô và Vy thấy có gì đó vui trong lòng, như trút đi được một tảng đá đè lên đầu mình bấy lâu nay, nhưng sự thật đã phơi bày, cô lại thấy ko vui, lại một tảng đá khác nặng hơn đè lên…
Thấy Thiên Kỳ lặng im, ánh mắt nhìn về xa xăm như nhìn thấy bóng dáng người con gái đó, Vương Khang lại lên tiếng thức tỉnh anh
- Sao rồi? Sao anh ko nói gì?
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu ! – Thiên Kỳ gật đầu đồng ý. Anh nhận lời ngoài mặt nhưng trong thâm tâm anh ko bao giờ nhận lời giúp hắn, bởi lẽ..hạnh phúc của em gái mình anh sẽ đặt lên hàng đầu, Thiên Anh yêu Khánh Anh, yêu rất nhiều, anh biết thế nên sẽ ko hợp tác với người ngoài giết chết người cô yêu đâu.
Thiên Anh nghe câu trả lời của Thiên Kỳ mà tim cô như có ai bóp nghẹn, xung đột lại trở về, sẽ ko bao giờ chấm dứt ư? Thù qua trả lại, bao giờ mới kết thúc đây?
Cô buồn bã lặng lẽ bước đi, cô ko muốn nghe họ nói gì với nhau nữa và cứ thế cô bước thật chậm trên con đường lá đổ…
Sáng sớm hôm sau…
- Tuyết, em nghe tin gì chưa? – Nam từ ngoài chạy như siêu nhân vào trong hỏi Tuyết làm cô giật mình tý nữa thì phun hết nước đang uống trong miệng ra va khó nhọc nói
- Tin gì?
- Mãnh Long đã trở lại, bây giờ rất mạnh, giờ chúng còn vượt mặt Thiên Long rồi. Chỉ sau Hắc Long một chút thôi. Tối hôm qua, tên Vương Khang đó đã chính thức lên tiếng khiêu chiến giành ngôi vị bá chủ thế giới ngầm với thằng Khánh đó – Nam lặn lội một lèo
- Ko thể? – Tuyết đập bàn đứng dậy, tay kia cầm ly nước vô tình hất thẳng vào mặt Nam khiến anh chàng nhảy cẫng và kêu lên
- AA
- Ui, em ko cố ý… - Tuyết phủi phủi chút nước dính trên cổ áo của Nam rồi nói tiếp, cố nặn ra giọng nghiêm nghị lạnh lùng như bản chất để ko phì cười vì cái mặt của Nam bây giờ - Khánh Anh chắc biết tin rồi, có kế hoạch gì chưa? Giờ đến tổ chức Hắc Long thôi
Nói đoạn, Tuyết lấy chìa khoá ô tô rồi kéo Nam đi theo.
Tại tổ chức Hắc Long
Có rất nhiều vệ sĩ canh gác cả trong lẫn ngoài, tên nào cũng mang một thân hình cao to và khuôn mặt lạnh hơn tiền đứng khoanh tay vào nhau, hai bên hông là hai khẩu súng lục.
Nam và Tuyết bước vào trong những cái cúi chào của đám vệ sĩ và đàn em của tổ chức. Hai người đi về phía phòng bí mật của tổ chức, Khánh Anh đã chờ sẵn ở đó
Sau khi ấn một dãy mật mã dài tận mấy chục số, cánh cửa làm bằng kính đen, bên trong nhìn thấy bên ngoài còn bên ngoài ko thể nào nhìn thấy được bên trong. Đây là loại kính do chính Khánh Anh chế tạo, đập ko vỡ, nổ bom cũng ko xước, cánh cửa dày hơn 1 mét “ ting” một cái và mở ra. Nam và Tuyết bước vào
- Chúng thách đấu? – Tuyết vào thẳng vấn đề ko chần chừ
- Ừ - Khánh Anh lạnh lùng, hai mắt chăm chú vào sợi dây xích màu vàng trong hộp thí nghiệm
- Đó là? – Nam và Tuyết đồng thanh
- Rất độc, vì chúng mới khiêu chiến tối qua nên tao mới làm 2h sáng hôm nay, giờ vẫn chưa sử dụng được, phải đợi hai ngày nữa – Khánh Anh nói, ngữ điệu vẫn lạnh lùng
- Hai ngày nữa sao? – Nam
- Ừ, thế là nhanh đấy, 2 ngày nữa mới đưa ra khỏi hộp thí nghiệm này được, nếu bây giờ mà lấy ra 3 người chúng ta chết đầu tiên đấy, nó đang trong giai đoạn khử mùi bên ngoài – Anh nói, hơi cười nhếch mép…doạ hai người kia
- Chết làm sao được, đeo khẩu trang là xong – Nam đắc ý nói
- Đeo nhưng vẫn ngửi thấy mùi, loại này chỉ cần ngửi thoáng qua cũng đủ chết ngay sau 5s rồi – Anh nghiêm giọng
- Thế chỉ cần 2 ngày nữa là hết mùi chứ gì? – Tuyết chen vào
- Ừ - Anh gật đầu
- Bàn kế hoạch cho lần này, sau đó phổ biến cho đàn em bên ngoài kia đi xong tao còn đi hẹn hò…nhỡ lần này có chuyện gì ko hẹn hò được nữa thì chết – Nam cười cười nên bị Tuyết và Khánh Anh lườm cho suýt ngất, một người phóng ra toàn lửa, một người phóng ra toàn băng
- …… - Khánh Anh nói một hồi lâu, thỉnh thoảng Nam và Tuyết cũng lên tiếng đóng góp ý kiến riêng của mình và cả 3 đều gật đầu thực hiện.
