Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy
Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.
Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.Trên đầu Bạch lão gia tử đội một chiếc mũ nồi màu xám đậm, trên người mặc áo khoác da màu đen cùng quần bò, hai tay đeo găng tay da màu đen, nắm cây quải trượng đầu rồng được làm từ gỗ Huỳnh Đàn, đứng ở đằng trước, thân hình cao lớn khí thế uy nghiêm, phảng phất như một lão tướng quân ngự giá thân chinh.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Nói đến đây, Bạch lão gia tử thở dài một hơi, giọng nói vốn đang mười phần mạnh mẽ, giờ lại có chút tang thương:Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.
Lục Dã: “Dạ.” Cho dù lão gia tử không nói, anh cũng sẽ không nói chuyện này cho cô gái ngốc kia biết. Anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ sự ngây thơ và ngốc nghếch của cô.Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đứng sau ba mình, đều mặc âu phục phẳng phiu, dáng người thon dài lông mày tuấn lãng, mặc dù khí thế không ổn trọng uy nghiêm bằng ông nội và ba, nhưng so với người cùng tuổi, đã được coi là nhân trung long phượng.
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.
Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.
Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Nam Vận lắc lắc đầu.Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”Lời này nói đến vô cùng đường hoàng, Nam Vận không phản bác nổi, bất đắc dĩ, cô đành phải từ bỏ đấu tranh, cho giai nhà mình một ánh mắt ” Anh tự giải quyết cho tốt”, rồi thở dài, đi về bên người anh họ.Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.Nam Vận lắc lắc đầu.Đúng như cô đoán, sắc mặt của ông đã sa sầm mất 3 phần.
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Nam Vận thấy thế cũng muốn chui vào trong xe, kết quả lại bị Bạch lão gia tử ngăn lại.Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
Nam Vận: “….”
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.Lúc nhận được tin nhắn này của cô gái nhỏ, Lục Dã đang đứng trước băng chuyền hành lý, sau khi nhìn thấy tin này, anh không khỏi cong lên khóe môi, cho rằng cô gái nhỏ đang cố ý dọa anh, nhưng anh cũng không đâm thủng trò đùa này của cô gái nhỏ, rất phối hợp trả lời lại: [ Anh biết rồi.]
Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Ông Trần nhanh chân chạy đến đầu xe bên kia, mở cửa xe ở ghế phó lái cho Bạch lão gia.Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”Lúc này, Bạch lão gia tử bỗng hỏi cô một câu: “Thằng nhóc kia là Lục Dã sao?”
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”Lục Dã: “…..”Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.
Lục Dã: “…..”
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Nam Vận hung hăng trừng anh hai cô một cái, sau đó chạy đến trước mặt Dã Tử, thề thốt bảo đảm: “Anh đừng sợ, có em ở đây, không ai dám chạm vào anh đâu!” Ông ngoại, cậu và anh cả đều đi cả rồi, gan của cô cũng to lên.
Được rồi….
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”
Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”Nam Vận: “….”
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Nam Vận: “….”Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.
Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”
Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.Nam Vận gật đầu: “Dạ.”Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.
Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”Cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn * vô cùng mãnh liệt, cô thậm chí còn không thèm để ý tới ” bốn đại kim cang” bên người mình, không cách nào điều khiển được mà nhấc chân lên, muốn ngay lập tức nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vừa chạy được hai bước, tiếng quát lớn của ông ngoại từ đằng sau truyền đến: “Quay lại!”
Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đứng sau ba mình, đều mặc âu phục phẳng phiu, dáng người thon dài lông mày tuấn lãng, mặc dù khí thế không ổn trọng uy nghiêm bằng ông nội và ba, nhưng so với người cùng tuổi, đã được coi là nhân trung long phượng.
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.Bạch lão gia tử lắc lắc đầu: “Không biết, con bé là một đứa đầu đất, ai nỡ nói với nó chuyện này chứ.”
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.Được rồi….
Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.
Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.
Đúng như cô đoán, sắc mặt của ông đã sa sầm mất 3 phần.Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”
Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.Nhưng ông vẫn rất ngứa mắt thằng nhóc này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lại phát ra một tiếng khinh thường: “Hừ.”
Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”
“Chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Bạch, bà nội ta truyền cho mẹ ta, mẹ ta lại truyền cho vợ ta, cũng chính là bà ngoại của A Vận. Bà ngoại con bé đáng lẽ phải truyền nhẫn cho con dâu của chúng ta, nhưng mà Uyển Uyển gả xa, bà ấy không nỡ, nên mới đưa nhẫn cho nó.” Nói đến đây, lão gia tử lại thở dài: “Uyển Uyển mất rồi, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa, thế là bèn ủy thác cho tiệm châu báu bán đi, bây giờ chiếc nhẫn rơi vào tay ai, chúng ta cũng không rõ.”Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”
Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.
Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.
Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”
Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.
Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Trên đầu Bạch lão gia tử đội một chiếc mũ nồi màu xám đậm, trên người mặc áo khoác da màu đen cùng quần bò, hai tay đeo găng tay da màu đen, nắm cây quải trượng đầu rồng được làm từ gỗ Huỳnh Đàn, đứng ở đằng trước, thân hình cao lớn khí thế uy nghiêm, phảng phất như một lão tướng quân ngự giá thân chinh.Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.
Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.
Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.
Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.Ông Trần nhanh chân chạy đến đầu xe bên kia, mở cửa xe ở ghế phó lái cho Bạch lão gia.
Nam Vận liếc anh một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.
Nam Vận: “….”Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.Nam Vận tự dưng cảm thấy ông ngoại cô nói câu này không có thiện ý gì cho lắm — nghe vô cùng ôn hòa nhưng cẩn thận nghiền ngẫm thì lại có thể ngẫm ra có mấy phần lạnh lẽo — tiêu tiêu chuẩn chuẩn của câu nói trong bông có kim.
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.Nam Vận thấy thế cũng muốn chui vào trong xe, kết quả lại bị Bạch lão gia tử ngăn lại.
Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.Nam Vận sợ lão gia tử trên đường về nhà sẽ làm khó Dã Tử, cho nên không muốn cùng anh tách ra, bắt đầu cò kè mặc cả: “Cháu ngồi trên ghế phụ lái có được không ạ?”
Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”
Lục Dã: “Dạ được.”Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”Lời này nói đến vô cùng đường hoàng, Nam Vận không phản bác nổi, bất đắc dĩ, cô đành phải từ bỏ đấu tranh, cho giai nhà mình một ánh mắt ” Anh tự giải quyết cho tốt”, rồi thở dài, đi về bên người anh họ.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.
Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.Hồi lâu sau, Bạch lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “A Vận nhà chúng tôi khá giống mẹ, chẳng những giống về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng giống, đều có chút không rành thế sự, nói dễ nghe một chút, thì đó là ngây thơ, nói khó nghe thì chính là ngốc.”
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.
Nhưng ông vẫn rất ngứa mắt thằng nhóc này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lại phát ra một tiếng khinh thường: “Hừ.”Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Lúc này, Bạch lão gia tử bỗng hỏi cô một câu: “Thằng nhóc kia là Lục Dã sao?”
