Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Cô vẫn còn yêu Anh !
Trên đường tới bệnh viện. Lòng Di Linh như lửa đốt. Cho dù Giang Thần đã nhấn ga hết mức thì cô vẫn thấy rất chậm.
Xe dừng trước cửa bệnh viện. Di Linh vội vàng xuống xe. Trước mắt cô là cảnh những xe cứu thương đi ra đi vào. Bác sĩ và y tá chạy tới lui. Làm cho Di Linh có chút chóng mặt mất thăng bằng lùi về phía sau.
May có Giang Thần đi tới từ phía sau đỡ cỗ.
- Em ổn chứ?.
Di Linh hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng dậy.
- Em ổn! đi vào thôi.
Di Linh đứng trước cửa phòng hồi sức cô run rẩy không dám mở cửa.
- Em sợ hả?.
- Em....em không biết nữa. Nhưng..... em rất sợ nhìn.....
" Người em từng thương trong tình hình nguy kịch ".
Sau khi cô hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi vặn tay cửa vào. Cô từ từ tiến vào tới dường Nhất Long đang nằm.
Nhất Long thì toàn thân băng bó trong tình trạng hôn mê. Nhìn rất tệ.
- Cảnh sát nói khi trên đường về thì bất ngờ một xe tải đi ngược chiều. Anh ta vì né xe tải mà đâm vào ven đường. Vụ va chạm rất lớn và bây giờ tình trạng anh ta chỉ còn 20% sống sót.
Câu nói của Giang Thần như tiếng sét đánh ngang tai cô. Cô không dám tin những gì mình vừa nghe.
- Sao có thể chứ? Anh ta không phải rất may mắn sao?.
( Ý cô là Anh ta sẽ được hào quang của nam chính chiếu sống tới cuối sao?. đời không như mơ nghe cô!!!)
Nói tới đây cô nấc lên mắt bắt đầu ngấn lệ.
- Tên khốn này sao có thể chết sớm vậy chứ? anh ta còn chưa phải trả giá những việc anh ta đã làm với tôi mà.
Ánh mắt Giang Thần nhìn cô nhưng lại rất hỗn độn
- Anh ra ngoài trước nhé! - Nói xong anh đi ra đóng cửa lại.
Bây giờ trong phòng chỉ còn Nhất Long đang hôn mê và Di Linh đang chửi bới đầy bi thương.
- Ai cho anh cái quyền tự ý rời bỏ tôi như thế?
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên. Cô không nghĩ sẽ có một ngày anh xảy ra chuyện như này. Cô không dám tin đây là sự thực.
Di Linh gục đầu bên giường Nhất Long khóc.
Đột nhiên một bàn tay lớn xoa đầu cô. Di Linh ngẩng lên là tay Nhất Long.
- Nhất... Nhất Long... anh tỉnh rồi... Bác sĩ..
- Anh không...sao đừng gọi bác sĩ.
Nhất Long nói với giọng thều thào.
- Anh có đau không... hức.....em...em
- Đừng khóc, anh sẽ..... khóc theo em đấy..
Nhất Long nhìn cô vầy thực sự rất động lòng.
- Anh có điều muốn hỏi em.... anh nghĩ..anh không còn trụ được lâu.. nữa.
Nói rồi anh ho lên mấy tiếng
- Chi dù chỉ còn 20% thì vẫn là còn cơ hội.
- Em là đang lo lắng cho tôi sao?.
- Anh sắp chết tới nơi rồi tôi làm sao không lo lắng được chứ.
- Hạnh phúc thật đấy, không ngờ em lại lo lắng cho tôi như thế. - Nhất Long mỉm cười.
- Nếu anh có cơ hội sống.... em sẽ về nước với tôi chứ?.
- Sẽ về.... sẽ về mà! - Di Linh khóc bu loa lên nói.
Nhất Long có chút sót xa đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
- Đứa con trong bụng em là của anh đúng không?.
Lúc này Di Linh đã quẫn trí cô không suy nghĩ trả lời ngay lập tức.
- Đúng đứa bé là con của anh!.
- Thật.... thật sao - Nhất Long vui mừng. Nhưng cơ thể rất yếu không cười nổi.