Chuẩn bị kết thúc, Nam sực nhớ ra điều gì đó mà anh luôn nghi nghĩ trong đầu từ lúc biết tin, Nam hỏi
- Chuyện này…có nói với 2 thằng kia ko?
- Minh và Hoàng ko gia nhập giang hồ, ko phải người của tổ chức mình nên thôi, ko cần nói, tránh phiền phức – Tuyết nói ra quan điểm của mình, Khánh Anh cũng đồng tình
Ba người bước ra ngoài, cả đám đang nhốn nháo, huyên thuyên bên ngoài bỗng dưng ním bặt khi thấy sự xuất hiện của “ ba bang chủ”
Tuyết, Nam, Khánh Anh thay nhau phổ biến kế hoạch khi đã chắc chắn và cho đàn em về nghỉ sớm để bắt đầu ngày mai học thêm võ
Lịch khiêu chiến vẫn chưa có nhưng vẫn phải phòng trước, tránh rủi ro
Đã từ lâu, Tuyết, Nam và cả Minh cùng chuyển về ở cùng biệt thự với Khánh Anh và Hoàng, có chuyện gì cũng tám nhau biết nhưng riêng chuyện lần này, 3 người kia lại muốn giấu Minh và Hoàng, đơn giản vì 2 người ko phải người của tổ chức, sẽ dễ bị tiêu diệt hơn, Minh đang rất hạnh phúc nên anh ko thể ra đi trước được, còn Hoàng, Hoàng đang đi kiếm hạnh phúc nên lần này ko thể làm cản trở Hoàng được.
Thiên Anh ra khỏi nhà lúc 6h, lúc đó Vy còn đang ngủ
Bầu trời thẫm một màu xám như sắp nổi cơn giông, gió lạnh buốt rít qua rít lại, cô mặc một chiếc áo phông, khoác bên ngoài là chiếc áo da đen, cổ quàng khăn ống và đi giày thể thao mà cô luôn ưa thích
Bước trên đường một mình với hoa cỏ thiên nhiên, một tay cầm giỏ hoa quả, một tay cầm vài nén hương và một số thứ khác, tai đeo headphone và vu vơ hát theo lời bài hát mà cô đang nghe, cô nhớ mẹ, cô đang nghe những bài hát về mẹ…
“ Lòng con nhớ về ngày xưa, bóng mẹ hiền dịu dàng ân cần chăm sóc làm con ko quên…dòng thời gian trôi đi và đây khôn lớn con đã biết đâu là tình yêu , những lỗi lầm ngày nào mong ko còn là những vết thương…”
Đến bên mộ mẹ, xung quanh cây cối vẫn như lúc ban đầu, mẹ muốn yên nghỉ ở một nơi yên tĩnh, có cây, có hoa, và chỉ riêng mình mẹ. Mẹ có thấy mẹ đang rất cô đơn ko? Khi xung quanh ko có một bóng ngôi nhà hoặc bóng một ngôi mộ. Quanh năm mẹ chỉ ở đây có một mình.. Mẹ nằm đây dưới bóng dâm của một cây cổ thụ lớn, những bãi cỏ trải dài vô tận, một con suối róc rách chảy…tất cả chỉ có thế, nhưng cô biết mẹ rất thích nơi này…chắc…mẹ sẽ ko cô đơn. Thời gian ko bao giờ quay trở lại cũng như một người ra đi mãi mãi sẽ ko bao giờ quay về nữa.
