-
Chương 1
Giang Thành cuối thu, năm giờ ba mươi chiều.
Mặt trời đã bị mây che khuất từ lúc nào, ánh nắng bị giam giữ trong những tầng mây, cố gắng giãy dụa nhưng chỉ phát ra được chút ánh sáng le lói.
Trịnh Thư Ý đang nằm sấp trêи bàn ngủ gà ngủ gật, trêи trán cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy lảnh lót trong tiếng gõ bàn phím dồn dập và đầy máy móc, kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi cơn mơ.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính đúng không ạ?”
Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, cố gắng tỉnh táo để nói chuyện, “Đúng là tôi đây, xin hỏi anh là?”
“Tôi là Trần Thịnh, trợ lý của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự, tháng trước quý tạp chí và Thời tổng Thời Yến đã hẹn phỏng vấn, thời gian đã hẹn là ngày mai, cô còn nhớ không?”
Trịnh Thư Ý tỉnh táo ngay lập tức, đồng thời vô thức ngồi thẳng người dậy.
Chuyện này đương nhiên là cô nhớ rồi.
Trong thời gian này, cô đã nghe rất nhiều về cái tên Thời Yến này.
Anh tốt nghiệp ở châu Âu, trở về tiếp nhận ngân hàng tư nhân Minh Dự trực thuộc tập đoàn Minh Dự, kể từ đó danh tiếng của anh được truyền đi khắp nơi trong giới.
Những người trong giới lúc đó cũng không coi chuyện này là chuyện tốt, vì dù sao thì trạng thái hoạt động của ngân hàng đã ngập tràn nguy cơ, thậm chí còn có nhà bình luận về tài chính đã thay đổi cách diễn đạt nghiêm túc, cho rằng Thời Văn Quang lấy công ty nhỏ chỉ còn chút hơi tàn để cho con trai mình chơi đùa.
Nhưng sau khi Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh kiên quyết giải quyết các vấn đề như phụ thuộc quá mức vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay hay các rủi ro có thể xảy đến, đề cập đến cơ chế quản lý và kiểm soát nguy hiểm, sấm rền gió cuốn thay đổi càn khôn.
Hai mươi bảy tuổi, Thời Yến khiến toàn bộ giới tài chính chú ý đến mình, hào quang liên tục tỏa sáng, các lời mời phỏng vấn cũng làm nổ đường dây nóng của văn phòng tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự.
Mặc dù tiếng tăm vang xa nhưng các bài phỏng vấn về anh lại ít đến thảm thương.
Dù có là công ty truyền thông đứng đầu cũng khó mà nhận được cơ hội phỏng vấn anh, nếu lấy được vài câu trả lời cũng đủ để làm tiêu đề chói mắt trêи trang bìa.
Trịnh Thư Ý nghe nói tổng biên nhà cô đã từng giúp đỡ Thời Yến một việc nhỏ nên mới hẹn được ngày phỏng vấn.
Lúc chủ biên giao nhiệm vụ này lại cho Trịnh Thư Ý, toàn bộ nhân viên trong tòa soạn đều hâm mộ cô.
Cái tên “Thời Yến” này có thể hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, điều này có nghĩa là phóng viên nào có thể phỏng vấn anh cũng sẽ nhận được sự chú ý của mọi người.
Nhưng cú điện thoại này lại khiến Trịnh Thư Ý trở nên lo lắng, cô cẩn thận hỏi lại, “Có phải có thay đổi gì không ạ?”
“Chuyện là thế này…” Trần Thịnh nói, “Thời gian phỏng vấn vốn đã hẹn vào chín giờ sáng mai, nhưng vì Thời tổng có việc riêng nên ngày mai không thể phỏng vấn được.”
Trịnh Thư Ý, “Thế còn sau đó…”
“Mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng không có lịch trống.” Trần Thịnh nói, “Thế nên thời gian phỏng vấn lùi lại đến một tuần sau thì có tiện không ạ?”
Không được.
Việc đăng bài phỏng vấn chỉ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, lần này vòng đi vòng về cũng sẽ mất thêm một tuần, mọi chuyện cũng đã muộn rồi.
Trịnh Thư Ý vội vàng nói, “Tuần sau thì thật sự không được rồi, anh xem thử có thể nhín ra một chút thời gian được không ạ? Phỏng vấn qua điện thoại cũng được nữa!”
Trần Thịnh, “Chuyện này sợ là không được rồi, tôi không thể nói rõ với cô nhưng quả thật nếu muốn nhanh nhất thì phải đến tuần sau anh ấy mới có lịch trống.”
“Vậy còn tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay anh ấy có rảnh không? Chỉ ba tiếng thôi, nếu không thì hai tiếng cũng được.”
Không chờ Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói tiếp, “Một tiếng thôi cũng được! Anh làm ơn giúp tôi được không?”
Trần Thịnh im lặng một lát, hạ giọng nói, “Tối nay Thời tổng có một bữa tiệc khá quan trọng, có lẽ… tôi chỉ nói là có lẽ thôi nhé, trong lúc đó có thể nhín chút thời gian, cô thấy…”
“Tôi sẽ đến đó đợi!” Trịnh Thư Ý đồng ý ngay lập tức, “Anh cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến đó đợi.”
Loading...
Trước khi cúp điện thoại, Trần Thịnh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, “Cô Trịnh à, tôi có thể sắp xếp cho cô nhưng tôi không đảm bảo rằng Thời tổng có rảnh hay không, có thể cô sẽ mất công một chuyến đấy.”
Trong ống nghe chỉ truyền lại tiếng “tút tút” máy móc, quanh quẩn bên tai cô hồi lâu, sau đó, Trịnh Thư Ý lại nằm bẹp xuống bàn, sự căng thẳng dần dần biến mất, theo sau đó là trạng thái trống rỗng, thẫn thờ.
