Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Vị Cứu Tinh
Biệt thự Rose
Hoàng Việt cùng Jack thấy Bạch Huyền Nghị về đến liền vội tiến lại gần, Hoàng Việt kéo tay Bạch Huyền Nghị khẽ nói:
"Thiếu gia! Hôm nay, tiểu thư không có đến tập đoàn làm việc không biết đã xảy ra chuyện gì với lão gia gia mà nguyên ngày tiểu thư đều nhốt mình ở trong phòng."
"Tôi hiểu ý của anh rồi để tôi lên xem sao." Bạch Huyền Nghị vừa nghe đã biết, hiểu ý của Hoàng Việt chính là muốn anh lên xem Bạch Nhã Băng như thế nào? Bạch Huyền Nghị cũng rất muốn biết là rốt cuộc đã có chuyện xảy ra.
Bạch Huyền Nghị bước nhanh lên phòng gõ cửa gọi Bạch Nhã Băng:
"Chị! Em có chuyện muốn nói với chị."
"Vào đi!" Bạch Nhã Băng nằm trên giường lên tiếng bảo.
Cạch! Bạch Huyền Nghị từ từ bước vào phòng ngồi xuống giường đôi mắt cứ nhìn cô chăm chăm. Bạch Nhã Băng khẽ cau mày ngữ điệu điểm lạnh hỏi:
"Có chuyện gì mau nói đi đừng có nhìn như thế nữa."
"Chị! Chị và ông đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe nói suốt ngày nay chỉ cứ ở trong phòng không đi đâu cả."
"Không có gì cả chỉ là hôm nay ông lại giả bệnh lừa chị thôi." Bạch Nhã Băng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại không nhanh không chậm đáp.
"Lại bắt chị tìm bạn trai sao?" Bạch Huyền Nghị chau mày mỗi lần nhắc đến việc tìm bạn trai cho Bạch Nhã Băng anh lại khó chịu anh cảm thấy không có một ai xứng với chị của mình cả.
"Lần này không phải là bạn trai mà là chồng ông ngoại muốn chị lấy chồng." Bạch Nhã Băng ngẩng đầu lên đáp lại luôn nhấn mạnh chồng.
"Gì chứ? Chị nói sao? Lấy chồng? Tại sao ông lại bắt chị lấy chồng chứ? Ông không sợ chị sẽ hại cuộc đời của người ta hay sao? Cưới chị về có nước nằm bệnh viện quanh năm." Bạch Huyền Nghị tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc không thể ngờ được chuyện này, ngoài mặt anh nói sợ cô hành người ta nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại anh chính là sợ chị của mình bị tổn thương, bắt nạt.
Bạch Nhã Băng mím môi, nghiến răng giơ tay lên dọa đánh Bạch Huyền Nghị:
"Em đang nói cái gì vậy hả? Bộ em muốn chết hay sao? Bây giờ, em hãy ra ngoài cho chị chị muốn được yên tĩnh không muốn ai làm phiền cả."
Bạch Huyền Nghị bĩu môi đứng dậy vẻ mặt có chút giận dỗi nhìn cô:
"Ò...vậy em đi ra ngoài đây."
Bạch Huyền Nghị đóng cửa lại vừa đi xuống lầu vừa lẩm bẩm một mình:
"Sao lần này chị ấy lại nghiêm túc như vậy chứ? Chẳng lẽ chị ấy thật sự sẽ lấy chồng sao? Không được! Không được! Chị ấy mà lấy chồng thì sau này có chuyện gì thì chị ấy cũng sẽ bênh chồng chị ấy trước sẽ không để ý đến mình nữa mình nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra."
Bạch gia
Bạch Triết ở trong phòng phấn khích, vui vẻ miệng cười muốn lên tận mang tai tay nghịch điện thoại liên tục lẩm bẩm trong miệng:
"Mình sắp có cháu rể rồi. Mình sắp có cháu rể rồi..."
Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng chọn cho mình một bộ vest xanh đen rồi đi xuống lầu ăn sáng, Hoàng Việt kéo ghế cho cô ngồi xuống đồ ăn sáng được dọn lên bắt đầu cầm nĩa lên định ăn thì chợt nhớ đến chuyện gì đó liền ngẩng đầu lên căn dặn Bạch Huyền Nghị, ngữ điệu rất nghiêm nghị:
"A Nghị! Hôm nay, em đi học cho đàng hoàng đừng có gây rối ở trường nếu không em biết tay chị, em lớn rồi đừng có bốc đồng nữa đừng có hở một chút lại đánh nhau."
"Em biết rồi! Ở Thụy Điển em còn quậy được chứ ở đây em làm sao dám quậy chứ." Bạch Huyền Nghị gật gù trề môi đáp lại.
