Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Di Linh đi ra khỏi nhà hàng, cô không bắt xe về mà thẫn thờ đi bộ trên vỉa hè. Trong đầu cô không một suy nghĩ, cô cứ đi len lỏi vào dòng người đang đi bộ trên đường. Một số người đi đường có quay lại nhìn Di Linh vì vẻ đẹp xuất sắc của cô. Nhưng đi được một lúc thì cô đứng thẫn người lại, đầu cô hơ nghiêng nghiêng nhìn những người đi qua đi lại. Sao cô lại thèm có một cuộc sống như bao người khác đến thế chứ. Nhiều lúc cô ước mình được sinh ra trong một gia đình bình thường được hòa mình vào trong số những người đang sống thoải mái không có sức ảnh hưởng.
Không phải giới thượng lưu, một tình yêu đơn giản với 1 người bình thường......sao cô lại muốn như thế chứ.
- Bánh bao đi! - Chợt tiếng rao của 1 quán bánh bao ven đường vang lên.
Mùi thơm của bánh bao ngào ngạt bay tới mũi Di Linh làm bụng cô sôi lên cồn cào. Sau 2 giây thì cô đã đi tới trước quầy bánh bao hít một hơi thật sâu.
- Cho cháu một cái! - Cô hơi cong miệng cười tự nhiên.
Chủ quán là một phụ nữ trung niên. Nhìn bà rất hiền hậu, ăn mặc rất giản dị. Đúng kiểu của những người bình dân.
- Của cháu đây! - Bà cười hiền hậu đưa gói bánh cho cô.
- Cảm ơn bác! - Di Linh đưa hai tay nhận lấy túi bánh một cách nâng niu.
Cô đứng sang một bên, lấy bánh ra thổi thổi mấy cái cho nguội rồi cắn một miếng thật to.
Mùi vii của bánh làm cô thấy ấm lòng vô cùng, cảm giác bình yên đến lạ thường. Thực ra ban nãy cô cũng chưa ăn được mấy nên bây giờ ăn rất ngon miệng. Chắc cũng vì bánh bao là một thứ bánh vô cùng bình thường với chúng ta. Nhưng với những người ăn uống kiểu giao tiếp, kinh doanh như cô thì nó rất ít khi được chú ý tới.
Di Linh nhanh chóng ăn hết cái bánh bao rồi cô lại quay qua lấy thêm 2 xong rồi 3 cái nữa, cô đều ăn hết. Cô mặc một áo lụa hai dây ở trong, áo khoác dạ màu xám đen ở ngoài mix với váy bó body dài tới mắt cá chân và giày cao gót sang chảnh.
Vì cô ăn mặc sang chảnh mà lại đứng vỉa hè ăn bánh bao, làm cho nhiều người dùng ánh mắt tò mò nhìn Di Linh. Nhưng họ không nhận ra Di Linh vì ánh đèn đường lờ mờ và đèn của quán bánh bao chỉ chiếu một góc mặt cô không rõ mặt.
- Cháu thích bánh bao lắm hả?.
Giọng nói của bà chủ quán bên cạnh vang lên.
- Dạ! rất ngon ạ! - Di Linh vui vẻ cười với bà chủ quán bánh bao. Sau một lúc thì cô quay vào trả tiền.
Cô chủ quán quay lại vào trong lấy ra 3 cái bánh bao gói lại mang ra đưa cho cô.
- Cái này cô tặng cháu!.
- Hết bai nhiêu để....
- Ta không lấy tiền! cháu cứ mang về đi!.
Sau một hồi nói qua nói lại cuối cùng Di Linh cũng đành nhận.
Sau đó cô bắt xe để về.
Về tới nhà, Di Linh định đi lên lầu.
- Bác Thẩm! bác ăn bánh bao với chau nhé! - Cô đưa túi bánh ra cho quản gia Thẩm.
- Cái này....! - quản gia Thẩm hơi do dự.
- Bác ăn đi! ban nãy cháu ăn rồi! -- Di Linh dúi túi bánh vào tay quản gia Thẩm.
- Vậy thì tôi nhận!.
- Bác ăn ngon miệng! cháu lên phòng đây!.
Di Linh định quay gót đi nhưng chợt nhớ ra gì đó liền quay lại.
- À! Anh ta......về chưa ạ!.
- Cậu chủ chưa về ạ!
- Vâng - Cô nói nhỏ rồi đi lên lầu.
- À thiếu phu nhân! - Quản gia Thẩm gọi với theo.
- Có chuyện gì vậy ạ!.
- Hồi chiều phu nhân cho người mang đồ tới! Bà dặn là đồ chuẩn bị cho thiếu phu nhân ngày mừng thọ Hoàng Lão Gia. Tôi đã để trên bàn rồi đấy ạ.
- Vâng! cảm ơn chú nhiều! - Rồi cô đi lên.
Hôm nay là 1 ngày chẳng được việc gì!.
Di Linh đi tắm rồi sau một hồi cô mệt mỏi đi ra.
- Có làm cái gì mà đâu mà mệt mỏi thế chứ!.
Cô vươn vai cho thoải mái. Ánh mắt cô dừng lại ở cái túi màu trắng.
- Là đồ mẹ đưa sao? - Cô tự nói, rông tới ngồi xuống ghế mở túi ra.