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”
Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Nam Vận sợ lão gia tử trên đường về nhà sẽ làm khó Dã Tử, cho nên không muốn cùng anh tách ra, bắt đầu cò kè mặc cả: “Cháu ngồi trên ghế phụ lái có được không ạ?”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.Nói đến đây, Bạch lão gia tử thở dài một hơi, giọng nói vốn đang mười phần mạnh mẽ, giờ lại có chút tang thương:
Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Lục Dã: “Dạ được.”Lục Dã: “…..”“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Nam Vận: “….”
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”
Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.Lục Dã nhìn chằm chằm vào Bạch lão gia tử, trong vẻ mặt mang theo vài phần khiếp sợ cùng kinh ngạc khó nén, anh trước giờ chưa bao giờ nghe thấy Nam phu nhân đề cập đến đoạn chuyện cũ này, do dự một chút, anh vẫn mở miệng hỏi: “A Vận có biết không ạ?”
Bạch lão gia tử lắc lắc đầu: “Không biết, con bé là một đứa đầu đất, ai nỡ nói với nó chuyện này chứ.”
Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”
“Đầu đất” là một từ để mắng người, nhưng trong giọng điệu của Bạch lão gia tử lại mang theo yêu thương khó nén.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.Lục Dã: “Dạ.” Cho dù lão gia tử không nói, anh cũng sẽ không nói chuyện này cho cô gái ngốc kia biết. Anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ sự ngây thơ và ngốc nghếch của cô.
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”
Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.
Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.Lão gia tử lại cười khổ: “Uyển Uyển vẫn luôn cho rằng chúng ta không biết chuyện nó bán nhẫn, nhưng thật ra chúng ta đều biết hết, người bán còn là do ta sắp xếp. Chiếc nhẫn đó nhiều nhất cũng chỉ đáng giá 80 vạn, ta cho nó 150 vạn. Sau đó ta cũng không lấy chiếc nhẫn đi, vẫn luôn để trong tiệm châu báu kia, Uyển Uyển đến mua ta đều không đồng ý, ta là ta muốn xem xem Nam Khải Thăng có ý muốn mua chiếc nhẫn về hay không, kết quả kể cả cho đến khi Uyển Uyển chết vì bệnh, Nam Khải Thăng cũng không có ý muốn mua lại chiếc nhẫn.”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.“Chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Bạch, bà nội ta truyền cho mẹ ta, mẹ ta lại truyền cho vợ ta, cũng chính là bà ngoại của A Vận. Bà ngoại con bé đáng lẽ phải truyền nhẫn cho con dâu của chúng ta, nhưng mà Uyển Uyển gả xa, bà ấy không nỡ, nên mới đưa nhẫn cho nó.” Nói đến đây, lão gia tử lại thở dài: “Uyển Uyển mất rồi, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa, thế là bèn ủy thác cho tiệm châu báu bán đi, bây giờ chiếc nhẫn rơi vào tay ai, chúng ta cũng không rõ.”
Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.
(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.
Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “
Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Thân thể của ông còn rất cứng cáp, căn bản không cần đến quải trượng, cầm quải trường ra sân bay, đơn giản là để làm màu mà thôi.
“Đầu đất” là một từ để mắng người, nhưng trong giọng điệu của Bạch lão gia tử lại mang theo yêu thương khó nén.Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Nam Vận vừa giận vừa xấu hổ, trừng mắt với anh hai: “Đáng ghét!” Lại rụt rè nhìn ông ngoại một cái.Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
Lục Dã: “Dạ được.”
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.Nam Vận vừa giận vừa xấu hổ, trừng mắt với anh hai: “Đáng ghét!” Lại rụt rè nhìn ông ngoại một cái.
Lúc nhận được tin nhắn này của cô gái nhỏ, Lục Dã đang đứng trước băng chuyền hành lý, sau khi nhìn thấy tin này, anh không khỏi cong lên khóe môi, cho rằng cô gái nhỏ đang cố ý dọa anh, nhưng anh cũng không đâm thủng trò đùa này của cô gái nhỏ, rất phối hợp trả lời lại: [ Anh biết rồi.]Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”Thân thể của ông còn rất cứng cáp, căn bản không cần đến quải trượng, cầm quải trường ra sân bay, đơn giản là để làm màu mà thôi.
Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”
Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.
Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.Nam Vận lắc lắc đầu.
Lục Dã: “Dạ được.”
Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.
Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”
Bạch Tinh Lan âm trầm cười một tiếng: “Sợ chưa?” Sau đó anh ta lại chuyển ánh mắt sang Lục Dã, khẽ thở dài một hơi, chém gió như thật nói: “Bây giờ cậu còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng ở cửa nhà chúng tôi, chứng tỏ biểu hiện trên đường của cậu còn coi như không tệ, nếu không…. cậu hiểu chứ?”
Lục Dã: “…..”
Nam Vận hung hăng trừng anh hai cô một cái, sau đó chạy đến trước mặt Dã Tử, thề thốt bảo đảm: “Anh đừng sợ, có em ở đây, không ai dám chạm vào anh đâu!” Ông ngoại, cậu và anh cả đều đi cả rồi, gan của cô cũng to lên.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
Bạch Tinh Lan lập tức bùng nổ, giơ tay chỉ vào Lục Dã: “Cậu làm cái đấy hả? Cậu đừng có mà động chân động tay với em gái tôi!”
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Hồi lâu sau, Bạch lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “A Vận nhà chúng tôi khá giống mẹ, chẳng những giống về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng giống, đều có chút không rành thế sự, nói dễ nghe một chút, thì đó là ngây thơ, nói khó nghe thì chính là ngốc.”
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Lục Dã lời ít ý nhiều: “Không cần nhường.” Đồng thời lấy ra mấy con cờ trắng từ hộp cờ, lạnh nhạt mở miệng: “Nigiri(*) đi.”
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Bạch Tinh Lan lập tức bùng nổ, giơ tay chỉ vào Lục Dã: “Cậu làm cái đấy hả? Cậu đừng có mà động chân động tay với em gái tôi!”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”
Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.Lục Dã: “Dạ được.”
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”Nam Vận liếc anh một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.
Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Lục Dã nhìn chằm chằm vào Bạch lão gia tử, trong vẻ mặt mang theo vài phần khiếp sợ cùng kinh ngạc khó nén, anh trước giờ chưa bao giờ nghe thấy Nam phu nhân đề cập đến đoạn chuyện cũ này, do dự một chút, anh vẫn mở miệng hỏi: “A Vận có biết không ạ?”
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.
Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.
Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”
Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn * vô cùng mãnh liệt, cô thậm chí còn không thèm để ý tới ” bốn đại kim cang” bên người mình, không cách nào điều khiển được mà nhấc chân lên, muốn ngay lập tức nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vừa chạy được hai bước, tiếng quát lớn của ông ngoại từ đằng sau truyền đến: “Quay lại!” Lục Dã lời ít ý nhiều: “Không cần nhường.” Đồng thời lấy ra mấy con cờ trắng từ hộp cờ, lạnh nhạt mở miệng: “Nigiri(*) đi.”
Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.
Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.Trên đầu Bạch lão gia tử đội một chiếc mũ nồi màu xám đậm, trên người mặc áo khoác da màu đen cùng quần bò, hai tay đeo găng tay da màu đen, nắm cây quải trượng đầu rồng được làm từ gỗ Huỳnh Đàn, đứng ở đằng trước, thân hình cao lớn khí thế uy nghiêm, phảng phất như một lão tướng quân ngự giá thân chinh.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Nói đến đây, Bạch lão gia tử thở dài một hơi, giọng nói vốn đang mười phần mạnh mẽ, giờ lại có chút tang thương:Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.
Lục Dã: “Dạ.” Cho dù lão gia tử không nói, anh cũng sẽ không nói chuyện này cho cô gái ngốc kia biết. Anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ sự ngây thơ và ngốc nghếch của cô.Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đứng sau ba mình, đều mặc âu phục phẳng phiu, dáng người thon dài lông mày tuấn lãng, mặc dù khí thế không ổn trọng uy nghiêm bằng ông nội và ba, nhưng so với người cùng tuổi, đã được coi là nhân trung long phượng.
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.
Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.
Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Nam Vận lắc lắc đầu.Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”Lời này nói đến vô cùng đường hoàng, Nam Vận không phản bác nổi, bất đắc dĩ, cô đành phải từ bỏ đấu tranh, cho giai nhà mình một ánh mắt ” Anh tự giải quyết cho tốt”, rồi thở dài, đi về bên người anh họ.Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.Nam Vận lắc lắc đầu.Đúng như cô đoán, sắc mặt của ông đã sa sầm mất 3 phần.
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.
Nam Vận thấy thế cũng muốn chui vào trong xe, kết quả lại bị Bạch lão gia tử ngăn lại.Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
Nam Vận: “….”
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.Lúc nhận được tin nhắn này của cô gái nhỏ, Lục Dã đang đứng trước băng chuyền hành lý, sau khi nhìn thấy tin này, anh không khỏi cong lên khóe môi, cho rằng cô gái nhỏ đang cố ý dọa anh, nhưng anh cũng không đâm thủng trò đùa này của cô gái nhỏ, rất phối hợp trả lời lại: [ Anh biết rồi.]
Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Ông Trần nhanh chân chạy đến đầu xe bên kia, mở cửa xe ở ghế phó lái cho Bạch lão gia.Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”Lúc này, Bạch lão gia tử bỗng hỏi cô một câu: “Thằng nhóc kia là Lục Dã sao?”
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”Lục Dã: “…..”Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.
Lục Dã: “…..”
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.
Nam Vận hung hăng trừng anh hai cô một cái, sau đó chạy đến trước mặt Dã Tử, thề thốt bảo đảm: “Anh đừng sợ, có em ở đây, không ai dám chạm vào anh đâu!” Ông ngoại, cậu và anh cả đều đi cả rồi, gan của cô cũng to lên.
Được rồi….
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”
Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”Nam Vận: “….”
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Nam Vận đang chuẩn bị gửi tin nhắn chữ cho anh, kết quả tay run lên nhấn trượt lại biến thành mở loa ngoài, giọng nói của Lục Dã lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Bảo bối, anh đến nơi rồi.”
Nam Vận: “….”Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.
Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”
Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.
Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.Nam Vận gật đầu: “Dạ.”Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Bởi vì phải gặp phụ huynh, nên hôm nay Lục Dã ăn mặc khá chỉn chu, bên trong mặc sơ mi trắng và quần âu màu xám đậm, ngoài sơ mi trắng được phối với áo chẽn màu xám đậm, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ màu đen, dáng người thon dài thẳng tắp, cả người vừa cao quý vừa ưu nhã.
Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”Cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn * vô cùng mãnh liệt, cô thậm chí còn không thèm để ý tới ” bốn đại kim cang” bên người mình, không cách nào điều khiển được mà nhấc chân lên, muốn ngay lập tức nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vừa chạy được hai bước, tiếng quát lớn của ông ngoại từ đằng sau truyền đến: “Quay lại!”
Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đứng sau ba mình, đều mặc âu phục phẳng phiu, dáng người thon dài lông mày tuấn lãng, mặc dù khí thế không ổn trọng uy nghiêm bằng ông nội và ba, nhưng so với người cùng tuổi, đã được coi là nhân trung long phượng.
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.Bạch lão gia tử lắc lắc đầu: “Không biết, con bé là một đứa đầu đất, ai nỡ nói với nó chuyện này chứ.”
Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.Được rồi….
Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.
Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.
Đúng như cô đoán, sắc mặt của ông đã sa sầm mất 3 phần.Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”
Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.Nhưng ông vẫn rất ngứa mắt thằng nhóc này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lại phát ra một tiếng khinh thường: “Hừ.”
Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”
“Chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Bạch, bà nội ta truyền cho mẹ ta, mẹ ta lại truyền cho vợ ta, cũng chính là bà ngoại của A Vận. Bà ngoại con bé đáng lẽ phải truyền nhẫn cho con dâu của chúng ta, nhưng mà Uyển Uyển gả xa, bà ấy không nỡ, nên mới đưa nhẫn cho nó.” Nói đến đây, lão gia tử lại thở dài: “Uyển Uyển mất rồi, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa, thế là bèn ủy thác cho tiệm châu báu bán đi, bây giờ chiếc nhẫn rơi vào tay ai, chúng ta cũng không rõ.”Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Nam Vận thì không vui, dùng sức giật giật tay áo ông, bất mãn nói: “Ông làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng đi mà!”
Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”Sau khi đi ra, Lục Dã hít sâu một hơi, sau đó kéo vali đi đến trước mặt Bạch lão gia tử, khiêm tốn hữu lễ mở miệng: “Bạch lão gia.”Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”
Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.
Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Lần trước ông đi Tây Phụ đã là chuyện của 5, 6 năm về trước rồi.” Do bận tâm đến tuổi tác của người già, sau khi lên cấp 3, cô không để ông bà ngoại đến Tây Phụ nữa, mà là chính cô bay đến Đông Phụ thăm bọn họ, nên ấn tượng của ông ngoại với Dã Tử vẫn dừng lại ở 5 năm trước.
Bạch Nhữ Minh đứng phía sau lão gia tử, mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, dáng người còn thẳng tắp hơn lão gia tử mấy phần, tay trái nắm cổ tay tay phải, hai chân tách ra, khí thế ổn trọng không giận tự uy, giống như phó tướng đứng bên tướng quân.Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Không hổ là công tử của nhà họ Lục ở Tây Phụ.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”
Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.
Nam Vận rất rõ ràng thấy được vị kia nhà cô vốn đang bước đi vững vàng thì khựng lại, hiển nhiên cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.Mặc dù không biết cậu ta nói thật hay giả, nhưng Bạch lão gia tử vẫn khá hài lòng về thái độ của anh, nhưng cũng không bình luận bất kỳ điều gì về câu trả lời này, sau đó bèn đổi chủ đề, hơi nghiêng đầu, nói với con trai đang đứng sau: “Nhữ Minh. gọi điện cho ông Trần, bảo ông ấy lái xe qua đây, đón Lục công tử về nhà.”
” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.
Mắt thấy cháu gái sắp tức giận, lão gia tử đành phải áp xuống khinh thường đang tràn ngập trong lòng, huống hồ thằng nhóc này tạm thời vẫn chưa lộ ra đuôi cáo nào, ông cũng không có lý do trừng mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng không biểu hiện được quá nhiệt tình, giọng điệu không mặn không nhạt mở miệng: “Cậu đến Đông Phụ ăn Tết, người trong nhà không có ý kiến gì với A Vận nhà chúng tôi chứ?”
Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.
Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Trên đầu Bạch lão gia tử đội một chiếc mũ nồi màu xám đậm, trên người mặc áo khoác da màu đen cùng quần bò, hai tay đeo găng tay da màu đen, nắm cây quải trượng đầu rồng được làm từ gỗ Huỳnh Đàn, đứng ở đằng trước, thân hình cao lớn khí thế uy nghiêm, phảng phất như một lão tướng quân ngự giá thân chinh.Khi một đoàn người đi về phía cửa ra vào của nhà ga sân bay, Lục Dã đi ở cuối cùng, Nam Vận cố ý đi chậm lại, ung dung dời đến bên người giai nhà mình, sau đó vừa vui mừng vừa kích động cười với anh một cái.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.
Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.
Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.
Nam Vận gật đầu: “Dạ.”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Cổ cô cứng đờ lại, khó khăn xoay đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông ngoại một chút.Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.Ông Trần nhanh chân chạy đến đầu xe bên kia, mở cửa xe ở ghế phó lái cho Bạch lão gia.
Nam Vận liếc anh một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.Bạch lão gia tử lại không lên xe, quay đầu nhìn về hướng Lục Dã, khách khách sáo sáo nói: “Lục công tử, mời lên xe.”
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.
Nam Vận: “….”Nửa tháng không gặp, cô rất nhớ anh.Nam Vận tự dưng cảm thấy ông ngoại cô nói câu này không có thiện ý gì cho lắm — nghe vô cùng ôn hòa nhưng cẩn thận nghiền ngẫm thì lại có thể ngẫm ra có mấy phần lạnh lẽo — tiêu tiêu chuẩn chuẩn của câu nói trong bông có kim.
Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Lục Dã không ngốc, có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt và địch ý của lão gia tử đối với anh, nhưng anh cũng có thể lý giải được tại sao ông lại đối xử với anh mâu thuẫn như thế — ông không muốn cháu gái lại dẫm lên vết xe đổ của con gái — cho nên anh không có bất cứ bất mãn hay ác cảm nào với ông, mọi chuyện đều làm theo yêu cầu của ông.
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.Nam Vận thấy thế cũng muốn chui vào trong xe, kết quả lại bị Bạch lão gia tử ngăn lại.
Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”Lão gia tử không cho phép phản bác nói: “Cháu đi ra xe của anh cháu ngồi đi.”
Nam Vận vội vàng rụt cánh tay đã giơ lên được một nửa xuống, bất đắc dĩ nhìn Dã Tử một cái, cúi đầu chạy qua chỗ của ông ngoại.
Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử còn dùng quải trượng đập một cái xuống đất.
Lấy bốn người này làm tâm điểm, trong phạm vi bán kính 2m không có ai dám xông vào.Nam Vận sợ lão gia tử trên đường về nhà sẽ làm khó Dã Tử, cho nên không muốn cùng anh tách ra, bắt đầu cò kè mặc cả: “Cháu ngồi trên ghế phụ lái có được không ạ?”
Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.” Không được.” Thái độ của Bạch lão gia tử kiên quyết, còn đưa ra một lý do rất chính đáng: “Ở chỗ này ai mà không lớn hơn cháu chứ? Có ngồi thì cũng không đến lượt của cháu đâu.”
Lục Dã: “Dạ được.”Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”Lời này nói đến vô cùng đường hoàng, Nam Vận không phản bác nổi, bất đắc dĩ, cô đành phải từ bỏ đấu tranh, cho giai nhà mình một ánh mắt ” Anh tự giải quyết cho tốt”, rồi thở dài, đi về bên người anh họ.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”
Lão gia tử vừa lên xe, ông Trần liền đóng cửa xe lại. Bạch Nhữ Minh ngồi ở ghế phụ lái.
Lục Dã thế nào cũng không thể ngờ lại có tình huống này, lập tức trở nên căng thẳng.
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.
Xe con khởi động được vài phút, lão gia tử không nói một lời, Bạch Nhữ Minh chắc chắn không thể vượt bối phận mà thay ba mình lên tiếng, ông Trần thì càng giữ trọn bổn phận, nghiêm túc lái xe.
Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.
Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.
Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.Hồi lâu sau, Bạch lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “A Vận nhà chúng tôi khá giống mẹ, chẳng những giống về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng giống, đều có chút không rành thế sự, nói dễ nghe một chút, thì đó là ngây thơ, nói khó nghe thì chính là ngốc.”
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.
Nhưng ông vẫn rất ngứa mắt thằng nhóc này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lại phát ra một tiếng khinh thường: “Hừ.”Lúc nói chuyện, Bạch lão gia tử vẫn luôn nhìn về đằng trước, thần sắc nhàn nhạt, như đang tự nói tự nghe, nhưng Lục Dã biết rõ, nhưng lời này là nói cho anh nghe.
Lúc này, Bạch lão gia tử bỗng hỏi cô một câu: “Thằng nhóc kia là Lục Dã sao?”
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”“Năm đó người theo đuổi mẹ A Vận rất nhiều, không phải thế gia công tử thì cũng là thanh niên tài tuấn, người nào cũng mạnh hơn Nam Khải Thăng, nhưng nó cứ nhất quyết chọn Nam Khải Thăng! ” Nhắc đến người đàn ông này, lão gia tử lại tức đến thở hổn hển: “Tên Nam Khải Thăng kia mặt dày mày dạn miệng lưỡi trơn tru, lại có thêm một tấm da tốt, khi còn trẻ rất được các cô gái trẻ yêu thích, nhưng ta liếc mắt một cái là biết, tên đó tuyệt đối không phải hạng tốt lành gì, căn bản không thật lòng với Uyển Uyển, sớm muộn gì cũng phụ lòng nó.”
Nam Vận nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, ý đồ muốn che giấu sự căng thẳng và xấu hổ trong nội tâm, sau đó lập tức quay mặt về chỗ cũ, cấp tốc mật báo cho Dã Tử: [ Em đang đứng ở cửa của sảnh đến, ông ngoại, cậu và các anh em đều đang ở đấy! Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào!]
Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.Uyển Uyển chính là mẹ của Nam Vận, Bạch Nhược Uyển.
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Nam Vận sợ lão gia tử trên đường về nhà sẽ làm khó Dã Tử, cho nên không muốn cùng anh tách ra, bắt đầu cò kè mặc cả: “Cháu ngồi trên ghế phụ lái có được không ạ?”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong xe yên tĩnh tới cực điểm.Điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên một cái, cô lập tức lấy di động ra, là Dã Tử gửi tin nhắn cho cô, còn là tin nhắn thoại.Nói đến đây, Bạch lão gia tử thở dài một hơi, giọng nói vốn đang mười phần mạnh mẽ, giờ lại có chút tang thương:
Lão gia tử vẫn rất khinh thường: “Hừ, trưởng thành cái gì chứ, vẫn chỉ là một thằng nhóc.”
Lục Dã: “Dạ được.”Lục Dã: “…..”“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Nam Vận: “….”
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?Cảm giác được cháu gái đang đánh giá, Bạch lão gia tử còn khinh thường ” hừ ” một tiếng.Lục Dã đương nhiên biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì.
Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.Năm anh 10 tuổi, tận mắt trong thấy cái chết của mẹ, cảm nhận hơi ấm của bà từng chút từng chút lạnh đi, cơ thể dần dần cứng lại — Cảm giác này, chính là sấm sét giữa trời quang — Cho nên anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch lão gia tử.
Bây giờ ông ngoại vừa gặp đã đem chuyện này ra nói rõ, cô mới nhận ra vấn đề này nhất định phải được giải quyết xong trước khi kết hôn.
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Ông Trần là tài xế của nhà họ Bạch.
Bạch lão gia tử cười khổ một cái, vẻ mặt lại ảm đạm đi mấy phần: “Thời đại đó, chưa chồng mà chửa là một chuyện vô cùng mất mặt, sẽ bị người đâm cột sống mắng là không có hạnh kiểm, nhưng Bạch Lão Hổ ta phong quang cả một đời, căn bản không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cũng không tin có kẻ dám mắng con gái ta. Hơn nữa khi nó báo tin này cho chúng ta, cũng mới có được hơn một tháng, nói lên điều gì? Chứng minh là Nam Khải Thăng cố ý để nó mang thai, cố ý dùng cách này để ngăn nó sang nước ngoài, ta cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, chắc chắn không thể trơ mắt nhìn nó bị người chà đạp, cho nên ta và mẹ nó bắt nó đến bệnh viện bỏ đứa bé đi, nhưng nó không nỡ, ta bèn nhốt nó vào phòng, chuẩn bị sang ngày thứ hai thì dùng biện pháp mạnh đưa nó đi bệnh viện, nào ngờ sáng ngày thứ hai ta mở cửa phòng, trong phòng đã không còn người, cửa sổ mở toang, ngoài còn còn dựng một cái thang trúc.”
Thật ra tối qua cô đã nói chuyện này với anh rồi, để anh có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế chứng minh, cô đã đánh giá thấp tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên không thể không tiêm cho anh thêm một liều dự phòng nữa.
Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như trước, trong giọng điệu mang theo sự cưng chiều và yêu thương khó nén.Giọng nói của lão gia tử đột ngột dừng lại, nhưng Lục Dã đã đoán được phần sau của câu chuyện, Bạch tiểu thư và Nam Khải Thăng bỏ trốn rồi.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”
Nhưng không một ai dám tới gần bốn vị lão, thiếu gia của nhà họ Bạch.
Nam Vận lại không có chút kích động nào cả, ngược lại có chút sờ sợ.Lục Dã nhìn chằm chằm vào Bạch lão gia tử, trong vẻ mặt mang theo vài phần khiếp sợ cùng kinh ngạc khó nén, anh trước giờ chưa bao giờ nghe thấy Nam phu nhân đề cập đến đoạn chuyện cũ này, do dự một chút, anh vẫn mở miệng hỏi: “A Vận có biết không ạ?”
Bạch lão gia tử lắc lắc đầu: “Không biết, con bé là một đứa đầu đất, ai nỡ nói với nó chuyện này chứ.”
Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”
“Đầu đất” là một từ để mắng người, nhưng trong giọng điệu của Bạch lão gia tử lại mang theo yêu thương khó nén.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.Lục Dã: “Dạ.” Cho dù lão gia tử không nói, anh cũng sẽ không nói chuyện này cho cô gái ngốc kia biết. Anh nguyện ý dùng cả đời để bảo vệ sự ngây thơ và ngốc nghếch của cô.
Nếu như dựa theo lời Bạch lão gia tử nói, Nam phu nhân hẳn là chưa kết hôn mà đã có con, nhưng theo anh được biết, Nam phu nhân kết hôn được 2 năm mới sinh ra A Vận.
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Sảnh đến của chuyến bay trong nước người người nhốn nháo, có hành khách kéo hành lý đi ra, có du khách dựa vào lan can đợi điện thoại, còn có bảo an cùng đông đảo nhân viên công tác.Sau đó, Bạch lão gia tử nói tiếp: “Khoảng thời gian mà đứa bé nằm viện chữa trị, Nam Khải Thăng rất ít khi xuất hiện trước mặt chúng ta, cũng coi như tên đó biết tự hiểu lấy mình, không đến làm bẩn mắt ta. Lúc đứa bé mất, thì tên đó mới xuất hiện trước mặt chúng ta lần đầu tiên. Uyển Uyển không đồng ý đưa đứa bé cho người khác, chỉ đồng ý đưa đứa bé cho tên đó, giây phút đó tôi đã biết, Bạch Lão Hổ ta cuối cùng vẫn thua tên khốn kiếp Nam Khải Thăng kia. Sau khi thiêu đứa bé, tinh thần của Uyển Uyển không được bình thường cho lắm, còn muốn tự sát một lần. Chuyện có lương tâm nhất mà cả đời Nam Khải Thăng làm cho Uyển Uyển chính là sau khi đứa bé mất vẫn luôn chăm sóc nó, ròng rã một năm trời, Uyển Uyển mới vượt qua được nỗi đau khổ mất con, sau đó nó lại nhắc đến chuyện kết hôn với chúng ta, mà chúng ta còn có thể làm sao được nữa đây? Lại bắt nó tự sát thêm lần nữa sao? Chỉ đành phải đồng ý.”
Dù sao nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.Mặc dù đã trôi qua hơn 20 năm, nhưng trong giọng điệu của lão gia tử vẫn mang theo sự không cam tâm: “Nam Khải Thăng được như ý nguyện lấy con gái bảo bối của ta, ta còn cho hắn một khoản tiền, để hắn đi lập nghiệp, đừng để con gái ta theo hắn chịu khổ. Hắn cũng coi như có chút bản lĩnh, thật sự đạt được chút thành tựu. Một năm sau, Uyển Uyển lại mang thai, lần này sinh được một bé gái, chính là A Vận. Tất cả như đang phát triển theo hướng tốt đẹp, nhưng cái tên khốn kiếp Nam Khải Thăng đó, cuối cùng cũng không phải người tốt để phó thác suốt đời.”
Hôm nay, khi bọn họ đến đây có lái hai chiếc xe, ông Trần lái xe chở Bạch lão gia tử và Bạch Nhữ Minh, Bạch Tinh Phạn lái một chiếc chở em trai và em gái.
Không đợi Lục Dã trả lời, lão gia tử lại chém đinh chặt sắt nói: “A Vận nhà chúng tôi năm nào cũng phải về Đông Phụ đón Tết, trước kia là thế, bây giờ vẫn thế, sau này cũng thế.”