Cô quỳ xuống bên cạnh mộ, nhẹ nhàng lấy tay gạt những chiếc lá rơi trên mộ và đặt lên đó đồ cúng.
Khói hương dìu dịu bay theo gió đến một lời xa, gửi điều cô muốn nói đến tận chân trời để mẹ nghe thấy
- Con - Thiên Anh của mẹ , hôm nay là ngày giỗ mẹ, thời gian trôi qua nhanh lắm mẹ à? Mới ngày nào con vẫn là đứa bé nằm trong nôi, nghe mẹ ru để chìm vào giấc ngủ mà bây giờ con đã khôn lớn. Mẹ ko có cánh, mẹ ko vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ mãi là thiên thần, vì con biết chỉ có thiên thần mới tốt với con như mẹ, mẹ cho con giấc ngủ say, cho con tất cả những điều thiêng liêng và mẹ…mẹ cho con cả mạng sống thứ 2. Mẹ đã vất vả nuôi con, nuôi anh hai, nhiều lúc con tự hỏi con đã làm cho mẹ vui hay đã làm cho mẹ mệt mỏi .Con vẫn chưa một lần báo hiếu được cho mẹ và con biết chắc con ko còn cơ hội nữa rồi.
Mẹ dặn con “ giữ cho cặp mắt luôn mở và đôi chân luôn bước, con sẽ tìm thấy điều con cần” nhưng sao mẹ ơi ! Dù cho mắt con luôn mở, đôi chân con luôn bước mà con ko có được thứ con cần bây giờ…đó là mẹ.. Mẹ nói “ sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên kẻ khác mà ko bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che” nhưng mẹ ơi ! Con được mẹ chở che chưa hết nửa cuộc đời cơ mà, sao mẹ bỏ con..bỏ con mãi mãi thế hả mẹ, nhưng con luôn cảm ơn trời vì đã ban cho con một người mẹ hiền vĩ đại như mẹ và…con cũng luôn trách ông trời sao quá bất công với mẹ của con…
Nói đến đây, nước mắt Thiên Anh chợt trực ra như hai dòng thác trên mặt. Gió vẫn vô tình thổi, hàng cây vẫn xào xạc nhưng ko ồn ào, náo nhiệt mà im lặng và yên tĩnh. Ở đâu đó, trong tiếng gió vi vu, cô như nghe thấy tiếng mẹ dịu dàng…
- Con gái của mẹ có nụ cười rạng rỡ và đáng yêu…con đừng khóc nhiều mà quên mỉm cười…con nhé !
Rồi giọng mẹ lạc đi, tiếng gió thổi càng mạnh hơn khiến nỗi nhớ mẹ càng dâng trào
Ngọn đồi với những hòn đá mấp mô, cũng có một người con trai đang quỳ gối trước hai ngôi mộ cạnh nhau và…khóc !
Khóc vì tình yêu bất diệt mà chưa bất…đã bị diệt, con trai rất ít khi khóc nhưng một khi họ khóc thì chứng tỏ họ đang đau rất nhiều, nhất là trong tình yêu, nước mắt của họ chỉ dành cho duy nhất một người mà họ yêu thương thật lòng thôi.
Vì…sẽ rất đau đớn khi yêu thật lòng một người mà ko được đáp lại
…
Từ xa xa, nấp sau một thân cây to, có một người con trai khác, ánh mắt luôn hướng về phía người con gái đang khóc kia, ánh mắt chứa đầy yêu thương và lo lắng.
Ko ai khác đó là Thiên Kỳ, anh đã về Việt Nam rồi, anh về từ tối hôm qua, anh về để đón em gái của anh đến Mỹ. Đến nhà Thiên Anh thì ko gặp cô và anh đoán ngay em gái của mình sẽ đến đây vì hôm nay là ngày đặc biệt ấy.
Một bóng đen lướt nhanh qua như một cơn gió, Thiên Anh vô tình nhìn thấy được và bóng đen ấy trông rất quen, nó giống một người đã từng đi qua cuộc đời của cô, dù thế nào đi chăng nữa cái hình dáng đó vẫn thế, vẫn ko thay đổi.
Cô thấy rất quen lên đứng dậy chạy theo, cô muốn kiểm chứng xem điều cô nghĩ trong đầu bây giờ là đúng hay là sai!
