Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
- Hừm.....!- Di Linh nhíu mày nặng nhọc mở mắt ra.
Xung quanh cô toàn là màu trắng cận phòng còn vương lại chút mùi thuốc khử trùng.Cô biết luôn là đang ở bệnh viện
- Nước..! - Giọng cô khàn đặc vì lúc trong đám tang của con cô, cô khóc rất nhiều.
- Di Linh! - Giọng mẹ cô vang lên bên tai.
- Mẹ! - Cô nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói mẹ cô.
Bà vội càng rót nước rồi đỡ cô ngồi dậy uống.
- May quá con tỉnh rồi! con làm mẹ lo muốn chết mất! - Bà nói giọng có phần lo lắng.
- Con làm sao mà vào được đây cậy mẹ! - Cô nhíu mày nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân đang mặc.
- Là Nhất Long đưa con vào đây!.
- Anh ta sao? Vậy anh ta.....- Di Linh định hỏi Nhất Long đâu nhưng cô bỗng ngưng lại vì cô đã biết câu trả lời.
- Nó đưa con tới bệnh viện! Rồi bảo công ty có việc lên đi rồi.
- Có việc sao.....! - Cô cười khuẩy vì thừa biết rằng " việc của anh " bận như thế nào.
- Con đã hôn mê 2 ngày rồi! mẹ còn sợ con bị cảm sản nữa đấy!.
Bà nói nét mặt có vẻ rất mệt mỏi.
- Con muốn xuất viện!
Di Linh dựt giây ống tiêm đang truyền ở tay ra làm máu từ đấy chảy ra không ngừng.
- Di Linh à! con đang yếu mà sao lại...
- Con cần giải quyết một số chuyện!.
Rồi sau đó Linh An đem đồ Di Linh tới. Cô bước xuống giường đi vào phòng thay đồ.
- Hazzz con bé này đến bao giờ mới bỏ cái tính bảo thủ này đây.- Mẹ cô thở hắt ra một hơi.
- Phu nhân! Bà nhìn bà có vẻ không khỏe! Cháu nghĩ lên nghỉ ngơi cho khỏe ạ! - Linh An nhìn thấy sắc mặt Mẹ Di Linh liền ân cần hỏi.
- Có lẽ ta lên về nghỉ ngơi rồi! cháu chăm sóc Di Linh hộ bác nhá!.
Sau khi dặn dò Linh An xong thì Bà về.
Trong phòng dam riêng của Di Linh.
- Aaaaaaa....cô..cô có biết tôi là báu vật của anh ấy không hả! cô..cô mà động tới tôi thì sẽ không yên ổn với..Aaaa
Ả tình nhân của Nhất Long bị Di Linh nhốt lại cô để ả ta ngồi lên một cái ghế có thiết bị điện làm giật và tra tấn để ả ta khai ra việc ả đã làm với con trai cô. Nhưng mọi việc không như Di Linh mong muốn, ả ta không những không sợ mà cò mạnh mồm chửi rủa Di Linh vì cậy Nhất Long cưng chiều ả.
- Rồi Nhất Long sẽ tới cứu tao thôi! Lúc đấy mày chẳng còn cơ hội mà ở cái vị trí Thiếu Phu nhân nhà họ Hoàng nữa đâu. Hahahaha.
Di Linh híp đôi mắt mĩ lệ của mình lại nhìn ả ta.
- Cô muốn ngồi lên cái vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Hoàng sao? Nhưng...ngay ban đầu cô nói thì tôi nghĩ tôi sẽ cho cô cái vị trí ấy! Nhưng bây giờ thì cô đã không thể như mong đợi rồi! - Di Linh quay lại ra hiệu cho Linh An bật ghế điện.
- Aaaaaa...người..phụ nữ đã không được chồng để mắt tới...bây giờ..bây giờ quay sang chút giận lên tôi sao! hahaha...thật nhục nhã...!
Đúng! nếu mà ả ta nói muốn cái vị trí Thiếu Phu nhân Họ Hoàng thì cô chắc chắn sẽ cho cô ta luôn. Cô đã quá mệt mỏi với cái cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này rồi.Ngay cả cô còn không thể gồng nổi ở cái vị trí đấy thì liệu ả ta được mấy ngày. Nếu cô không làm gì mấy người phụ nữ muốn làm thiếu phu nhân, thì chắc chắn mấy đấy cũng làm gì cô hoặc hại người xung quanh. Lên cô không lùi bước được nữa rồi.
- Tôi là người anh ấy cưng chiều nhất! mấy người làm tôi ra thế này thì chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho cô.
- Hmmm! Gọi anh ta tới đây! - Di Linh nghiêng mặt nói với Linh An.
Rồi cô quay lưng đi ra ngoài mặc cho ả ta gào thét chửi rủa trong sự tra tấn của cái ghế điện.
Từ lúc Di Linh nói gọi cho Nhất Long thì nửa ngày sau anh ta mới vác xác tới.
- Chu Di Linh! cô lại làm cái trò gì nữa vậy hả?.
Nhất Long sỏ tay túi quần rông vào nhà. Nhưng mắt hiện lên có chút lo lắng nhìn quanh để tìm ả tình nhân của anh ta.
- Có vẻ cô ta béo bở với anh lắm?.
Di Linh ngồi trên sofa vắt chéo chân tay cầm tách trà nhàn nhã thưởng thức.
- Cô làm gì cô ấy rồi hả?.- có vẻ như Nhất Long đã mất kiên nhẫn.
- Ừm! thật ra tôi đã cố bao dung lắm rồi! nhưng....cô ta tại sao không biết điều vậy!