Tập đoàn Bạch thị
Đã gần đến trưa, Bạch Nhã Băng vẫn không thể nào tập trung làm việc được cô cứ suy nghĩ đến chuyện mà Bạch Triết đã nói và cô đang phân vân không biết có nên chọn Lục Dĩ Tường là đối tượng để kết hôn không nếu như anh không đồng ý thì sao?
Đột nhiên, Bạch Nhã Băng đứng bật dậy hai tay đập bàn đôi mắt hơi nheo lại:
"Đến bây giờ cũng chỉ có anh ta là phù hợp nhất thôi mình cứ thử xem sao."
Jack và Hoàng Việt thấy Bạch Nhã Băng đi ra dáng vẻ gấp gáp vội vã đi đâu đó, Hoàng Việt liền nhanh chóng lên tiếng hỏi:
"Tiểu thư! Cô định đi đâu vậy? Để tôi cùng Jack lấy xe đưa cô đi."
"Không cần đâu! Tôi tự lái xe một mình là được rồi hai người cứ ở lại đây đi có chuyện gì thì báo cho tôi." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp trả lại rồi đi thẳng xuống bãi đỗ xe lái xe đi.
Tập đoàn Lục thị
Trong phòng họp, tất cả nhân viên đều rụt người sợ sệt bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đáng sợ, nhân viên đứng ở phía trên trình bày công việc gục mặt xuống không dám nói gì cả cứ cách vài giây lại hơi ngẩng lên nhìn Lục Dĩ Tường rồi tiếp tục gục xuống.
Lục Dĩ Tường quăng tài liệu lên bàn gương mặt đằng đằng sát khí cả người tỏa ra khí lạnh bức người anh lớn tiếng quát:
"Nói đi! Sao không nói nữa hả? Tôi thật sự không hiểu nổi các người đang làm cái gì nữa..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên anh khẽ liếc mắt nhìn xuống thấy trên màn hình hiển thị hai chữ Tiểu Băng sắc mặt của anh liền thay đổi trở nên dịu dàng hơn khóe mắt tràn đầy ý cười làm cho những nhân viên ở đấy một phen sững sốt, trố mắt nhìn cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Lục Dĩ Tường rời khỏi phòng họp nhấn nút nghe máy giọng nói vui vẻ, dịu dàng còn có chút ngọt ngào trong đấy:"Tiểu Băng! Có chuyện gì mà hôm nay em lại chủ động gọi cho anh vậy? Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi cho anh luôn đấy."
"Sao anh nói nhiều quá vậy? Anh có bận gì không tôi có chút chuyện muốn nói với anh." Bạch Nhã Băng cau mày ngữ điệu hơi khó chịu, cọc cằn nói với anh.
"Không! Anh không có bận gì cả em đang ở đâu để anh đến đó." Lục Dĩ Tường ngay tức khắc đáp lại bây giờ tâm trạng cực kì vui, rất phấn khích.
"Tôi đang ở dưới sảnh anh xuống nhanh đi." Bạch Nhã Băng lạnh nhạt phun ra một câu rồi cúp máy ngay.
Lục Dĩ Tường cất điện thoại vào túi vội vàng đẩy cửa vào phòng họp gương mặt của anh đã thay đổi trở lại dáng vẻ lạnh lùng, khó gần như lúc nãy tay chỉ về phía nhân viên trình bày cất giọng:
"Hôm nay, họp đến đây thôi cậu về chỉnh sửa lại cho tôi nếu không muốn rời khỏi Lục thị."
"Vâng ạ!" Nhân viên ấy gật đầu như băm tỏi cảm thấy mừng rỡ anh cứ tưởng mình đã chết chắc trong ngày hôm nay luôn rồi.
Lục Dĩ Tường nhanh chóng chạy xuống sảnh để gặp Bạch Nhã Băng, trong phòng họp các nhân viên thu xếp tài liệu không nói bàn tán:
"Này! Không biết lúc nãy ai đã gọi đến mà sắc mặt của chủ tịch trở nên dịu dàng hơn hẳn."
"Tôi cũng thấy tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt ấy chớ không biết ai mà lại có thể khiến cho tâm trạng của chủ tịch thay đổi như thế? Các người đoán xem người đó là nam hay nữ?"
"Tôi không cần biết đó là nam hay nữ tôi chỉ cần biết người đó chính là vị cứu tinh của tôi khiến tôi thoát chết trong gang tấc. Người đó chính là vị cứu tinh của tất cả chúng ta."