Được phỏng vấn Thời Yến là chuyện cô nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng sự nhạy cảm trong “ngày dâu” vào lúc này lại càng mạnh hơn, tâm trạng của cô không hề tốt mà thậm chí trong lòng còn có chút chua chát.
Hôm nay là sinh nhật của bạn trai cô là Nhạc Tinh Châu.
Đây là lần sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ ở bên nhau.
Nhạc Tinh Châu còn đặt trước nhà hàng, mua vé xem phim, chờ cô tan làm sẽ cùng nhau đón sinh nhật.
Bây giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật, mà cô còn phải vác cái thân đau ốm này đi làm việc, thậm chí còn có khả năng đi không một chuyến.
Trịnh Thư Ý ngồi dậy, từ từ nhắm mắt lại, hít vào mấy hơi thật sâu, sau đó tắt máy tính rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khổng Nam đang vùi đầu viết bản thảo, nghe thấy động tĩnh bên bàn đối diện thì ngẩng đầu lên hỏi, “Cô sao thế?”
Trịnh Thư Ý chống lên bàn để lấy điểm tựa đứng lên một lát, chờ đến khi cơn đau thắt dưới bụng qua đi, cô mới trả lời, “Phỏng vấn sớm, tối nay tôi phải đi rồi.”
“Hả?” Lúc này Khổng Nam mới chú ý đến sắc mặt của Trịnh Thư Ý.
Mặc dù cô có làn da trắng nõn, nhưng lúc này mặt cô lại trắng bệch không có chút máu, vẻ ốm yếu hiện rõ lên gương mặt, hoàn toàn không còn cảm giác hoạt bát sinh động như bình thường.
“Cô có khỏe không đấy?”
“Không khỏe cũng phải đi thôi, tôi còn cách nào nữa đâu.”
Trịnh Thư Ý đi đến cạnh máy in, ôm một chồng văn kiện, cụp mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất ngây ngẩn một hồi.
Máy in vẫn làm việc đều đều, từng trang giấy ngăn ngắn xuất hiện xếp đống ở trước mặt.
Không biết điện thoại của ai reo lên, Trịnh Thư Ý bỗng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt rồi cũng lấy điện thoại mình ra.
Có lẽ cô nên gọi cho Nhạc Tinh Châu nói trước một tiếng với anh, nhưng vừa mở danh bạ ra, đối phương như có thần giao cách cảm đã gọi điện đến.
“Em yêu, khi nào em tan tầm? Anh đến đón em nhé?”
Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trêи mặt báo, “Ngại quá, em có một cuộc phỏng vấn đột xuất khoảng chừng hai tiếng, nên có lẽ không ăn tối cùng anh được rồi.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hôm nay em không được khỏe, tối nay chắc cũng không đi xem phim được luôn.”
Nhạc TInh Châu nghe thấy thế thì thở dài, “Thôi được rồi, anh tìm bạn đón sinh nhật tạm vậy.”
“Vâng, em xin lỗi anh.” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, cô lí nhí, “Lần sau em sẽ bù cho anh nhé?”
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp điện thoại, cô ấy đổi tay cầm bút, tay kia chống cằm, cười tít mắt, “Cho bạn trai cô leo cây à?”
“Nếu không thì sao bây giờ?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo cây hay sao?”
“Ây, đáng thương quá đi, bạn trai thân yêu của cô lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất cơ hội đón sinh nhật cùng cô rồi.”
“Cô nói cứ như tôi đi đón sinh nhật cùng với Thời Yến ấy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đến một bên đóng thành tập, “Tôi cũng không biết nói gì luôn, ngay cả mặt mũi Thời Yến ra sao tôi còn chả biết, thế mà lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.”
Khổng Nam có hơi khó tin, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn trai cô không nói gì hết hả?”
“Mấy chuyện thế này thì nói gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ rồi nói, “Anh ấy không nói gì, bày tỏ mình đã hiểu.”
“Chậc, bạn trai cô hiểu chuyện quá mức cho phép đấy.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng giống bạn trai tôi gì cả, bám người muốn chết. Nếu tôi mà cho anh ấy leo cây thì dù là nguyên nhân gì thì anh ấy nhất định sẽ giận tôi.”
Trịnh Thư Ý thất thần trong thoáng chốc.
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau, cô theo bản năng rút tay về mới tránh không bị máy đóng sách đâm rách da.
Nhưng cơn đau nhói trêи đầu ngón tay không hề thuyên giảm, thậm chí còn lan vào tận trong lòng.
Một tay Trịnh Thư Ý cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, cô thất thần đứng trước máy in một hồi lâu.
“Tôi tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa hộp thuốc sang, “Tôi thấy cô đã uống thuốc giảm đau rồi, cầm cái này đi, nhớ uống sớm đấy, đừng để đến lúc phỏng vấn lại đau đến mức ngất đi.”
Nói xong, cô ấy xích lại gần cô, thì thầm, “Nếu cô thất bại thì mấy người đang nhìn chằm chằm cô chẳng phải vui chết mất sao.”
Trịnh Thư Ý không buồn đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hai chữ “hiểu chuyện”.
Có phải Nhạc Tinh Châu hiểu chuyện quá mức cần thiết rồi hay không?
Hơn nữa, cô vừa nói mình không được khỏe, mà Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô không khỏe ở đâu.
Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ nào đó thì sẽ khó mà kiềm hãm không cho nó nảy mầm trong lòng.
Trịnh Thư Ý hoảng hốt ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại chần chừ một lát, sau đó nhắn tin cho Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý: Anh có buồn không?