Xung quanh cô toàn là màu trắng cận phòng còn vương lại chút mùi thuốc khử trùng.Cô biết luôn là đang ở bệnh viện
- Nước..! - Giọng cô khàn đặc vì lúc trong đám tang của con cô, cô khóc rất nhiều.
- Di Linh! - Giọng mẹ cô vang lên bên tai.
- Mẹ! - Cô nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói mẹ cô.
Bà vội càng rót nước rồi đỡ cô ngồi dậy uống.
- May quá con tỉnh rồi! con làm mẹ lo muốn chết mất! - Bà nói giọng có phần lo lắng.
- Con làm sao mà vào được đây cậy mẹ! - Cô nhíu mày nhìn xuống bộ đồ bệnh nhân đang mặc.
- Là Nhất Long đưa con vào đây!.
- Anh ta sao? Vậy anh ta.....- Di Linh định hỏi Nhất Long đâu nhưng cô bỗng ngưng lại vì cô đã biết câu trả lời.
- Nó đưa con tới bệnh viện! Rồi bảo công ty có việc lên đi rồi.
- Có việc sao.....! - Cô cười khuẩy vì thừa biết rằng " việc của anh " bận như thế nào.
- Con đã hôn mê 2 ngày rồi! mẹ còn sợ con bị cảm sản nữa đấy!.
Bà nói nét mặt có vẻ rất mệt mỏi.
- Con muốn xuất viện!
Di Linh dựt giây ống tiêm đang truyền ở tay ra làm máu từ đấy chảy ra không ngừng.
- Di Linh à! con đang yếu mà sao lại...
- Con cần giải quyết một số chuyện!.
Rồi sau đó Linh An đem đồ Di Linh tới. Cô bước xuống giường đi vào phòng thay đồ.
- Hazzz con bé này đến bao giờ mới bỏ cái tính bảo thủ này đây.- Mẹ cô thở hắt ra một hơi.
- Phu nhân! Bà nhìn bà có vẻ không khỏe! Cháu nghĩ lên nghỉ ngơi cho khỏe ạ! - Linh An nhìn thấy sắc mặt Mẹ Di Linh liền ân cần hỏi.
- Có lẽ ta lên về nghỉ ngơi rồi! cháu chăm sóc Di Linh hộ bác nhá!.
Sau khi dặn dò Linh An xong thì Bà về.
Trong phòng dam riêng của Di Linh.
- Aaaaaaa....cô..cô có biết tôi là báu vật của anh ấy không hả! cô..cô mà động tới tôi thì sẽ không yên ổn với..Aaaa
Ả tình nhân của Nhất Long bị Di Linh nhốt lại cô để ả ta ngồi lên một cái ghế có thiết bị điện làm giật và tra tấn để ả ta khai ra việc ả đã làm với con trai cô. Nhưng mọi việc không như Di Linh mong muốn, ả ta không những không sợ mà cò mạnh mồm chửi rủa Di Linh vì cậy Nhất Long cưng chiều ả.
- Rồi Nhất Long sẽ tới cứu tao thôi! Lúc đấy mày chẳng còn cơ hội mà ở cái vị trí Thiếu Phu nhân nhà họ Hoàng nữa đâu. Hahahaha.
Di Linh híp đôi mắt mĩ lệ của mình lại nhìn ả ta.
- Cô muốn ngồi lên cái vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Hoàng sao? Nhưng...ngay ban đầu cô nói thì tôi nghĩ tôi sẽ cho cô cái vị trí ấy! Nhưng bây giờ thì cô đã không thể như mong đợi rồi! - Di Linh quay lại ra hiệu cho Linh An bật ghế điện.
- Aaaaaa...người..phụ nữ đã không được chồng để mắt tới...bây giờ..bây giờ quay sang chút giận lên tôi sao! hahaha...thật nhục nhã...!
Đúng! nếu mà ả ta nói muốn cái vị trí Thiếu Phu nhân Họ Hoàng thì cô chắc chắn sẽ cho cô ta luôn. Cô đã quá mệt mỏi với cái cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này rồi.Ngay cả cô còn không thể gồng nổi ở cái vị trí đấy thì liệu ả ta được mấy ngày. Nếu cô không làm gì mấy người phụ nữ muốn làm thiếu phu nhân, thì chắc chắn mấy đấy cũng làm gì cô hoặc hại người xung quanh. Lên cô không lùi bước được nữa rồi.
- Tôi là người anh ấy cưng chiều nhất! mấy người làm tôi ra thế này thì chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho cô.
- Hmmm! Gọi anh ta tới đây! - Di Linh nghiêng mặt nói với Linh An.
Rồi cô quay lưng đi ra ngoài mặc cho ả ta gào thét chửi rủa trong sự tra tấn của cái ghế điện.
Từ lúc Di Linh nói gọi cho Nhất Long thì nửa ngày sau anh ta mới vác xác tới.
- Chu Di Linh! cô lại làm cái trò gì nữa vậy hả?.
Nhất Long sỏ tay túi quần rông vào nhà. Nhưng mắt hiện lên có chút lo lắng nhìn quanh để tìm ả tình nhân của anh ta.
- Có vẻ cô ta béo bở với anh lắm?.
Di Linh ngồi trên sofa vắt chéo chân tay cầm tách trà nhàn nhã thưởng thức.
- Cô làm gì cô ấy rồi hả?.- có vẻ như Nhất Long đã mất kiên nhẫn.
- Ừm! thật ra tôi đã cố bao dung lắm rồi! nhưng....cô ta tại sao không biết điều vậy!
Bình luận facebook