Lúc này người ở sảnh đến khá đông, nhưng lại không thể lấn át được khí chất và ngoại hình xuất chúng của anh, vừa nhìn là biết đó là một nhân vật ưu tú.Lão gia tử lại cười khổ: “Uyển Uyển vẫn luôn cho rằng chúng ta không biết chuyện nó bán nhẫn, nhưng thật ra chúng ta đều biết hết, người bán còn là do ta sắp xếp. Chiếc nhẫn đó nhiều nhất cũng chỉ đáng giá 80 vạn, ta cho nó 150 vạn. Sau đó ta cũng không lấy chiếc nhẫn đi, vẫn luôn để trong tiệm châu báu kia, Uyển Uyển đến mua ta đều không đồng ý, ta là ta muốn xem xem Nam Khải Thăng có ý muốn mua chiếc nhẫn về hay không, kết quả kể cả cho đến khi Uyển Uyển chết vì bệnh, Nam Khải Thăng cũng không có ý muốn mua lại chiếc nhẫn.”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.“Chiếc nhẫn đó là chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Bạch, bà nội ta truyền cho mẹ ta, mẹ ta lại truyền cho vợ ta, cũng chính là bà ngoại của A Vận. Bà ngoại con bé đáng lẽ phải truyền nhẫn cho con dâu của chúng ta, nhưng mà Uyển Uyển gả xa, bà ấy không nỡ, nên mới đưa nhẫn cho nó.” Nói đến đây, lão gia tử lại thở dài: “Uyển Uyển mất rồi, chúng ta cũng không muốn nhìn thấy chiếc nhẫn đó nữa, thế là bèn ủy thác cho tiệm châu báu bán đi, bây giờ chiếc nhẫn rơi vào tay ai, chúng ta cũng không rõ.”
Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.
(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.Lục Dã biết rõ, chiếc nhẫn hiện giờ đang nằm trong tay A Vận, nhưng cô không biết có nên nói tin này cho Bạch lão gia tử hay không, bởi vì mục đích ban đầu lão gia tử muốn bán chiếc nhẫn đi là không muốn thấy nó nữa, tránh cho nhìn vật nhớ người.
Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “
Lục Dã cũng nhớ cô gái nhỏ của mình, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nhưng tình hình thực tế không cho phép, anh chỉ có thể dùng ánh mắt thay cái ôm, ngập tràn thâm tình nhìn cô.
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Thân thể của ông còn rất cứng cáp, căn bản không cần đến quải trượng, cầm quải trường ra sân bay, đơn giản là để làm màu mà thôi.
“Đầu đất” là một từ để mắng người, nhưng trong giọng điệu của Bạch lão gia tử lại mang theo yêu thương khó nén.Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.Lão gia tử sâu xa nhìn anh một cái, không nói chuyện.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Ngay khi anh đang chần chừ do dự, lão gia tử lại mở miệng lần nữa: “Theo lý mà nói, mấy chuyện này đều là việc xấu trong nhà, ta không nên nói với cậu, giờ ta đã lựa chọn nói cho cậu, chính là để cậu biết, nếu như cậu không qua được cửa của ta, thì đừng nghĩ đến chuyện lấy được A Vận, càng đừng nghĩ đến chuyện làm ra trò hạ lưu gì, mấy thủ đoạn đó Nam Khải Thăng đã dùng hết từ lâu rồi, bây giờ ta căn bản không để mấy trò này vào mắt đâu, nếu như làm lại lần nữa, ta thà rằng để con gái chết bên người ta, cũng sẽ không để một thân một mình nó chết nơi tha hương! “
Bạch Tinh Phạn cũng đồng ý với quan điểm của em trai mình, nhưng anh ta cũng không phát biểu gì, môi mỏng mím chặt, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời nhìn chằm chằm tên nhóc thối kia.
Lục Dã có thể hiểu được tâm trạng của lão gia tử, cũng có lòng tin với chính mình, vì anh không phải Nam Khải Thăng, anh là thật lòng yêu A Vận, cũng thật sự muốn lấy cô, không kiêu ngạo không tự ti mở miệng: “Cháu hiểu ạ.”Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.
Nhưng đồng thời, anh lại có chút nghi ngờ.Lão gia tử xuống xe, cười ha hả nhìn cháu trai và cháu gái nhà mình: “Bọn bây lái nhanh phết nhỉ.”
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”
Bạch Tinh Phạn thở dài một hơi, Bạch Tinh Lan tức gần chết: “Nam Vận cả đường cứ như quỷ đòi mạng, không cho xe của ông được rời khỏi phạm vi tầm nhìn của em ấy, anh cả sắp bị em ấy giục thành tay đua đến nơi rồi! Không biết còn tưởng rằng chúng cháu đang đuổi theo tội phạm bắt cóc ấy chứ!”
Nam Vận vừa giận vừa xấu hổ, trừng mắt với anh hai: “Đáng ghét!” Lại rụt rè nhìn ông ngoại một cái.Lục Dã buồn cười, cô gái nhỏ của anh luôn ngốc đến đáng yêu như thế.
Lục Dã: “Dạ được.”
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”
Bạch lão gia tử im lặng đánh giá anh từ trên xuống dưới, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng ông không thể không thừa nhận, thằng nhóc này rất đẹp trai, mặc kệ là ngũ quan hay là dáng người đều không thể chê nổi, hơn nữa còn có một loại khí độ bất phàm nổi bật cùng ưu nhã được toát ra từ trong tận xương tủy.Nam Vận vừa giận vừa xấu hổ, trừng mắt với anh hai: “Đáng ghét!” Lại rụt rè nhìn ông ngoại một cái.
Lúc nhận được tin nhắn này của cô gái nhỏ, Lục Dã đang đứng trước băng chuyền hành lý, sau khi nhìn thấy tin này, anh không khỏi cong lên khóe môi, cho rằng cô gái nhỏ đang cố ý dọa anh, nhưng anh cũng không đâm thủng trò đùa này của cô gái nhỏ, rất phối hợp trả lời lại: [ Anh biết rồi.]Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.
“Lúc đó, Uyển Uyển mới khoảng chừng 20, từ nhỏ đã sống như một tiểu thư khuê các, cũng trách ta và mẹ nó nuông chiều quá, nên nó căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác, còn ngây thơ cảm thấy bản thân gả cho một thanh niên nhà nghèo là chuyện rất lãng mạn, giống như những bộ phim được chiếu trên ti vi, một hai cố chấp muốn gả cho Nam Khải Thăng.”Thân thể của ông còn rất cứng cáp, căn bản không cần đến quải trượng, cầm quải trường ra sân bay, đơn giản là để làm màu mà thôi.
Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”
Sân bay quốc tế Đông Phụ mỗi ngày đều có lượng người ra vào rất lớn, nhà ga sân bay lúc nào cũng ồn ào nhộn nhịp.Bạch Nhữ Minh và Bạch Tinh Phạn cũng đi theo sau lão gia tử.
*Tiểu biệt thắng tân hôn: ý chỉ cặp đôi xa nhau một đoạn thời gian mang lại cảm giác mãnh liệt hơn cả khi tân hôn.
Lúc lâu sau, Bạch lão gia tử thở dài một hơi: “Mười tháng sau nó ôm một đứa bé quay về, là một bé trai, đứa bé đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nó và Nam Khải Thăng không chạy chữa nổi, vừa vào đến nhà nó đã chạy đến trước mặt ta, vừa khóc vừa dập đầu, cầu xin ta cứu lấy đứa bé, khi đó tim của ta đau như dao cắt, cả đời này ta chỉ khóc mấy lần, nhưng đó là lần ta khóc thảm thiết nhất. Sau đó ta dẫn nó và đứa bé đến bệnh viện, mời bác sĩ tốt nhất cả nước tới, không tiếc giá nào cứu đứa bé kia, nhưng đứa bé đó bạc mệnh, nằm trong bệnh viện chưa đến 3 tuần thì liền đi. Sau khi đứa bé chết, Uyển Uyển tựa như mất đi cả linh hồn, không ăn không uống không ngủ, chỉ ôm thi thể nhỏ của đứa bé ngơ ngơ ngẩn ngẩn, người nào đến lấy đứa bé đi, nó liền đánh người đó, sống chết ôm chặt không buông.”Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Cô lại nói: “Người ta cũng phải trưởng thành chứ ông!”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.