Nhạc Tinh Châu:?
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu mà, công việc quan trọng hơn. Sau này chúng ta còn nhiều cái sinh nhật để ở bên nhau mà.
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, vừa nãy em bảo em không khỏe, sao thế? Em bệnh hả?
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do đang trong mùa “dâu” nên cô khá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi.
Trịnh Thư Ý: Không có gì, đến mùa “dâu” nên khó chịu TAT.
Nhạc Tinh Châu: Tội nghiệp cục cưng quá.
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu thế? Sau khi kết thúc anh sẽ đón em.
Địa chỉ mà Trần Thịnh gửi cho cô là trang viên Warner ở phía tây ngoại thành.
Đang vào giờ tan tầm nên đường bị kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt rồi đón taxi, mất một tiếng đồng hồ mới đến chỗ hẹn.
Nói không bực bội là giả, trêи đường đi không biết cô đã mắng Thời Yến bao nhiêu lần rồi.
Nơi Trần Thịnh sắp xếp giúp cô là khu nghỉ ngơi ở trêи lầu của bữa tiệc. Chỗ này rộng rãi lại vô cùng lộng lẫy, cũng vắng người, có thể khiến sự cô đơn của một người phóng đại gấp trăm lần.
Trịnh Thư Ý ngồi trêи sofa, hai chân lắc lư theo nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, cô quan sát xung quanh hết lần này đến lần khác để tránh không ngủ gật.
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực là dài đằng đẳng, có mấy lần đầu cô gục gặt như gà con mổ thóc, suýt nữa đã ngủ mất. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông bước đến, gương mặt càng lúc càng rõ theo ánh đèn sáng rực.
Trịnh Thư Ý nhìn người vừa đến, cả người cô như bong bóng xì hơi.
Người đến không phải là Thời Yến mà là anh rể của anh – Tần Hiếu Minh, là người đứng thứ hai trong tập đoàn Minh Dự hiện nay.
Người đàn ông này đã từng nhận phỏng vấn của cô vài lần nên hai người cũng tính là quen biết nhau.
Tần Hiếu Minh đi đến cũng nhìn thoáng qua Trịnh Thư Ý.
Giây phút cô vội vàng ngồi thẳng người, đôi mắt sáng lấp lánh đến nỗi chỉ cần đứng trong góc tối cũng có thể nhìn ra cô đang rất hưng phấn.
Nhưng ngay khi đối mặt với ông thì ánh mắt ấy lại thoáng chốc xám xịt, cơ thể cũng có chút suy sụp.
“Tần tổng, ông cũng ở đây à?”
Tần Hiếu Minh dừng lại một lát, che di động lại rồi nói, “Ừ, sao cô lại ở đây? Có phỏng vấn ư?”
Trịnh Thư Ý thành thật đáp, “Vâng, tôi đang chờ Thời tổng.”
Tần Hiếu Minh đánh giá cô từ trêи xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ông không nói gì, chỉ thầm nói một câu, “Để người ta chờ lâu như vậy” rồi rời đi.
Bên ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ lúc nào, giọt mưa tí tách rơi trêи lá cây, phát ra âm thanh sột soạt.
Dưới lầu thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh từ bữa tiệc, tuy nhỏ nhưng có thể đoán được náo nhiệt thế nào.
Vừa so sánh, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy mình càng thê thảm hơn.
***
Hai tiếng sau.
Ngay lúc Trịnh Thư Ý thực sự không ngăn được cơn buồn ngủ, hai mí mắt đang ánh nhau thì tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên trong căn phòng vắng vẻ, bỗng chốc xuất hiện một dự cảm không lành.
Trần Thịnh nói, “Thật xin lỗi cô Trịnh, bữa tiệc ở đây đã kết thúc, lát nữa Thời tổng còn có việc, cho nên…”
Quả nhiên.
Trịnh Thư Ý im lặng vài giây rồi mới nói, “Tôi biết rồi, cám ơn anh nhé.”
Khi Trịnh Thư Ý vừa đứng dậy, đầu bỗng choáng váng nên cô phải vịn ghế sofa một lúc mới bước đi vào thang máy.
Đợi đến khi cô ra đến cổng trang viên Warner, không ngoài dự đoán, mưa đã giăng kín lối.
Gió thu mang theo mưa bụi giống như những con dao rạch ngang lên đùi Trịnh Thư Ý.
Cô không nghĩ hôm nay mình phải đợi ở bên ngoài lâu như thế nên chỉ mặc váy công sở bình thường, trông khá là nghiêm chỉnh. Nhưng tất chân bằng da mỏng dính chỉ mang để lịch sự hơn chứ chẳng được tích sự gì.
Chiếc váy khó khăn lắm mới che được đến đầu gối để lộ hai chân ra ngoài bên dưới lớp áo khoác, đứng chưa được một lúc thì cô đã mất hết cảm giác.
Dần dần có người đi ra, Trịnh Thư Ý lùi sang một bên, lúc quay đầu nhìn lại, cô phát hiện ra có không ít người từng được cô phỏng vấn.
Xem ra đây là một bữa tiệc của giới tài chính.
Trịnh Thư Ý đang nghĩ xem nếu nhìn nữa thì cô có thể gặp được Thời Yến hay không, nhưng cô giật mình nhận ra một điều rằng cô không biết mặt mũi anh ra sao cả.
Thời Yến là người khiêm tốn, hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng. Lúc Trịnh Thư Ý chuẩn bị tài liệu, cô có lên mạng tìm kiếm nhưng chỉ thấy trong vài tấm ảnh toàn thân nhưng không được rõ nét, cũng không có ảnh chân dung đàng hoàng.