Biết mình bị phát hiện, bóng đen đó ko chạy nhanh nữa mà cố tình chạy chậm lại
Dừng chân lại trước một con suối nhỏ, cả hai đứng lại, Thiên Anh bất ngờ vì suy nghĩ của mình quá chính xác, đã lâu ko gặp người con trai đứng trước mặt mình đây, nhìn hắn trông có vẻ khác hơn nhiều, cao hơn và đẹp hơn nhưng ánh mắt sắc và lạnh lùng hơn rất nhiều
- Là anh ! Vương Khang – Thiên Anh lên tiếng
- Thiên Anh, lâu lắm ko gặp ! – Hắn lạnh lùng nói, ánh mắt có tia ranh mãnh cùng nụ cười nửa miệng
- Có vẻ yêu tên kia khiến em khổ quá nhỉ? Trông em có vẻ gầy đi hơn rất nhiều đó – Hắn nói tiếp và bước gần đến Thiên Anh hơn, tay phải chạm lên má cô vuốt ve đùa cợt – Anh thấy em xinh ra nhiều đấy, yêu anh nữa ko?
- VŨ VƯƠNG KHANG….- Đây ko phải giọng của Thiên Anh, chính xác là giọng của Thiên Kỳ, anh chạy đến, đứng sau Thiên Anh và nói to
- Chết tiệt – Vương Khang định bỏ chạy thì Thiên Kỳ lên tiếng
- Đứng lại
- Anh sẽ giết tôi, đúng chứ? – Hắn nói khinh bỉ, hắn ko sợ bị anh giết vì bây giờ hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với anh, sau một thời gian vắng bóng, hắn đã luyện cho mình những thứ võ học được bên nước ngoài và chế tạo ra rất nhiều thứ vũ khí , độc dược lợi hại khác nhau rồi dần dần lập thêm vài bang khác để gộp vào bang cũ. Giờ đây, bang mới của hắn còn mạnh hơn bang cũ gấp 10 lần, tưởng chừng Mãnh Long sẽ tan dã nhưng ko hẳn, Mãnh Long sẽ là đối thủ đáng gờm nhất của tổ chức Hắc Long và Thiên Long trong thời gian sắp tới
- Tôi sẽ ko giết cậu và chắc bây giờ tôi cũng ko thể giết được cậu – Thiên Kỳ nói bằng giọng chêu chọc pha lẫn khinh bỉ rồi quay sang nói với Thiên Anh – em ra chỗ khác, anh cần nói chuyện riêng với người này
Nghe lời anh, cô đi ra chỗ khác, cô biết anh ko muốn cô nghe thấy anh với hắn nói gì với nhau vì có thể họ nói đến một cá nhân hay tổ chức nào đó hoặc một kế hoạch chỉ hai người họ biết, do dự lắm cô mới quyết định nghe lén cuộc nói chuyện.
- Vậy à? Thế tôi có thể hỏi anh một chuyện? – Hắn đề nghị. Anh ko nói chỉ gật đầu
- Bang Bạch Long vẫn hoạt động chứ? – Hắn hỏi
- Nghỉ rồi - anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát
- Nhưng vẫn chưa tan rã
- Đúng ! Thì sao?
Mặc dù anh đã biết trước câu hỏi tiếp theo của hắn nhưng vẫn làm ngơ như ko biết, biết âm mưu của hắn bây giờ là gì, hắn vẫn như ngày xưa, vẫn ko thay đổi tính cách, vẫn muốn giết được người đứng đầu trong thế giới ngầm để hắn có thể xưng bá. Quá tham lam và độc chiếm
- Tôi muốn bang Bạch Long ra nhập bang Mãnh Long của tôi, và cả anh cũng thế, kế hoạch sắp tới của tôi thành công, tôi sẽ ko quên ơn anh ! – hắn nói lạnh lùng nhưng pha chút lời khẩn cầu
- Nếu ko thì sao? – anh thử thách thức. đôi mắt hắn khẽ nhíu lại rồi tinh anh nhìn thẳng vào mắt anh, cười nhếch mép
- Thì ko sao, nhưng cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu, anh ko định đền đáp gì ư?