- Anh đừng cử động mạnh. Sẽ.... hức... đau đấy
- Lại đây! anh muốn ôm em chút!.
Di Linh không nghĩ nhiều liền sáp vào cho anh ôm.
- Lúc em rời đi anh rất hối hận! anh tự trách bản thân mình sao không thử hiểu rõ em hơn và yêu em thật lòng.
- Bây giờ anh nói vậy thì đã còn tác dụng gì đâu chứ.
- Em có tha thứ cho anh chứ?.
- Về chuyện gì chứ? - Di Linh ngước lên nước mắt ngắn dài nhìn Nhất Long.
- Về mọi chuyện anh đã làm với em!.
- Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi!.
- Thật sao?.
- Thật! - Di Linh nói câu chắc nịch.
- Vậy em còn yêu anh chứ?.
- Tất nhiên là còn....
- Anh cũng thế....
Đột nhiên Nhất Long im lặng. Tay anh đang nới lỏng ra rồi tuột xuống.
Di Linh ngước mắt lên thấy Nhất Long đã nhắm mắt. Cô đứng hình, miệng cô ấp úng không biết phải làm sao..
- Nhất Long, Nhất Long anh làm sao vậy... anh mở mắt ra đi.....
Cô vỗ anh nhưng không có hồi âm.
- Bác sĩ.... bác sĩ...
Giọng cô gào lên tuyệt vọng. Người cô run rẩy vừa lay anh vừa quay ra ngoài gào lên.
Nghe thấy giọng khóc của cô. Giang Thần vội vàng đi vào. Anh chạy tới đỡ Di Linh kéo sang 1 bên.
- Giang Thần làm gì đi...Nhất Long... anh ấy không nói chuyện nữa....
- Bác sĩ đâu... tại sao không vào cứu anh ấy... bác sĩ....
Di Linh khóc như sắp ngất vừa thảm thiết tìm sự giúp đỡ của Giang Thần vừa nói.
Thấy Nhất Long vẫn nằm bất động trên giường. Giang Thần cau mày đi tới bên giường anh:
- Còn tính giả vờ đến khi nào. Cô ấy sắp ngất vì anh rồi kìa.
Nghe thấy câu nói của Giang Thần. Di Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra.....
Xe dừng trước cửa bệnh viện. Di Linh vội vàng xuống xe. Trước mắt cô là cảnh những xe cứu thương đi ra đi vào. Bác sĩ và y tá chạy tới lui. Làm cho Di Linh có chút chóng mặt mất thăng bằng lùi về phía sau.
May có Giang Thần đi tới từ phía sau đỡ cỗ.
- Em ổn chứ?.
Di Linh hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng dậy.
- Em ổn! đi vào thôi.
Di Linh đứng trước cửa phòng hồi sức cô run rẩy không dám mở cửa.
- Em sợ hả?.
- Em....em không biết nữa. Nhưng..... em rất sợ nhìn.....
" Người em từng thương trong tình hình nguy kịch ".
Sau khi cô hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi vặn tay cửa vào. Cô từ từ tiến vào tới dường Nhất Long đang nằm.
Nhất Long thì toàn thân băng bó trong tình trạng hôn mê. Nhìn rất tệ.
- Cảnh sát nói khi trên đường về thì bất ngờ một xe tải đi ngược chiều. Anh ta vì né xe tải mà đâm vào ven đường. Vụ va chạm rất lớn và bây giờ tình trạng anh ta chỉ còn 20% sống sót.
Câu nói của Giang Thần như tiếng sét đánh ngang tai cô. Cô không dám tin những gì mình vừa nghe.
- Sao có thể chứ? Anh ta không phải rất may mắn sao?.
( Ý cô là Anh ta sẽ được hào quang của nam chính chiếu sống tới cuối sao?. đời không như mơ nghe cô!!!)
Nói tới đây cô nấc lên mắt bắt đầu ngấn lệ.
- Tên khốn này sao có thể chết sớm vậy chứ? anh ta còn chưa phải trả giá những việc anh ta đã làm với tôi mà.
Ánh mắt Giang Thần nhìn cô nhưng lại rất hỗn độn
- Anh ra ngoài trước nhé! - Nói xong anh đi ra đóng cửa lại.