Một lát sau, một nữ CFO của một công ty công nghệ tài chính đã từng có duyên gặp mặt Trịnh Thư Ý hai lần, thấy cô đứng ở đó chờ xe tội nghiệp nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối.
Lúc nãy Nhạc Tinh Châu có nói sẽ đến đón cô.
Bây giờ mười một giờ đúng, một tiếng nữa mới qua sinh nhật của anh.
Cô nghĩ, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn nói một câu “chúc mừng sinh nhật” với anh.
Hành lang bãi đỗ xe ở lầu một rộng rãi và sạch sẽ, các khách quý lục tục lên xe rồi rời đi, chỉ để lại ánh đèn lờ mờ sau đuôi xe.
Chẳng mấy chốc, người trong bữa tiệc cũng không còn lại bao nhiêu.
“Phóng viên Trịnh?” Một người đàn ông bước đến.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn lại, là một quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, hai người chỉ gặp nhau có một lần nhưng anh ta hay nhắn tin nói chuyện với cô trêи Wechat.
Người đàn ông mỉm cười bước đến gần sát cô, anh ta vừa mở miệng cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, “Cô đi một mình à? Để tôi đưa cô về nhé.”
Người này khi xuất hiện trong những trường hợp xã giao bình thường thì cũng khá lịch sự, nhưng bây giờ ngay cả câu chào hỏi cũng không có, tâm tư rõ rành rành.
Trịnh Thư Ý đáp lại, “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu.”
Người đàn ông sáp lại gần, giữ chặt cánh tay cô, “Đi thôi, mưa to thế này khó bắt xe lắm.”
Trịnh Thư Ý nhíu mày, gỡ tay anh ta ra, “Không cần đâu, cám ơn anh. Bạn trai tôi đến ngay thôi.”
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, người đàn ông đánh giá Trịnh Thư Ý một lát. Lúc đối mặt với cô, anh ta biết lời này không phải giả vờ từ chối nên không nói thêm gì liền rời đi.
Sau đó, lại có thêm một người đàn ông trẻ tuổi ngỏ lời giống hệt như lúc nãy.
Đây cũng là người cô quen, nhưng Trịnh Thư Ý biết rõ anh ta là một tên công tử nhà giàu ăn chơi đúng chuẩn.
Sau khi dùng lý do “bạn trai” mạnh mẽ đuổi người kia đi, Trịnh Thư Ý đi đến bên tường đứng đợi.
Hôm nay khi bị Thời Yến cho leo cây, cô thật sự không được thoải mái cho lắm, rồi lại liên tục gặp những chuyện thế này, ngọn lửa không tên trong lòng cô dần bốc cháy.
Cảnh tượng cô đứng trong gió rét vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tần Hiếu Minh vừa đi ra khỏi bữa tiệc.
Tần Hiếu Minh động lòng trắc ẩn, nghiêng người nói với Thời Yến: “Đây không phải là Trịnh Thư Ý sao? Cô gái nhỏ đáng thương chờ cậu cả đêm lại phí công. Ở đây nhiều người nên anh không tiện, cậu tìm cơ hội đưa người ta một đoạn đường đi.”
Thời Yến nhìn sang, cô gái quấn khăn quàng cổ bằng lông dê đến cằm, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn hơn một bàn tay một chút.
Dưới ánh đèn sáng rực, sắc mặt cô trắng bệt, chóp mũi cũng lạnh đến đỏ ửng lên, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ xinh đẹp như cũ, mắt hạnh, môi anh đào, xinh xắn đáng yêu tựa như búp bê, cô chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác yêu mến.
Chờ khi Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên không nhìn điện thoại nữa, một chiếc Bently màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Cùng lúc đó, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của người đàn ông đi đầu.
Ánh mắt anh khẽ dừng lại, ánh đèn chùm treo trần bằng thủy tinh chiếu xuống gọng kính nạm vàng của anh, lay động dưới gò má của anh.
“Phóng viên Trịnh?” Anh dừng bước, áo vest ôm sát tạo ra đường cong nơi khuỷu tay có hơi lạnh lùng, “Tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Trịnh Thư Ý chưa từng gặp người đàn ông này.
Nhưng cô vẫn đang suy nghĩ, sao đám công tử nhà giàu bây giờ đều tự nhiên như thế.
“Không cần đâu, cám ơn anh.”
Đôi mắt ẩn sau cặp mắt kính lóe sáng dưới ánh đèn, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt rõ là ngả ngớn nhưng lại lộ ra một chút áp bức.
Thế là, trong cơn gió lạnh, Trịnh Thư Ý đón lấy ánh mắt của anh, nói tiếp một câu, “Bạn trai sẽ đến đón tôi.”
Từng câu từng chữ, công thêm hai chữ “bạn trai”, ngầm nói rằng: tôi là người đã có bạn trai.
“…”
Khóe môi Thời Yến khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, anh nhét một tay vào túi, cất bước rời đi.
Nhân viên bãi xe mở cửa xe giúp anh, anh khom người lên xe, chiếc Bentley chạy nhanh như bay.
Mặt trời đã bị mây che khuất từ lúc nào, ánh nắng bị giam giữ trong những tầng mây, cố gắng giãy dụa nhưng chỉ phát ra được chút ánh sáng le lói.
Trịnh Thư Ý đang nằm sấp trêи bàn ngủ gà ngủ gật, trêи trán cô đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đầy lảnh lót trong tiếng gõ bàn phím dồn dập và đầy máy móc, kéo Trịnh Thư Ý ra khỏi cơn mơ.
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Trịnh Thư Ý, phóng viên của tuần san Kinh tế và Tài chính đúng không ạ?”