Đứng sau một thân cây lớn có thể che hết 2 người cỡ như Thiên Anh, cô thấy ko hiểu cho lắm khi nghe Vương Khang nói đến đây? Gì mà “ cái mạng của anh là do em gái tôi hi sinh để cứu” Chẳng lẽ…
Cô lắc đầu để suy nghĩ của mình tan biến
- Hữu Tuệ đã chết, cậu đừng có mà nhắc tới cô ấy nữa – Thiên Kỳ mắt hồng hộc máu, anh quát lên. Anh đã cố quên giờ lại càng nhớ, cái ngày định mệnh hôm đó thật khiến anh phải đau lòng khi nhắc đến tên người con gái này
- Tôi chỉ nhắc lần này thôi, nó đã đỡ viên đạn đó cho anh kết quả bây giờ là nó xuống gặp tổ tiên trước tuổi, anh ko đền đáp gì được cho nó thì cũng phải đền đáp cho anh nó chứ nhỉ? Chính Kevin, hắn là người bắn viên đạn đó, giờ anh có muốn trả thù cho em gái tôi ko?
Nghe đến đây, Thiên Anh ko khỏi bàng hoàng, mặt cô hơi tái lại, ko phải vì lạnh mà vì câu nói của Vương Khang? Thế là cô lại nghĩ đúng rồi, Hữu Tuệ đã chết ư? Thế chuyện đi du học rồi sinh sống luôn bên đó là sao? Tất cả là dối sao?. Vậy là trong suốt thời gian qua cô ko hề hay biết gì cả , mà Khánh Anh lại là “nhân vật chính” gây ra cái chết đó thì ắt hẳn cả nhóm Tuyết, Nam, Hoàng, Minh cũng biết chuyện này. Thế đấy, kể từ ngày nghe tin Hữu Tuệ đi du học và sống bên nước ngoài luôn, cô và Vy thấy có gì đó vui trong lòng, như trút đi được một tảng đá đè lên đầu mình bấy lâu nay, nhưng sự thật đã phơi bày, cô lại thấy ko vui, lại một tảng đá khác nặng hơn đè lên…
Thấy Thiên Kỳ lặng im, ánh mắt nhìn về xa xăm như nhìn thấy bóng dáng người con gái đó, Vương Khang lại lên tiếng thức tỉnh anh
- Sao rồi? Sao anh ko nói gì?
- Được rồi, tôi sẽ giúp cậu ! – Thiên Kỳ gật đầu đồng ý. Anh nhận lời ngoài mặt nhưng trong thâm tâm anh ko bao giờ nhận lời giúp hắn, bởi lẽ..hạnh phúc của em gái mình anh sẽ đặt lên hàng đầu, Thiên Anh yêu Khánh Anh, yêu rất nhiều, anh biết thế nên sẽ ko hợp tác với người ngoài giết chết người cô yêu đâu.
Thiên Anh nghe câu trả lời của Thiên Kỳ mà tim cô như có ai bóp nghẹn, xung đột lại trở về, sẽ ko bao giờ chấm dứt ư? Thù qua trả lại, bao giờ mới kết thúc đây?
Cô buồn bã lặng lẽ bước đi, cô ko muốn nghe họ nói gì với nhau nữa và cứ thế cô bước thật chậm trên con đường lá đổ…
Sáng sớm hôm sau…
- Tuyết, em nghe tin gì chưa? – Nam từ ngoài chạy như siêu nhân vào trong hỏi Tuyết làm cô giật mình tý nữa thì phun hết nước đang uống trong miệng ra va khó nhọc nói
- Tin gì?
- Mãnh Long đã trở lại, bây giờ rất mạnh, giờ chúng còn vượt mặt Thiên Long rồi. Chỉ sau Hắc Long một chút thôi. Tối hôm qua, tên Vương Khang đó đã chính thức lên tiếng khiêu chiến giành ngôi vị bá chủ thế giới ngầm với thằng Khánh đó – Nam lặn lội một lèo
- Ko thể? – Tuyết đập bàn đứng dậy, tay kia cầm ly nước vô tình hất thẳng vào mặt Nam khiến anh chàng nhảy cẫng và kêu lên
- AA
- Ui, em ko cố ý… - Tuyết phủi phủi chút nước dính trên cổ áo của Nam rồi nói tiếp, cố nặn ra giọng nghiêm nghị lạnh lùng như bản chất để ko phì cười vì cái mặt của Nam bây giờ - Khánh Anh chắc biết tin rồi, có kế hoạch gì chưa? Giờ đến tổ chức Hắc Long thôi
Nói đoạn, Tuyết lấy chìa khoá ô tô rồi kéo Nam đi theo.