Bây giờ trong phòng chỉ còn Nhất Long đang hôn mê và Di Linh đang chửi bới đầy bi thương.
- Ai cho anh cái quyền tự ý rời bỏ tôi như thế?
Cô vừa nói vừa khóc nấc lên. Cô không nghĩ sẽ có một ngày anh xảy ra chuyện như này. Cô không dám tin đây là sự thực.
Di Linh gục đầu bên giường Nhất Long khóc.
Đột nhiên một bàn tay lớn xoa đầu cô. Di Linh ngẩng lên là tay Nhất Long.
- Nhất... Nhất Long... anh tỉnh rồi... Bác sĩ..
- Anh không...sao đừng gọi bác sĩ.
Nhất Long nói với giọng thều thào.
- Anh có đau không... hức.....em...em
- Đừng khóc, anh sẽ..... khóc theo em đấy..
Nhất Long nhìn cô vầy thực sự rất động lòng.
- Anh có điều muốn hỏi em.... anh nghĩ..anh không còn trụ được lâu.. nữa.
Nói rồi anh ho lên mấy tiếng
- Chi dù chỉ còn 20% thì vẫn là còn cơ hội.
- Em là đang lo lắng cho tôi sao?.
- Anh sắp chết tới nơi rồi tôi làm sao không lo lắng được chứ.
- Hạnh phúc thật đấy, không ngờ em lại lo lắng cho tôi như thế. - Nhất Long mỉm cười.
- Nếu anh có cơ hội sống.... em sẽ về nước với tôi chứ?.
- Sẽ về.... sẽ về mà! - Di Linh khóc bu loa lên nói.
Nhất Long có chút sót xa đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.
- Đứa con trong bụng em là của anh đúng không?.
Lúc này Di Linh đã quẫn trí cô không suy nghĩ trả lời ngay lập tức.
- Đúng đứa bé là con của anh!.
- Thật.... thật sao - Nhất Long vui mừng. Nhưng cơ thể rất yếu không cười nổi.
- Anh đừng cử động mạnh. Sẽ.... hức... đau đấy
- Lại đây! anh muốn ôm em chút!.
Di Linh không nghĩ nhiều liền sáp vào cho anh ôm.
- Lúc em rời đi anh rất hối hận! anh tự trách bản thân mình sao không thử hiểu rõ em hơn và yêu em thật lòng.
- Bây giờ anh nói vậy thì đã còn tác dụng gì đâu chứ.
- Em có tha thứ cho anh chứ?.
- Về chuyện gì chứ? - Di Linh ngước lên nước mắt ngắn dài nhìn Nhất Long.
- Về mọi chuyện anh đã làm với em!.
- Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi!.
- Thật sao?.
- Thật! - Di Linh nói câu chắc nịch.
- Vậy em còn yêu anh chứ?.
- Tất nhiên là còn....
- Anh cũng thế....
Đột nhiên Nhất Long im lặng. Tay anh đang nới lỏng ra rồi tuột xuống.
Di Linh ngước mắt lên thấy Nhất Long đã nhắm mắt. Cô đứng hình, miệng cô ấp úng không biết phải làm sao..
- Nhất Long, Nhất Long anh làm sao vậy... anh mở mắt ra đi.....
Cô vỗ anh nhưng không có hồi âm.
- Bác sĩ.... bác sĩ...
Giọng cô gào lên tuyệt vọng. Người cô run rẩy vừa lay anh vừa quay ra ngoài gào lên.
Nghe thấy giọng khóc của cô. Giang Thần vội vàng đi vào. Anh chạy tới đỡ Di Linh kéo sang 1 bên.
- Giang Thần làm gì đi...Nhất Long... anh ấy không nói chuyện nữa....
- Bác sĩ đâu... tại sao không vào cứu anh ấy... bác sĩ....
Di Linh khóc như sắp ngất vừa thảm thiết tìm sự giúp đỡ của Giang Thần vừa nói.
Thấy Nhất Long vẫn nằm bất động trên giường. Giang Thần cau mày đi tới bên giường anh:
- Còn tính giả vờ đến khi nào. Cô ấy sắp ngất vì anh rồi kìa.
Nghe thấy câu nói của Giang Thần. Di Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra.....
Bình luận facebook