Trước kia, Nam Vận chưa bao giờ cân nhắc xem sau khi kết hôn thì đón năm mới ở đâu, bởi cô từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ đón năm mới ở chỗ nào khác ngoài Đông Phụ, hoặc là nói, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ không đón năm mới với ông bà ngoại.
Không qua bao lâu, chiếc Audi màu đen được lái đi trước mắt Nam Vận.Nam Vận lắc lắc đầu.
Lục Dã: “Dạ được.”
Lục Dã biết lão gia tử chắc chắn có chuyện muốn hỏi anh, cho nên cũng không mở miệng, im lặng chờ đợi cuộc thẩm vấn từ ông.
Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
“Ta cùng mẹ nó sống chết không đồng ý gả nó cho Nam Khải Thăng, còn khuyên bảo hết lời, nhưng nó không nghe lọt tai được một chữ nào, sau đó ta và mẹ nó thật sự không còn cách nào khác, mới chuẩn bị đưa nó ra nước ngoài, nghĩ rằng chỉ cần nó sang đến nước ngoài thì có thể quên được Nam Khải Thăng. Lo lắng nó không phối hợp, chúng ta còn lừa nó nói: Đợi con du học về, thì sẽ đồng ý cho Nam Khải Thăng cưới con. Ta hiểu tính cách của con gái mình, chỉ cần bên chúng ta nhường một bước, nó chắc chắn cũng sẽ lui một bước, sau đó nó quả thật cũng đồng ý ra nước ngoài, lúc đó chúng ta còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này được giải quyết rồi, ai ngờ hai tháng sau, nó lại nói với chúng ta nó có thai rồi. Cậu biết sấm sét giữa trời quang là cảm giác gì không?”Bạch Tinh Lan một tay cầm đầu rồng, một tay cầm thân quải trượng, hai tay dùng lực, tách mở cây quải trượng ra, theo động tác đó thì một âm thanh trong trẻo vang lên, trước mắt Nam Vận dần hiện lên một tia hàn quang.
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Chiếc quải trượng này lại còn giấu một thanh kiếm!
Sau đó, anh ngồi vào trong xe dưới cái nhìn chăm chú của Bạch lão gia tử, tài xế sớm đã giúp anh để vali vào cốp rồi.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.
Lão gia tử lại dặn dò: “Cậu cũng đừng nói cho con bé biết.”
Bạch Tinh Lan âm trầm cười một tiếng: “Sợ chưa?” Sau đó anh ta lại chuyển ánh mắt sang Lục Dã, khẽ thở dài một hơi, chém gió như thật nói: “Bây giờ cậu còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng ở cửa nhà chúng tôi, chứng tỏ biểu hiện trên đường của cậu còn coi như không tệ, nếu không…. cậu hiểu chứ?”
Lục Dã: “…..”
Nam Vận hung hăng trừng anh hai cô một cái, sau đó chạy đến trước mặt Dã Tử, thề thốt bảo đảm: “Anh đừng sợ, có em ở đây, không ai dám chạm vào anh đâu!” Ông ngoại, cậu và anh cả đều đi cả rồi, gan của cô cũng to lên.
Ý bóng gió chính là: Trước khi kết hôn, A Vận nhà chúng tôi phải quay về đón Tết với tôi, sau khi kết hôn cũng phải quay về đón Tết với tôi, nếu cậu không đồng ý, lần gặp mặt này có thể kết thúc được rồi, chỗ này vừa hay lại là sân bay, cậu bay thẳng đi rất tiện.Lục Dã không nhịn được mỉm cười, vô cùng phối hợp đáp: “Vậy thì phải nhờ Nam nữ hiệp che chở rồi.” Anh còn giơ tay lên, vuốt nhẹ lên chóp mũi của cô gái nhỏ.
Bạch Tinh Lan lập tức bùng nổ, giơ tay chỉ vào Lục Dã: “Cậu làm cái đấy hả? Cậu đừng có mà động chân động tay với em gái tôi!”
Bạch Tinh Lan thì lại không đi, tiếp được quải trượng thì nháy nháy mắt với em gái: “Biết bên trong quải trượng này có bí mật gì không?”
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”Nam Vận không những không giữ khoảng cách với Dã Tử, ngược lại còn ôm lấy anh, thuận tiện làm mặt quỷ khiêu khích anh hai cô.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ di động của anh đã mở nguồn, cũng chứng tỏ rằng máy bay đã hạ cánh.
Sau đó khi ba người cùng nhau vào nhà, mặt của Bạch Tinh Lan vẫn còn xám xanh.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Hồi lâu sau, Bạch lão gia tử mới chậm rãi mở miệng: “A Vận nhà chúng tôi khá giống mẹ, chẳng những giống về ngoại hình, mà ngay cả tính cách cũng giống, đều có chút không rành thế sự, nói dễ nghe một chút, thì đó là ngây thơ, nói khó nghe thì chính là ngốc.”
Bốn vị này, nhìn thế nào cũng không giống đến đón người, ngược lại giống đến dọa người thì đúng hơn.Phụ nữ trong nhà đều đã chờ đợi từ lâu, Lục Dã vừa vào phòng khách, ánh mắt của bọn họ lập tức tập trung trên người anh.
Lục Dã lời ít ý nhiều: “Không cần nhường.” Đồng thời lấy ra mấy con cờ trắng từ hộp cờ, lạnh nhạt mở miệng: “Nigiri(*) đi.”
Lục Dã cực kỳ bình tĩnh, ung dung đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của tất cả mọi người, khách sáo mà lịch sự chào hỏi các trưởng bối.
Bạch Tinh Lan lập tức bùng nổ, giơ tay chỉ vào Lục Dã: “Cậu làm cái đấy hả? Cậu đừng có mà động chân động tay với em gái tôi!”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Bạch lão gia tử ngồi trên ghế sô pha, kiên nhẫn đợi anh chào hỏi xong với tất cả, lạnh nhạt hỏi: “Lục công tử biết chơi cờ vây không?”
Lục Dã trông thấy trên bàn uống nước có bày bàn cờ và hộp đựng cờ, nhẹ nhàng mở miệng: “Biết một chút ạ.”
Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.Bạch lão gia tử: “Ồ, thời buổi này tìm được người biết chơi cờ vây cũng không dễ nữa, hai ta so tài chút chứ?”
Tuy nhiên, khi anh kéo hành lý ra đến sảnh đến, anh mới nhận ra, lần này cô gái nhỏ nghiêm túc thật, không cố ý dọa anh một chút nào.Lục Dã: “Dạ được.”