Trịnh Thư Ý nhận điện thoại, cố gắng tỉnh táo để nói chuyện, “Đúng là tôi đây, xin hỏi anh là?”
“Tôi là Trần Thịnh, trợ lý của tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự, tháng trước quý tạp chí và Thời tổng Thời Yến đã hẹn phỏng vấn, thời gian đã hẹn là ngày mai, cô còn nhớ không?”
Trịnh Thư Ý tỉnh táo ngay lập tức, đồng thời vô thức ngồi thẳng người dậy.
Chuyện này đương nhiên là cô nhớ rồi.
Trong thời gian này, cô đã nghe rất nhiều về cái tên Thời Yến này.
Anh tốt nghiệp ở châu Âu, trở về tiếp nhận ngân hàng tư nhân Minh Dự trực thuộc tập đoàn Minh Dự, kể từ đó danh tiếng của anh được truyền đi khắp nơi trong giới.
Những người trong giới lúc đó cũng không coi chuyện này là chuyện tốt, vì dù sao thì trạng thái hoạt động của ngân hàng đã ngập tràn nguy cơ, thậm chí còn có nhà bình luận về tài chính đã thay đổi cách diễn đạt nghiêm túc, cho rằng Thời Văn Quang lấy công ty nhỏ chỉ còn chút hơi tàn để cho con trai mình chơi đùa.
Nhưng sau khi Thời Yến làm chủ ngân hàng Minh Dự, anh kiên quyết giải quyết các vấn đề như phụ thuộc quá mức vào hoạt động kinh doanh tiền gửi và cho vay hay các rủi ro có thể xảy đến, đề cập đến cơ chế quản lý và kiểm soát nguy hiểm, sấm rền gió cuốn thay đổi càn khôn.
Hai mươi bảy tuổi, Thời Yến khiến toàn bộ giới tài chính chú ý đến mình, hào quang liên tục tỏa sáng, các lời mời phỏng vấn cũng làm nổ đường dây nóng của văn phòng tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự.
Mặc dù tiếng tăm vang xa nhưng các bài phỏng vấn về anh lại ít đến thảm thương.
Dù có là công ty truyền thông đứng đầu cũng khó mà nhận được cơ hội phỏng vấn anh, nếu lấy được vài câu trả lời cũng đủ để làm tiêu đề chói mắt trêи trang bìa.
Trịnh Thư Ý nghe nói tổng biên nhà cô đã từng giúp đỡ Thời Yến một việc nhỏ nên mới hẹn được ngày phỏng vấn.
Lúc chủ biên giao nhiệm vụ này lại cho Trịnh Thư Ý, toàn bộ nhân viên trong tòa soạn đều hâm mộ cô.
Cái tên “Thời Yến” này có thể hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, điều này có nghĩa là phóng viên nào có thể phỏng vấn anh cũng sẽ nhận được sự chú ý của mọi người.
Nhưng cú điện thoại này lại khiến Trịnh Thư Ý trở nên lo lắng, cô cẩn thận hỏi lại, “Có phải có thay đổi gì không ạ?”
“Chuyện là thế này…” Trần Thịnh nói, “Thời gian phỏng vấn vốn đã hẹn vào chín giờ sáng mai, nhưng vì Thời tổng có việc riêng nên ngày mai không thể phỏng vấn được.”
Trịnh Thư Ý, “Thế còn sau đó…”
“Mấy ngày tiếp theo có lẽ cũng không có lịch trống.” Trần Thịnh nói, “Thế nên thời gian phỏng vấn lùi lại đến một tuần sau thì có tiện không ạ?”
Không được.
Việc đăng bài phỏng vấn chỉ có hiệu lực trong một thời gian nhất định, lần này vòng đi vòng về cũng sẽ mất thêm một tuần, mọi chuyện cũng đã muộn rồi.
Trịnh Thư Ý vội vàng nói, “Tuần sau thì thật sự không được rồi, anh xem thử có thể nhín ra một chút thời gian được không ạ? Phỏng vấn qua điện thoại cũng được nữa!”
Trần Thịnh, “Chuyện này sợ là không được rồi, tôi không thể nói rõ với cô nhưng quả thật nếu muốn nhanh nhất thì phải đến tuần sau anh ấy mới có lịch trống.”
“Vậy còn tối nay thì sao?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Tối nay anh ấy có rảnh không? Chỉ ba tiếng thôi, nếu không thì hai tiếng cũng được.”
Không chờ Trần Thịnh trả lời, Trịnh Thư Ý cắn răng nói tiếp, “Một tiếng thôi cũng được! Anh làm ơn giúp tôi được không?”
Trần Thịnh im lặng một lát, hạ giọng nói, “Tối nay Thời tổng có một bữa tiệc khá quan trọng, có lẽ… tôi chỉ nói là có lẽ thôi nhé, trong lúc đó có thể nhín chút thời gian, cô thấy…”
“Tôi sẽ đến đó đợi!” Trịnh Thư Ý đồng ý ngay lập tức, “Anh cho tôi xin địa chỉ, tôi sẽ đến đó đợi.”
Loading...
Trước khi cúp điện thoại, Trần Thịnh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa, “Cô Trịnh à, tôi có thể sắp xếp cho cô nhưng tôi không đảm bảo rằng Thời tổng có rảnh hay không, có thể cô sẽ mất công một chuyến đấy.”
Trong ống nghe chỉ truyền lại tiếng “tút tút” máy móc, quanh quẩn bên tai cô hồi lâu, sau đó, Trịnh Thư Ý lại nằm bẹp xuống bàn, sự căng thẳng dần dần biến mất, theo sau đó là trạng thái trống rỗng, thẫn thờ.