Hoàng Việt cùng Jack thấy Bạch Huyền Nghị về đến liền vội tiến lại gần, Hoàng Việt kéo tay Bạch Huyền Nghị khẽ nói:
"Thiếu gia! Hôm nay, tiểu thư không có đến tập đoàn làm việc không biết đã xảy ra chuyện gì với lão gia gia mà nguyên ngày tiểu thư đều nhốt mình ở trong phòng."
"Tôi hiểu ý của anh rồi để tôi lên xem sao." Bạch Huyền Nghị vừa nghe đã biết, hiểu ý của Hoàng Việt chính là muốn anh lên xem Bạch Nhã Băng như thế nào? Bạch Huyền Nghị cũng rất muốn biết là rốt cuộc đã có chuyện xảy ra.
Bạch Huyền Nghị bước nhanh lên phòng gõ cửa gọi Bạch Nhã Băng:
"Chị! Em có chuyện muốn nói với chị."
"Vào đi!" Bạch Nhã Băng nằm trên giường lên tiếng bảo.
Cạch! Bạch Huyền Nghị từ từ bước vào phòng ngồi xuống giường đôi mắt cứ nhìn cô chăm chăm. Bạch Nhã Băng khẽ cau mày ngữ điệu điểm lạnh hỏi:
"Có chuyện gì mau nói đi đừng có nhìn như thế nữa."
"Chị! Chị và ông đã xảy ra chuyện gì vậy? Em nghe nói suốt ngày nay chỉ cứ ở trong phòng không đi đâu cả."
"Không có gì cả chỉ là hôm nay ông lại giả bệnh lừa chị thôi." Bạch Nhã Băng chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại không nhanh không chậm đáp.
"Lại bắt chị tìm bạn trai sao?" Bạch Huyền Nghị chau mày mỗi lần nhắc đến việc tìm bạn trai cho Bạch Nhã Băng anh lại khó chịu anh cảm thấy không có một ai xứng với chị của mình cả.
"Lần này không phải là bạn trai mà là chồng ông ngoại muốn chị lấy chồng." Bạch Nhã Băng ngẩng đầu lên đáp lại luôn nhấn mạnh chồng.
"Gì chứ? Chị nói sao? Lấy chồng? Tại sao ông lại bắt chị lấy chồng chứ? Ông không sợ chị sẽ hại cuộc đời của người ta hay sao? Cưới chị về có nước nằm bệnh viện quanh năm." Bạch Huyền Nghị tròn mắt, há hốc miệng kinh ngạc không thể ngờ được chuyện này, ngoài mặt anh nói sợ cô hành người ta nhưng bên trong thì hoàn toàn ngược lại anh chính là sợ chị của mình bị tổn thương, bắt nạt.
Bạch Nhã Băng mím môi, nghiến răng giơ tay lên dọa đánh Bạch Huyền Nghị:
"Em đang nói cái gì vậy hả? Bộ em muốn chết hay sao? Bây giờ, em hãy ra ngoài cho chị chị muốn được yên tĩnh không muốn ai làm phiền cả."
Bạch Huyền Nghị bĩu môi đứng dậy vẻ mặt có chút giận dỗi nhìn cô:
"Ò...vậy em đi ra ngoài đây."
Bạch Huyền Nghị đóng cửa lại vừa đi xuống lầu vừa lẩm bẩm một mình:
"Sao lần này chị ấy lại nghiêm túc như vậy chứ? Chẳng lẽ chị ấy thật sự sẽ lấy chồng sao? Không được! Không được! Chị ấy mà lấy chồng thì sau này có chuyện gì thì chị ấy cũng sẽ bênh chồng chị ấy trước sẽ không để ý đến mình nữa mình nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra."
Bạch gia
Bạch Triết ở trong phòng phấn khích, vui vẻ miệng cười muốn lên tận mang tai tay nghịch điện thoại liên tục lẩm bẩm trong miệng:
"Mình sắp có cháu rể rồi. Mình sắp có cháu rể rồi..."
Sáng hôm sau, Bạch Nhã Băng chọn cho mình một bộ vest xanh đen rồi đi xuống lầu ăn sáng, Hoàng Việt kéo ghế cho cô ngồi xuống đồ ăn sáng được dọn lên bắt đầu cầm nĩa lên định ăn thì chợt nhớ đến chuyện gì đó liền ngẩng đầu lên căn dặn Bạch Huyền Nghị, ngữ điệu rất nghiêm nghị:
"A Nghị! Hôm nay, em đi học cho đàng hoàng đừng có gây rối ở trường nếu không em biết tay chị, em lớn rồi đừng có bốc đồng nữa đừng có hở một chút lại đánh nhau."
"Em biết rồi! Ở Thụy Điển em còn quậy được chứ ở đây em làm sao dám quậy chứ." Bạch Huyền Nghị gật gù trề môi đáp lại.
