Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Lo Sợ 2
Nhất Long đứng thẫn thờ nhìn cửa phòng cấp cứu đang hiện nút đỏ. Hai tay anh đan vào nhau.
- Này Nhất Long! cậu làm gì ở đây vậy! - Đột nhiên từ xa một giọng nam vang lên là Hạo Kỳ.
Nhất Long như không nghe thấy người kia nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt mình. Thấy Nhất Long không trả lời Hạo Kỳ liền đi tới vỗ vai anh, lúc này anh mới giật mình quay qua nhìn người vừa vỗ vai mình.
- Cậu!. - Anh nhìn để xác định người vừa vỗ vai mình là ai rồi lại lập tức một tay đứng chống nạnh, tay kia thì tạo thành nắm đấm đưa lên miệng suy nghĩ tiếp.
- Gì đây! Quần áo thì xộc xệch, tay có máu! lại đăm chiêu suy nghĩ! lại em tình nhân nào của cậu bị thương hả?.
Hạo Kỳ đứng chống nạnh nhìn Nhất Long từ trên xuống dưới. Rồi chốt một cậu chắc nịch.
- Chu Di Linh ngã cầu thang! - Nhất Long vẫn dữ tư thế ban nãy chỉ vô hồn nói.
- Vợ cậu á! Di Linh á! là cậu làm cô ấy ngã sao? - Hạo Kỳ hơi ngạc nhiên.
- Tự ngã!.
- Tự cậu đích thân đưa cô ấy tới đây?.
- Ừm!.
- Và bây giờ cậu đang lo lắng cho Di Linh?.
- .......! - im lặng.
Tâm trạng anh lúc này không biết nên giải thích làm sao. Anh rất sợ, lo lắng, rất rối.
- Được rồi! Để mình tiếp nhận ca phẫu thuật này!.
Hạo Kỳ quay bước đi, chuẩn bị đồ để tiếp phẫu thuật.
Sau 1 tiếng đồng hồ phẫu thuật cuối cùng ca
phẫu thuật cũng kết thúc. Đèn đỏ đã tắt. Cánh cửa phòng mổ vừa mở ra thì Nhất Long liền quay lại đi tới. Hạo Kỳ đi ra trước, mấy y tá theo sau ủi giường bệnh Di Linh đang nằm trên. Khuân mặt nhợt nhạt, băng quấn đầu.
- Sao? - Nhất Long sốt ruột nói.
- Trước tiên...! cậu đang lo lắng cho vợ mình sao? - Sau ca phẫu thuật dài, nhưng cái tên Hạo Kỳ kia vẫn thoải mái đùa cợt được.
- Tính kiên nhẫn có giới hạn!.
- Vết thương ngã cầu thang không nhẹ, nhưng cũng không nặng. Nói chung là ổn. Các vết thương khác thì chỉ bị bầm thôi lên không sao.
- Còn nữa...! mình nghĩ là cô ấy ngất lên mới ngã cầu thang! Vì dạ dày cô ấy bị loét rất nặng! chắc là do ăn uống không điều độ và uống rượu nhiều. Phải ở lại bệnh viện theo dõi dài dài!Hạo Kỳ nói một mạch.
Trong đầu Nhất Long chợt nghĩ
" Cô ta còn kinh khủng hơn mình sao? ".
- Được rồi! - Nhất Long như chút gánh nặng quay bước đi.
- Này! Không vào thăm vợ cậu sao?.
- Phiền phức! - Thái độ của anh thay đổi 360 độ. Cảm thấy mọi chuyện rất phiền phức.
- Thái độ vậy là sao? Không phải cậu vừa nãy đang lo lắng cho vợ cậu sao?
Nhất Long không quay lại chỉ cất bước đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Tới khi anh đã ngồi trên xe thì tinh thần của anh lúc này rất khó chịu. Nhất Long ngồi thẫn nhìn bàn tay dính máu của cô đang nắm lấy vô lăng.
Anh không biết cái cảm giác này là gì! Bình thường anh còn chẳng muốn nhìn thấy cô. Những lúc cô xảy ra chuyện thì anh thấy mình rất lạ như sợ mất cô. Khi cô ngã cầu thang anh sợ như sắp khóc, nhưng khi nghe Hạo Kỳ nói cô ổn thì nhẹ lòng rồi lại ghét bỏ cô.
Sau một hồi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào vô lăng thì anh mới khởi động xe, và về nhà. Về đến nhà anh ngay lập tức đi tắm rửa thay bộ đồ ngủ khác, rồi đi qua phòng làm việc ngồi vào bàn, định phê duyệt hết đống tài liệu nhưng hình ảnh đầu bê bết máu của Di Linh cứ in rõ trong đầu làm anh không tài nào tập trung được. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc, vứt bút xuống bàn rồi đứng dậy đi thay quần áo rồi lấy xe đi tới bệnh viện.
Xe đã đậu ở bãi đỗ xe. Lúc này chắc đã 3 hay 4 giờ sáng rồi. Xung quanh vẫn chìm trong yên lặng. Anh mở cửa xe cất bước đi vào trong bệnh viện.
- Phòng của bệnh nhân Chu Di Linh! - Anh đi tới quầy lễ tân. Có mấy cô y tá đang trực ở đấy.
- À...! - Sự xuất hiện của anh làm họ từ giật mình đến ngơ ra vì anh quá đẹp.
- Nhanh lên! - Anh mất kiên nhẫn gõ bàn.
- À!! vâng! ngài đợi tôi tí! - một trong số mấy cô y tá giật mình thoát ra khỏi sự u mê ấy liền nhanh tay gõ máy tính tìm phòng.