Được phỏng vấn Thời Yến là chuyện cô nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng sự nhạy cảm trong “ngày dâu” vào lúc này lại càng mạnh hơn, tâm trạng của cô không hề tốt mà thậm chí trong lòng còn có chút chua chát.
Hôm nay là sinh nhật của bạn trai cô là Nhạc Tinh Châu.
Đây là lần sinh nhật đầu tiên kể từ khi hai người họ ở bên nhau.
Nhạc Tinh Châu còn đặt trước nhà hàng, mua vé xem phim, chờ cô tan làm sẽ cùng nhau đón sinh nhật.
Bây giờ cô không những không thể cùng bạn trai đón sinh nhật, mà cô còn phải vác cái thân đau ốm này đi làm việc, thậm chí còn có khả năng đi không một chuyến.
Trịnh Thư Ý ngồi dậy, từ từ nhắm mắt lại, hít vào mấy hơi thật sâu, sau đó tắt máy tính rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Khổng Nam đang vùi đầu viết bản thảo, nghe thấy động tĩnh bên bàn đối diện thì ngẩng đầu lên hỏi, “Cô sao thế?”
Trịnh Thư Ý chống lên bàn để lấy điểm tựa đứng lên một lát, chờ đến khi cơn đau thắt dưới bụng qua đi, cô mới trả lời, “Phỏng vấn sớm, tối nay tôi phải đi rồi.”
“Hả?” Lúc này Khổng Nam mới chú ý đến sắc mặt của Trịnh Thư Ý.
Mặc dù cô có làn da trắng nõn, nhưng lúc này mặt cô lại trắng bệch không có chút máu, vẻ ốm yếu hiện rõ lên gương mặt, hoàn toàn không còn cảm giác hoạt bát sinh động như bình thường.
“Cô có khỏe không đấy?”
“Không khỏe cũng phải đi thôi, tôi còn cách nào nữa đâu.”
Trịnh Thư Ý đi đến cạnh máy in, ôm một chồng văn kiện, cụp mắt nhìn chằm chằm dưới mặt đất ngây ngẩn một hồi.
Máy in vẫn làm việc đều đều, từng trang giấy ngăn ngắn xuất hiện xếp đống ở trước mặt.
Không biết điện thoại của ai reo lên, Trịnh Thư Ý bỗng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt rồi cũng lấy điện thoại mình ra.
Có lẽ cô nên gọi cho Nhạc Tinh Châu nói trước một tiếng với anh, nhưng vừa mở danh bạ ra, đối phương như có thần giao cách cảm đã gọi điện đến.
“Em yêu, khi nào em tan tầm? Anh đến đón em nhé?”
Trịnh Thư Ý dựa vào máy in, ngón tay vẽ vòng tròn trêи mặt báo, “Ngại quá, em có một cuộc phỏng vấn đột xuất khoảng chừng hai tiếng, nên có lẽ không ăn tối cùng anh được rồi.”
Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Hôm nay em không được khỏe, tối nay chắc cũng không đi xem phim được luôn.”
Nhạc TInh Châu nghe thấy thế thì thở dài, “Thôi được rồi, anh tìm bạn đón sinh nhật tạm vậy.”
“Vâng, em xin lỗi anh.” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, cô lí nhí, “Lần sau em sẽ bù cho anh nhé?”
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp điện thoại, cô ấy đổi tay cầm bút, tay kia chống cằm, cười tít mắt, “Cho bạn trai cô leo cây à?”
“Nếu không thì sao bây giờ?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo cây hay sao?”
“Ây, đáng thương quá đi, bạn trai thân yêu của cô lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất cơ hội đón sinh nhật cùng cô rồi.”
“Cô nói cứ như tôi đi đón sinh nhật cùng với Thời Yến ấy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đến một bên đóng thành tập, “Tôi cũng không biết nói gì luôn, ngay cả mặt mũi Thời Yến ra sao tôi còn chả biết, thế mà lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.”
Khổng Nam có hơi khó tin, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn trai cô không nói gì hết hả?”
“Mấy chuyện thế này thì nói gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ rồi nói, “Anh ấy không nói gì, bày tỏ mình đã hiểu.”
“Chậc, bạn trai cô hiểu chuyện quá mức cho phép đấy.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng giống bạn trai tôi gì cả, bám người muốn chết. Nếu tôi mà cho anh ấy leo cây thì dù là nguyên nhân gì thì anh ấy nhất định sẽ giận tôi.”
Trịnh Thư Ý thất thần trong thoáng chốc.
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau, cô theo bản năng rút tay về mới tránh không bị máy đóng sách đâm rách da.
Nhưng cơn đau nhói trêи đầu ngón tay không hề thuyên giảm, thậm chí còn lan vào tận trong lòng.
Một tay Trịnh Thư Ý cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, cô thất thần đứng trước máy in một hồi lâu.
“Tôi tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa hộp thuốc sang, “Tôi thấy cô đã uống thuốc giảm đau rồi, cầm cái này đi, nhớ uống sớm đấy, đừng để đến lúc phỏng vấn lại đau đến mức ngất đi.”
Nói xong, cô ấy xích lại gần cô, thì thầm, “Nếu cô thất bại thì mấy người đang nhìn chằm chằm cô chẳng phải vui chết mất sao.”
Trịnh Thư Ý không buồn đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hai chữ “hiểu chuyện”.
Có phải Nhạc Tinh Châu hiểu chuyện quá mức cần thiết rồi hay không?
Hơn nữa, cô vừa nói mình không được khỏe, mà Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô không khỏe ở đâu.
Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ nào đó thì sẽ khó mà kiềm hãm không cho nó nảy mầm trong lòng.