Giữa các cặp đôi, cách gọi ” bảo bối” này là rất bình thường, Dã Tử cũng hay gọi cô là bảo bối, cô nghe đã thành quen, nhưng giờ phút này, đây không phải là cách xưng hô hay ho gì, ngược lại càng giống như bùa đòi mạng.
Nam Vận còn cho rằng ông ngoại không phát hiện ra động tác nhỏ của mình, thế là gan cũng to lên, đang chuẩn bị giơ tay ra nắm lấy tay giai nhà mình, ai ngờ đúng lúc này Bạch lão gia tử đang đi ở đằng trước đột ngột dừng lại bước chân, quay đầu trừng cô: “Qua đây!”Nam Vận liếc anh một cái, muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại.
Nam Vận nhìn mà trợn mắt há mồm.
Cô biết Dã Tử biết chơi cờ vây, hồi nhỏ còn tham gia cuộc thi, nhưng bây giờ anh cũng đã rất lâu không chơi đến rồi, trình độ chưa chắc có thể còn ổn định như xưa, vốn muốn ngăn anh và ông ngoại chơi cờ, nhưng nghĩ lại, ông ngoại chơi rất cùi bắp, người chỉ cần có chút trình độ thì đều thắng được ông, thế nên cô mới không nói nữa.
Nam Vận mặc một chiếc áo lông màu hồng, như một chú thỏ nhỏ thấp thỏm bất an đứng bên cạnh ông ngoại, đầy đầu đều đang nghĩ: Chốc nữa Dã Tử phải làm sao đây?
Đối mặt với mấy vị trưởng bối nhà họ Bạch như đã mở ra trận địa để sẵn sàng đón địch, nói không căng thẳng thì là nói dối, nhưng Lục Dã đã không còn là một thằng nhóc nữa rồi, từ nhỏ đến lớn, dạng sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua chứ, tố chất tâm lý mạnh hơn người bình thường nhiều, ổn định tinh thần rất nhanh, mặt không đổi sắc đi ra sảnh đến.Nhưng ai biết Bạch lão gia tử lại không đi theo đường cũ, vậy mà lại đứng dậy, nhìn con trai mình nói: “Nhữ Minh, con chơi với Lục công tử một ván trước đi, Lục công tử mà thắng thì ta lại chơi với cậu ta.”
Lần này giọng điệu đau thương cùng nặng nề của lão gia tử đều đã bị quét sạch, thay vào đó là trịnh trọng và nghiêm túc, còn mang theo không giận tự uy.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.Trực tiếp phái cao thủ ra trận, rõ ràng là muốn ra oai phủ đầu với Lục Dã.
Nam Vận nhìn thấy giai nhà mình sắp ra đến đây, lập tức có chút kích động, dù gì hai người họ đã nửa tháng rồi không gặp nhau.
Lục Dã nhìn chằm chằm vào Bạch lão gia tử, trong vẻ mặt mang theo vài phần khiếp sợ cùng kinh ngạc khó nén, anh trước giờ chưa bao giờ nghe thấy Nam phu nhân đề cập đến đoạn chuyện cũ này, do dự một chút, anh vẫn mở miệng hỏi: “A Vận có biết không ạ?”
Nam nữ già trẻ trong phòng khách đều hai mặt nhìn nhau, trong thần sắc mang theo vài phần hưng phấn, hiển nhiên là chuẩn bị xem trò cười của thằng nhóc họ Lục này.
Lúc này, Bạch Tinh Lan đứng phía sau dùng cùi chỏ huých huých anh mình, nói nhỏ: “Không ngờ nha, tên này còn khá đẹp trai.”Nam Vận lo lắng, vừa muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Lục Dã lại đồng ý luôn: “Được ạ.”
Ánh mắt của Bạch lão gia tử sáng lên, trong lòng nghĩ: Thằng nhóc thúi này cũng có chút quyết đoán đấy.
Nhỏ không địch được lớn, cô lại xám xịt về bên người ông ngoại.
Lục Dã đương nhiên hiểu rõ ý của lão gia tử, không chút nghĩ ngợi nói: “Xin ngài yên tâm, ba cháu rất thoáng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với chuyện này, cũng chắc chắn sẽ không bắt ép A Vận.” Cuối cùng, dùng giọng điệu kiên định bảo đảm với Bạch lão gia tử:” Sau này A Vận đón năm mới ở đâu, thì cháu sẽ đón năm mới ở đó, tất cả đều nghe A Vận.”Bạch lão gia tử vẫn là mặt mày khinh thường, “hừ” thêm cái nữa, sau đó nâng tay lên vất quải trượng đầu rồng cho Bạch Tinh Lan, chân bước như bay rời đi.Bạch Nhữ Minh rất phối hợp với ba mình, đi đến phía đối diện của bàn cờ, giơ tay đưa về hướng sô pha, khách sáo nói: “Lục công tử, mời.”
Bọn họ vừa đi ra khỏi đại sảnh thì có một chiếc Audi A8 màu đen đi đến, từ từ dừng lại trước cửa, tiếp theo đó cửa xe ở chỗ lái mở ra, một người đàn ông có vẻ mặt trung hậu đàng hoàng, ông ta chính là ông Trần – tài xế nhà họ Bạch.
Lục Dã mặt không đổi sắc đi đến trước bàn cờ, ngồi trên ghế sô pha.
Bạch Nhữ Minh cũng ngồi lên ghế, giơ tay lấy ra mấy con cờ đen từ bên cạnh bàn cờ, ngữ khí lo lắng nói: “Vẫn là cạnh tranh công bằng đi, Lục công tử, cậu muốn tôi nhường cậu 4 bước, hay là 5 bước?”
Lão gia tử mang theo kinh ngạc: “Sao ông lại cảm thấy không giống với lần trước gặp cho lắm nhỉ?”
Cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn * vô cùng mãnh liệt, cô thậm chí còn không thèm để ý tới ” bốn đại kim cang” bên người mình, không cách nào điều khiển được mà nhấc chân lên, muốn ngay lập tức nhào vào lòng anh, thế nhưng cô vừa chạy được hai bước, tiếng quát lớn của ông ngoại từ đằng sau truyền đến: “Quay lại!” Lục Dã lời ít ý nhiều: “Không cần nhường.” Đồng thời lấy ra mấy con cờ trắng từ hộp cờ, lạnh nhạt mở miệng: “Nigiri(*) đi.”
Sau khi đến nhà, xe của bọn họ mới vừa đỗ vào nhà để xe, thì xe đằng sau đã đuổi kịp về.
Thượng phương bảo kiếm nắm trong tay mà không thể ngăn được gian tình, Bạch Tinh Lan tức đến giơ chân: “Không biết xấu hổ, không biết thẹn!”
Bên cạnh cô gái nhỏ có bốn vị đại hán vạm vỡ, vị nào cũng nhìn chằm chằm anh như gặp phải đại địch.(*)Nigiri: là một nghi thức trong cờ vây, người có trình độ cao hơn hoặc là trưởng bối nắm một số quân trắng trong tay, người còn lại sẽ dùng quân đen để đoán số quân trắng là chẵn hay lẻ, đoán đúng thì chơi quân đen, đoán sai thì chơi quân trăng. Bởi trong cờ vây quân đen là quân được đi trước.
Bình luận facebook