Tập đoàn Bạch thị
Đã gần đến trưa, Bạch Nhã Băng vẫn không thể nào tập trung làm việc được cô cứ suy nghĩ đến chuyện mà Bạch Triết đã nói và cô đang phân vân không biết có nên chọn Lục Dĩ Tường là đối tượng để kết hôn không nếu như anh không đồng ý thì sao?
Đột nhiên, Bạch Nhã Băng đứng bật dậy hai tay đập bàn đôi mắt hơi nheo lại:
"Đến bây giờ cũng chỉ có anh ta là phù hợp nhất thôi mình cứ thử xem sao."
Jack và Hoàng Việt thấy Bạch Nhã Băng đi ra dáng vẻ gấp gáp vội vã đi đâu đó, Hoàng Việt liền nhanh chóng lên tiếng hỏi:
"Tiểu thư! Cô định đi đâu vậy? Để tôi cùng Jack lấy xe đưa cô đi."
"Không cần đâu! Tôi tự lái xe một mình là được rồi hai người cứ ở lại đây đi có chuyện gì thì báo cho tôi." Bạch Nhã Băng ngay lập tức đáp trả lại rồi đi thẳng xuống bãi đỗ xe lái xe đi.
Tập đoàn Lục thị
Trong phòng họp, tất cả nhân viên đều rụt người sợ sệt bầu không khí vô cùng ngột ngạt, đáng sợ, nhân viên đứng ở phía trên trình bày công việc gục mặt xuống không dám nói gì cả cứ cách vài giây lại hơi ngẩng lên nhìn Lục Dĩ Tường rồi tiếp tục gục xuống.
Lục Dĩ Tường quăng tài liệu lên bàn gương mặt đằng đằng sát khí cả người tỏa ra khí lạnh bức người anh lớn tiếng quát:
"Nói đi! Sao không nói nữa hả? Tôi thật sự không hiểu nổi các người đang làm cái gì nữa..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên anh khẽ liếc mắt nhìn xuống thấy trên màn hình hiển thị hai chữ Tiểu Băng sắc mặt của anh liền thay đổi trở nên dịu dàng hơn khóe mắt tràn đầy ý cười làm cho những nhân viên ở đấy một phen sững sốt, trố mắt nhìn cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Lục Dĩ Tường rời khỏi phòng họp nhấn nút nghe máy giọng nói vui vẻ, dịu dàng còn có chút ngọt ngào trong đấy:"Tiểu Băng! Có chuyện gì mà hôm nay em lại chủ động gọi cho anh vậy? Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi cho anh luôn đấy."
"Sao anh nói nhiều quá vậy? Anh có bận gì không tôi có chút chuyện muốn nói với anh." Bạch Nhã Băng cau mày ngữ điệu hơi khó chịu, cọc cằn nói với anh.
"Không! Anh không có bận gì cả em đang ở đâu để anh đến đó." Lục Dĩ Tường ngay tức khắc đáp lại bây giờ tâm trạng cực kì vui, rất phấn khích.
"Tôi đang ở dưới sảnh anh xuống nhanh đi." Bạch Nhã Băng lạnh nhạt phun ra một câu rồi cúp máy ngay.
Lục Dĩ Tường cất điện thoại vào túi vội vàng đẩy cửa vào phòng họp gương mặt của anh đã thay đổi trở lại dáng vẻ lạnh lùng, khó gần như lúc nãy tay chỉ về phía nhân viên trình bày cất giọng:
"Hôm nay, họp đến đây thôi cậu về chỉnh sửa lại cho tôi nếu không muốn rời khỏi Lục thị."
"Vâng ạ!" Nhân viên ấy gật đầu như băm tỏi cảm thấy mừng rỡ anh cứ tưởng mình đã chết chắc trong ngày hôm nay luôn rồi.
Lục Dĩ Tường nhanh chóng chạy xuống sảnh để gặp Bạch Nhã Băng, trong phòng họp các nhân viên thu xếp tài liệu không nói bàn tán:
"Này! Không biết lúc nãy ai đã gọi đến mà sắc mặt của chủ tịch trở nên dịu dàng hơn hẳn."
"Tôi cũng thấy tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt ấy chớ không biết ai mà lại có thể khiến cho tâm trạng của chủ tịch thay đổi như thế? Các người đoán xem người đó là nam hay nữ?"
"Tôi không cần biết đó là nam hay nữ tôi chỉ cần biết người đó chính là vị cứu tinh của tôi khiến tôi thoát chết trong gang tấc. Người đó chính là vị cứu tinh của tất cả chúng ta."
Bình luận facebook