Bên trong có 3 hộp to nhỏ. Hộp to nhất Di Linh mở ra là một bộ sườn xám màu xanh than có thêu phượng vĩ. Hộp cỡ vừa đựng một đoi giày cao gót mảnh cũng màu tông với bộ đồ. Hộp nhỏ cuối cùng là trang sức.
- Đẹp thật! - Di Linh bất chợt nói ra theo cảm tính.
Cô cầm chiếc váy lên đi tới trước gương ướm. Nhìn rất hợp với dáng của cô.
Không phải giới thượng lưu, một tình yêu đơn giản với 1 người bình thường......sao cô lại muốn như thế chứ.
- Bánh bao đi! - Chợt tiếng rao của 1 quán bánh bao ven đường vang lên.
Mùi thơm của bánh bao ngào ngạt bay tới mũi Di Linh làm bụng cô sôi lên cồn cào. Sau 2 giây thì cô đã đi tới trước quầy bánh bao hít một hơi thật sâu.
- Cho cháu một cái! - Cô hơi cong miệng cười tự nhiên.
Chủ quán là một phụ nữ trung niên. Nhìn bà rất hiền hậu, ăn mặc rất giản dị. Đúng kiểu của những người bình dân.
- Của cháu đây! - Bà cười hiền hậu đưa gói bánh cho cô.
- Cảm ơn bác! - Di Linh đưa hai tay nhận lấy túi bánh một cách nâng niu.
Cô đứng sang một bên, lấy bánh ra thổi thổi mấy cái cho nguội rồi cắn một miếng thật to.
Mùi vii của bánh làm cô thấy ấm lòng vô cùng, cảm giác bình yên đến lạ thường. Thực ra ban nãy cô cũng chưa ăn được mấy nên bây giờ ăn rất ngon miệng. Chắc cũng vì bánh bao là một thứ bánh vô cùng bình thường với chúng ta. Nhưng với những người ăn uống kiểu giao tiếp, kinh doanh như cô thì nó rất ít khi được chú ý tới.
Di Linh nhanh chóng ăn hết cái bánh bao rồi cô lại quay qua lấy thêm 2 xong rồi 3 cái nữa, cô đều ăn hết. Cô mặc một áo lụa hai dây ở trong, áo khoác dạ màu xám đen ở ngoài mix với váy bó body dài tới mắt cá chân và giày cao gót sang chảnh.
Vì cô ăn mặc sang chảnh mà lại đứng vỉa hè ăn bánh bao, làm cho nhiều người dùng ánh mắt tò mò nhìn Di Linh. Nhưng họ không nhận ra Di Linh vì ánh đèn đường lờ mờ và đèn của quán bánh bao chỉ chiếu một góc mặt cô không rõ mặt.
- Cháu thích bánh bao lắm hả?.
Giọng nói của bà chủ quán bên cạnh vang lên.
- Dạ! rất ngon ạ! - Di Linh vui vẻ cười với bà chủ quán bánh bao. Sau một lúc thì cô quay vào trả tiền.
Cô chủ quán quay lại vào trong lấy ra 3 cái bánh bao gói lại mang ra đưa cho cô.
- Cái này cô tặng cháu!.
- Hết bai nhiêu để....
- Ta không lấy tiền! cháu cứ mang về đi!.
Sau một hồi nói qua nói lại cuối cùng Di Linh cũng đành nhận.
Sau đó cô bắt xe để về.
Về tới nhà, Di Linh định đi lên lầu.
- Bác Thẩm! bác ăn bánh bao với chau nhé! - Cô đưa túi bánh ra cho quản gia Thẩm.
- Cái này....! - quản gia Thẩm hơi do dự.
- Bác ăn đi! ban nãy cháu ăn rồi! -- Di Linh dúi túi bánh vào tay quản gia Thẩm.
- Vậy thì tôi nhận!.
- Bác ăn ngon miệng! cháu lên phòng đây!.
Di Linh định quay gót đi nhưng chợt nhớ ra gì đó liền quay lại.
- À! Anh ta......về chưa ạ!.
- Cậu chủ chưa về ạ!
- Vâng - Cô nói nhỏ rồi đi lên lầu.
- À thiếu phu nhân! - Quản gia Thẩm gọi với theo.
- Có chuyện gì vậy ạ!.
- Hồi chiều phu nhân cho người mang đồ tới! Bà dặn là đồ chuẩn bị cho thiếu phu nhân ngày mừng thọ Hoàng Lão Gia. Tôi đã để trên bàn rồi đấy ạ.
- Vâng! cảm ơn chú nhiều! - Rồi cô đi lên.
Hôm nay là 1 ngày chẳng được việc gì!.
Di Linh đi tắm rồi sau một hồi cô mệt mỏi đi ra.
- Có làm cái gì mà đâu mà mệt mỏi thế chứ!.
Cô vươn vai cho thoải mái. Ánh mắt cô dừng lại ở cái túi màu trắng.
- Là đồ mẹ đưa sao? - Cô tự nói, rông tới ngồi xuống ghế mở túi ra.
Bên trong có 3 hộp to nhỏ. Hộp to nhất Di Linh mở ra là một bộ sườn xám màu xanh than có thêu phượng vĩ. Hộp cỡ vừa đựng một đoi giày cao gót mảnh cũng màu tông với bộ đồ. Hộp nhỏ cuối cùng là trang sức.
- Đẹp thật! - Di Linh bất chợt nói ra theo cảm tính.
Cô cầm chiếc váy lên đi tới trước gương ướm. Nhìn rất hợp với dáng của cô.
Bình luận facebook