Trịnh Thư Ý hoảng hốt ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại chần chừ một lát, sau đó nhắn tin cho Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý: Anh có buồn không?
Nhạc Tinh Châu:?
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu mà, công việc quan trọng hơn. Sau này chúng ta còn nhiều cái sinh nhật để ở bên nhau mà.
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, vừa nãy em bảo em không khỏe, sao thế? Em bệnh hả?
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do đang trong mùa “dâu” nên cô khá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi.
Trịnh Thư Ý: Không có gì, đến mùa “dâu” nên khó chịu TAT.
Nhạc Tinh Châu: Tội nghiệp cục cưng quá.
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu thế? Sau khi kết thúc anh sẽ đón em.
Địa chỉ mà Trần Thịnh gửi cho cô là trang viên Warner ở phía tây ngoại thành.
Đang vào giờ tan tầm nên đường bị kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt rồi đón taxi, mất một tiếng đồng hồ mới đến chỗ hẹn.
Nói không bực bội là giả, trêи đường đi không biết cô đã mắng Thời Yến bao nhiêu lần rồi.
Nơi Trần Thịnh sắp xếp giúp cô là khu nghỉ ngơi ở trêи lầu của bữa tiệc. Chỗ này rộng rãi lại vô cùng lộng lẫy, cũng vắng người, có thể khiến sự cô đơn của một người phóng đại gấp trăm lần.
Trịnh Thư Ý ngồi trêи sofa, hai chân lắc lư theo nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, cô quan sát xung quanh hết lần này đến lần khác để tránh không ngủ gật.
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực là dài đằng đẳng, có mấy lần đầu cô gục gặt như gà con mổ thóc, suýt nữa đã ngủ mất. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông bước đến, gương mặt càng lúc càng rõ theo ánh đèn sáng rực.
Trịnh Thư Ý nhìn người vừa đến, cả người cô như bong bóng xì hơi.
Người đến không phải là Thời Yến mà là anh rể của anh – Tần Hiếu Minh, là người đứng thứ hai trong tập đoàn Minh Dự hiện nay.
Người đàn ông này đã từng nhận phỏng vấn của cô vài lần nên hai người cũng tính là quen biết nhau.
Tần Hiếu Minh đi đến cũng nhìn thoáng qua Trịnh Thư Ý.
Giây phút cô vội vàng ngồi thẳng người, đôi mắt sáng lấp lánh đến nỗi chỉ cần đứng trong góc tối cũng có thể nhìn ra cô đang rất hưng phấn.
Nhưng ngay khi đối mặt với ông thì ánh mắt ấy lại thoáng chốc xám xịt, cơ thể cũng có chút suy sụp.
“Tần tổng, ông cũng ở đây à?”
Tần Hiếu Minh dừng lại một lát, che di động lại rồi nói, “Ừ, sao cô lại ở đây? Có phỏng vấn ư?”
Trịnh Thư Ý thành thật đáp, “Vâng, tôi đang chờ Thời tổng.”
Tần Hiếu Minh đánh giá cô từ trêи xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ông không nói gì, chỉ thầm nói một câu, “Để người ta chờ lâu như vậy” rồi rời đi.
Bên ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ lúc nào, giọt mưa tí tách rơi trêи lá cây, phát ra âm thanh sột soạt.
Dưới lầu thỉnh thoảng sẽ truyền đến âm thanh từ bữa tiệc, tuy nhỏ nhưng có thể đoán được náo nhiệt thế nào.
Vừa so sánh, Trịnh Thư Ý lại cảm thấy mình càng thê thảm hơn.
***
Hai tiếng sau.
Ngay lúc Trịnh Thư Ý thực sự không ngăn được cơn buồn ngủ, hai mí mắt đang ánh nhau thì tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên trong căn phòng vắng vẻ, bỗng chốc xuất hiện một dự cảm không lành.
Trần Thịnh nói, “Thật xin lỗi cô Trịnh, bữa tiệc ở đây đã kết thúc, lát nữa Thời tổng còn có việc, cho nên…”
Quả nhiên.
Trịnh Thư Ý im lặng vài giây rồi mới nói, “Tôi biết rồi, cám ơn anh nhé.”
Khi Trịnh Thư Ý vừa đứng dậy, đầu bỗng choáng váng nên cô phải vịn ghế sofa một lúc mới bước đi vào thang máy.
Đợi đến khi cô ra đến cổng trang viên Warner, không ngoài dự đoán, mưa đã giăng kín lối.
Gió thu mang theo mưa bụi giống như những con dao rạch ngang lên đùi Trịnh Thư Ý.
Cô không nghĩ hôm nay mình phải đợi ở bên ngoài lâu như thế nên chỉ mặc váy công sở bình thường, trông khá là nghiêm chỉnh. Nhưng tất chân bằng da mỏng dính chỉ mang để lịch sự hơn chứ chẳng được tích sự gì.
Chiếc váy khó khăn lắm mới che được đến đầu gối để lộ hai chân ra ngoài bên dưới lớp áo khoác, đứng chưa được một lúc thì cô đã mất hết cảm giác.
Dần dần có người đi ra, Trịnh Thư Ý lùi sang một bên, lúc quay đầu nhìn lại, cô phát hiện ra có không ít người từng được cô phỏng vấn.
Xem ra đây là một bữa tiệc của giới tài chính.
Trịnh Thư Ý đang nghĩ xem nếu nhìn nữa thì cô có thể gặp được Thời Yến hay không, nhưng cô giật mình nhận ra một điều rằng cô không biết mặt mũi anh ra sao cả.