- Này Nhất Long! cậu làm gì ở đây vậy! - Đột nhiên từ xa một giọng nam vang lên là Hạo Kỳ.
Nhất Long như không nghe thấy người kia nói gì. Chỉ nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mắt mình. Thấy Nhất Long không trả lời Hạo Kỳ liền đi tới vỗ vai anh, lúc này anh mới giật mình quay qua nhìn người vừa vỗ vai mình.
- Cậu!. - Anh nhìn để xác định người vừa vỗ vai mình là ai rồi lại lập tức một tay đứng chống nạnh, tay kia thì tạo thành nắm đấm đưa lên miệng suy nghĩ tiếp.
- Gì đây! Quần áo thì xộc xệch, tay có máu! lại đăm chiêu suy nghĩ! lại em tình nhân nào của cậu bị thương hả?.
Hạo Kỳ đứng chống nạnh nhìn Nhất Long từ trên xuống dưới. Rồi chốt một cậu chắc nịch.
- Chu Di Linh ngã cầu thang! - Nhất Long vẫn dữ tư thế ban nãy chỉ vô hồn nói.
- Vợ cậu á! Di Linh á! là cậu làm cô ấy ngã sao? - Hạo Kỳ hơi ngạc nhiên.
- Tự ngã!.
- Tự cậu đích thân đưa cô ấy tới đây?.
- Ừm!.
- Và bây giờ cậu đang lo lắng cho Di Linh?.
- .......! - im lặng.
Tâm trạng anh lúc này không biết nên giải thích làm sao. Anh rất sợ, lo lắng, rất rối.
- Được rồi! Để mình tiếp nhận ca phẫu thuật này!.
Hạo Kỳ quay bước đi, chuẩn bị đồ để tiếp phẫu thuật.
Sau 1 tiếng đồng hồ phẫu thuật cuối cùng ca
phẫu thuật cũng kết thúc. Đèn đỏ đã tắt. Cánh cửa phòng mổ vừa mở ra thì Nhất Long liền quay lại đi tới. Hạo Kỳ đi ra trước, mấy y tá theo sau ủi giường bệnh Di Linh đang nằm trên. Khuân mặt nhợt nhạt, băng quấn đầu.
- Sao? - Nhất Long sốt ruột nói.
- Trước tiên...! cậu đang lo lắng cho vợ mình sao? - Sau ca phẫu thuật dài, nhưng cái tên Hạo Kỳ kia vẫn thoải mái đùa cợt được.
- Tính kiên nhẫn có giới hạn!.
- Vết thương ngã cầu thang không nhẹ, nhưng cũng không nặng. Nói chung là ổn. Các vết thương khác thì chỉ bị bầm thôi lên không sao.
- Còn nữa...! mình nghĩ là cô ấy ngất lên mới ngã cầu thang! Vì dạ dày cô ấy bị loét rất nặng! chắc là do ăn uống không điều độ và uống rượu nhiều. Phải ở lại bệnh viện theo dõi dài dài!Hạo Kỳ nói một mạch.
Trong đầu Nhất Long chợt nghĩ
" Cô ta còn kinh khủng hơn mình sao? ".
- Được rồi! - Nhất Long như chút gánh nặng quay bước đi.
- Này! Không vào thăm vợ cậu sao?.
- Phiền phức! - Thái độ của anh thay đổi 360 độ. Cảm thấy mọi chuyện rất phiền phức.
- Thái độ vậy là sao? Không phải cậu vừa nãy đang lo lắng cho vợ cậu sao?
Nhất Long không quay lại chỉ cất bước đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Tới khi anh đã ngồi trên xe thì tinh thần của anh lúc này rất khó chịu. Nhất Long ngồi thẫn nhìn bàn tay dính máu của cô đang nắm lấy vô lăng.
Anh không biết cái cảm giác này là gì! Bình thường anh còn chẳng muốn nhìn thấy cô. Những lúc cô xảy ra chuyện thì anh thấy mình rất lạ như sợ mất cô. Khi cô ngã cầu thang anh sợ như sắp khóc, nhưng khi nghe Hạo Kỳ nói cô ổn thì nhẹ lòng rồi lại ghét bỏ cô.
Sau một hồi thẫn thờ nhìn chăm chăm vào vô lăng thì anh mới khởi động xe, và về nhà. Về đến nhà anh ngay lập tức đi tắm rửa thay bộ đồ ngủ khác, rồi đi qua phòng làm việc ngồi vào bàn, định phê duyệt hết đống tài liệu nhưng hình ảnh đầu bê bết máu của Di Linh cứ in rõ trong đầu làm anh không tài nào tập trung được. Cuối cùng anh đành bỏ cuộc, vứt bút xuống bàn rồi đứng dậy đi thay quần áo rồi lấy xe đi tới bệnh viện.
Xe đã đậu ở bãi đỗ xe. Lúc này chắc đã 3 hay 4 giờ sáng rồi. Xung quanh vẫn chìm trong yên lặng. Anh mở cửa xe cất bước đi vào trong bệnh viện.
- Phòng của bệnh nhân Chu Di Linh! - Anh đi tới quầy lễ tân. Có mấy cô y tá đang trực ở đấy.
- À...! - Sự xuất hiện của anh làm họ từ giật mình đến ngơ ra vì anh quá đẹp.
- Nhanh lên! - Anh mất kiên nhẫn gõ bàn.
- À!! vâng! ngài đợi tôi tí! - một trong số mấy cô y tá giật mình thoát ra khỏi sự u mê ấy liền nhanh tay gõ máy tính tìm phòng.
Bình luận facebook