Tại tổ chức Hắc Long
Có rất nhiều vệ sĩ canh gác cả trong lẫn ngoài, tên nào cũng mang một thân hình cao to và khuôn mặt lạnh hơn tiền đứng khoanh tay vào nhau, hai bên hông là hai khẩu súng lục.
Nam và Tuyết bước vào trong những cái cúi chào của đám vệ sĩ và đàn em của tổ chức. Hai người đi về phía phòng bí mật của tổ chức, Khánh Anh đã chờ sẵn ở đó
Sau khi ấn một dãy mật mã dài tận mấy chục số, cánh cửa làm bằng kính đen, bên trong nhìn thấy bên ngoài còn bên ngoài ko thể nào nhìn thấy được bên trong. Đây là loại kính do chính Khánh Anh chế tạo, đập ko vỡ, nổ bom cũng ko xước, cánh cửa dày hơn 1 mét “ ting” một cái và mở ra. Nam và Tuyết bước vào
- Chúng thách đấu? – Tuyết vào thẳng vấn đề ko chần chừ
- Ừ - Khánh Anh lạnh lùng, hai mắt chăm chú vào sợi dây xích màu vàng trong hộp thí nghiệm
- Đó là? – Nam và Tuyết đồng thanh
- Rất độc, vì chúng mới khiêu chiến tối qua nên tao mới làm 2h sáng hôm nay, giờ vẫn chưa sử dụng được, phải đợi hai ngày nữa – Khánh Anh nói, ngữ điệu vẫn lạnh lùng
- Hai ngày nữa sao? – Nam
- Ừ, thế là nhanh đấy, 2 ngày nữa mới đưa ra khỏi hộp thí nghiệm này được, nếu bây giờ mà lấy ra 3 người chúng ta chết đầu tiên đấy, nó đang trong giai đoạn khử mùi bên ngoài – Anh nói, hơi cười nhếch mép…doạ hai người kia
- Chết làm sao được, đeo khẩu trang là xong – Nam đắc ý nói
- Đeo nhưng vẫn ngửi thấy mùi, loại này chỉ cần ngửi thoáng qua cũng đủ chết ngay sau 5s rồi – Anh nghiêm giọng
- Thế chỉ cần 2 ngày nữa là hết mùi chứ gì? – Tuyết chen vào
- Ừ - Anh gật đầu
- Bàn kế hoạch cho lần này, sau đó phổ biến cho đàn em bên ngoài kia đi xong tao còn đi hẹn hò…nhỡ lần này có chuyện gì ko hẹn hò được nữa thì chết – Nam cười cười nên bị Tuyết và Khánh Anh lườm cho suýt ngất, một người phóng ra toàn lửa, một người phóng ra toàn băng
- …… - Khánh Anh nói một hồi lâu, thỉnh thoảng Nam và Tuyết cũng lên tiếng đóng góp ý kiến riêng của mình và cả 3 đều gật đầu thực hiện.
Chuẩn bị kết thúc, Nam sực nhớ ra điều gì đó mà anh luôn nghi nghĩ trong đầu từ lúc biết tin, Nam hỏi
- Chuyện này…có nói với 2 thằng kia ko?
- Minh và Hoàng ko gia nhập giang hồ, ko phải người của tổ chức mình nên thôi, ko cần nói, tránh phiền phức – Tuyết nói ra quan điểm của mình, Khánh Anh cũng đồng tình
Ba người bước ra ngoài, cả đám đang nhốn nháo, huyên thuyên bên ngoài bỗng dưng ním bặt khi thấy sự xuất hiện của “ ba bang chủ”
Tuyết, Nam, Khánh Anh thay nhau phổ biến kế hoạch khi đã chắc chắn và cho đàn em về nghỉ sớm để bắt đầu ngày mai học thêm võ
Lịch khiêu chiến vẫn chưa có nhưng vẫn phải phòng trước, tránh rủi ro
Đã từ lâu, Tuyết, Nam và cả Minh cùng chuyển về ở cùng biệt thự với Khánh Anh và Hoàng, có chuyện gì cũng tám nhau biết nhưng riêng chuyện lần này, 3 người kia lại muốn giấu Minh và Hoàng, đơn giản vì 2 người ko phải người của tổ chức, sẽ dễ bị tiêu diệt hơn, Minh đang rất hạnh phúc nên anh ko thể ra đi trước được, còn Hoàng, Hoàng đang đi kiếm hạnh phúc nên lần này ko thể làm cản trở Hoàng được.
Bình luận facebook