Thời Yến là người khiêm tốn, hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng. Lúc Trịnh Thư Ý chuẩn bị tài liệu, cô có lên mạng tìm kiếm nhưng chỉ thấy trong vài tấm ảnh toàn thân nhưng không được rõ nét, cũng không có ảnh chân dung đàng hoàng.
Một lát sau, một nữ CFO của một công ty công nghệ tài chính đã từng có duyên gặp mặt Trịnh Thư Ý hai lần, thấy cô đứng ở đó chờ xe tội nghiệp nên ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng cô đã từ chối.
Lúc nãy Nhạc Tinh Châu có nói sẽ đến đón cô.
Bây giờ mười một giờ đúng, một tiếng nữa mới qua sinh nhật của anh.
Cô nghĩ, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn nói một câu “chúc mừng sinh nhật” với anh.
Hành lang bãi đỗ xe ở lầu một rộng rãi và sạch sẽ, các khách quý lục tục lên xe rồi rời đi, chỉ để lại ánh đèn lờ mờ sau đuôi xe.
Chẳng mấy chốc, người trong bữa tiệc cũng không còn lại bao nhiêu.
“Phóng viên Trịnh?” Một người đàn ông bước đến.
Trịnh Thư Ý quay đầu nhìn lại, là một quản lý cấp cao của một công ty tư nhân, hai người chỉ gặp nhau có một lần nhưng anh ta hay nhắn tin nói chuyện với cô trêи Wechat.
Người đàn ông mỉm cười bước đến gần sát cô, anh ta vừa mở miệng cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, “Cô đi một mình à? Để tôi đưa cô về nhé.”
Người này khi xuất hiện trong những trường hợp xã giao bình thường thì cũng khá lịch sự, nhưng bây giờ ngay cả câu chào hỏi cũng không có, tâm tư rõ rành rành.
Trịnh Thư Ý đáp lại, “Cám ơn anh, nhưng không cần đâu.”
Người đàn ông sáp lại gần, giữ chặt cánh tay cô, “Đi thôi, mưa to thế này khó bắt xe lắm.”
Trịnh Thư Ý nhíu mày, gỡ tay anh ta ra, “Không cần đâu, cám ơn anh. Bạn trai tôi đến ngay thôi.”
Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, người đàn ông đánh giá Trịnh Thư Ý một lát. Lúc đối mặt với cô, anh ta biết lời này không phải giả vờ từ chối nên không nói thêm gì liền rời đi.
Sau đó, lại có thêm một người đàn ông trẻ tuổi ngỏ lời giống hệt như lúc nãy.
Đây cũng là người cô quen, nhưng Trịnh Thư Ý biết rõ anh ta là một tên công tử nhà giàu ăn chơi đúng chuẩn.
Sau khi dùng lý do “bạn trai” mạnh mẽ đuổi người kia đi, Trịnh Thư Ý đi đến bên tường đứng đợi.
Hôm nay khi bị Thời Yến cho leo cây, cô thật sự không được thoải mái cho lắm, rồi lại liên tục gặp những chuyện thế này, ngọn lửa không tên trong lòng cô dần bốc cháy.
Cảnh tượng cô đứng trong gió rét vừa vặn rơi vào tầm mắt của Tần Hiếu Minh vừa đi ra khỏi bữa tiệc.
Tần Hiếu Minh động lòng trắc ẩn, nghiêng người nói với Thời Yến: “Đây không phải là Trịnh Thư Ý sao? Cô gái nhỏ đáng thương chờ cậu cả đêm lại phí công. Ở đây nhiều người nên anh không tiện, cậu tìm cơ hội đưa người ta một đoạn đường đi.”
Thời Yến nhìn sang, cô gái quấn khăn quàng cổ bằng lông dê đến cằm, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn hơn một bàn tay một chút.
Dưới ánh đèn sáng rực, sắc mặt cô trắng bệt, chóp mũi cũng lạnh đến đỏ ửng lên, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ xinh đẹp như cũ, mắt hạnh, môi anh đào, xinh xắn đáng yêu tựa như búp bê, cô chỉ đứng đó thôi cũng khiến người khác yêu mến.
Chờ khi Trịnh Thư Ý ngẩng đầu lên không nhìn điện thoại nữa, một chiếc Bently màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Cùng lúc đó, sau lưng cô vang lên tiếng bước chân.
Trịnh Thư Ý quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của người đàn ông đi đầu.
Ánh mắt anh khẽ dừng lại, ánh đèn chùm treo trần bằng thủy tinh chiếu xuống gọng kính nạm vàng của anh, lay động dưới gò má của anh.
“Phóng viên Trịnh?” Anh dừng bước, áo vest ôm sát tạo ra đường cong nơi khuỷu tay có hơi lạnh lùng, “Tôi tiễn cô một đoạn nhé?”
Trịnh Thư Ý chưa từng gặp người đàn ông này.
Nhưng cô vẫn đang suy nghĩ, sao đám công tử nhà giàu bây giờ đều tự nhiên như thế.
“Không cần đâu, cám ơn anh.”
Đôi mắt ẩn sau cặp mắt kính lóe sáng dưới ánh đèn, đuôi mắt nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt rõ là ngả ngớn nhưng lại lộ ra một chút áp bức.
Thế là, trong cơn gió lạnh, Trịnh Thư Ý đón lấy ánh mắt của anh, nói tiếp một câu, “Bạn trai sẽ đến đón tôi.”
Từng câu từng chữ, công thêm hai chữ “bạn trai”, ngầm nói rằng: tôi là người đã có bạn trai.
“…”
Khóe môi Thời Yến khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng, anh nhét một tay vào túi, cất bước rời đi.
Nhân viên bãi xe mở cửa xe giúp anh, anh khom người lên xe, chiếc Bentley chạy nhanh như bay.
Bình luận facebook